➊➋

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seulgi còn đang không hiểu, Sooyoung đã đem Bentley lái đi mất.

Seulgi:???

Tàn dư của hoàng hôn đổ xuống từ những ngôi nhà cao tầng và trải dài trên mặt đất, khung cảnh xung quanh và nữ nhân trước mặt đều phủ một tầng ánh sáng dịu dàng.

Seulgi híp mắt, "Bạn cô không phải muốn đưa cô trở về sao? Cô xuống xe làm gì?"

Mấu chốt là, Park Sooyoung đi thật sự quá dứt khoát, không nói lấy một tiếng, nói không kỳ quái mới là lạ.

"Trong nhà cậu ấy có chút việc gấp, cho nên phải đi về xử lý," Joohyun chậm rãi hướng Seulgi đi qua, bóng dáng trên mặt đất kéo dài, tiếp tục nói: "Thuận tiện, tôi có thể vào nhà A Seul uống ly nước không? Có chút khát."

Bóng đen mảnh khảnh vừa lúc ngừng ở bên chân, Seulgi nghi hoặc nói: "Vừa nãy ở trên xe cô ấy có nói gì đâu?"

"Nói lúc chúng tôi ăn cơm, bởi vì đưa A Seul trở về, cho nên không còn thời gian đưa tôi trở về."

Joohyun nghiêng mặt, ánh sáng ở trên đầu mũi hạ xuống cái bóng mờ, mặt mày thanh lãnh lại sắc nét, biểu tình tự nhiên, phảng phất đích thật có chuyện bận.

Seulgi im lặng.

Nếu từ chối nàng, thì mình cũng quá không có tình người.

Seulgi thuê hai phòng một sảnh, một phòng nghỉ ngơi, một phòng bên trong đặt máy may, vải dệt, cùng với một ít tư liệu, đạo cụ.

Tuy rằng hiện tại đã không cần phải tự mình làm, nhưng Seulgi vẫn sẽ có thói quen mỗi tuần dành ra ít thời gian, chính mình may một bộ y phục nhỏ hoặc là Hàn phục cùng tỉ lệ.

Toàn bộ diện tích phòng cũng tính khá rộng, nhưng so sánh với nơi Joohyun ở, vẫn là có vẻ chật chội.

Bởi vì thường đi công tác gặp khách hàng, trong nhà Seulgi có thói quen chuẩn bị vật dụng hàng ngày dùng một lần, cầm đôi dép lê sạch sẽ đưa cho Joohyun, sau đó chỉ vào sofa, nói: "Cô trước tiên ngồi đi."

Máy lọc nước ở phòng bếp, Seulgi rót cốc nước cho Joohyun, lại từ tủ lạnh lấy ra hộp dâu tây mới, rửa sạch sẽ đặt vào mâm đựng trái cây bưng qua.

"Ăn chút trái cây đi."

"Được."

Ngón tay trắng nõn dừng ở một quả dâu tây đỏ mọng, đầu ngón tay nhẹ cuốn, dâu tây liền lăn vào đốt ngón tay.

Mỹ nhân khoác bao tải cũng không chậm trễ việc lên bìa tạp chí, Seulgi trước kia từng nghe khách hàng nói như vậy, hiện tại càng là rõ ràng nhận thức được, đó đều không phải là lời nói dối.

Joohyun chỉ lấy trái cây thôi mà thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui đến vậy.

Nhưng đẹp thì đẹp, Seulgi thu hồi tầm mắt, tính toán hỏi một chút xem lát nữa Joohyun làm sao trở về.

"Bae Joohyun."

"Hử?"

Joohyun cắn một miếng dâu tây, mặt hướng Seulgi nghiêng nghiêng, sợi tóc che khuất đỉnh mày, cũng che đi cảm giác sắc bén trên mặt, cả người thoạt nhìn thực dịu dàng.

Thời điểm ăn không chú ý, nước dâu tây hồng hồng theo khóe môi chảy xuống, ở trên làn da trắng như tuyết có vẻ hết sức rõ ràng.

Còn có chút gợi cảm.

Đây là lần đầu Seulgi nhìn thấy dáng vẻ này của Joohyun chân thật nhất cũng trực quan nhất.

Lời còn lại vừa đến trong cổ họng, lại bị buộc nuốt trở về.

Hồ ly tinh kia hình như còn chưa nhận ra, cười hỏi: "Tại sao cô nhìn tôi như vậy?"

"Cái kia...... Nước...... Chảy ra."

Seulgi rũ mắt, che giấu chính mình.

"Hử? Cái gì nước chảy ra?" Thân mình Joohyun hướng nàng dựa sát chút, âm thanh liền ở bên tai nàng vang lên, "A Seul, em nói chính là cái tôi nghĩ sao?"

Tuy rằng Joohyun nghĩ cái gì Seulgi không biết, nhưng ngữ khí ái muội này cũng không khó đoán.

Độ ấm nhanh chóng khuếch tán trên mặt, Seulgi hơi ngửa ra sau, "Tôi nói là khóe miệng cô có nước chảy ra!"

"Ồ? Phải không?"

"Ở đây?"

"Hay là ở đây?"

Ngón tay Joohyun ở quanh môi di chuyển, rồi sau đó hướng về phía Seulgi nhướn mi, "A Seul có thể giúp tôi lau một chút không? Tôi không nhìn thấy."

"......"

"Ngồi đi."

Seulgi từ quầy phía dưới kệ TV lấy ra túi khăn ướt, rút ra một tờ, ngồi xuống bên cạnh Joohyun, nâng tay lên nhẹ nhàng lau nước ở khóe môi.

Bởi vì khoảng cách gần, Seulgi có thể nhìn thấy làn da tinh tế của Joohyun, ngay cả lỗ chân lông cũng nhìn không thấy, người trước mặt hô hấp ấm áp ướt át ở trong không khí kích động, dừng ở trên mu bàn tay.

Hơi ấm, tê dại.

Cảm giác trên tay làm người có chút rung động không rõ lý do.

Ngay sau đó, lông mày Joohyun nhẹ nhàng nhíu hạ, môi đỏ khẽ nhấp, vừa lúc chạm vào khớp xương ngón tay khúc khởi của Seulgi.

Mềm mại xúc cảm dừng lại không bao lâu, Joohyun nhanh chóng buông ra, như ngại ngùng mà nhìn Seulgi, "Vừa rồi có chút ngứa, A Seul không ngại chứ?"

Đốt ngón tay còn sót lại ướt át, Seulgi thu hồi tay, dùng một tờ khăn ướt khác xoa xoa, sau đó đứng dậy ném vào thùng rác, "Không có việc gì, chạm vào một chút cũng rớt mất tí thịt nào."

Ở sau lưng, Joohyun gương mặt vô tội, cong môi cười, "Ừ, em không ngại thì tốt."

Mắt thấy bên ngoài ban công sắc trời càng ngày càng trầm, Seulgi cúi đầu nhìn đồng hồ, nói: "Cô muốn sớm một chút trở về hay không? Buổi tối gọi xe cũng không quá an toàn."

Joohyun đầu tiên là "Ừ" một chút, "Tôi trước tiên giúp em hỏi bạn tôi một chút, để lát nữa trở về tôi lại quên mất."

"Được."

Joohyun lấy di động ra, như là đang đánh chữ. Seulgi cũng không có thói quen tò mò riêng tư của người khác, cầm lấy một trái dâu tây, vừa ăn vừa chờ Joohyun gửi tin nhắn.

"A Seul."

Thấy Joohyun bỗng nhiên nhìn mình, Seulgi vội đáp lời, "Làm sao vậy? Là không đồng ý sao?"

"Không phải, là chung cư bên kia cúp điện, tôi vừa được quản lý báo cho. A Seul, tôi đêm nay có thể ở lại nhà em một đêm không?"

"Tôi sợ bóng tối."

Sợ tối.

Seulgi bỗng dưng bị hai chữ này gợi lên một đoạn hồi ức khác.

Đêm đó, Seulgi muốn đem đèn bàn chiếu tới ánh sáng ái muội kia tắt đi, Joohyun lại ấn tay mình, nhiệt khí thổi tới đầu vai.

"Đừng tắt, tôi sợ bóng tối."

"......"

"Tôi giúp cô đặt phòng?"

"Tôi còn lạ giường, ngày mai còn muốn đi làm."

Không đợi Seulgi trả lời, Joohyun mặt mày nhàn nhạt mà nhìn di động, nói: "Nàng nói có thể, A Seul cô tùy ý."

"......" Nghĩ đến việc thuê phòng, Seulgi lại không nhẫn tâm mở miệng bảo Joohyun trở về.

Rốt cuộc người ta không chỉ có đại ân giúp đỡ, ngay cả mấy chục triệu đều có thể không chớp mắt chuyển cho mình.

Ngủ một đêm có là gì.

"Vậy được rồi," Seulgi đứng dậy, hướng phòng ngủ đi đến, nói: "Vậy cô tắm rửa trước đi, vừa lúc quần áo ngày mai có thể khô. Đúng rồi, tôi ở đây không có quần áo mới, cô không ngại chứ?"

"Không ngại."

Seulgi ở trong phòng tìm quần áo, Joohyun cầm lấy di động, trên màn hình là tin nhắn của Sooyoung.

Park Sooyoung : Cậu cứ phải chơi trò con bò hoa hòe loè loẹt này sao?

Park Sooyoung : Trực tiếp nói cho cô ấy là phòng của cậu, A Seul không phải càng thêm có hảo cảm với cậu sao?

Park Sooyoung: Cậu bắt bà đây làm công cụ diễn kịch thì thôi đi, có thể cho diễn vài cảnh tích cực chút hay không? [ Tam Tạng niệm chú jpg.]

Bae Joohyun: Đương nhiên là có chỗ lợi, cậu đừng để lộ tẩy.

Seulgi từ phòng ra tới vừa lúc nhìn thấy Joohyun buông di động, mặt mày hết sức thanh lãnh.

"Cái áo sơmi cùng quần này tôi không thường xuyên mặc, để không cũng rất lâu rồi, đêm nay cô mặc tạm đi."

Áo sơ mi dài, đối với Seulgi mà nói thì rộng thùng thình, nhưng đối với Joohyun, hẳn là vừa vặn.

"Được."

Joohyun nhận lấy quần áo, liền vào phòng tắm.

Chờ bên trong âm thanh sột sột soạt soạt cởi quần áo vang lên, Seulgi ngồi ở trên sofa, phát hiện chủ nhà đã gửi tin nhắn Kakaotalk cho mình.

Chủ nhà: Có thể, cô vui vẻ là được.

Chủ nhà: Xin lỗi, tôi bình thường không dùng Kakaotalk. Joohyun nhắc nhở tôi, nếu về sau cô tìm không thấy tôi, có thể nói với Joohyun.

Seulgi: Được~

Từ trong lời nói mà đánh giá, Seulgi cảm thấy đối phương là người dịu dàng săn sóc, đối với Bae Joohyun càng nhiều thêm vài phần cảm kích.

Kết quả, phần cảm kích sinh ra còn chưa nổi vài giây, trong phòng tắm hình như là có cái gì đột nhiên bị rơi xuống, theo sau lại vang lên tiếng nước chảy mãnh liệt.

"A Seul."

Giọng nói của Joohyun ở trong phòng tắm vang lên, còn cùng với một tiếng kim loại kêu răng rắc.

"......"

Cô ta ở bên trong dỡ nhà sao?

Âm thanh này nghe có chút quái, Seulgi đi đến cửa phòng tắm, đang muốn mở miệng hỏi, cửa bỗng nhiên bị người từ bên trong mở ra.

Joohyun đứng ở cửa, trên người mặc áo sơmi cùng cái quần nhỏ viền đen trắng.

Tóc dài nhu thuận ướt một nửa, dúm lại dán ở cổ. Trên người kia chiếc áo sơmi cũng ướt hơn nửa, da thịt trắng nõn non mềm như ẩn như hiện.

Nửa cái áo trong suốt dán ở eo, lộ ra vòng eo nhỏ hẹp. Cổ áo hơi hơi mở, có bọt nước theo cổ một đường từ xương quai xanh trượt xuống, để lại một vệt nước mỏng bất cứ nơi nào nó đi qua, cuối cùng ẩn mình vào rãnh chữ V.

Cả người chật vật, nhưng lại cất giấu mỹ cảm trí mạng, giống như là người cá mắc cạn, trong đáng thương lại mang theo dụ hoặc làm người vô pháp kháng cự.

Bọt nước tí tách theo cặp chân dài thẳng tắp kia, hướng mặt đất rơi xuống, rồi lại như dừng ở trái tim Seulgi, khiến ngực hơi hơi tê dại.

"Cô......" Seulgi yết hầu có chút nóng, "Cô sao lại ra nông nổi này...... Sao lại ăn mặc thành bộ dạng này?"

Lông mi Joohyun chấn động rớt xuống bọt nước tinh mịn, môi đỏ hé mở, "Vòi hoa sen nhà em bị rơi, phun vào người tôi."

Câu kế tiếp không cần nói Seulgi cũng biết là tình huống gì, dòng nước không khống chế được phun tung tóe, khắp nơi đều là nước.

Từ mặt tường ướt đẫm là có thể nhìn ra được.

Đại khái là tay Joohyun tương đối lẹ, đem vòi phun đặt trở về. Seulgi trên dưới đánh giá một cái, lại nhanh chóng dời đi tầm mắt, "Vậy cô cũng không cần thiết mặc...... Cô có biết hay không cô như vậy sẽ...... khiến người ta dễ hiểu lầm."

Seulgi từ ánh mắt đầu tiên đã cảm thấy Joohyun lại bắt đầu muốn xuất chiêu câu dẫn mình.

"Cũng chỉ có cái này miễn cưỡng có thể mặc thôi, A Seul có thể lại giúp tôi tìm một bộ khác không?"

"Được."

Cũng may lần này, cuối cùng không xảy ra vấn đề gì lớn. Nghe trong phòng tắm truyền ra tiếng nước rầm rập, Seulgi nhẹ nhàng thở ra, ở phòng khách xem tạp chí một hồi lâu, vừa lúc này Seungwan gọi video tới.

Nghĩ rằng Joohyun chắc cũng không tắm nhanh như vậy, chẳng phải mỹ nhân tắm rửa không phải đều ít nhất nửa giờ sao?

Seulgi chấp nhận cuộc gọi.

"Tại sao không trả lời tin nhắn của tớ? Hay phải chờ tớ tới kiểm tra, Kang bảo nhi, cậu có phải lén lút ở nhà kim ốc tàng kiều không?"

Mới vừa rồi vội vàng tìm quần áo phù hợp cho Joohyun, không có thời gian kiểm tra di động.

Seulgi vội vàng phối hợp rũ mi xin tha, rồi sau đó hỏi: "Làm sao thế? Chuyện gì gấp như vậy?"

Nếu chỉ là tâm sự hằng ngày, Seungwan cũng không sẽ bởi vì mình không trả lời tin nhắn mà gọi video.

"Đương nhiên là chuyện tốt, tớ nghe bà chủ nói, Nexon bên kia từ chối không ít bản thảo. Nghe nói vì để có được hình tượng nhân vật thích hợp, Nexon sẽ không chốt bản thảo trước."

Đây quả thật là tin tức tốt, Seulgi cũng không phải không lo lắng vấn đề này, lập tức bắt lấy một cái tiêu điểm khác, cười nói: "Bà chủ các cậu hình như còn khá dễ nói chuyện."

"Chuẩn, bà chủ vừa xinh đẹp người lại tốt. À...... Còn có sinh nhật tớ, chị Kwon không phải tính toán...... Hử? Bên cậu sao lại có tiếng nước chảy?"

Seungwan rất nhanh liền nghe ra là âm thanh trong phòng tắm, híp mắt nói: "Giỏi lắm, mang theo tiểu yêu tinh về nhà, khó trách không trả lời tin nhắn."

"Không có, cô ấy......"

"Không có? Không có thù cậu đỏ mặt cái gì? Ô ô ô, phản bội tình hữu nghị cách mạng không nói, cậu tuyệt nhiên vẫn là nằm dưới. Bảo nhi, tớ thực thất vọng."

Mặt đỏ? Seulgi sờ sờ gương mặt, xác thật có chút nóng, nhưng đó là bởi vì lúc nãy vừa mới bị Joohyun kích thích.

Nhưng Seulgi lại bị lời nói của Seungwan làm cho bực mình, giọng nói thực kiên cường : "Đừng khinh tớ, tớ sao có thể nằm? Tớ tuyệt đối là mãnh 1, 1 trung chi quang*, buổi tối chưa có làm tới mười lần thì chưa dừng."

* 1 và 0 : công và thụ ; 1 trung chi quang ý là một công tiêu biểu.

Bình thường hai người chính là thích khoa trương. Cạch, khi Seulgi nói đến "Thành tích vĩ đại" của mình, cửa phòng tắm chậm rãi mở ra.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro