➋➒

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cloud Top là một nhà hàng tương đối nổi tiếng trên mạng, nhưng Seulgi đi vào lúc không phải giờ ăn cơm, cho nên người cũng không nhiều.

Seulgi đảo mắt quanh mấy dãy bàn, suy nghĩ xem ngồi nơi nào tương đối thoải mái, ánh mắt lại dừng ở trên người một nữ nhân phía trước vừa ngồi xuống.

Seulgi đi tới vài bước, nhìn nửa cái bóng dáng người kia, nhỏ giọng nói: "Taeyeon?"

Nữ nhân giật mình, quay đầu lại quả nhiên là Kim Taeyeon, cô ấy nhìn Seulgi, cả kinh nói: "Sao em lại ở chỗ này?"

Seulgi cũng không nghĩ tới sẽ gặp được chị ấy ở thành phố Bejing, trong lòng không khỏi cảm khái, thế giới thật nhỏ.

"Em tới bên này bàn công việc, vừa định tới ăn một bữa cơm, không nghĩ tới sẽ gặp chị."

Kim Taeyeon nhìn chằm chằm Seulgi trong chốc lát, nhấp môi nói: "Ngồi xuống cùng nhau ăn đi, một người ăn rất nhàm chán."

"Được."

Seulgi đang muốn ngồi ở đối diện, Kim Taeyeon lại giữ chặt cổ tay của Seulgi, cười nói: "Ngồi bên cạnh chị đi."

"Được."

Sau khi ngồi xuống, Seulgi nghiêng đầu nhìn về phía Kim Taeyeon, chú ý tới đáy mắt chị ấy có chút âm u, hỏi: "Chị lúc này đến đây không phải là trong nhà an bài trở về kế thừa gia nghiệp chứ?"

Kim Taeyeon đón ánh mắt Seulgi, một lát, mới trả lời nói: "Tới bên này chơi."

Hai người nói chuyện còn chưa được bao lâu, một nam nhân ăn mặc khí chất thực quý khí đi tới.

Hắn nhìn Seulgi, có chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Kim Taeyeon, "Taeyeon, đây là?"

"Bạn tôi, cô ấy tới bên này đi công tác," ngay sau đó, Kim Taeyeon chuyển hướng nhìn sang Seulgi, rũ mắt nói: "Cậu ấy...... Cũng là bạn chị."

Seulgi cùng nam nhân đơn giản chào hỏi.

Một bữa cơm ăn xong, không khí mạc danh có chút quái dị, Seulgi nhìn qua hai người, mở miệng nói: "Taeyeon, em đi về trước, đồ đạc ở khách sạn còn chưa sắp xếp xong."

Kim Taeyeon dùng khăn giấy lau khóe môi, cười nói: "Chị đưa em trở về, đúng lúc chị cũng muốn đi rồi."

Seulgi vốn dĩ là muốn từ chối, nhưng thấy hai người đã từ ghế dựa đứng lên, cũng chỉ gật đầu ứng ứng.

Cách đó không xa, vị trí gần góc, phạm vi tầm nhìn vừa lúc có thể nhìn ba người bọn họ.

Hai nữ nhân đang ngồi, trong đó một người ăn mặc trang phục officelady kinh ngạc nói: "Bae tổng, kia không phải Kang tiểu thư sao?"

Người nói chuyện chính là trợ lý của Bae Joohyun.

Lần trước bởi vì sự việc Nguyên thủy ngắm bắn nháo đến ồn ào huyên náo, không ít nhân viên Nexon đều biết tên này.

Huống chi, lần trước Joohyun còn tự mình yêu cầu Fanpage chính thức của Nguyên thủy ngắm bắn chia sẻ bài đăng của Seulgi.

Ánh mắt Joohyun gắt gao khóa ở trên người Seulgi, trên mặt không thấy nửa điểm thần sắc dao động, chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.

Trợ lý cũng không lại tiếp tục đề tài này nữa, cúi đầu nhìn một chút đồng hồ trên tay, nói: "Bae tổng, chủ tịch Tencent muốn hẹn buổi chiều gặp mặt phỏng chừng bọn họ cũng sốt ruột."

Tencent là là một công ty phát triển và vận hành trò chơi di động có thương hiệu lâu đời ở quốc nội. Công ty này đã thu được lợi nhuận từ tiền thưởng của trò chơi board và game bài trong những năm đầu. Tuy nhiên, trong những năm gần đây, game board và game bài đã dần rút khỏi thị trường, Tencent bị lỗ nặng. Ngay cả khi đã bắt đầu tìm ra lối thoát mới và phát triển một loại trò chơi di động mới, ngân sách của công ty không còn đủ để chống đỡ và phục hồi nữa.

Joohyun lần này đến đây chính là vì thu mua Tencent.

Thị trường chính của Nexon nằm ở quốc nội, nhưng người chơi của Tencent phần lớn ở nước ngoài. Nexon tuy rằng lịch sử phát triển chưa lâu, hiện giờ thành tích đã xem như rất tốt, nhưng Joohyun cũng không thỏa mãn tại đây.

Joohyun nhàn nhạt nhướng mày, nói: "Không vội, ngày mai gặp."

Một đầu khác, Seulgi cùng Kim Taeyeon ngồi ở ghế sau, đã không có người xa lạ ở bên, nói chuyện cũng có chút tự tại hơn.

Nhà hàng tuy rằng cách chỗ Seulgi ở chỉ khoảng 200 mét, nhưng trung gian cách một con sông, đi về phải vòng mười phút.

Chiếc xe thong thả chạy trên đường, Kim Taeyeon bỗng nhiên nhắc tới thành phố Bejing có một tòa tháp nổi danh, ở trên đỉnh có thể nhìn thấy toàn cảnh mặt trời mọc.

Kim Taeyeon dừng tầm mắt trên chóp mũi Seulgi, chỉ cảm thấy cái mũi mượt mà đáng yêu, câu môi nói: "Ngày mai muốn cùng chị đi xem mặt trời mọc không?"

Không đợi Seulgi mở miệng, nam nhân lái xe liền ôn thanh nói: "Taeyeon, ngày mai có cần tôi đưa các người đi không?"

Kim Taeyeon tươi cười phai nhạt chút, nói: "Không cần, cảm ơn."

Tuy nói là bạn bè, nhưng nhìn bộ dạng Kim Taeyeon, giữa hai người họ tựa hồ còn rất xa cách khách khí.

Seulgi chỉ cười nói: "Trước kia có mấy vị khách hàng bắt em xem mặt trời mọc lúc 3 giờ sáng, sao thế, đến chị cũng bắt đầu muốn áp bức em?"

Thành phố Bejing thời tiết cực hảo, râm mát thoải mái. Ngoài cửa sổ có ánh đèn chiếu nhu hòa tiến vào, dừng ở trước tóc mái của Seulgi, Kim Taeyeon nhìn đến ngơ ngẩn, hồi lâu, thu hồi ánh mắt nói: "Buổi sáng 6 giờ, chị vẫn còn có nhân tính. Có đi hay không? Chị cũng chưa thấy qua lần nào."

Seulgi cẩn thận tự hỏi một lát, lắc đầu nói: "Em không đi đâu."

Seulgi cũng không có hứng thú quá lớn, có lẽ bản thân càng thích ở nhà một mình.

"Thôi được."

Kim Taeyeon cũng không miễn cưỡng Seulgi.

Xe dừng ở cửa khách sạn Castle Red, Kim Taeyeon đưa Seulgi trở về lại một lần nữa lên xe, lúc này ngồi lên ghế phụ.

Nam nhân mặt mày ôn hòa mà nhìn Kim Taeyeon, nói: "Bạn của cô rất thú vị, có điều, sao tôi lại thấy cô không mấy vui vẻ? Sao lại lãnh đạm với tôi như vậy?"

"Không có," Kim Taeyeon nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, đã không còn thân ảnh của Seulgi, nhấp môi nói: "Lái xe trở về đi."

Seulgi trở lại khách sạn liền nhận được tin nhắn của người phụ trách bên đối phương, xác định thời gian là buổi chiều ngày mai qua khảo sát.

Ban đêm, Seulgi mới vừa tắm rửa xong, di động liền hiển thị cuộc gọi của Kim Taeyeon.

Seulgi đóng cửa phòng tắm, lớp sương mù bị ngăn cách, một bên cởi bỏ khăn trùm đầu, rũ xuống mái tóc mượt mà sạch sẽ, trong miệng đáp lời: "Hử? Trễ như vậy có việc gì sao?"

"Còn chưa ngủ chứ? Tới cùng chị uống hai ly?"

"Có chút việc muốn cùng em nói."

Kim Taeyeon nói xong liền cúp máy, theo sau còn gửi địa chỉ một quán bar cho Seulgi.

Quán bar cũng không tính quá xa, Seulgi thay quần áo xong liền đi qua, Kim Taeyeon đang uống một mình, nhìn thấy Seulgi lập tức vẫy tay.

"Sao đêm nay có hứng thú vậy?"

Seulgi ngồi ở đối diện, nhìn Kim Taeyeon uống liên tiếp, nhướng mày.

Kim Taeyeon vắt chân, nhìn Seulgi một cái sau đó lại rót cho chính mình một ly rượu, câu môi cười nói: "Là có việc rất vui vẻ."

Quán bar không chút nào ngần ngại dùng ánh đèn lớn tạo ra bầu không khí ái muội, xác thật là một nơi thích hợp thả lỏng thể xác và tinh thần.

Seulgi lấy di động ra chọn một góc độ đẹp chụp mấy tấm, đăng lên IG, cười nói: "Chị bình thường không phải không uống rượu sao?"

Lúc trước bọn họ tới quán bar vài lần, Kim Taeyeon đều không uống rượu, cuối cùng cũng là chị ấy, đem một đám đưa về.

"Hôm nay thử một chút, phát hiện tư vị cũng không tồi."

Seulgi cùng Taeyeon uống mấy ly, phát hiện tửu lượng của Kim Taeyeon rất tốt, chính mình có chút choáng váng đầu còn chị ấy thì mặt không đổi sắc.

Khuỷu tay Seulgi chống ở trên mặt bàn, lỗ tai bắt đầu nóng lên, nhàn nhạt nói: "Em đi toilet."

"Ừ."

Seulgi đứng dậy đi hai bước, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía Kim Taeyeon nói, "Đúng rồi, chị muốn cùng em nói cái gì?"

"Đợi chút nữa nói."

Ngón tay Kim Taeyeon nắm chặt ly rượu, nhìn chăm chú Seulgi, đáy mắt có chút u ám, cuồn cuộn trầm trọng cảm xúc.

Toilet ở lầu hai quán bar, Seulgi đi đường vẫn vững vàng, khi đang rửa tay, Seungwan đột nhiên gọi điện thoại đến.

Vừa mở miệng, Seungwan liền lên án nói: "Nói là đi công tác, cậu lại trốn tớ đi 857, có phải cùng tiểu yêu tinh của cậu phong lưu khoái hoạt hay không?"

Seulgi bị lời nói của Seungwan chọc cười, đóng lại vòi nước vẩy bọt nước trên tay, nói: "Nói cái gì vậy, tớ ở bên này gặp phải Taeyeon, đêm nay cùng chị ấy uống vài ly."

Seungwan cũng chỉ là lo lắng cho an toàn của Seulgi, nghe vậy liền yên tâm, nói: "Tớ cũng đoán vậy, nếu thật là tiểu yêu tinh kia, hiện tại cậu sao còn có thể kiên cường cùng tớ nói chuyện?"

Seungwan cố tình đè nặng "Kiên cường" hai chữ.

Seulgi soi gương tô lại son môi, nhướng mày nói: "Tớ không có tiểu yêu tinh nào cả, cho dù có, người bị mềm oặt cũng không phải là tớ."

Seungwan xuýt một chút cười ra tiếng.

Seulgi đem son môi cất vào trong túi, cúp điện thoại xong đang muốn đi ra ngoài, lại đột nhiên bị một thân ảnh tinh tế đè lên.

Ánh đèn mờ ảo chiếu rọi vào người trước mặt, bóng đen phác hoạ rõ vòng eo mảnh khảnh thon thả.

Seulgi định thần, kinh ngạc nói: "Bae Joohyun?!"

Ngắn ngủn trong vòng một ngày, Seulgi cảm khái hai lần thế giới thật nhỏ bé.

Ánh mắt Joohyun lười nhác mà dừng trên môi Seulgi, tỉ mỉ miêu tả, đặc biệt là hai cánh môi mượt mà, ánh sáng chiếu vào mê người nhu sắc.

Chân nàng nhích lại gần, câu môi nói: "Hử? Sao tôi lại cảm thấy nơi nào của A Seul cũng rất mềm?"

Seulgi giờ phút này cũng quên hỏi nàng sao lại ở chỗ này, trái tim bị những lời này làm cho mênh mông cảm xúc, không khỏi liếc mắt một cái, "Nói bừa cái gì đấy."

"Em cảm thấy tôi đang nói bừa sao?"

Toilet lối đi vốn nhỏ, Joohyun lại tới gần một bước, cơ hồ muốn dán ở trên người Seulgi, theo sau cong eo, môi đỏ dán tới bên tai Seulgi.

Mềm ấm hương thơm trong không gian chật hẹp trở nên càng thêm rõ ràng, Seulgi có thể nhìn thấy cổ nàng trắng nõn, còn có thể cảm nhận được đầu ngón tay mảnh khảnh nhẹ vân vê vành tai nàng.

Nóng bỏng độ ấm từ đầu ngón tay châm ra, chậm rãi từ vành tai chuyển qua khóe môi, lại dọc theo đường cong trên cổ đi xuống, như là xà mỹ nhân, quấn lấy cổ nàng.

Cuối cùng ngừng ở nơi nào đó cao ngất trong mây.

Theo sau là âm thanh sạch sẽ ôn nhu cuốn hơi thở ấm áp thổi vào lỗ tai, "Tôi cảm thấy rất mềm, A Seul, tôi không nghĩ tôi đang nói bừa, em nói đi?"

"......"

Đâu chỉ mềm.

Seulgi cảm thấy chính mình thiếu chút nữa là không đứng được nữa, chân nhũn ra.

Mênh mông cảm xúc bị nàng khơi gợi đến long trời lở đất, cơ hồ muốn sụp đổ, sự trấn định của Seulgi bị cố ý đả loạn.

Son môi còn chưa kịp khô, môi như bị lửa đốt, Seulgi hơi mở miệng, đang muốn nói chuyện, bên ngoài cửa thang lầu truyền đến tiếng bước chân, hiển nhiên là có người muốn vào toilet.

Nghe âm thanh có không ít người.

Seulgi liếc về phía kính bên cạnh, trong gương hai cái thân ảnh nữ nhân mảnh khảnh cơ hồ muốn dán lên nhau, nhìn qua Joohyun như đang hôn mình.

Seulgi hít sâu một hơi, nắm lấy cổ tay Joohyun, đem nàng kéo vào gian bên trong .

Lầu hai toilet không có phân nam nữ, trái phải hai gian, rộng mở sạch sẽ, thậm chí còn trang bị TV nhỏ.

Chính là cách âm không tốt lắm, còn có thể nghe được tiếng âm nhạc.

Vừa mới bị kinh ngạc một chút, mấy hình ảnh kiều diễm trong lòng Seulgi cũng đều tiêu tán không ít, nhìn đôi mắt đang cười của Joohyun, nhấp môi nói: "Cô không sợ người khác thấy sao?"

Mới nãy làm ra cái tư thế dễ bị hiểu nhầm, mặc dù không có gì, bị người ta bắt gặp cũng sẽ nghĩ nhiều.

"Thấy liền thấy đi, tôi không ngại."

Ánh đèn trong toilet so với hành lang mãnh liệt hơn chút, trong ánh mắt Joohyun lóe sáng, biểu tình cười như không cười, "A Seul không phải nói chỉ có một người sao?"

Seulgi đoán chừng nàng không phải vừa đến quán bar, đang muốn mở miệng, cách vách bỗng nhiên truyền đến một giọng nam: "Đương nhiên là lừa gạt em rồi."

"......"

Không biết có phải ảo giác hay không, Seulgi cảm thấy ánh mắt Joohyun càng thêm thâm trầm, nhấp môi nói: "Tôi tới bên này đi công tác, vừa lúc ngẫu nhiên gặp được một người bạn, liền cùng nhau ra đây chơi một chút."

Dừng một chút, Seulgi lại mở miệng hỏi: "Cô thì sao? Sao lại ở chỗ này?"

Vừa dứt lời, cách vách lại lần nữa vang lên một giọng nữ, nói: "Còn không phải đi theo anh tới, ma quỷ, em không tìm anh liền không để ý tới em?"

"......"

Seulgi lúc này khắc sâu kiến thức, cách âm nơi này rốt cuộc có bao nhiêu rác rưởi.

Mặt Joohyun không đổi sắc, khẽ cười nói: "Tôi cùng A Seul giống nhau, cũng là ngẫu nhiên gặp được."

"Ha ha, thật đúng là trùng hợp, cô tới dùng WC phải không? Tôi đi ra ngoài trước."

Cách vách giọng nam lại lần nữa vang lên: "Làm gì? Em cùng anh tới đây còn hỏi cái này? Hử? Bảo bối, có muốn ở chỗ này kích thích một chút không?"

Theo sau, lại có âm thanh ngâm nga vụn vặt truyền đến.

"......"

Thực rõ ràng, cách vách là đôi nam nữ gấp gáp, còn không biết khống chế âm lượng, Seulgi nghe được da đầu đều tê dại hết cả.

Bae Joohyun trước mắt lại cố tình làm như không nghe thấy, ánh mắt như lang sói, nhìn chằm chằm môi Seulgi.

"Tôi đi...... đi ra ngoài trước."

Seulgi đè nặng âm thanh, ngay lúc đang muốn đi ra ngoài, cổ tay bỗng nhiên bị người bắt lấy, quay người lại đâm vào một đôi mắt sâu thẳm như giếng cạn.

Nàng nắm thật chặt, ánh mắt cũng hết sức nhiệt liệt, như là thái dương chói mắt rơi vào đáy biển, trắng sáng loá mắt, lại có thể chiếu sáng lên biển sâu u ám.

"A Seul, đừng uống quá nhiều, hại thân thể."

"Được."

"Tôi ở bên ngoài chờ em, khi nào xong gửi tin nhắn cho tôi."

Từ toilet xuống dưới, Seulgi đã tỉnh vài phần, nhưng lại cảm thấy cảm giác choáng váng càng ngày càng nặng, toàn đầu óc đều là gương mặt cùng giọng nói của Joohyun, thậm chí trong mùi huân hương dày đặc gay mũi còn ngửi được một hương vị chỉ thuộc về Bae Joohyun.

Seulgi thầm nghĩ, mình có lẽ bị yêu tinh kia dọa choáng váng.

Trở lại ghế dài, ngón tay Kim Taeyeon đang chán đến chết mà lôi kéo tóc, sóng mắt phiêu ở trên người Seulgi, nói: "Em còn không trở lại chị cũng tính toán đi tìm em."

Seulgi nhìn thoáng qua thời gian, nhấp môi nói: "Chúng ta đêm nay uống đến đây thôi, ngày mai em còn có việc."

Kim Taeyeon rũ lông mi, đầu ngón tay buông sợi tóc ra, gật đầu nói: "Được, vậy em đi về trước đi, lát nữa chị về."

"Đúng rồi, chuyện chị muốn nói cùng em đã quên mất rồi, lần tới nếu là còn có thể nhớ lại, rồi nói sau."

???

Seulgi cảm thấy đêm nay Kim Taeyeon rất kỳ quái, cẩn thận đánh giá một cái, phát hiện trạng thái của chị ấy thực thanh tỉnh, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, gật đầu nói: "Vậy được rồi, có việc nhớ rõ gọi điện thoại cho em, đừng uống quá nhiều."

"Ừ."

Kim Taeyeon nhìn theo Seulgi, đột nhiên rót nửa ly rượu, chỉ cảm thấy đầu lưỡi có chút đắng chát, hít vào một hơi, đem nửa ly dư lại uống cạn.

Seulgi đi ra ngoài cửa quán bar, còn chưa kịp gửi tin nhắn cho Joohyun, xe nàng liền ngừng ở trước mặt.

Cửa sổ xe loáng thoáng có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ mà tinh xảo kia, Seulgi kéo cửa xe, nghiêng người ngồi vào.

Bên ngoài không thể so với quán bar ồn ào, lỗ tai rốt cuộc cũng thoải mái, Seulgi cũng không còn choáng váng nữa, liếc nhìn Joohyun.

"Bae Joohyun, có phải cô gắn máy định vị trên người tôi không?"

Hôm nay Seulgi mặc một chiếc áo phông trắng, bởi vì mới uống rượu xong, da thịt trắng nõn phiếm hồng nhạt, trên xương quai xanh gợi cảm có thể nhìn thấy treo một sợi dây chuyền.

Là lần trước Kim Taeyeon tặng cho Seulgi.

Trong mắt Joohyun sắc bén chút, một lát sau dịch khai tầm mắt, đạm cười nói: "Tôi cũng là tới bên này đi công tác, trùng hợp thôi."

Ở thành phố Bejing có thể gặp được Seulgi, đối với Joohyun mà nói, xác thật là một việc vui vẻ ngoài ý muốn.

Seulgi cúi đầu, không thảo luận cái này nữa, mà báo địa chỉ cho nàng, gần mười phút đã đến cửa khách sạn.

Joohyun nhìn trên mặt Seulgi phù một mảnh nhợt nhạt màu hồng phấn, như là cục bột mềm mịn, làm người muốn xoa xoa một phen.

"Tôi đưa em đi lên nhé."

"Không cần, tôi tự lên là được."

Joohyun cũng không có miễn cưỡng Seulgi, nhìn theo nàng đi vào khách sạn, tiến vào thang máy, nhận được tin nhắn Seulgi đã về phòng mới lái xe rời đi.

Trong khách sạn, Seulgi đem điều hòa trong phòng chỉnh tới thấp nhất, ngọn lửa không biết từ lúc nào nhảy ra trong thân thể lúc này mới tắt.

Buổi chiều ngày hôm sau.

Seulgi ngồi xe đi vào khu công nghiệp, gặp được giám đốc bộ phận thị trường của xưởng dệt, hắn mang theo Seulgi đi dạo quanh các phân xưởng.

Đối phương nói chuyện thực khách khí, công nghệ giá cả cũng xác thật đều so với bên Seoul tốt hơn một chút, hiệu suất cũng ổn.

Kỳ thật trước khi tới Seulgi cũng đã điều tra qua, hiện tại cũng xác định phù hợp với yêu cầu.

Đối phương thấy Seulgi có ý tứ hợp tác, lập tức cười khanh khách mà đưa ra đề nghị buổi tối muốn mời khách ăn cơm, kêu Seulgi đừng khách khí.

Làm ăn cơ bản đều là không tránh được xã giao, Seulgi tự nhiên vui vẻ đáp ứng.

Vào đêm, giám đốc thị trường mang theo mấy người trong bộ phận ở cửa hàng chờ, Seulgi nói mình bị bệnh dạ dày, cũng không uống nhiều rượu.

Ăn xong, vị giám đốc nói muốn đưa Seulgi trở về, Seulgi vội lắc tay, nói: "Tôi gọi xe trở về là được, các người về trước đi."

Giám đốc nghe vậy, đẩy tới một cô gái trẻ, nói: "Để tiểu Choi cùng cô trở về đi, các người là con gái buổi tối đi một mình không an toàn đâu."

"Không có việc gì, tôi chỉ một lát là tới rồi, không cần phiền toái tiểu cô nương người ta."

Thấy Seulgi khăng khăng như thế, giám đốc thị trường cũng không kiên trì nữa, nói: "Vậy được rồi, có chuyện gì cứ gửi tin nhắn cho tôi."

Seulgi vào toilet cuối hành lang chỉnh trang lại lớp makeup một chút, lúc xuống lầu thì bọn họ cũng đều về nhà, không còn ai.

Seulgi đi đến dưới một gốc cây ven đường, đang chuẩn bị kêu xe, cửa tiệm cơm bỗng nhiên có một người cao lớn lảo đảo bước ra.

Seulgi lánh tránh sang bên cạnh, ai ngờ người nọ lại lập tức đi đến trước mặt nói, "Em gái nhỏ, muộn như vậy còn một người ở bên ngoài, muốn gọi xe trở về sao?"

Đó là một nam nhân cao gầy, chải tóc vuốt ngược, mặc áo sơmi quần đen, bộ dáng cũng thanh tú, đại khái hơn ba mươi tuổi, cả người mùi rượu nồng nặc, làm Seulgi nhịn không được nhíu nhíu mày.

Seulgi liếc mắt nhìn hắn, cũng không đáp lại, xoay người đi tới bên dưới đèn đường sang sủa.

Ai ngờ nam nhân lại lần nữa dây dưa tiến lên, thật mạnh ợ một cái, đôi mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Seulgi, nói: "Haiz, đừng không để ý tới người ta, có phải thẹn thùng hay không? Gọi xe không thoải mái đâu, anh đây đưa em trở về, thế nào?"

Dạng này Seulgi gặp qua không ít, nhưng Seulgi cảm thấy thật phiền chán, lùi lại một bước, nói: "Không cần, tôi đang đợi người nhà tới đón, cảm ơn ý tốt."

"Ồ? Người nhà sao, vậy được, hai ta kết bạn Kakaotalk thế nào? Có chuyện gì em tùy thời có thể tìm tôi."

Nam nhân nheo nheo mắt, đi nhanh tới gần Seulgi Trì, đem di động đẩy tới, lại cười tủm tỉm nói: "Một tiểu cô nương chờ một mình cũng không an toàn, cùng nhau chờ đi."

Vị cồn dày đặc xông thẳng xoang mũi nàng, Seulgi có chút bị động tác của hắn dọa sợ, liên tục lùi lại mấy bước, nhấp môi nói: "Cảm ơn, anh trai tôi đã ở chờ phía trước, tôi đi trước, hẹn gặp lại."

Nam nhân híp mắt ngăn cản Seulgi, cồn đã hoàn toàn làm tê liệt lý trí hắn, thật mạnh hừ một tiếng, nói: "Tiểu cô nương này sao lại như thế? Tôi có ý tốt cùng cô chờ xe, lo lắng cho an toàn của cô, đến cái Kakaotalk cũng không thêm? Ha ha, có biết phép lịch sự hay không? Phải đi cũng được, cùng tôi đi lên uống vài ly, coi như đền tội. Hôm nay đừng nói là anh trai tới, kể cả là bố cô tới cũng không liên quan."

Nói xong, hắn đột nhiên giữ chặt cổ tay Seulgi, làm bộ muốn đi vào trong nhà hàng.

Seulgi còn không kịp phản ứng lại, giây tiếp theo liền có người hung hăng mà giật ra đôi tay ghê tởm kia.

"Cút ngay."

Âm thanh tàn nhẫn của nữ nhân dọa nam nhân nhảy dựng, hắn híp mắt nhìn qua, phát hiện là một nữ nhân cao ngang bằng mình, giữa mày thanh lãnh, ánh mắt càng sắc bén như lưỡi dao, mỗi cái liếc mắt đều làm người ta có chút sợ hãi.

Lúc này hắn bị doạ tỉnh không ít, nhưng càng tức giận, trừng mắt nói: "Cô là ai, chúng tôi đang kết bạn cô quản được sao?"

Joohyun đem Seulgi hộ ở phía sau, mắt lạnh nhìn nam nhân, giọng nói lạnh như băng, "Anh là cái thứ gì, cũng xứng cùng bạn gái tôi kết bạn?"

Nam nhân vừa nghe lời này tức khắc bị chọc giận, cũng không rảnh lo kiêng kị điều gì, ồn ào xông lên.

Kết quả hắn mới vừa giơ tay, bả vai đã bị người hung hăng chế trụ, vững chắc quăng ngã qua vai, toàn bộ phía sau lưng bị đập xuống đất đau đớn, trong nháy mắt không thể động đậy.

Bên này người vừa ngã xuống đất, giây tiếp theo vài người trong nhà hàng liền lao ra, trong miệng kêu "anh Yoon" "anh Yoon", trong đó có một người hơi lớn tuổi nhìn nhìn Joohyun, lập tức nhận ra nàng, kinh ngạc nói: "Bae tổng? Sao cô lại ở đây? Này...... không phải là lão Yoon vừa mới mạo phạm cô chứ? "

"Ngại quá Bae tổng, lão Yoon người này không xấu, chính là uống chút rượu liền như vậy. Cô không sao chứ?"

Joohyun nghiêng đầu, trấn an nhìn thoáng qua Seulgi, lại quay đầu lại, ánh mắt lạnh băng mà dừng ở trên nam nhân vừa lên tiếng, đạm nói: "Đạo diễn Chu?"

"Bae tổng còn nhớ rõ tôi, thật ngượng ngùng, chúng tôi vừa mới nãy không thấy cô, chọc cô phiền toái. Hay là Bae tổng đi lên ăn một bữa cơm, để hắn đền tội với cô."

Chu Seokjin một mặt thay nam nhân say rượu xin lỗi, một mặt kêu người đỡ hắn đứng dậy, trong lòng mắng nam nhân này đui mù.

Đêm nay bọn họ đang tổ chức một bữa tiệc, để các diễn viên làm quen lẫn nhau, kết quả nam nhân uống say nói muốn đi WC, lúc sau người phục vụ đi lên nói hắn ở dưới cùng người ta đánh nhau rồi, đoàn người lúc này mới sốt ruột hoảng hốt chạy xuống.

Khóe môi Joohyun cực kỳ lãnh đạm, "Ăn cơm thì không cần, xin lỗi bạn gái tôi là được."

Nexon tuy rằng chủ đạo về lĩnh vực game mobile, cùng giới giải trí liên lụy không lớn, nhưng cũng không thể đắc tội, huống chi Joohyun cùng tổng giám đốc LUP quan hệ rất tốt.

"Được, chờ hắn tỉnh tôi nhất định kêu hắn tự mình tới xin lỗi vị tiểu thư này."

"Cũng không cần phiền toái như vậy, ở trên Facebook xin lỗi là được, em ấy không thích tiếp xúc người xa lạ, đạo diễn Chu, ông hẳn là có thể lý giải chứ?"

Ngữ khí Joohyun nhàn nhạt, nhưng lời nói lại hết sức có trọng lượng, ép cho ngực Chu Seokjin có chút trầm trọng.

Dây vốn dĩ chỉ là một việc rất nhỏ, nhưng diễn viên một khi ở trên Facebook công khai, nhất định sẽ bị nhiều người công kích.

Nhưng đón ánh mắt của Joohyun, Chu Seokjin cũng không dám nói cái gì, chỉ có thể ngượng ngùng nói: "Vậy được, chờ hắn tỉnh rượu tôi nhất định nói với hắn."

Cuộc trò chuyện khôi hài rốt cuộc cũng kết thúc.

Đoàn phim đỡ nam nhân say rượu trở về, Joohyun xoay người nhìn Seulgi, ngữ khí ôn nhu hỏi: "Không sao chứ? Hắn có làm em bị thương hay không?"

Kỳ thật vừa mới nãy nam nhân cũng chỉ nắm cổ tay mình một chút, Seulgi lắc đầu, nhấp môi nói: "Cảm ơn cô, có điều cô không cần thiết vì tôi đắc tội người ta, cũng không cần thiết nói tôi là ...... Bạn gái của cô."

Nghe Joohyun mới vừa rồi cứ một câu một câu bạn gái, nếu không phải Seulgi chính là đương sự, đều sẽ cho rằng đây là sự thật.

Đến nỗi nam nhân kia...... Seulgi lạnh lùng híp híp mắt.

Seulgi vốn tính toán báo cảnh sát, nhưng Joohyun đã thay mình ra mặt, hiện tại cũng không cần thiết làm như vậy nữa.

"Đều là mấy người râu ria, không sao cả."

Joohyun duỗi tay vuốt tóc cho Seulgi, cười nói: "Cái cách gọi này dễ nói chuyện hơn, nếu không về sau tôi đổi cách gọi khác, chị~?"

"......"

Vành tai Seulgi nhịn không được run rẩy.

Seulgi chịu không nổi Joohyun kêu mình như vậy, mỗi khi nghe xong luôn có loại cảm xúc mênh mông, giây tiếp theo thủy triều liền trào lên lồng ngực.

Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên có một thân ảnh mảnh khảnh vội vàng đi ra từ trong nhà hàng, đạm nhiên ưu nhã mà đi đến trước mặt hai người.

"Joohyun, không nghĩ tới thật đúng là chị."

Trước mặt đứng là một nữ nhân diện mạo thiên thanh tú nhu mỹ, cười lên đôi mắt như trăng cong, hết sức xinh đẹp.

Seulgi chỉ cảm thấy cô ta rất quen mặt, không khỏi nhớ tới vừa rồi gặp mấy người kia, nghĩ đến vị này chắc cũng là diễn viên, đại khái là nhìn thấy qua ở trên TV.

Jung Sojung mặt mày nhu hòa mà nói: "Em nghe bọn hắn ở trên nói còn tưởng rằng là nói giỡn, gần đây công việc rất bận, hai ta cũng rất lâu không gặp rồi nhỉ?"

"Hẳn là vậy," Joohyun cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: "Không còn sớm nữa, A Seul, đi thôi, tôi đưa em trở về."

"Em cũng muốn về khách sạn, Joohyun, không bằng thuận đường đưa em đi, hôm nay em không mang trợ lý theo."

Jung Sojung đi đến bên cạnh Joohyun, cười nói: "Trước kia em cùng chị Sooyoung rất hay ngồi xe chị, trong khoảng thời gian này em ở nơi khác đóng phim, không rảnh về Seoul, em rất nhớ hai người."

Nói xong một đoạn dài, cô ta mới nghiêng đầu nhìn về phía Seulgi, cười đến ôn nhu, nói: "Đây là bạn mới quen sao? Chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, em còn chưa gặp qua, có điều mặt mũi thật xinh đẹp."

Sau đó nàng vươn tay, dịu dàng nói: "Chào cô, tôi là Jung Sojung."

****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro