➊➌

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nằm là không có khả năng nằm đâu, đời này sẽ không nằm, không cho đối phương kêu meow meow đã xem như là khắc chế lắm rồi."

Seulgi nói đầy nhịp điệu, đang muốn tiếp tục nói, chợt nghe được động tĩnh bên tai, quay đầu lại thấy,  Joohyun mặc váy ngủ không tay của mình, dựa tường, khoanh tay nhìn.

Khuôn mặt anh khí tươi đẹp còn mang theo ý cười nhàn nhạt.

"......"

Seulgi mới vừa rồi khí thế bừng bừng bỗng dưng thấp đi ba phần, quay đầu nhìn về phía màn hình, ho nhẹ nói: "Tớ tắt trước, còn có chút việc phải làm."

Trong phòng khách phá lệ an tĩnh, đến tiếng nước tí tách trong phòng tắm cũng có thể nghe thấy.

Tầm mắt giao nhau, hai người ai cũng không mở miệng.

Cuối cùng, Seulgi vẫn là trầm mặc đến chịu không nổi, đánh giá váy ngủ hơi chật trên người Joohyun, đôi chân thon dài trắng nõn hoàn toàn không che đậy được, nàng ho nhẹ hai tiếng, "Cô mặc quần áo này khá đẹp, tôi cũng đi tắm rửa, nếu cô mệt thì ngủ trước đi."

"Được."

Seulgi ra vẻ bình tĩnh mà ôm bộ áo ngủ tiến vào phòng tắm, trong lúc đó, di động còn thường xuyên rung lên.

Seungwan: Mãnh 1, kiên trì.

Seungwan: Ngày mai chị đây mời em ăn thận, đừng để bị rút hết sức lực.

Ha ha.

Seulgi gửi cho Seungwan cái sticker mèo con "mặt mũi nổi da gà", đem điện thoại đặt ở trên giá trước gương, chuyên tâm mà tắm rửa.

Hơi nước lạnh lẽo có thể rũ bỏ bồn chồn cùng xấu hổ trong lòng, Seulgi từ phòng tắm đi ra, phát hiện Joohyun đã vào phòng ngủ.

Gần 10 giờ rưỡi, đã không còn quá sớm.

Seulgi hôm nay cũng coi như bận một ngày, có chút mệt mỏi, đem đèn phòng khách tắt đi liền chậm rãi trở về phòng.

Đèn phòng không bật, đen nhánh một mảnh. Seulgi đem cửa đóng lại, dự định đi đến trước giường, eo bỗng nhiên bị một đôi tay mảnh khảnh non mềm ôm lấy.

Mềm ấm trong lòng ngực mang theo vị nước hoa nhàn nhạt dễ ngửi.

Seulgi sau lưng cứng đờ, yêu tinh lại muốn làm gì?

"Bae Joohyun?"

"Cô không phải sợ tối sao?"

Vành tai trong bóng đêm bị một đôi môi mềm mại ngậm lấy, hơi thở ấm áp ướt át nhào vào bên tai, giọng nói của Joohyun khàn khàn trầm thấp, "Có 1 trung chi quang ở đây, không có gì đáng sợ."

"......"

Yêu tinh quả nhiên nghe được.

Seulgi khống chế không được mà hơi run rẩy, cơ hồ không đứng vững, chỉ có thể mềm mại mà dựa vào nàng.

"Tôi, tôi nói giỡn."

"Sao thế được? A Seul không phải tuyệt thế mãnh 1 sao? Hử?"

"Vừa lúc, tôi là cực phẩm nhược 0, chúng ta trời sinh một đôi. Em không cần khắc chế chính mình, đến đây đi, Seul đại mãnh 1."

Tiếng nói của Joohyun từ bên tai chậm rãi bay tới sau cổ gáy, đôi tay tinh tế lạnh lẽo chậm rãi bốc cháy lên độ ấm.

"Cô biết mà, ở bên ngoài không thể bị mất mặt. Kỳ thật tôi chính là một người không có gì đặc biệt , lời nói khi nãy đều là phóng đại, đều là ngụy trang."

"Phải không? Có bao nhiêu bình thường? Tôi rất muốn thưởng thức một chút."

Seulgi hối hận chính mình nhất thời vạ miệng, trong bóng đêm, Joohyun đem cằm dựa vào trên vai, hơi thở nóng rực quanh quẩn ở bên gáy, "A Seul, hôn tôi."

"Meow~"

Khi lửa bùng lên, Seulgi có chút kháng cự. Nhưng đốm lửa này càng cháy càng mạnh, rất có khí thế lửa cháy lan ra đồng cỏ, đem tất cả sự chống cự đều hòa tan.

......

Màn hình điều hòa ở trong phòng truyền đến chút ánh sáng mỏng manh.

Hai người đều hết sức thẳng thắn thành khẩn, Seulgi cuối cùng vẫn là từ trong biển lửa mãnh liệt vớt lại một chút lý trí.

"Bae Joohyun."

Giọng Seulgi hơi khàn, gọi cái tên kia.

Joohyun liền chống khuỷu tay, chóp mũi cơ hồ muốn dán lên xương mày Seulgi, hô hấp khinh khinh nhu nhu, "Hử?"

"Cô đừng làm loạn, ngày mai tôi còn có rất nhiều việc cần hoàn thành."

Ánh sáng mỏng manh màu trắng dừng ở trên mặt, môi Joohyun no đủ oánh nhuận, phiếm ánh sáng, nhìn thực mê người, "Làm cái này không được sao?"

Seulgi đem mặt nghiêng qua, không nhìn Joohyun nữa, "Tôi cho rằng chúng ta hiện tại xem như bạn bè, không phải bạn tình."

Joohyun thật lâu không nói chuyện, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở thong thả của nàng, ở trong đêm tối chậm rãi xâm nhập bên tai.

"Ừ, được."

Seulgi nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng giây tiếp theo, Joohyun giơ tay đem cằm Seulgi xoay qua, dán môi hôn lên, vừa hung hăng vừa tàn nhẫn, như cuồng phong bão tố đến vào mùa xuân, muốn tại đây trên phiến môi mềm mại lưu lại dấu vết của mình.

"Hôn một chút có thể chứ?"

Nữ nhân này rốt cuộc suy nghĩ cái gì?

Seulgi chỉ phát ra một chữ mỏng manh đến nghe không rõ "Không", rồi sau đó bị hôn đến mơ hồ choáng váng, gian nan mà phun ra hai chữ còn lại: "Có thể."

"Có thể? Ừm. Vậy tôi sẽ là bạn của A Seul."

"......"

Ban đêm mỗi phút mỗi giây đều trôi qua vô cùng chậm, Seulgi không biết chính mình ngủ thiếp đi lúc nào, chỉ nhớ rõ bị nữ nhân kia cắn đến kịch liệt.

......

Ngày hôm sau, ánh mặt trời chiếu rọi.

Lúc Seulgi tỉnh lại, Joohyun đã ăn mặc chỉnh tề, ngồi ở trên ghế nhìn mình, mặt mày còn hàm chứa ý cười.

Trên môi còn có chút tê dại, Seulgi trừng mắt nhìn nữ nhân tinh thần thư thái kia, "Buổi sáng tâm tình không tồi."

"Ừ, tối hôm qua được thể nghiệm kỹ thuật hôn của mãnh 1, thực thoải mái say mê, nên có chút vui vẻ."

Yêu tinh đang trào phúng mình.

Seulgi nghiến răng nghiến lợi, trả lời: "Cực phẩm nhược 0 nhu nhược dễ bắt nạt, tôi cũng có kiến thức kha khá."

Thế này mà kêu tiểu đáng thương giới giải trí? Rõ ràng là hoa ăn thịt người!

Uống người linh hồn, ăn người dinh dưỡng .

Trải qua tối hôm qua hẳn là nên có chút xấu hổ, nhưng vài câu đối thoại như vậy, không khí ngược lại cũng không tệ lắm.

Seulgi thay đồ, ngồi ở trước gương trang điểm , dùng chì kẻ mày làm đậm thêm màu lông mày nguyên bản, trong miệng nói: "Xe tôi ngày hôm qua không lái trở về, không thể đưa cô đi được, đợi chút nữa cô tự mình gọi xe nhé."

Thật ra bây giờ cô ta đi luôn Seulgi cũng sẽ không ngăn cản.

Bae Joohyun ngồi ở bên cạnh, ánh mắt ôn ôn nhu nhu mà nhìn Seulgi trang điểm, câu môi cười: "Được thôi."

"......"

Seulgi trong tay vững chắc mà cầm chì kẻ mày, bị ánh mắt Joohyun vây quanh cũng không có gì không thoải mái, chính là đột nhiên cảm thấy, nữ nhân này ồn ào một chút cũng khá tốt.

Đột nhiên ôn nhu an tĩnh, có chút không quen.

Thời gian không sai biệt lắm, hai người từ tiểu khu cùng nhau đi ra ngoài, kết quả vừa đến cửa tiểu khu, Seulgi bước chân liền dừng lại.

Cách đường cái mấy mét, xe của Lee Sunmi ngừng ở bên cạnh, mặt vô biểu tình mà nhìn hai người sóng vai đi tới.

Trên ghế phụ dường như còn ngồi một người, Seulgi liếc mắt một cái, là Yoojung nhân viên của công ty.

"Seul Seul, đi cùng không?" Lee Sunmi tựa hồ hơi nghẹn.

"Không được, các người đi trước đi."

Ánh mắt Lee Sunmi gắt gao mà nhìn khoảng cách giữa hai người, không đến mười centimet, tùy ý một người dịch một chút, hai người có thể dựa vào nhau.

Thật lâu sau, Lee Sunmi mới nói: "Được, bọn chị đến công ty chờ em."

Lee Sunmi lái xe rời đi, Seulgi nhận thấy được người bên cạnh chăm chú nhìn mình, xoay mặt qua, hỏi: "Nhìn tôi làm gì?"

"Không có, tôi cho rằng tình cảm đồng sự hai người khá tốt, không nghĩ tới cô ấy đi dứt khoát như vậy. Nếu là tôi, nhất định sẽ đưa cô đi, ừm, ghế phụ cũng không phải là người khác ngồi."

Không hiểu sao, Seulgi phảng phất từ trong không khí ngửi được một làn hương trà xanh tươi mát thanh nhã.

"Tôi nên đi làm rồi, cô cũng sớm trở về đi."

Sau khi cùng Joohyun tạm biệt, Seulgi gọi taxi đi đến công ty, trên đường đi, Seungwan không ngừng gửi tin đến.

Seungwan: Hôm nay Seul Seul 1 đi làm sao?

Seungwan: Tối hôm qua rốt cuộc là chuyện gì?

Seulgi: Không phải giống như cậu nghĩ đâu.

Seulgi: Đó là bạn tớ, tối hôm qua tới nhà của tớ tá túc một đêm thôi.

Seulgi: Đúng rồi, ngày hôm qua nói sinh nhật cậu làm sao?

Tuy rằng tối hôm qua ăn mặn trước khi đi ngủ, nhưng nếu đáp ứng làm bạn rồi, tình nghĩa bạn bè giữa hai người cũng sẽ không bởi vì chút chuyện này này mà dễ dàng thay đổi.

Lại qua hai ngày nữa là sinh nhật Seungwan, gần đây cậu ấy phát triển rất tốt, giá trị thương mại so với trước tăng vài bậc.

Chị Kwon đã sửa thói quen từ mấy năm trước chỉ lén giúp Seungwan gọi bạn bè tới tụ tập, lần này sẽ bày tiệc ở khách sạn R E D.

Nghe nói, là bởi vì lão tổng LUP cũng sẽ đi.

Lão tổng đi, tự nhiên cũng sẽ có không ít người trong quan hệ bạn bè bởi vậy cũng đến, có thể nói là một cơ hội rất tốt để mở rộng quan hệ.

Nhưng trọng điểm cũng không phải cái này, trọng điểm là LUP lão tổng cùng Nexon tổng tài quen biết nhau, nếu may mắn, nói không chừng có thể gặp mặt.

Không ít người đều vì buổi tiệc sinh nhật của Seungwan lần này tốn nhiều công sức, đương nhiên, mục tiêu không phải cậu ấy.

Mà giờ phút này công ty Jhome cũng vô cùng náo nhiệt.

"Thật hay giả?"

"Đương nhiên là thật rồi, Seulgi cùng nữ nhân kia cùng nhau từ trong nhà đi ra, dính nhau sát sạt, tay gần như nắm chặt lấy nhau. Buổi sáng chị Sunmi tiện đường chở tôi một đoạn, cô ấy vốn là nghĩ Seulgi ngày hôm qua không lái xe trở về, cho nên đến đón đi làm. Ai da, kết quả thấy một màn như vậy, tôi lúc ấy cũng nhói tim thay chị Sunmi."

"Tôi đây thuyết âm mưu một chút, mấy ngày này Seulgi không chịu làm lành, không phải là bởi vì nữ nhân này chứ? Cho nên chị Sunmi cùng vị kia có thể là vì giận Seulgi? Lạy chúa, thế này cũng quá......"

"Nói thật, tôi cảm thấy đúng là như vậy."

Thời điểm mọi người đang nghị luận sôi nổi, Ningning bỗng nhiên cầm văn kiện trong tay đặt ở trên mặt bàn, âm thanh vừa lúc gián đoạn bọn họ buôn chuyện.

Ningning nhìn về phía Yoojung chính là chưa đã thèm còn muốn nói, "Phải không? Cô xác định thấy được Seulgi cùng người khác nắm tay?"

Nói xong mắt nhìn đồng hồ, bỏ thêm một câu: "Chờ lát nữa Seulgi tới rồi, không bằng cô đến trước mặt cô ấy hỏi xem?"

Mọi người ngày thường lắm mồm bát quái, khi nói thì cái gì đều dám nói, nhưng thực sự không có cái lá gan đến trước mặt Seulgi khua môi múa mép?

Yoojung có chút ngượng ngùng, nói: "Tôi ở ghế phụ cũng không thấy quá rõ ràng, hơn nữa hai người đó đứng gần như vậy, sáng sớm còn từ nhà Seulgi đi ra, nếu thật không có gì, ai tin đây?"

"Nếu như cô nói, cô ngồi ghế phụ của chị Sunmi có phải có ý gì đối với chị Sunmi phải không?"

Yoojung bị đâm chọt có chút bốc hỏa, trừng mắt với Ningning: "Cô hôm nay ăn hỏa dược hay sao, cứ nhằm vào tôi? Cũng không phải có mỗi tôi một miệng? Việc cùng chúng ta không quan hệ, nói một chút thì đã làm sao?"

"Ờ, thế tôi cũng nói một chút thì đã làm sao?"

Yooojung bị bắt chước lại lời chính mình nói, á khẩu không trả lời được, trong bộ phận thiết kế tràn ngập mùi thuốc súng, mọi người vội vàng ba phải, cũng không nghị luận về Kang Seulgi và Lee Sunmi nữa.

Seulgi lúc đến công ty thì phong ba đã dừng lại,Seulgi chân trước mới vừa vào văn phòng, sau lưng Lee Sunmi liền đi theo.

"Seul Seul."

Lee Sunmi đứng ở phía sau.

"Em một lần chị một lần, chúng ta cũng coi như huề nhau. Việc hôm nay chị có thể coi như không nhìn thấy, chị thật sự rất yêu em, cũng không muốn rời xa em, chúng ta làm lại từ đầu đi, được không?"

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro