➋➋

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kang tiểu thư."

Nữ nhân bên trong xe nữ nhân thoạt nhìn rất thành thục, tuổi hẳn là không nhỏ, đuôi mắt có không ít nếp nhăn,  nhìn Seulgi ánh mắt rất ôn hòa.

Seulgi mất vài giây thời gian xác nhận trong trí nhớ của mình không có nhân vật này, mặt mày sơ đạm, nói: "Xin chào?"

"Tôi là Oh Yoon Hee của SES Holding, đã sớm nghe nói qua đại danh của Kang tiểu thư. Hiện tại Kang tiểu thư đã không còn ở Jhome, không biết chúng ta có cơ hội có thể cùng nhau uống ly cà phê hay không?"

Giọng nói Oh Yoon Hee thực bình thản, khi nói chuyện đôi mắt luôn hàm chứa ý cười, thoạt nhìn tựa hồ rất dễ tiếp xúc.

SES Holding.

Trước kia cùng Jhome là đồng ngành, ngày thường cạnh tranh cũng không ít, không nghĩ tới tin tức cũng rất nhanh nhạy.

"Xin lỗi, tôi gần nhất không có thời gian."

Seulgi uyển chuyển từ chối, động tác lưu loát mà trở lại xe,  đem túi xách đặt ở ghế phụ, sau đó đem xe lái ra từ vị trí đỗ, một đường chạy hướng tiểu khu Asan.

Hạng mục này rất nhiều người đều đang chú ý, chỉ là Seulgi không nghĩ tới sẽ có người ngay lúc vừa ký hợp đồng đã tới cùng nàng nói chuyện hợp tác.

Mà giờ phút này ở phòng làm việc Jhome, rất nhiều người cũng đang chú ý cuối cùng hạng mục Nexon rơi vào tay ai.

"Dù sao cũng không phải là chúng ta, tôi nghe bạn bè nói, bọn họ bên kia sớm đã có hồi âm. Nếu thật sự là được coi trọng, chị Sunmi đã sớm nói cho chúng ta."

"Cũng phải, ai da, tôi đã sớm nói chị Sunmi không được rồi các người còn không tin. Nếu Seulgi vẫn còn ở đây......"

"Nói cái này tôi liền nghẹn thật sự," có người thở dài một hơi, "Mấy ngày hôm trước nhà máy bên kia bản mẫu xảy ra vấn đề, việc này cũng không trách tôi đi? Kết quả tôi còn hai đầu bị mắng, Seulgi trước kia sẽ không bao giờ như vậy."

"Xì, các người trước kia cũng không phải là nói như vậy."

"Cô nói thế thật cụt hứng......"

Bộ phận thiết kế bắt đầu lao nhao nói chuyện, mặc dù Seulgi đã không còn ở Jhome, đề tài cũng vẫn là quay chung quanh Seulgi. Chẳng qua nghị luận hướng gió đã hoàn toàn xoay chuyển. Không bao lâu sau, Kim Taeyeon liền thông báo muốn mở một cuộc họp nội bộ.

Ý đại khái chỉ có một -- giảm biên chế.

Mọi người sôi nổi ngơ ngẩn, nghĩ Kim Taeyeon quả nhiên là phải có động tĩnh, vài người thừa dịp nghỉ trưa, tìm tới tiểu Jeon người đã trở lại văn phòng của Lee Sunmi.

"Tiểu Jeon, chị Sunmi hiện tại có ý tứ gì không?"

Việc cắt giảm biên chế của bộ phận thiết kế đã sớm lan khắp phòng làm việc, tin tức phát đầy các nhóm chat, tiểu Jeon tự nhiên cũng rõ ràng.

"Làm sao vậy?"

"Lúc trước nói rồi mà, chúng tôi lưu lại đãi ngộ sẽ tăng lên. Hiện tại Seulgi đi rồi chị Sunmi liền bắt đầu tá ma giết lừa sao?"

Danh sách cắt giảm biên chế lưu truyền trong đủ loại nhóm chat, trước mắt có mấy người rất tức giận vì tên xuất hiện trong đó.

Bọn họ cũng không dám đến náo loạn trước mặt Lee Sunmi, chỉ có thể tìm tiểu Jeon tới hỏi rõ ràng.

Tiểu Jeon buông tay nói: "Việc này hỏi tôi cũng vô dụng, tôi cũng quản không được cái này. Giảm biên chế đó là ý của chị Taeyeon, theo tôi, các người nếu quá lo lắng thì đến tìm chị Taeyeon đi."

Cô ta bị làm phiền cả buổi sáng rồi, hơn nữa chính mình còn cảm thấy ủy khuất, điều kiện mà Lee Sunmi đã đồng ý với mình còn chưa được thực hiện.

Lòng người tại phòng làm việc đang lung lay, Lee Sunmi không phải không biết.

Lee Sunmi ngồi ở bàn làm việc, nhìn chậu hoa bên máy tính, bởi vì đã lâu không có tưới nước, đã khô héo đi không ít.

Vươn tay cầm lấy chậu hoa, dưới đáy có khắc một hàng chữ, là Seulgi tự mình khắc -- yêu như lúc ban đầu.

Một cảm giác vô lực như là thú lớn hung mãnh kéo đến, đem Lee Sunmi kéo vào vực thẩm.

Có lẽ, mình thật sự không nên......

Không, mình không sai!

Lee Sunmi đột nhiên đem chậu hoa thả lại mặt bàn,' bụp', vết rạn nhỏ vụn xuất hiện ở bên ngoài mặt chậu hoa.

Sau đó lấy di động ra, nhìn tin nhắn Kim Chungha gửi tới thời gian cách đã rất lâu rồi, tâm liền giống như từ vạn trượng trời cao rơi xuống, không được yên ổn. Nhưng nghĩ đến thời điểm khi ở chung, Kim Chungha mãn tâm mãn nhãn đều là mình, lại kiên định không ít.

Hiện tại Kim Taeyeon cứ như con mụ điên, vì cùng mình tranh đấu, liền đến sống chết của Jhome cũng không màng, Lee Sunmi cần  phải có trợ giúp.

Mình sẽ không thua.

Lee Sunmi hít sâu một hơi, di động trong lòng bàn tay nắm chặt.

......

Seungwan khi biết được tình hình hiện tại của Jhome, lập tức gửi cho Seulgi mấy cái tin nhắn thoại.

Cuối cùng nói: "Nghe nói Lee cẩu mấy ngày nay mệt đến phát sốt cũng chưa xin nghỉ, sợ Kim Taeyeon nhân lúc cô ta không ở lại làm ra chuyện xấu. Thật sảng khoái, nếu không phải Seoul không cho bắn pháo hoa, tớ khẳng định sẽ bắn cả đêm để chúc mừng."

Seulgi mới vừa tắm rửa xong ra, nghe xong giọng nói của Seungwan, bè click đăng lên trạng thái bạn bè.

-- pháo hoa nổ, chiêng trống vang trời, cảm tạ người nào đó đã thêm vài câu chuyện cười vào cuộc sống hàng ngày của tôi, đêm nay đại khái sẽ vui vẻ đến mất ngủ.

Seuungwan lập tức ấn like, bình luận: Tớ có thể cười bay ra khỏi địa cầu.

Seulgi sấy xong tóc liền trở về phòng, đang chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, Bae Joohyun bỗng nhiên gọi tới.

Yêu tinh lại muốn làm gì?

Seulgi dừng bước chân, kéo ra ghế dựa bên bàn làm việc, vừa ấn nút nghe vừa ngồi xuống, ngón tay khảy đầu bút chì trong ống đựng bút, "Bae Joohyun?"

"Chào buổi tối."

Âm thanh mềm nhẹ của Joohyun chui vào lỗ tai, Seulgi nhướng mày: "Có việc sao?"

Lúc nói chuyện, Seulgi rút ra bản ký họa, lật đến một trang giấy trắng.

"Gần đây tôi học được vài thứ, không biết học có tốt hay không, cho nên muốn em đến xem thử."

"Rốt cuộc phương diện này, tôi cảm thấy A Seul rất chuyên nghiệp."

Âm thanh của Joohyun trầm thấp mát lạnh, giờ phút này lại như mồi lửa, gợi cho Seulgi nhớ đến ký ức ban ngày, làm toàn thân như bị cắm châm.

Ha ha.

Seulgi nhấp môi, "Thế cô lại học cái gì?"

Seulgi lấy một chiếc bút chì, ở trên trang giấy trắng tinh bắt đầu hạ bút, bên tai truyền đến giọng nói của Joohyun, "Ru ngủ, mới vừa học, A Seul, muốn thử một chút không?"

Joohyun mỗi lần ngắt câu, khí âm liền nặng thêm một phân, cuối cùng như là tiếng nỉ non dán bên tai.

"......"

Seulgi hít một hơi thật sâu, đôi mắt nhìn chằm chằm mặt giấy, "Cô nói chuyện bình thường đi."

Ru ngủ.

So với hai cái kỹ năng trước đứng đắn hơn rất nhiều, nhưng tính tình kia của Bae Joohyun lsp*, Seulgi đoán cũng không phải cái kỹ năng đứng đắn gì cho lắm.

*lsp: từ lóng viết tắt trên mạng , chỉ mấy người háo sắc, có nhiều ham muốn.

Nói không chừng chính là...... Seulgi nghĩ tới Seungwan trước kia phổ cập tri thức khoa học liền mạch KP cho mình, bên tai nháy mắt có chút nóng lên.

Đúng là hiếm có, Bae Joohyun ru ngủ liền thật sự là ru ngủ, kể chuyện vô cùng đứng đắn, câu chuyện lấy bối cảnh ở cổ đại.

Chuyện kể về một cô gái sau khi từ hôn thì cắt tóc đi tu, cả ngày tụng kinh niệm phật, sau đụng phải một con hoa yêu.

Một lúc sau, lực chú ý của Seulgi hoàn toàn không còn ở nội dung câu chuyện nữa, mà là ở trên giấy, bên tai có thể phân biệt rõ ràng chỉ có tiếng nói ôn nhu như chiều hôm của Bae Joohyun.

Thật lâu sau, Seulgi lúc này mới dừng bút, điện thoại đầu kia Joohyun cũng dừng lại.

"A Seul, tôi học có giỏi không?"

"Khá tốt."

Bình tĩnh mà xem xét, năng lực kể chuyện của nàng thực không tồi. Chỉ là...... Cái câu chuyện nghe, sao giống giống 100 cách ngự quỷ lần trước?

Ánh mắt Seulgi một lần nữa dừng ở trên giấy, ngoài cửa sổ hải đường nở rộ, một nữ tử nằm trên ghế quý phi, quần áo mỏng manh gần như trong suốt, lộ ra đường cong xinh đẹp. Ngũ quan anh khí tươi đẹp, ánh mắt hàm mị, khóe miệng khẽ cắn một chiếc chuông nhỏ. Vô số đường cong trong suốt từ bốn phương tám hướng hội tụ ở đầu ngón tay mảnh khảnh của nàng.

Lửa nóng như là núi lửa phun trào thổi quét mà đến, Seulgi rũ mắt, mình rõ ràng muốn họa chính là mỹ nhân say ngủ trong mùa xuân, không biết sao lại biến thành bức tranh quyến rũ thế này.

Càng quá đáng hơn, nữ nhân trên tranh còn có chút bóng dáng của Bae Joohyun.

Seulgi hít hà một hơi, cảm thấy chính mình thật kỳ lạ.

Ban đêm, Seulgi lại mơ thấy diễm quỷ lần trước, chỉ là lúc này cô ta trang điểm, cùng bức tranh mình vẽ giống nhau như đúc, toàn thân có thể nhìn rõ ràng, quấn lấy cô ta muốn ru ngủ.

Không chỉ có như thế, diễm quỷ còn lôi kéo Seulgi ở dưới tàng cây nhảy múa thoát y, dáng múa kiều diễm quyến rũ, cuối cùng đem nàng đè ở thân cây, lại biểu diễn một hồi thắt nút cuống ánh đào.

Diễm quỷ nâng cằm nàng cười duyên nói: "Tiểu ni cô, trái cây ăn ngon không? Nô gia so với cái này ăn ngon hơn rất nhiều, muốn nếm thử hay không?"

......

Buổi sáng, cổ họng Seulgi có chút khàn, chân nhũn ra, rót hai cốc nước uống mới tốt một chút.

Không khỏi cảm khái, nữ nhân kia ru ngủ quả nhiên không đơn giản như vậy.

Kế tiếp vài buổi tối Seulgi đều mơ thấy giấc mơ như vậy, may mà dần dần công việc lu bù lên, lúc này mới đem diễm quỷ vứt ra sau đầu, có được chút thanh tịnh.

Thẳng đến trung tuần cuối tháng sáu, Seulgi lúc này mới rảnh mời Kim Taeyeon ăn cơm.

Kim Taeyeon mới vừa ngồi xuống, liền trước mắt u oán nói: "Seulgi em cũng thật quá không nghĩa khí, đến bây giờ mới nhớ tới chị."

"Gần đây rất bận, muốn mời chị đương nhiên phải mời tử tế, ít nhất cũng phải chuyên tâm."

Seulgi là nói thật, tuy nói rằng các kênh hợp tác đã có từ trước, nhưng cũng muốn một lần nữa tiến hành đàm phán, nghe có vẻ dễ dàng nhưng lại là việc lớn.

"Được rồi, bỏ qua cho em," Kim Taeyeon ngẩng đầu nhìn lướt qua không gian trong nhà hàng, hỏi: "Tại sao lại chọn nơi này?"

Đây đúng là nhà hàng gần địa chỉ ban đầu của Jhome, Kim Taeyeon là một trong những khách hàng đầu tiên, tự nhiên cũng nhận ra.

"Lần trước tới đây ăn qua một lần, cảm giác cũng không tệ lắm."

Kim Taeyeon đôi mắt híp híp, nhìn Seulgi, vui đùa nói: "Sự việc gần đây em cũng nghe nói chứ, chị đem tâm huyết của em lăn lộn thành như vậy, em không đau lòng sao?"

Seulgi nhấp ngụm đồ uống, nhướng mày nói: "Em cùng Jhome đã không có bất luận quan hệ gì, hiện tại là chị định đoạt."

Kim Taeyeon hiểu rõ, chuyển cái đề tài: "Sớm một chút cách xa hố lửa Lee Sunmi là tốt rồi, vậy em hiện tại phương diện tình cảm có tính toán gì không?"

"Không có tính toán gì, hiện tại cũng không có người nào ý tưởng hòa hợp."

Khi nói chuyện, Seulgi đem mặt quay hướng cửa sổ, pha lê trên mặt kính mơ hồ ánh lên hình dáng chính mình, nhưng trong đầu lại xuất hiện bóng hình một người khác.

Kim Taeyeon nhìn nửa sườn mặt nhu hòa kia, lông mi hơi rũ, mở miệng nói: "Vì chúc mừng sự nghiệp có mùa xuân mới, chị tặng em một lễ vật."

Kim Taeyeon từ trong túi lấy ra một cái hộp quà thoạt nhìn thực tinh xảo, ngón tay mở ra, bên trong có một cái vòng cổ nằm an tĩnh.

"Chị như thế nào còn nhớ tới tặng em cái này?"

Seulgi bật cười.

"Son Seungwan cô gái kia có thể tặng hoa cho em, chị tặng cái vòng cổ có làm sao, đừng có phân biệt đối xử, chị thật vất vả mới tặng người ta một món quà, nào, chị tự mình đeo lên cho em, nếu không nhận chị sẽ giận đấy."

Kim Taeyeon trong nhà làm tài chính, từ nhỏ đến lớn chúng tinh phủng nguyệt*, như cô ấy nói, hiếm khi tặng cho người ta lễ vật.

* được nhiều người yêu quý vây quanh

"Vậy được rồi, làm phiền đại tiểu thư động tay."

Kim Taeyeon cầm vòng cổ ở trong tay hướng Seulgi đi tới, dây chuyền từ trước cổ vòng qua, giơ tay vén mái tóc đen dài lên, có thể thấy cần cổ thiên nga trắng nõn oánh nhuận, chỗ xương cổ giao cùng phần vai còn có một nốt ruồi đỏ nhỏ.

Ánh mắt Kim Taeyeon khóa ở nốt ruồi kia, ngón tay linh hoạt mà cài vào mắc cài, cuối cùng đầu ngón tay không cẩn thận nhẹ nhàng mà chạm lên da.

Cảm giác lạ thường làm Seulgi nghiêng đầu lánh tránh, nhìn Kim Taeyeon nói: "Nhanh lại ngồi đi."

"Nhìn xem, chị cùng Seungwan nói quả nhiên không sai, em Seulgi liền sẽ tá ma giết lừa, mà chị chính là con lừa to kia."

Kim Taeyeon vừa nói vừa trở lại trên chỗ ngồi.

"......"

Hiện tại không phải giờ ăn cơm, nhà hàng không đông khách, bên này hai người họ động tĩnh cũng rất dễ dàng mà hấp dẫn sự chú ý của một bàn cách đó không xa.

Bae Joohyun nghiêng mắt nhìn chăm chú vào Seulgi cùng Kim Taeyeon, mặt mày thanh lãnh, môi nhấp chặt.

Park Sooyoung ở một bên chống cằm, đôi mắt đẹp liếc xéo, tấm tắc nói: "Thật vất vả ngẫu nhiên gặp được một lần, còn chưa kịp vui, trái tim đã bị xát muối, Bae Joohyun, vận khí của cậu thật quá tệ."

Thấy Joohyun không có đáp lời, lạnh lẽo đều sắp từ trong mắt phun ra rồi, Sooyoung cảm thấy bài《 Light 》 lúc này đúng là hợp với tình hình, lại lần nữa nhẹ xuy một tiếng.

"Đừng nhìn nữa, vị này không thích hợp với tiểu thư."

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro