➊➎

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xung quanh bỗng nhiên an tĩnh.

Seulgi có thể rõ ràng cảm nhận được sự kinh ngạc của Hwang Bomi, cùng với xung quanh rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình, giống như là đánh giá như là nghi hoặc.

Nhưng đối với Seulgi mà nói đều không sao hết.

Ngửa đầu uống một ngụm rượu, Seulgi đem ly rượu một lần nữa đặt ở trên mặt bàn, nghiêng đầu nhìn về phía Joohyun, trên môi còn bởi vì nước chảy phiếm ánh sáng, lúc khẽ nhấp mở hết sức hấp dẫn.

"Cùng tôi ra đây."

......

Hwang Bomi cầm ly không hề nhúc nhích, trên mặt viết hai chữ kinh ngạc, khiếp sợ nói: "Chúa ơi, sao tôi không biết Bae tổng còn có một chị gái?"

Dừng một chút, lại nói thêm câu, "Còn rất trẻ tuổi, trước kia như thế nào không nghe nói qua nhỉ?"

Khó trách mới vừa rồi Son Seungwan vứt bỏ cơ hội đi xã giao mà cùng cô ta nói chuyện, còn tưởng rằng là Seungwan tốt bụng.

So với Hwang Bomi đang sửng sốt, những người khác biểu hiện có chút bình tĩnh hơn, có người còn thấp thấp cười trộm nói: "Cô là một người lạc hậu chắc chưa nghe nói qua câu này, ban ngày kêu chị, buổi tối chị kêu. Bae tổng cùng cô gái kia không giống nhau không nói, đằng này còn là bạn của nha đầu thối Son Seungwan, họ...... ừm, họ Kang, sao có thể là chị của Bae tổng được?"

Còn có người nói thêm một câu, "Tôi đánh giá Bae tổng cùng cô giống nhau, thích bao nuôi mấy cô gái trẻ. Bae tổng cùng bà chủ các người là bạn bè, phỏng chừng Son Seungwan là đi cửa sau, khó trách đè đầu cưỡi cổ cô như vậy."

"Chỉ là không nghĩ tới, Bae tổng còn thích chơi loại kịch bản này, chậc chậc, thực sự có chút không nhìn ra đấy."

Hwang Bomi nghe vậy cười lạnh nói: "Khó trách tôi kính rượu Bae tổng, nha đầu kia như gà mẹ bảo vệ gà con, ra là sợ tôi đoạt kim chủ của cô ta."

Đại sảnh vang lên âm nhạc mềm nhẹ, trung gian hỗn loạn đủ loại âm thanh, hết sức náo nhiệt, bên ngoài hành lang lại dị thường an tĩnh.

Mấy cái đèn trần lẻ loi treo trên trần nhà, ánh sáng soi sáng toàn bộ hành lang, hai bóng dáng bị kéo dài trên mặt đất.

Có lẽ là vì không có điều hòa , trong không khí có chút ngột ngạt , Seulgi cảm thấy lòng bàn tay có chút nóng lên, nữ nhân trước mắt mỉm cười nhìn mình, ánh mắt nhu hòa tựa nước.

"A Seul?"

Tiếng nói mềm nhẹ lọt vào trong tai, làm Seulgi phản ứng lại, hành vi của mình vừa rồi quá mức xúc động.

Nhưng việc đã đến nước này, cũng không có quay lại được nữa.

Seulgi hít sâu một hơi, ánh mắt đối diện đôi mắt hẹp dài liễm diễm quang kia, mở miệng nói: "Hay là cô đi về trước đi? Xin nghĩ mấy ngày tránh sóng gió?"

Mắt Joohyun hơi cong, môi khẽ mở, "Hử? Vì sao?"

"Cô có biết hay không bên trong kia có bao nhiêu cẩu nam nhân cẩu nữ nhân theo dõi cô, người vừa rồi chính là một ví dụ. Cô xin nghỉ về nhà tránh một khoảng thời gian, người đại diện của cô cũng không thể ép buộc quá đáng."

Ý cười trong mắt Joohyun càng thêm rõ ràng, nhẹ nhàng tiến đến bên tai Seulgi, "Cho nên, em muốn nhìn tôi thêm nhiều một chút a."

Cuối cùng, dùng khí âm bỏ thêm câu: "Chị~."

Hơi thở mang theo nhuận ý liền như vậy thẳng tắp nhào vào lỗ tai, nổi lên một trận ngứa ngáy.

Seulgi nghiêng đầu trừng mắt nàng: "Tôi cùng cô nói chính sự."

Nếu không phải Seungwan nói qua với mình tận mắt nhìn thấy, Seulgi thật không tưởng tượng nổi cảnh ngộ của Bae Joohyun sẽ thê thảm như vậy.

Nhưng nữ nhân này rốt cuộc có thể có chút tự giác hay không?

Lúc nào cũng một bộ dạng cà lơ phất phơ, yêu lí yêu khí.

"Tôi nói cũng là chính sự, chúng ta không phải người một nhà sao?Em mặc kệ tôi thì ai quản tôi? Hử? Chị~?"

"......"

"Tôi đó là vì muốn dẫn cô đi nên mới nói như vậy."

Nữ nhân này gọi chị muốn nghiện rồi.

Một lát sau, sắc mặt Seulgi nghiêm túc không ít, híp mắt nhìn Joohyun, giọng hết sức đứng đắn: "Cô rốt cuộc có trở về hay không?"

"Trở về."

......

Quá trình đưa Bae Joohyun từ khách sạn ra xe  thuận lợi khác thường, Seulgi nghĩ, cái người đại diện chó má kia phỏng chừng không biết đang ở nơi nào nịnh nọt lão đại nào đó.

Seulgi nhìn hướng dẫn chỉ đường, như là nghĩ tới cái gì, nghiêng đầu nhìn Joohyun, "Về nhà cô bên kia an toàn không?"

"Về đi, không có việc gì."

"Được."

Trên đường, Seulgi nhận được tin nhắn của Seungwan: Kang bảo nhi, tớ phải bận một chút, hai mươi phút nữa bà chủ có thể sẽ đến. [cá mặn nằm.jpg]

Seulgi nghĩ nghĩ, vẫn là trả lời : Tớ hiện tại ở bên ngoài có chút việc, muốn đưa một người bạn trở về, chắc rất lâu mới có thể quay lại.

Seungwan trả lời: Ok.

Xe lái hơn bốn mươi phút mới đến Kang-nam, Seulgi tự mình đưa nàng vào, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nói:

"Vậy cô ngủ đi, nhớ rõ xin nghĩ, tôi còn phải quay lại bữa tiệc."

Joohyun ngồi ở trên sofa, tay chống lên tay vịn, ánh mắt thẳng tắp mà nhìn Seulgi, "Tôi cũng muốn quay lại."

"Cô quay lại đó làm cái gì?"

Seulgi nhíu mày.

Joohyun khẽ thở dài một hơi, ánh sáng sáng ngời đem màu da nàng tô đến càng thêm phần oánh nhuận trắng nõn, mặt mày buông xuống cả người có loại cảm giác buồn rầu nói không nên lời.

"A Seul quay về rồi, vậy chỉ còn một mình tôi," lông mi Joohyun rũ xuống biên độ càng sâu, hốc mắt thâm thúy càng thêm rõ ràng, "Ở bên kia tuy rằng thân bất do kỷ, nhưng cũng không đến mức lẻ loi một người."

Trong giọng nói là cảm giác hết sức buồn bã, Seulgi có hơi do dự mà mở miệng: "Được, vậy đêm nay tôi ở lại với cô. Nhưng cô phải đồng ý với tôi, mau chóng suy nghĩ đến chuyện thay đổi nghề nghiệp."

"Được."

Joohyun từ trên sofa đứng lên, Seulgi đang đứng ở mặt sau sofa, nàng vừa nghiêng người, một bóng người ôn Seulgi lại ở giữa cùng sofa.

"A Seul, cảm ơn em."

"Không cần, tôi......"

Seulgi lời nói còn chưa nói xong, người trước mặt liền nhẹ nhàng cúi đầu, động tác mềm mại nhẹ nhàng, hôn một cái lên môi mình, "Không, nên cảm ơn vẫn phải cảm ơn chứ."

"......"

"Người bình thường không có cảm ơn kiểu này đâu!"

Tia đau lòng trong nháy mắt bốc hơi, Seulgi nhấp môi, hai mắt sáng rực như pha lê.

"Không như vậy ư? Nhưng người đại diện dạy tôi như thế mà."

Ha ha.

Seulgi lúc này không tin lắm.

Người đại diện não tàn có lẽ sẽ dạy nàng đi câu dẫn những tai to mặt lớn trong giới như vậy, nhưng Bae Joohyun thoạt nhìn đầu óc sáng sủa mà cũng tin sao?

Nói đến cùng chỉ là muốn chiếm tiện nghi của mình thôi.

"Vậy phải cảm ơn như thế nào?" Joohyun tiến tới phía trước gần một bước, đôi tay chống ở trên sofa, hoàn toàn đem Seulgi vòng ở một không gian nhỏ xíu, cúi đầu xuống che đi một nửa khuôn mặt, khóe môi nhẹ cong, "Tôi thật sự không hiểu lắm, chi bằng em dạy tôi?"

Cuối cùng, nàng lại kêu một tiếng "Chị~".

Ngữ khí dẹo đến có thể làm thân thể người ta trực tiếp mềm oặt.

"......"

Mới vừa rồi Seulgi còn tự hào về bản thân khi mình đem một con dê con mang ra khỏi hang sói, hiện tại xem ra, mình mới là con dê con, còn ngốc nghếch mà đem hồ ly từ hang sói mang về.

Ánh mắt Joohyun di chuyển giữa cổ cùng trên mặt Seulgi, tựa như là đang suy xét hôn lên nơi nào trước.

Seulgi hít hít cái mũi, tránh đi ánh mắt, "Cô đừng nhìn tôi như vậy, người khác thường nói hỏi han ân cần không bằng dùng tiền, tôi cảm thấy nói lời cảm ơn cũng giống vậy, nói suông không tính."

"Nghe cũng không tồi."

Seulgi:???

Chỉ thấy Joohyun từ trong túi lấy di động ra, ở trên màn hình gõ gõ, Seulgi đang muốn hỏi, liền nghe được âm thanh thông báo tin nhắn êm tai vang lên.

"Ting. Tài khoản của bạn nhận được 50 triệu....."

!!?

"Cô làm gì thế?"

"Thử một chút phương pháp A Seul nói, không cần lo lắng, cái này là lần trước đánh cược dư lại," Joohyun cất di động, khóe môi hàm chứa ý cười, nói: "Nhưng mà A Seul, tôi cảm thấy cái này không có thực dụng bằng cách dùng miệng."

Một nụ hôn mềm nhẹ thừa dịp ánh trăng mông lung, lại lần nữa đáp xuống ở trên môi.

Sau khi nụ hôn ngắn ngủi kết thúc, di động trong túi Seulgi bỗng nhiên rung lên, lấy ra nhìn, là Lee Sunmi gọi tới,  còn có chuyển khoản, ghi chú là chúc phúc sinh nhật Seungwan.

Seulgi không chút do dự ấn xác nhận chuyển khoản, rồi sau đó nhìn ánh mắt Joohyun cơ hồ muốn dán ở trên người mình, lập tức lại ấn chuyển tiền trả lại cho Joohyun.

Joohyun nhìn thấy động tác của Seulgi, ánh mắt tối sầm lại.

"Seul Seul?"

Seulgi ngữ khí thực lãnh đạm, "Làm sao vậy?"

"Ở trong buổi tiệc chơi vui vẻ không?"

Seulgi đang muốn trả lời, người trước mặt bỗng nhiên cúi người xuống dưới, đầu ngón tay giống như cành cây sinh trưởng tốt, điên cuồng vuốt ve vành tai mình, giống như khiêu khích lại giống như thay mình sửa sang lại tóc.

Sau một lúc lâu, Seulgi khắc chế giọng nói: "Tạm được."

Lee Sunmi bên kia trầm mặc một chút, sau đó giọng nói lại vang lên: "Ừ, vui vẻ thì tốt. Tối nay mẹ chị tới đây, bà còn mang theo rất nhiều quà cho em, nói rất lâu rồi chưa gặp em. Được rồi, thay chị nói câu sinh nhật vui vẻ với Wannie nhé, các em chơi đi."

"Ừm."

Kết thúc cuộc gọi, Lee Sunmi giờ phút này đang ngồi ở trong xe, đôi mắt nhìn cửa lớn khách sạn tráng lệ huy hoàng, mặt mày quanh quẩn sắc phiền muộn u ám không nói nên lời.

"Sunmi, sao lại mang em tới nơi này? Đêm nay không phải nói muốn đến nhà chị sao?"

Trên ghế phụ, Kim Chungha mặc một bộ váy gợi cảm quyến rũ, bên ngoài khoác một cái áo khoác mỏng, mị nhãn như tơ mà nhìn Lee Sunmi.

Lee Sunmi im lặng.

Kim Chungha thật vất vả từ nơi khác trở về, ngày mai liền lại phải đi ngay, mình vốn nên mang cô ấy về nhà.

Nhưng không hiểu sao mà lại lái xe đến nơi này.

Lee Sunmi cùng Son Seungwan là đã sớm không có kết bạn Kakaotalk , nhưng công ty không ít người có,  nhìn người khác chia sẻ mấy tấm ảnh chụp.

Không có một tấm nào có Seulgi.

"Sunmi, chị đau khổ vì cô ta sao?" Ở góc độ Lee Sunmi nhìn không tới, Kim Chungha híp lại con mắt, "Chị không phải nói, đối với cô ta đã không còn......"

Kim Chungha còn chưa nói xong, đã bị Lee Sunmi nắm tay,  rũ mắt, nói: "Chungha em đừng nghĩ nhiều, hiện tại chị còn cần ứng phó cô ta. Chờ... "

Lee Sunmi cũng không tiếp tục nói: "Chờ tới một ngày kia, chị sẽ làm em quang minh chính đại, yên tâm đi."

......

Bên kia, Seulgi vẫn bị Joohyun vòng ở bên cạnh sofa , chỉ cần nhẹ nhàng nâng cằm một chút , chóp mũi có thể chạm vào cặp môi đỏ kia.

"A Seul, vì sao đem tiền chuyển lại?"

Hơi thở Joohyun mang theo một chút hương vị nhàn nhạt mát lạnh, quanh quẩn ở chóp mũi lại có chút thoải mái.

Seulgi vẫn duy trì tư thế, nhẹ giọng nói: "Cô cùng cô ta không giống nhau."

"Chỗ nào không giống nhau? Bởi vì cô ta là đồng nghiệp, tôi chỉ là bạn bè?"

Joohyun có nửa khuôn mặt bởi vì cúi đầu mà bị che khuất, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt Seulgi, khóe môi cong lên, "A Seul, tôi nhớ rõ em đã nói, chúng ta làm bạn bè có thể tùy tiện hôn."

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro