➋➑

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí lạnh trong nhà hàng cuồn cuộn, không ngừng lưu chuyển.

Ánh mắt Joo Dan Tae nghiền ngẫm mang theo một loại dò xét, như là tầng mỡ heo thật dày, dính ở trên người vô cùng ghê tởm.

Thấy người đối diện không nói tiếp, chỉ là cầm di động biểu tình nôn nóng, cho rằng Seulgi đang do dự, động tác hắn không ngừng, tiếp tục mở miệng, nói: "Tiểu Seul, thế nào?"

Kỳ thật Seulgi có đồng ý hay không đối với hắn mà nói cũng không quan trọng.

Loại sự tình này đối với hắn cũng không tính là gì, ThinkJ chỉ là một công ty nhỏ, cũng không dám trở mặt với bọn họ.

Không đồng ý hắn sẽ đề xuất tăng giá.

Đây là một cuộc mua bán không lỗ.

Ở dưới ánh mắt nhiệt liệt của hắn, Seulgi buông di động, ngẩng đầu, biểu tình nhìn không ra cảm xúc, chỉ là động tác nhướng mày rất đẹp, nói: "Joo tổng, ông đây là muốn dùng chức trường quy tắc ngầm sao?"

Người bình thường hoặc là đồng ý hoặc là cự tuyệt, phản ứng này của Seulgi...... Joo Dan Tae nheo mắt lại, cho rằng Seulgi là muốn biết sau này định nghĩa tính chất giữa bọn họ như thế nào, môi đầy đặn giương lên, nói: "Tiểu Seul, cũng không khó nghe như vậy. Tôi chỉ là nhìn thấy cô gây dựng sự nghiệp gian nan, muốn giúp cô một phen mà thôi."

"Cô cũng biết hiện tại giá thị trường không tốt, giá cả nguyên liệu đều tăng lên, nếu chúng ta giao tình tốt, tôi thâm hụt chút tiền để cho cô kiếm vui vẻ cũng không phải không được. Suy xét thế nào?"

Hắn vừa nói vừa muốn sờ tay Seulgi, chỉ cảm thấy đôi tay trắng nõn mảnh khảnh kia xúc cảm nhất định rất tốt.

Joo Dan Tae trong lòng vừa có cảm giác, người đối diện vốn dĩ an tĩnh bỗng nhiên đứng lên, chỉ thấy Seulgi cầm lấy ly nước trái cây mới vừa bưng lên, xốc lên một cái, bang, thẳng tắp vọt tới mặt hắn.

Hắn còn không kịp phản ứng, đôi mắt, miệng cùng xoang mũi đã bị chất lỏng ập vào, bị cục đá nhỏ làm đau điếng.

Tầm mắt mông lung, chỉ thấy môi đẹp của Seulgi nhếch lên, ý cười lạnh lẽo, "Câu trả lời có vừa lòng không?"

Theo sau liền xoay người rời đi, chỉ để lại cho Joo Dan Tae một bụng tức giận.

Lúc trở về, Seulgi liền đem chuyện này coi như chuyện cười nói cho Seungwan nghe, Seungwan giận từ tâm tới, nói: "Loại này □□ tại sao còn chưa tuyệt chủng, đổi làm là tớ khẳng định sẽ cho hắn một cước."

Nhưng mắng xong, Seungwan cũng nghĩ lại, hỏi: "Vậy cậu tính làm sao bây giờ? Đi công tác lần nữa sao?"

Chuyện ban ngày qua đi, Seulgi liền không muốn hợp tác nữa, cho nên mới ghi âm lại rồi tính tiếp.

"Hiện tại là có cái ý tưởng này."

Tắt điện thoại, hờn dỗi trong lòng Seulgi cũng tiêu tán không ít, Seulgi từ sofa đứng lên, mới vừa đi vào phòng nhỏ cạnh phòng ngủ cắm điện máy khâu, bên ngoài liền vang lên tiếng đập cửa.

Sau khi cẩn thận phân rõ là cửa nhà mình truyền đến, Seulgi liền đi mở cửa.

Đèn cảm ứng ngoài cửa sáng lên, đôi mắt của người trước mặt cũng sáng ngời, Seulgi đánh giá liếc một cái, nhíu mày, nói: "Bae Joohyun?"

Yêu tinh này sao còn tìm tới cửa?

"Cô tìm tôi có việc sao?" Seulgi híp mắt, nhớ tới lời mở đầu vài lần trước, nhướng mày nói: "Lại không phải cũng là trùng hợp nữa chứ?"

Đôi mắt Joohyun sáng lên, môi đỏ giương lên, "Có lẽ tôi cùng A Seul trở thành hàng xóm?"

"......"

"Chỉ đùa một chút thôi," Joohyun giơ tay đem một sợi tóc bên thái dương vuốt lên, cười nói: "Thay mặt một người bạn tới an ủi khách hàng đã chịu quấy rầy, có tính lý do chính đáng không?"

"Bạn?"

"Park Sooyoung."

Vốn dĩ cho rằng hai người họ ở đó ăn cơm là bởi vì gần Nexon, không nghĩ tới còn có tầng duyên cớ này, nhưng Seulgi cứ cảm thấy mình đã bỏ qua điểm gì đó.

Ánh mắt Seulgi dừng ở đầu vai Joohyun, trên mặt lướt qua ý cười, "Cô mới vừa tan làm sao?"

Thời điểm làm việc Bae Joohyun sẽ ăn mặc một bộ dạng đứng đắn cấm dục, ngoài công việc thì giống như liêu hỏa yêu tinh.

"Đúng vậy," tầm mắt Joohyun liếc vào bên trong một chút, cười nói: " Bạn của A Seul ngày thường đều đứng ở cửa nói chuyện sao?"

"......"

Âm dương quái khí thì nàng đúng là hạng nhất.

"Vào đi."

Seulgi từ tủ giày lấy ra một đôi dép lê, là đôi vài lần trước Joohyun dùng qua, rồi xoay người đi rót ly nước, mới vừa quay đầu lại liền thấy Joohyun lê dép lại đây.

"Cô tới chỉ vì chuyện này sao?"

"Ừ, muốn nhìn xem em có sao không, cũng muốn gặp em một chút."

Lời này kể ra cũng có thể cân nhắc, Seulgi không tiếp lời, ngồi ở trên sofa nhìn Joohyun , đang muốn nói chuyện, Kim Taeyeon liền gọi điện thoại đến.

Thấy Joohyun ngồi ở một chỗ khác trên sofa, Seulgi cầm lấy di động, hỏi: "Taeyeon?"

Đầu kia Kim Taeyeon cười nói: "Em cái người bận rộn cuối cùng cũng có chút rảnh, cuối tuần có rảnh không? Có chút việc muốn tìm em giúp đỡ."

"Được."

Bình thường Kim Taeyeon tìm Seulgi luôn là nói xong thì cúp máy dứt khoát, hôm nay lại khác thường, Seulgi mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh cô ấy hít thở.

"Giọng nói của chị sao vậy?"

"Không có gì, có chút cảm mạo."

Giọng Taeyeon nghe xác thật có chút khàn, Seulgi "Ừ" một tiếng, kêu cô ấy uống nhiều nước ấm, Kim Taeyeon đồng ý, lại nói: "Seulgi."

"Hử?"

"Chị biết gần đây em rất bận, nhưng em đừng cho chị leo cây đấy, chị thật vất vả mới hẹn được em."

"Sẽ không."

Điện thoại vừa tắt, Seulgi lại nhắn tin dặn dò Kim Taeyeon chú ý thân thể, chỉ cảm thấy có một tầm mắt như mặt trời chói chang dừng ở trên người, gửi tin xong ngẩng đầu nhìn về phía Joohyun, phát hiện nàng đang nhìn mình cười.

Đôi mắt Joohyun vốn đã dài và sâu, khi nàng khẽ nâng mi mắt sẽ mang theo một sự mê hoặc, làm người nhìn thấy nhịn không được tim đập nhanh hơn.

"Hoa cô trồng khá tốt."

Seulgi quay mặt về phía ban công, trước đó không lâu có mua một giàn hoa nhỏ, mặt trên trồng đầy cây xanh, dễ thấy nhất chính là đóa hoa hồng nùng diễm nở rộ cắm trong bình, là lần trước Joohyun tặng cho Seulgi.

"Ban công trống trải, tôi vốn dĩ muốn trồng một chút cây cảnh trưng bày," Seulgi sờ sờ chóp mũi, tiếp tục nói: "Vừa lúc ngày đó cô tặng tôi hoa, liền thử trồng xem sao."

Seulgi xác thật có ý muốn trồng cây xanh, nhưng trồng hoa Joohyun tặng, thoạt nhìn rất dễ làm người ta hiểu lầm.

Suy nghĩ một chút, bổ sung, "Chỉ đơn thuần trồng chơi chơi thôi."

Đầu ngón tay Joohyun nắm ở ly pha lê, biểu tình không có gì biến hóa, câu môi nói: "Ừ, A Seul thật tốt."

Không hiểu sao sau khi nghe được lời này, Seulgi cảm thấy bối rối, tầm mắt dừng ở trên người Joohyun, chỉ thấy cặp kia môi bởi vì thấm nước mà trở nên ướt át hồng lượng, như kem sữa mới ra lò, thật sự mê người.

Giữa yết hầu mạc danh ngứa ngáy, Seulgi đem tầm mắt dời đi, nhìn bên ngoài sắc trời đã tối hẳn, nói: "Thời gian không còn sớm, cô muốn trở về hay không?"

"Tôi ổn, chuyện kia cũng không có gì, cảm ơn."

"Được."

Joohyun đem ly nước đặt ở trên bàn trà, khi đứng dậy dường như nghĩ tới cái gì, nghiêng đầu nhìn Seulgi, đôi đồng tử sáng như sao, làm cho cặp môi càng thêm thấu hồng, "Đúng rồi A Seul, nước nhà em hôm nay có chút đắng."

Hả???

Nhìn biểu tình của nàng vô cùng nghiêm túc, không giống như đang nói giỡn, Seulgi bưng lên ly nước của mình uống một ngụm, nhíu mày nói: "Không có, tôi uống thấy rất bình thường."

"Ồ, có thể là vấn đề khác."

Vấn đề gì?

Lời còn chưa ra khỏi miệng, Seulgi liền thấy sống lưng vốn dĩ đang đứng thẳng của Joohyun bỗng nhiên cong xuống, khoảng cách hai người kéo gần, bóng đen đè ở trên mặt, Seulgi có thể nhìn thấy ảnh ngược của mình trong tròng mắt nâu kia.

Đôi mắt ấy vừa đen vừa trầm, giống như lốc xoáy, cuốn lên mạch nước ngầm thổi quét vạn vật, chỉ một lát là có thể đem người nuốt vào.

Hương vị thanh mát đấu đá lung tung xộc đến xoang mũi, Seulgi đã thấy không rõ hoa văn đồng tử trong mắt Joohyun, chỉ còn lại mênh mông một mảnh trắng, lại có thể cảm nhận rõ ràng được cặp môi vừa mỏng vừa mềm, mang theo một ngọn lửa mãnh liệt, từ đầu lưỡi châm đến yết hầu, bỏng cháy đến dạ dày, trải rộng khắp cơ thể, nhấn chìm mình.

Mỹ vị giữa môi răng, là ngọt ngào cũng là độc dược trí mạng, làm người ta lún sâu không thể tự thoát ra được.

Hô hấp hỗn loạn, đáy lòng Seulgi cuộn lên sóng to gió lớn.

Rốt cuộc, yêu tinh cũng dừng động tác, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Seulgi, "Ừ, quả nhiên môi của A Seul có vị ngọt, cho nên chúng ta uống hương vị không giống nhau."

Trải qua trận mưa rền gió dữ, Seulgi thiếu chút nữa ngã vào sofa, hít mấy hơi, liếc Joohyun, âm dương quái điều nói: "Không ngọt cô có thể ngậm lâu như vậy sao?"

Hôn thì hôn, còn phải làm ra vẻ đứng đắn như vậy.

Joohyun nhịn cười, tầm mắt qua lại miêu tả đôi môi Seulgi, thực nghiêm túc nói: "Tôi nghĩ đại khái còn có thể càng lâu hơn."

"......"

Vốn dĩ bên tai nóng lên giờ phút này tưởng chừng muốn bốc cháy, nữ nhân này quả nhiên trong miệng không có một câu đứng đắn, chính mình lại còn nghĩ nàng có thể biết ngượng ngùng.

"Cô nhanh trở về đi, quá muộn sẽ không an toàn."

"Được," ngón trỏ Joohyun mơn trớn xương mày Seulgi, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, phải bảo vệ tốt cho bản thân, nếu có việc nhớ rõ, phải nói cho tôi."

"Ừ."

Joohyun rời đi, Seulgi cầm lấy ly nước nàng uống qua vào trong phòng bếp rửa sạch, cột nước từ vòi nước phun ra, đầu ngón tay đem cọ rửa, vừa lúc nhìn thấy dấu son môi lưu lại, hoa văn rõ ràng có thể thấy được.

Vừa nãy không lâu, mình còn cùng đôi môi kia dây dưa chặt chẽ.

Hô hấp có chút nóng lên, nước máy phun vào miệng ly, son môi bị rửa đi từng chút, Seulgi nhẹ cau mày, ngón cái sát qua, đem dấu vết lau sạch hoàn toàn.

......

Bởi vì chuyện xưởng dệt, lượng công việc của Seulgi gần đây lớn hơn rất nhiều, thẳng đến lúc cuối tuần này mới ngừng lại.

Kim Taeyeon hẹn Seulgi đến nhà mình.

Hai người quen biết cũng gần ba năm, đây là lần đầu tiên Seulgi đến nhà Kim Taeyeon, không giống như tính cách của cô ấy, Kim Taeyeon ở tại một cái tiểu khu rất bình thường, hai phòng một sảnh, rộng mở sáng ngời.

Kim Taeyeon đóng cửa, liếc một cái nhìn mặt Seulgi, nhướng mày nói: "Chị ở nơi này em rất kinh ngạc sao?"

Seulgi cũng rất thật thành, gật đầu nói: "Em cho rằng chị phải ở một biệt thự cao cấp đáng giá mấy triệu."

"Một mình ở một nơi lớn như vậy không thú vị, nơi này không phải vừa thích hợp sao?" Kim Taeyeon chỉ chỉ sofa, nói: "Tùy tiện ngồi, hai ta không cần khách sáo."

Phong cách trang trí phòng ở cùng đồ vật bài trí đều thiên về ấm áp, sạch sẽ ngăn nắp, người xem trong lòng thực thoải mái.

Seulgi ngồi ở trên sofa, nhìn Kim Taeyeon đang rót nước cho mình, hỏi: "Chị muốn em giúp việc gì mà gấp vậy?"

Kim Taeyeon đem ly nước dịch đến trước mặt nàng, sau đó kéo ra ngăn kéo ở đáy bàn trà, lấy ra mấy bản vẽ, trải ra trên mặt bàn.

"Chị có một người bạn mời người định thiết kế nhẫn, cái này đối với cô ấy có ý nghĩa rất lớn, cô ấy lưỡng lự, muốn chị hỗ trợ chọn giúp. Ánh mắt em rất tốt, giúp chị đi. Đúng rồi, em cũng là làm thiết kế, có ý tưởng gì hay, nơi nào muốn sửa thì cứ nói."

Thiết kế cảm trên bản vẽ đều rất tốt, Seulgi đang xem, nghe lời này tức khắc bật cười, nói: "Khác nghề như cách núi, bọn em cùng thiết kế trang sức cũng không giống nhau, đến lúc đó cho người ta thêm phiền phức thì không tốt đâu....... Bạn của chị làm nhẫn cưới sao?"

Kim Taeyeon tránh đi ánh mắt Seulgi, ý cười ở khóe miệng phai nhạt đôi chút, nhấp môi nói: "Cũng không phải, dù sao chị xem đến hoa mắt, em cảm thấy cái nào đẹp?"

Seulgi cũng không chú ý Kim Taeyeon , nhìn kỹ một lát, ngón tay khẽ gõ gõ lên bản vẽ đầu tiên.

"Cá nhân em khá thích cái này, nhưng dù sao cũng là bạn chị muốn chọn, cô ấy cảm thấy tốt mới được."

Kim Taeyeon nghiêng đầu nhìn đường cong nhu hòa nơi cằm Seulgi, nhẹ giọng nói: "Chị nghĩ cô ấy hẳn là cũng tương đối thích cái này."

Seulgi cười cười, nhìn Kim Taeyeon đem bản vẽ cất đi, nói: "Chị ở trên Kakaotalk cùng em nói không phải được rồi sao, còn tưởng rằng là việc to tát gì chứ."

Kim Taeyeon đem ngăn kéo đẩy mạnh một cái, đôi mắt rũ rũ, nói: "Còn không phải là vì chị sẽ rời khỏi Seoul một khoảng thời gian, không gặp được các em sao? Em thật không có lương tâm, mệt cho chị còn mỗi ngày đều giúp em nhìn chằm chằm Lee Sunmi, không cho cô ta cơ hội đi làm việc gì."

Lee Sunmi hiện tại đối với Seulgi mà nói chẳng qua chỉ là cái người râu ria, Seulgi chỉ chú ý tới nửa câu nói kia, "Chị phải rời khỏi Seoul?"

Kim Taeyeon vẫn không đón nhận tầm mắt Seulgi, chỉ nhàn nhạt nhướng mày, nói: "Ông già an bài cho chị chút việc, muốn chị đi ứng phó. Cũng không phải không trở lại, sao vậy, tiểu Seul không lương tâm luyến tiếc chị?"

"Bậy bạ cái gì."

Khi uống nước, Kim Taeyeon đem ánh mắt dừng ở trên mặt Seulgi, từ mép tóc đến mặt mày lại đến mũi môi, nữ nhân trước mắt xác thật là cực kỳ xinh đẹp, Kim Taeyeon đạm cười nói: "Đại khái một hai tháng là có thể trở lại, đến lúc đó em nhớ phải mời chị ăn cơm."

"Được."

Đại khái đến lúc đó, công việc ở ThinkJ cũng sẽ không nhiều như bây giờ, Seulgi sẽ có nhiều thời gian rảnh hơn.

"Seulgi."

"Hử?"

Seulgi nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt Kim Taeyeon như là mang theo keo nước, gắt gao mà dính ở trên môi mình.

Ánh mắt không trong trẻo như trong dĩ vãng , mang theo một loại cảm xúc phức tạp, tựa hồ nghi hoặc cái gì.

"Sao lại nhìn em như vậy?"

Seulgi vừa nói vừa lùi lùi về sau, đem khoảng cách kéo ra.

Kim Taeyeon dời mắt, lắc đầu nói: "Không có gì, chỉ muốn hỏi một chút về màu son môi của em, khá đẹp, của chị dùng chán rồi muốn đổi màu khác."

"Lát nữa em gửi qua cho chị."

"Ừ."

Cuối tuần kết thúc, Seulgi trong khoảng thời gian này điều tra công tác rốt cuộc cũng có thu hoạch, một xưởng dệt khác thành công tiến vào tầm mắt, cùng người phụ trách đối phương liên hệ xong, liền quyết định thời gian đi khảo sát.

Địa chỉ của xưởng dệt kia ở thành phố Bejing, Seulgi liền mua vé máy bay xuất phát.

Tầng mây lúc chạng vạng luôn vô cùng ôn nhu, tựa tranh sơn dầu, trước khi máy bay cất cánh, Seulgi lấy di động ra chụp một tấm ảnh đăng lên IG, đánh chữ: Chạng vạng là buổi hẹn hò của không trung cùng sắc hoàng kim.

Đăng xong liền đem điện thoại tắt máy.

Hai giờ sau, máy bay đáp xuống mặt đất.

Seulgi lấy được vali hành lý liền kêu taxi đến khách sạn đã đặt trước, trên đường mở IG ra nhìn bạn bè  nhấn like cùng bình luận, trong đó có một cái là của Bae Joohyun.

Bae Joohyun: A Seul cùng bạn đi du lịch sao? Thật tốt.

Seulgi nhìn kỹ hình ảnh, căn bản không có tìm ra một người khác trong đó, dương dương mi đáp lại: Chỉ có mình tôi.

Tới khách sạn, Seulgi đem hành lý sắp xếp gọn gàng, định đi gần đây ăn chút gì đó, bỗng dưng thấy được một cái bóng dáng quen thuộc.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro