➌⓿

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh trăng cùng ánh đèn dừng ở trên mặt Jung Sojung, tươi cười càng thêm vài phần nhu hòa, làm người ta nhịn không được muốn thân cận cô ta.

"Kang Seulgi."

"Chào cô."

Seulgi lễ phép mà nắm lấy tay Sojung.

Joohyun đi đến bên người Seulgi, mặt mày ôn hòa nói: "A Seul, đi thôi."

Xe nàng dừng ở cách đó không xa, Jung Sojung cũng theo lên, cười khanh khách nói: "Chị là tới bên này đi công tác sao? Em cùng chị Sooyoung đều cảm thấy tính tình của chị không thích đi ra ngoài chơi."

So với Jung Sojung nhiệt tình, Joohyun chỉ nhàn nhạt mà "Ừ", cũng không tiếp lời cô ấy.

Jung Sojung lo kể chuyện trên phim trường cho nàng nghe, khi đi đến bên xe, duỗi tay kéo ra cửa ghế phụ.

Joohyun nhàn nhạt liếc Sojung một cái, "A Seul say xe không ngồi được hàng phía sau, em ngồi đằng sau đi."

Tay Jung Sojung hơi dừng, rũ mắt xuống, chợt nhìn thoáng qua Seulgi, ôn hòa cười nói: "Được thôi, tiểu Kang bị say xe, về sau ra ngoài có thể mang theo chút dầu gió."

Thật ra Seulgi cũng không say xe, ngồi trước ngồi sau cũng hoàn toàn không để ý.

Seulgi nhìn Joohyun một cái, bụi nhỏ li ti trôi nổi dưới ánh đèn ban đêm, mái tóc quăn kia càng thêm đen nhánh, khuôn cằm như được dùng bút chì phác họa bị tóc dài che khuất một nửa, nhan sắc cực đẹp, môi hơi nhấp, chỉ nhìn một cái thôi cũng cảm thấy trái tim nhảy bụp bụp ức chế không được.

Một lát sau, Seulgi dời đi tầm mắt, đáp lại Jung Sojung, "Được, lần sau tôi sẽ thử xem sao."

Jung Sojung nhìn Seulgi nghiêng người vào ghế phụ, nhấp môi, quay đầu lên ghế sau.

Sau khi lên xe, ánh mắt Seulgi vô ý thức mà nhìn lại cửa nhà hàng, tựa hồ là nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía Joohyun đang thắt dây an toàn, "Cô vừa rồi không sao chứ? Có bị thương không?"

Seulgi như là máy quét nhìn chằm chằm cánh tay Joohyun, chỉ thấy nàng động tác lưu loát, không có cái gì không ổn.

Tình huống ban nãy nói hoàn toàn không sợ là giả, rốt cuộc nam nhân kia cao to hơn rất nhiều, uống say không còn lý trí, nếu không phải Joohyun kịp thời xuất hiện, chính mình giãy giụa ít nhiều cũng xô xát.

Joohyun nhìn kính chiếu hậu, chậm rãi lái xe, khóe môi giơ lên nói: "Tôi rất tốt, đừng lo lắng."

Ngực Seulgi buông lỏng chút, đang muốn nói chuyện, Jung Sojung ở ghế sau bỗng nhiên che miệng cười cười, nói: "Cô không biết thôi, trước kia Joohyun cấp 3 mới vừa chuyển trường đến trường chúng tôi, không ít người muốn tìm chị ấy gây phiền toái, cuối cùng đều bị chị ấy dọa chạy mất dép."

Dừng một chút, ánh mắt nhìn về phía sườn mặt Seulgi, nhấp môi ôn nhu cười nói: "Tiểu Kang cô hiện tại quen biết Joohyun không bao lâu, không giống chúng tôi sắp mười năm rồi, không hiểu rõ tính cách của chị ấy, người nên lo lắng hẳn là lão Yoon."

Lời này nói xong, Jung Sojung liền không tiếp tục đề tài này nữa, cười khanh khách nói: "Đúng rồi, trước kia chị cùng chị Sooyoung còn đặc biệt thích......"

Tựa hồ sự việc rất tốt đẹp, Jung Sojung cười đến mi mắt cong cong, đầu ngón tay chơi đùa lắc tay trên cổ tay, lại nói: "Chị còn có nhớ hay không người khác đều nói chị cùng chị Sooyoung là đại ma vương, em chính là tiểu kiều thê bị các ngươi che chở, thoạt nhìn nhỏ yếu bất lực."

Nhắc tới sự tình trước kia, tiếng nói của Jung Sojung vẫn luôn không dừng lại, mà Joohyun dường như bởi vì muốn tập trung lái xe, đáp lại thực ngắn gọn đơn giản.

Seulgi không hiểu đề tài của bọn hon, rốt cuộc bản thân xác thật mới quen biết Bae Joohyun được mấy tháng.

Ánh mắt Seulgi đánh giá điều nữ nhân mảnh khảnh văn nhã trên ghế lái, vài giây sau rũ mắt xuống, đầu khẽ tựa vào cửa kính nhắm mắt dưỡng thần, đem không gian lưu lại cho hai người bọn họ.

Giảm tốc trên đường không ít, mặc dù tính năng phòng chấn động trên xe rất tốt, nhưng thái dương Seulgi vẫn là bị nhẹ nhàng rung một cái.

Lần này không nghiêm trọng lắm, nhưng không biết có phải sau khi uống rượu vào, cảm quan đều sẽ bị phóng đại hay không, Seulgi chỉ cảm thấy vừa đau vừa cay, loại cảm giác này còn lan tràn vào trong lòng, có chút rầu rĩ.

Khi Seulgi vẫn đang nhắm hai mắt như cũ, giọng nói thanh lãnh trầm thấp của Joohyun ở bên tai vang lên, "A Seul? Em mệt hay là không thoải mái?"

Nghe vậy, Seulgi chậm rãi mở to mắt, phía trước đang chờ đèn đỏ, Joohyun nghiêng đầu, ánh mắt ôn nhu mà nhìn mình.

"Đầu có chút choáng váng."

"Tôi lái nhanh một chút."

"Ừ."

Trở lại khách sạn, vừa lúc là 11 giờ đêm, Seulgi cởi bỏ dây an toàn, Joohyun dịu dàng nói: "Trở về ăn một chút gì đó rồi ngủ tiếp."

"Được."

Nghe thấy Seulgi đáp lại, Joohyun lúc này mới nhìn qua kính chiệu hậu liếc Jung Sojung, đạm thanh hỏi:" Em ở nơi nào?" "** khách sạn," Jung Sojung dừng một chút, cười nói: "Joohyun, em đây mê tít một game mobile của công ty chị, nhưng là có chút dở, đợi lát nữa chị đi lên giúp em qua màn đi?"

Bae Joohyun sẽ trả lời như thế nào?

Seulgi cũng không biết, Jung Sojung nói ra mấy chữ cuối cùng, Seulgi đã đem cửa xe đóng lại.

Nhưng hai người bọn họ quen biết nhiều năm như vậy, Bae Joohyun đại khái sẽ không cự tuyệt.

Trước mặt bỗng nhiên thổi tới một trận gió to, đại khái là do uống rượu, lạnh lẽo từ xương tủy chậm rãi hướng tứ chi khuếch tán. Seulgi hít sâu một hơi, nhanh chóng đi vào cổng lớn khách sạn.

Trở lại phòng, Seulgi đi tắm rửa một cái.

Đi dép lê đạm sắc, mới vừa dẫm lên thảm hút nước vài giây, di động liền nhảy ra nhắc nhở cuộc gọi đến của Bae Joohyun.

Seulgi ngồi ở đầu giường, trên người còn tản ra hơi nước nhàn nhạt, ngón tay nâng di động, nhàn nhạt nói: "Chuyện gì?"

Không chờ Joohyun trả lời,  khóe môi câu ra ý cười không mặn không nhạt, nhướn mày, "Không phải muốn cùng bạn vượt ải sao?"

Giọng nói của Joohyun như hải yêu có thể mê hoặc nhân tâm, ở trong điện thoại còn có loại khuynh hướng cảm xúc không giống nhau, chỉ nghe nàng thấp thấp nói: "A Seul không vui sao?"

"Tôi bình thường."

Mình có gì mà không vui?

Bả vai Seulgi dựa lên đầu giường, hai chân giao điệp ở bên nhau, ngón tay mảnh khảnh lôi kéo áo tắm dài, lại hỏi một lần, "Tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?"

Đầu bên kia điện thoại có vài giây tạp âm vang lên, đâm vào lỗ tai Seulgi có chút đau, sau đó, giọng nói trầm thấp từ tính của Joohyun vang lên.

"A Seul, tôi đau."

Nàng cố tình đem thanh âm đè thấp, mà di động lại toàn bộ dán bên tai Seulgi, âm thanh vừa khàn vừa dịu dàng kia giống như Joohyun đang ở sát bên tai Seulgi nói.

Không biết từ nơi nào chui ra một dòng điện, từ lỗ tai vọt tới ngực Seulgi.

Hô hấp Seulgi cứng lại.

Điều hòa mới đem độ ấm bởi vì vừa mới tắm rửa sinh ra giảm xuống, giờ này lại như một đống củi khô gặp lửa, liệt hỏa ngóc đầu trở lại.

Nhưng Seulgi rất nhanh liền bình tĩnh lại, liên tưởng đến khi nãy mình cũng hỏi chuyện của nàng trên xe, Bae Joohyun hẳn là cũng không có lớn mật như vậy, ở trong điện thoại nói lời cợt nhả.

"Lúc nãy không phải nói không có việc gì sao?"

"Không cần thiết phải nói trước mặt người ngoài."

Giọng Joohyun thực nhẹ, như là cánh hoa bồ công anh, dừng ở trong lòng bàn tay không có chút trọng lượng nào, lại có thể gợi lên chút ngứa.

"Người ngoài?" Seulgi hơi hơi nheo mắt, đầu ngón tay câu lấy áo tắm, cảm xúc khô ráo, "Các người không phải quen biết lâu rồi sao?"

"Cô ấy là họ hàng của Park Sooyoung, quan hệ cũng chỉ bình thường thôi."

Lông mi Seulgi rũ xuống, đầu ngón tay buông ra, đổi động tác nhẹ nhàng vuốt ve vỗ mặt áo tắm, khóe môi gợi lên ý cười, "Chỗ nào đau? Tay sao?"

Mới vừa nãy Joohyun đem nam nhân quật ngã trên mặt đất, xác thật làm Seulgi kinh ngạc không thôi.

Ai có thể tưởng tượng được, nàng thoạt nhìn văn nhã cấm dục, thân mình mảnh khảnh lại ẩn chứa sức khỏe lớn như vậy.

Seulgi hít một hơi, chân thành nói: "Vừa nãy cảm ơn cô."

"Ừ, có chút," Joohyun âm cuối lười nhác, mang theo ý cười, "A Seul thiệt tình muốn cảm tạ tôi sao? Định tạ lễ cái gì?"

"Đương nhiên."

Seulgi mũi chân rời đi dép lê, chân dài từ mặt đất co lên trên giường, nằm thẳng tắp, trong phòng chỉ mở ra đèn bàn, ánh sáng vàng nhạt chiếu lên đùi, da thịt nhiễm một tầng mật sắc.

Seulgi tiếp tục nói: "Cô muốn cái gì?"

"Cái khác tôi không cần, chỉ cần A Seul......"

Nghe mấy chữ này,chuông cảnh báo trong lòng Seulgi vang lên, đánh gãy nàng, nói: "Đừng kêu tôi làm gì động tay động chân để cảm ơn cô."

Dựa theo cái tính lsp của nàng, Seulgi cảm thấy khả năng rất lớn.

"Vậy dùng miệng thì sao?"

???

Bên tai Seulgi có chút nóng, trong đầu rất nhanh liền xuất hiện hình ảnh nào đó, nhấp môi nói: "Bae Joohyun, cô có thể suy nghĩ đứng đắn chút hay không?"

"Hử?"

Joohyun lười biếng mà mở miệng, "Tôi hiện tại ở khách sạn thực nhàm chán, cho nên muốn đọc sách để khỏa lấp trống trải. Nhưng tay hơi đau, xem di động không được, cho nên nhờ A Seul giúp tôi đọc mấy chương, nghe xong tôi sẽ ngoan ngoãn đi ngủ, chuyện này chẳng lẽ không đứng đắn sao?"

"......"

Là bản thân suy nghĩ nhiều.

Seulgi ho nhẹ, chột dạ mà vuốt chóp mũi nói: "Cô chọn chế độ để nghe là được."

"Tôi không thích nghe âm thanh điện tử, sẽ mất ngủ."

"A Seul, có thể chứ?"

Joohyun tựa như đang khắc chế cảm xúc ẩn nhẫn nào đó, Seulgi bắt đầu tưởng tưởng bộ dáng nàng một người che lại cánh tay, cắn môi dưới, không chịu phát ra âm thanh.

A--

Như vậy tưởng tượng liền rất dễ dàng xúc động, Seulgi giơ tay cầm lấy ly nước trên tủ đầu giường, uống một ngụm, nói: "Được, gửi cho tôi, tôi đọc cho cô nghe."

Còn không phải chỉ là đọc mấy chương tiểu thuyết thôi sao?

Seulgi cũng không có vấn đề gì, lông mày thoải mái nhướn lên, nhưng khi nhìn thấy Joohyun gửi liên kết truyện cho mình, giữa mày hung hăng mà trừu động vài cái.

Một trăm phương thức ngự quỷ.

Mấy chữ này như là ánh nắng chói mắt, chiếu đến đôi mắt Seulgi phát đau.

Di động lại vang lên giọng nói lười biếng của Joohyun, "A Seul bắt đầu đọc từ chap 279 nhé."

Ha ha.

Chap 279 vừa lúc là bước vào một tầng kích thích của bộ tiểu thuyết.

Seulgi vốn nghĩ rằng Joohyun không lớn mật như vậy, hiện tại xem ra, so với trong điện thoại đọc tiểu thuyết mát mẻ, trong điện thoại nói lời cợt nhả có tính cái gì?

Seulgi thật muốn bổ đầu Joohyun ra, nhìn xem bên trong có phải đều là màu vàng phế liệu* hay không.

*trong đầu toàn là chuyện đen tối.

Nhưng rốt cuộc đã đáp ứng người ta, Seulgi mím môi, nói: "Được, đọc thì đọc, nhưng đọc mấy chương thôi, cô nghe xong phải ngủ."

"Được."

Seulgi kê một cái gối sau eo lưng, dựa vào đầu giường không cảm giác trống vắng, lúc này mới từ từ mở di dộng, kéo đến chap mà Joohyun chỉ định.

Tiểu ni cô Huyền Ninh ở trong thiện phòng thành kính đối với bức họa Phật Tổ tụng kinh, trong miệng niệm kinh văn, trong đầu nghĩ đến một gương mặt lãnh diễm.

Trong miệng đọc rất thoải mái, cũng khi thật sự nhìn đến những câu từ sống động kia, Seulgi vẫn phải chuẩn bị thật lâu, lúc này mới căng da đầu mở miệng.

Từ lần trước sau khi bị con quỷ không chịu chuyển thế kia hôn qua, Seulgi liền không thể quên được tư vị đó.

"Phật Tổ, đệ tử không phải cố ý phạm sắc giới, xin sám hối."

Sau đó, diễm quỷ liền xuất hiện ở phía sau nàng, ngón tay lạnh lẽo mảnh khảnh leo lên đầu vai nàng, dọc theo lớp vải Hải thanh thô ráp, từ từ tiến gần bàn tay đang không ngừng lần chuỗi Phật châu, môi đỏ dán vào lỗ tai, thanh âm mị hoặc nói: "Tiểu sư phụ, vậy đã tính là phạm vào sắc giới sao? Vậy lát nữa, lại tính là phạm vào cái gì đây?"

Nội dung kế tiếp, là diễm quỷ cởi bỏ áo vải của Huyền Ninh, giống như Huyền Ninh mỗi ngày đều sẽ thành kính mà quét tước chà lau tượng Phật, vỗ về từng tấc da thịt trên người nàng.

"......"

Seulgi nói đến đây giọng nói hơi khàn, chóp mũi bắt đầu toát ra một tầng mồ hôi mỏng, mà ánh mắt nhìn về phía hàng chữ cuối cùng trên màn hình, yết hầu nóng đến lợi hại, không khỏi hít một hơi thật sâu.

Còn lại một đoạn, chính là lời lẽ không đứng đắn.

Seulgi nhấp nhấp môi, dùng giọng đọc lướt như gió, đông cứng mà mơ hồ đem này đoạn này đọc xong.

Nếu không cẩn thận nghe, hoàn toàn nghe không ra nàng đang nói cái gì.

Quả nhiên, Joohyun nhẹ giọng cười một cái, đạm thanh nói: "A Seul, em cảm ơn kiểu này cũng quá qua loa rồi."

Seulgi giờ phút này còn đắm chìm trong cảm giác xấu hổ mãnh liệt, mặc dù trong phòng chỉ có một người, nàng vẫn là hận không thể tìm cái hố chui vào.

Nghe được lời nói của Joohyun, Seulgi cắn môi nhướng mày, "Tôi đọc vậy mà còn kêu qua loa? Nếu không cô thử đọc cho tôi xem?"

Này vốn chỉ là cãi cùn một câu, ai biết Joohyun lại rất dứt khoát mà đồng ý, "Được thôi."

"......"

Giọng đọc của Joohyun thực mềm nhẹ, như là dòng suối chảy qua khe núi ngày xuân, chậm rãi chảy qua, cực kỳ thoải mái.

Bài viết của tác giả vốn dĩ viết rất dễ hình dung, lại bị tiếng nói thấp trầm của nàng đọc ra, Seulgi phảng phất thật sự thấy được cảnh tượng đó.

Đặc biệt cuối cùng, nàng thật sự đem câu nói kia đọc ra.

Tiếng nói không trong trẻo như lúc đầu, mang theo chút khàn khàn liêu nhân, sau khi nghe được cảm xúc Seulgi tuôn mãnh liệt, da mặt cũng nóng lên.

"......"

Quá lẳng lơ quá trêu chọc.

Đọc xong, nàng mỉm cười hỏi: "A Seul, thế nào?"

Giờ phút này Seulgi như là bị một ngọn lửa bao vây ở bên trong, uống xong một chén nước môi lưỡi vẫn là nóng rực, nhấp môi nói: "Bae Joohyun, cô gần đây có phải lại bắt đầu tịch mịch hay không?"

Buổi đêm còn kêu mình đọc thể loại này, không phải đang trêu chọc chính mình sao?

Yêu tinh chết tiệt.

Thanh âm Joohyun chậm rãi nói: "Hử? Tôi vừa mới nói không phải sao, tôi ở khách sạn thực nhàm chán. Có điều hiện tại có A Seul, cảm giác khá tốt."

Seulgi lại đi uống thêm hai ly nước, mới hoàn toàn ngăn chặn những ý nghĩ lệch lạc đang sinh trưởng, bĩu môi nói: "Tôi sáng mai còn có việc, cô đi ngủ sớm một chút, tay đau nhớ bôi thuốc."

Nói xong Seulgi lập tức cúp điện thoại, sau đó nặng nề mà thở hắt ra.

Còn nói thêm nữa, kẻ phạm vào sắc giới sợ rằng sẽ là mình.

Bên kia, Joohyun ngồi dựa trên sofa, ngón tay ấn ấn trên màn hình iPad , xử lý hòm thư, dư quang dừng ở biểu thị thời gian cuộc trò chuyện trên màn hình di động bên cạnh, câu môi cười.

Cùng lúc đó, ở Seoul.

Gashina là KTV hộp đêm vô cùng nổi tiếng, giờ phút này, một chiếc xe Buick màu xám chậm rãi ngừng ở cửa.

Lee Sunmi nhìn bảng hiệu lấp lánh, mệt mỏi chiếm cứ ở giữa mày hồi lâu rốt cuộc tản ra chút, đáy mắt phát ra ánh sáng chói rọi khác thường.

Seulgi mở công ty mới, còn ký được họp đồng với Nexon, Violet ở Nguyên thủy ngắm bắn được người chơi hết sức khen ngợi, mang đến cho ThinkJ không ít cơ hội tốt, mà bản thân trong trận chiến này mất cả chì lẫn chài.

Jhome thậm chí còn có không ít người muốn đi ăn máng khác.

Dựa vào cái gì?

Lúc trước nếu không phải có mình, Kang Seulgi có đi được đến ngày hôm nay, dựa vào cái gì khắp nơi bản thân đều bị Kang Seulgi ngáng chân.

Kim Chungha vốn dĩ đáp ứng mình, cuối tháng sẽ đem giới thiệu mình cho anh trai nàng, nhưng tới cuối tháng lại kêu không được.

Lee Sunmi không phải không có hoài nghi, nhưng bản thân hiện tại cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.

May mắn.

Lee Sunmi nhìn biển hiệu Gashina, trong lòng kích động không thôi.

Kim Chungha nói anh trai cô ấy đêm nay sẽ tổ chức sinh nhật tại đây, mà anh ta cũng nghe nói qua về mình.

Bản thân chỉ cần được anh trai Kim Chungha giúp đỡ, Jhome về sau tuyệt đối sẽ không kém cạnh ThinkJ.

Mình có Kim Chungha, một cô nàng bạch phú mỹ thật lòng yêu thương ôn nhu săn sóc, mà Kang Seulgi lại chỉ có thể bên nữ nhân ở quán bar.

Chỉ ngẫm lại tới đây, Lee Sunmi liền cảm thấy thực vui sướng.

Nhưng vui sướng xong, Lee Sunmi lại ẩn ẩn có chút đau lòng, vì sao mà đau, bản thân cũng có chút không rõ.

Ánh đèn ở Gashina sặc sỡ chói mắt, bên trong vô cùng có cảm giác thiết kế. Lee Sunmi cầm quà sinh nhật đã chuẩn bị sẵn, đi tới số phòng Kim Chungha nói cho mình.

Lee Sunmi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trên mặt khéo léo mỉm cười.

Nhưng nụ cười này, sau một giây xuất hiện vết rách.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro