➊➐

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại văn phòng Jhome không ít người đều lấy cớ có việc tới bộ phận thiết kế xem náo nhiệt.

"Trời trời, dám tìm tới cửa luôn, cũng không sợ chọc Seulgi cùng cô ta đánh nhau sao?"

"Nếu là trước đây tôi còn tin, hiện tại...... Mọi người không nhìn thấy gần đây chị Sunmi làm những gì sao? Không phải hiện tại nên bắt đầu lót đường cho bà chủ mới đi chứ?"

Mọi người chỉ dám xì xầm to nhỏ với nhau, có người thoạt nhìn hơi chút hiểu biết nội tình, che mặt giữ kín như bưng: "Tôi nghe nói trong nhà cô gái đó rất có tiền, không đến mức sẽ đến công ty của chúng ta đâu. Xem ra hôm nay có trò hay để xem rồi."

Bộ phận thiết kế cách văn phòng Seulgi rất gần, hành động của Kim Chungha giờ phút này đã đủ để chứng minh cho mục đích chuyến đi này.

Nhóm nhân viên nhốn nháo một hồi.

Đúng vào lúc này, phụ trách phòng tài vụ rót ly cà phê từ phòng ăn đi ra, vừa lúc nghe được bọn họ cúi đầu thì thầm, một cái mắt lạnh đảo qua, nói: "Đều không cần làm việc sao? Mồm mép tép nhảy cẩn thận tới công chuyện. "

"......"

Mọi người làm tức lặng ngắt như tờ.

Mãi đến Seulgi từ trong văn phòng đi ra, bọn họ cũng không dám lại nhìn nữa, sợ Seulgi cũng như phụ trách tài vụ đi tới nói vài câu như vậy.

Ánh mắt Seulgi nhìn nữ nhân đang dựa vào bình sứ chứa trúc đuôi phượng kia, thần thái trên gương mặt tinh xảo trắng nõn chưa biến, nhàn nhạt nói: "Có chuyện gì sao, tiểu thư?"

Kim Chungha đi đến bên cạnh Seulgi, trên người mùi vị nước hoa nồng đậm ngay mũi làm người ta đau đầu, cô ta câu môi nhu nhu cười, "Ah, tôi nghe bạn gái giới thiệu, nói thiết kế của công ty các người rất khá."

Cuối cùng lại nhấp môi cười, nói thêm một câu: "Bạn là nữ, đừng hiểu lầm."

Seulgi dương dương mi, nhìn về phía thư ký, nói: "Đưa vị tiểu thư này đến phòng tiếp khách." Theo sau một lần nữa đem ánh mắt thả lại trên người Kim Chungha, nói: "Một lát tôi sẽ sắp xếp người đi qua, phiền tiểu thư chờ một chút."

Một bộ dạng việc công xử theo phép công, phảng phất nữ nhân này không phải kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm của mình. Nhân viên xung quanh có chút kinh ngạc.

Kim Chungha cũng có chút bất ngờ, nhìn Seulgi trong ánh mắt mang theo vài phần ý vị tiếc nuối, ngón tay đem tóc dài vuốt vuốt một phen, đặt ở bên cổ, đạm cười nói: "Tôi cảm thấy năng lực nghiệp vụ của Kang tiểu thư rất hợp với tôi, không biết có muốn hợp tác hay không?"

A -- mọi người ở trong lòng hít hà một hơi.

Đây còn không phải là cố tình khiêu khích sao?

Chờ đến khi trở thành khách hàng của Seulgi, còn không nghĩ mọi cách làm cô ấy khó xử?

Quả nhiên là trò hay, mọi người trong tay giả bộ làm việc, lực chú ý tập trung ở trên lỗ tai nghe động tĩnh bên kia, ngẫu nhiên có mấy người không xem được gì, lại cũng chỉ có thể đem thở dài chôn giấu dưới đáy lòng, rốt cuộc cũng không phải chuyện bọn họ có thể quản.

Chỉ tiếc không đợi đến khi Seulgi đáp lại, Lee Sunmi liền hướng bộ phận thiết kế đi tới, trên mặt tuy rằng nhìn không ra cảm xúc gì, nhưng tốc độ cũng đã bán đứng cô ta.

"Sunmi, chị đã đến rồi," Kim Chungha đem ánh mắt đặt ở trên người Lee Sunmi, ôn nhu mềm mại như là một cục bông trên tay, tùy ý chủ nhân nhào nặn, lại nói tiếp: "Kang tiểu thư không tệ, em muốn tìm cô ấy giúp thiết kế một bộ quần áo, có thể chứ?"

Rõ ràng nên dò hỏi Seulgi, nhưng ánh mắt Kim Chungha lại nhìn Lee Sunmi.

Lee Sunmi theo bản năng mà nhìn về phía Seulgi, chỉ thấy mặt Seulgi hết sức lạnh nhạt, chỉ nhìn thoáng qua Lee Sunmi cũng không dám lại tiếp tục đối diện tiếp, nhưng ánh mắt nhân viên xung quanh đều tụ tập ở trên ba người bọn họ, trầm ngâm một lát, mở miệng nói: "Seul Seul em gần nhất không quá bận chứ?"

Ý tứ rõ ràng, muốn để Seulgi đồng ý.

Seulgi nhàn nhạt cười nói: "Chị không phải kêu tôi tập trung hạng mục bên Nexon sao? Ý của chị là hạng mục này trước tiên giao cho người khác, nhận đơn của vị tiểu thư này? Cũng được thôi, vậy tạm thời đưa hạng mục cho Yoojung bọn họ đi, chị bảo họ sửa sang lại một chút, trước buổi chiều đưa tới văn phòng tôi. Vốn dĩ bọn họ cũng là giúp đỡ, nếu đã thanh nhàn cũng không cần thiết cho tạo cho họ áp lực quá lớn."

Giọng nói của Seulgi thực thanh thấu, từng câu từng chữ nói ra rất có lực.

Huống hồ, đây vốn dĩ chính là lý do thoái thác của Lee Sunmi ở cuộc họp lúc trước.

Lời vừa nói ra, sắc mặt Lee Sunmi liền hơi chút thay đổi.

Cô ta thật vất vả mới......

Một lát sau, Lee Sunmi  cười nói: "Hạng mục này Jhome chúng ta trừ Seul Seul ra, giao cho ai tôi cũng không yên tâm, nếu không rảnh cũng không sao cả."

Lời này làm bộ phận thiết kế trong lòng đều hụt hẫng, nhưng đây cũng là sự thật, mặc dù là Seulgi chịu đem hạng mục nhường ra, bọn họ cũng không dám tiếp nhận, không có cách nào khác, thực lực không cho phép.

Seulgi khóe môi thong thả gợi lên, trào phúng đặc biệt rõ ràng, nhìn nhìn đồng hồ, nhàn nhạt nói: "Tôi còn có việc muốn làm, các người nói chuyện đi."

Ba người không có bất kỳ ngôn từ nào xung đột, thậm chí ánh mắt đều rất bình đạm, nhưng trong không khí vẫn lan tràn hương vị khói thuốc súng.

Mọi người chỉ cảm thấy tình thế không phát triển giống bọn họ tưởng tượng, Seugli hình như đều không ở vào thế yếu. Bọn họ còn muốn quan sát thêm, Lee Sunmi đã mang người đi vào văn phòng.

Cửa văn phòng đóng lại, Lee Sunmi quay đầu nhìn về phía nữ nhân đang ngồi trên ghế làm việc của mình, nhíu mày nói: "Chungha, sao em lại đến đây? Em có biết em như vậy sẽ phá hư kế hoạch của chị không?"

Kim Chungha khuỷu tay đặt lên bàn, mặt bàn màu nâu thâm càng làm khuôn mặt thêm trắng nõn, nghiêng đầu nhìn Lee Sunmi, "Em nhớ chị mà, liền nghĩ muốn đến gặp chị."

Lông mày Lee Sunmi chung quy là bị giọng nói ôn tồn mềm mại của cô ta làm giãn ra, vẫn là nói: "Vậy em cũng nên nói cho chị biết trước. Chuyện này sắp kết thúc, Chungha, đừng khiến cho chị kiếm củi ba năm thiêu một giờ."

"Sunmi, chị đừng trách em, cũng đừng nóng giận," Kim Chungha từ trên ghế đứng dậy, quyến rũ mà đi đến bên người Lee Sunmi, ngón tay câu lấy vạt áo, "Anh trai đưa em đến sân bay, vừa lúc đi ngang qua hắn muốn đi gặp một đối tác kinh doanh, cho nên em mới nghĩ đến muốn gặp chị. Sunmi, em nói rồi em sẽ giúp chị. Chỉ cần thuyết phục anh em, chị không cần phải mệt mỏi như thế này nữa."

Đây là sự thật.

Kim gia kinh doanh địa ốc, bất luận là tài phú hay là địa vị xã hội, Lee Sunmi cùng Kang Seulgi nỗ lực cả đời đều đuổi theo không kịp một phần mười của họ.

Vì khoản đầu tư này, Lee Sunmi chính mắt thấy Seulgi ở trên bàn tiệc liều mạng như thế nào, không kể ngày đêm điên đảo bôn ba. Mà anh trai Kim Chungha bởi vì biết được em gái mình thích người đã có người yêu, một câu liền cắt đi khoản đầu tư.

Lee Sunmi tại một khắc kia nhận thức rõ, đối với sức mạnh tuyệt đối, bất luận nỗ lực nào cũng đều là phí công.

"Đối với chị không giống nhau, Chungha, nhẫn nại một chút, nghe lời."

Lee Sunmi nhẹ nhàng vỗ về đầu Kim Chungha, như là đang an ủi cô ta, cũng như đang an ủi tâm tư đang rối loạn của chính mình.

Kim Chungha tay lôi kéo vạt áo nàng bỗng nhiên thở dài, môi hướng miệng Lee Sunmi đưa lên, nói: "Được, em nghe chị, cho nên trước khi em rời khỏi Seoul, chúng ta......"

Trong văn phòng đột nhiên yên tĩnh.

......

Ban đêm về nhà, Seulgi mới vừa lái xe vào bãi đậu xe, Seungwan liền gọi điện thoại đến.

"Tức chết tớ rồi! Nếu không phải tớ lúc ấy đang chụp quảng cáo, nhất định đến Jhome mắng chết hai con cẩu kia!"

"Tớ nói gần đây sao không có mưa, thì ra là do hai con cẩu nữ nữ làm tớ cạn lời rồi!"

Seulgi đi về hướng thang máy, tiến vào thang máy thì tạm mất đi tín hiệu, sau một trận tạp âm chói tai, giọng nói Seungwan lại lần nữa vang lên: "Nhịn không nổi! Mẹ nó, món nợ này nhất định phải trả!"

"Bớt giận bớt giận, hai loại rác cần phân loại này không đáng để trong lòng Son đại tiểu thư của chúng ta," Seulgi ấn nút thang máy, tiếp tục nói: "Yên tâm đi, cứ để bọn họ tung hoành một thời gian."

Seungwan lại mắng vài câu, lúc này mới dừng lại.

Thang máy một đường lên lầu chín, cửa thang máy chậm rãi mở ra, đèn cảm ứng ở hành lang cũng sáng lên, ánh sáng nhu hòa xua tan hắc ám, Seulgi vừa ngước đầu, nhìn thấy người đứng bên cửa sổ hành lang, tức khắc kinh sợ.

Bae, Bae Joohyun?!

Seulgi nhanh chóng cúp điện thoại, còn không có kịp mở miệng chất vấn, ánh mắt mềm ấm như nước của Joohyun phóng tới, nói: "A Seul, em rốt cuộc cũng về rồi."

"Sao cô lại ở chỗ này?"

Seulgi nheo mắt nhìn.

"Người đại diện tới nhà ngăn cản tôi, bạn bè bên cạnh cũng khuyên tôi. Trong lòng phiền muộn, chỉ có A Seul hiểu tôi, cho nên liền nghĩ đến đây cùng em nói chuyện."

Vừa nhắc đến chuyện này, lồng ngực Seulgi cường ngạnh không nổi.

Seulgi thở dài, ấn mật mã mở cửa, nói: "Được rồi, cô vào trước đi. Tôi hôm nay công việc có chút bận, cho nên trở về muộn."

Seulgi thật ra không có kinh nghiệm an ủi người khác, cô thậm chí làm như thế nào để an ủi chính mình cũng không biết, có cảm xúc thì tự mình tiêu hóa, tiêu hóa không được thì điên cuồng mà vẽ tranh, thêu thùa.

Nhưng cũng may Bae Joohyun thoạt nhìn giống mình, sau khi tiến vào không nhắc lại việc của bản thân, mặt mày tinh xảo như điêu khắc trước sau hàm chứa ý cười.

"Cô không sao chứ?"

Seulgi cảm thấy vẫn cần thiết mở miệng hỏi một chút.

"Không sao, ở cùng em một chút đột nhiên rất vui vẻ."

Joohyun ngồi dựa vào sofa, trên người mặc một chiếc váy hai dây, dây áo có chút lỏng, nàng một tay điều chỉnh, thỉnh thoảng nhấc lên một góc, ở gốc độ của Seulgi vừa lúc có thể nhìn đến một chút không nên thấy.

"......"

Seulgi dời đi tầm mắt, đứng dậy bật TV, chỉ nhìn quanh người Joohyun, nói: "Trước xem TV một chút điều tiết tâm tình đi."

Cô còn tri kỷ mà mở một gameshow tương đối khôi hài cho Joohyun xem.

Seulgi buông điều khiển từ xa, nhìn  Joohyun đang ngồi chéo chân, đường cong nhu mỹ, nhấp một chút đôi môi khô ráo, quyết đoán mà đi tới bên kia sofa, lấy di động ra, lên mạng xem tin tức mới nhất về 'Nguyên thủy ngắm bắn'.

Diện mạo mới của trò chơi đã rò rỉ không ít ở trên mạng, người chơi đều tỏ vẻ mong chờ, đặc biệt là đối với nhân vật mới kỷ niệm 3 năm, đủ loại kiểu dáng bỏ phiếu ùn ùn không dứt.

Ngón tay Seulgi không ngừng vuốt màn hình, không cẩn thận ấn vào một cái video, giọng nam bị bóp méo vang lên, thao thao bất tuyệt nói về tin tức nóng nhất của 'Nguyên thủy ngắm bắn'......

Âm thanh có chút lớn, Seulgi vội vàng giảm xuống, quay đầu xấu hổ mà nhìn về phía Joohyun.

Khuôn mặt trắng trẻo của Joohyun cũng hướng phía mình, hơi lộ ra cằm tuyến hoàn mỹ quá mức, đôi môi khi câu động cũng không thấy được yết hầu, "A Seul, công việc gần đây có liên quan với Nexon sao?"

Seulgi đem điện thoại bỏ vào trong túi, nhướng mày nói: "Sao cô biết tôi không phải là ham mê trò chơi?"

"Đoán."

"......"

Đoán trúng phóc.

Seulgi cũng không giấu giếm, gật gật đầu: "Ừ."

Joohyun "Ồ" một tiếng, tiếng nói nhu hòa bằng phẳng: "Lại nói tiếp trò chơi 'Nguyên thủy ngắm bắn' này sở dĩ có thể nhanh chóng ở thị trường game mobile quốc nội đứng vững vàng như vậy, là do chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hoà."

Ba năm trước đây phiên bản gốc ra đời, chỉ ngắn ngủn trong vòng ba tháng đã thu hút gần 10 triệu người dùng đăng ký tài khoản. Trước đó, cũng có hai game mobile hành động nhập vai tương tự.

Trong đó nguyên nhân lớn nhất chính là hai trò chơi kia vì muốn hút máu người chơi, ùn ùn không dứt phát hành các loại trang bị có thể gia tăng thuộc tính nhân vật, nạp tiền càng nhiều thể nghiệm càng tốt, trò chơi dần dần biến vị, công bằng cạnh tranh kỹ năng tựa dường như thành chuyện cười.

Lượng người chơi của hai trò chơi kia dần dần rơi rớt, mà sau khi 'Nguyên thủy ngắm bắn' phát hành, chiếm cứ thị trường game mobile, hai đại đầu sỏ đó liền hết thời.

Chuyên môn cùng với công việc của Seulgi đều không có liên quan gì đến game mobile, cũng không có ý tìm hiểu qua, đột nhiên nghe được Joohyun nói vậy, cảm thấy có chút thú vị.

Tuy rằng chưa từng chơi, nhưng Seulgi cũng xem qua Seungwan livestream, xác thật so với game mobile thấy qua trước kia không giống nhau.

Tranh đấu chủ yếu dự vào đầu óc và kỹ năng cá nhân của từng người chơi.

Joohyun nhấp môi, cười nói: "Ở thị trường game mobile lúc đó, ' Nguyên thủy ngắm bắn' có thể xưng bá, A Seul cảm thấy là dựa vào cái gì?"

"Sáng tạo."

Đại bộ phận người chơi theo đuổi trước sau đều muốn một cái trò chơi có môi trường công bằng, 'Nguyên thủy ngắm bắn' làm được điểm này, cho nên mới được thị trường lựa chọn.

Sương mù dày đặc bao phủ trong lòng Seulgi dần dần tản khai,"sáng tạo", cái này từ cùng với ý tưởng thiết kế của Seulgi cho hạng mục Nexon là trùng khớp.

"A Seul quả thực thông minh."

Nhìn Joohyun mặt mày mỉm cười, Seulgi hơi có chút kỳ quái, hỏi: "Sao cô biết cái này?"

"Nghe người ta nói."

Seulgi còn muốn hỏi , bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa.

Seulgi đứng dậy, nhìn Joohyun nói: "Tôi đi xem."

Seulgi mở cửa ra, khi nhìn thấy người đứng bên ngoài, rất muốn nặng nề mà đóng cửa lại. Chỉ thấy Lee Sunmi đứng ở cửa, trên tay hình như còn xách theo một túi gì đó.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro