➌➏

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Seulgi."

Giọng nói của người trước mặt rất khàn.

Seulgi dừng bước, rất nhanh nhận ra nữ nhân trước mặt xách theo một cái túi mua hàng, là người cũ của Jhome, Yoojung.

Seoul là một nơi rộng lớn, ngoại trừ cố tình gặp gỡ, tỷ lệ đụng phải người quen không lớn.

Ít nhất sau khi rời Jhome mấy tháng, đây vẫn là lần đầu tiên Seulgi gặp phải đồng nghiệp cũ.

Seulgi nhớ mang máng, lần cuối cùng thấy Yoojung, cô ta ở Jhome nắm được mấy tài nguyên quan trọng, là tâm phúc của Lee Sunmi, đi đến nơi nào cũng đầy mặt cảnh xuân.

Nhưng giờ phút này, khuôn mặt cô ta có chút tiều tụy, nếp nhăn khóe mắt nhiều lên không ít.

"Có chuyện gì sao?"

Ánh sáng dừng trên khuôn mặt tinh xảo trắng nõn của Seulgi, thần thái đặc biệt đạm mạc, Yoojung rũ mắt, nét mặt biểu lộ ý cười: "Tôi ở bên này đi dạo phố, không nghĩ tới còn có thể gặp phải các người."

Seulgi chỉ nhìn cô ta không nói chuyện.

Không khí có chút xấu hổ, Yoojung vẫn tươi cười, tiếp tục nói: "Tôi nghe mọi người nói cô mở phòng làm việc, tôi gần đây thật sự bận quá, còn chưa có kịp chúc mừng cô."

Seulgi cười như không cười mà nhìn cô ta, nói: "Xem ra chị Sunmi của các người xác thật rất coi trọng cô, cố gắng làm việc."

Seulgi biết Yoojung đã sớm bị Kim Taeyeon sa thải, nói như vậy chỉ là vì ghê tởm cô ta mà thôi.

Nhắc tới Lee Sunmi, ý cười trên mặt Yoojung hơi đình trệ, tay siết chặt túi mua hàng, nói: "Tôi cùng Seulgi giống nhau, đã không còn ở Jhome nữa. Gần đây rất nhiều công ty muốn tuyển dụng tôi, tôi bận ứng phó, còn chưa có nghĩ kỹ muốn đến công ty nào."

Giọng nói dừng một chút, Yoojung xem xét liếc Seulgi, thật sự không nhìn ra cảm xúc gì trên mặt Seulgi.

Đợi một lát, cô ta lại cười nói: "Seulgi, công ty mới vừa khai trương có đủ người hay không? Nếu cần hỗ trợ, tôi có thể giúp cô."

Seulgi chỉ nhìn cô ta rồi nhàn nhạt cười, Yoojung cắn môi, lại nói: "Mọi người đều nói mới không bằng cũ, chúng ta cùng nhau làm cộng sự nhiều năm như vậy, tôi khẳng định nhanh nhẹn hơn so với những người mới bên ngoài. Huống chi trước kia vẫn là Seulgi dẫn dắt tôi, cô có yêu cầu tôi cũng không thể làm ngơ."

Nói cũng thật hợp tình hợp lý.

Yoojung là họ hàng của một người bạn đại học nào đó không có giao tình gì của Seulgi, vốn làm về thiết kế manga anime, sau đó bởi vì đắc tội cấp trên mất việc, lúc ấy Jhome mới có chút khởi sắc, bạn cùng trường giới thiệu cô ta tới phòng làm việc tìm một công việc tạm thời. Tạm thời này chính là ba năm, mặc dù cô ta không theo kịp trình độ trong ngành, nhưng niệm tình cô ta là người lâu năm trông công ty, ngày thường cũng không khác người, Seulgi rốt cuộc cũng không làm khó cô ta.

"Công ty của tôi nhỏ bé, nhiều công ty muốn tuyển cô như vậy, tôi không thể làm chậm trễ tiền đồ của cô được."

Ánh mắt Seulgi nhàn nhạt xẹt qua mặt Yoojung, nhìn thoáng qua Seungwan, nói: "Wannie, đi thôi."

Tính tình Seungwan từ trước đến nay vốn cáu kỉnh, nhìn thoáng qua Yoojung, khi đi ngang qua người cô ta, thanh âm từ từ nói: "Haiz, chính mình mù mắt chó chọn sai chủ, còn có mặt mũi lớn mà nói như vậy."

Cũng mặc kệ Yoojung phía sau là sắc mặt như thế nào, hai người không quay đầu lại mà đi thẳng vào đài truyền hình.

Thẳng đến xung quanh không có người, Seulgi mới nhìn về phía Seungwan, hỏi: "Cô ta đây là có chuyện gì?"

Trình độ thiết kế của Yoojung mặc dù không tính là tốt, nhưng để tìm một công việc hẳn là không khó, hai người lúc trước cũng đã sớm xé rách mặt nhau, phàm là người có cốt khí, cũng sẽ không cầu xin mình như vậy.

"Cậu không biết thôi sau khi cậu rời khỏi Jhome, cô ta cùng Lee cẩu nơi nơi rêu rao cậu ngoại tình, đại khái là mơ mộng rằng Lee cẩu có thể đem cô ta vớt trở về. Lúc đó cô ta vẫn chưa chịu rời khỏi nhóm chat, giả vờ trượt tay ở bên trong bóp méo sự thật, may là Kim Taeyeon phát hiện sớm đá cô ta ra ngoài."

Seungwan nhún nhún vai, "Dù sao cũng là Kim Taeyeon tung độc chiêu, đem thanh danh của cô ta bôi xấu, hiện tại ngành này không ai cần cô ta. Có cần cô ta, cô ta cũng không chịu làm lại từ đầu, cậu cũng hiểu mà."

Seulgi không nghĩ tới sau khi cô ta rời đi còn xảy ra nhiều chuyện như vậy, câu môi nói: "Khó trách có thể mặt dày cầu xin, lại nói, tớ chỉ mời Taeyeon một bữa cơm xác thật không đủ."

"Chị ấy hẳn là sẽ mau trở lại thôi, đến lúc đó rồi nói sau," Seungwan nhìn Seulgi, nói: "Cậu đừng mềm lòng, loại rác rưởi này không đáng."

"Tớ nhìn rất giống người nhặt rác sao?" Seulgi bị Seungwan chọc cười, một lát, thanh âm hơi thấp, "Có điều mấy lời của cô ta cũng có chút ý tứ."

Có một ý niệm mông lung dần dần tụ lại trong lòng Seulgi, rồi lại tạm thời nói không nên lời đó là cái gì.

Do Bong Soon lúc này đang ở trường quay trong đài truyền hình tổng duyệt một chương trình chiếu mạng, hai người ở một bên đợi mười phút.

Seungwan trong khoảng thời gian này chạy lịch trình khắp nơi, người cũng quen biết không ít, thấy ai cũng có thể tiếp vài câu, tiếp đó có người đánh giá Seulgi, cười nói: "Đây là tiểu sư muội mới vào công ty sao?"

"Nếu cậu ấy là nghệ sĩ, các người còn có thể chưa từng nghe qua tên cậu ấy sao?" Seungwan nhướng mày, nói: "Bạn thân của tôi, xinh đẹp chứ?"

"Xinh đẹp, quả nhiên gái xinh đều chơi chung với nhau."

Không bao lâu Do Bong Soon từ trong phòng điều hành đi ra, đem hợp đồng đưa cho Seulgi, nói: "Tôi bên này hơi bận, xin lỗi."

"Không có việc gì."

Xem xong hợp đồng, Seulgi liền lưu loát mà ký vào, mỗi bên lấy một bản.

Do Bong Soon cất hợp đồng, cười tủm tỉm nói: "Vốn dĩ đêm nay muốn mời cô cùng Wannie ăn bữa cơm, nhưng hiện tại công việc quá nhiều, chỉ có thể hẹn lần tới."

Cùng Do Bong Soon nói chuyện vài câu, Seulgi đem hợp đồng cất vào trong túi, đeo trên vai, đi theo Seungwan ra khỏi trường quay, khi hai người rời đi, phía sau lưng có đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm hai người.

"Tiểu tổ tông, cô có thể dừng lại hay không? Đạo diễn Chu bên kia thúc giục đến tức giận rồi, cô còn muốn ở bên này chụp một bộ khác, nghĩ cái gì thế?"

Người đại diện cầm bình giữ ấm đi đến trước mặt Jung Sojung, trên mặt tràn đầy nôn nóng, phát hiện cô đang xuất thần, hỏi: "Cô nhìn cái gì vậy?"

"Bọn họ là ai?"

Thân ảnh của Seulgi cùng Seungwan vừa lúc bị cửa thang máy che giấu, người đại diện đảo mắt, nói: "Son Seungwan cùng bạn của cô ấy."

Jung Sojung đạm đạm hỏi, "Cũng là nghệ sĩ?"

"Son Seungwan chính là celeb mà gần đây công ty đang nâng đỡ, bạn cô ấy thì không phải, người đó làm gì tôi cũng không biết, có điều cũng có nghe qua, lớn lên xinh đẹp tính tình cũng khá tốt."

Người đại diện càng sốt ruột việc vào đoàn làm phim, thở dài nói: "Người cũng không chịu gặp cô, hà tất một hai phải lưu lại đây? Nghe lời đi, quay xong chúng ta có rất nhiều thời gian."

Trên tay cô ta có một cây rung tiền như thế này, không chỉ có quan hệ họ hàng với bà chủ công ty, năng lực nghiệp vụ cũng rất khá, nhưng lại cố tình không thông minh, cố đấm ăn xôi phải theo đuổi một người không hứng thú với mình.

Có đáng so với việc kiếm tiền hay không?

Người đại diện thật sự có chút không hiểu nổi .

Jung Sojung lần này trở về xác thật là vì Bae Joohyun, đương nhiên còn muốn làm rõ ràng Kang Seulgi rốt cuộc là thân phận gì.

Đêm đó Chu Seokjin mang theo mọi người trở về quán cơm, cô nghe được bọn họ nói chọc phải bạn gái của Bae Joohyun, cô nghe xong gấp đến độ vội vàng đi xuống muốn tìm hiểu đến cùng.

Kết quả thử một chút, đáp án làm cô an tâm.

Nghĩ đến đây, đáy mắt Jung Sojung lạnh xuống.

Nếu không phải Seulgi cố ý, người khác làm sao có thể cho rằng cô ấy là bạn gái của Bae Joohyun?

Jung Sojung có chút khinh thường, miệng lưỡi nhàn nhạt nói: "Xem mặt cũng nhìn không ra cái gì, tốt xấu ai mà biết được."

"Đúng rồi, cô đi hỏi thăm một chút, hai người họ đến đây làm cái gì?"

......

Sáng sớm thứ ba.

Seulgi tổ chức cuộc họp giữa các bộ phận, thảo luận một chút tình hình tăng trưởng của ThinkJ trong khoảng thời gian này.

Họp xong Seulgi từ phòng tài vụ lấy về mấy phần báo cáo, ngón tay ở trên bàn phím nhẹ gõ, rũ mắt như đang trầm tư.

Giữa trưa, Ningning gõ cửa văn phòng Seulgi, cười nói: "Seulgi đêm nay có rảnh không?"

Seulgi đang sửa sang lại tư liệu bên phía Do Bong Soon gửi tới, ngẩng đầu, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Hôm nay sinh nhật tôi, buổi tối muốn cùng mọi người đi tụ tập. Seulgi, cô có đi không?"

Ánh mắt của Ningning rất tha thiết, Seulgi nghĩ nghĩ, gật gật đầu, cười nói: "Sinh nhật vui vẻ."

Ningning chọn một nhà hàng nướng BBQ ngoài trời, mỗi vị trí đều sẽ có tường cách âm, bên cạnh trồng cây trúc. Đêm nay đồng nghiệp tới không ít người, vừa lúc Seungwan trong khoảng thời gian này không có việc gì, cũng tham gia.

Tuy nói là ăn sinh nhật, nhưng Ningning cũng không thích ăn bánh kem, thoạt nhìn so với liên hoan bình thường cũng không có khác biệt quá lớn.

Uống lên chút rượu, Ningning bỗng nhiên mặt đỏ bừng nhìn về phía Seulgi, thấp giọng nói: "Seulgi, tôi có thể hỏi cô mấy vấn đề không?"

Các đồng sự đều đang uống rượu trò chuyện, trong tiệm còn mở nhạc, Seulgi thật khó khăn mới nghe rõ, nói: "Cô nói đi."

Ningning nhìn chằm chằm Seulgi, môi ngập ngừng vài cái, bỗng nhiên lắc đầu nói: "Thôi đi, để lần khác."

"......"

Seulgi nhìn Ningning đầy mặt men say, chỉ cho rằng cô ấy uống nhiều quá, cũng không để ý, nói: "Uống không được thì đừng uống quá nhiều."

Mới vừa cùng Ningning nói xong, âm thanh của mọi người tựa hồ dừng dừng, ngay sau đó, một giọng nói thanh lãnh trầm thấp vang lên, "A Seul, thật trùng hợp, em cũng ở chỗ này."

Seulgi ngẩng đầu, chỉ thấy Joohyun cùng Park Sooyoung đứng sóng vai cách đó không xa, ánh đèn hơi tối chiếu lên giày da tây trang hai người bọn họ, hết sức thu hút.

Không chờ Seulgi đáp lại, ánh mắt Sooyoung đảo qua nàng cùng Seungwan, tựa như thương tiếc: "Trong tiệm không còn chỗ trống, tôi muốn ăn nướng BBQ ở đây rất lâu rồi, thật đáng tiếc."

Ningning tương đối nhiệt tình, thấy hai người quen biết Seulgi, cười nói: "Chúng tôi bàn này vẫn còn trống, không ngại có thể ngồi cùng nhau."

Joohyun nhìn về phía Seulgi, hỏi: "Có thể chứ?"

Park Sooyoung là bà chủ của Seungwan.

Chỉ cần có một tầng quan hệ, Seulgi mặc dù không muốn yêu tinh lưu lại, cũng không thể không bận tâm đến Seungwan, gật gật đầu nói: "Ngồi đi, người nhiều cũng náo nhiệt hơn."

Theo sau hai người liền theo thứ tự ngồi ở bên cạnh Seungwan, bàn ăn là bàn dài, Joohyun vừa lúc đối diện Seulgi.

Seulgi nhàn nhạt liếc Joohyun một cái.

Sao mà đi đâu cũng gặp phải chị ấy?

Thực sự có việc trùng hợp như vậy sao?

May mà Joohyun ở bên ngoài diện mạo thực phù hợp, thong dong bình tĩnh, không có làm ra bất luận chuyện khác người gì cả.

Bên tai có không ít âm thanh thấp thấp khen bọn họ xinh đẹp, Seulgi lại liếc Joohyun, vừa lúc thoáng nhìn nàng nghiêng mặt, khuôn mặt đường nét thực rõ ràng, ngũ quan anh khí, là một loại mỹ cảm rất có tính xâm lược.

Sau khi uống rượu, có người đề nghị chơi trò chơi, lấy trong tiệm một bộ thẻ bài lời thật lòng hay đại mạo hiểm, lại cầm lấy một vỏ chai rượu.

"Chai rượu quay tới ai, người đấy phải rút một tấm thẻ bài, mặc kệ là lời thật lòng hay là đại mạo hiểm, đều phải thành thật làm, liên tục quay tới hai lần, lần thứ hai có thể dùng phạt rượu ba ly để bỏ qua, không thể chơi xấu nha."

Sooyoung cười tủm tỉm nói: "Ăn ké không thể ngồi không, việc quay bình rượu giao cho tôi đi?"

Mọi người không ý kiến.

Sooyoung đứng dậy, cổ tay nhẹ nhàng dùng sức, bình rượu liền xoay tít ở trên mặt bàn, cuối cùng tốc độ từ nhanh chuyển thành chậm, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, ngừng ở trước mặt Joohyun.

Sooyoung đem thẻ bài tới, cười như không cười nói: "Vận khí cậu quá tốt, không liên quan đến tôi nha."

Joohyun rút một tấm, kẹp ở đầu ngón tay nhìn thoáng qua, Sooyoung rút lại từ trong tay Joohyun, đọc to, "Nói một việc xấu hổ 囧 bị nhiều người chú ý gần đây."

Bae Joohyun diện mạo xuất chúng, khí chất siêu phàm, đầy mặt đều là cấm dục lãnh đạm, người như vậy có thể có cái việc xấu hổ 囧 gì ?

Mọi người cũng tò mò.

Joohyun rũ rũ mắt, rồi sau đó nhìn về phía Seulgi, nhàn nhạt hỏi: "A Seul, người mới có ưu đãi không?"

Lời này ngầm nói là có chuyện, nhưng không muốn nói, Seulgi câu môi, ác liệt nhướng mày, nói: "Tuy rằng là trò chơi, nhưng chơi là chơi, ai cũng đều giống nhau, từ đâu ra đặc thù chiếu cố?"

"Em xác định sao?"

"Đương nhiên."

Joohyun nhìn Seulgi gằn từng chữ: "Gần đây bị một con mèo miệng lưỡi sắc bén cắn, cắn rất tàn nhẫn, miệng tôi sưng vù cả lên, mỗi ngày ra cửa đều sẽ bị người ta nhìn chằm chằm, chuyện này có tính không?"

Mọi người nháy mắt bị chọc cười, "Là thứ mèo gì, còn chọn mỹ nữ để xuống tay."

Ánh mắt Joohyun không di chuyển, nhìn chằm chằm Seulgi, tiếng nói trầm tĩnh như nước: "Là một con mèo nhỏ háo sắc."

"......"

Seulgi cắn răng, trừng mắt nhìn Joohyun, không muốn nàng tiếp tục lên tiếng, vội nói: "Bắt đầu vòng tiếp theo đi."

Bình rượu lại một lần nữa bị Sooyoung xoay lên.

Không bao lâu, miệng bình lại dừng trước mặt Seulgi.

Sooyoung cười khanh khách mà đem thẻ bài cho cô, Seulgi tùy tay chọn, Sooyoung ngồi bên, đem nội dung thẻ bài đọc lên.

"Ngồi trên đùi người bị phạt vòng trước, đút cho ăn một thứ, thời gian năm phút."

Đêm nay đều là nữ nhân, mọi người đem ánh mắt đặt hết trên người Seulgi.

Seulgi hít một hơi, đành phải đứng dậy đi đến bên cạnh Joohyun.

Thanh lãnh trong mắt Joohyun nhiễm chút ý cười, cong môi, "Tùy tiện ngồi, tôi không sao cả."

Ha ha.

Seulgi giờ phút này chỉ hận chính mình không nặng tới 500kg.

Seulgi nghiêng thân mình ngồi trên đùi Joohyun, còn chưa kịp quay đầu lại lấy thức ăn, một đôi tay liền bắt lấy eo cùng khuỷu chân Seulgi, dễ như trở bàn tay mà đem Seulgi hướng vào trong ôm ôm.

Seulgi còn chưa kịp lấy lại tinh thần, tiếng nói trầm thấp của Joohyun ở bên tai Seulgi vang lên: "Ngồi cẩn thận, đừng để bị té xuống."

Cái độ cao này còn sợ té sao?

Toàn bộ xoang mũi đều là hương vị trên người Joohyun, tay Seulgi chống ở tay ghế dựa, nhất thời đã quên chính mình muốn làm cái gì.

Một lát, nàng mới phản ứng lại, xoay người tùy tiện lấy một quả nho xanh, đưa tới bên miệng Joohyun.

Không biết có phải ảo giác hay không, Seulgi chỉ cảm thấy cặp môi thủy nhuận gợi cảm kia chậm rãi, quần áo va chạm vào nhau, khô nóng như vi khuẩn sinh sôi vô hạn, bao phủ tứ chi Seulgi.

Tầm mắt Seulgi từ trên môi nàng hoả tốc rời đi, cổ áo sơ mi của Joohyun không chút cẩu thả, nhưng bởi vì dựa vào gần, Seulgi có thể rõ ràng nhìn thấy nó hơi hơi rung động bởi nhịp đập của trái tim.

Joohyun cắn lấy quả nho trong nháy mắt, Seulgi đột nhiên từ trên đùi nàng đứng lên, suýt nữa lảo đảo, vẫn là Joohyun kịp thời duỗi tay đỡ lấy.

Trên môi Joohyun còn vương chút nước nho, cười nhìn Seulgi: "Còn chưa đủ năm phút, sao lại đứng lên? Tôi dọa người như vậy sao?"

Trong lòng Seulgi hối hận vì gan của mình không đủ lớn, không dám ngồi lại trên đùi Joohyun, nhưng Joohyun rõ ràng chính là một bộ dáng muốn Seulgi phải ngồi đủ thời gian.

Cũng không thể nói là mình ngồi trên đùi nàng trong lòng tâm viên ý mã*đi?

* ý chỉ trong lòng rối loạn, nhảy nhót lồng lộn

Một lát, Seulgi cắn răng, nói: "Chân cô cứng quá, tôi bị trĩ."

"......"

Ánh mắt mọi người tất cả đều tập trung trên người Seulgi.

Chỉ có Joohyun mặt không đổi sắc, đôi mắt chuyển qua xương hông Seulgi, như là tin cái lý do sứt sẹo này của Seulgi, nhướng mày nói: "Vậy được rồi, đây là vấn đề của tôi, có thể bỏ qua."

Seulgi trở lại chỗ ngồi, Ningning yên lặng mà đem que nướng vị cay chuyển hết đi, vẻ mặt quan tâm nói: "Seulgi, trong khoảng thời gian này cô đừng ăn cay."

"......"

Seulgi ừ một tiếng, bưng lên một ly rượu uống cạn, rượu cay vào cổ họng, bản thân tự hoài niệm da mặt vừa bị chính mình vứt bỏ.

Bàn tiệc nhiều trò chơi đa dạng, chơi mấy vòng mọi người lại đề nghị đổi cái khác, vừa lúc nướng BBQ có máy hát karaoke, mọi người đề nghị thuê, chọn bài 《 Love song 》 liền bắt đầu mỗi người hát một câu, ai không tiếp được bị phạt một chén rượu.

Tửu lượng của Seulgi vốn không tốt, qua một vòng đã uống tới choáng váng, Seungwan nhìn Seulgi một cái, đứng dậy đổi vị trí sang bên phải Ningning.

"Kang bảo nhi, cậu không sao chứ?"

Seulgi tay chống cằm, chóp mũi đều nhiễm đỏ ửng, thật khó khăn mới nghe được Seungwan nói gì, lắc đầu: "Tớ không có việc gì."

Nói xong, Seulgi híp mắt lại, nhìn Joohyun đối diện, thần thái mê ly như là giây tiếp theo có thể ngủ luôn.

"Cậu không phải cùng Bae tổng không thân thiết lắm sao? Đừng nhìn chằm chằm người ta vậy, cẩn thận người khác tức giận."

Seungwan muốn kéo cánh tay Seulgi, vừa lúc người bên cạnh hát xong, đem microphone đặt bên miệng Seulgi.

Giây tiếp theo, vang lên không phải tiếng ca duyên dáng, mà là giọng nói hơi khàn của Seulgi.

"Cô ấy có cái gì đáng sợ? Tớ có thể cắn cô ấy một lần cũng có thể cắn lần thứ hai, nữ nhân chết tiệt như Bae Joohyun, tớ ở mặt trên có thể bắt nạt nàng đến khóc hai mươi lần, khóc lóc cầu xin buông tha!"

Thanh âm có chút căm giận lại có khí phách, đặc biệt là thông qua loa phóng đại, một chữ không lọt rơi vào lỗ tai mọi người.

***
Tác giả có lời muốn nói:

Uống rượu không tốt, người thân hai hàng nước mắt.

Kang Seulgi hiện đã tỉnh rượu: Hiện tại chính là hối hận, vô cùng hối hận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro