➌➋

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh trăng từ cửa sổ tiến vào.

Tài vụ mới từ văn phòng Seulgi rời đi, cô dựa lưng về phía sau, bả vai thon gầy bị mặt ghế chặt chẽ bao bọc lấy, ánh mắt lười biếng mà nhìn màn hình di động.

Jung Sojung?

Suy tư hai giây, rốt cuộc từ trong suy nghĩ hỗn độn tìm ra một khuôn mặt.

Cô ta kết bạn với mình làm gì? Bae Joohyun cho phương thức liên hệ?

Seulgi thẳng người, cầm lấy di động đồng ý kết bạn, cho ghi chú xong không tiếp tục xem di động nữa, thu dọn mặt bàn, nhìn thời gian trên đồng hồ, xách túi lên, vừa đi ra ngoài vừa sửa sang lại đầu tóc.

Đang đứng chờ thang máy thì thấy Jung Sojung gửi tin nhắn tới.

Jung Sojung : Tiểu Kang , còn nhớ tôi không? Tôi là bạn của Joohyun.

Seulgi gửi cho cô ta một cái sticker: Chào cô.

Jung Sojung rất nhanh đáp lại, ngữ khí thoạt nhìn thực ôn hòa: Việc đêm đó tôi đã biết rồi, thực đau lòng. Lão Yoon hắn cũng biết là mình có lỗi, vô cùng xấu hổ, cho nên nhờ tôi nói một tiếng với cô.

Lúc xem đến tin này Seuglgi đã ra khỏi thang máy, đi đến xe mình, phụ trách tài vụ cùng Ningning đều đang uống cà phê chờ mình ở bên cạnh, trên tay Ningning còn cầm một ly trà sữa, "Seulgi khó có được một lần cho chúng ta đi nhờ, xe cũng không thể ngồi không."

Đêm nay bọn họ đều tăng ca, Ningning cùng phụ trách tài vụ muốn đi trung tâm thành phố xem một buổi biểu diễn, Seulgi về nhà vừa lúc tiện đường nên tính cho bọn họ đi nhờ.

Seulgi tự nhiên tiếp nhận, cười nói: "Tôi cuối cùng cũng biết nghề phụ nên làm gì rồi, đã tìm được bí quyết làm giàu."

Hai người bị lời nói của Seulgi chọc cười, Ningning nói: "Vậy tôi chính là khách quen của Seulgi, cũng cho tôi xoay người làm phú bà một hồi."

Seulgi mới vừa kéo cửa xe, bên cạnh bỗng nhiên vang lên một giọng mắng chửi vô cùng tức giận, "Mẹ nó! Đồ ngu nào nào làm xước xe của ông đây......"

Cửa xe đóng lại, âm thanh mắng chửi cũng nhỏ lại.

Seulgi ngồi ở trong xe, nhân lúc Ningning cùng tài vụ đang cài dây an toàn, Seulgi lấy ra di động, nhắn lại câu cảm ơn cho Jung Sojung.

Jung Sojung và nam nhân say rượu kia cùng một đoàn phim, nói như vậy cũng không có gì không đúng.

Seulgi cũng không để ở trong lòng, mà Jung Sojung cũng không tiếp tục gửi tin nhắn nữa.

Đưa Ningning cùng tài vụ xong, Seulgi về đến nhà, theo thói quen nhìn thoáng qua ngoài ban công.

Trên giàn hoa ngoài hoa hồng đỏ rực, còn có hoa súng chưa nở, nhan sắc mộc mạc. Từ lần trước sau khi nghe lời đề nghị của Joohyun, Seulgi liền mua một ít chủng loại khác, nhưng liếc mắt một cái có thể thấy rõ, vẫn là hoa hồng rực rỡ nổi bật nhất.

Seulgi đặt túi ở trên sofa, nhấc chân đi về hướng ban công.

Cửa sổ ban công mở rộng, rèm cửa cùng cành phật châu rũ xuống bị cuốn lên, nàng hơi hơi cong lưng, đuôi cành xẹt qua chóp mũi nàng.

Đầu ngón tay Seulgi vuốt ve một đóa hoa hồng chưa nở, đài hoa màu xanh nhạt bao bọc một màu đỏ rực, móng tay nàng hơi hơi miết xuống có thể nhìn thấy một vệt nhỏ màu bạc, môi của Joohyun tựa hồ cũng là một mảnh đỏ thế này......

A--

Seulgi đột nhiên buông tay ra, cuống quít đứng thẳng.

Bản thân lại nghĩ tới yêu tinh kia?

Seulgi tưới nước cho cây xanh trên giàn hoa, đóng lại cửa kính ban công, sau đó vội vàng đi tắm rửa một cái.

Sau khi tắm xong, nằm trên sofa đắp mặt nạ, liếc mắt một cái góc trên bên phải di động thấy không còn nhiều pin lắm, nghĩ đắp xong mặt nạ sẽ đi sạc pin sau, ngón tay nhàn rỗi lướt lướt trên màn hình, xem tin tức.

Bỗng nhiên, cổ tay của Seulgi dừng lại.

Đôi mắt to không bị che bởi mặt nạ hơi nheo lại, Seulgi nhìn kỹ ngay trung tâm màn hình.

Jung Sojung đã đăng một bài đăng.

-- cảm ơn Joohyun cố ý tới thăm em [ tình yêu ], có chị thật tốt.

Phía dưới là 3 tấm hình.

Một tấm là tự chụp bản thân sắc mặt tái nhợt, một tấm khác là thuốc, một tấm cuối cùng là bóng dáng một nữ nhân, đúng là Bae Joohyun không thể sai vào đâu được.

Seulgi bỗng nhiên nhớ tới lúc ban ngày, bản thân lúc ấy nghi hoặc Joohyun vì sao muốn lãng phí thời gian trở về một chuyến, yêu tinh chết tiệt kia nói là muốn cùng mình ngồi máy bay.

Ha ha.

Nguyên nhân vòng vèo đại khái là bởi vì bạn nàng.

Vậy cần gì phải nói là vì mình?

Seulgi có chút tức giận, không biết tức giận từ đâu tới, cuối cùng vứt bỏ di động, an an tĩnh tĩnh mà đắp mặt nạ, trên mặt tuy rằng lạnh lẽo, nhưng trước sau không thể làm giảm bực bội trong ngực.

Cố tình tìm đường chết, Bae Joohyun còn gọi điện thoại tới cho Seulgi.

"A Seul."

"Bên này hết mưa rồi, chạng vạng thời tiết rất tốt, tôi chụp bức ảnh cho em."

Giọng nói của Joohyun vẫn réo rắt như là dòng suối róc rách, tiến vào trong lỗ tai nghe vô cùng thoải mái.

Seulgi cuộn người lại trong một góc trên sofa, giống một con mèo lười, đầu ngón tay đè góc mặt nạ, quả nhiên thấy được Joohyun gửi tới một tấm ảnh ở Kakaotalk, là hình ảnh ánh nắng chiều, tầng tầng mây chồng lên nhau chảy trên nền trời thật đẹp và nghệ thuật.

"Cô chụp cho tôi cái này làm gì?"

Seulgi đôi mắt hơi hơi híp.

"Không có gì, chính là có chút nhớ em."

Ngữ khí thực tùy ý, giống như đang nói không phải là lời nói trêu chọc người hay lời âu yếm, mà chỉ là một câu thăm hỏi bình thường.

Seulgi bỗng dưng nhớ tới một câu thơ:

"Hiểu khán thiên sắc mộ khán vân
hành dã tư quân, tọa dã tư quân"*

* câu thơ cổ thời Đường Tống dịch nghĩa : "sáng xem sắc trời chiều ngắm mây, đi cũng nhớ người ngồi cũng nhớ người." Nếu đem lòng yêu một người, bạn là nữ hãy gửi cho người bạn yêu một tấm hình chiều tà, là nam hãy gửi một tấm hình tuyết rơi.

Từ ngữ thật đẹp, chỉ nghĩ đến thôi đã có thể làm người rung động.

Ngón tay Seulgi đem ảnh chụp phóng to thu nhỏ, lặp lại ba lần, không để ý tới lời của nàng, nhàn nhạt hỏi: "Như thế này có nhàn hạ thoải mái quá không, cô không phải rất bận sao?"

Joohyun mỉm cười, nói: "Đã xử lý xong rồi, đại khái hai ngày là có thể trở về."

"Cô làm việc hiệu suất rất nhanh đấy," Seulgi âm cuối kéo dài, xoang mũi phát ra một cái âm tiết rất nhỏ , nói: "Một chuyến công tác đi tới đi lui lâu như vậy, cũng có thể rất nhanh xử lý xong mọi việc, khá tốt."

Seulgi nhịn không được muốn nhếch miệng, mặt nạ cũng bị lệch vị trí, cô vừa nói vừa điều chỉnh mặt nạ.

Joohyun cười nhẹ nói: "A Seul đang khen tôi sao?"

Khen?

Ha ha.

Seulgi nhấp môi nói:" Đương nhiên, có thể làm được giống cô, tôi đến bây giờ còn chưa gặp qua."

Hai nơi qua lại dễ dàng, ai nhìn mà không khen ngợi một câu bậc thầy quản lý thời gian cơ chứ?

Giọng nói Joohyun dịu dàng đến mức có thể thấm ra nước, "A Seul sao không khen tôi điểm khác?"

"Cái gì?"

Seulgi đã làm tốt chuẩn bị, những lời này của Joohyun trực tiếp làm Seulgi ngây người, có chút không phản ứng kịp.

"Ví dụ như, tôi hướng mãnh 1 học tập năng lực?"

"Hoặc là, tôi kêu meow meow có dễ nghe không?"

"......"

Đoạn ký ức muốn quên đi liền bị Joohyun không chút nào che lấp gợi lại, Seulgi cảm thấy thẹn mà cắn răng, mìmh còn không phải chỉ là thổi phồng một chút sao? Yêu tinh chết tiệt này phải nhớ lâu như vậy sao?

Seulgi hít sâu một hơi, hồi lâu, nhướn mày nói: "Thật đúng là cảm ơn cô bận như vậy, còn có thể nhớ tới gọi điện thoại cho tôi."

Những lời này âm dương quái khí mười phần, đại thể Joohyun cũng nghe ra ý tứ, nàng nhàn nhạt cười nói: "Ban ngày rất bận, hiện tại mới có thời gian rảnh, A Seul ngoan, đừng tức giận được không?"

Ngữ khí dịu dàng mang theo trấn an cùng dỗ dành, như là đang đùa với một con mèo nhỏ cáu kỉnh.

Ai giận nàng cái này?

Seulgi không khỏi bĩu môi, giống như lơ đãng hỏi: "Bận việc đi công tác lần này sao?"

"Ừ, trước mắt muốn thu mua một công ty game mobile, hiện tại đã bàn bạc xong."

Giọng của Joohyun nghe có một chút không thích hợp, âm cuối lười biếng nhưng vẫn quyến rũ, khóe môi Seulgi gợi lên một nụ cười lạnh, "Vậy nhiệm vụ lần này của cô rất quan trọng, làm khó cho cô còn cùng tôi ngồi máy bay, Bae Joohyun, cô thật đúng là ......"

Cái miệng nhỏ ngọt như lau mật, nếu không phải nàng tận mắt nhìn thấy thấy bài đăng của Jung Sojung, nhất định sẽ tin tưởng lời Joohyun nói. Nói dối hết bài này đến bài khác, lừa đảo!

Seulgi càng nghĩ càng cảm thấy tức, bỗng nhiên nhớ tới câu mắng chửi lúc chạng vạng ở bãi đỗ xe , gằn giọng, "Đồ --"

Đồ ngu này!

Nhưng chữ bảo vừa ra khỏi miệng, màn hình di động bỗng nhiên tối sầm, hết pin sập nguồn.

Seulgi tức giận xoay người, đem mặt nạ từ trên mặt kéo xuống, bang, ném vào thùng rác.

Thật vất vả mở miệng muốn mắng nàng hai câu, điện thoại lại không cho mặt mũi, trên thế giới này còn việc gì bực bội hơn.

Mặc dù giận, Seulgi vẫn đi vào phòng tắm, cẩn thận rửa sạch dưỡng chất còn sót lại trên mặt.

Nước máy mát lạnh thấu xương nhào tới giữa mày, hỏa khí chiếm cứ trong lòng Seulgi tiêu tan không ít, không thể hiểu được thì không thể hiểu được đi.

Seulgi đứng dậy nhìn mình trong gương.

Khuôn mặt nữ nhân trắng nõn giảo hảo bị vệt nước che kín, đuôi mắt có một tầng hơi đỏ nhẹ, bọt nước theo sống mũi chảy xuống, ánh mắt mông lung, mang theo một loại dục cảm khó lòng giải thích.

Seulgi đem mặt lau sạch sẽ, trong đầu giờ phút này hết sức thanh tỉnh, mày không khỏi nhăn lại.

Bản thân vừa rồi sao lại táo bạo như vậy?

Khi Seulgi còn đang ngập trong nghi hoặc, thì lúc này Joohyun đang đứng bên cửa sổ sát đất của một khách sạn cao cấp nào đó ở thành phố Bejing, ánh sáng dừng ở sườn mặt nàng, họa ra một khuôn mặt minh diễm động lòng người, di động bị nàng nắm trong lòng bàn tay, móng tay được cắt tỉa gọn gàng ấn nhẹ màn hình, tâm tình rất sung sướng.

Mới vừa rồi A Seul hình như......

Joohyun ấn màn hình tần suất nhanh hơn.

Cô thật đúng là bảo......

Bảo bối sao?

Nàng đem rèm cửa kéo lại, bước chân dài đi vào phòng khách ngồi trên sofa, Seulgi rất ít khi nói chuyện lớn mật như vậy, trong đầu nhớ tới bộ dáng đỏ mặt kia, trong mắt lại thêm vài phần dịu dàng.

Park Sooyoung gọi điện thoại tới, Joohyun tâm tình tươi đẹp vẫn không có tan đi.

"Tencent bên kia sự tình sao rồi? Sojung nói muốn mời cậu ăn cơm."

Jung Sojung hôm nay vốn nên nhập đoàn, nhưng đoàn phim bên kia thấy cô ta chậm chạp không đến hiện trường, người đại diện cùng trợ lý cũng không liên lạc được, cuối cùng ồn ào đến Sooyoung, Sooyoung nhớ là Joohyun vừa lúc đang ở gần đó, liền kêu cô ấy qua nhìn xem, không nghĩ tới Jung Sojung té xỉu ở trong khách sạn.

"Phỏng chừng là muốn cảm ơn cậu."

Ngữ khí Joohyun bình đạm lại rất trực tiếp, nói: "Không đi."

Sooyoung nhẹ xì một tiếng, nói: "Tôi biết ngay mà, đổi lại là A Seul, sợ cậu không phải ước gì ngồi trên hỏa tiễn mà bay tới ấy chứ?"

"Đương nhiên."

Chỉ hai chữ nhẹ tênh, Sooyoung lại nhịn không được bật cười, thú vị nói: "Bae Joohyun, nhìn dáng vẻ thê nô dự bị của cậu, không biết còn tưởng rằng A Seul đã đáp ứng cậu rồi đấy."

Joohyun nhàn nhạt mà nhướng mày, đường cong ở cằm hoàn mỹ siết chặt, câu môi nói: "Nhanh thôi."

A Seul đã kêu mình là bảo bối.

......

Chỉ trong một tháng qua, thành tích tổng thể của Violet đã tăng rất đáng kể, Seulgi nhìn báo cáo tài chính hàng tháng do tài vụ gửi tới, ẩn ẩn có ý muốn đuổi kịp và vượt qua Jhome.

Đại khái chính là bởi vì ăn tiền lãi của lưu lượng truy cập.

Giữa trưa, cơm hộp Seulgi gọi mới vừa đưa đến phòng làm việc, Seungwan sau lưng liền hưng phấn mà tiến vào.

Seulgi mở túi cơm hộp, nhìn Seungwan chậm rãi đến gần, hỏi: "Sao đột nhiên lại đến đây?"

Gần đây Seungwan bận tham gia phát sóng trực tiếp lễ kỷ niệm của nhà đài, ngày hôm qua cũng là tranh thủ lúc rảnh rỗi tới sân bay đón Seulgi trở về.

Ánh mắt Seungwan chăm chú vào quầng thâm dưới mắt Seulgi, nơi đó thâm đen một tầng, nhíu mày hỏi: "Còn chưa bình thường lại sao?"

Trước kia Seulgi đi nơi khác cũng từng bị không hợp khí hậu, nhưng dường như là không có nghiêm trọng như lần này.

"......"

Tay Seulgi đang mở túi hơi dừng, chột dạ mà dịch khai tầm mắt, nói: "Không có, tối hôm qua xử lý một bản thảo, ngủ muộn chút."

Kỳ thật cũng không phải như vậy.

Ngày hôm qua Seulgi suy nghĩ về Bae Joohyun cả một đêm, cũng mộng mị cả một đêm.

Seulgi hiện tại mới hiểu được có câu nói rất đúng.

Nhẫn nhất thời càng nghĩ càng giận, lui một bước càng nghĩ càng mệt.

Di động của Seulgi nếu không bị tắt máy, đại khái bản thân sẽ không suy nghĩ suốt đêm.

Nghĩ đến Joohyun, Seulgi liền nhịn không được cắn môi, cuối cùng chuyển đề tài, bất động thanh sắc hỏi: "Cậu gần đây không phải rất bận sao?"

Seungwan cũng không nghĩ nhiều, đôi tay chống lên bàn làm việc, hưng phấn mà nhướng mày, nói: "Đương nhiên là có việc hay ho rồi."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Kang · siêu hung · Seulgi : Bae Joohyun, cô balabala....

Bae Joohyun: Ừm, A Seul thích mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro