➋➌

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà hanfh ban đầu bật nhạc nhẹ nhàng thư giãn, không biết từ khi nào đột nhiên đổi sang có tiết tấu.

Sooyoung uống lên ngụm bia lạnh, ngón tay di chuyển chiếc lắc trên cổ tay, mở miệng nói: "Thôi đừng nhìn, hai người còn đang nói nói cười cười. Lần trước chiêu kia không dễ dùng, dùng nữa sẽ lộ."

Đầu kia Kim Taeyeon không biết nói cái gì, chọc cho Seulgi cười đến mi mắt cong cong, hết sức đẹp.

Đôi mắt Joohyun chuyển tới trên mặt Sooyoung, đạm thanh nói: "Bạn bè mà thôi, xã giao hết sức bình thường."

Sooyoung hướng phía trước nghiêng nghiêng liếc mắt một cái, Joohyun mặc một bộ vest màu trắng, tóc không chút cẩu thả xõa sau lưng, môi đỏ mày đen, ánh mắt nhạt nhẽo dường như thật sự không thèm để ý.

Xuy.

Sooyoung chớp mi, nâng má lười nhác nói: "Cậu không nghe nói qua một câu? Đầu tiên là bạn sau là em gái, cuối cùng biến thành tiểu bảo bối. Có bình thường hay không tớ không biết, dù sao cậu hiện tại là còn cách xa."

......

Một bữa cơm ăn nửa giờ, di động Kim Taeyeon liền vang lên.

Kim Taeyeon liếc màn hình một cái, bất đắc dĩ buông tay: "Được, chị bên này có việc vội. Chị còn chưa có ăn no đâu, lần này tính nửa bữa, lần tới em còn phải mời tiếp."

"......"

Seulgi dùng khăn giấy lau khóe môi, nói: "Em xem như đã hiểu cái gì gọi là nhà tư bản vạn ác."

Kim Taeyeon nghe vậy cười đến đôi mắt đều mị lên, khi đứng dậy bỗng nhiên hướng Seulgi dò xét, ngón tay cong lên, đem sợi tóc trên chóp mũi Seulgi vuốt xuống.

Làm như lơ đãng, đầu ngón tay lại khẽ cọ chóp mũi Seulgi.

Thu hồi tay, Kim Taeyeon nhướng mày nói: "Tóc em dính lên mặt. Thấy không, nhà tư bản nhưng chị rất biết ôn nhu săn sóc."

Seulgi thoáng lùi lại, kéo ra khoảng cách, giơ tay đem đầu tóc vuốt lại một chút, đạm thanh hỏi: "Muốn em đưa đi không?"

Nghe vậy, Kim Taeyeon tươi cười phai nhạt rất nhiều, tránh đi ánh mắt của Seulgi, một lát mới giơ lên gương mặt tươi cười: "Không cần, ông già ở nhà đang sốt ruột muốn dạy dỗ chị, nhớ rõ, còn nửa bữa đừng quên."

Kim Taeyeon cầm lấy túi xách rời đi, vừa lúc đối diện một ánh mắt thanh lãnh, chủ nhân là một nữ nhân xinh đẹp lãnh diễm.

Chỉ nhìn nhau nửa giây, Kim Taeyeon liền quay đầu rời đi.

Seulgi tính tiền xong liền cũng rời khỏi nhà hàng, kết quả mới ra khỏi khu thương mại đi vào bãi đậu xe, liền nhìn thấy một bóng người đĩnh bạt mảnh khảnh dựa bên cửa xe mình.

Là một nữ nhân mặc vest.

Tóc dài che khuất nửa khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy độ cung sống mũi, ánh đèn ở xung quanh chiếu tới nhàn nhạt ánh sáng nhu hòa trên người nàng.

Seulgi đến gần, mi dài ninh lên, tính toán mà gọi một tiếng: "Bae Joohyun?"

Seulgi vừa kêu vừa đến gần, trong không khí ngoài khói xe phiền muộn gay mũi, còn lẫn một mùi rượu dày đặc.

"Cô uống rượu?"

Nữ nhân kia bỗng nhiên nâng lên khuôn mặt tinh xảo, mi cốt đứng thẳng, chóp mũi phiếm hồng, đôi mắt thâm thúy xa cách có hơi thấy tơ máu, môi sắc đỏ hồng, hình dạng hoàn mỹ đến cánh môi đều thủy nhuận dụ hoặc.

"A Seul, tôi khó chịu."

Seulgi:???

"Cô ......"

Chữ sao còn chưa có ra tới, nữ nhân trường thân ngọc lập tựa thanh trúc kia liền hướng Seulgi lao đến, đôi tay đem Seulgi vòng ôm ở trong ngực, mùi rượu cùng vị nước hoa thanh đạm hỗn tạp ở bên nhau xâm nhập chóp mũi.

???

"Bae Joohyun? Bae Joohyun? Cô tỉnh hay là say thế?"

Lúc Seulgi dò hỏi, nữ nhân đang ôm mình dường như có chút đứng không vững, nàng lắc lư dựa vào phía trước mui xe, may mà Joohyun gắt gao quấn lấy Seulgi, nếu không liền bị đè xuống rồi.

Nhưng tư thế giờ phút này, cũng không sai biệt lắm.

Đôi tay Seulgi bị Joohyun áp chế ở trong khuỷu tay, chỉ có thể chống ở mui xe, ngẩng đầu lên vừa lúc có thể nhìn thẳng cặp mắt phiếm hồng kia, đến con ngươi cũng phớt hồng.

Hiển nhiên là một bộ dạng uống say không thanh tỉnh.

Seulgi môi hơi khô, vừa muốn mở miệng, cặp mắt nhìn mình chăm chú thủy quang liền nhiều lên, như là hạt châu tẩy sạch chưa khô, gằn từng chữ: "A Seul, tôi có phải rất kém cỏi hay không?"

Joohyun tiếng nói trầm thấp, trong ngữ điệu mạc danh còn mang theo một loại cảm giác hoảng loạn, tơ máu trong mắt càng ngày càng nhiều, ngực Seulgi bỗng nhiên cứng lại.

"Cô làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

Nhưng kế tiếp mặc kệ Seulgi hỏi gì, Joohyun đều vẫn không nói lời nào, chỉ là ánh mắt mê say mông lung nhìn mình, thủy quang liễm diễm, thoạt nhìn tựa hồ bị ủy khuất cái gì, người nhìn thấy hận không thể đem ngôi sao ánh trăng đều dâng đến trước mặt nàng.

Tim Seulgi đập như nổi trống, hít sâu một hơi, duỗi tay cầm cổ tay Joohyun, nhẹ giọng nói: "Có chuyện gì chờ tỉnh rượu lại nói, tôi bây giờ đưa cô trở về, được không?"

Nói xong, Seulgi nâng cổ tay Joohyun lên.

Kết quả người bên trên lại lung lay một chút thân hình, cả người hướng Seulgi đè xuống, Seulgi nháy mắt mất đi chống đỡ, như là cao lầu sụp đổ, may mà Joohyun dùng tay bảo vệ đầu, nhưng cũng có chút tư vị va chạm rốt cuộc không dễ chịu.

Seulgi híp híp mắt, nhìn nữ nhân mềm ấm hương thơm dán sát đè trên người mình, ánh mắt cảnh giác không ít.

Người uống say phản ứng đều sẽ trở nên rất trì độn, Seulgi từ trước xã giao không ít, tự nhiên biết cảm giác say rượu, căn bản sẽ không có tốc độ phản ứng nhanh như vậy.

Yêu tinh lại muốn làm chuyện xấu?

Khi suy nghĩ đang luân chuyển trong đầu, môi Joohyun từ bên tai cọ qua, ấm áp hơi thở như là gió xuân thổi vào trong tai, "A Seul, tôi chóng mặt quá."

Joohyun vừa nói vừa dừng dừng, cánh môi mềm mại cực nóng tựa lơ đãng ngậm lấy vành tai Seulgi, rồi lại rất nhanh buông ra.

Đây là một loại cố tình lại như vô tình trêu chọc.

Tưởng đã có thể nhìn ra được mục đích của nàng rồi lại không cách nào phân định, nghĩ tới nghĩ lui, trước hết loạn chính là tâm trí mình.

"......"

Seulgi mặt nóng lên, tay phải ấn bả vai Joohyun, khẽ cau mày: "Trước tiên cùng tôi lên xe, trong chốc lát có người lại đây nhìn thấy sẽ không tốt."

Lượng người ở quảng trường TIME vốn dĩ không ít, nếu như bị người ta thấy, đó chính là kết cục bị xử tử tại chỗ.

"Vậy em hôn tôi đi."

Seulgi:???

"A Seul không muốn hôn tôi, có phải cũng cảm thấy tôi không tốt?"

Joohyun mày đẹp nhíu lại, ôn nhu tinh đồng thủy quang nổi lên bốn phía, môi đỏ nhẹ nhàng nhấp, khi thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm người khác giống như con hồ ly, vô tội thuần lương, kỳ thật phúc hắc dụ hoặc, biết rõ nàng là yêu tinh cũng nguyện lao đầu vào.

Seulgi cái mũi hút hút khí, tự hỏi một lát, nâng cổ hướng cặp môi đỏ mọng kia hôn lên.

"Được chưa?"

Seulgi vừa dứt lời, Joohyun liền lung lay mà từ trên người Seulgi đứng dậy, vào ghế phụ.

A.

Seulgi giờ phút này càng chắc chắn Bae Joohyun là đang giả vờ say.

Seulgi kéo cửa xe, nghiêng người ngồi vào, nhìn về phía gương mặt minh diễm kia, nhướng mày nói: "Nói đi, chuyện gì mà uống thành bộ dạng này?"

"Tôi rất khó chịu."

"Vì sao khó chịu?"

"A Seul."

Joohyun không đáp, chỉ là thấp thấp kêu tên Seulgi, đầu khẽ tựa vào bên cửa sổ, lộ ra một cái cằm tuyến xinh đẹp, lông mi an tĩnh nằm ở mí mắt, rơi xuống một cái bóng.

Chỗ lông mi, có thể nhìn thấy ánh nước.

Nhìn đến đây, Seulgi lại đột nhiên có chút không xác định, Bae Joohyun thoạt nhìn là thật sự say.

Một lát sau, Seulgi thở dài, nói: "Được rồi, không nói thì không nói, thắt dây an toàn vào, tôi trước đưa cô trở về."

Ai ngờ Joohyun vẫn như cũ vẫn không nhúc nhích, hô hấp cùng khuôn mặt đều thực an tĩnh, giống như đã ngủ rồi.

"......"

Seulgi lại than một tiếng, nhổm dậy thay Joohyun đem dây an toàn lôi ra, kết quả còn không có kịp cài vào, eo bỗng nhiên bị một đôi tay mảnh khảnh chế trụ, cả người ngã vào một cái ôm mềm ấm, lấy một cái tư thế cực kỳ ái muội dựa ngồi ở trên đùi Joohyun.

Không gian chật chọi bức cho Seulgi chỉ có thể tận lực dựa vào người Joohyun, độ ấm cùng cô độc của nhau đều ở giữa hội tụ quẩn quanh.

"Bae Joohyun?"

Người dưới thân không có đáp lại, chỉ là gắt gao ôm, mặt dựa vào sườn vai Seulgi.

"A Seul, tôi không muốn trở về."

Bên hông ngứa ngáy nổi lên bốn phía, dày đặc mùi rượu nhào vào trên cổ, phảng phất chính mình cũng có thể say theo.

Seulgi nhíu mày, "Vậy cô muốn đi đâu?"

Joohyun nâng cằm lên, một đôi mắt thanh thấu tựa châu báu, con ngươi nhìn thẳng Seulgi, "Muốn cùng A Seul ở bên nhau, đừng đuổi tôi đi, được không?"

......

Bóng đêm như say.

Seulgi đem bức màn trong phòng ngủ kéo lên, quay đầu lại nhìn ở nữ nhân an tĩnh nằm trên giường, ánh đèn nhu hòa chiếu vào trên mặt nàng, làn da trắng nõn phảng phất vầng sáng, ngũ quan là xinh đẹp ôn nhu.

Không thể không thừa nhận, gương mặt này thật sự quá dụ hoặc, ánh mắt cầu xin vô tội mà nhìn, căn bản vô pháp kháng cự.

Ít nhất đối với Kang Seulgi mà nói là như vậy.

Seulgi cảm thấy chính mình nhất định là điên rồi, lại đem nữ nhân này mang về nhà.

Chăm chú nhìn vài giây, Seulgi hướng mép giường đi đến, muốn kéo chăn cho nàng. Kết quả đầu ngón tay mới vừa đụng tới góc chăn, tay đã bị người nắm lấy, nhanh chóng kéo vào trong chăn.

"A Seul."

Mùi rượu trên người Joohyun đã tan đi rất nhiều, càng nhiều vị nước hoa mát lạnh nhàn nhạt, hít vào chóp mũi làm say lòng người.

Seulgi nhìn chăm chú cặp mắt kia, cổ tay giật giật, lại không tránh thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Joohyun, "Tỉnh rượu chưa?"

"Còn chóng mặt hay không? Tôi vừa mới pha chút nước chanh mật ong, uống một chút, hương vị cũng không tệ lắm, ngồi dậy được không, tôi đi rót cho cô......"

Lời nói còn chưa nói xong, Joohyun liền lao thẳng tới, đôi môi mềm ấm cũng theo đó mà đến.

Vị cồn từ môi răng lan tràn ra, như là có thể xông thẳng lên làm tê mỏi thần kinh, Seulgi nhất thời đã quên đẩy nàng ra.

"Ưm, thật ngọt."

Như là nghiêm túc mà nhấm nháp một món ngon, Joohyun nhẹ giọng mà ở bên tai Seulgi đánh giá.

Seulgi bên tai tê rần, miễn cưỡng duy trì trấn định, trừng mắt nhìn Joohyun nói: "Tôi không kêu cô uống như vậy, Bae Joohyun, đừng ỷ vào uống chút rượu muốn làm gì thì làm. Nếu cô còn không ngoan ngoãn chút, đêm nay ngủ bên ngoài đi."

Ánh mắt Joohyun mông lung mà cúi xuống, dựa vào bên gáy Seulgi, tiếng nói khàn khàn, "A Seul, cô có phải cũng thực chán ghét tôi hay không?"

Ngữ khí cô đơn như là một con mèo nhỏ bị vứt bỏ trong ánh chiều tà khi hoàng hôn, cô độc lại đáng thương.

Seulgi tinh chuẩn bắt được cái từ "Cũng", mày nhăn lại, chẳng lẽ là bởi vì nguyên nhân này?

Nghĩ như vậy, ngữ khí không khỏi chậm lại chút.

"Không có, cô rất tốt, đừng nghĩ quá nhiều."

Nghĩ nghĩ, lại thêm một câu, "Rất tốt."

"Phải không?"

Hơi thở ấm áp theo nàng nói chuyện rơi rụng ở trên da thịt, Seulgi nhịn không được giật giật bả vai, lại vừa lúc đem cổ đưa lên chạm vào môi Joohyun.

Chẳng khác gì một loại mời gọi không tiếng động.

Cùng thời khắc đó, nụ hôn bên gáy bắt đầu rậm rạp rơi xuống, chậm rãi theo yết hầu hướng lên trên, đi qua cằm, một lần nữa đoạt lấy thành trì trên môi kia.

Có lẽ là chính mình thật sự say rồi.

Seulgi tùy ý để Joohyun hôn, công thành chiếm đất, không có một chút phản kháng.

"A Seul."

Joohyun bám vào vai Seulgi, cằm nhẹ nhàng mà dựa vào xương quai xanh bằng phẳng, ôn nhu mà kêu tên Seulgi.

Seulgi cho rằng nàng lại muốn nói cái gì đó làm người mặt đỏ tim đập, ai ngờ nàng chỉ là hỏi: "Cô thật sự cảm thấy tôi rất tốt, rất thích hợp sao?"

Seulgi chống đầu giường, mặt hướng cửa sổ, làn da phiếm oánh nhuận hồng quang, cắn môi, "Cái gì?"

Lời này hỏi không đầu không đuôi.

"Trả lời tôi."

Seulgi vốn dĩ còn muốn hỏi lại, trên vai bỗng nhiên lạch cạch rơi xuống ướt át, cuối cùng ngưng tụ ở xương quai xanh của mình, tí tách.

"Bae Joohyun?" Seulgi phân tâm, nhưng đầu không quay lại được, chỉ có thể nhìn đến hõm vai dính nước mắt, cùng với chiếc cằm hơi ướt, giọng nói vừa gấp vừa nhỏ: "Đừng khóc, tôi nói đều là thật. Ở trong lòng tôi, cô rất tốt."

"Phải không? Chính là có người nói tôi không thích hợp."

Joohyun tiếng nói vừa khàn vừa trầm, nghe được trái tim cũng đi theo khổ sở lên, trên vai ướt át chưa ngừng, Seulgi hít sâu một hơi.

"Kẻ ngu ngốc nào nói? Không có việc gì mà cô không thích hợp cả, đừng nghe người ta nói bừa, cô thật sự rất tốt...... Ah, cô đừng như vậy......"

Seulgi thiếu chút nữa thẳng không nổi eo, tay chống đầu giường bắt đầu nhũn ra, đuôi mắt cũng nhịn không được bắt đầu phiếm hồng.

"Cô ấy ở trong mắt tôi cũng rất tốt, giống A Seul." Joohyun ôn hòa hơn không ít, thấp cằm ở trên đầu vai Seulgi khẽ hôn, tựa muốn đem nước mắt hôn khô, không giữ bất kỳ dấu vết nào.

Ngoài cửa sổ lại bắt đầu tí tách tí tách mưa, âm thanh dông tố che giấu trong tất cả những âm thanh ồn ào phập phồng của thành thị, động cùng tĩnh đều bị bao trọn ở bên trong, ở trong đêm tối tùy ý sinh trưởng, cho đến cuối cùng, nước mưa đem cả tòa thành thị cọ rửa sạch sẽ.

Trời sáng, nắng sớm xuyên thấu qua bức màn, từng chút một đem phòng ngủ chiếu sáng, cũng hoàn toàn đem người đang ngủ say Kang Seulgi đánh thức.

Seulgi phát hiện, bất luận đêm trước lăn lộn đến muộn như thế nào, Joohyun vẫn dậy sớm hơn so với mình.

Nàng đã ăn mặc chỉnh tề ngồi ở ghế, cầm di động đang soạn cái gì đó.

Seulgi động tác thuần thục ở trong chăn mặc quần áo, lúc xuống giường hướng Joohyun nhìn thoáng qua, "Cô không mệt chút nào sao?"

Dùng sức nhiều hơn rõ ràng là nàng, chình mình sức lực cạn đến mức thấy đáy luôn rồi, nàng như thế nào một chút cũng không sao?

Joohyun buông di động, đôi mắt mỉm cười nhìn Seulgi, môi đỏ khẽ mở nói: "Tôi chỉ là một cái nhược 0, chỉ biết kêu meow meow, làm sao mệt bằng Seul mãnh 1 được chứ?"

"......"

Cho nàng bò!

Seulgi không tiếp lời, thời điểm sửa sang lại chăn giường ngẫu nhiên liếc Joohyun một cái, kết quả phát hiện ký họa lần trước của mình vốn không có cất đi, vẫn đặt ở trên mặt bàn.

Động tác Seulgi hơi dừng, thấy dáng vẻ Joohyun tựa hồ không có để ý tới, lập tức dịch bước chân qua, như không có việc gì mà đem vở khép lại, một lần nữa đặt về trên kệ sách.

Thấy nàng không có chú ý động tác của mình, nhẹ nhàng thở ra, mở miệng hỏi: "Bae Joohyun, ngày hôm qua cô rốt cuộc làm sao vậy?"

Tối hôm qua chưa hỏi ra nguyên nhân, Seulgi thật sự tò mò.

"À, gặp phải một người, bị lời nói của cô ta tổn thương, rất khổ sở, thực không vui."

Khổ sở cùng không vui không phải lặp lại sao?

Seulgi nhíu mày, cứ cảm thấy nàng nói có ẩn ý.

Seulgi vừa muốn mở miệng hỏi, cặp mắt như làn nước mùa thu của Joohyun nhìn qua, tựa như nghi hoặc: "A Seul, tôi chỉ nhớ được chuyện tối qua. Ngày hôm qua, sao cô gặp được tôi?"

Ánh mắt kia ôn nhu thuần triệt, làm Seulgi thiếu chút nữa cho rằng là chính mình thừa dịp nàng uống say, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

"Nhớ không nổi thì bỏ đi, lần tới đừng uống nhiều rượu như vậy là được, may mắn là đụng phải tôi."

Joohyun đôi mắt hàm chứa ý cười, khóe môi gợi lên, "Được, tôi sẽ chú ý, A Seul thật tốt."

......

Sau khi Joohyun rời khỏi tiểu khu, Seoul lại bắt đầu mưa nhỏ, cả tòa tiểu khu đều chìm trong mưa bụi mênh mông.

Seulgi ở trên ban công nhìn mưa trong chốc lát, không bao lâu Seungwan liền gọi tới.

Mở đầu chính là âm thanh quen thuộc, Seungwan sau khi nghe được giọng Seulgi, kinh ngạc một phen: "Kang bảo nhi, cậu bị cảm sao? Sao giọng khàn thế?"

"......"

"Có một chút."

Seulgi cố tình khụ khụ thấp hai tiếng.

Seungwan sau khi dặn dò Seulgi uống nhiều nước ấm, bắt đầu nói chuyện công việc: "Hợp đồng bên kia hẳn là đã ký rồi đi? Tớ bên này nghe được tin tức, game sẽ được bí mật ra mắt trên máy chủ trải nghiệm trong vài ngày tới."

Seungwan là streamer game 'Nguyên thủy ngắm bắn', có LUP chống lưng, tin tức nhanh nhạy cũng là bình thường.

"Đã ký, chuyện sau đó cũng không phải việc tớ quản, đến lúc đó cậu có quyền hạn có thể chơi trước, thì nói tớ biết hiệu quả thế nào."

"Được."

Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi không biết mệt mỏi, hơi nước bám vào trên cửa kính, mù sương một mảnh, cuối cùng bởi vì sức nặng, trượt xuống không theo quy luật nào, giống như rơi nước mắt .

Không hiểu vì sao, Seulgi lại nghĩ tới Bae Joohyun.

Nhớ tới nàng nói có người làm nàng rất khổ sở, thực không vui.

Sẽ là ai chứ?

......

Hôm nay là ngày thứ chín.

Lee Sunmi nhìn trên lịch ngày chính mình đánh dấu vòng tròn, Kim Chungha đã rất lâu không về Seoul, chỉ là ngẫu nhiên sẽ gọi video cho mình.

Mỗi ngày đều phải đối mặt với một đống sổ nợ rối mù của phòng làm việc cùng Kim Taeyeon ngẫu nhiên giở trò con bò, tinh thần và thể xác Lee Sunmi đều mệt mỏi hết sức, còn phải chịu đựng hy vọng mờ ảo chợt cao chợt thấp mà Kim Chungha ban phát cho mình.

Jhome đã coi như đã xào xáo, lòng người bất an, không ít người đã bắt đầu kế hoạch muốn từ chức.

Thậm chí có vài khách hàng biết Seulgi đã từ chức, trực tiếp ngưng hẳn hợp tác, không chịu đem hạng mục giao cho những người khác, dẫn tới chỉnh thể hiệu suất của Jhome trượt dốc.

Tất cả bắt đầu kể từ khi Lee Sunmi cùng Seulgi xé rách tầng giấy mỏng, càng đi càng như hướng tới một cái miệng vực sâu khổng lồ.

Lee Sunmi thực không cam lòng.

Rõ ràng chính mình cũng hoàn toàn không kém, tuyệt không sẽ không bởi vì Kang Seulgi rời đi liền lâm vào vạn kiếp bất phục, rốt cuộc không gượng dậy nổi.

Cảm xúc kích động, Lee Sunmi nhịn không được ho nhẹ hai tiếng, vội vàng vặn ra bình giữ ấm uống lên ngụm nước ấm, lại nuốt mấy viên thuốc, sau đó lấy ra di động, click mở nick phụ Kakaotalk.

Bên trong chỉ có một liên hệ.

Lee Sunmi click mở danh sách bạn bè, một cái tin mới nhất có thể thực rõ ràng cảm nhận được cảm xúc vui sướng của chủ nhân.

Lee Sunmi cân nhắc sau một lúc lâu, nghĩ không rõ đăng lên đây là để chế giễu bản thân, hay là bởi vì...... nữ nhân đó.

Nghĩ đến đây, Lee Sunmi bực bội mà đem điện thoại ném lên trên mặt bàn, nhưng giây tiếp theo, trên màn hình bỗng nhiên nhảy ra một cái hiển thị, người liên hệ tên gọi là --

SES Holding.

***
Tác giả có lời muốn nói:

Kể chuyện cười :Bae Joohyun là cái nhược 0.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro