➌➌

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seulgi hơi hơi ngửa đầu, người đối diện mắt đen lóng lánh ánh sáng.

"Cái gì? "

Seungwan thu hồi tay chống ở trên bàn, nói: "Tớ gần đây không phải sẽ tham gia lễ kỷ niệm của FMR sao? Gặp được một người quen trước kia, cô ấy hiện tại muốn làm một chương trình, quảng bá văn hóa truyền thống, tiết mục mở màn yêu cầu thiết kế......"

Seulgi nghe vậy, bưng lên cà phê bên cạnh máy tính, hỏi: "Là muốn kết hợp yếu tố phương Đông sao?"

"Đúng vậy."

Cái này không khó, muốn quảng bá văn hóa truyền thống tự nhiên sẽ cùng cái này móc nối. Seulgi nhấp một ngụm cà phê, cổ họng nhuận không ít, nhướng mày nói: "Loại này không phải nên tìm vài nhà thiết kế trang phục hoặc là cửa hàng Hàn phục có danh tiếng hợp tác sao?"

Xét cho cùng, chương trình tạp kỹ là một kênh quảng bá tuyệt vời, mời nhà thiết kế có danh tiếng có thể đạt hiệu quả đôi bên cùng có lợi.

Seungwan nói thẳng không cố kỵ: "Cô ấy là người mới, hơn nữa chương trình loại này không phải chính thống, thương hiệu tài trợ cũng chưa có mấy."

Seulgi đã hiểu.

Có năng lực có danh tiếng không coi trọng bọn họ, trình độ trung bình bọn họ lại chướng mắt người ta, lên không được xuống không xong, trái phải khó xử.

Kỳ thật người cũng không phải là khó tìm, nhưng người bên ngoài hầu hết không có cách nào để tiếp cận kết nối vào trong, tất nhiên cũng không biết chuyện này.

"Tiền sẽ kiếm được ít một chút, nhưng tớ cảm thấy đây vẫn là chuyện tốt."

Đúng theo như lời Seungwan, đây là chuyện tốt, hạng mục Violet kia là một minh chứng.

Seulgi gật gật đầu không nói chuyện.

Khi người quen cùng mình đề cập qua vấn đề này, Seungwan trước tiên liền nghĩ ngay tới Seulgi, khó nén hưng phấn nói: "Tớ cho cô ấy xem qua một ít tác phẩm trước kia của cậu, cô ấy cảm thấy rất hứng thú, muốn hỏi một chút xem cậu có thời gian hay không, hôm nào ăn một bữa cơm gì đó."

Mặc dù là người quen, nhưng dù sao cũng là muốn nói chuyện hợp tác, cũng vẫn nên có cái trình tự.

"Có thể, vậy cuối tuần này đi."

Muốn hợp tác hay không, trước đó gặp mặt ăn một bữa cơm cũng không có hại.

"Được, tớ trở về sẽ nói với cô ấy, ai da......" Seungwan ngón cái véo lên gò má, mệt mỏi ấn giữa mày, "Khoảng thời gian này bận chết tớ, còn may sau lễ kỷ niệm chị Kwon cho tớ nghỉ, đến lúc đó tớ muốn đi chơi, thả lỏng một chút."

Seungwan là một người sinh hoạt rất điều độ, mặc dù làm streamer, nhưng cơ bản không thức đêm, trạng thái tinh thần vẫn luôn rất tốt.

Giờ này Seulgi lại tinh tường thấy được Seungwan mệt mỏi, lập tức vỗ bả vai, "Chờ tớ rảnh rỗi sẽ nấu canh cho cậu uống, tớ còn trông cậy vào cậu phất nhanh còn nuôi tớ đấy."

Seungwan ý vị thâm trường mà nhìn Seulgi cười, "Canh thập toàn đại bổ cậu vẫn nên giữ lại cho chính mình đi."

"......"

Seulgi cắn răng, trên mặt vẫn duy trì mỉm cười: "Được, chỉ cần cậu ghi tên tớ vào mục người nhận bảo hiểm của cậu, tớ không thành vấn đề."

Seungwan ôm ngực, khóc lóc: "Nữ nhân độc ác."

......

Trong khoảng thời gian này Joohyun cũng vẫn gửi tin nhắn cho Seulgi, nhưng Seulgi gần đây thật sự có chút bận, nhìn khoảng cách thời gian Joohyun nhắn tới đã qua mười phút, nghĩ đến bài đăng kia của Jung Sojung, Seulgi liền đột nhiên mất hứng trả lời.

Gần đây, không ít khách hàng trước đây đều tìm tới Seulgi, trong đó, có người vừa gặp hai tháng trước, Karina.

Seulgi buổi tối tăng ca, đem sự việc nối tiếp bên xưởng dệt thành phố Bejing xử lý xong xuôi. Đứng dậy đem tắt đèn trong văn phòng, mới vừa đi ra khỏi phòng làm việc, vừa lúc đụng phải Karina từ cửa thang máy bước ra.

Karina mặc một chiếc váy lụa ren màu đen, trên tay cầm một cái túi đính trân châu nhỏ, cười nói: "Chị ở bên ngoài chờ quá nhàm chán, liền đi lên tìm em."

Vốn dĩ Karina là cùng bạn tới Seoul chơi, nhưng bạn cô đột nhiên có việc gấp phải đi về, Karina liền đem kế hoạch gặp mặt Seulgi đẩy lên trước.

"Không sao, em bên này vừa mới xong việc, vừa vặn."

Karina đôi mắt nhìn thoáng qua bên trong phòng làm việc, cười nói: "Nơi này điều kiện khá hơn trước nhiều."

Địa chỉ bên này so với Jhome xác thật là tốt hơn rất nhiều.

"Em cũng cảm thấy nơi này khá tốt."

Nhắc tới việc này, Seulgi không khỏi sẽ liên tưởng đến Bae Joohyun, nữ nhân này hẳn là cũng trở lại Seoul rồi đi? Hay là, vẫn còn ở thành phố Bejing cùng bạn của nàng?

Cùng Karina đi vào thang máy, Seulgi bỗng nhiên từ trên tường thang máy trơn bóng thấy được ảnh ngược của chính mình, nhưng lại mang theo chút lạnh lẽo.

Gần đây nghĩ đến Bae Joohyun, bản thân luôn vô cớ bực bội.

Karian ấn nút thang máy, không có chú ý thần thái của Seulgi, cô thu hồi tay, mở miệng thở dài một tiếng, "Đúng rồi, mấy ngày hôm trước chị thấy cô ta, thật sự không nghĩ tới, các người sẽ đi đến bước đường hôm nay."

Cô ta ở đây tự nhiên là chỉ Lee Sunmi.

Mối quan hệ ban đầu không được coi trọng được thời gian chứng minh, bắt đầu chậm rãi xuất hiện chuyển biến. Nhưng thái độ nhìn nhận xoay chuyển không bao lâu, đoạn tình yêu này liền đổ vỡ, nghe tới cũng không khỏi làm người xót xa.

Lee Sunmi luôn biểu lộ bản thân có bao nhiêu yêu thích Seulgi, cho nên khi biết nguyên nhân hai người chia tay, Karina dị thường khiếp sợ.

Karina lại nói: "Chị cũng không nghĩ tới cô ta sẽ làm ra việc như vậy."

Rốt cuộc sự yêu thích của Lee Sunmi đối với Seulgi, đều là rõ như ban ngày.

Cái tên này đối với Seulgi mà nói đã không còn có bất luận cảm xúc gì, giống như là nhìn thấy rác rưởi trên đường, không liên quan gì đến mình.

Nhưng bản thân vẫn là không muốn nhắc đến.

Seulgi nhàn nhạt mà nói: "Đều qua rồi."

Karina cũng chỉ cảm khái một chút, đối với chuyện tình cảm của hai người bọn hon cũng không có ý định dò xét thêm, nhìn số tầng từ từ đi xuống, nói: "Jhome thật không thể so với trước đây, giá cả thì không nói tới vội, giao đơn hàng chậm trễ kéo dài hơn rất lâu, chất lượng cũng không bằng."

Seulgi từ sau khi rời Jhome không có ý tứ muốn nghe ngóng hỏi thăm, Kim Taeyeon cũng không nói qua, nhưng bản thân cũng đoán được đôi phần khi nghe được vài câu từ miệng mấy vị khách hàng cũ, trừ bỏ cảm thấy sảng khoái ra, không còn cảm xúc nào khác.

"Còn may vẫn có em."

Karina có thể tìm tới mình, cũng đã rõ ràng ý tưởng của cô.

Đôi mắt Seulgi dịu dàng nhu hòa cong thành trăng non, tóc dài rũ xuống eo nương theo động tác của Karina khẽ nhúc nhích, cười nói: "Hôm nay muốn ăn cái gì?"

"Nhà hàng lần trước đi."

Thang máy đến lầu một, Seulgi dẫn đầu đi ra ngoài.

Phụ cận lầu một liên thông tới tiểu khu bãi đỗ xe, ánh đèn lờ mờ, mấy cây cột trụ lớn đứng sừng sững, bóng dáng thật dài bị kéo trên mặt đất, nhìn có chút cảm giác choáng ngợp.

Ở bên cạnh vị trí xe Seulgi đỗ, có một nữ nhân trường thân ngọc lập đứng bên một cây cột trụ, từ góc độ của Seulgi, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt nàng.

Đường cong trên sườn mặt nữ nhân thực hoàn mỹ, chiếc mũi cao thẳng gia tăng vài phần anh khí, trên đỉnh đầu vừa lúc là một chiếc đèn, ánh sáng nhu hòa trút xuống, mặc dù không cần đến gần nhìn, cũng có thể đoán ra nàng rất xinh đẹp.

Seulgi nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, cái liếc mắt vừa rồi như thể chẳng nhìn thấy gì cả, quay đầu lại nhìn Karina, câu môi nói: "Lần trước nhà hàng kia hương vị khá phổ thông, chúng ta đổi một nhà hàng khác đi?"

Karina đột nhiên nhớ tới, lần trước gặp mặt, Seulgi cùng Lee Sunmi còn đang tốt đẹp, nghĩ lầm Seulgi kiêng kị điểm này, gật đầu đồng ý, ánh mắt dừng trên mặt Seulgi, nhịn không được thở dài một hơi.

Seulgi là tiêu chuẩn mỹ nhân, mày rậm mắt to, khi cười rộ lên đôi mắt sẽ hơi hơi nheo lại, như là trăng đầu tháng, tinh lượng lóng lánh.

"Cũng không biết cô ta là nghĩ cái quái gì, em xinh đẹp như vậy,"

Quả nhiên, không chung thủy là người nào đó, không liên quan đến xu hướng giới tính.

Seulgi thật sự không muốn nhắc đến người này, rũ xuống lông mi, làn da bóng loáng thoáng hiện lên một vệt phấn nhàn nhạt ngượng ngùng, "Rất ít có dịp nghe thấy chị khen người khác, kể ra vẫn là em tự mình kiếm được."

Hai người vừa nói vừa cười đi về hướng xe.

Mặc dù bên cạnh có một người đứng lù lù, Seulgi cũng giả mù làm như không thấy.

Đôi mắt Joohyun dính sát trên người Seulgi từ khi hai người bọn hon đi ra khỏi thang máy, thẳng đến lúc Seulgi bước qua người mình, mí mắt đơn bạc lúc này mới khẽ nhúc nhích, mặt nhìn theo hướng Seulgi nghiêng đi, ánh sáng càng không kiêng nể gì mà từ phía trên chói thẳng xuống dưới.

Seulgi đứng ở bên cạnh nữ nhân, thường thường sẽ nghiêng đầu mỉm cười, đôi mắt như là hai viên đá quý hạt châu, mặc dù có lông mi nồng đậm che đậy, nhưng vẫn lấp lánh như sao trời.

Lóa mắt làm Joohyun nhịn không được muốn đem Seulgi giấu đi.

Chỉ để cho mình được thưởng thức.

Sau khi lên xe, Karina nghiêng đầu nhìn nhìn Seulgi, lúc này mới mở miệng nói: "Tiểu Kang , vừa mới nãy người kia là bạn em sao?"

Kỳ thật Karina ngay từ đầu đã nhận ra Joohyun chính là nữ nhân lần trước gặp qua ở nhà hàng kia, cho rằng Seulgi không thấy, liền nhắc nhở một câu.

Ngón tay Seulgi hơi dừng, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, vừa lúc đối diện một đôi mắt thăm thẳm như hồ nước sâu, tựa hồ kích động cảm xúc nào đó.

"Không có đâu?" Ngắn ngủi đối diện, Seulgi thu hồi tầm mắt, tiếp tục làm bộ không thấy.

Seulgi hiện tại không muốn để ý tới Joohyun.

Vừa nhìn khuôn mặt tinh xảo mỹ lệ kia, Seulgi sẽ không lý do mà thấy phiền lòng.

Vẻ nghi hoặc trên mặt Seulgi vô cùng chân thật, con ngươi đen nhánh thuần khiết mang theo vô tội, Karina thấy thế, tưởng mình nhìn lầm, cũng không nói gì nữa.

Ăn lẩu ở trung tâm thành phố xong, Seulgi liền trở về nhà.

Karina quả nhiên là muốn cùng ThinkJ hợp tác, bởi vậy có thể thấy được, tình huống trước mắt của Jhome xác thật không tốt lắm.

Liên tiếp hai việc vui vẻ, hòa tan phiền muộn trong lồng ngực Seulgi.

Người bình thường bị làm lơ như vậy, cho dù tính tình có tốt đến mấy chỉ sợ cũng sẽ tức giận, nhưng Seulgi thật không nghĩ tới được, mình mới vừa xuống xe, liền thấy được Joohyun ở cách đó không xa.

Nữ nhân kia còn đi từng bước một hướng tới mình, giày Martin màu đen dẫm lên trên bóng dáng chính mình.

"......"

Trên người Joohyun mặc một chiếc áo sơmi màu lam nhạt, quần dài màu đen, tóc quăn nằm trên vai, thoạt nhìn trí thức ưu nhã.

Tầm mắt nàng dừng ở trên khuôn mặt nhỏ có chút trau chuốt của Seulgi, đi xuống, là cổ thiên nga thon dài trắng nõn, mái tóc dài vốn dĩ xõa ra giờ phút này được buộc gọn lên bằng một sợi dây buộc tóc.

Đó không phải là đồ vật của nàng.

Joohyun rũ mắt, đôi môi gợi cảm hơi trương lên, "A Seul, đã lâu không gặp."

Kỳ thật cũng bốn năm ngày rồi.

Seulgi còn tưởng rằng nàng sẽ trực tiếp hỏi mình tại sao không để ý tới nàng, trầm mặc một lát, mở miệng nói: "Cô sẽ không ở đây đợi hơn một giờ chứ?"

"Ừ, ở bên kia không nói được gì với A Seul, cho nên cũng chỉ có thể đợi ở đây."

Nhìn chằm chằm đôi mắt thâm thúy u trầm kia, Seulgi nhướng mày nói: "Lời này của cô giống như nói tôi rất xấu xa."

"Tôi không có ý đó," Joohyun bước về phía trước một bước, đem khoảng cách kéo gần, tầm mắt rũ xuống, dừng ở trên lông mày Seulgi, dịu dàng nói: "Nhưng A Seul vì sao lại không để ý tới tôi?"

"Tôi đang bận."

Karina là khách hàng, mặc dù là Seulgi cố tình không muốn để ý Joohyun, nhưng khách quan mà nói, như vậy cũng hoàn toàn không có vấn đề.

"Bận đến mức không thể trả lời tin nhắn sao?"

Đôi mắt Joohyun hàm chứa ý cười, ngữ khí cũng nghe không ra trách cứ, chỉ là dò hỏi đơn thuần.

"Mấy ngày hôm trước mới kêu người ta là bảo bối, A Seul, có phải tôi làm sai chỗ nào hay không?"

Thân mình Joohyun hơi hơi cong xuống, môi đỏ nói lời dịu dàng như nước, ánh mắt vừa mãnh liệt vừa có tính xâm lược, như là mãnh thú bại lộ dã tính khi đối mặt với tình huống uy hiếp.

Seulgi bị lời nói của Joohyun làm cho khiếp sợ đến nỗi không thể chú ý biểu tình của nàng, "Tôi, tôi kêu cô là bảo bối lúc nào?"

Nữ nhân chết bầm lại bắt đầu vô căn cứ.

Seulgi mới vừa ở trong nội tâm gào thét, rồi lại đột nhiên nhớ tới đêm đó, di động bỗng nhiên tắt máy.

"......"

"À cô nói cái kia ...... kia chỉ là......"

Là cái gì?

Cũng khó mà nói ra là mình muốn mắng nàng.

Seulgi vừa nhấc đầu, ánh sáng màu cam vốn nên là thực ấm áp, nhưng chiếu vào mặt mày tinh xảo của Joohyun, lại không hòa tan được sự thanh lãnh.

Nàng thoạt nhìn có điểm hung.

Seulgi hơi há mồm, muốn hỏi nàng làm sao vậy, nhưng giây tiếp theo, bóng tối liền ập tới đáy mắt nàng, hoàn toàn che khuất  tầm mắt.

Tiếp sau đó, còn có đôi môi mềm ấm.

Đôi tay Seulgi đặt trên vai Joohyun, xoay mặt đi, lệch khỏi quỹ đạo của đôi môi thủy nhuận hương thơm kia, trừng mắt nói: "Nơi này sẽ bị người ta nhìn thấy."

Vị trí này, phía trước là cửa thang máy, phía sau là một lối rẽ, vừa lúc hình thành một cái góc, bất luận là vào hay ra, đều có thể nhìn thấy hai người bọn họ.

"Được."

Seulgi nghe vậy thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng ngay sau đó, eo Seulgi bỗng nhiên một đôi tay gắt gao mà bắt lấy, Joohyun đem Seulgi bế lên, hướng tới cột tường cách đó không xa.

"Chúng ta đổi chỗ khác."

???

Seulgi bị Joohyun đặt sát trên vách tường, thân cột cùng mặt tường toàn bộ có thể che đậy hai người, đem hai thân ảnh giấu kín trong bóng tối.

Cho dù là ngẫu nhiên thoáng nhìn, cũng rất khó phát hiện bên này có người.

Mặc dù là chỗ sâu trong bóng đêm, Joohyun tay nắm cằm Seulgi, cũng có thể tinh chuẩn hôn lên môi Seulgi, không có một chút nào lệch khỏi quỹ đạo.

Vách tường lạnh lẽo có một chút hương vị xi măng nhàn nhạt, nhưng không bao lâu, khoang mũi Seulgi có thể cảm nhận được mùi hương chỉ thuộc về Joohyun.

Lúc trước khi Joohyun cùng mình hôn môi, đôi tay hoặc vuốt ve tóc Seulgi hoặc mềm nhẹ mà vỗ về phía sau lưng, chưa bao giờ giống hôm nay, giống như một trận gió lốc, cuốn lên góc áo của Seulgi.

Mặt tường cũng không hề trơn nhẵn không tì vết, da thịt tinh tế trên eo dán lên, có thể cảm nhận được sự sần sùi, như là để chân trần đạp lên thảm mát xa, tư vị không thoải mái.

"Bae Joohyun!"

Hôn môi dễ dàng làm người ta rối loạn tâm trí, Seulgi gian nan mà kêu ra tên nàng.

"Đổi cách gọi."

Trong bóng đêm, đầu lưỡi Joohyun như là bút vẽ, miêu tả hình dạng đôi môi Seulgi, ấm áp thở ra, "Gọi bảo bối, được không?"

"......"

Trái tim vốn dĩ đang nhảy lên mãnh liệt, giờ phút này càng như bị người lên dây cót, từng cái đập thật mạnh vào lồng ngực.

Seulgi theo bản năng mà nuốt nước bọt.

Mà đúng lúc này, đôi môi ấm áp của Joohyun lại quấn lên yết hầu, kích thích Seulgi muốn xụi lơ.

"A Seul?"

Seulgi cảm thấy chính mình nếu là một quân vương thời cổ đại, nhất định sẽ là cái loại ngu ngốc vô năng, trầm mê tửu sắc, bị yêu cơ dỗ dành hai câu liền trở thành hôn quân.

Bae Joohyun như ngọn lửa thiêu đốt lý trí, Seulgi thật sự bám vào bên tai Joohyun, giọng nói run rẩy, gọi nàng bảo bối.

Tiếng nói vừa dứt, nơi xa bỗng nhiên truyền đến tiếng xe ô tô, có chiếc xe từ chỗ rẽ tiến vào, đèn xe chiếu sáng hai người.

Seulgi có thể thấy được rõ ràng bộ dạng người trước mặt.

Thanh lãnh xuất trần giờ phút này bị phủ lên một tầng mông lung, là khắc chế ham muốn cùng dục vọng đến mức tận cùng .

Một sợi tóc dừng ở bên môi nàng, ngũ quan tinh xảo bỗng nhiên nhiều thêm một chút vẻ đẹp hỗn loạn.

Thực dễ dàng làm người sinh ra một loại dục cảm muốn phá hủy.

Seulgi một mặt thưởng thức vẻ đẹp này, một mặt lại lo lắng có thể bị người ta thấy hay không, Joohyun duỗi tay đem dây buộc tóc cởi xuống Seulgi cũng không kịp phản ứng lại.

Thẳng đến khi đèn xe đi xa, bóng tối lần thứ hai đột kích.

Khóe môi Joohyun áp sát giữa mày Seulgi, tiếng nói khàn khàn: "Không buộc tóc càng xinh đẹp hơn."

Sau đó, lại đè nặng lên đường cong chiếc mũi của Seulgi, chậm rãi trở lại trên phiến môi mềm mại.

Đêm tối ngày hè luôn khô nóng như vậy, Seulgi trong nháy mắt như về tới nông thôn khi còn nhỏ, ban đêm có tiếng côn trùng kêu nhỏ vụn cùng với âm thanh dòng nước chảy rất nhỏ.

Rất lâu sau đó, lâu đến mức Seulgi dường như muốn luân hãm tại đây, trong đêm hè này, rốt cuộc Joohyun cũng dừng động tác.

Nàng luôn có một cái thói quen, chính là thay mình sửa sang gọn đầu tóc. Giờ phút này nàng vừa vuốt tóc, vừa dựa vào bên tai Seulgi, nói: "Về sau đừng không để ý tới tôi, có được không?"

Hơi thở ấm áp phun vào lỗ tai, có chút ngứa, lập tức thổi tỉnh thần trí đang ngây ngốc của Seulgi.

Seulgi đẩy vai Joohyun, ánh mắt đen láy trừng nàng, nói: "Tôi không có lợi hại như cô, bận rộn như vậy còn có thể thuận lợi mọi bề, hai đầu chiếu cố, không chỉ có có thể ở bên kia xử lý công việc, còn có thể tới nơi này cùng tôi hôn môi."

Seulgi cảm thấy chính mình không nên tức giận như vậy.

Mới vừa rồi nàng căn bản không nghĩ tới chuyện ở thành phố Bejing, nhưng vừa nghe Joohyun nói đừng không để ý tới nàng, cái sự bực bội không lý do lại trào lên mạnh mẽ.

Nàng nghĩ, nàng là như vậy, chán ghét nhận một viên đạn bọc đường.

Thích hôn phải không?

Seulgi tay bóp chặt cằm Joohyun, kéo xuống, môi hung hăng mà phủ lên, sau đó lộ ra hàm răng, như là sói con nhe nanh, hung hăng dùng sức cắn xuống.

***
Sorry mọi người vì dạo này mình thật sự rất bận cộng thêm F0 nên chắc fic sẽ không Hoàn kịp trước sinh nhật Joohyun, mọi người thông cảm mình sẽ ra khi có thể cảm ơn mọi người.Mọi người nhớ giữ gìn sức khoẻ thật tốt nhá!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro