➍➊

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khách hàng......" Joohyun nhìn chăm chú chóp mũi Seulgi, cười nói: "Hình như đa số khách hàng của A Seul đều là nữ?"

"Đa số là vậy, có điều đây là khách hàng nam."

Đôi mắt Joohyun hơi hơi mị, như là mặt sông ôn nhu bình tĩnh, phía dưới cất giấu mạch nước ngầm mãnh liệt.

Nhàn nhạt mở miệng: "Được rồi."

Điều hoà trong nhà hàng chỉnh hơi thấp, ngồi lâu sẽ có chút lạnh, Seulgi đè đè cánh tay, không để bụng nói: "Nam nữ đều không sao cả, dù sao tiền chẳng phân biệt giới tính."

Seulgi còn tưởng rằng Joohyun sẽ một phen cao đàm khoát luận*, nhưng người đối diện lại không nói nữa.

*bàn luận phiếm không có nội dung cụ thể

Cơm nước xong xuôi, hai người ai về nhà nấy.

......

Moon Jisung cùng Seulgi hẹn gặp mặt tại một quán cà phê, Seulgi đến trước mười phút , lúc đến Moon Jisung đã đang chờ.

"Cậu đến đây lâu chưa?."

Moon Jisung mặt mày thanh tú, cười rạng rỡ như ánh mặt trời, lắc đầu nói: "Không có gì, tôi làm xong công việc cũng không có việc gì, cho nên đến trước, cũng không chờ bao lâu."

Seulgi ngồi đối diện anh ta, đơn giản hàn huyên hai câu, liền bắt đầu vào chủ đề chính, hỏi: "Anh có ưu tiên màu sắc cùng hình dáng và họa tiết nào không? Hoặc là, chương trình mà anh tham gia có yêu cầu riêng gì không?"

"Màu sắc thì không cần chọn màu sáng, nhìn qua có khí chất thiếu niên một chút, hình dáng và họa tiết cô tự chọn đi, tôi cũng không am hiểu. Nhưng tôi hy vọng có thể đặc biệt một chút, không được quá phổ biến, tốt nhất có thể có cảm giác có câu chuyện xưa."

Moon Jisung có một khuôn mặt trắng nõn ngoan ngoãn, là loại tiểu nãi cẩu* đương thời được hoan nghênh nhất, có yêu cầu này cũng là bình thường.

* mấy anh trai mặt mũi ngọt ngào moe moe đáng yêu

Seulgi rất tôn trọng ý tưởng của khách hàng, rốt cuộc yêu cầu này cũng không tính là quá khó, nghĩ nghĩ, xong lại nói: "Có thể, nếu anh có thể cho tôi một cái chủ đề sẽ càng tốt, chính xác là chủ đề của chương trình anh tham gia."

"Không có cũng không sao."

Lông mi đen dày của Moon Jisung rũ xuống, nói: "Tôi cũng có ý tưởng này, nhưng hiện tại tôi biết được cũng không nhiều lắm, chờ người đại diện của tôi qua mấy ngày cùng bên kia nói chuyện, tôi sẽ nói cho cô."

"Được."

Hai người nói chuyện mười phút, rất vui vẻ thuận lợi. Cuối cùng, Moon Jisung nhìn Seulgi một cái, hỏi: "Tiểu Kang, khoảng thời gian tới tôi có thể đến công ty của cô xem một chút được không?"

Thường khách hàng cá nhân đều sẽ không đi đến địa điểm làm việc để khảo sát, không bắt buộc.

Seulgi có chút khó hiểu, nhưng trên mặt vẫn không từ chối, gật gật đầu: "Có thể."

Moon Jisung khẽ cười cười, nhìn thoáng qua thời gian, nói: "Nên nói đều đã nói xong rồi, tôi không chậm trễ thời gian của cô nữa."

Nói xong, anh ta cúi xuống, hình như là lấy cái gì, khi thẳng lên trên tay nhiều thêm một hộp quà màu xanh ngọc, bao bì thực tinh xảo.

Seulgi nhìn lướt qua hộp quà, từ logo nhận ra nhãn hiệu nước hoa cao cấp.

Quả nhiên, Moon Jisung đưa qua cho Seulgi, mở miệng nói: "Đây là sản phẩm của một nhãn hiệu tôi mới đại diện, bọn họ tặng một chai nước hoa nữ, tôi cũng không cần. Tặng cho cô, dù sao tôi cũng không dùng được."

"Không cần, nhà tôi nước hoa cũng rất nhiều."

"Không có gì, cô cầm đi. Nếu cảm thấy dùng tốt, có thể giúp tôi PR."

Moon Jisung đặt xuống trước mặt Seulgi, sau đó nhìn Seulgi cười dịu dàng nói: "Tôi còn có việc đi trước, việc này trong cậy vào tiểu Kang."

Anh ta vội vàng rời đi, không để cho Seulgi kịp nói lời từ chối.

Seulgi chậm rãi uống hết cà phê, không có cảm xúc gì mà cầm lấy hộp nước hoa, chuẩn bị về nhà.

Kết quả còn chưa đi tới cửa, liền thấy được Joohyun từ bên ngoài đẩy cửa đi vào.

Đối với việc ngẫu nhiên gặp được, Seulgi đã có khả năng miễn dịch, liếc Joohyun một cái, nói một câu trùng hợp quá, "Cô cũng tới uống cà phê?"

Hôm nay Joohyun không mặc vest, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác mỏng màu nâu, khuôn mặt thanh lệ lãnh đạm giấu bên dưới mái tóc quăn đen nhánh, bên môi mang theo ý cười, nói: "Ừ, tới mua cà phê, không giống A Seul nhân duyên tốt, còn có người cùng uống."

Lời này nghe có chút quái quái.

Dây túi siết chặt trong lòng bàn tay, Seulgi giải thích nói: "Tôi hôm trước không phải nói tôi phải đi gặp khách hàng sao, chính là anh ta."

Thoạt nhìn Joohyun như không để ý, chỉ là nhẹ ừ một tiếng, nói: "A Seul không ngại cùng tôi đi mua chứ?"

"Đi thôi."

Joohyun mua ly latte, còn gọi thêm đường. Trước quầy quán cà phê là một cô gái trẻ tuổi, nhập xong thông tin, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Seulgi, cười nói: "Chị ơi, bạn trai của chị đẹp trai quá."

"......"

Không hiểu sao, khí lạnh trong không khí đột nhiên gia tăng, Seulgi khẽ lắc đầu, "Đó là khách hàng của tôi, không phải bạn trai."

Biết mình hiểu lầm, cô gái trẻ ngượng ngùng nói tiếng xin lỗi, "Hai người đẹp đôi quá, em còn tưởng rằng là cặp đôi nổi tiếng trên mạng tới check-in, thực xin lỗi ha."

Đây là một quán cà phê khá nổi tiếng ở Seoul, xác định thường thường sẽ có người tới check- in.

"......"

"Không có gì."

Joohyun từ đầu tới cuối đều không nói một lời, Seulgi cảm thấy rất là kỳ quái, bình thường gặp mặt yêu tinh này tuy không nói quá nhiều, nhưng cũng sẽ không im lặng thế này.

Bên ngoài quán cà phê, ánh sáng mênh mông đang từ kẻ hở giữa những tòa nhà san sát chiếu tới, gắt gao bao phủ mặt đất vạn vật.

Tia sáng lọt vào đáy mắt, Seulgi hơi chói mà chớp mắt, có chút không chịu nổi im lặng như vậy, nghiêng đầu nhìn Joohyun, tùy tiện tìm một cái đề tài, mở miệng: "Tôi còn tưởng rằng cô sẽ không uống cà phê ngọt như vậy chứ."

Seulgi cũng không thích uống ngọt, bởi vì hiệu quả dưỡng thân, tỉnh táo thực bình thường.

Joohyun chỉ nhàn nhạt mà nhìn một cái, nói: "Trong lòng đắng, cho nên chỉ có thể uống ngọt điều hòa một chút."

"......"

Ngữ khí cùng ánh mắt Joohyun đều thực đạm nhiên, giống như rất hiền hoà trả lời vấn đề, nhưng Seulgi lại cảm thấy lời này sặc mùi ghen tuông, nghe xong trái tim mình cũng tự nhiên bủn rủn.

Seulgi nhìn chằm chằm đường cong xương hàm Joohyun, thấp giọng nói: "Điều sẽ qua đi."

Joohyun cũng không trả lời, hơi cúi cằm, nhìn đôi mắt Seulgi, nói: "Khách hàng của A Seul là người trong giới giải trí sao?"

Seulgi có chút kinh ngạc, "Làm sao cô biết?"

Hai người đi tới vị trí dừng xe, Joohyun đi chậm lại cùng Seulgi song hành, sống lưng mảnh khảnh chặn mảng lớn ánh sáng, tự nhiên nói: "Cùng Park Sooyoung tham gia sự kiện hình như gặp qua."

Seulgi không khỏi tấm tắc cảm khái một câu: "Công ty mấy người đây là hải lục không* toàn diện phát triển ư."

*mặt đất, trên biển, trên không trung.

"Quảng bá trò chơi khẳng định không thể bỏ qua bước tìm người đại diện," Joohyun mặt mày sơ lãnh bị ánh sáng chiếu lên vô cùng nhu hòa, khóe môi nhẹ dương, "Có điều tôi nghe nói, tất cả mọi việc của nghệ sĩ cơ bản đều sẽ do công ty xử lý, khách hàng của em lại tự tay làm lấy."

Bị Joohyun nhắc tới, Seulgi cũng cảm thấy có lý.

Seungwan có từng phổ cập kiến thức qua cho Seulgi về một số việc trong giới giải trí, Moon Jisung trực tiếp cùng mình bàn việc quả nhiên có chút kỳ lạ, nhưng cẩn thận nghĩ lại, cũng không có bất luận cái gì kỳ quái.

Seulgi nhướng mày, "Ai biết được, lấy tiền làm việc là được, cái khác không liên quan đến tôi."

Nói xong, Seulgi có thể rõ ràng cảm nhận được mặt Joohyun có thêm vài phần sung sướng.

Sau khi lên xe, Seulgi nhìn thoáng qua Joohyun, hỏi: "Cô muốn đi đâu? Về nhà cô hay là Nexon?"

Joohyun chéo chân, dựa vào cửa sổ, lười biếng giống mèo nhỏ, đạm thanh nói: "Đều được, em muốn mang tôi về nhà em cũng được."

Seulgi nén xuống ý nghĩ muốn ném Joohyun ra khỏi xe, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tôi vừa lúc còn biết địa chỉ lò hỏa táng, không nói chúng ta liền đi nơi đó."

Joohyun từ trước đến nay biết đúng mực, không trêu Seulgi nữa, nói: "Đến công ty đi."

Xe mới vừa lăn bánh vài phút, Joohyun liếc nhìn hộp nước hoa, nói: "A Seul mới vừa mua à? Đây hình như không phải loại em hay dùng."

Seulgi nắm tay lái, đem xe từ đường phụ lái vào đường chính, trong miệng đáp: "Không phải, vừa nãy khách hàng tặng, anh ta không dùng được vừa lúc cho tôi."

Cuối cùng, còn nói thêm câu: "Tôi cũng không cần, từ chối không được cũng chỉ có thể nhận."

Vừa mới nói là có ý từ chối, nhưng cũng đều là lời nói thật, Seulgi có thói quen hay mua để dành, trong nhà cũng không thiếu thứ này.

"Như vậy à......"

Trải qua một đoạn đường trải dài bóng cây, sắc vàng nồng đậm bị che đậy bên ngoài, đáy mắt Joohyun cũng chỉ còn lại thanh lãnh.

"Tôi gần đây vừa lúc muốn đổi nước hoa, không bằng A Seul đem cái này tặng cho tôi đi?"

"Được," Seulgi cũng không để ý, đôi mắt nhìn chằm chằm phía trước, mở miệng hỏi: "Nước hoa đang dùng không phải khá tốt sao? Tôi ngửi rất thoải mái."

Mùi hương cũng không nồng đậm, cũng không đến mức nhạt nhẽo đến mất đi cảm giác tồn tại, như là sau cơn mưa sáng sớm, tươi mát lạnh lẽo, rất là dễ ngửi.

"Dùng lâu rồi, muốn thử mùi khác ."

"Được thôi."

Sau khi đưa Joohyun đến Nexon, Seulgi liền lái xe về nhà, nhắn tin cho Moon Jisung lại lần nữa xác nhận lại số đo.

Buổi tối Seulgi liền nghĩ ra ý tưởng ban đầu cho bản thảo thiết kế, là một chiếc áo cổ tròn, mặc trúc bám lấy tay áo tỳ bà to rộng, tú khí nho nhã.

Hai ngày sau, Seulgi gửi bản vẽ tay của hình mẫu cho Moon Jisung xem, Moon Jisung tỏ vẻ bản thân rất thích, nhưng còn phải xin ý kiến của công ty.

Seulgi cũng không có ý kiến, rốt cuộc tiền đã đến tay.

Buổi tối thứ bảy, Seungwan nổi hứng lái xe tới đón Seulgi đi xem phim, tham gia buổi công công chiếu phim điện ảnh mới của Kim Sejeong.

Seulgi còn tưởng rằng các minh tinh điện ảnh tổ chức công chiếu sẽ không giống xem phim điện ảnh bình thường, nhưng khi vào phòng chiếu, phát hiện cũng không có gì khác nhau, nhiều lắm là mấy người có địa vị sẽ bị rất nhiều người đến gần dò hỏi.

Các nhà báo và nhà phê bình phim đều ngồi ở hàng phía trước, Seungwan chọn vị trí đằng sau, lặng lẽ ở bên tai Seulgi giải thích thắc mắc, nói: "Họp báo công chiếc đã xong rồi, đây là đơn giản xem phim điện ảnh mà thôi."

Thì ra là thế.

Trước khi chiếu phim khoảng hai phút, một nhóm người lại ùa vào, Seulgi cũng hoàn toàn không cảm thấy hứng thú, cũng không có cẩn thận nhìn.

Toàn khán phòng ánh đèn tối dần xuống, mơ hồ có thể nghe được có người đang nói chuyện với nhau, nhưng rất nhanh liền ngừng lại, sót lại chỉ có âm thanh của phim điện ảnh.

Toàn bộ quá trình xem cũng không tồi.

Kim Sejeong không hổ là nhất tỷ của GGD, bộ điện ảnh này chất lượng cũng rất tốt.

Tiếc nuối chính ở đây chính là Kim Sejeong không có xuất hiện, nghe nói là bởi vì ở sinh bệnh, đang ở trong nhà nghỉ ngơi.

Seungwan rất đau lòng, ôm ngực nói: "Tớ nguyện ăn chay mười ngày để nữ thần có được thân thể khỏe mạnh."

Seulgi tháo xuống mắt kính xem phim, liếc một cái, cười nói: "Mức độ yêu thích của cậu cũng quá mỏng manh đi."

Seungwan là bị nhân vật của Kim Sejeong diễn hấp dẫn, cũng không phải fan cuồng nhiệt.

"Vậy...... thêm năm ngày?"

"Được," Seulgi cười như không cười đáp, "Từ bây giờ bắt đầu tiến hành phải không?"

Seungwan do dự vài giây, nói: "Ngày mai đi."

Hai người đang chuẩn bị từ trên chỗ ngồi đứng dậy, đi tìm một nhà hàng gần đây để ăn, đèn ở hàng phía trước bỗng nhiên sáng lên, ánh sáng nhanh chóng xâm chiếm lãnh địa tối tăm, chiếu sáng nửa thính phòng.

Seulgi ngơ ngác mà nhìn Seungwan.

Seungwan buông tay: "Tớ cũng không biết họ đang làm gì."

Hai người ở vị trí quan sát trong chốc lát, hóa ra còn có phân đoạn phỏng vấn cuối cùng.

Seulgi cũng không cảm thấy hứng thú, đứng dậy cùng Seungwan dọc theo lối đi nhỏ bên cạnh đi xuống cầu thang.

Kết quả mới vừa đi đến một nửa, bỗng nhiên nghe có người gọi mình, tiếng nói không mặn không nhạt nói: "Tiểu Kang, sao cô cũng ở chỗ này?"

Seulgi quay đầu nhìn lại, trong tối tăm ánh sáng có thể nhận ra khuôn mặt nhu hòa của Jung Sojung, "Cùng bạn tới xem phim, có việc gì sao?"

Jung Sojung nhìn giống như rất tiếc, nói: "Sao cô lại ngồi ở sau? Nếu cô muốn tới xem, nói sớm với tôi một chút nha, chỉ bằng giao tình giữa tôi và Joohyun, cũng sẽ không để cô ngồi sau như vậy."

Seulgi thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: "Ngồi ở sau cũng khá tốt, không ảnh hưởng."

"Phải không? Không chọn cũng tốt, còn Joohyun cùng chị Sooyoung thì không được, họ thích nhất chính là vị trí ở giữa."

Seulgi muốn đi ăn cơm, đã không còn muốn cùng cô ta nói chuyện, "Ừm."

Nhưng Jung Sojung đâu dễ bỏ qua, cong môi cười, "Joohyun ấy, thói quen nhỏ của cô ấy rất nhiều, chờ cô cùng cô ấy thân thiết rồi, tự nhiên sẽ biết."

Lời này nghe rất khó hiểu.

Mặc dù Jung Sojung nói không có bất luận cái gì không đúng, nhưng dừng ở lỗ tai, vẫn có chút không thoải mái.

Seulgi đang muốn mở miệng nói chuyện, bên cạnh bỗng nhiên vang lên một giọng nữ: "Sojung, đây là reviewer phim của kênh nào đấy?"

Kênh review phim đều giống nhau đều không phải là kinh doanh cá nhân.

Seulgi nghiêng đầu nhìn lại, nữ nhân mặc một thân váy hai dây, bên ngoài mặc áo khoác bò, chậm rãi đi đến trước mặt, ánh mắt trên dưới bắt bẻ mà nhìn, giống như là đang đánh giá một kiện vật phẩm có giá trị bao nhiêu.

Seulgi rất chán ghét ánh mắt như vậy.

Lông mày Seulgi xụ xuống, lấy ánh mắt đồng dạng đáp lễ đối phương, quả nhiên từ trên mặt cô ta thấy được một chút tức giận.

Một kẻ ngốc.

Trong lòng Seulgi cười nhạt một câu.

Jung Sojung giải thích nói: "Annie, cô ấy là người ngoài nghành."

"Ồ, khó trách......" Annie Choi mới vừa rồi đã bị Seulgi nhìn đến có chút bốc hỏa, câu môi cười lạnh nói: "Khó trách thoạt nhìn không đẹp tinh xảo như cô, tôi thiếu chút nữa còn tưởng là idol thấp kém từ đâu ra trà trộn vào đây chứ."

Seulgi còn chưa kịp tức giận, Seungwan liền bước lên trước hừ lạnh một chút, giọng nói hàm chứa trào phúng, nói: "Annie Choi, cô nếu là mắt mù liền chạy nhanh đi xếp hàng lấy số khám xem, thật sự không có tiền thì nhanh đi rửa mắt, tôi quyên góp cho một ít. Cô lấy từ đâu ra tự tin xoi mói cậu ấy, là bằng gương mặt dày cả mét của cô hay là bộ não vẫn chưa phát triển hết?"

Seungwan nói rất nhanh, nhưng cũng rất rõ ràng, mắng đến Annie Choi da mặt phát trướng, trừng mắt nói: "Son Seungwan cô có bệnh à, tôi chưa nói đến cô, làm sao, biết chính mình là idol thấp kém cho nên bắt đầu tức giận?"

"Tôi là idol thấp kém cũng không ngại cô là cái loại ngu ngốc có bệnh cần chữa gấp, đừng ở chỗ này cùng tôi to nhỏ. Lão đại tỷ Hwang Bomi của cô tôi còn dám đánh, cô cho rằng cô là cái thá gì?"

Seungwan cười tủm tỉm mà nhìn, "Cũng không biết trên mặt cô toàn đồ giả như thế có thể chịu được mấy bạt tay."

"Cô!"

Annie Choi tức đỏ mặt.

Bên này động tĩnh không tính quá lớn, hàng phía trước vừa lúc đều đang vây quanh mấy nhà phê bình, cũng không có người chú ý tới bên này.

Không khí đang giương cung bạt kiếm, có tiếng nói ôn nhuận truyền đến: "Chị Annie, phía trước nhiều truyền thông như vậy, nháo lớn khó coi."

Ghé mắt xem qua, đúng là người trước đó Seulgi mới gặp, Moon Jisung.

Anh ta chậm rãi đi lên, ôn thanh nói: "Tiểu Kang, chị Sojung đều thật xinh đẹp, không phải cùng một kiểu đẹp, chị hà tất bắt bọn họ so sánh chứ?"

Annie Choi trừng mắt nhìn Moon Jisung, lo sợ bị truyền thông nhìn thấy, nổi giận đùng đùng mà uốn éo mặt, cũng không tiếp tục dây dưa nữa.

Từ đại sảnh đi ra, Seungwan nhấp môi nói: "Cô ta chính là một kẻ ngu ngốc, cậu đừng để ý."

"Không có gì đâu."

Seulgi cũng sẽ không bởi vì lời lẽ của một người không liên quan mà ảnh hưởng đến chính mình, nhưng sau khi đi vào thang máy, bốn bề vắng lặng hết sức, ngước mắt nhìn thoáng qua người bạn tốt bên cạnh đang tức giận đến phùng mang trợn mắt.

"Wannie, cậu ở LUP có phải không tốt lắm hay không?"

Seulgi nói thực nhẹ, ngữ khí dò hỏi có thể nghe ra ý đau lòng cho Seungwan.

Mới vừa rồi Annie Choi nhìn như là nhằm vào mình, nhưng mục tiêu rõ ràng là Seungwan, hơn nữa trước đó không lâu Hwang Bomi...

Seulgi không hiểu giới giải trí, nhưng cô biết Seungwan ở bên trong lăn lê bò lết cũng không phải một việc dễ nhàng.

Seungwan chẹp chẹp miệng, đem nỗi ủy khuất đang muốn trào ra nuốt trở vào, không nhìn vào mắt Seulgi, "Kang bảo nhi, cậu đừng đột nhiên như vậy, tớ mà khóc ở đây mất mặt lắm."

Một lát sau, Seungwan lại nói: "Là có chút, nhưng không sao, tớ là ai chứ? Tớ chính là nhất tỷ tương lai của LUP, tớ sợ chắc? Cùng lắm thì chính là nháo nhào một trận sau đó tớ về nhà dưỡng □□."

"Thật ra công ty của tớ còn thiếu người dọn vệ sinh."

"Ha ha, không có vị trí phó tổng, đừng mơ tưởng mời tớ rời núi."

"Bao ăn bao ở."

"Hay là...... Tớ ngày mai bắt đầu đi làm?"

Hai người một đường hihi haha, rốt cuộc ai về nhà nấy.

Seulgi về nhà liền vội vàng bắt đầu hạng mục Trí mạng đêm tối của Kim Yeri bên kia, nhìn lại tư liệu cùng một ít bối cảnh giả thiết tương quan Yeri cung cấp, trong đầu xây dựng ra một cái quốc gia cổ đại u ám, không có bình minh.

Sương mù dày đặc bao phủ bầu trời trên lục địa chính, chỉ bằng cách tránh được sát khí nặng nề, những người sống đến cuối cùng mới có thể thoát khỏi mây mù và tận hưởng ánh sáng vàng đầu tiên.

Seulgi chậm rãi hạ bút, đem nhân vật trong đầu vẽ ra.

Thẳng đến gần 11 giờ, Seulgi mới dừng lại nghỉ ngơi, dọn dẹp hết thảy trên mặt bàn, đi ra khỏi phòng ngủ phụ.

Mới vừa cầm lấy di động tính xem tin tức, tin nhắn của Moon Jisung liền nhảy ra.

Moon Jisung : Tiểu Kang, cô về đến nhà chưa?

Moon Jisung : Việc ở rạp chiếu phim cô đừng để ở trong lòng, thật ra cô lớn lên rất xinh đẹp, đừng đau lòng.

Đối với việc Moon Jisung ở rạp chiếu phim lên bảo vệ mình, Seulgi vẫn rất cảm kích, rốt cuộc cùng là người trong giới, anh ta có thể làm bộ nhìn không thấy, không cần thiết đi đắc tội với nhiều người.

Seulgi: Không sao, cảm ơn anh.

Moon Jisung rất nhanh trả lời lại : Không có gì, nên làm.

Theo sau, Moon Jisung lại gửi tới mấy hình ảnh, trên hình là một nam người mẫu Hàn phục, mặc một bộ trang phục thời Joseon, anh ta hỏi: Tiểu Kang, họa tiết này tôi rất thích. Người đại diện của tôi cũng cảm thấy dùng ở trên thiết kế kia của cô, có lẽ sẽ có kinh hỉ bất ngờ. Cô có thể thêm vào không?

Seulgi nhìn thoáng qua tin nhắn, không xem họa tiết trên trang phục, hỏi trước: Công ty của anh bọn họ có bản quyền không?

Moon Jisung : Còn chưa có.

Moon Jisung : Cái này hẳn là không có gì vấn đề chứ?

Seulgi ghét nhất vẫn là đạo nhái, xem đến nhíu mày, ngón tay bay nhanh mà gõ màn hình.

Seulgi: Không có bản quyền đó chính là sao chép, nếu anh thật sự thích có thể cho công ty đi bàn vấn đề này. Hoặc là anh có thể đi tìm nhà thiết kế này, tôi bên này có thể hoàn lại tiền.

Seulgi: Tôi không thành vấn đề.

Moon Jisung đại khái là hiểu tính nghiêm trọng của sự việc: Tôi đã biết, tôi rất thích cô thiết kế.

Cuối cùng, anh ta lại nói: Cảm giác mặc vào trang phục do tiểu Kang thiết kế ở trên sân khấu nhất định có thể đại sát tứ phương ~

Seulgi chỉ coi như đây là một câu nói khách sáo, không để ở trong lòng, buông di động đi tắm rửa.

Từ phòng tắm đi ra, phát hiện có cái dãy số xa lạ vẫn luôn gọi tới cho mình.

Seulgi tắt đèn phòng khách, nương ánh đèn di động đi về phòng, mới vừa đi tới cửa, trong điện thoại liền vang lên một giọng nữ khàn khàn, còn mang theo vài phần men say.

"Seul Seul......"

Seulgi suýt nữa không nhận ra đây là giọng của Lee Sunmi, nhận ra xong chỉ cảm thấy lỗ tai có chút bị tra tấn.

"Em đừng ngắt vội...... Chị hiện tại ở bệnh viện, chỉ nghĩ cùng em nói chút việc, có thể cho chị vài phút không?"

Seulgi đúng thật có ý muốn cúp điện thoại, lạnh lùng mở miệng: "Chị có việc gì?"

Lee Sunmi suy yếu đến như là một tờ giấy mỏng manh, giây tiếp theo có thể bị gió cuốn đi, thấp giọng nói: "Thực xin lỗi Seul Seul, chị thật sự rất xin lỗi em."

Đêm đó Seulgi xuất huyết dạ dày nằm ở bệnh viện, mà cô ta lại ở trong xe cùng Kim Chungha vui vẻ nói chuyện phiếm.

Mà nữ nhân kia, chỉ là kẻ thích đùa bỡn cảm tình, lừa coi ta biến thành rác rưởi hai bàn tay trắng.

Hiện giờ cảnh còn người mất.

Ngày xưa mọi thứ tốt đẹp đều bị chính cô ta tự tay phá hủy, trong lòng hối hận đan xen, nỗi nhớ Seulgi như là một hạt giống được tẩm bổ, nhanh chóng mọc rễ nảy mầm.

Seulgi không dao động, thậm chí còn có điểm muốn cười, "Ồ?"

"Chị biết, em hiện tại chắc hẳng còn oán trách chị, là chị không đúng, phản bội lời hứa của chúng ta."

"Chị một người lẻ loi mà nằm ở bệnh viện mới hiểu được, chị chỉ muốn ở thành phố này có thể có một chiếc đèn vì chị sáng lên."

"Chị cùng cô ta đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ, sẽ không cùng cô ta dây dưa nữa. Chị lừa gạt không được nội tâm của mình, chị để ý nhất chính là em."

"Seul Seul, em còn nguyện ý làm ngọn đèn của chị không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro