➍⓿

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi gọn lửa lớn đang cháy, chỉ cần tới gần đều sẽ bị nhiệt nóng bỏng thiêu rụi, huống chi Seulgi đang ngồi lên một đống lửa.

Seulgi nhìn gương mặt trắng nõn hơn tuyết kia đến có chút xây xẩm.

"A Seul."

Joohyun kêu tên Seulgi, tay câu lấy tóc, nhẹ giọng nói: "Tôi đã chờ rất lâu rồi."

Joohyun cũng không có nói gì lộ liễu, nhưng tiếng nói trầm thấp kia lại như tà âm có thể làm loạn tâm trí, dễ như trở bàn tay càn quét bình tĩnh của Seulgi.

Tựa như mê dược, tay Seulgi chống ở trên vai Joohyun đột nhiên nắm chặt, như là hamster bảo vệ lương thực, thu vào trong lòng bàn tay, cúi đầu, động tác hơi lỗ mãng, bao trùm lên đôi môi mềm mại kia.

Joohyun thật sự rất ngoan, Seulgi biết rõ, đó là cách cô ấy dùng để dụ dỗ mình, giống như hoa hồng dưới ánh trăng, diễm lệ như máu, nhưng cả người lại mọc đầy gai nhọn, người đụng vào cô ấy sẽ luôn làm đau chính mình.

Ngàn vạn người lao tới, ngàn vạn người lui bước.

Seulgi trước nay đều không tin, giờ phút này chỉ đem gai trên người Joohyun từng cái nhổ xuống, hung hăng vịn cành bẻ đóa cao lãnh chi hoa này.

Seulgi vẫn duy trì động tác ban đầu, như là ở lữ khách giữa sa mạc mạo hiểm, một chút lướt qua cồn cát tìm được ốc đảo, tùy ý mà không biết tiết chế nhấm nháp sự ngọt ngào bên trong.

Điều hòa phả ra khí lạnh cũng không đủ để áp lực sự nóng bỏng giữa hai người, ngọn lửa đem chút lý trí thanh tỉnh còn sót lại cắn nuốt, hóa thành tro tàn.

Seulgi rất ít khi chiếm thế chủ động khi cùng Joohyun hôn môi, đem ý niệm khắc chế bản thân thường ngày, đều nghiền áp ở cánh môi mềm ấm kia, còn mang theo một chút ý vị ác liệt trừng phạt.

Dường như cảm thấy còn chưa đủ, Seulgi đè đầu vai Joohyun ở trên sofa, tiếp tục hái kia đóa hoa hồng này.

Thẳng đến khi dưỡng khí trong thân thể đều cho Joohyun hết rồi, đầu óc bắt đầu choáng váng, Seulgi lúc này mới buông lỏng ra đôi môi như thạch trái cây kia, hung ác mà nhìn Joohyun: "Về sau ít nói cái loại lời nói này."

Mới vừa rồi Seulgi gặm cắn thật sự rất hung, không dịu dàng như Joohyun, nữ nhân này đại khái cũng coi như là được thể nghiệm mình có bao nhiêu hung ác rồi đi?

Đầu lưỡi Joohyun xẹt qua cánh môi trên, nhấm nháp dư vị của nụ hôn, một lát, nâng cằm, nói: "Cứ như vậy sao?"

"Cô còn muốn thế nào?"

"Nếu chỉ có như vậy, tôi thực sự có chút chịu không nổi."

"Hử?"

Đôi mắt nâu thâm thúy của Joohyun như là mãnh thú nhìn thẳng mục tiêu dừng ở khuôn mặt Seulgi, câu môi nói: "Cười chịu không nổi."

"......"

Nụ cười như có như không, ánh mắt Joohyun làm Seulgi hết sức xấu hổ, đôi mắt đảo ra ngoài ngó ngó, tầm mắt ngừng ở cửa vài giây, lại về tới Joohyun.

"Có cái gì buồn cười!" Seulgi cắn răng nói, "Tôi còn không có biến thái đến mức thích lúc đang làm bị người khác vây lại xem đâu."

Tay Joohyun vẫn tiếp tục ôm Seulgi, cúc áo sơmi đã cởi ra hai nút, khi nghiêng mặt, tóc quăn nhu thuận dọc theo phần vai phiêu động, xõa tới xương quai xanh, nhướn mi nói: "Cho nên không phải A Seul không dám, mà là nơi này không thích hợp?"

Lời này nghe còn rất có mặt mũi, Seulgi gật đầu: "Đúng vậy."

"Nếu không ai có thể nhìn thấy, em sẽ hung hăng mà "ăn thịt" tôi, đúng hay không?"

"......"

"...Đúng."

"Được rồi."

Seulgi cho rằng Joohyun rốt cuộc muốn trở về bình thường, giây tiếp theo thân mình bỗng dưng bay lên không, giật mình vội vàng ôm lấy cổ Joohyun.

Thật vất vả ổn định trọng tâm, Seulgi nhíu mày: "Làm gì?"

Joohyun ôm lấy khuỷu chân Seulgi, đi từng bước hướng tới kệ sách sát đất, tiếng nói trầm thấp như nước: "Đương nhiên là đi một nơi không ai thấy."

"Để em yên tâm "ăn thịt" tôi."

Bên kệ sách có một cánh cửa nhỏ, đẩy ra chính là một gian phòng nghỉ không lớn không nhỏ, bình thường Joohyun sẽ ở bên trong này nghỉ ngơi.

Seulgi là lần đầu tiên đến đây, nào biết bên trong còn có cái động bàn tơ.

Nếu trước đó biết, thì tuyệt đối sẽ không già mồm với Joohyun.

Seulgi bị Joohyun ôm cũng không dám nhúc nhích, sợ hơi chút không chú ý ngã xuống sẽ làm xương cụt bị thương.

Joohyun đem Seulgi đặt ở trên tatami*, thân mình nghiêng nghiêng mà dựa vào, mặt mày thanh lãnh mang theo vài phần vũ mị, cúi xuống, cởi ra cúc áo sơ mi thứ ba.

* tấm nệm trải sàn kiểu Nhật Bản

Lúc này không chỉ có có thể nhìn rõ ràng đường cong xương quai xanh, còn có thể loáng thoáng nhìn thấy phong cảnh ngàn dặm đóng băng, vạn dặm tuyết bay. Seoul là thành phố phương nam, Seulgi rất ít gặp qua trường hợp tuyết rơi, đôi mắt bị đâm vào có chút choáng váng.

Seulgi bên tai nóng bỏng, dời đi ánh mắt, nhấp môi nói: "Cô...... Đây là đang làm gì, đừng không coi tôi là người ngoài."

"Đương nhiên là làm......"

Joohyun tiến đến, cầm lấy tay Seulgi đưa lên môi: "Tôi."

Hơi thở ướt át dừng ở trên đầu ngón tay, như là sương sớm buổi sáng, xuyên qua rừng trúc, hương vị mát lạnh lại dễ ngửi, có thể làm người đắm chìm ở bên trong.

Cứu mạng.

Trước mắt Seulgi, Joohyun giống như là một con yêu tinh câu nhân, Seulgi thật vất vả kéo lại lý trí đang muốn tan rã.

Cốc cốc.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Seulgi có chút giật mình, ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía cửa phòng nghỉ, Joohyun thấy thế, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, là trợ lý của tôi."

Là trợ lý hay là ai không quan trọng.

Seulgi trừng mắt Joohyub: "Là ai không phải là vấn đề."

Joohyun vuốt tóc Seulgi, nhẹ giọng cười nói:" Yên tâm đi, cô ấy biết tôi đang nghỉ ngơi sẽ không tiến vào văn phòng."

......
(Đây là thanh thuỷ văn mọi người thông cảm chỉ có H 6 chấm thôi)

Seulgi có chút mệt mỏi.

Joohyun đã ăn mặc chỉnh tề, trên quần áo một nếp gấp cũng không thấy, môi hồng da trắng, thoạt nhìn lại là một bộ dạng thanh thanh lãnh lãnh cấm dục.

Seulgi liếc xéo Joohyun một cái, nếu không phải tự mình trải nghiệm trò chơi kích thích trong văn phòng, thật đúng là nhìn không ra cô ấy......

Ánh mắt Joohyun lướt qua Seulgi, khom người hôn hôn lên môi một cái, ở trên đôi môi mềm mại thủy nhuận có thể cảm nhận một chút nhàn nhạt vị mặn.

Seulgi vội đè lại vai Joohyun, nói: "Cô có biết cái gì gọi là khô bổn kiệt nguyên* hay không, phải cho tôi nghỉ ngơi lấy lại sức đã chứ."

* vắt kiệt tài nguyên của một cái gì đó, làm suy kiệt nền tảng cơ bản

Joohyun chống cằm, nhìn Seulgi mệt đến khuôn mặt có chút đỏ, động tác mềm nhẹ mà vuốt tóc trên trán, gật đầu nói: "Biết, tôi còn biết cái gọi là miệng, lưỡi, cực nhanh."

Seulgi nháy mắt đã hiểu ý của Joohyun, làm bộ không biết, nói: "Vậy cô thật đúng là có thể hiểu đấy."

"Cùng A Seul so ra còn kém chút, xem ra bộ phim kia xác thật có tính giáo dục cao," Joohyun thay Seulgi sửa sang lại cổ áo, nhàn nhạt cười nói: "Khá tốt."

"......"

Hai người từ trong văn phòng ra ngoài, Seulgi hết sức chột dạ, cứ cảm thấy có người đang nhìn mình, đầu óc bắt đầu ở tự hỏi cách âm trong văn phòng Joohyun thế nào.

Trong thang máy, Joohyun nhìn thấy khuôn mặt nhỏ tràn đầy rối rắm, đáy mắt hiện lên ý cười, "Yên tâm, không có ai nghe được đâu."

Thẳng đến khi trở về nhà, chung quanh không có người, thần kinh căng chặt của Seulgi lúc này mới thả lỏng.

Không còn cách nào, ai bảo mình lần đầu tiên ở trong văn phòng làm cái chuyện này, ngẫm lại cảm thấy có chút kích thích cũng cảm thấy thẹn.

Tắm rửa xong, Seulgi liền bắt đầu xem xét bản thảo của Do Bong Soon, lên trên mạng tìm rất nhiều tư liệu, đang chuẩn bị động bút, Seungwan lại điện thoại đến.

"Kang bảo nhi, cậu đi đâu? Tớ vừa mới đến ThinkJ tìm cậu lại không thấy cậu đâu?"

Ngón tay Seulgi nhẹ ấn trên màn hình, phóng nhẹ tiếng nói: "Tớ đến Nexon."

"Đi gặp Bae tổng?"

"Không phải, gặp tổng giám Nguyên thủy ngắm bắn, cô ấy đang phụ trách một trò chơi mới, vừa lúc muốn hợp tác."

"Phải không?" Seungwan tấm tắc nói, "Tớ còn tưởng rằng cậu cố ý qua đó gặp cô ấy."

Seulgi nhớ lại chuyện trong phòng nghỉ, sợ Seungwan lại truy vấn tiếp, "Ừ" một tiếng, hỏi trước: "Sao cậu rảnh rỗi tới tìm tớ thế?"

"Livestream kết thúc vừa lúc đi qua ThinkJ, tính cùng cậu ăn cơm chiều," Giọng Seungwan nghe rất thực vui vẻ, nói: "Cuối tuần nữ thần của tớ có phim điện ảnh công chiếu, cậu tới hay không?"

Seulgi nhớ tới bộ phim trước đó không lâu, nhịn không được cười nói: "Năm nay là năm điện ảnh của nữ thần của cậu rồi."

"Đúng vậy, cô ấy hiện tại chính là nhất tỷ của GGD, tài nguyên khẳng định không thể chê."

Nữ thần của Seungwan tên Kim Sejeong , vốn dĩ là diễn viên hạng A của công ty giải trí GGD là em của phu nhân tổng giám đốc của bọn họ, Ahn Hyunsik. Trong đám cưới thế kỷ của họ cách đây vài năm, Seulgi cùng Seungwan may mắn được tham gia. Mấy năm nay phu nhân tổng giám đốc dần dần chuyển tới phía sau hậu trường, Kim Sejeong được cô ấy nâng đỡ bắt đầu bộc lộ tài năng.

Công chiếu điện ảnh mục đích là để quảng bá, cũng không hoàn toàn là hướng tới người xem, sẽ có rất nhiều blogger điện ảnh nổi danh trong giới xuất hiện.

Seungwan vừa lúc có người bạn cũng tham gia diễn bộ điện ảnh này.

"Có đi hay không ? Tớ đi một mình hơi ngại, đến lúc đó nếu có thể xin add Kakao của nữ thần thì tốt rồi."

"Được rồi."

Đêm khuya, cuối cùng phác thảo cơ bản của hai bản thảo thiết kế cũng đã xong, Seulgi gửi qua cho Do Bong Soon, kéo bịt mắt đi ngủ.

Ngày hôm sau khi vừa đến công ty, liền nhận được phản hồi của Do Bong Soon , chỉ ra mấy chỗ muốn sửa chữa.

Seulgi xử lý hết công việc của công ty, đem bản thảo sửa chữa lại, một lần nữa gửi qua cho Do Bong Soon.

Mới vừa xong, kế toán đẩy cửa phòng, đưa ly cà phê , nói: " NingNing đi gặp khách hàng, nhờ tôi đưa cho cô."

"Cảm ơn."

Gần đây người lui tới công ty không ít, công việc nhiều, kế toán cũng so với lúc trước bận hơn.

Nhưng duy nhất là lượng đơn đặt hàng đều không lớn, trước sau đều vẫn không thay đổi.

Lúc kế toán đưa cà phê, lại nói: "Tôi còn tưởng rằng có hạng mục của Nexon, chúng ta có thể một bước lên trời."

Nói xong, cô lại ngưng thần: "Có lẽ còn phải có mấy cái cơ hội như vậy, tích tiểu thành đại."

Seulgi hiểu ý, chẳng qua tiết mục của Do Bong Soon cùng trò chơi mới của Nexon sẽ là cái gọi là cơ hội, nhưng tương lai của tiết mục như thế nào cũng còn chưa biết, rốt cuộc chương trình tống nghệ như vậy chỗ nào cũng có.

Nhưng...... Nội tâm Seulgi không ủng hộ suy nghĩ này, nhìn chằm chằm bàn phím có họa tiết lạc đà bên trên, nhất thời cũng không suy xét cẩn thận chính mình vì sao nghĩ như vậy.

......

Hai ngày sau, Kim Yeri đi công tác trở về, liền lập tức soạn hợp đồng, thông báo Seulgi đi qua ký hợp đồng.

Seulgi đang chỉnh sửa những chi tiết cuối cùng cho Do Bong Soon, hoàn thành xong liền đến trụ sở Nexon.

Khi đi đến phòng họp lần trước, đẩy cửa ra nhìn thấy lại là một bả vai thon gầy, tây trang mềm mại, tóc đen quăn, Seulgi dễ như trở bàn tay nhận ra đó là ai.

"Bae Joohyun?"

Ngón tay thon dài của Joohyun gõ theo tiết tấu trên bàn hội nghị, nghiêng đầu qua, lộ ra đường cong cánh mũi, cười nói: "A Seul, đã lâu không gặp nha."

Seulgi còn không có rõ ràng tình huống hiện tại, nhìn nhìn hành lang bên ngoài, hỏi: "Kim tổng giám đâu? Cô ấy hẹn tôi tới ký hợp đồng."

"Hạng mục này đối với Nexon mà nói là một bước rất quan trọng, tôi đã nhìn trúng."

Joohyun không trả lời, ngược lại dương môi đỏ, nhàn nhạt nói: "Cho nên tôi đến xem phía hợp tác được thuê bên ngoài, thực hợp lý phải không?"

"......"

Seulgi có thể thấy không hợp lý sao, sau đó quay đầu chạy lấy người sao?

Đương nhiên không thể.

Seulgi mím môi, đem cửa phòng họp đóng lại, đi vào bên cạnh Joohyun, quả nhiên nhìn thấy hợp đồng đặt trước mặt Joohyun, lập tức lộ ra tươi cười: "Hợp lý, đương nhiên hợp lý."

Joohyun nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay, so với thời gian đã hẹn sớm hơn mười phút, cô nhướng mày nói: "A Seul còn rất đúng giờ."

Seulgi ngồi ngay ngắn, nhìn thẳng ánh mắt Joohyun, ngữ khí dị thường đứng đắn: "Khẳng định không thể làm Bae tổng đợi lâu."

Joohyun đem hợp đồng chuyển qua trước mặt, đặt bút viết nhanh, đôi mắt liếc Seulgi, câu môi nói: "Thoạt nhìn thái độ của công ty các người đối với bên A khá tốt."

Rốt cuộc bên A là thượng đế.

Seulgi vừa ký hợp đồng, vừa gật đầu: "Tôi có thái độ phục vụ chuyên nghiệp, cô yên tâm."

Joohyun nhẹ nhàng "Ừ", "A Seul đợi lát nữa cùng tôi bên A này ăn bữa cơm, hẳn là không thành vấn đề chứ?"

"Hả?" Seulgi ký xong hợp đồng, có chút buồn cười, "Chỉ vì muốn ăn với tôi bữa cơm mà cô phải làm nhiều chuyện như vậy sao?"

Joohyun chống tay trên mặt bàn, giọng nói có chút lười biếng gợi cảm, "Em sẽ đáp ứng sao?"

Giọng Joohyun nghe thực tùy ý, nhưng ánh mắt lại không trắng trợn, như là đang thử thăm dò cái gì, Seulgi bỗng nhiên rung động, nhìn môi Joohyun, giống như là lần đầu tiên gặp mặt đêm đó, gợi cảm đến kỳ lạ.

Joohyun ở cái nơi tất cả mọi người phóng thích tịch mịch cùng dục vọng, hỏi mình, có hứng thú một đêm không?

Seulgi hít vào một hơi, nhìn Joohyun gằn từng chữ: "Ngoại trừ hợp tác làm ăn, chúng ta vẫn là bạn."

"Bạn," Joohyun cong mi, lại không có nửa điểm ý cười, nhấp môi nói: "Đó là đồng ý rồi."

Chạng vạng tan làm, Seulgi liền cùng Joohyun đi đến một nhà hàng Nhật gần Nexon.

Cơm mới ăn đến một nửa, điện thoại của Seulgi rung lên vài cái, cô còn tưởng là Seungwan, lấy ra xem, là một cái tên xa lạ.

Moon Jisung.

Seulgi nhìn vài giây mới nhận ra hắn là người lần trước đem mình nhìn lầm thành nam khách mời, sau đó Seulgi có đi vào đài truyền hình vài lần, hai người liền kết bạn Kakaotalk, nhưng vẫn luôn không nói chuyện.

Moon Jisung : Có đó không tiểu Kang.

Moon Jisung: Tôi gần đây chơi Nguyên thủy ngắm bắn mới biết được có cái nhân vật là cô thiết kế, cô gần đây có rảnh không?

Seulgi: Có việc gì không?

Không bao lâu, Moon Jisung liền trả lời: Nếu rảnh, có thể giúp tôi thiết kế một bộ không?

Vốn dĩ Moon Jisung ngoài tham gia tiết mục của Do Bong Soon ra, còn chuẩn bị tham gia một về chương trình về quốc phong, nhưng yêu cầu tự chuẩn bị trang phục.

Mấy năm nay Seulgi tìm hiểu về trang phục nam không nhiều lắm, rũ mắt tự hỏi vài giây, trả lời : Tôi chỉ chuyên về thiết kế trang phục nữ, tiết mục có một người thiết kế khác phụ trách phần nam, anh có thể đi tham khảo một chút.

Một nhà thiết kế khác tuy rằng Seulgi chưa gặp qua, nhưng Moon Jisung làm khách mời hẳn là gặp qua rồi.

Moon Jisung: Tôi hỏi qua rồi, nhưng phong cách thiết kế của cô ta tôi không quá thích, so sánh ra tôi càng thích tiểu Kang hơn, thuận tiện chúng ta gặp mặt nói một chút?

Seulgi cũng không từ chối kiếm tiền, rất nhanh liền đồng ý với Moon Jisung.

Xác định thời gian cùng địa điểm, Moon Jisung cũng không gửi tin nhắn nữa, Seulgi đem điện thoại đặt ở bên cạnh, vừa quay đầu, liền đối diện với đôi mắt đen nhánh như mực.

Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm làm Seulgi sinh ra vài phần chột dạ, "Nhìn tôi làm gì?"

"Không có gì, chỉ là tò mò rốt cuộc là ai, làm A Seul khi cùng bạn thân ở bên nhau còn có thể phân tâm trả lời lâu như vậy."

Seulgi nghe được giữa mày hung hăng nhảy.

Nhấp chặt môi, "Cô nói bậy gì đó?"

Dừng một chút, Seulgi lại nói: "Đây là khách hàng, hẹn thời gian ngày kia đi gặp mặt, cô nói cứ như tôi đang yêu đương vụng trộm vậy."

Nhà hàng Nhật ánh đèn thực nhu hòa, rất có tình thú, như là bờ sông cùng hoàng hôn va chạm, ôn nhu lãng mạn, thẳng tắp dừng ở trên mặt Joohyun, nhiễm lên tròng mắt như nước của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro