➋➏

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bóng đêm dày đặc, từ trên bầu trời màn đêm quấn lấy thành phố Seoul phồn hoa tất bật.

Trong một nhà hàng Italy ở khu thương mại Yeoju Premium Outlet, cổ tay nắm di động của Park Sooyoung bỗng nhiên run lên, vội vàng đưa lại điện thoại cho nữ nhân mỹ diễm ngồi ngay ngắn đối diện, cảm thấy đồ vật trên tay thật sự nóng, nói: "Hai người lúc nói chuyện...... Thật đúng là khá trực tiếp nhỉ......"

Mới vừa rồi di động Sooyoung hết pin, mượn của Joohyun dùng một chút, không nghĩ tới lại thấy được vài thứ nào đó không phù hợp với trẻ em.

Joohyun nhàn nhạt nhận di động, ánh mắt nhàn tản nhìn tin nhắn trên màn hình, mặt không đổi sắc mà nhìn về phía Sooyoung, nhẹ xốc môi, "Tôi vừa mới cùng A Seul chơi xúc xắc, đại mạo hiểm thua mà thôi."

"Ha ha, vậy vận khí của cậu còn khá tốt đó."

Cảm giác xấu hổ ngắn ngủi vừa rồi tan đi, đầu ngón tay Sooyoung khảy tóc, nói: "Sự việc trên mạng kia, cậu cũng chỉ quản xóa bình luận sao? Seungwan nhà chúng tôi sốt ruột đến phát hỏa, sao cậu một chút phản ứng cũng không có thế?"

Joohyun đem điện thoại đặt lên bàn, ngữ khí bình đạm nói: "Không nóng nảy, chờ một chút xem, A Seul có ý nghĩ của riêng mình."

Một đầu khác, Seulgi nhìn tin nhắn đã không rút về được nữa, chỉ cảm thấy cả người lông đều dựng lên, bởi vì câu nói kia, sticker gấu con ngây thơ đáng yêu giờ phút này đều phảng phất mang theo một cảm giác sắc tình nào đó không thể miêu tả.

Xấu hổ, muốn chết.

Kang Seulgi hiện tại chỉ hận không được tìm cái khe chui vào, rúc ở bên trong cả đời.

Hít thật sâu vào một hơi, Seulgi kéo lên 2 tin nhắn kia, cuối cùng bù thêm một câu: Tôi gõ chữ sai, cô về đến nhà chưa?

Joohyun vẫn chưa trả lời, Seulgi ôm di động ngồi ở trên sofa, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý niệm, Bae Joohyun có thể bị mình dọa phát khiếp rồi hay không?

Tưởng tượng đến cái khả năng này, Seulgi lại lần nữa cảm thấy không thể tiếp tục ở lại thành phố này nữa rồi.

Chậm chạp đợi không được tin nhắn của Joohyun, Seulgi đứng dậy rót ly nước, uống hết nửa ly, yết hầu khô nóng lúc này mới đỡ chút, di động đột nhiên rung lên. Seulgi cầm lấy mở ra, là tin nhắn của Seungwan gửi cho mình, đại khái là phốt rằng LUP có một nghệ sĩ mới ký không thể hòa hợp cùng cậu ấy.

Seulgi buông ly nước, trả lời tin nhắn của Seungwan, trong lúc nhất thời cũng quên mất việc của Bae Joohyun.

Ngày hôm sau, Seulgi mới bước vào phòng làm việc của ThinkJ, ánh mắt nhóm nhân viên vẫn luôn dán chặt trên người mình, như là muốn tìm tòi nghiên cứu ra cái gì vậy.

Tài vụ cầm tài liệu gõ cửa phòng Seulgi, báo cáo công tác xong, ánh mắt dừng ở hốc mắt Seulgi, nói: "Seulgi, cô làm sao vậy? Quầng thâm mắt kéo đến khóe miệng rồi, thoạt nhìn giống......"

Túng dục quá độ.

Seulgi ở trong lòng thay cô ta bồi thêm một câu.

Tối hôm qua Seulgi vốn dĩ đang ngủ ngon giấc, kết quả bỗng nhiên mơ thấy Bae Joohyun đem câu nói kia in thành biểu ngữ, kéo đến cửa nhà mình, buộc mìmh phải thực hiện, Seulgi bị doạ tỉnh, sau nửa đêm không thể nào ngủ được nữa.

Sáng sớm nhìn sắc mặt của chính mình trong gương, Seulgi cũng bị dọa nhảy dựng.

Đối mặt với ánh mắt của quản lý tài vụ, Seulgi thu liễm thần thái, nhàn nhạt nói: "Tối hôm qua vội vàng sửa kế hoạch, không chú ý thời gian, ngủ muộn một chút."

"Cô nên chú ý nghỉ ngơi, đúng rồi, những việc trên mạng kia, công ty chúng ta có cần đăng bài thanh minh hay không?"

"Tạm thời không cần."

Chạng vạng thời điểm tan làm, Seulgi đi toilet chỉnh trang, lúc nghỉ trưa đã ngủ một lát, giờ phút này sắc mặt thoạt nhìn so với bình thường không có khác biệt.

Seulgi mới vừa đem son môi nhét vào túi đồ hoá trang, di động đặt trên bồn rửa tay liền sáng lên.

Là Bae Joohyun gọi tới.

"......"

Seulgi do dự ba giây, vẫn là ấn nghe.

Giờ này công ty đã không còn người, Seulgi là người cuối cùng, Seulgi vừa khóa cửa vừa nói : "Chuyện gì vậy?"

Giọng nói Joohyun hàm chứa ý cười truyền vào trong tai, chỉ nghe nàng nói: "Tối hôm qua có chút bận, A Seul, em nói đi?"

"......"

Mặt Seulgi tức khắc thiêu đến hoảng, rầu rĩ nói: "Cô đều thấy hết rồi?"

Tối hôm qua Seulgi gửi đi cả trăm cái sticker, chính là hy vọng nếu may mắn Joohyun sẽ không lướt lên trên.

Nhưng loại may mắn này hiển nhiên không tồn tại, giọng nói trong trẻo sâu thẳm như khe núi của Joohyun lại lần nữa vang lên, "Thấy được."

"......"

Seulgi ấn nút thang máy, yết hầu nuốt khí, nói: "Tôi dùng cửu cung cách*, đánh chữ sai là không thể tránh được, cô hẳn là hiểu chứ?"

* bàn phím 9 phím

"Không hiểu, tôi dùng 26 phím."

Ha ha.

Seulgi tinh tường nghe được giọng nói của nàng có ý trêu chọc, nhấp môi nói: "Tóm lại không phải cái ý tứ giống như cô nghĩ, ngày hôm qua cô nói có thể giúp tôi hỏi một chút xem, hiện tại còn thuận tiện không?"

"Thuận tiện thì vẫn thuận tiện," Joohyun tạm dừng, nghe được vậy ngực Seulgi bồn chồn, may mắn là không dừng lâu lắm, rất nhanh liền nói tiếp: "Rốt cuộc chúng ta là bạn bè phải không, A Seul chốc lát có rảnh không? Chúng ta đi xem phim, thế nào?"

Phim?

Đôi mắt Seulgi mị mị.

Sẽ không phải lại muốn đi nhà mình chứ?

Seulgi còn chưa kịp mở miệng, Joohyun lại nói: "Sau khi xem xong, bọn họ hẳn là cũng có quyết định rồi, vừa lúc thuận tiện giúp A Seul hỏi một chút."

Nghe được là hai chữ xem xong kia, tâm trạng cảnh giác của Seulgi tức khắc thả lỏng, trong rạp chiếu phim yêu tinh này chắc cũng không dám làm cái gì.

"Được."

"Tôi đi đón em."

Joohyun mua vé ở rạp chiếu phim tại quảng trường trung tâm, đôi mắt Seulgi không ngừng nhìn kiến trúc xung quanh, nghiêng đầu nhìn về phía Joohyun, nói: "Tôi còn tưởng rằng cô sẽ không tới rạp chiếu phim cơ."

"Là không mấy khi tới đây, cho nên muốn cùng A Seul đến xem."

Seulgi không để ý tới những lời này của nàng, ngón tay câu lấy tóc, liếc sườn mặt nàng, hỏi: "Cô mua là thể loại phim điện ảnh gì?"

"Tùy tiện mua, chắc là phim về tình yêu."

Vừa nghe đến "Tình yêu" hai chữ, Seulgi liền nhịn không được, nhẹ nhàng "Ồ" một tiếng, "Khẩu vị của cô cũng rất tươi mát."

Rạp chiếu phim ở lầu 3 khu thương mại, hai người từ bãi đỗ xe đi thang máy lên. Seulgi ở bên cạnh nhìn nàng lấy vé, mua bắp rang cùng đồ uống, mua xong phim cũng vừa vặn chiếu, Seulgi nhận mắt kính 3D xong liền theo Joohyun đi vào.

Joohyun mua vé ở vị trí hàng cuối cùng, trái phải không có người, Seulgi rất vừa lòng.

Phim bắt đầu chiếu, ánh đèn hoàn toàn tối lại, hình ảnh trên màn ảnh bắt đầu chuyển động, ban đêm mờ mịt, dưới cống thoát nước tanh hôi bò ra mấy con chuột, đột nhiên chậm rãi từ chỗ tối tới gần một người đang phủ phục trên mặt đất, ngẩng đầu lên, là một khuôn mặt quỷ trắng bệch, ánh mắt cùng nụ cười quỷ dị đều hết sức âm trầm rợn người.

Vườn trường quỷ ảnh 2.

Là tên bộ phim điện ảnh này.

"......"

Seulgi có chút cạn lời mà nhìn về phía Joohyun, hút ngụm đồ uống, tay gác lên tay vịn, nói: "Cô nói đây là phim đề tài tình yêu à?"

Trong bóng đêm, ánh sáng trên màn ảnh nhào vào gương mặt tinh xảo lập thể của Joohyun, mắt kính 3D không có gọng không che được sự dịu dàng trong đôi mắt, câu môi nói: "Tôi cảm thấy vườn trường rất phù hợp với chủ đề tình yêu, không chú ý xem giới thiệu phim."

Seulgi còn muốn nhỏ giọng mở miệng, liền nghe được phía trước truyền đến âm thanh sột sột soạt soạt, nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy phía trước có hai cái đầu dính sát vào nhau, âm thanh của một cô gái khẽ truyền đến.

"Lão công, cái này là gì vậy?"

"A ~ lão công cái này đáng sợ quá."

"Lão công......"

Phía trước đôi tình lữ kia nhão nhão dính dính, một lúc lâu sau, tiếng nói của cô gái lại lần nữa vang lên: "Lão công, em sợ quá, cùng em đi WC đi."

"......"

Seulgi không phải là cố ý nghe lén, mà âm thanh của bọn họ một chút cũng không có khắc chế, mắt thấy hai người đi ra khỏi phòng chiếu phim, Seulgi đẩy đẩy mắt kính, một lần nữa đem lực chú ý đặt ở phim điện ảnh.

Nội dung phim là bối cảnh sau khai giảng ở một trường đại học nữ, nơi đây không ngừng phát sinh những việc kỳ lạ, sau cái chết ly kỳ của hàng loạt nữ sinh, một vụ án giết người nhiều năm trước bị chậm rãi vạch trần.

Khi màn hình điện ảnh đặc tả chiếu đến trong gương hiện ra một mặt người quỷ dị, Seulgi bỗng nhiên như là nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía Joohyun, hỏi: "Cô không sợ sao?"

Mới vừa rồi cô gái kia bị dọa đến bây giờ còn chưa trở lại.

Joohyun không đáp, hỏi lại: "A Seul sợ sao?"

"Còn tạm đi, chủ yếu là cốt truyện rất cũ kỹ, bầu không khí giống nhau, không đủ kinh hãi, nhưng dùng để giải tỏa áp lực cũng ổn. Nếu cô sợ thì đừng xem, buổi tối sẽ không ngủ được đâu."

Trước kia Son Seungwan là kiểu sợ nhưng vẫn muốn xem, lôi kéo Seulgi xem phim ma, xem xong lại không dám ngủ, quấn chăn ngồi trong góc tường run rẩy nửa ngày.

Nhưng...... Seulgi đánh giá, liếc mắt nhìn thần thái của Joohyun, đạm nhiên không gợn sóng, chắc là không sợ.

Ai ngờ giây tiếp theo, Joohyun liền nhấp môi, "Tôi sợ quá, A Seul, tôi có thể nắm tay em không?"

"...Có thể."

Joohyun đầu tiên ngập ngừng chạm vào cổ tay của Seulgi bằng ngón tay của mình, cuối cùng xòe bàn tay ra, vươn tới gắt gao nắm chặt bàn tay Seulgi.

Lòng bàn tay nàng ấm áp oánh nhuận, da thịt mỏng manh tinh tế, lúc nắm lấy tay mình, như là được dòng nước xuân nhu hòa bao bọc, hết sức thoải mái.

Seulgi hít vào một hơi, buộc bản thân đem lực chú ý đặt vào màn hình.

Chỉ là không bao lâu sau, đầu ngón tay Joohyun bỗng nhiên cọ cọ ở cổ tay Seulgi, như là vóng vuốt mèo con cào qua, cảm giác tê tê dại dại từ tay trái lập tức đánh sâu vào tới ngực.

Ước chừng là nàng đang sợ hãi đi.

Seulgi cũng không có ngăn cản nàng, chỉ là bị nàng cọ đến thật sự khó chịu, còn có chút miệng khô, Seulgi vô ý thức mà duỗi tay cầm lấy đồ uống, uống một ngụm.

Chất lỏng lạnh lẽo hoàn toàn lăn xuống dạ dày, tiếng nói mềm nhẹ của Joohyun bỗng nhiên vang lên: "A Seul."

Seulgi lại hít một ngụm khí: "Hử?"

"Em uống ly của tôi."

"......"

Bên tay phải quả nhiên còn đặt ly đồ uống, Seulgi tức khắc cảm thấy yết hầu lại thiêu đến hoảng, vội vàng buông xuống, nói: "Xin lỗi, tôi vừa rồi không chú ý. Cô đừng uống ly này nữa."

Seulgi lời nói ra khỏi miệng, một bàn tay khác của Joohyun liền bưng lên ly đồ uống, đồng hồ trên tay phản chiếu một tia sáng.

Môi đỏ nhẹ mở, ngậm lấy ống hút.

Khi nuốt đồ uống yết hầu sẽ có nhịp chuyển động.

Bên dưới cặp kính, lông mi dài đen nhánh hơi rũ xuống, thần thái lười biếng giữa mày tản ra. Đôi môi gợi cảm hồng nhuận bỗng nhiên hơi hơi mở ra, đầu lưỡi để ở trên ống hút, đè xuống, thẳng đến khi ống hút dính chút son môi nhàn nhạt, trở nên bẹp.

Nàng cả người như một cơn lốc xoáy thật lớn, hơi chút tới gần sẽ có lực hút cường đại, đem người cuốn vào.

Vừa cắn ống hút, đầu ngón tay nàng vừa cọ cọ ở hổ khẩu tay Seulgi, khiêu khích khảy ngón trỏ.

Nhưng thực nhanh, nàng đem đồ uống buông xuống, động tác ưu nhã mà điều chỉnh mắt kính ở mũi, nhàn nhạt nói: "Không sao, tôi không ngại."

Nàng ăn mặc một bộ vest ngay ngắn, mắt kính 3D bị nàng mang làm nổi bật hiệu ứng của gọng vàng, mới nãy có bao nhiêu dụ hoặc quyến rũ, giờ phút này thoạt nhìn có bấy nhiêu đứng đắn rụt rè.

Chính là một bộ dạng văn nhã bại hoại sống sờ sờ.

Ngực Seulgi như là có người đang không ngừng gõ trống, trái tim cơ hồ muốn phá tung lồng ngực, rõ ràng mới uống qua đồ uống, giờ phút này môi lưỡi lại lần nữa khô ráo.

Seulgi đang muốn đem mặt dịch đi, bàn tay trên cổ tay chậm rãi dọc theo cánh tay hướng lên trên, bả vai, cằm, cuối cùng ngừng ở khóe môi.

Lòng bàn tay mềm mại cọ qua khóe môi Seulgi, Joohyun tiếng nói réo rắt : "A Seul, son môi của em lem rồi."

"......"

Seulgi cảm thấy chính mình giờ phút này như là một đống củi khô, không biết từ đâu chui ra một ngọn lửa, đem mình thiêu rụi, cuối cùng chỉ còn lại tro tàn.

Tiếp tục xem phim, Seulgi xem đến là môi lưỡi khô khốc, ly đồ uống bị Seulgi một hơi uống sạch sẽ.

Từ phòng chiếu phim đi ra, Seulgi rất nhiều lần muốn nói lại thôi, nhìn về phía Joohyun, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.

Thẳng đến khi lên xe, Joohyun lúc này mới quay đầu, ánh mắt dịu dàng mà nhìn Seulgi, cười nói: "Vừa mới nãy tôi hỏi qua rồi, Violet sẽ không bị xóa bỏ, A Seul yên tâm đi."

Seulgi rốt cuộc bình tâm lại, nhưng có chút nghi hoặc, tay chống ở trên khung cửa sổ, liếc Joohyun , "Cô hỏi lúc nào vậy?"

Tầm mắt Joohyun khóa ở cặp môi hồng nhuận kia, nhẹ giọng nói: "Lúc em đang không ngừng nuốt nước miếng."

"......"

"Tôi lúc đó bị chua."

Joohyun chỉ cho Seulgi một cái tươi cười nghiền ngẫm, cài dây an toàn xong liền đem xe lái ra khỏi bãi đỗ xe.

Nửa đường đi qua một chỗ không có đèn đường, Seulgi nhìn đường phố tối tăm bên ngoài, nói: "Phía trước chính là trường trung học, nơi này không đèn đường, buổi tối nhìn rất dọa người."

"A Seul."

Bên cạnh Joohyun nhẹ nhàng gọi nàng.

"Sao thế?"

Bóng cây che phủ ngoài cửa sổ tiến vào, dừng ở trên người Joohyun, càng thêm thấy không rõ thần thái nàng, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng nhu hòa, cùng với tiếng nói mát lạnh.

"Tôi có chút sợ, nếu thuận tiện, có thể ở nhà em một đêm không?"

"...Được."

Đồng ý xong Seulgi nháy mắt liền bắt đầu hối hận, lột da hổ không dễ, cùng hồ ly ở dưới một mái hiên càng không dễ.

Nhưng rốt cuộc đã đồng ý rồi, Seulgi nhấp môi, cũng không nói nữa.

Trở lại tiểu khu, hai người ở cửa thang máy chờ thang máy xuống dưới, đúng lúc này, Seungwan bỗng nhiên gọi điện thoại tới.

Seulgi liếc Joohyun một cái, lúc này mới ấn nghe, "Có chuyện gì vậy?"

"Kang bảo nhi, cậu không ở nhà sao? Tớ gõ nửa ngày cửa cũng không động tĩnh, ô ô ô, đêm nay tớ ở cùng cậu một đêm, vui vẻ không?"

Giọng nói Seungwan nghe có chút vang vọng, hiển nhiên là bởi vì đang đứng ở hành lang.

"......"

Seulgi hút hút khí, nói: "Tớ chuẩn bị về, cậu trước đợi chút, có việc gọi điện thoại cho tớ."

Cúp điện thoại, Seulgi quay đầu đối diện Joohyun, đôi mắt vốn dĩ nhu đến như là đựng đầy nước mùa thu giờ phút này lãnh lẽo mãnh liệt, cằm thu lại, thoạt nhìn lại sắc bén lại có khoảng cách.

Bỗng nhiên, Seulgi còn có chút bị nàng dọa sợ.

"Bae Joohyun?"

Trong giây lát, Joohyun rũ rũ mắt, nghiêng đầu nhìn Seulgi, biểu tình có chút lạnh lẽo như trước, nhưng ngữ khí ôn hòa rất nhiều: "Bạn em sao A Seul?"

"Ừ, cô nghe được sao? Cậu ấy đêm nay muốn tá túc một đêm, nhà tôi tình huống như thế nào cô cũng biết, ở không được nhiều người như vậy. Nếu không...... Cô trước......"

Kỳ thật cũng không hoàn toàn là nguyên nhân này, mà là Seulgi tạm thời còn không muốn để Joohyun xuất hiện ở trước mặt bạn bè.

"Ừ."

Joohyun nhàn nhạt lên tiếng.

Nhìn cặp mắt nàng, Seulgi cũng có chút băn khoăn, nói: "Nếu như cô sợ, có thể cùng tôi gửi tin nhắn, hoặc là làm vài việc khác phân tán lực chú ý, đừng luôn nghĩ đến."

"Được."

Sau khi Joohyun đáp lại, cửa thang máy cũng vừa vặn mở ra. Seulgi nhấc chân đi vào, ấn tầng lầu, phát hiện Joohyun cũng đi theo, dựa vào bên cạnh mình.

???

"Cô làm gì vậy?"

"A Seul không phải bảo tôi làm việc gì đó có thể phân tán lực chú ý sao?"

Joohyun nghiêng thân mình, Seulgi chỉ có thể nhích lại gần trong một góc, khuôn mặt nữ nhân tú mỹ hẹp gầy, tóc mái hình cung phác họa ra hai nửa mặt sáng tối, tròng mắt nhìn chằm chằm mình.

"Nụ hôn chúc ngủ ngon sẽ làm người ta tương đối an tâm, A Seul, tôi có thể hôn em không?"

!?

Đôi môi mềm mại, nhưng hôn lên động tác lại cực kỳ bá đạo, Seulgi không nghĩ tới nàng sẽ đột nhiên như vậy, cả người bị kéo vào trong lòng ngực nàng, tay chỉ có thể miễn cưỡng chống ở vách thang máy.

Thang máy có gắn gương, trong suốt sạch sẽ, phản chiếu rõ ràng hai thân ảnh quấn quýt si mê, Seulgi thậm chí còn có thể nhìn rõ gân tay nhô lên trên mu bàn tay Joohyun.

Trong không khí có cảm giác lơ lửng, nhưng Seulgi lại cảm thấy chính mình đang rơi xuống không ngừng, chỉ có thể bám lấy đầu vai Joohyun.

Ngửa đầu lên, Seulgi có thể nhìn đến cặp mắt đang cuồn cuộn cảm xúc, là một loại dục vọng mãnh liệt điên cuồng chiếm hữu, cơ hồ muốn đem mình cắn nuốt dập nát.

Seulgi theo bản năng mà rụt về phía sau co rúm lại, tay Joohyun đặt trên eo Seulgi, một cái tay khác nhẹ nhàng mà vỗ về đầu Seulgi, như đang trấn an.

"Đừng sợ."

Tiếng nói của nàng nhu hòa, nhưng động tác trên môi lại hung mãnh dữ dằn, như là thủy triều dữ dội, lại như ánh trắng chiếu sáng đám mây, ôn nhu yên lặng.

Mắt thấy số tầng nhảy lên, rất có khả năng cửa thang máy vừa mở Seungwan liền đứng ở bên ngoài, Seulgi đột nhiên mở to hai mắt, tay ấn eo Joohyun , "Sắp tới rồi, cô buông tôi ra trước!"

Thang máy bắt đầu xuất hiện cảm giác chậm lại, hiển nhiên là sắp đến tầng lầu, Joohyun cũng quả nhiên đem Seulgi buông ra.

"Cảm ơn A Seul."

Ánh sáng chiếu lên đôi môi xinh đẹp của Joohyun càng thêm đỏ tươi, là bởi vì vừa thân mật tiếp xúc mới có thể xuất hiện. Seulgi dời đi ánh mắt, nhấp môi nói: "Cô đợi chút đừng đi ra, hai ta như vậy không dễ giải thích."

"Được."

Cửa thang máy không tới vài giây liền hoàn toàn mở ra, Seulgi bước nhanh xông ra ngoài, Seungwan đang dựa ở cửa nhà mình.

Đèn cảm ứng hành lang sáng lên, rất nhanh cửa thang máy lại lần nữa đóng lại. Seulgi nhẹ nhàng thở ra, vừa mở cửa vừa hỏi: "Sao muộn rồi mà cậu còn đến đây?"

"Đừng nói nữa, nhà tớ bị một đám paparazzi ngu ngốc bao vây, chị Kwon bảo tớ tránh đi."

"Sao lại như vậy?"

Seulgi đóng cửa lại, đôi mắt nhìn cửa thang máy, thang máy lại bắt đầu vang lên âm thanh đi xuống.

Seulgi bước vào trong phòng, Seungwan đã đầy mặt giận dữ, lạnh nhạt nói: "Hwang Bomi kia ngu ngốc miệng chó, tớ tát cô t một cái, dấu tay trên mặt cô ta bị người ta nhìn thấy, hiện tại paparazzi nhắm tớ để hỏi việc này."

Ánh mắt Seulgi đảo qua trên người Seungwan, hỏi: "Cậu không bị thương chứ?"

"Không thể, tớ tập Taekwondo nhiều năm như vậy cũng không phải là luyện không, chỉ dựa vào cô ta, một ngày tớ có thể đánh chết hai mươi người ."

Seulgi lúc này mới yên tâm, rót chén nước cho Seungwan, rồi sau đó hỏi: "Rốt cuộc sao lại như vậy?"

Seungwan uống ngụm nước, cũng chưa nói cụ thể nguyên do, chỉ nói: "Miệng cô ta quá thối, tớ không muốn quản cô ta."

Ngày hôm qua LUP sắp xếp bọn hon hai người đi tham gia một cuộc phỏng vấn, tương đương với người cũ dắt người mới theo. Nhưng trên thực tế tài nguyên là cho Seungwan, vì có cái cớ dễ nghe, lúc này mới đem Hwang Bomi cũng tiện thể mang theo.

Có lẽ là Hwang Bomi cũng nghe nói chút tin đồn nhảm nhí, ở phòng nghỉ nói chuyện liền không khách khí, không lựa lời mà nói Seungwan là dựa vào việc ngủ với cấp trên mà thăng tiến.

Seungwan lười đến phản ứng cô ta, đơn giản coi như không nghe thấy.

Ai biết Hwang Bomi càng nói càng quá đáng, còn nhắc đến Seulgi, nói hai người đều cùng một giuộc, Seungwan lạnh mặt đứng dậy xách cổ áo Hwang Bomi cho cô ta một cái tát.

Seulgi cũng không hiểu về việc trong giới của bọn họ, nhưng đề cập đến truyền thông, phỏng chừng rất khó giải quyết, vỗ vỗ bả vai Seungwan, hỏi: "Người đại diện nói như thế nào?"

"Chị Kwon nói chị ấy đang giải quyết với người đại diện của Hwang Bomi, còn không có tin tức gì."

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Seungwan ngừng vài giây ở môi Seulgi, đôi mắt nheo lại , "Cậu giỏi lắm, để tớ ở hành lang làm thức ăn cho muỗi, cậu đi theo tiểu yêu tinh hẹn hò hôn môi!"

"Tớ......"

"Không phải" hai chữ còn không có xuất khẩu, cái mũi Seungwan lại ngửi ngửi cái gì, nói tiếp: "Trên người của cậu có hai loại nước hoa, son môi cũng là hai màu sắc. Ai, quả nhiên không ai thương không ai yêu tôi."

"......"

Cũng không cần thiết phải chi tiết như vậy chứ.

Đôi mắt Seulgi nhìn hướng ban công, hoa trong bình phát triển rất tốt, thấp giọng nói: "Không phải như cậu nghĩ đâu."

"Đó là gì? Thích, cái này có cái gì mà khó nói, có phải người ta không đáp ứng cậu hay không? Theo đuổi con gái phải có kiên nhẫn cùng cẩn thận, miệng cũng hôn rồi mà còn chưa có kết quả, Kang bảo nhi, cậu làm 1 trung chi quang vậy không được đâu."

"...... Nghĩ cái gì thế, tớ chỉ là ở bên ngoài thử son môi cùng nước hoa mà thôi."

Seungwan một bộ biểu tình "Tớ hiểu tớ hiểu tớ hiểu hết", gật đầu nói: "Được được được, tớ biết rồi. Đúng rồi, chuyện đó cậu tính toán giải quyết như thế nào?"

Seulgi giơ tay sờ sờ chóp mũi, nói: "Chờ một chút."

......

Ngày 28.7, cách lễ kỷ niệm 3 năm của 'Nguyên thủy ngắm bắn' chỉ còn một ngày, trên mạng nhiệt độ về Violet cùng Seulgi trước sau không giảm xuống, có không ít người đang trò chuyện.

Nhưng vào chạng vạng hôm nay, bỗng nhiên xuất hiện một sự đảo ngược làm người ta trợn mắt há hốc mồm.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro