➌➎

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

《 LOST 》 là một bộ điện ảnh rất hot gần đây.

Nội dung huyền nghi xuất sắc, đội hình diễn viên cường đại, mới chiếu khoảng mười ngày nhưng đã lọt vào top cao rất nhiều bảng xếp hạng.

Đây vốn là thể loại phim điện ảnh Seulgi thích xem nhất, nhưng giờ phút này cô dựa vào ghế, mặc dù có mang mắt kính, cũng che không được hai đồng tử đang giãn nở.

Đúng vào lúc này, Joohyun gọi điện thoại tới.

Trước khi vào rạp Seulgi đã để chế độ im lặng, hai mắt nhìn màn hình, di động chính diện hướng lòng bàn tay, thấp giọng cùng Seungwan nói: "Tớ đi WC."

Tiếp theo Seulgi đứng dậy đi ra ngoài, vào toilet rạp chiếu phim.

Cuộc gọi của Joohyun vẫn chưa ngắt.

Seulgi đứng trước bồn rửa tay to rộng, vừa nhìn mình trong gương, vừa ấn màn hình.

"Làm sao vậy?"

"A Seul, đêm nay không trở về sao?"

Tiếng nói của Joohyun khàn khàn, như là đi chân trần đạp lên bờ cát mềm mại tinh tế vừa lúc sóng biển cuốn qua, tiến vào trong tai, cảm giác thực thoải mái.

Seulgi rất ít khi ở bên ngoài qua đêm không trở về nhà, nhưng khi nhìn thoáng qua mặt kính, ngón tay vuốt cổ áo, nhướn mày nói: "Khó mà nói được, xem tình huống đi."

"Thật không trở lại sao? Ở nhà tối quá."

Joohyun thấp tiếng nói, nghe không ra cảm xúc bên trong, Seulgi lại đặc biệt mẫn cảm liên tưởng đến nàng trước kia giễu cợt chính mình "1 trung chi quang".

Seulgi đánh gãy Joohyun, nói: "Tối thì tối thôi, dù sao buổi tối ngủ cũng sẽ tắt đèn, coi như trước tiên thích ứng hoàn cảnh giấc ngủ."

Chỉ cần bản thân phản ứng nhanh, không ai có thể giễu cợt mình.

Huống hồ, trong nhà đèn đều bình thường, có thể tối chỗ nào?

"Tôi không ngủ một mình được."

Khi Joohyun nói chuyện, Seulgi có thể cảm nhận được tiếng thở của nàng, trong đầu lập tức bị gợi ra ký ức, là bộ dạng khi cặp môi đỏ kia đóng mở kéo theo dòng khí ấm áp kích động.

"......"

Lại câu dẫn mình.

Seulgi nhấp môi nói: "Ngủ không được thì ngồi, ngồi lâu mệt rồi là có thể ngủ thôi. Tôi còn có việc."

Kết thúc cuộc gọi, Seulgi đem điện thoại đặt một bên, tay ở dưới vòi vốc nước, tát lên mặt, thong thả ung dung mà dùng khăn lau khô.

Lúc Seulgi đang lau khô vệt nước trên mặt, tiếng bước chân của Seungwan nhích lại gần, Seulgi quay đầu thấy, nói: "Cậu cũng lại đây đi WC hả?"

Seungwan liếc khóe mắt Seulgi, bĩu môi, nói: "Cậu bị tiểu yêu tinh đào rỗng thân thể đúng không? Lúc này mới mấy giờ mà đã buồn ngủ thành thế này?"

Vừa nãy đang xem phim, Seungwan đã chú ý tới thần thái uể oải của Seulgi.

Lời này xốc lên tinh thần của Seulgi một chút, nhấp môi nói: "Tớ đào đâu ra tiểu yêu tinh?"

Seungwan nhưng không tin Seulgi, "xùy", ánh mắt giống như máy quét, từ trên xuống dưới nhìn Seulgi, nói: "Được rồi, chúng ta trở về đi."

Kết quả đi qua phòng chiếu phim số 3, Seungwan cũng không có ý muốn dừng lại, Seulgi nghiêng đầu hỏi: "Không xem sao?"

"Cũng không phải ngày cuối cùng, hôm nay xem ngày mai xem đều giống nhau, Kang bảo nhi cậu như vậy, người không biết còn tưởng rằng tớ là cái gì mà vạn ác nhà tư bản đó."

Seulgi đoán là mình bởi vì hai ngày này không ngủ ngon, cho nên muốn về nhà ngủ.

Seulgi nghĩ nghĩ, nói: "Chúng ta ngày mai lại xem."

Về đến cửa nhà, trong đầu Seulgi đã bắt đầu nghĩ Joohyun ở bên trong sẽ làm cái gì.

Dựa vào mấy lời nàng mới vừa nói trong điện thoại, Seulgi cảm thấy yêu tinh lại suy nghĩ cái gì không đứng đắn .

Nhưng Seulgi không nghĩ tới được là, vừa đẩy cửa ra, toàn bộ phòng khách như bị đổ nghiên mực, tối như hũ nút, chỉ có huyền quan nương ánh đèn hành lang mới có chút tầm nhìn.

???

Seulgi đóng cửa lại, mở ra đèn pin di động, ấn vài cái công tắc đèn trên tường, phát hiện Joohyun nói không sai, xác thật là rất tối.

"Bae Joohyun?"

Seulgi thử thăm dò nhìn về phía giữa phòng khách, phát hiện Joohyun đang ngồi ở trên sofa, ánh đèn di động mãnh liệt chiếu vào đồng tử nàng, dư quang chiếu lên khuôn mặt, phác họa ra đường cong nữ tính rõ ràng sắc nét.

Nàng không phải là nghe mình nói, cho nên vẫn luôn ngồi ở sofa chứ?

Cái đồ ngốc này.

Seulgi chậm rãi đi qua, nói: "Cúp điện sao không nói với tôi?"

Hai bàn chân Joohyun bỗng nhiên buông xuống, thon dài nhẵn mịn, đôi chân cân đối của nàng trông giống như hoa sen xanh đang đứng trong gió, thẳng đứng và mềm mại.

"A Seul không phải nói đang bận sao?"

"......"

Thì ra lúc ấy nàng là muốn nói cái này sao, còn tưởng rằng......

Trên mặt Seulgi hơi hơi nóng lên, đôi mắt dán trên người nàng dời đi, lướt xem tin tức trong diễn đàn bất động sản, không có thông báo cúp điện, lại nhìn ô nộp tiền điện, cũng không có thiếu phí.

Nghĩ nghĩ, Seulgi đi nhìn một chút công tắc nguồn điện chỗ huyền quan, quả nhiên là đứt cầu dao, Seulgi đem công tắc nguồn điện đẩy lên, giây tiếp theo phòng khách đã bị ánh đèn chiếu sáng trưng.

"Đứt cầu dao mà thôi, hiện tại tốt rồi."

Seulgi đem nắp công tắc nguồn điện khép lại, quay đầu phát hiện Joohyun nhìn chằm chằm mình, hỏi: "Nhìn tôi làm gì?"

"A Seul đêm nay hẳn là sẽ không lại đi ra ngoài nữa chứ?"

Lông mày Joohyun rũ xuống, khóe mắt có chút nhàn nhạt đỏ, ánh đèn sáng ngời chiếu xuống đỉnh đầu nàng, xuyên qua tóc mái mũi cùng giữa mày, có một loại mỹ cảm có thể khiến người ta ngây người.

Khiến người ta nhịn không được dịch khai tầm mắt, nhịn không được đau lòng.

Ngực Seulgi như một cục bông đường bị người nắm một phen, luôn có chút không được tự nhiên, hỏi: "Cô làm sao vậy? Bị dọa rồi sao?"

Joohyun vẫn rũ mắt như cũ, khi hô hấp thân thể khẽ nhúc nhích, ánh đèn cũng di động theo.

"A Seul không ở nhà tôi có chút nhàm chán, lần trước em nói phim kinh dị giải tỏa áp lực, cho nên muốn xem vài bộ, không nghĩ tới bị cúp điện."

Giọng nói của Joohyun dừng dừng, một lát, mở to mắt nhìn Seulgi, nói: "A Seul còn muốn bận việc thì cứ đi, tôi một người không sao hết."

"......"

Mạc danh, Seulgi cảm thấy cảm giác tội lỗi như là lục bình sinh trưởng trên mặt hồ ngăn chặn không được, leo lên ngực mình, đem mình quấn chặt.

"Đêm nay sẽ không đi ra ngoài nữa."

Tắm xong, Seulgi bỗng dưng có chút linh cảm cho bản thảo của Do Bong Soon, lập tức cầm iPad vào phòng ngủ phụ.

Đem những linh cảm vụn vặt đều vẽ vào ký lục, thời gian đã qua mười phút.

Seulgi đóng lại bản nháp, đúng vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng Joohyun, "A Seul, tôi có thể vào không?"

"Vào đi."

Seulgi sửa sang lại đồ vật trên mặt bàn, liếc liếc động tác đóng cửa của Joohyun, bỗng nhiên nhớ tới việc gì, hỏi: "Có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không, tôi làm cho cô, hoặc là gọi đồ ăn ngoài cũng được."

"Ăn cái gì cũng được sao?"

"Đương nhiên, cô nói là được."

Joohyun chậm rãi lại gần, đứng ở trước mặt Seulgi, thân ảnh cao gầy chặn ánh sáng phía sau, bóng dáng kéo dài từ trên người Seulgi tới phía sau bàn thiết kế.

"Nói ra A Seul sẽ đồng ý sao? Em bận như vậy, có chậm trễ thời gian của cô không? Hay là thôi đi."

Ngữ khí tức khắc làm Seulgi nhớ tới, bản thân đem Bae Joohyun quăng một ngày một đêm, mà người ta bị phim kinh dị dọa đến nỗi chỉ có thể đáng thương co rúm ở trên sofa chờ mình trở về.

Cảm giác áy náy giống như thủy triều đánh úp lại, Seulgi giơ mặt lên, chân thành tha thiết nói: "Tôi đã vẽ xong rồi, nói đi, cái gì cũng được, chỉ cần cô thích."

Ngay sau đó, Seulgi liền tinh tường nhìn thấy Joohyun nâng tay lên, ngón tay thon dài trắng nõn đẩy ra cúc trên cùng áo sơ mi, xương quai xanh thẳng tắp lộ ra, khe rãnh thâm thúy gợi cảm dọc theo bả vai ẩn hiện.

"Tôi muốn," cởi đến cúc thư hai nàng liền dừng động tác, tầm mắt khóa ở khuôn mặt Seulgi, "Ăn em."

Nụ hôn rơi xuống như mưa giông mùa hạ, nói đến là đến, nhưng thời gian kết thúc lại như băng tuyết phương bắc, dài lâu không hẹn.

Seulgi còn không có kịp làm động tác rụt cổ, liền bị người chế trụ bả vai, môi đỏ mềm ấm như một con lăn thật lớn, đè nặng cằm.

Seulgi là mặt hướng ghế, sau lưng không dựa vào được cạnh bàn, cảm giác muốn ngã xuống làm bản thân thực không có cảm giác an toàn, chỉ có thể dùng đôi tay bám vào bả vai Joohyun.

Hai luồng hô hấp đan xen vào nhau sẽ tỏa ra một hương vị rối loạn nhân tâm, Seulgi gian nan từ cổ họng nói ra, "Cô lại ngứa miệng có phải hay không?"

Seulgi lại có ý nghĩ muốn cắn Joohyun, nhưng hàm răng vừa chạm vào cánh môi mềm mại kia, vẫn là không có hạ khẩu được.

"Không phải nói chỉ cần tôi thích, cái gì cũng có thể sao?"

"Tôi thích nhất chính là như thế này."

Joohyun là dựa vào bên gáy Seulgi nói, hơi thở ấm áp như là một cái lưới lớn, giăng trên cổ nàng, câu đến Seulgi thân mình run rẩy, nhìn kiên cố như thiết nhưng tâm trí đã vỡ vụn.

Tay Seulgi từ trên vai Joohyun trượt xuống lại lần nữa leo lên, cuối cùng toàn bộ eo bị người nhấc lên, ôm tới trên mặt bàn thiết kế rộng mở sạch sẽ.

Vì tiện lấy tài liệu, Seulgi đem bàn thiết kế đặt dựa vào cửa sổ ven tường.

Mới vừa rồi Seulgi không có mở điều hòa mà là mở cửa sổ, chỉ đem rèm cửa sổ kéo xuống, giờ phút này gió ngoài cửa sổ hơi hơi gợi lên, mát lạnh thoải mái, may mắn cũng cuốn không nổi bức màn.

Dưới thân bảng cắt mẫu bị dao cắt qua vô số lần, đã sớm không còn nhẵn nhụi nguyên trạng, da thịt đè ở trên mặt, như là trải lên một tầng đá vụn.

Hai tay Joohyun đặt trên người Seulgi, trên môi dấu vết son môi hỗn loạn, "Hôm nay bữa tối hương vị thật tuyệt."

Bữa tối?

Seulgi nhìn yêu tinh chết tiệt này, rõ ràng là đem cái này coi như món khai vị.

"Đã trễ thế này, hay là...... chúng ta ngủ đi? Cái này...... cũng bất lợi với việc hồi phục vết thương của cô."

"Được thôi."

Joohyun đồng ý rất nhanh, nhanh đến mức Seulgi có chút không thể tưởng tượng, đón ánh mắt, hỏi: "Thật vậy chăng?"

"Đương nhiên, có điều tôi hiện tại còn chưa buồn ngủ. À, em vừa nãy hình như nói ngủ không được thì làm, làm lâu rồi tự nhiên sẽ mệt, thật vậy chăng?"

Sống mũi thẳng tắp tú khí của nữ nhân cọ cọ sườn mặt Seulgi, hơi thở ấm áp thổi vào lỗ tai, nóng đến Seulgi cơ hồ muốn hòa tan.

Seulgi sao lại nghe không ra ý tứ của Joohyun, nhấp môi nói: "Tôi nói là ngồi không phải làm!"

"Phải không? Tôi cảm thấy rất có đạo lý, A Seul, em không cho tôi đi ngủ có phải còn muốn cùng tôi hôn môi không?"

Seulgi có thể rõ ràng cảm nhận được, ngón tay thon dài của Joohyun dọc theo sống lưng mình , lại theo hoa văn trên quần áo xoa vuốt.

Ngày thường Seulgi sẽ vẽ, tạo và cắt mẫu trên bàn thiết kế, hôm nay lại thay đổi, Seulgi thành đồ vật trên đài bị Bae Joohyun thao tác khống chế.

"Đừng có xuyên tạc ý của tôi."

Joohyun ngồi xuống trên ghế, tay thủ sẵn ở bả vai Seulgi, chóp mũi rốt cuộc buông tha mặt Seulgi, cười nói: "Lúc nãy thấy em nhắm mắt bộ dáng rất hưởng thụ, xác định là không muốn sao?"

"Đây là động tác theo bản năng, chẳng nói lên được cái gì."

Joohyun thật dài mà "Ồ" lên, tay dừng trên đầu gối Seulgi, như là cổ nhân thăm dò vào trong núi rừng, tiến lên thật cẩn thận, môi đỏ một lần nữa bám vào bên tai Seulgi, "Chính là nơi này của em không phải nói như vậy."

Tỉ mỉ tinh tế hôn khắp mọi nơi, Seulgi rất muốn nói không có, nhưng trừ bỏ thấp giọng nức nở, cái gì cũng nói không nên lời.

Gió cuốn lên một góc bức màn, ánh trăng trắng bệch thanh lãnh lọt vào, đồng thời gió lạnh cũng cuồn cuộn không ngừng mà thổi vào.

Khi Seulgi cho rằng Joohyun sẽ giống gió ngoài cửa sổ, sẽ không dừng lại, thì đôi môi ấm áp kia bỗng nhiên từ khóe môi chậm rãi dịch chuyển, dọc theo xương hàm thong thả ôn nhu hướng về phía bên tai.

Cuối cùng, dừng lại, giọng nói mềm nhẹ vang lên.

"Mấy ngày nay có phải giận tôi hay không?" Nàng ngậm lấy vành tai Seulgi, "Nói cho tôi biết, giận tôi chuyện gì?"

Thủy triều mãnh liệt dữ dội bỗng kết thúc đột ngột, chỉ để lại dấu vết của sự ẩm ướt và ánh trăng im lặng lạnh lẽo trên đá ngầm gồ ghề.

Seulgi chậm rãi xoay chuyển tròng mắt, nhìn về phía Joohyun, tiếng nói có chút khàn, "Cô ngày đó xác định là vì cùng tôi ngồi máy bay mới trở về Seoul?"

Chuyện này đã nghẹn ở trong ngực Seulgi mấy ngày rồi, nàng đã hỏi như vậy, Seulgi đơn giản cũng nói thẳng.

Joohyun khẳng định nói: "Đúng, là bởi vì tôi ở trên máy bay hôn em, cho nên em không vui sao?"

"Thực xin lỗi," môi nàng rời xa vành tai Seulgi, lại nói: "Tôi về sau có thể sửa."

Seulgi không để ý tới những lời này, trong mắt lượn lờ xuân ý cũng hoàn toàn tan hết, nói: "Vậy cô cùng Jung Sojung là chuyện như thế nào? Cô trở về không phải bởi vì cô ta sao? Vì sao muốn gạt tôi?"

Phải chính là phải, không phải liền không phải.

Seulgi rất để ý, nàng một mặt nói là bận rộn công tác đồng thời còn bỏ ra thời gian cùng mình ngồi máy bay, nhưng nguyên nhân chân chính lại không phải như thế.

"Tôi vì cô ta làm cái gì?" Joohyun ngạc nhiên, một lát, lúc này mới nhớ lại ngày đó việc Jung Sojung té xỉu, nói: "Cô ta ngày đó đột nhiên té xỉu, vừa lúc tôi ở gần đó, Sooyoung nhờ tôi lên xem xem cô ta có sao không."

Joohyun lại cúi đầu hôn hôn khóe mắt Seulgi, nói: "Ai nói với em cái gì sao?"

Chân tướng chỉ là như vậy?

Seulgi có chút kinh ngạc, theo sau lắc đầu: "Không có."

Xác thật không ai cùng Seulgi nói qua cái gì, hết thảy đều là bản thân tự nghĩ ra, bài đăng kia trong vòng bạn bè của Jung Sojung cũng đã sớm bị hạn chế sau ba ngày rồi.

"Trước kia có cái gì không vui phải nói cho tôi, đừng suy nghĩ vớ vẩn, đừng giận dỗi, đừng không để ý tới tôi."

Đầu ngón tay Joohyun vuốt ve qua lại xương mày nàng, như là đang vỗ về một món trân bảo, nhìn chằm chằm đôi môi hơi sưng, nói: "Giống như đêm nay, rất ngoan."

Chút ngưa ngứa giữa mày làm Seulgi nhịn không được rụt rụt thân mình về phía sau, đôi mắt liếc nàng, "Cho nên cô nên đi ngủ đi?"

"Tôi còn chưa có ăn no."

"......"

Chính là mút lâu như vậy cũng nên mút đủ rồi chứ?

Seulgi cố ý xụ mặt, ngữ khí nghiêm túc nói: "Bae Joohyun, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước."

Joohyun câu môi cười cười, bám vào người khẽ cắn cằm Seulgi, "Em có biết mình hung dữ lên bộ dáng có bao nhiêu xinh đẹp hay không, ngoan, lại đến hôn một chút."

......

Toàn bộ cuối tuần qua đi.

Seulgi lúc này mới khắc sâu nhận định của Seungwan, Bae Joohyun xác thật là tiểu yêu tinh, mặc dù không có làm đến cuối cùng, cũng có thể đào rỗng thân thể của mình.

Thứ hai Seulgi đi vào công ty, thực sự đem mọi người làm kinh ngạc một phen, tài vụ đem trà cẩu kỷ mình pha đưa tới trước mặt Seulgi, nói: "Seulgi, cô đừng liều mạng như vậy, cuối tuần nên nghỉ ngơi, thân thể là tiền vốn của cách mạng."

Seulgi nặn ra một nụ cười vô lực, cảm ơn trà cẩu kỷ của tài vụ, uống một ngụm, chỉ cảm thấy đầy bụng chua xót.

Thân thể là tiền vốn cách mạng, nhưng hiển nhiên nhà tư bản đáng chết không cho rằng như vậy, một hai phải ép khô nàng đến chỉ còn một giọt giá trị cuối cùng mới bằng lòng bỏ qua.

Nhưng chuyện này khẳng định không thể nói với bọn họ, trên mặt Seulgi bày ra mỉm cười: "Yên tâm đi, tôi chỉ là tinh thần thoạt nhìn không tốt, dưỡng dưỡng một chút là được."

Tài vụ nói sẽ cho Seulgi mấy cái phương thuốc cổ truyền để bổ khí, rồi sau đó nói: "Đúng rồi Seulgi, Jhome bên kia gần đây có vài người bên bộ phận thiết kế liên hệ chúng ta, hỏi chúng ta bên này còn thiếu người không. Việc này cô thấy thế nào?"

Lúc trước Seulgi nhẫn nại ở lại Jhome đợi ngày nộp bản thảo cho Nexon, một là phòng ngừa Lee Sunmi có thể trước tiên chuẩn bị đi cạnh tranh, hai là vì muốn xem thử, rốt cuộc ai có thể mang theo cùng đi.

Seulgi lại uống một ngụm trà cẩu kỷ, nhấp môi nói: "Xem xét sau đi, hiện tại đơn lượng nhu cầu không lớn."

Thứ tư, Seulgi liền vẽ ra bản thảo cho cuộc thử nghiệm, sửa chữa mấy bản, cảm thấy vừa lòng liền gửi tới hòm thư của Do Bong Soon.

Không đến thời gian một ngày, Do Bong Soon liền trả lời, gửi cho Seulgi bản hợp đồng điện tử, hỏi Seulgi khi nào thuận tiện đi ký hợp đồng, cuối cùng cũng thực sảng khoái chuyển tiền nhuận bút tới tài khoản cho Seulgi.

Seulgi nhìn kỹ trên hợp đồng không có điều khoản gì là bẫy, lập tức cùng Do Bong Soon hẹn thời gian, cũng đem việc này nói cho Seungwan.

Seungwan đầy mặt kiêu ngạo gọi điện thoại cho Seulgi, nói: "Không hổ là Kang bảo nhi nhà ta, tớ biết cậu có thể mà."

Kỳ thật Seungwan trong lòng biết Seulgi tất nhiên sẽ được chọn, nhưng vẫn ức chế không được vì bạn tốt vui vẻ.

Seulgi cười khanh khách nói:

"Cuối tuần tớ mời cậu xem bù bộ điện ảnh lần trước, cho Son đại tiểu thư của chúng ta coi như tạ lễ."

"Đổi một bộ khác đi, bộ kia tớ đã xem xong rồi," Seungwan ngày hôm sau lại đi xem một hồi, tiếp theo nói: "Lần trước chúng ta đi như vậy thật quá đáng tiếc, cậu không biết đâu, nữ thần của tớ diễn thật là tuyệt, bộ dáng nhu nhược đáng thương, mỹ nữ nhu nhược lên thật là làm người ta đau lòng. Ai, cũng không biết về sau tớ có cơ hội có thể cùng cô ấy gặp một lần hay không."

Nhu nhược đáng thương.

Nghe thấy câu này Seulgi liền theo bản năng nhớ tới Joohyun, khép lại đôi chân đột nhiên có chút lên men.

Đêm đó Seulgi chính là bị vẻ ngoài của yêu tinh kia mê hoặc, cho rằng nàng là tiểu bạch thỏ, ai biết dưới lớp da đó là tu luyện ngàn năm Cửu vĩ hồ.

Nội tâm than thở xong, Seulgi nói: "Cậu về sau khẳng định có cơ hội, rốt cuộc một vòng tròn, yên tâm đi."

Chủ nhật Seulgi muốn đi theo Do Bong Soon ký hợp đồng, địa điểm hai người hẹn vẫn là đài truyền hình JN lần trước gặp.

Seungwan hôm nay vừa lúc tham gia xong lễ kỷ niệm, liền cùng Seulgi đi qua.

"Rốt cuộc cũng giải phóng, chị Kwon cho tớ nghỉ mười ngày. Không cần phát sóng trực tiếp cùng chạy hoạt động, thật sảng khoái." Seungwan ngồi ở ghế phụ duỗi eo.

"Kang bảo nhi, tuần sau không có việc gì chứ? Chúng ta đi ra ngoài chơi một chút."

Seulgi nắm vô lăng, cẩn thận nghĩ nghĩ, nói: "Hẳn là không có việc gì, hợp đồng này ký xong về sau sẽ rất ổn định."

Đài truyền hình cách công ty hơi xa, hơn một giờ Seulgi mới chạy đến phụ cận.

Hôm nay ký hợp đồng phải vào đài truyền hình, đem xe đỗ xong hai người liền hướng cửa lớn đi, nhưng mới bước ra không được vài bước, trước mặt liền nhảy tới một bóng người.

***
Tác giả có lời muốn nói:

Kang Seulgi tìm ra chân lý: Sắc đẹp là độc dược, nữ nhân càng nhu nhược càng không thể tin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro