➌➒

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lần trước cùng Nexon ký xong hợp đồng, hai người cũng chỉ là khách khí để lại phương thức liên lạc cho nhau, đến nay cũng chưa một lần liên hệ.

Chẳng lẽ là xảy ra vấn đề gì?

Nhưng khi nghe máy, Kim Yeri cũng không nói cụ thể nguyên nhân, chỉ hỏi Seulgi có thời gian tới Nexon một chuyến hay không, gặp mặt nói chuyện.

Buổi chiều Seulgi xử lý xong công việc liền đi qua, vừa lúc đụng phải Yeri từ bộ phận khác trở về.

Yeri nói: "Xin lỗi, tôi buổi tối phải bay đi công tác." Nói xong, mang theo Seulgi đi vào phòng họp, mời một ly nước ấm, nói: "Gần đây Kang tiểu thư công việc có bận không?"

"Cũng ổn, có thể ứng phó được."

Seulgi mỉm cười nhìn Yeri, trong lòng đã mơ hồ đoán được gì đó, lẳng lặng chờ Yeri.

Yeri đan tay đặt trên bàn họp, nhìn chằm chằm Seulgi, ánh mắt ôn hòa, nói: "May mắn thật, xem ra Kang tiểu thư có thời gian rảnh cùng chúng tôi hợp tác."

Gần đây Nexon thu mua công ty game mobile Tencent ở thành phố Bejing, tiếp nhận hai loại hình trò chơi mới, trong đó một cái được giao cho phòng làm việc của Nguyên thủy ngắm bắn, Kim Yeri kiêm nhiệm hạng mục tổng giám, nhanh chóng thành lập một tổ hạng mục.

Phong cách thiết kế của trò chơi kia cùng phong cách thiết kết chủ đạo của Nexon trước mắt có chút khác biệt, nhân viên của Yeri vừa lúc có người thích hợp.

Nhưng trùng hợp chính là, chủ nhiệm mỹ thuật của hạng mục trước đó không lâu thì mang thai, người trong nhà cô ấy vốn không tán đồng cô làm việc này, cảm thấy quá mệt mỏi, kéo suy sụp thân thể, buộc phải từ chức về nhà dưỡng thai.

Tencent......

Seulgi bỗng nhiên nhớ tới, lần trước Joohyun đến Bejing hình như chính là vì chuyện này.

Yeri uống một ngụm cà phê trong, tiếp tục nói: "Phong cách và trình độ thiết kế của Kang tiểu thư tôi rất thích, không biết cô có thời gian hay không?"

Có tiền không kiếm có mà ngu.

Seulgi tất nhiên có thời gian, trầm ngâm một lát, vẫn là nói: "Phong cách cùng loại với Violet sao? Mặt khác tôi không nhất định có thể làm được."

"Về cơ bản là cùng một loại hình, hiện tại trò chơi còn đang ở giai đoạn nghiên cứu, không có thuận tiện tiết lộ ra. Nếu Kang tiểu thư xác nhận có thể hợp tác, chúng tôi còn phải ký một phần hiệp ước bảo mật."

"Cái này không thành vấn đề."

Tuy nói là không tiện để Seulgi xem nội dung cụ thể của trò chơi, nhưng Yeri cũng tìm mấy phần tư liệu không ảnh hưởng đến nội dung cho Seulgi xem sơ qua.

Quả thật phong cách cũng không hoàn toàn tương tự Violet, chẳng qua có thể nhìn ra có rất nhiều yếu tố phương đông, còn có chút phong cách thần bí ở bên trong.

Seulgi cũng không hẳng là người sẽ thiết kế toàn bộ nhân vật trong game, mà chỉ là đảm nhận một phần còn lại trong số hạng mục của chủ nhiệm mỹ thuật kia.

Yeri nhìn Seulgi lật trang tài liệu, rất muốn mời Seulgi đến công ty, nhưng biết Seulgi đối với ngành đồ hoạ game cũng không có quá nhiều hứng thú, cuối cùng chỉ nói: "Mấy phần tư liệu này Kang tiểu thư có thể mang về, sau đó tôi sẽ gửi tư liệu kỹ càng tỉ mỉ hơn cùng yêu cầu đến mail của cô."

"Hợp đồng," Yeri giơ tay nhìn đồng hồ, tiếp tục nói: "Khả năng đến lần sau mới ký."

"Không sao, lúc nào thuận tiện cho tôi biết là được."

Nói xong, Yeri nhanh chóng mà triệu tập hội nghị các bộ phận, an bài công tác mấy ngày nay.

Seulgi từ trong phòng hội nghị đi ra, di động rung lên một chút, móc ra xem, là tin nhắn của Joohyun.

Bae Joohyun: A Seul, tôi ở lầu 29.

Seulgi:???

Bae Joohyun: Mất công từ xa đến đây không lên gặp bạn một chút sao?

Trong khoảng thời gian này Seulgi rất bận, quả thật cũng không gặp qua Joohyun mấy lần, nhưng nghĩ nghĩ, Seulgi vẫn là trả lời: Chờ một chút.

Không có cách nào, Nexon thật sự cho Seulgi quá nhiều cơ hội.

Mới vừa kiếm lời từ người ta, cũng không thể không cho người ta chút mặt mũi.

Seulgi đi vào văn phòng Joohyun, trợ lý vừa lúc báo cáo xong công tác, đang ở bên cạnh sửa sang lại văn kiện.

Joohyun ngồi ở trước bàn làm việc rộng lớn, áo sơ mi màu trắng mềm mại nổi bật khí chất của cô, mi cong môi đỏ, mũi thẳng đeo lên một mắt kính vàng tơ, thấu kính mảnh khảnh lộ ra cặp mắt hẹp dài đạm quang.

Ánh sáng còn sót lại ngoài cửa sổ bị rèm cửa ngăn cách trở nên thực nhu hòa, dừng ở bên mặt Joohyun, trong nháy mắt thoạt nhìn, phảng phất như người đi ra từ bức họa.

Trái tim Seulgi như bị người hung hăng bắt lấy, ngừng một nhịp, rất nhanh khôi phục lại, nhìn chằm chằm Joohyun, nói: "Tìm tôi làm gì? Sao cô biết tôi tới đây?"

Ngón tay thon dài của Joohyun đặt ở bàn làm việc, cong môi đang cười, nói: "Trong công ty mọi người truyền tai nhau nói mỹ nữ thiết kế đẹp tựa thần tiên lần trước lại tới nữa, tôi đương nhiên biết."

Ánh mắt nàng nhàn nhạt mà nhìn về phía bên cạnh trợ lý, "Đúng không?"

"......"

Trợ lý đang cầm văn kiện hơi dừng dừng, ánh mắt nhìn về phía Seulgi, mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy."

Trợ lý nhìn thoáng qua Seulgi, ôm văn kiện trên tay liền rời khỏi văn phòng.

Lời này nghe thật là thoải mái, Seulgi sờ sờ chóp mũi nói: "Cũng bình thường, không có khoa trương đến mức như vậy."

Ánh mắt Joohyun dừng trên trán Seulgi, chậm rãi dời xuống, như là nhà giám định đang giám định một viên ngọc giá trị sang quý, phá lệ nghiêm túc nói: "Hoàn toàn không có khoa trương."

"......"

Tuy rằng những lời này không có bất luận cái gì là khen, nhưng ánh mắt xác thật rất chân thành tha thiết, nhìn đến mức khiến da mặt Seulgi không nhịn được nữa, tránh đi ánh mắt, hỏi lại: "Tìm tôi chuyện gì?"

Joohyun nhìn một cái, thân mình dựa vào ghế, "Bạn bè tới thăm hỏi, tôi chiêu đãi một chút không phải là hợp lý sao?"

Tựa hồ rất có đạo lý.

Khóe miệng Seulgi giật giật, vừa nói xong thì Joohyun vòng tới, nói: "Tôi là tới làm việc, ai tới thăm hỏi cô."

"Công việc? Trí mạng đêm tối? Ồ, gần nhất tôi cũng đang bận chuyện này, lần trước đi thành phố Bejing cũng đụng phải A Seul, xem ra chúng ta thật đúng là rất có duyên."

Trí mạng đêm tối là tên trò chơi mới kia.

Seulgi không để ý tới lời nói của Joohyun, nói: "Nếu cô bận, tôi sẽ không quấy rầy nữa."

Seulgi còn chưa có nói xong, Joohyun đã đoạt lấy câu chuyện, cười nói: "Khung cấu trúc của trò chơi đã được team hoàn thành rồi, tôi hiện tại chỉ là dựa vào cơ sở này thay đổi một số chỗ, chém vài đao, không tính là rất bận."

"Hử?"

Seulgi nghi hoặc chính là ý tứ câu cuối cùng của Joohyun không tính rất bận, tay Joohyun dựa vào mặt bàn, nghiêng đầu nhìn Seulgi, nói: "Ồ, A Seul cũng cảm thấy hứng thú sao?"

Không chờ Seulgi trả lời, tiếng nói của Joohyun lại chậm rãi vang lên.

Trí mạng đêm tối là do Joohyun đặt tên, vốn được định là một trò chơi thẻ bài, game mobile này ở nước ngoài có tiền thân, cũng coi như là có lượng người chơi nhất định.

Joohyun sau khi thu mua Tencent, giữ lại bối cảnh giả định trong trò chơi, thay đổi một chút, đổi thành sinh tồn kinh dị, lối chơi khác với những trò chơi sinh tồn bình thường.

Chỉ là nghe một chút giả thiết, Seulgi cũng cảm thấy rất thú vị.

Nhưng...... Seulgi nhìn thoáng qua Joohyun, nhịn không được nói: "Đây là cô nói, chém mấy đao?"

Trò chơi thẻ bài đổi thành trò chơi sinh tồn, toàn bộ khung cảnh cơ bản của trò chơi đều bị thay đổi, này còn không phải đao đao đều cắt ngay động mạch chủ sao.

Đôi mắt Joohyun xẹt qua có ý cười, nói: "Mấy năm nay trò chơi cùng chủng loại nhìn chung có rất nhiều, ngành sản xuất bão hòa, không nghĩ đến xài chút mánh khóe rất khó mở rộng ở thị trường nước ngoài."

Trò chơi thẻ bài mấy năm gần đây đúng là ra mắt ùn ùn không dứt, Seulgi cũng không hiểu biết nhiều về trò chơi, cũng không rõ ràng lắm Trí mạng đêm tối là thể loại gì, nhưng Joohyun nói như vậy nghe rất có lý.

Seulgi tưởng tượng như vậy, trong lòng cũng có chút phiền muộn.

Trong những năm gần đây, ngành công nghiệp trì trệ, văn hóa chính thống đang tác động đến văn hóa tiểu chúng, nhiều đồng nghiệp trong ngành không còn làm được nữa, họ đóng cửa, về cơ bản họ có thể làm được bằng nhiều chiêu trò, nhưng không vẻ vang hơn những năm đầu.

Nếu không tìm được đường ra, Seulgi sợ chính mình cuối cùng cũng sẽ rơi vào kết cục như vậy.

Phiền muộn vài giây, Seulgi lại nhìn về phía Joohyun, phiết môi nói: "Bae tổng tiết lộ cho tôi nhiều cơ mật như vậy, không sợ tôi đi ra ngoài nói sao?"

Joohyun nhìn Seulgi, mặt mày bị mắt kính che đi, mông lung lại ôn nhu, tiếng nói réo rắt: "Em sẽ?"

Đương nhiên sẽ không.

Seulgi không phải loại người ăn no rửng mỡ, huống hồ vừa mới nãy còn ký hiệp ước bảo mật.

Seulgi luôn luôn là công dân tốt tuân thủ pháp luật.

Nhưng nhìn bộ dạng Joohyun không hề phòng bị, nghiêm túc nhìn Joohyun, nói: "Tôi không phải người như vậy, nhưng cô đừng vô tâm không phổi cái gì cũng nói cho người khác, hiện tại người xấu trên mặt không dán nhãn. Chờ ngày nào đó, thật sự bị lộ ra, cô đừng có hối hận."

Seulgi làm thiết kế, gặp phải quá nhiều người đạo văn đạo ý tưởng của người khác, đối với loại chuyện này vô cùng mẫn cảm.

Seulgi xụ mặt, nỗ lực làm chính mình đứng đắn chút, Joohyun cũng gật đầu, "Được, tôi chỉ nói với em."

"......"

Seulgi đứng ở trước bàn làm việc, chỉ cảm thấy mới vừa rồi Joohyun có chút ngoan ngoãn, ngoan ngoãn đến làm mình muốn......

Duỗi tay đi sờ một chút.

Ngăn chặn ý nghĩ trong đáy lòng, thanh thanh tiếng nói, nói: "Dù sao cô có cảnh giác là được."

Ánh mắt Joohyun dừng ở trên đùi Seulgi, dịu dàng như một cái hồ nước xuân, "A Seul, đứng không mệt sao?"

Bị Joohyun nhắc tới, Seulgi đột nhiên cảm giác thực sự hơi mệt, Joohyun hướng sofa bên cạnh nghiêng nghiêng, "Không bằng ngồi xuống? Chờ lát nữa chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm."

Seulgi theo lời nói ngồi xuống, hậu tri hậu giác mới phản ứng lại câu cuối của Joohyun.

"Ngồi trước đi, tôi bận một chút."

Seulgi vừa định từ chối, Joohyun liền bắt đầu làm việc, Seulgi nhìn thoáng qua sườn mặt Joohyun, thở dài.

Thôi được, ăn cơm thì ăn cơm, dù sao ăn một bữa cơm cô ấy cũng không thể ăn luôn cả mình.

Seulgi tay chống ở trên tay ghế sofa , đôi mắt đảo quanh văn phòng một vòng, cuối cùng vẫn là dừng ở trên người Joohyun, ánh mắt quá mức trắng trợn, Joohyun ngẩng đầu nhìn lại một cái.

"......"

Nhìn lén bị phát hiện là một việc thực xấu hổ.

Joohyun đẩy đẩy mắt kính tơ vàng dọc theo sống mũi, đạm thanh hỏi: "Làm sao vậy?"

Seulgi dời đi tầm mắt, nội tâm rối rắm trong chốc lát, mở miệng nói: "Cô bận như vậy, không giống như là đang rảnh, sao vẫn giữ tôi lại chơi?"

Joohyun nheo nheo mắt, nhìn chăm chú Seulgi, nghiêm túc nói: "Có đôi khi sẽ rất vội, nhưng tôi chưa từng có giữ ai ở lại chơi."

Sau đó, ánh mắt dừng trên mặt Seulgi, câu môi nói: "Nếu A Seul cần người giải sầu, lúc nào cũng có thể tới tìm tôi. Bất luận là khi nào, cũng bất luận ở nơi nào, tôi đều đón tiếp."

Chờ mong......

Seulgi bỗng dưng nghĩ tới sự việc phát sinh ở sơn trang suối nước nóng, cảm giác xấu hổ đã bị phai nhạt lại nháy mắt giống như mãnh thú đánh úp lại, cảm thấy Joohyun nghiêm túc nói chuyện cũng mang theo vài phần không đứng đắn.

Seulgi khụ một tiếng, nhìn thoáng qua Joohyun, nói tránh đi: "Sao cô lại đeo mắt kính?"

Bình thường thị lực của Joohyun hình như rất tốt, không giống như là cần phải đeo mắt kính.

Joohyun đem tóc mái vuốt ra sau tai, lộ ra sườn mặt hoàn mỹ, khóe môi treo lên ý cười, "A Seul không phải rất thích sao?"

"A?"

"Lần trước ở rạp chiếu phim, em nhìn chằm chằm tôi nuốt nước miếng mười ba lần, âm thanh không nhỏ, chẳng lẽ không phải bị bộ dáng đó của tôi câu dẫn sao?"

"......"

Ha ha, Seulgi bị lời nói của Joohyun làm cho nghẹn.

Đêm đó cụ thể ra sao thì Seulgi thật sự đã sớm quên, duy nhất có thể nhớ kỹ chính là dáng vẻ dụ hoặc của Joohyun, đánh sâu vào trong tâm trí bản thân.

Joohyun mang mắt kính thật sự rất đẹp, khắc chế dục vọng cùng lơ đãng thuần khiết, ở trên người cô ấy giao triền va chạm, cuối cùng câu dẫn người.

Có lẽ là có, nhưng...... Seulgi cắn răng nhìn Joohyun, "Tôi có đáng khinh như vậy sao?"

Đây là miêu tả mình như một kẻ chuyên nhìn chằm chằm mỹ nữ chảy nước dãi si ngốc sao.

Về điểm này bản thân còn sót lại không nhiều mặt mũi, Seulgi lại bổ sung một câu: "Tôi hôm đó là vì thân thể không thoải mái mới nuốt nhiều lần như vậy, hơn nữa, tôi lớn lên cũng không xấu, soi gương là có thể thưởng thức, nhìn chằm chằm cô làm gì?"

"Ồ?" Một bên mặt Joohyun bị ánh sáng nhu hòa chiếu vào, ánh mắt dừng ở trên cổ Seulgi, cười như không cười nói: "Nhưng A Seul cũng rất thích sờ, rất thích......"

Seulgi bị lời nói của Joohyun làm mặt nóng bỏng như lửa thiêu, quay đầu nói: "Cô mau làm việc đi, không phải muốn đi ăn cơm sao? Cô muốn tăng ca thì nói, tôi không thể đợi cô được."

Joohyun cười khẽ, cũng không tiếp tục trêu nói, "Được."

Trong văn phòng lại một lần nữa an tĩnh lại, lâu lâu vang lên âm thanh bàn phím nghe thực thanh thúy, cũng thực vui vẻ.

Seulgi lấy di động ra, căn cứ vào những gì vừa mới nghe Joohyun nói, ghi chú lại ý chính, trong lòng đối với phong cách của Trí mạng đêm tối cũng cơ bản phương hướng.

Ghi chú xong, Seulgi bắt đầu suy nghĩ về hai bản thảo còn dư lại của Do Bong Soon.

Lúc làm việc tập trung rất khó cảm giác thời gian trôi đi, cũng không biết là qua bao lâu, Seulgi buông tay, duỗi người phát hiện Joohyun đã đi lại gần.

Seulgi có hơi giật mình, nhìn chằm chằm Joohyun, "Cô đi kiểu gì không phát ra tiếng động thế."

"Là em quá tập trung."

Mắt thấy Joohyun tiến lại gần, đôi mắt Seulgi cảnh giác mà nhìn chằm chằm Joohyun, "Làm gì?"

Không trách mình không cảnh giác, Bae Joohyun yêu tinh này chỉ cần hở chút tới gần mình, kiểu gì tóm được cơ hội liền xuống tay, biết định lực của mình còn chưa đủ, sẽ luôn bị cô ấy làm cho dao động.

Ánh mắt Joohyun dừng ở trên đùi Seulgi, môi đỏ nhẹ dương: "Em đè lên quần áo của tôi."

Seulgi cúi đầu xem, đúng thật là mình đang ngồi trên một góc áo vest của Joohyun, liền vội vàng đứng lên, đột nhiên đầu gối va vào cạnh bàn, đau đến điếng người, không chịu nổi mà ngã ra sau.

Joohyun tay mắt lanh lẹ mà bắt lấy eo Seulgi, kéo vào trong lòng ngực, ngồi ở trên sofa, cả người Seulgi ngồi lên trên đùi Joohyun.

Một bàn tay ấm áp tinh tế phủ lên đầu gối, chậm rãi xoa, giọng nói của Joohyun ở bên tai vang lên, "Có đau không?"

Là có một chút, nhưng được Joohyun xoa cũng thoải mái không ít, Seulgi vặn vẹo hai chân, nhưng eo bị Joohyun cố định, muốn nhúc nhích cũng không được, bên tai nóng lên nói: "Đợi chút bị người khác thấy được, mặt mũi lại mất hết."

Vốn tưởng rằng Joohyun để ý mặt mũi sẽ buông mình ra, nhưng cô ấy lại như cũ không nhẹ không nặng mà xoa, nói: "Hiện tại sẽ không có người vào đây."

Một lát sau, âm thanh của Joohyun mang theo bất đắc dĩ, "Sao lại sợ tôi như vậy?"

"Tôi sợ cô sao? Còn không phải......" Seulgi ngạnh cổ nói, "Sợ làm cô sợ."

"Làm tôi sợ cái gì?" Joohyun cong môi nói, "A, là việc tôi vẫn luôn chờ mong sao? A Seul không cần lo lắng cho tôi, khả năng chịu áp lực của tôi cũng không tệ lắm."

Hơi thở ấm áp dừng ở trên cổ áo, chậm rãi thẩm thấu vào da thịt.

Ngực Seulgi cũng cảm nhận được phần ấm áp này, có chút ngứa.

Người dưới thân còn không sợ đủ loạn, ngón tay mảnh dài như là du hồ trên mặt nước, ở trên tác loạn.

Seulgi trừng mắt nhìn Joohyun một cái, "Cô thật muốn được chịu áp lực."

Lực đạo trên tay Joohyun chậm rãi siết chặt, như là ôm một món tuyệt thế trân bảo không cho người khác dòm một cái, đôi mắt nhẹ chớp, cắn khóe môi, thoạt nhìn có loại phong lưu vũ mị nói không nên lời.

"Vậy em tới tạo áp lực cho tôi nha."

"Tôi rất muốn biết chịu không nổi là cảm giác như thế nào."

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro