➋➎

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau khi Violet được tiết lộ, thảo luận trên mạng không có dấu hiệu hạ nhiệt.

Hai ngày trước, có một streamer mới chuyên quay Vlog về đồ ăn đăng bài ở Youtube, tỏ vẻ chính mình biết người thiết kế Violet là ai.

Nghe Seulgi ngữ khí bình tĩnh, Seungwan tuy rằng hoãn không ít, nhưng vẫn khó nén tức giận, nói: "Cậu xem Facebook tớ chia sẻ qua đi, cũng không biết đây là con lừa nào đang bịa đặt."

Seulgi ấn vào Facebook, quả nhiên thấy được Seungwan chia sẻ cho mình, người đăng bài tên Zhum, là một tài khoản gần đây mới bắt đầu kinh doanh.

Zhum: Gần đây chơi một chút nguyên thủy, cũng chú ý tin tức về Violet, mẹ đẻ của Violet chính là nhà thiết kế trước đây của Jhome, họ Kang. Mọi người hẳn là đều rất xa lạ, nhưng nghành búp bê cùng nghành Hàn phục hẳn là đều có nghe qua tên này. Tôi có cái một người bạn làm về Hàn phục, quen biết cô ấy. Nói như thế nào nhỉ? Xem qua tin nóng, Violet xác thật là không tồi, nhưng tôi nhớ rõ sau khi xảy ra sự việc sủi cảo, phía nguyên thủy xác minh rằng kế hoạch và mỹ thuật của nhân vật được ra mắt đều sạch sẽ, phải không?

Sủi cảo là chủ nhiệm mỹ thuật của nguyên thủy ngắm bắn, thiết kế mấy cái nhân vật nhãn hiệu lâu đời rất được người chơi hoan nghênh, kết quả không bao lâu, ở trên mạng bị tuồn ra sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, đạo đức cá nhân bại hoại, bị tập thể người chơi chống lại, cuối cùng phía nguyên thủy phát công văn thông cáo thay đổi người, phát thanh minh tỏ vẻ xong việc.

Zhum toàn văn không nhắc qua một câu là Kang Seulgi có vấn đề, nhưng từ giọng điệu con chữ thực dễ dàng làm người liên tưởng tới.

Quả nhiên, khu bình luận nổ tung nồi, phần lớn người chơi nguyên thủy ngắm bắn đều hội tụ ở dưới.

Mà bình luận hot nhất nhì là một số người được gọi là người trong giới, thay Zhum bổ sung nội dung.

【 Tôi ở trong nghành búp bê, tìm đến Jhome thiết kế qua búp bê cùng quần áo. Nhớ không lầm, bạn gái cũ Kang Seulgi là bà chủ của Jhome? Nghe nói là bạn gái cũ nâng cô ta nổi danh rồi, kết quả chạy theo một nữ nhân có tiền, không nghĩ tới là đến nguyên thuỷ. Ai da, đau lòng một giây cho bà chủ Jhome, cô ấy khá tốt. 】

【+1 lầu trên, bạn tôi là khách hàng công ty cô ta, cùng tôi nói việc của bọn họ. Vốn tưởng rằng đồng tính luyến ái không dễ dàng, sẽ càng thêm quý trọng lẫn nhau. Hiện tại xem ra, tra hay không tra cùng tính hướng không liên quan, do người đó thôi. Đau lòng cho bạn gái cũ của cô ta, người nâng lên tới, kết quả cái gì cũng không còn. 】

Ngay sau đó, lục tục có người phát tin nóng, tuy rằng đều là đôi câu vài lời mảnh nhỏ tin tức, nhưng cũng đủ để khiến cho người chơi mãnh liệt bất mãn.

【 Ha hả, sủi cảo đều có thể cách chức, hiện tại một cái người được thuê bên ngoài không biết từ xó xỉnh nào chui ra mà còn không xử lý được nữa, thật là đáng bị chê cười. 】

【 Tôi đã không lạc quan khi trải nghiệm Violet trên bản thử nghiệm, và bây giờ chứng minh rằng tôi đã đúng. Để người chơi chúng tôi vào vai nhân vật độc hại thế này, đây là kỷ niệm hay chỉ làm người ta ghê tởm? 】

【 Tôi sẽ không đề cập đến những thứ đó trước đây, Violet vẫn chưa ra mắt, vì vậy hãy nhanh tay và trải nghiệm trên máy chủ thử nghiệm, thật phiền người. 】

【 Ủng hộ xóa bỏ, ra mắt tôi cũng sẽ không chơi. 】

【 Hiện tại Nguyên thủy ngắm bắn đều chọn người cho có sao? Thái độ có thể đuổi kịp đồng tiền hay không? 】

Seulgi lật vài trang, cuối cùng ngón tay lại ấn về tới mục đầu, lãnh đạm nói: "Thật đúng là làm khó cô ta, chính mình đều lửa sém lông mày, còn lo lắng cho tớ."

Seungwan vừa nghe liền biết ý tứ Seulgi, rốt cuộc những việc này lúc ấy cũng chỉ náo loạn ở Jhome, không có truyền ra bên ngoài, mặc dù là có người đỏ mắt việc Seulgi nhận được hạng mục Nexon, cũng sẽ không biết chuyện này.

Seungwan cắn răng nói: "Thứ rác rưởi thật không biết xấu hổ, như là thuốc cao bôi trên da chó, dứt không ra."

Chuyện này đã lên men hai ngày, Seulgi cũng không chú ý tin tức trên mạng, Seungwan bởi vì công việc bận, cũng là vừa rồi mới được người đại diện chị Kwon nhắc nhở mới biết được.

Cách lễ kỷ niệm 3 năm của Nguyên thủy ngắm bắn chỉ có bốn ngày, nếu tình thế phát triển đi xuống, trăm người chơi áp lực, Violet có lẽ thật sự không thể ra mắt.

Mà một khi không thể ra mắt, liền sẽ chứng minh, Seulgi xác thật đạo đức cá nhân có vấn đề, ảnh hưởng sẽ vô cùng lớn.

Seungwan càng nghĩ càng tức, mắng: "Trừ bỏ Lee cẩu còn có ai sẽ làm ra loại sự tình này, chọn thời điểm mấu chốt, còn không phải là muốn kéo cậu xuống nước sao? Ha ha, năng lực bản thân kém cỏi liền chơi ám chiêu, thật là mỗi ngày đều không ngừng thay đổi cái nhìn của tớ với cô ta."

Seulgi cũng tán đồng ý của Seungwan, nhưng trong lòng lại có một tầng nghi hoặc khác.

Mục đích của Lee Sunmi là gì?

"Wannie, cậu trong khoảng thời gian này có nghe nói Lee Sunmi đang làm cái gì không?"

"Cùng lúc trước giống nhau, không có gì lạ. A đúng rồi, nghe mọi người nói, tiểu tam kia không đến qua, có thể là chia tay rồi, thật đáng tiếc, hai tra tiện này nên trói chặt với nhau, tránh đi làm hại người khác."

"Được, tớ biết rồi."

Seulgi đem máy tính tắt nguồn, sống lưng đình chỉ mà dựa vào ghế, nhìn chằm chằm màn hình tối đen, ánh mắt có chút sắc bén.

Trên mạng dư luận vẫn đang liên tục có tiến triển, thậm chí đã có người đem tin tức cá nhân của Seulgi công khai ra, nhưng rất nhanh, tin tức này đã bị xóa bỏ.

Cũng vì nguyên nhân này, người chơi lại lần nữa phân ra hai luồng tiếng nói.

【 Tung thông tin của người khác như thế có quá đáng không? Cho dù cô ta sinh hoạt cá nhân hỗn loạn cũng không phạm tội đi, thịt người là phạm pháp hy vọng mấy người biết. 】

【 Này, bạo lực mạng có phạm pháp không? Tôi xem các người phía trước mắng cô ta mắng rất hoan hỉ, không đi nhà thờ gõ chuông tới Facebook làm gì? 】

【 Có thể ngừng nói về những việc khác được không? Hiện tại trọng điểm hẳn là xóa bỏ Violet phải không? Mấy lầu trên có phải tới quấy nước đục không? 】

Buổi đêm ở Seoul, đèn đóm rực rỡ, bóng đêm mông lung đem góc cạnh của thành thị che giấu lại, chỉ lộ ra ánh đèn lộng lẫy.

Đôi tay Lee Sunmi chống trên lan can ở ban công, liếc mấy ngọn đèn nhỏ vụn nơi xa, mặt mày khó nén mệt mỏi, đuôi mắt cũng thêm mấy cái nếp nhăn, giờ phút này lại cong môi.

Trên mạng tin tức về mặt trái của Seulgi che trời lấp đất, âm thanh chửi rủa của cộng đồng mạng đã đủ để áp Seulgi suy sụp, hết thảy đều ở trong kế hoạch, chỉ còn chờ bước tiếp theo......

Lee Sunmi hơi hơi nheo mắt, lấy ra di động thấy Kim Chungha gửi tin nhắn cho mình, khóe môi ý cười khuếch tán đến càng thêm nùng liệt.

Tháng sau là sinh nhật anh trai Kim Chungha, cô ấy sẽ đem mình giới thiệu cho anh trai.

Tựa hồ...... Hết thảy đều đang phát triển theo phương hướng tốt.

Lee Sunmi tiếp tục đem ánh mắt nhìn bên ngoài kia lóe lên những ngọn đèn, thần thái càng ngày càng thả lỏng.

......

Trên mạng tuy rằng vô cùng ồn ào, nhưng đối với sinh hoạt đời thực của Seulgi tạm thời không có ảnh hưởng, duy nhất một việc không xác định được chính là Nexon bên kia sẽ ra quyết định như thế nào.

Ban ngày sau khi tan làm, Seulgi lựa chọn gọi xe trở về, xuống xe không vào trong tiểu khu ngay, mà rẽ sang gần công viên, đi dọc theo bờ sông để thư giãn.

Gió hoàng hôn thực mát mẻ thanh thấu, nhào vào trên mặt rất thoải mái.

Ánh sáng lúc chạng vạng nhuộm lên những đám mây mỏng, thẳng tắp mà chiếu xuống dưới cây liễu và mặt sông, mạ lên một tầng sắc vàng, Seulgi dựa vào lan can bên cạnh, cầm di động chụp một tấm ảnh, đăng lên IG.

Seulgi: Hoàng hôn và cánh chim cô đọc bay cùng nhau, nước mùa thu và chân trời đồng sắc. [ ảnh chụp ]

Không cẩn thận còn gắn theo cái định vị.

Sau khi chụp xong, Seulgi đem điện thoại bỏ vào trong túi, lẳng lặng ngưng thần nhìn mặt sông, mặt trắng nõn quanh quẩn ánh vàng rực, hai tròng mắt mượt mà như châu ngọc hơi nhắm, che khuất khí chất bồng bột linh động.

Tâm tình của Seulgi có chút không tốt lắm.

Nếu là bình thường, Seulgi hẳn là ở trong một căn phòng khác vùi đầu vào chiếc máy khâu. Nhưng có lẽ là buồn lâu rồi, hôm nay ngược lại muốn ra ngoài hít thở không khí.

Chiều hôm dần dần bị bóng tối ăn mòn, không trung nồng đậm rực rỡ cũng bị màu đen thuần túy bao trùm, tay Seulgi rút về từ trên lan can, lúc xoay người, vừa vặn liếc thấy một thân hình mảnh khảnh đứng cách đó không xa.

Nàng đứng dưới gốc cây liễu, lưng thẳng tắp, màn đêm bao phủ thân thể, trường thân ngọc lập, đôi mắt thâm thúy hẹp dài hàm chứa ánh sáng, ôn nhu mà kiên định.

Từ lần trước sau khi Joohyun thừa nhận, hai người không gặp lại nhau, thậm chí tin nhắn cũng không gửi.

Đột nhiên vừa thấy mặt, có chút xấu hổ.

Nhìn nhau một lát, đôi tay Seulgi xỏ vào trong túi, tư thái lười nhác mà nhìn Joohyun, mở miệng nói: "Sao cô cũng ở chỗ này?"

Joohyun chậm rãi đi tới, đứng ở bên cạnh Seulgi, trên người tản ra một làn hương nước hoa nhàn nhạt, cúi đầu nhìn người bên cạnh, giọng nói dịu dàng: "Vừa lúc đi ngang qua bên này."

Phải không?

Seulgi không tin lắm, nhưng không hỏi ra miệng.

Seulgi hơi nâng cằm, vừa lúc có thể nhìn thấy đỉnh mày nhướng lên cùng xương mày của Joohyun, cả người thoạt nhìn rất có khí chất.

Nhưng nhìn vài giây, Seulgi lại không nói gì, nhàn nhạt ừ một tiếng sau đó dịch chuyển ánh mắt, nhìn về phía mặt sông.

Trầm mặc lan tràn giữa hai người, tiếng gió phần phật cùng âm thanh của dòng nước giờ phút này có vẻ vô cùng rõ ràng.

Joohyun hơi cúi đầu, môi mỏng khẽ mở, "Em thoạt nhìn tâm tình không tốt, có việc gì phiền lòng sao?"

"Ừ, có một chút."

Seulgi cũng trực tiếp thừa nhận.

Seulgi vừa dứt lời, gió đêm mát lạnh ban đầu bỗng nhiên lớn hơn, mái tóc xõa ngang lưng không ngừng tung bay. Không bao lâu, hạt mưa vụn vặt từ bầu trời rơi xuống.

Trên trán dính chút ướt át, Seulgi ngửa mặt nhìn nhìn không trung, ngón tay ở giữa trán lau qua, nói: "Trời mưa rồi."

"Phỏng chừng trong chốc lát còn sẽ lớn hơn, xe tôi ở bên cạnh, muốn lên xe trú mưa không?"

Joohyun nói không sai, mưa mùa hạ thực hung mãnh, đứng im tại đây, chỉ có thể biến thành gà rớt vào nồi canh.

"Đi thôi."

Sắc mặt Seulgi nhàn nhạt đi theo phía sau Joohyun, nhìn thấy đuôi tóc xoăn và mềm mại của nàng, môi hơi nhấp, nhưng đột nhiên, vẻ tự tin lãnh đạm trên mặt nháy mắt xuất hiện vết rạn.

Joohyun dường như phát hiện phía sau không có tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn thấy Seulgi đứng yên tại chỗ, biểu tình có chút cổ quái, lông mày nhướn lên, hỏi: "A Seul, sao thế?"

Đáp lại ánh mắt của Joohyun, Seulgi cắn môi dưới, trầm mặc nửa ngày, nói: "Giày cao gót của tôi bị kẹt."

Gót giày mảnh mai giờ đang bị mắc kẹt trong khe hở, mặc cho Seulgi dúng sức như thế nào cũng dứt không ra.

Seulgi cảm thấy thật sự xấu hổ muốn chết, đặc biệt là khi ánh mắt của Joohyun dừng ở trên mắt cá chân mình, loại cảm giác này lại tăng thêm gấp bội.

Seulgi vốn dĩ còn bởi vì Joohyun trong khoảng thời gian này vẫn luôn biến mất, suy nghĩ mình cũng sẽ lạnh lùng với nàng, ai biết mặt lạnh mới bày ra hai phút, đã đụng phải trường hợp này.

Lúc này bắt đầu chậm rãi mưa lớn hơn.

Joohyun bước nhanh trở lại bên người Seulgi, thấp giọng hỏi: "Có thể gỡ ra được không?"

Bên cạnh thỉnh thoảng có người đi đường vội vàng đi ngang qua, Seulgi có thể tưởng tượng ra nếu mình ngồi xổm rút giày hoặc là để chân trần đi lại, thì có bao nhiêu xấu hổ.

Hơn nữa hiện tại mặt đất rất ướt, sẽ làm dơ xe của Joohyun.

"Ra không được."

Seulgi dùng sức trên đùi cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

"A Seul, đem giày cởi ra."

Seulgi có chút ngốc, "Làm gì?"

"Tôi bế em vào trong xe."

"......"

Chỉ do dự một lát, Seulgi làm theo, vòng tay chạm vào cánh tay Joohyun, giây tiếp theo thân mình bay lên không, cả người giống con mèo nhỏ nằm trong lồng ngực nàng.

Tai phải Seulgi dán ở cúc áo sát ngực Joohyun, khoảng cách tiếp xúc khiến Seulgi có thể nghe thấy nhịp tim đập vững vàng của Joohyun, ở trong tai mãnh liệt va chạm.

Chóp mũi quanh quẩn hương nước hoa, Seulgi vòng tay ôm càng chặt, nhìn đường cong ở cằm có chút căng chặt của Joohyun, nhấp môi nói: "Nếu cô mệt thì đem tôi buông xuống trước đi."

Joohyun rũ mắt nhìn Seulgi đang dựa vào khuỷu tay mình, dáng người mảnh khảnh, như thể một trận gió cũng có thể thổi bay, có lẽ là bởi vì thẹn thùng, vành tai giấu trong tóc đen phiếm đỏ ửng.

Yết hầu nàng hơi động, hơi thở ổn định nhưng giọng nói có chút khàn, nói: "Không sao, A Seul ôm chặt chút."

Gió to nổi lên, một vài sợi tóc của Joohyun phất vào chóp mũi. Seulgi chịu đựng ngứa ngáy, nhưng trái tim lại không chịu khống chế, tốc độ đập một chút lại nhanh hơn một chút, như là sóng triều mãnh liệt, thẳng tiến không lùi, không biết mệt mỏi.

Thời tiết mát lạnh bởi vì có mưa, lạnh lẽo chậm rãi ngưng tụ ở trong không khí, nhưng người đang ôm mình trong lòng ngực lại nhiệt liệt như hỏa, nóng bỏng mê người, đôi tay mảnh khảnh tựa hồ đang châm ngọn lửa.

Ngọn lửa xuyên qua vải vóc, thiêu vào đáy lòng, tiếng tim đập của Seulgi càng ngày càng nặng, mãnh liệt mà đánh sâu vào màng tai.

Ngắn ngủi sáu phút, Seulgi lại cảm thấy như là qua nửa cái thế kỷ, đến khi bị Joohyun đặt ở ghế phụ, lúc này mới hơi chút hoàn hồn.

Seulgi đem chân khép lại dựa vào một bên, nhìn Joohyun từ xa vòng tới ngồi lên ghế điều khiển, rũ mắt nói: "Cảm ơn cô."

"Không có gì, lau đi."

Joohyun đưa qua cho Seulgi một gói khăn giấy.

Seulgi duỗi tay tiếp nhận, vừa lúc đụng phải đầu ngón tay Joohyun, lạnh lẽo tinh tế giống như khối ngọc.

Cổ tay Seulgi đột nhiên lùi về, cầm khăn giấy xoa bọt nước trên mặt, ho nhẹ một tiếng, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, hạt mưa rơi xuống giống như nhịp tim Seulgi giờ phút này.

Joohyun cũng không nhìn Seulgi nữa, chỉ đạm cười nói: "A Seul, em vừa rồi còn chưa có trả lời tôi."

"Vì sao lại không vui?"

Nghe vậy, động tác của Seulgi dừng một chút, mặt mày buông xuống khi như đang tự hỏi, một lát, mở miệng nói: "Ngày hôm qua việc về tôi và công ty các người, cô có nghe nói không?"

Người ngoài có lẽ không biết, nhưng Bae Joohyun làm việc ở Nexon, hơn nữa xem bộ dáng, chức vị hẳn là không thấp, không có khả năng không nghe nói qua.

Quả nhiên, Joohyun gật gật cằm, ánh sáng nhu hòa chiếu xuống gương mặt kia có vẻ phá lệ tinh xảo câu nhân, môi đỏ thủy nhuận nhẹ mở, "Biết một chút."

"Cho nên tôi đang buồn, con gái bảo bối của tôi nếu lên không được giá thì phải làm sao bây giờ?"

Chuyện dư luận thực dễ giải quyết, Seulgi sớm đã có kết luận, chỉ là vấn đề của Violet, còn phải xem ý tứ của Nexon.

"Thì ra là vì cái này," Joohyun khẽ cười một tiếng, nghiêng đầu nhìn Seulgi, "Nếu A Seul muốn biết, có lẽ tôi có thể hỏi một chút xem sao."

Seulgi đầu tiên là vui vẻ, nhưng vẫn là rụt rè mà đáp lại ánh mắt Joohyun, "Như vậy...... Có được không? Tôi có xem là gian lận đi cửa sau không?"

"Gian lận đi cửa sau đó là vì tìm lối tắt, chúng ta chỉ là nói chuyện phiếm hàng ngày giữa bạn bè với nhau."

"Chẳng qua......"

Joohyun âm cuối kéo dài, vừa nhẹ vừa trầm, tựa hồ như đang cố ý điều chỉnh lời nói.

Seulgi xoay đầu, an tĩnh chờ đợi nàng, người trên ghế điều khiển lại không nói nữa, mà là nghiêng thân thể đến gần.

Đôi tay mảnh khảnh giơ lên trước mặt Seulgi, chậm rãi tới gần, cuối cùng dừng ở đuôi mắt.

Ngón tay nhẹ lướt qua, Seulgi có thể cảm nhận được nốt ruồi nhỏ ở đuôi bị người ta chạm vào.

Nhưng thực mau, ngón tay kia thu lại, Joohyun cũng ngồi trở về trên ghế, ánh mắt mỉm cười mà nhìn Seulgi.

"Trên mặt em có vụn giấy, tôi giúp ngươi nhặt xuống."

Động tác của Joohyun vừa như cố tình lại vô tình, làm Seulgi nhất thời nhìn không ra nàng là cố ý, nhớ tới đụng chạm trong nháy mắt kia, tim đập liền khống chế không được mà kịch liệt lên.

Nhiệt ý từ hai chân trần trụi bắt đầu lan tràn đi lên, Seulgi có chút bực bội, tránh đi đề tài vừa rồi, hỏi: "Chẳng qua cái gì?"

Đầu ngón tay Joohyun đặt trên tay lái, có thể thấy rõ ràng kia dưới làn da non mịn cất giấu những đường vân màu tím nhạt.

"Chỉ là vừa nãy em nhìn thấy tôi, thoạt nhìn không phải thực vui vẻ, A Seul, em có phải không thích tôi hay không?"

Seulgi khi nãy lúc mới thấy Joohyun, là có chút mạc danh tức giận. Seulgi chột dạ mà quay mặt đi, nhỏ giọng nói: "Làm sao như vậy được? Hiện tại mưa nhỏ hơn rồi, cô trước tiên đưa tôi trở về đi, không chút nữa lại mưa lớn."

Khóe môi của Joohyun gợi lên một cái độ cung nhợt nhạt, nhẹ nhấn ga, đạm thanh nói: "Không phải thì tốt."

Trên đường đi, Joohyun đem xe dừng tại một siêu thị nhỏ, cầm cây dù đen đi vào, vài phút sau xách theo một cái túi nilon màu đen ra.

Seulgi bỗng dưng nhớ tới cái đêm hai người mới vừa quen biết, đánh giá túi trên tay nàng vài cái, sống lưng dựa sát ghế, hỏi: "Cô mua cái gì thế?"

Joohyun đem dù gấp lại, từ bao nilon lấy ra một đôi dép lê nữ dùng một lần, thoải mái mà dứt mác, đứng dậy cong lưng, đặt ở bên chân Seulgi.

"Đợi một lát cũng không thể để chân trần trở về, hay là, A Seul muốn để như vừa rồi? Tôi thì không thành vấn đề."

"......"

Bae Joohyun ánh mắt đùa giỡn làm Seulgi xấu hổ, Seulgi tính sẽ mạnh mồm mà nói được thôi, lại nghĩ đến mới vừa rồi vẻ mặt Joohyun không đỏ, khí không nghẹn, cuối cùng cũng chỉ là dịch đi ánh mắt, thấp thấp nói: "Cảm ơn."

Xe trở lại tiểu khu Asan, mưa đã dừng hoàn toàn, chỉ còn hơi nước phiếm ướt át cùng tươi mát trong không khí.

Seulgi đi đôi dép lê dùng một lần, quay đầu nhìn Joohyun, nhẹ giọng nói: "Tôi tự trở về là được, cô cũng sớm một chút về nhà đi."

"Được, đi đường cẩn thận."

Về đến nhà, Seulgi cầm quần áo sạch sẽ đi tắm rửa một cái, nước ấm gột rửa hết đi sự khó chịu trên người, thần trí thanh tỉnh không ít.

Seulgi cũng không phải thích bản thân mình lâm vào mù quáng trong suy đoán vô biên, loạn tưởng cảm xúc, cách lễ kỷ niệm 3 năm của 'Nguyên thủy ngắm bắn' còn có ba ngày, thật sự là có chút dày vò.

Nhưng vừa nãy Bae Joohyun rõ ràng đã mở miệng, mình đã không nói, giờ này lại nhắc đến thì cảm giác có chút xấu hổ.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Seulgi vẫn là quyết định nhắn tin cho Joohyun, vì để giảm bớt xấu hổ,  đầu tiên là gửi cái sticker gấu con chớp mắt, theo sau đánh chữ -- Bae Joohyun, tôi muốn gian lận.

Gửi xong, Seulgi đem điện thoại đặt ở trên mặt bàn, đứng dậy mang quần áo đi giặt, sau khi trở về , cầm lấy di động muốn nhìn một chút xem Joohyun có hồi âm hay không, kết quả khi nhìn thấy hàng chữ trên màn hình, cả người trực tiếp ngốc tại chỗ.

Chỉ thấy trên màn hình --

Seulgi: Bae Joohyun, tôi muốn...

Làm tình.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro