➌➍

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trăng lên đầu cành liễu.

Quán bar Naughty đêm nay mời DJ nổi tiếng tới biểu diễn, bên trong không khí thực náo nhiệt, số lượng khách cũng tăng lên rất nhiều.

Một phòng VIP trên lầu 2, âm nhạc ồn ào nặng nề bị ngăn cách bên ngoài.

"Joohyun hôm nay thật sự tới sao?"

Park Sooyoung dựa vào sofa mềm mại, gác chân lên nhau, mũi giày cao gót cọ vào chân bàn trước mặt, nói: "Đừng nói hôm nay, đã rất lâu rồi cũng không có tới đây, cậu ấy bận công việc."

Trong đầu lại nghĩ tới sự nhiệt tình của Joohyun đối với Seulgi, bồi thêm một câu, "Về sau có thể tới hay không cũng rất khó nói."

Người bạn A hỏi: "Chuyện Tencent sao? Cậu ấy không phải đã sớm nhìn trúng người ta sao? Tôi nghe nói là đã xong việc."

Bình thường bọn họ đều sẽ tổ chức tụ họp bạn bè với nhau, Joohyun tuy rằng không thường tới, nhưng cũng sẽ không giống trong khoảng thời gian, nhiều lần vắng họp.

"Cậu ta nhìn trúng không chỉ có một cái," Sooyoung lười nhác nhướng mày, bưng lên ly rượu, nói: "Cũng không phải là không gặp được, cứ nhớ thương cậu ấy làm gì? Thấy tôi không phải cũng giống nhau sao?"

"Này còn không phải nghĩ viên mãn sao."

"Vậy về sau đã có cái để suy nghĩ rồi."

Ai biết Sooyoung vừa dứt lời, cửa phòng đã bị đẩy ra, một bóng người tinh tế cao gầy chậm rãi đi vào.

Sooyoung thấy người tới, liền sặc bị ngụm rượu trong miệng, ho nhẹ hai tiếng, hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"

Hai ngày này tâm tình Joohyun rất tốt, làm Sooyoung cho rằng hai người bọn họ đã ở bên nhau, đêm nay đại khái muốn kịch liệt giao lưu cùng tham thảo một chút cảm xúc khi hai người xa cách, phỏng chừng nói cả đêm không xong.

"Đến xem xem."

Joohyun bước đến, ngồi ở bên cạnh sofa, ánh đèn trong phòng thực tối tăm, không biết có phải do vậy hay không, biểu tình trên gương mặt kia cũng đồng dạng thực trầm, làm nổi bật lên cặp mắt hãy còn lạnh lẽo thâm trầm.

Nghe ngữ khí này cảm thấy có chút gì đó sai sai.

Sooyoung buông ly rượu, lười biếng liếc Joohyun, nửa nói giỡn: "Cậu không phải bị A Seul đuổi ra ngoài chứ?"

Joohyun lạnh lùng liếc một cái.

Sooyoung lúc này mới thấy rõ mặt mũi Joohyun, mặt mày trước sau như một, minh diễm thâm thúy, vốn dĩ đôi môi mỏng hồng nhuận giờ phút này chỉ còn dư lại hồng nhuận.

Cũng không ảnh hưởng vẻ đẹp của nàng.

Sooyoung nhất thời cũng không nghĩ nhiều, chỉ kinh ngạc hỏi: "Miệng làm sao vậy?"

"Bị cắn."

???

Bên cạnh mấy người bạn cũng nhao nhao, hít hai ngụm khí lạnh, "Bị cái gì cắn thành như vậy?"

"Một con mèo mới ôm về nhà."

"Cậu còn thích nuôi mèo hả."

Mấy người trêu chọc vài câu liền tản ra, Sooyoung ngược lại là chậm rãi thưởng thức ra hương vị, tấm tắc mà nhìn Joohyun.

"Đây là cái cậu nói nhanh thôi đó hả? Tớ thấy thế nào như là cậu chọc người ta tức giận, bị cắn thành như vậy, ha ha......"

Joohyun nhàn nhạt nhìn Sooyoung, mặt không đổi sắc, nói: "Hôn mà ra đấy, cậu thực hâm mộ sao?"

"Hâm mộ hâm mộ, đời này nếu ai có thể đem tôi hôn thành như vậy, cậu chính là bố tôi," Sooyoung lắc lắc mũi giày cao gót màu bạc, ngón tay quấn lấy tóc dài, ý cười ở đuôi mắt nhiễm một tầng hồng nhạt.

Sooyoung đâm chọt Joohyun xong, lại nói: "Để cái chứng cứ phạm tội lồ lộ ra ngoài rêu rao khắp nơi, cậu cũng không sợ mất mặt sao."

Sooyoung xác thật không thể lý giải nổi cách làm của Joohyun, đổi lại là bản thân bị người ta cắn môi, tuyệt đối sẽ trốn trong nhà nơi nào cũng không đi.

Thật sự quá mất mặt.

Bị giễu cợt cũng không có ảnh hưởng đến tâm trạng của Joohyun, chỉ thấy đôi mắt màu nâu của nàng hơi rũ, tựa như suy tư điều gì. Một lát sau, nàng nhấp môi nói: "Ừ đúng, cậu nói có đạo lý."

???

Park Sooyoung có chút suy nghĩ mà nhìn bạn tốt, lại nghĩ đến, A Seul có phải không chỉ cắn môi nàng, mà đầu óc cũng gặm luôn rồi?

......

Seulgi cắn Joohyun xong liền có chút hối hận.

Phần hối hận này vẫn duy trì liên tục đến giữa trưa ngày hôm sau, chỉ cần Seulgi nhắm mắt, trong đầu óc đều là bộ dạng ngày hôm qua của Joohyun.

Seulgi cắn Joohyun.

Vô cùng mạnh.

Mùi máu tươi hiện tại dường như vẫn còn tàn lưu ở đầu lưỡi, tản ra không đi, từng giây từng phút nhắc nhở Seulgi sự việc phát sinh ngày hôm qua.

Joohyun cứ như không biết đau vậy, mặc kệ Seulgi cắn, cuối cùng vẫn là Seulgi chính mình lúng túng, buông ra.

Sau đó, bỏ lại câu có việc bận cho có lệ lập tức chạy trối chết.

Môi Joohyun vốn là thấu hồng, giống cà chua chín, mềm mại mọng nước, máu tươi lan tràn trên môi nàng, nhìn không ra một chút chật vật.

Joohyun ngược lại liếm liếm khóe môi, máu bị liếm láp sạch sẽ lại thực mau tuôn ra, nhìn chằm chằm Seulgi hỏi: "Còn muốn sao?"

Nàng thực sự có bệnh.

Trong lòng Seulgi mắng một câu.

Nhưng lại khống chế không được suy nghĩ, mình đem nàng cắn thành như vậy, nàng có sao không?

Vừa lúc đó, Seungwan gọi điện thoại tới, Seulgi lập tức ấn nghe, Seungwan là báo chuyện gặp mặt ăn cơm đã nói hôm trước.

Thời gian định buổi tối thứ bảy.

Seulgi thuận miệng đáp lại, cây bút thon dài nằm trên đầu ngón tay, thân bút sáng bóng làm mắt người xem có chút đau, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định mở miệng, nói: "Wannie, tớ hỏi cậu một việc."

Seungwan một bộ chăm chú lắng nghe, "Cậu nói đi."

"Ờ...... Nếu, cậu bị một người cắn, cậu sẽ thế nào?"

Seungwan vừa nghe, lập tức cất cao giọng nói: "Ai cắn cậu?"

"Không phải, là bị cắn thật sự ý."

Seungwan nheo nheo mắt, nhướng mày nói: "Còn phải xem quan hệ thế nào, không quen biết khẳng định cho ngay một cái tát sau đó đi báo cảnh, quen biết mà nói, thì xem nguyên nhân cùng vị trí cắn, mức độ nghiêm trọng, rồi quyết định có muốn tát một cái cùng báo cảnh hay không."

"......"

Bút trên đầu ngón tay bỗng nhiên rơi xuống.

Seulgi đem nó thả lại vào ống đựng bút, nhìn bóng mình trên màn hình máy tính, nhấp môi nói: "Cũng là có nguyên nhân, vị trí...... gần gần giống tay không sai biệt lắm, có chảy máu. Hẳn là rất nghiêm trọng đi? Rốt cuộc......"

Rốt cuộc môi nàng mềm như vậy.

Tựa như thịt ở đùi bị va chạm một chút sẽ đau rất lâu.

Ngày thường Seulgi nói chuyện đều là câu nói ngắn gọn sáng tỏ, rất ít mơ hồ không rõ tình huống như thế này.

Seungwan giọng nói có chút ý cười, nói: "Kang bảo nhi, cậu quả nhiên là mãnh 1, rất hung nha."

"......"

"Tớ hỏi cậu việc đứng đắn mà."

"Được, tớ liền đứng đắn trả lời cậu. Nếu người ta không có hành động gì, cũng không có báo cảnh sát, khả năng cao là không để tâm, khả năng nhỏ là ngấm ngầm tính kế."

Seungwan lại cười cười, tiếp tục nói: "Nhưng tớ thấy cậu để bụng như vậy, khả năng nhỏ không lớn."

"......"

Seulgi cũng không hoàn toàn đồng ý với Seungwan, nhỏ giọng cãi lại nói: "Tớ chỉ là đơn thuần hỏi một câu."

Seulgi không phải để bụng, chỉ là cảm thấy có chút áy náy, ngộ nhỡ làm Joohyun bị thương......

Seungwan là rất rõ ràng tính tình bạn mình, nhún nhún vai, theo Seulgi nói: "Được rồi, cậu chỉ là tùy tiện hỏi thôi. Yên tâm đi, vấn đề không lớn, cắn ngón tay gì gì đó đều là tình thú."

Này mà tình thú cái gì?

Seulgi thở dài.

Cũng may buổi chiều tương đối nhiều việc, Seulgi làm việc rất chuyên tâm, tạm thời đem chuyện này đè ở sau đầu.

Nhưng bản thân không nghĩ tới, khi vừa trở lại tiểu khu, mới từ cửa thang máy bước ra, liền nhìn thấy Joohyun đứng ở bên cửa sổ hành lang.

Asan không tính là một tiểu khu cao cấp, nhưng mặt trái tòa lầu này của Seulgi vừa lúc có thể nhìn thấy phong cảnh công viên kỷ niệm hữu nghị quốc tế.

Joohyun mặc một thân vest màu xám bạc, khung xương cao gầy mảnh khảnh thực phù hợp với quần áo, tóc dài sau thắt lưng bị gió ngoài cửa sổ thổi tung bay.

"Bae Joohyun?"

Seulgi thấp giọng gọi tên nàng.

Nữ nhân chậm rãi xoay người lại, khuôn mặt tinh xảo không có quá nhiều biểu tình, ánh mắt Seulgi đầu tiên là nhìn miệng nàng xem.

Xác thật còn có chút sưng.

Màu son đỏ của nàng rất đẹp lên màu cũng rất chuẩn, nhưng môi dưới rõ ràng có thể nhìn thấy mấy khối đỏ sậm.

Seulgi hơi chột dạ hỏi: "Miệng cô...... Không sao chứ?"

"Có sao."

Joohyun chậm rãi tới gần Seulgi, hành lang không lớn phát ra tiếng bước chân trầm thấp, đôi mắt nhìn chằm chằm Seulgi, nói: "A Seul biết hôm nay có bao nhiêu người giống em nhìn tôi như vậy không?"

"Tôi ở bên ngoài mặt mũi đã mất hết rồi."

"......"

Bae Joohyun bình thường nhìn ưu nhã, dấu cắn lại rõ ràng như vậy, xác thật rất dễ bị biến thành trung tâm bàn tán.

"Tôi...... Tôi ngày hôm qua chính là có chút bối rối."

"Tôi không trách em, cuối tuần nhà tôi có họ hàng muốn tới ở hai ngày, nếu như bị bọn họ thấy, tôi cả ở bên trong bên ngoài đều không biết đối diện sao nữa." Seulgi nghe lời này của nàng càng là không chỗ dung thân, nghĩ nghĩ, nói: "Nếu không cô mang khẩu trang đi?"

"Tôi bị dị ứng khẩu trang."

"Vậy cô đi khách sạn ở hai ngày đi, dấu vết này qua cuối tuần hẳn là có thể biến mất."

"Khách sạn cũng có người khác," Joohyun tới gần Seulgi, cúi đầu nhướng mày nói: "Em không nghĩ phải chịu trách nhiệm với tôi sao?"

"Cô muốn ở nhà tôi?"

"Ừ."

Ánh mắt Seulgi đánh giá nàng, chỉ cảm thấy Joohyun có chút kỳ quái, nhưng trong lòng vẫn có thể lý giải nàng, đổi lại là mình, đại khái cũng không dám liền tùy tiện xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Đặc biệt là họ hàng.

Nghĩ nghĩ, Seulgi nói: "Cũng đúng."

Seulgi ấn khóa mật mã, mở cửa vào. Từ sau khi Joohyun ở bên này ở qua vài lần, Seulgi liền cố ý chuẩn bị mấy bộ áo ngủ hoàn toàn mới, thuận tiện về sau có người tới làm khách.

Seulgi ôm áo ngủ từ trong ngăn tủ ra, lại đem những đồ vật khác đều chuẩn bị sẵn sàng.

Mí mắt hình quạt của Joohyun hơi hơi động, nhìn Seulgi, "A Seul đêm nay không tính ở nhà sao?"

"Cũng không phải, chỉ là muốn làm việc, hẳn là sẽ bận đến rất khuya. Tôi không nấu cơm, cô gọi cơm hộp đi. Vị trí đồ vật vẫn giống như cũ, cô hẳn là còn nhớ rõ chứ? Nếu mệt thì đi ngủ trước, không cần chờ tôi."

Seulgi đêm nay xác thật có việc muốn làm, Karina bên kia còn đang chờ, Seulgi đêm nay muốn đuổi kịp tiến độ.

Dặn dò Joohyun xong, Seulgi liền bưng chén nước tiến vào phòng ngủ phụ, bắt đầu làm việc.

Joohyun ngồi ở trên sofa, đèn trần lớn nửa mét sáng choang, chiếu sáng đường cong trên người nàng đều thấy rõ ràng trong sáng, con ngươi hàm chứa dịu dàng quét về hướng phòng ngủ phụ.

Seulgi đuổi tiến độ, liền đuổi tới rạng sáng hai giờ, có chút chịu đựng không nổi liền nằm nhoài ra mặt bàn trực tiếp ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, một lô vải nhỏ từ thành phố Bejing được gửi tới, Seulgi dẫn người đi kiểm tra bàn giao rồi vận chuyển vào kho hàng.

Cả ngày thứ bảy Seulgi đều bận đến không rảnh về nhà, thật vất vả được nghỉ ngơi, Seungwan liền lái xe tới đón đi chuẩn bị việc gặp mặt.

Địa điểm gặp mặt là một nhà hàng thịt nướng ở gần đài truyền hình FMR, người quen kia là một nữ nhân 35 36 tuổi, tóc dài dùng kẹp cá mập kẹp lên, ăn mặc rất trí thức ôn nhu.

Tên Do Bong Soon.

Đêm nay trước khi gặp mặt, kỳ thật các nàng đều có tìm hiểu đại khái về đối phương, hơn nữa có Seungwan điều tiết, bầu không khí tương đối hòa hợp.

Hàn huyên xong, Do Bong Soon đi thẳng vào vấn đề nói: "Wannie hẳn là đã nói với cô về chủ đề và ý nghĩa chương trình của tôi, phong cách của tiểu Kang rất gần gũi với chúng tôi. Tôi cá nhân đánh giá cao cô, nhưng tuyển chọn thiết kế cũng không thể do tôi một người làm chủ. Chúng tôi bên này có một cuộc thử nghiệm bản thảo, bất luận có chọn hay không, đều sẽ chi trả tiền nhuận bút."

Nói đoạn, Do Bong Soon đem văn kiện các yêu cầu của cuộc thử nghiệm bản thảo gửi vào hòm thư của Seulgi, sau đó liếc mắt đánh giá người có nhan sắc như một nữ thần ngồi đối diện kia.

Cô ta sở dĩ muốn cùng Seulgi hợp tác, kỳ thật bởi vì quen biết Seungwan chỉ là một phương diện, một phương diện khác, Seulgi không chỉ có thực lực, mà đã từng lộ diện ở trên mạng.

Đến lúc đó nhất định sẽ có lợi cho việc tuyên truyền chương trình.

Một lát sau, Do Bong Soon thu hồi ánh mắt đánh giá, ôn hòa cười: "Tuần sau gửi đến hòm thư của tôi là được."

"Được."

Bữa cơm này hoà thuận vui vẻ, không bao lâu, Do Bong Soon nói công việc có chút bận, liền đứng dậy rời đi.

Seungwan dùng cái kẹp gắp lên một khối thịt, chấm nước sốt, vừa ăn vừa nói: "Kỳ thật cũng chính là như vừa nói thôi, Kang bảo nhi, tớ tin tưởng cậu có thể."

Bất luận là chuyện gì, Seungwan luôn cho Seulgi một thái độ ủng hộ.

Seulgi click mở hòm thư, thô sơ giản lược mà nhìn thoáng qua yêu cầu, đại bộ phận ăn khớp với những gì bản thân nghĩ.

Seulgi dùng khăn giấy xoa xoa nước sốt khóe môi, nói: "Thử xem sao, dù sao qua hay không đều có tiền, không lỗ, đa tạ Son đại tiểu thư của chúng ta đã dìu dắt."

Seungwan vứt cái mị nhãn qua, "Không cần cảm tạ, Kang bảo nhi lấy thân báo đáp thì tốt rồi."

"Tưởng bở."

Seungwan ăn thịt nướng đến hoan hỉ, còn không quên trêu chọc Seulgi: "Tớ cũng không cần, đôi tay này còn phải chơi game kiếm tiền, chịu không nổi tình thú của cậu mà bị cắn đâu."

"......"

Seulgi mỉm cười.

Từ nhà hàng đi ra, Seulgi bỗng nhiên nhớ tới, trong nhà còn có Joohyun, tối hôm qua hai người tuy rằng cùng ở dưới một mái nhà, nhưng căn bản không giao lưu.

Đem nàng quăng như vậy, có chút không tốt lắm.

Seulgi vừa xuống cầu thang vừa móc di động ra, gửi tin nhắn cho Joohyun: Đói bụng không?

Đi qua cửa đài truyền hình, Seungwan đề nghị lát nữa đi khu thương mại xem điện ảnh, bên trong có phim của nữ thần của cậu ấy.

Seulgi vừa muốn cự tuyệt, chỉ thấy cửa xoay tròn trước đài truyền hình bỗng nhiên vội vàng đi ra dăm ba người, trên tay hoặc túi xách hoặc cầm rương, vây quanh một nữ nhân mặc váy dài màu lục đậm.

"Tiểu Kang?"

Nữ nhân kinh ngạc nhìn Seulgi.

Seulgi dừng lại bước chân, ghé mắt nhìn lại, phát hiện nữ nhân bị vây quanh ở trung gian là Jung Sojung.

Giờ phút này sắc mặt cô ta hồng nhuận, trang dung tinh xảo, đại khái là bệnh đã khỏi.

"Trùng hợp quá."

Seulgi cùng cô ta cũng không thân thiết, lễ phép gật gật đầu, liền tính toán rời đi.

Jung Sojung rất nhiệt tình, đẩy ra trợ lý bên người đi đến bên người Seulgi, cười đến thực ôn hòa, nói: "Tôi là cố ý từ thành phố Bejing trở về gấp cảm tạ Joohyun, không nghĩ tới chúng ta nhanh như vậy lại lần nữa gặp mặt."

"Như vậy sao."

Xung quanh đài truyền hình đèn đường rực rỡ lộng lẫy, khuôn mặt Jung Sojung càng thêm dịu dàng, cười rộ lên khi đôi mắt vô cùng trong trẻo.

"Có điều gần đây Joohyun rất bận, chị ấy từ trước đến giờ lúc nào cũng bận rộn như vậy. Cô cũng ở Seoul sao? Lần tới nếu có thời gian rảnh, tôi kêu Joohyun cùng chị Sooyoung, chúng ta lại gặp mặt, tôi bên này còn có việc."

Jung Sojung hướng Seulgi vẫy vẫy tay, quả nhiên mang theo nhóm trợ lý rời đi.

Seulgi liếc theo bóng Jung Sojung, lông mi hơi hơi rủ xuống, che khuất một nửa con mắt.

Bên cạnh giọng nói của Seungwan có chút khiếp sợ: "Kang bảo nhi, cậu còn quen với bà chủ của tớ cùng Bae tổng của Nexon sao?"

"Bà chủ của cậu?"

Seulgi khó hiểu mà nhìn về phía Seungwan, tâm tư nghĩ tới Joohyun cũng xoay chuyển, hỏi: "Là Park Sooyoung sao?"

Joohyun nói tiệm cơm Tây bên quảng trường thời đại TIME kia là Park Sooyoung mở, mà Joo Dan Tae cũng nói qua, chủ nhân nhà hàng mở công ty giải trí.

Cũng chỉ có cô ấy tương đối phù hợp.

"Đúng vậy."

Đôi mắt Seungwan phủ kín kinh ngạc, nói: "Cậu cùng Bae tổng rất thân thiết sao? Haiz, khó trách lần trước phía Nguyên thủy giúp cậu chia sẻ Facebook, tớ sớm nên nghĩ đến rồi chứ."

Seulgi nhấp môi, nói: "Không thân, chia sẻ cũng không phải bởi vì tớ. Jung Sojung hình như cũng là người của công ty cậu? Bọn họ tương đối thân."

"Cô ta hả?Cô ta là họ hàng xa mấy con phố của bà chủ chúng tớ, hẳn là rất thân đi, xác thật thường nghe miệng cô ta nhắc qua, Bae tổng cùng bà chủ quan hệ rất tốt."

Trong khoảng thời gian này Seungwan dần dần có cơ hội tiếp xúc với Park Sooyoung, hiển nhiên cũng gặp qua Joohyun.

"Nếu cậu cùng Bae tổng quen biết, vậy cùng người ta giao lưu nhiều chút, về sau còn có thể nói chuyện hợp tác."

Ha ha.

Seulgi hiện tại một chút ý muốn giao lưu cũng không có.

"Chúng ta đi xem điện ảnh đi, không phải muốn xem nữ thần của cậu sao?"

Trên đường lái xe đi rạp chiếu phim, Seulgi dùng di động chụp hai tấm ảnh đám mây trong không trung, thừa dịp đèn xanh đèn đỏ, tự chụp một tấm cùng Seungwan, đăng lên vòng bạn bè.

-- hôm nay có chút nhàm chán, cảm ơn Wannie cùng tôi xem điện ảnh [ tình yêu ], có cậu thật tốt.

Seungwan vừa thấy trên vòng bạn bè, lập tức run run cánh tay, nói: "Kang bảo nhi, tớ ngày hôm qua chỉ là ngoài miệng nói vậy thôi, cậu đừng làm thật, tớ sơ tâm không thay đổi, ống thép thẳng."

Seulgi sâu kín mà nhìn Seungwan, không nói chuyện.

Seungwan nói là nói như vậy, nhưng vẫn cảm thấy Seulgi chụp ảnh chụp khá đẹp, lưu về đăng lên vòng bạn bè trong giới, đến văn án cũng lười nghĩ, sao chép lại của Seulgi chỉnh sửa một chút rồi đăng.

Seulgi nhìn vòng bạn bè Kakaotalk ấn like cùng bình luận, lại trở về nhìn thoáng qua tin nhắn của Joohyun.

Bae Joohyun: Đói.

Ba phút sau, Bae Joohyun: Đói quá.

Seulgi câu môi, cứ đói đi.

......

Lướt đến vòng bạn bè của Seungwan, Park Sooyoung trực tiếp cười đến bụng đau, chụp hình chia sẻ cho Joohyun.

Park Sooyoung: Ha ha ha, cười chết tôi.

Park Sooyoung: Đây là kịch bản của cậu sao?

Park Sooyoung: Có cậu ở đó em ấy còn cảm thấy nhàm chán, Bae Joohyun, cậu có được hay không vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro