➍➋

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giọng nói khàn khàn giữa đêm khuya có chút lạnh.

Đầu bên kia điện thoại không nói gì, thật lâu sau, có một tiếng cười lạnh khinh miệt vang lên.

Lee Sunmi có chút hoảng hốt, nôn nóng gọi tên Seulgi, cô ta rất muốn nghe được giọng nói của Seulgi.

"Seul Seul, chị thật sự không thể không có em. Cầu xin em, tha thứ cho chị một lần đi."

Âm thanh kia như giấy ráp ma sát vào nhau, khàn khàn thô ráp, âm điệu hèn mọn, thực dễ dàng có thể làm người ta sinh ra thương xót.

Seulgi lại chỉ cười nhạo một tiếng, không dao động, lạnh giọng nói: "Tôi trước kia tại sao không phát hiện chị thích diễn như vậy nhỉ?"

"Chị không có......" Lee Sunmi ở đầu bên kia điện thoại hít một hơi thật sâu, "Seul Seul, chị có thể cam đoan với em, lấy nhân cách của chị ra thề, chị......"

Mấy lời sám hối ăn năn mấy tháng trước Seulgi đã nghe không dưới chục lần, trừ bỏ mỗi lần đều có thể thành công làm Seulgi ghê tởm ra, không có chút gì mới mẻ.

Seulgi lạnh giọng đánh gãy: "Chị có phải cảm thấy tôi hiện tại rất tốt, sau khi cùng chị tách ra cũng không đòi chết đòi sống, trong lòng chị không cam tâm đúng không? Mà chính bản thân chị phải trải qua cái thảm trạng trong dự đoán vốn dĩ là cho tôi, cho nên lại muốn tìm đến tôi?"

"Chị không có, Seul Seul chị nghĩ em có phải có chút hiểu lầm với chị hay không? Mặc dù là chia tay, chị cũng muốn em có thể sống tốt, chị sao nỡ làm gì với em chứ?"

Lee Sunmi nức nở một chút, nghe tới càng làm người thương tiếc, "Thực xin lỗi, trước kia chị bị mỡ heo che mắt. Hiện tại chị đã hiểu được, cái gì mới là thứ mình cần nhất."

"Cho nên?"

"Hiện tại chị muốn bù đắp tổn thương gây ra cho em."

Seulgi đóng cửa phòng ngủ, ngồi lên giường, ánh sáng chiếu một tầng sáng ngời ở trên mặt, khóe môi gợi lên một nụ cười lạnh, "Ồ? Chị dựa vào cái gì cảm thấy tôi cần chị? Bằng bản mặt dày của chị sao?"

Lee Sunmi phải chịu kích thích lớn, ho khan không ngừng, như muốn ho cả phổi ra ngoài, thật vất vả mới ổn định lại, từ chỗ sâu trong cổ họng phát ra một tiếng nghẹn ngào.

"Là bởi vì cô ta sao?"

"Em hiện tại không chịu làm lành với chị, là bởi vì nữ nhân không đứng đắn kia sao? Cô ta chỉ nhắm tới tiền của em, em cảm thấy cái loại người này có trái tim sao? Em cho rằng cô ta thật sự yêu em sao? Đừng ngốc như thế."

Lee Sunmi tin tưởng vững chắc, mình là mối tình đầu của Seulgi. Mối tình đầu luôn khó quên, huống chi chỉ mới qua mấy tháng ngắn ngủi, em ấy sao có thể dễ dàng quên mình đi như vậy?

Bỗng dưng nghe cô ta nhắc tới Bae Joohyun, trong lòng Seulgi hơi nhảy, giọng nói càng thêm lạnh: "Chị cũng xứng nhắc đến người khác?"

"Chị nói đều là lời thật......" Lee Sunmi cũng không nghĩ muốn tiếp tục tranh chấp vấn đề này nữa, chịu đựng cổ họng đau rát, hỏi: "Em có thể đến thăm chị không? Chị rất muốn gặp em."

"Chị mắc bệnh gì?"

Nghe Seulgi hỏi cái này, giọng nói Lee Sunmi mang theo chút mong đợi, càng thêm nhu nhược nói: "Xuất huyết dạ dày."

"Tôi kiến nghị chị thuận tiện đi khoa thần kinh khám xem, tôi cảm thấy hình như đầu óc chị cũng không tốt lắm."

Đầu kia Lee Sunmi tựa hồ vẫn đang nói cái gì, nhưng Seulgi trực tiếp tắt điện thoại, bên tai không còn tiếng ồn ào hết sức thoải mái.

Đối với người râu ria.

Ai rảnh quản cô ta đi tìm chết.

Đêm khuya, Seoul nghênh đón một trận mưa to, cuồng phong mang theo hạt mưa táp lên cửa sổ pha lê, sấm sét màu bạc thỉnh thoảng xé toạc một kẽ hở trên bầu trời đêm, làm cho lòng người run rẩy.

Mọi khi Seulgi rất hiếm khi mất ngủ.

Thật vất vả có một chút buồn ngủ, sau khi ngủ lại hôn hôn trầm trầm bắt đầu mơ mộng.

Trong mơ Seulgi ngồi trên tàu trong phim điện ảnh Titanic, sau khi con thuyền đụng phải tảng băng, Seulgi không bị chết đuối, mà trôi dạt tới một hoang đảo.

Trên đảo cái gì cũng không có, chỉ có một mình mình.

Tuyệt vọng ở trên đảo vài ngày, Seulgi ở bờ biển phát hiện một nữ nhân trẻ tuổi cũng bị lưu lạc tới hoang đảo.

Là bộ dạng của Bae Joohyun.

Hoang đảo ngoài đại dương mênh mông và rừng cây bất tận ra, một cái sinh mệnh sống cũng không có.

Seulgi thật vui sướng, cứu nữ nhân lên.

Trong sinh hoạt kéo dài vô tận bỗng dưng thêm vào một tia sắc thái, đó là tuyệt vọng trong vực sâu thấy được một tia sáng.

Hai người cùng nhau trải quả một tháng ở trên đảo, xem nhau là niềm tin để tiếp tục kiên trì, đó là chút hy vọng được cứu rỗi còn sót lại không nhiều lắm.

Lại qua một tuần nữa, hai người rốt cuộc cũng được cứu.

Nhưng hai người phải tách ra, nhà của nữ nhân kia ở một nơi rất xa xôi, bị ngăn cách bởi nhiều hòn đảo và biển cả rộng lớn, là khoảng cách rất khó vượt qua.

Seulgi vốn tưởng rằng mình sẽ rất khổ sở.

Nhưng sau khi trở về sinh hoạt bình thường, lại sống vui vẻ hạnh phúc, thậm chí không muốn hồi tưởng lại những gì khủng khiếp đã xảy ra.

Phía sau cảnh trong mơ rất hỗn độn, Seulgi gặp được rất nhiều người, gương mặt họ không ngừng thay đổi, cuối cùng, Seulgi giật mình tỉnh dậy.

Mặc dù là ban đêm trong phòng mở điều hòa, Seulgi mồ hôi lạnh vẫn ướt đẫm toàn thân.

Seulgi xoay người xuống giường, ánh mắt chạm vào bản ký họa trên mặt bàn, động tác ngừng lại, sau đó đi qua, cầm lấy bỏ vào hộp đựng trên tầng cao nhất.

Trên đường đi làm, Seulgi nhận được điện thoại của Seungwan, đại khái nội dung là mẹ cậu ấy tới Seoul, tiện thể mang theo chút đồ.

"Mẹ tớ vội vàng trở về chăm sóc chị dâu có thai, kêu tớ đưa qua cho cậu, đều là bà cậu tự mình làm."

Seulgi trước ừ một tiếng, theo sau cười nói: "Chúc mừng nha."

"Là tớ đem qua cho cậu hay cậu tự mình tới lấy?" Seungwan "A" một câu, nói: "Bà cậu nói năm nay trung thu cậu phải về nhà đấy."

"Chờ mấy ngày này bận xong rồi tớ đi lấy, thay tớ nói tiếng cảm ơn với dì."

Seulgi cùng Seungwan tuy rằng là đồng hương, nhưng cũng không phải từ nhỏ đã thân thiết. Người thân của Seulgi chỉ còn lại bà nội, chân cẳng không tiện nên không thể tới thăm.

Nửa năm nay vẫn luôn bận rộn công việc của Jhome và ThinkJ, Seulgi cũng không rảnh trở về, quả thật cũng nên tìm thời gian trở về thăm bà nội.

Giờ cao điểm buổi sáng rất dễ kẹt xe, đèn xanh đèn đỏ nhảy hai đợt mới được đi, Seulgi cẩn thận lái xe, suy nghĩ một lát, mím môi, hỏi: "Wannie, nếu cậu không thích chơi game, thời điểm cảm thấy hư không tịch mịch yêu cầu giải quyết sẽ chơi một chút, sẽ thật sự thích nó sao?"

Đáp án rõ ràng.

Seungwan khịt mũi, nghiêm túc trả lời nói: "Phân hai loại tình huống, thứ nhất, trò chơi này đủ hấp dẫn, như vậy tớ rất có khả năng sẽ trở thành người chơi trung thành. Thứ hai, nếu như là loại hình tiêu khiển một người chơi như đấu địa chủ, vậy chỉ có lúc ngồi xổm WC sẽ chơi."

Ừm.

Seulgi nhẹ nhàng phát ra một âm tiết ở cổ họng.

Âm thanh như là một trận gió ngẫu nhiên thổi qua mặt hồ nước ngày mùa hè, mặt nước gợn sóng khôi phục lại bình lặng, không còn dấu vết gì.

"Sao cậu đột nhiên hỏi cái này? Kang bảo nhi, xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có......" Xe Seulgi chậm rãi tiến vào lối nhỏ, đạm thanh nói: "Tớ có thể có chuyện gì chứ? Chính là đang tự hỏi một vấn đề, mỗi ngày suy nghĩ ba điều về bản thân."

Seungwan lười biếng nói: "Tớ còn không rõ ràng cậu sao? Tùy tiện suy nghĩ, đừng để tâm vào chuyện vụn vặt là được."

"...Tớ đến công ty rồi."

......

Trong khoảng thời gian này công ty rất yên bình, bản thảo thiết kế của Moon Jisung đã hoàn thành, hắn nói muốn tự mình làm thành phẩm, Seulgi cũng không có cưỡng cầu, đem tất cả hồ sơ gửi vào hòm thư một phát là tính xong việc.

Đối phương gần đây đang bận việc ghi hình, nhắn tin cùng Seulgi hẹn thời gian đến tham quan công ty.

Bản thảo phía Do Bong Soon còn đang tiến hành chỉnh sửa, hình như là có một cô người mẫu cáu kỉnh, nhưng dù sao cũng là việc của người ta, Seulgi cũng không hỏi quá nhiều.

Còn về Trí mạng đêm tối --

Seulgi dạo này ý tưởng tuông trào, đem cảnh trong mơ các loại cảnh tượng vẽ ra, dựa theo yêu cầu thiết kế của Kim Yeri cho mình, vẽ ra nhân vật đầu tiên.

Đó là một quỷ dị yêu cơ nằm nghiêng trên ngai vương ngàn xà, với hoa sen trên cổ tay gầy guộc, và đôi đồng tử dị sắc nhìn mọi thứ một cách thờ ơ.

Kiểm soát sự sống và cái chết trên thế gian.

Nhân vật là gương mặt mỹ nhân phương đông điển hình, Seulgi tra chút tư liệu, tham khảo Đạo giáo hoa sen cùng châm đèn, đồng thời đưa ra các đặc điểm chính của trang phục và hình dạng của vũ khí của nhân vật.

Seulgi thật sự rất bận.

Bận đến mức bỏ qua tin nhắn của rất nhiều người.

Bao gồm Bae Joohyun.

Ngoại trừ mỗi ngày đều nhận được tin nhắn của Joohyun, hai người ở bên ngoài đột nhiên không có gặp nhau, mặc dù ở trong cùng một thành phố, nhưng cũng không gặp nhau lấy một lần.

Cuối tuần Seulgi đến nhà Seungwan lấy quà, Seungwan nhìn chằm chằm một hồi lâu quầng thâm mắt của Seulgi, hỏi: "Sao cậu lại thế này? Làm gì bức bản thân mệt như vậy?"

Seulgi xoa giữa mày, nhún vai nói: "Kiếm tiền nào có không mệt, qua khoảng thời gian này là có thể nghỉ ngơi."

Seungwan từ tủ bát lấy ra một hộp trà dưỡng thần chị Kwon mua cho mình, nhét vào trong túi đồ, nói: "Cái này uống có thể dưỡng dạ dày bổ khí, cậu bình thường nên uống một chút."

Nhét vào xong, Seungwan bỗng nhiên sâu kín mà nâng mắt, liếc Seulgi, "Cậu cùng Bae ...... À không, tiểu yêu tinh của cậu, có phải cãi nhau hay không?"

"Hả?" Seulgi bị câu hỏi của Seungwan làm giật mình, lắc đầu nói: "Tớ từ đâu mà có tiểu yêu tinh gì?"

"Ấn đường cậu đều là oán khí, tớ bấm tay tính toán, hẳn là tám chín phần mười. Cắn một cắn gặm một gặm đó là tình thú, nhưng chiến tranh lạnh sẽ tổn thương tình cảm, có biết hay không?"

Gần đây Park Sooyoung thường thường nhân lúc Seungwan đến LUP dự họp, lén tìm mình, đông xả tây xả một hồi sau lại dường như vô tình hỏi về Seulgi.

Cách hai ngày liền lấy cớ hẹn Seungwan đi ra ngoài ăn cơm.

Tuy rằng nói về Seulgi không nhiều lắm, nhưng đều không rời đi chuyện này.

Seungwan lại không phải kẻ ngốc, tất nhiên có thể đoán ra dụng ý, hơn nữa gần đây biểu hiện của Seulgi xác thật rất kỳ quái.

"......"

"Tớ không có."

Seungwan nhìn một cái, đứng dậy đi đến sofa, thở dài nói: "Cậu đừng bởi vì gặp được một kẻ rác rưởi liền vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn."

Seulgi búng trán Seungwan, nói: "Mấy ngày nay tớ bận công việc thật mà, cậu nói cứ như tớ đang khổ sở vì tình vậy. Yên tâm đi, tớ không có việc gì."

Sau khi lấy đồ từ nhà Seungwan trở về, Seulgi tiếp tục hoàn thiện thiết kế nhân vật, cuối cùng đem bản thảo lần đầu gửi qua cho Kim Yeri.

Kim Yeri nhận được nhân vật thiết kế Seulgi gửi đến, rất nhanh trả lời lại, mời Seulgi đến công ty gặp mặt bàn bạc.

Mới đầu Seulgi có chút do dự. Nhưng nghĩ lại, văn phòng của Bae Joohyun ở lầu 29, phòng làm việc Nguyên thủy ngắm bắn ở lầu 13, chỉ cần không cố tình hẳn là sẽ không gặp được.

Sau khi giải quyết công việc ở công ty, Seulgi lái xe đến Nexon, vào thang máy lên lầu 13.

Kim Yeri đang ở cửa cửa thang máy chờ Seulgi.

Hàn huyên vài câu, Yeri lấy di động ra nhìn nhìn, sau đó giơ tay ấn nút thang máy, mang theo Seulgi lại đi vào.

Seulgi trong lòng bỗng nhiên có một loại dự cảm mãnh liệt nói không nên lời, nhìn chằm chằm tay Yeri, quả nhiên thấy cô ấy ấn nút lầu 29.

"......"

Seulgi bất động thanh sắc mà dời đi ánh mắt, nhìn hình ảnh vặn vẹo của mình trên vách tường thang máy, nhẹ giọng hỏi: "Kim tổng giám lần này kêu tôi tới không phải vì việc thiết kế nhân vật sao?"

Kim Yeri khẳng định gật đầu, trên mặt tươi cười ôn hòa, nói: "Đúng vậy, đợi chút đi lên lại nói."

Nghe thế, Seulgi thả lỏng một chút, lên lầu 29 cũng không nhất định là vì tìm Bae Joohyun.

Nhưng khi Seulgi cùng Kim Yeri đứng ở trước cửa văn phòng Joohyun, thì chút hy vọng kia cũng tan nát theo.

Kim Yeri vẫn duy trì mỉm cười, nhìn Seulgi gật đầu, "Bae tổng của chúng tôi gần đây tương đối chú ý trò chơi mới, tiểu Kang, nhớ rõ nắm chắc cơ hội, biểu hiện thật tốt."

Nói xong, liền rời đi.

Seulgi thở dài, gõ gõ cửa phòng, sau khi được cho phép mới đẩy cửa đi vào.

Joohyun ngồi ở trước bàn làm việc, trước mặt chất đống văn kiện, ngón tay thon dài đang cầm lấy một phần, đôi mắt nhìn bên trên.

Đã nửa tháng không gặp.

Joohyun cũng không có thay đổi gì, không, ánh mắt Seulgi dừng ở mái tóc quăn rủ xuống bả vai cô ấy, hình như ngắn hơn một ít.

Hôm nay son môi Joohyun tô dày hơn, môi thoạt nhìn thực gợi cảm, khí tràng thực đủ.

Khi Seulgi đang bận đánh giá những biến hóa rất nhỏ trên người Joohyun, cô cũng lười biếng nâng đôi mắt lên.

"Bae tổng."

Seulgi quy quy củ củ mà kêu một tiếng.

"Đã lâu không gặp," Joohyun buông văn kiện trên tay, sắp xếp lại đống văn kiện ở bên cạnh, Joohyun không có ý muốn nhắc tới việc Seulgi giả chết trong khoảng thời gian, vẫy tay, "Lại đây ngồi đi."

Seulgi đi qua, đứng ở trước bàn làm việc, tầm mắt dừng ở trong tầm tay Joohyun, "Kim tổng giám nói, cô tìm tôi là vì việc nhân vật thiết kế?"

Đôi môi tinh xảo của Joohyun đè nặng lãnh đạm, tầm mắt đảo qua trên gương mặt trắng nõn kia, "Có phải thế không."

Seulgi có chút khó hiểu mà nhìn nàng, "Hử?"

"Về công, tôi xác thật có vài kiến nghị muốn cùng A Seul bàn bạc một chút, về tư......"

Joohyun chậm rãi đứng lên.

Từ góc độ của Seulgi, có thể nhìn thấy bên hông dây thắt lưng, câu ra vòng eo mảnh khảnh, hướng lên trên là áo sơmi nếp uốn trở nên bình thẳng, một tay Joohyun chống cạnh bàn, nhìn về hướng mình.

Seulgi tinh tường nhìn thấy cặp con ngươi màu nâu lóe quang, sâu thẳm như là miệng vực sâu khổng lồ trong mộng, đem lực chú ý nuốt hết vào.

Seulgi còn có thể nhìn thấy đôi môi mỏng khẽ mở, hơi thở như có mắt, dừng ở trên chóp mũi.

"Tôi rất muốn hỏi một chút, sao em nỡ không để ý tới tôi vậy? Chúng ta không phải bạn bè sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro