➌➐

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

--

Mọi người trong lòng hít hà một hơi, có chút hoảng sợ mà nhìn về phía bà chủ nhà mình ngày thường ôn hòa lại điềm tĩnh.

Đặc biệt là người bên cạnh cầm microphone, tay run rẩy, sau khi lấy lại tinh thần vội vàng thu trở về.

Seulgi bỗng nhiên đứng dậy, ánh mắt nhìn phía trước, tư thế kia giống như muốn tiếp tục phát biểu say mê.

Seungwan vội vàng muốn kéo Seulgi, đề phòng Seulgi lại nói ra cái gì, lại có một đôi tay sớm hơn Seungwan một bước.

Joohyun đem người kéo đến phía sau, mặt hướng động tác nhất trí nhìn chằm chằm mọi người, thần thái tự nhiên nói: "Tôi cùng A Seul gần đây đang luyện yoga, em ấy không có căn bản học cũng tương đối trễ, cho nên khá khó khăn."

"Ồ, ra là vậy, ra là vậy......"

Mọi người ha ha cười gượng.

"Cô thật xấu xa, lần trước chân tôi đau cả một cuối tuần......" Seulgi ở phía sau không cam lòng yếu thế, cuối cùng nghiêng thân mình hướng bả vai Joohyun, thanh âm nhỏ dần, cũng không biết đang nói cái gì.

Mặc dù nghe không rõ ràng lắm, nhưng lượng thông tin phía trước, cũng đủ mọi người chậm rãi tiêu hóa.

Mọi người cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, cuối cùng lựa chọn cúi đầu ăn BBQ, coi như cái gì cũng chưa nghe thấy.

"Chúng tôi ở cùng lớp yoga, hai người luyện tập, động tác của tôi không quy chuẩn, hại em ấy bị đau."

Đầu tiên là trầm mặc một giây, mọi người vẻ mặt bừng tỉnh, "Hóa ra là như thế."

"Ha ha, sinh hoạt của Seulgi thật phong phú."

Tay Joohyun giữ bả vai Seulgi, nhàn nhạt nói: "Chúng tôi muốn nói chút chuyện riêng, mọi người chơi đi."

"Được được."

Thẳng đến khi hai người đi xa, mọi người mới phát giác nụ cười trên mặt đều đã cứng đờ, không khí là có chút quỷ dị nói không nên lời.

"Khụ khụ, không nghĩ Seulgi uống say đáng yêu như vậy, ha ha, nào Ningning , vừa nãy tôi còn chưa mời cô đâu."

"Tới tới tới."

Thật vất vả, mọi người cố tình điều tiết, không khí cứng đờ rốt cuộc khôi phục như lúc ban đầu.

Seungwan lấy di động ra nhìn thoáng qua, hai người đã đi ra ngoài vài phút rồi, cô có chút không yên lòng, đang muốn đứng dậy, Park Sooyoung bên cạnh bỗng nhiên gọi.

"Park tổng?"

Sooyoung đương nhiên đoán được Seungwan muốn đi làm gì, đôi mắt dừng trên người cô ấy, suy nghĩ nửa ngày, nói: "Đừng đi."

Muốn giữ người dù sao cũng phải có cái lý do.

Dưới đôi mắt tràn đầy nghi hoặc của Seungwan, Sooyoung nhấp môi, khuôn mặt quyến rũ phong tình giơ lên một nụ cười, nói: "... Tôi có thói quen cần người cùng tôi đi WC."

Vì bảo đảm tính chân thật, lại bỏ thêm câu: "Tôi sợ ma, bình thường đều có người đi cùng. Đồng nghiệp của A Seul thì tôi không quen biết, Seungwan, cô có thể đi cùng tôi không?"

Nhìn thấy biểu tình Seungwan rõ ràng có chút không phản ứng lại kịp, Sooyoung cảm thấy mình vì để Joohyun theo đuổi lão bà thật sự trả giá quá nhiều.

Ngày thường hình tượng của Park Sooyoung từ trước đến nay đều là ôn hòa cao lớn, có đôi khi còn sẽ tương đối dọa người.

Muốn có người cùng đi WC rõ ràng là việc của mấy nhóc cấp 2 mới làm, Seungwan thật không nghĩ tới bà chủ của mình lại là cái dạng tính tình này.

"......"

"Được."

Phòng vệ sinh của tiệm nướng BBQ ở lầu hai, Sooyoung ở bên trong cọ tới cọ lui gần mười phút, lúc này mới chịu đi ra.

Seungwan thấy bà chủ ra tới, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, nói: "Park tổng, tôi đi xem A Seul."

Sooyoung dùng máy sấy hong khô tay, đang muốn mở miệng nói chuyện, Joohyun liền kịp thời mà gọi điện thoại tới.

Sooyoung ấn nghe, sau đó đem điện thoại đưa cho Seungwan, nói: "Joohyun tìm cô, phỏng chừng là chuyện của A Seul."

"Tôi mang A Seul đi trước, tôi sẽ đưa em ấy trở về, cô đừng lo lắng."

Tiếng Joohyun thanh lãnh trầm thấp, cho người ta cảm giác rất thuyết phục, nói xong liền ngắt điện thoại .

"Joohyun rất có chừng mực, người cũng khá tốt, cô đừng quá lo lắng." Sooyoung vuốt tóc, cười khanh khách mà nhìn Seungwan.

Seungwan đem điện thoại trả cho Sooyoung, nhíu mày nói: "Park tổng, cô trở về trước ăn chút gì đi, tôi đi xem cậu ấy."

Dù vậy, Seungwan vẫn không thể yên tâm.

Sooyoung nhìn Seungwan thấy cô ấy cũng không quay đầu lại, có chút hơi giật mình, di động trong lòng bàn tay tựa hồ có chút nóng, là độ ấm của Seungwan còn lưu lại.

Bên ngoài.

Maybach ngừng ở góc trên bên phải tiệm nướng BBQ, phía trước có đoạn đường đang thi công, sửa chữa một bức tường, cho nên chung quanh không có người cùng xe cộ gì.

Bên cạnh một cây đa lớn tuổi vài thập niên, ánh trăng chiếu rọi xuyên qua tán cây xuống mặt đất tối tăm.

Dưới bóng cây, có hai bóng người đang đè lên nhau, như ánh trăng cùng mặt đất dung hợp, ngọt ngào không thể phân tách.

Seungwan vừa đi tới cửa nhà hàng, định gọi điện thoại cho Seulgi, liền nhìn thấy một màn này.

Seulgi đem người đè lên trên cửa xe, tuy rằng nhìn không thấy biểu cảm, nhưng từ động tác Seulgi đè bả vai Joohyun xem xét, rất hung hãn.

"......"

Gân thái dương Seungwan giật giật, trong giây lát chợt hiểu ra, bản thân lo lắng sai rồi người, sau đó, quay đầu trở về.

......

"A Seul, đừng lộn xộn, nơi này có người."

Joohyun bắt được đôi tay Seulgi đang không ngừng trượt lên xuống trên eo mình, cười nhẹ nói: "Chân tôi không phải rất cứng sao? Ngoan ngoãn lên xe, ghế dựa trên xe rất mềm."

"Tôi không lên."

Tay Seulgi chống trên cửa xe, vẻ mặt hung hăng mà nhìn chằm chằm Joohyun, "Lên xe thì nữ nhân chết tiệt kia sẽ đè tôi như thế này, thế này này, tôi không lên."

Joohyun bật cười, sợ Seulgi bị thương, liền nắm lấy cổ tay không cho Seulgi tránh thoát, cười nói: "Cô ấy sẽ không."

Trên gương mặt trắng nõn của Seulgi đã bị phấn hồng làm cho đỏ ửng, say đến không biết trời trăng, lại thời khắc chỉ nhớ rõ Joohyun, hừ nói: "Làm sao cô biết?"

"Đoán."

"Không được, tôi không tin."

Joohyun đem hai cổ tay của Seulgi khống chế ở eo sườn, một cái tay khác đỡ phía sau lưng, dỗ dành nói: "Cô ấy cùng tôi nói chuyện rồi, lên xe tôi sẽ chứng minh cho em xem."

"Ồ, tại sao lại nói cho cô nhỉ? Có phải nói cô ấy không được không?"

"Đúng vậy."

Seulgi a lên, mềm mại như bông, giống gấu koala dựa vào bên tai Joohyun, "Vậy cô nói một lần, Bae Joohyun không được, ở dưới thân tôi làm nũng nịu thụ, tôi sẽ đi lên."

Lời nói của Seulgi nghe rất hung, nhưng âm thanh thật sự mềm như một vũng nước, Joohyun nghe được vừa tức giận vừa buồn cười.

"Bae Joohyun không được, ở dưới thân em làm nũng nịu thụ."

"Vừa lòng chưa? Chúng ta về nhà đi, Seul đại mãnh 1."

Không biết là do nghe được đáp án vừa lòng, hay là say đến chịu đựng không nổi nữa, Seulgi rốt cuộc ngoan ngoãn mà lên xe.

Buổi tối 11 giờ rưỡi, tiểu khu Asan.

Joohyun nửa đỡ nửa ôm mà đem Seulgi về nhà, đem Seulgi đặt trên mép giường phòng ngủ.

Người Seulgi lệch qua đầu giường, híp lại con mắt, hừ hừ, nói: "Cô gạt tôi."

Giờ phút này Seulgi thoạt nhìn có chút ngây thơ, là thần thái mà bình thường sẽ không có, Joohyun ngồi trước mặt Seulgi, rất hứng thú thưởng thức biểu cảm này.

"Tôi lừa em cái gì?"

"Căn bản là không mềm, không mềm như chân Bae Joohyun."

Seulgi dường như không thoải mái, tránh tránh thân thể, như diều đứt dây, lao vào trong lồng ngực Joohyun, tay giống rơi xuống nước bám lấy hy vọng cứu mạng, gắt gao nắm eo cô, từ trên xuống dưới nơi nơi vuốt ve.

Cuối cùng dựa vào bên gáy Joohyun, toàn thân ngập vị cồn, lẩm bẩm nói: "Ừm, cũng không thua kém nhiều lắm, rất mềm."

"Còn có càng mềm hơn, muốn hay không?"

"Muốn."

"Là cái......"

Lời nói mê mang vừa mới ra khỏi miệng, miệng đã bị chặn lại, thanh âm chỉ có thể quanh quẩn ở cổ họng, thấp thấp nức nở, như là hồi âm vọng lại trong sơn cốc, có chút dễ nghe.

Cồn ở quấn quanh giữa môi lưỡi, Joohyun như đang nhấm nháp một ly rượu ngon, động tác mềm nhẹ, cái miệng nhỏ lướt qua, chậm rãi đem mỹ vị nuốt xuống cổ họng.

Người trong lòng ngực bị hôn đến mơ hồ, chịu không nổi, chậm rãi trượt xuống giường.

Joohyun thật cẩn thận mà che chở phía sau lưng Seulgi, như là dây đằng bám lấy một bắc tường dựa vào Seulgi, chậm rãi gia tăng nụ hôn này.

Seulgi uống say hiển nhiên so với ngày thường lớn mật hơn chút, đầu ngón tay bắt đầu cởi ra nút áo trên bộ vest của Joohyun, động tác nóng nảy, lập cập cũng không cởi nổi một nút.

Joohyun cũng không nóng nảy, tùy ý Seulgi lăn lộn.

Nhưng mới cởi đến một nửa, đôi tay kia liền không có động tĩnh gì nữa.

Joohyun cúi đầu nhìn lại, Seulgi đã nặng nề ngủ, lông mi cong vút che đậy ở mí mắt, rơi xuống một mảnh nhỏ bóng mờ.

Bị Seulgi trêu chọc một thân nóng rực, còn không chờ trận lửa lớn tắt, người phóng hỏa đã ngủ.

Joohyun bật cười đứng dậy, thay Seulgi dịch thân thể, đem chăn đắp lên trên người Seulgi.

Joohyun bước chân đi đến bàn sách, đầu ngón tay mới vừa đụng vào điều khiển điều hòa, ánh mắt bỗng nhìn đến một quyển ký họa phía dưới.

Là một nữ nhân quyến rũ bị sợi tơ quấn quanh, phong cách quỷ dị có chút lộ liễu.

Bên cạnh viết hai chữ -- diễm quỷ.

Khuôn mặt thanh lãnh của Joohyun bỗng nhiên mỉm cười, đem điều hòa điều chỉnh độ ấm phù hợp, quay đầu lại nhìn về phía nữ nhân trên giường.

Seulgi giống mèo con ngủ say, cuộn tròn lại, nho nhỏ một cục nằm ở trên giường.

Giường chăn đều là thuần màu tối, trên chăn có hoạ tiết mặt trăng, màu đen trầm ấm nồng đậm vây quanh một chỗ, cô đơn ánh lên như một ngôi sao lóa mắt.

Luôn có tín đồ thành kính sẽ ở thời điểm ban đêm buông xuống, hướng trăng sao bái lạy cầu nguyện, Joohyun tiến lên, cúi đầu, ôn nhu mà thành kính hôn lên ngôi sao của mình.

"Ngủ ngon."

......

Thứ tư.

Hôm nay cũng không phải ngày gì đặc biệt, nhưng Seulgi cả người không được tự nhiên, đặc biệt là đi sau khi vào phòng làm việc.

Bản thân uống say cũng không hoàn toàn quên hết, tối hôm qua mấy câu nói khí phách hào sảng kia, từ buổi sáng tỉnh lại bắt đầu, giống như là ma chú vẫn luôn vang vọng ở bên tai Seulgi.

Tối hôm qua có bao nhiêu dũng khí, hôm nay liền có bấy nhiêu muốn chết.

Mặc dù ánh mắt của nhân viên đều bình thường, nhưng Seulgi vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhanh chóng đi vào văn phòng, dùng công việc làm tê mỏi chính mình.

10 giờ hơn, trưởng bộ phận thiết kế cầm mấy phần bản thảo tới cho Seulgi xét duyệt chất lượng, nhìn sắc mặt Seulgi không tốt lắm, cười nói: "Seulgi, tối hôm qua cô có phải uống quá nhiều không nghỉ ngơi tốt hay không, sắc mặt sao lại kém như vậy?"

Tối hôm qua con trai trưởng bộ phận thiết kế bị ốm, cho nên không có đi, tự nhiên cũng không nhìn thấy tình huống có thể nói là hú hồn kia.

"......"

"Có một chút," Seulgi vẫn duy trì biểu cảm trầm ổn, vòng mấy điểm cần chú ý trên bài viết, "Kêu bọn họ sửa lại mấy cái bộ phận này."

Thẳng đến khi trưởng phòng đi ra, mặt Seulgi tức khắc suy sụp, vừa lúc di động bên cạnh vang lên cuộc gọi đến của Seungwan.

"Wannie."

Giọng nói của Seulgi có chút hữu khí vô lực.

"Hử? Đại mãnh 1 của chúng ta thanh tỉnh rồi sao?"

"Tớ tối hôm qua uống chút rượu, nói mê sảng mấy câu, hiện tại cảm giác sắp sống không nổi nữa rồi."

Seulgi ngày thường lúc uống say cũng sẽ nói một hai câu mê sảng, nhưng đều tương đối có chừng mực, chưa từng nói qua mấy câu nội dung kích động như vậy.

Seungwan nhớ một chút về tình huống tối hôm qua, tấm tắc nói: "May mắn Bae tổng giải thích cho cậu, là cậu đang luyện yoga."

Mọi người tin hay không tin không quan trọng, ít nhất có quần để đội, bằng không, hôm nay Seulgi càng không có mặt mũi gặp người.

Vẻ mặt Seulgi đưa đám, thở dài: "Rượu hại người, về sau không cần thiết tớ sẽ không đụng vào nữa."

"Kang bảo nhi, Bae tổng chính là vị tiểu yêu tinh kia của cậu đúng không?"

Seungwan chuyển đề tài cực nhanh, làm Seulgi có chút trở tay không kịp, tay ấn ở bàn phím bên cạnh, nhấp môi nói: "Làm sao có thể?"

"Bớt diễn đi, tối hôm qua tư thế kia của hai ngươi tớ đã nhìn ra rồi."

"Cậu suy nghĩ nhiều rồi, bọn mình là bạn. Trên thế giới nào trùng hợp vậy, gặp phải ai cũng cong, cậu không cần nghĩ nhiều."

"Phải không?"

Seungwan vẫn còn nghi ngờ, Seulgi khẳng định: "Thật sự, huống hồ cậu ngẫm lại xem, cô ấy người như vậy sao có thể coi trọng tớ được?"

Ngắt điện thoại, Seulgi thở dài.

Giữa trưa lúc nghỉ trưa, cơm văn phòng ThinkJ gọi vừa lúc đưa đến. Seulgi đi ra văn phòng lấy cơm, Ningning bỗng gọi Seulgi lại, không phải cà phê giống thường mua cho mình, mà là đưa một ly nước chanh mật ong.

"Uống chút dưỡng dạ dày đi Seulgi."

"......"

Seulgi hít vào một hơi, cái loại cảm giác tê dại đến da đầu lại giống như thủy triều vọt tới, đem bản thân bao phủ.

"Cảm ơn," Ánh mắt Seulgi ở trên mặt mọi người xẹt qua, theo sau nhấp môi nói: "Tôi gần đây đang tập yoga giảm cân, uống cái này quá thích hợp."

Vì để chứng minh mình tập yoga, Seulgi lúc này đã hoả tốc đăng ký học một lớp yoga, sau đó nhìn về phía Ningning, nói: "Sau khi luyện tập, cả người trạng thái khá tốt, các người nếu có hứng thú, tôi có thể đề cử huấn luyện viên."

Ningning lắc đầu nói: "Không cần không cần."

Bên cạnh có người nói cũng tập qua yoga, thân thể xác thật tốt lên không ít.

Thấy mọi người đều thảo luận về yoga, Seulgi trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy cũng vớt vát được chút hình tượng.

Chạng vạng, bản phác thảo đầu tiên cho tiết mục của Do Bong Soon đã hoàn thành, Seulgi đem hồ sơ gửi qua cho họ, lúc này mới thu thập đồ vật, chuẩn bị về nhà.

Di động bỗng nhiên hiện lên tin nhắn của Joohyun.

Bae Joohyun: A Seul, tan làm chưa?

Bae Joohyun: Tôi ở bên ngoài chờ em.

"......"

Hôm nay xe Seulgi đem đi bảo trì, cho nên không có lái xe tới.

Joohyun đúng thật là ở bên ngoài chờ mình, Seulgi vừa đi ra là có thể thấy xe của Joohyun, nhưng trong đầu chỉ cần hiện ra khuôn mặt tinh xảo kia, cả người Seulgi không được tự nhiên, sẽ nhớ tới việc tối hôm qua.

Thật sự là mất mặt.

Seulgi quay đầu, không nhìn xe Joohyun nữa, vội vàng lên một chiếc xe buýt, bây giờ đã qua giờ cao điểm, trên xe không có mấy người.

Không bao lâu, Joohyun gọi tới.

Seulgi nghiêng đầu nhìn cảnh thành phố vội vàng lướt qua ngoài cửa sổ, giọng nói trầm ổn, hỏi: "Chuyện gì?"

Joohyun thấp thấp giọng cười, không đáp hỏi lại: "A Seul, em đang trốn tránh tôi sao? Thật đau lòng."

Trên xe bật nhạc du dương, âm nhạc càng khiến giọng nói của Joohyun dễ nghe hơn.

Seulgi mím môi, nói: "Không có, cô đừng nghĩ nhiều, nhà tôi có chút việc gấp tôi sốt ruột trở về mà thôi."

Tối hôm qua may mắn là Joohyun giải vây cho mình, nhưng Seulgi cảm thấy mình cần thời gian, từ từ mới có thể đối mặt cô ấy.

Đời này Seulgi còn chưa trải qua việc nào mất mặt như vậy.

Âm thanh dừng một chút, Seulgi hỏi: "Cô tìm tôi có chuyện gì?"

"Không có gì, tối hôm qua ăn ké mọi người một bữa cơm, cho nên hôm nay muốn mời lại."

Xe buýt đi qua gầm cầu vượt, ánh sáng tối tăm xuống, cửa sổ phản chiếu gương mặt chính mình, cảnh vật bên ngoài cũng đột nhiên trở nên mơ hồ.

Seulgi nhàn nhạt nói: "Không cần, tôi còn phải vội về nhà, gần đây cũng không có thời gian."

"Ồ? Chuyện gì gấp như vậy?" Joohyun âm cuối cao lên, "Nếu vội như vậy, không bằng A Seul hiện tại xuống xe, ngồi xe tôi đi?"

Seulgi nghe thấy tiếng cười nhẹ, nữ nhân này lại coi mình là mèo để trêu chọc, Seulgi cắn răng một cái, a một tiếng: "Mông đau, về nhà bôi thuốc, bây giờ vừa cử động liền đau, không cần!"

Đầu kia ý cười càng rõ ràng, "Ồ, được, vậy bôi thuốc có thuận tiện không? Có cần tôi giúp hay không?"

"Không, cần, thiết!"

Yêu tinh chết tiệt, lượn cho tôi!

Tắt điện thoại, Seulgi vừa ngẩng đầu liền phát hiện mấy bác gái xách theo giỏ rau phía trước đang nhìn chằm chằm mình.

"......"

Seulgi yên lặng mà cúi đầu, bỗng nhiên cảm thấy khắc sâu ý tứ một câu nói.

Có người cho dù đang sống, nhưng bị coi như đã chết.

......

Do Bong Soon bên kia rất nhanh hồi âm cho Seulgi, người tới ta đi mà trao đổi mấy phong bưu kiện, rốt cuộc định ra bản thiết kế đầu tiên, hơn nữa hẹn Seulgi cuối tuần này, lại đi đài truyền hình một chuyến.

Mấy ngày nay Joohyun thường xuyên gửi tin nhắn cho Seulgi, còn liên tục hỏi có muốn cùng nhau ăn cơm hay không.

Seulgi vẫn còn xấu hổ, cứ đề cập đến việc gặp mặt liền bắt đầu cosplay đà điểu.

Tuần trước hẹn cùng nhau đi ra ngoài chơi, thứ sáu, Seungwan hứng thú hừng hực mà đi vào ThinkJ, ngồi ở ghế nhìn Seulgi thu dọn đồ đạc, nói: "Chúng ta đi thành phố Degu đi, nơi đó sơn trang suối nước nóng rất nổi tiếng, ngày hôm sau còn có biểu diễn của dân tộc thiểu số, hẳn là rất thú vị. Chị Kwon đã giúp chúng ta đặt vé trước rồi."

Seulgi đối với việc đi chơi cũng không quá yêu thích, gật gật đầu nói: "Được thôi."

Thành phố Degu cùng Seoul ở cùng một tỉnh, hai thành phố liền nhau, lái xe chỉ cần một tiếng rưỡi là có thể đến.

Xuyên qua một cây cầu lớn nối liền hai thành phố, Seulgi như nhớ tới cái gì, đem chuyện Do Bong Soon kêu mình đến đài truyền hình nói cho Seungwan nghe.

Dưới cầu là một con sông, bóng đêm như say nằm ở trên mặt sông, nước sông cuồn cuộn xô vào ngọn đèn ở chân cầu.

Seungwan nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, nghe thấy lời này, quay đầu nói: "Đại khái cũng là liên quan đến bản thảo, bên kia đã bắt đầu chuẩn bị, khách quý cũng đã liên hệ rồi."

Sơn trang suối nước nóng ở thành phố Degu nằm bên một cái làng du lịch, từ phụ cận làng du lịch lái thêm một đoạn đường nhỏ nữa liền thuận lợi đến.

Sơn trang thiết kế rất phong tình đặc sắc, hai cây đa cao lớn ở cổng vào, một đường mùi hoa bốn phía, xác thật rất thích hợp thư giãn.

Đi vào phòng chị Kwon đã đặt trước, hai người đem vali hành lý đặt gọn gàng, không có sốt ruột mở ra, tính toán đi ngâm suối nước nóng trước, tiêu trừ mỏi mệt.

Hồ nước nóng ở phía sau sơn trang, mỗi cái hồ đều được làm rất tốt, nhưng phòng thay quần áo lại ở chung một chỗ.

Seulgi thay quần áo tương đối nhanh, ngồi ở ghế dài bên ngoài chờ, lướt điện thoại xem tin tức.

Tin tức đang không ngừng nhảy lên, Kim Taeyeon ở trên bản tin tag Seulgi: Hai người dám trốn ta trộm đi ngâm suối nước nóng? Không có lương tâm.

Ở bên trong vội vàng thay quần áo, Seungwan còn có thời gian rảnh đáp Taeyeon: Hâm mộ chứ, ai bảo chị rời nhà trốn đi lâu như vậy, ai da, đêm nay ánh trăng thật đẹp gió cũng dễ chịu, đáng tiếc có người nhìn không thấy.

Kim Taeyeon : Ha ha, tôi nghe nói có người là ngâm suối nước nóng ngâm đến chết, chết còn rất khó coi.

Seungwan tag Seulgi: Kanv bảo nhi, cậu ở bên ngoài chụp cho tớ hai tấm từ phòng thay quần áo đi ra, cho nàng nhìn một cái, Diêm Vương không thu nhận quỷ nào xinh đẹp như tớ.

Seulgi: Respect.

Dưới yêu cầu mãnh liệt của Seungwan, Seulgi nghe được trong phòng thay quần áo có tiếng động, giơ lên di động, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình.

Hình ảnh đầu tiên là một đôi chân thẳng tắp thon dài bước ra, rồi sau đó là vòng eo mảnh khảnh. Áo tắm cũng không che eo, trên eo tràn ngập đường cong săn chắc nhìn một cái không sót gì.

Không phải Seungwan.

Chỉ qua vài giây Seulgi liền phản ứng lại.

Quả nhiên, khuôn mặt nữ nhân tinh xảo vũ mị hoàn toàn bại lộ ở đáy mắt, di động của Seulgi nắm trong lòng bàn tay suýt nữa liền rơi xuống.

Bae, Bae Joohyun?!

Seulgi kinh ngạc mà nhìn Joohyun đang chậm rãi đi tới, trong lòng hô lên tạo nghiệt, thật vất vả ra khỏi nhà một chuyến còn có thể gặp được yêu tinh này.

Seulgi híp mắt, "Sao cô cũng ở chỗ này?"

Joohyun dẫm lên dép bông màu xám nhạt, đi từng bước một đến trước mặt Seulgi, tóc xoã tung cong vút ở trên vai tản ra, theo động tác của chủ nhân mà phiêu động.

Hôm nay cô ấy so với bình thường còn gợi cảm vũ mị hơn, xem một chút thôi cũng có thể làm người bỏng cháy.

Ánh mắt Seulgi dính ở trên mặt Joohyun, chỉ thấy cặp môi thủy nhuận kia hơi hé, tiếng nói của Joohyun chậm rãi vang lên: "Hử? Đương nhiên là nũng nịu thụ tới tìm Seul đại mãnh 1 rồi."

****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro