➍➌

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh đèn trong văn phòng sáng chói, khi Joohyun nói chuyện, hơi thở ấm áp quấn quanh cổ, như những sợi bạc vô hình, thấm nhập da thịt.

Giọng nói của cô như là chuông sớm, xua tan màn sương trắng nhàn nhạt, vang vọng trong lòng ngực.

Seulgi hơi ngơ ngẩn.

Tầm mắt giao nhau giữa không trung vài giây, Seulgi nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, giọng nói có chút buồn: "Gần đây tôi rất bận, tin nhắn có chút nhiều, cho nên không thấy được."

"Phải không?"

Joohyun âm cuối giơ lên, nghe không ra cô tin hay là không tin.

Seulgi theo bản năng nhìn cặp mắt ngăm đen thâm thúy kia, chột dạ mà khẽ ừ một tiếng, "Chuẩn bị đến song tiết, nhiều việc, thực sự rất bận."

Người đối diện chậm rãi thẳng sống lưng, khoảng cách giữa hai người bị thong thả kéo ra, hô hấp mềm ấm nháy mắt không còn sót lại chút gì.

Joohyun từ bàn làm việc vòng đến trước mặt Seulgi, mặt đất vang lên tiếng giày cao gót thanh thúy, tầm mắt chăm chú trên mặt Seulgi.

"Cho nên A Seul bây giờ hết bận rồi?"

Ánh mắt của Joohyun rất có lực, như là có thể đục lỗ trái tim người khác, Seulgi hít sâu, gật đầu nói: "Xem như vậy đi, còn có chút việc chưa suy nghĩ xong."

Bae Joohyun quá cao. ( Khúc này hơi điêu tý mn thông cảm :v)

Seulgi luôn phải hơi ngưỡng lên nhìn cô, thời gian lâu rồi cổ và eo đều không quá thoải mái, hơi rũ cằm, nhìn về phía bàn tay đang đáp nhẹ trên cạnh bàn kia, lại nhìn sang bên cạnh, trên bàn làm việc còn đặt ba bông hoa buộc lại thành một bó hoa hồng.

"Thực xin lỗi," Seulgi nhẹ nhàng nói, "Không trả lời tin nhắn của cô là tôi không đúng, tôi xin lỗi."

Seulgi nhìn không thấy sắc mặt của Joohyun, chỉ có thể nghe được tiếng nói thanh lãnh thấp thấp : "Tôi coi A Seul là bạn, mỗi ngày đều đợi tin nhắn của em, chỉ là trong lòng em giống như chưa bao giờ có vị trí cho tôi."

"A Seul, tôi có chút đau lòng."

Âm thanh của Joohyun nhẹ nhàng bay bổng, như là dòng suối nơi khe núi, cưỡi gió trong rừng thẳng tiến không lùi, nhìn như không có lực, nhưng lọt vào trong tai lại có thể khơi mào gió lốc.

Ngực Seulgi như bị người dùng lực đánh trúng, lên men nhũn ra, há miệng thở dốc, cái gì cũng nói không nên lời.

Joohyun rất ít khi dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy nói chuyện, giữa hai người cũng rất ít có không khí trầm mặc cứng đờ thế này, như cây cổ thụ bị con kiến đục rỗng, vạch trần tầng da thịt mỏng manh, có thể nhìn thấy hư thối bên trong.

Không loại bỏ thịt thối, sẽ không có tái sinh.

Thời gian từng giây từng phút lặng yên trôi đi, đôi mắt Seulgi mở ra có chút khó khăn, nói: "Tôi...... Thực xin lỗi."

Đôi đồng tử sáng ngời mượt mà kia, giống như những ngôi sao sáng được tẩy sạch, che một tầng hơi nước nhàn nhạt, luôn có thể làm người mềm lòng.

Joohyun nâng cổ tay, ngón trỏ cong lên, vuốt ve ở xương mày Seulgi, không ép Seulgi nữa, nhàn nhạt nói: "Không có cách nào để giận em."

Bầu không khí tựa như lập tức đột phá cục diện bế tắc, như là trên mặt hồ kết lại một lớp băng, đem dòng nước mãnh liệt áp chế ở phía dưới, lần thứ hai về tới trạng thái lúc trước nhẹ nhàng vui vẻ.

Ngón tay mảnh dài dọc theo đường cong khuôn mặt nhẹ nhàng một đường đi xuống, ngừng ở môi dưới, chỉ nghe Joohyun nhẹ giọng nói: "Không cần phải nói xin lỗi, tôi rất dễ dỗ."

"A?"

Seulgi có chút ngốc mà nhìn Joohyun một cái.

Joohyun buông lỏng tay ra ở môi Seulgi, mặt mày nhàn nhạt, nói: "Nghe nói ăn đồ ngọt tâm tình sẽ tốt, em cùng tôi ăn chút, thế nào?"

"Được, cô muốn ăn cái gì? Đồ ngọt? Gần đây có một tiệm mới mở......"

Joohyun kéo xuống một đóa hoa hồng, lại xé một cánh hoa, Seulgi nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm Joohyun, khó hiểu hỏi: "Đang yên đang lành cô xé nó làm gì?"

"Muốn thử xem."

Thử cái gì?

Thắc mắc của Seulgi còn chưa hỏi ra miệng, Joohyun rất nhanh liền dùng hành động giải thích cho câu nói của mình.

Seulgi từng gặp qua người khác hôn môi đồng thời đổ rượu hoặc đồ ăn, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thấy có người dùng cánh hoa làm công cụ dụ dỗ.

Hoa hồng lạnh lẽo, bị môi mềm mại ngậm lấy, dần dần cũng có một chút độ ấm.

Ánh sáng xuyên thấu vào từ rèm che, chiếu vào đáy mắt, Seulgi choáng váng muốn nhắm mắt.

Đầu lưỡi Joohyun đè nặng cánh hoa, như là binh lính công thành tay cầm vũ khí, chậm rãi hướng tới khoang miệng xuất phát, dắt theo mùi hoa thanh đạm, khuấy động ngọn lửa nhấn chìm thế giới giữa môi răng.

Vị sáp nhàn nhạt quanh quẩn ở đầu lưỡi, nhưng thực mau bị vị ngọt che giấu.

Vị giác như gặp một hồi gió lốc xâm nhập, hai loại tư vị cực đoan làm tâm trí Seulgi bắt đầu nhộn nhạo.

Khi cánh hoa hồng hoàn toàn từ trên môi bị đẩy từng chút một vào giữa hai hàm răng, Seulgi bị Joohyun bế lên bàn làm việc, cả người như búp bê nắng bị treo trên cửa sổ, tấm kính pha lê trong vắt to rộng che đậy mưa gió bên ngoài.

Seulgi chống tay ra sau, hương vị hoa hồng nồng đậm triền vào hô hấp, giao hòa với vị nước hoa mát lạnh, theo xoang mũi va chạm vào phổi.

Động tác của Joohyun dữ dội lại ôn nhu, cánh hoa bị nghiền áp, nhưng khi chạm vào, lại như đang chà lau che chở một vật dễ vỡ.

Động tác thật cẩn thận, mang theo chút ý vị thử thách, câu lấy Seulgi sa vào lốc xoáy vô tận mà Joohyun tạo ra.

Thẳng đến khi Seulgi nhịn không được cắn Joohyun một cái, nụ hôn sâu bằng cánh hoa mê người lúc này mới kết thúc.

Joohyun buông ra đôi môi ngọt mềm kia, hôn hôn lên chóp mũi Seulgi, "Rất ngọt, đồ ngọt quả nhiên có thể làm tâm tình trở nên vui vẻ."

Động tác của Joohyun ôn nhu thân mật, hương vị hoa hồng nhàn nhạt vẫn quanh quẩn sâu trong xoang mũi, lúc Seulgi thở có thể cảm nhận thực rõ ràng.

Môi lưỡi vừa ngọt vừa sáp, trung hoà ở bên nhau có một loại hương vị nói không nên lời. Seulgi lấy ra khăn ướt xoa khóe miệng, vội từ trên bàn làm việc bước xuống, mí mắt liếc Joohyun, "... Cô tìm tôi không phải có việc đứng đắn sao? Vẫn là nói chính sự trước đi."

Seulgi đem khăn giấy ném vào thùng rác, ho nhẹ hai tiếng, trên mặt là nét nghiêm túc.

Joohyun lấy tay chỉnh lại cổ áo sơmi, nhìn Seulgi thật sâu một cái, "Được, chúng ta nói chính sự."

"......"

Seulgi còn tưởng rằng yêu tinh này lại phải làm cái gì đó, ai ngờ Joohyun chỉ vòng trở về chỗ ngồi, tay phải đáp ở con chuột, ngón trỏ nhẹ ấn.

Một lát sau, Joohyun ngẩng đầu, "Lại đây."

Seulgi nhìn cô, liếc mắt một cái, bước qua, chỉ thấy Joohyun mở ra hồ sơ, thình lình chính là nhân vật mình thiết kế.

Biết Joohyun xác thật là muốn nói chính sự, Seulgi chớp mi, an tĩnh mà nhìn sườn mặt Joohyun, "Chỗ nào có vấn đề sao?"

"Vấn đề lớn thì không có, sửa mấy cái chi tiết nhỏ là được rồi. A Seul nhìn sửa đi."

"......"

Có chút hoảng hốt, Seulgi có thể cảm nhận được bóng dáng của một khách hàng khó tính trên người Joohyun.

Câu nói kinh điển nhất chính là -- tôi cũng không biết không đúng chỗ nào, nhưng tôi cứ cảm thấy không đúng.

Seulgi nhấp môi, "Cô không có ý tưởng sao?"

"Màu chủ đạo có thể tối đi một ít, cái châm đèn này hình dạng cũng sửa một chút. Ồ, hình hoa sen trên tay khá tốt, đổi thành như vậy đi."

Ánh sáng màn hình chiếu vào đáy mắt còn có chút chói, cái mũi Seulgi hơi nhíu, "Chỉ mấy chi tiết này thì cô nhắn tin cho tôi cũng được mà."

Đây xác thật là chi tiết rất nhỏ, trên đường tới đây, Seulgi đã chuẩn bị tốt tâm lý nếu như thiết kế bị trả lại.

Joohyun đem giao diện đóng lại, nghiêng mặt lộ ra một đoạn cổ non mềm mảnh khảnh, giọng nói nhàn nhạt: "Tôi không phải sợ người bạn yêu quý của tôi nhìn không thấy sao?"

"......"

Seulgi chợt nhận ra Joohyun thù rất dai, giơ tay sờ sờ chóp mũi, nói: "Về sau sẽ không như vậy."

Seulgi phát hiện chỉ cần Joohyun giả ngoan chơi trò đáng thương, bản thân sẽ nhịn không được mềm lòng.

Không chỉ có như thế, Seulgi còn phát hiện da mặt người đích thật có thể rèn luyện, cùng Joohyun từ văn phòng đi ra, trước kia còn cảm thấy rất thẹn thùng, bây giờ xem như đỡ hơn rất nhiều.

Hai người ăn cơm tối ở một nhà hàng gần đó, ăn xong, Joohyun đem hai cành hoa hồng còn lại đưa cho Seulgi.

Hoa hồng đã có chút héo, không tươi như lúc đầu.

Nhìn hai cành hoa lẻ loi, thoạt nhìn không giống tác phong hành sự bình thường của Joohyun.

Seulgi có chút dở khóc dở cười, nói: "Cô tặng người ta lễ vật như thế này, sẽ bị ăn đòn đấy."

Joohyun ôn nhu nói, "Giữa trưa lúc về công ty gặp phải một bà lão bán hoa, chỉ còn lại ba cành hoa, bà ấy nói mua hoa đưa cho người mình yêu thương, hai người sẽ bên nhau mãi mãi."

"Có bao nhiêu lâu dài?"

Joohyun nghiêm túc nói: "Dài hơn sinh mệnh đời này."

Đôi mắt Joohyun quá mức trong sáng, như là một khối đá quý sáng trong, Seulgi tránh đi tầm mắt, nhẹ nhàng lôi kéo khóe miệng, "Cái này chỉ là mánh khoé buôn bán mà thôi, còn có, cô cho tôi làm gì?"

"Không có biện pháp, tôi khá mê tín," Joohyun nhìn chằm chằm Seulgi vài giây, tay nắm lại, lộ ra cổ tay trắng nõn.

Khóe môi Joohyun gợi lên độ cung, đạm nói: "Không phải tặng, là nhờ A Seul giúp tôi chăm sóc."

Seulgi liếc mắt một cái, nhướng mày: "Được thôi."

Cuối cùng, Seulgi đem hai cành hoa hồng kia lên xe.

Có lẽ là bởi vì thành công sửa bản thảo, trên đường trở về, tâm trạng của Seulgi trước sau vẫn duy trì sung sướng.

Nhưng phần sung sướng này, khi Seulgi trở lại tiểu khu thì bị phá vỡ.

Seulgi đem xe đỗ xong, mới từ trên xe bước xuống, liền nhìn Lee Sunmi giống như cây gậy trúc đứng ở bên cạnh, trước mắt đỏ bừng mà nhìn chính mình.

Ánh mắt Seulgi nhìn cô ta một vòng, Lee Sunmi đúng thật là bị bệnh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy sắp bị gió thổi bay, thần sắc tiều tụy.

"Seul Seul......"

Lee Sunmi lại gần.

Giọng nói Lee Sunmi nghẹn ngào, như bị cái gì bóp giọng nói, "Lâu như vậy không gặp, em có khỏe không?"

"Khá tốt, rời xa rác rưởi xác thật có thể thay đổi một người."

Seulgi không lưu tình chút nào châm chọc làm Lee Sunmi sắc mặt càng trắng, mấp máy đôi môi hơi khô, thở dài, "Chị thừa nhận là chị không tốt, cũng không có mặt mũi gặp em, nhưng chị thật sự không rời xa em được."

Cảm giác buồn nôn xộc thẳng lên cổ họng, Seulgi mặt mày lãnh đạm, "Chị là không rời đi được tiền và danh lợi hay là không rời được tôi, trong lòng chị tự rõ."

"Hai việc này không liên quan đến việc chị yêu em, Seul Seul......"

Thấy Seulgi muốn bỏ đi, Lee Sunmi đi lên phía trước gần một bước, bất đắc dĩ nói: "Seul Seul, chúng ta đều hiểu rõ chính mình không phải sao?"

"Mấy lần trước gặp mặt chị cũng có để ý, mũi cô ta có chút giống chị. Em thà tìm một người thay thế chị, nhìn vật nhớ người, cũng không chịu tha thứ cho chị sao?"

Mấy ngày nay Lee Sunmi vẫn luôn tìm cơ hội, muốn gặp Seulgi. Mãi đến mới vừa rồi gặp được Seulgi cùng Joohyun đi vào nhà hàng, lại lần nữa nhìn rõ diện mạo của Joohyun, nội tâm vừa hoảng vừa mừng thầm.

Ánh mắt cô ta dừng ở hai bông hoa hồng trên tay Seulgi, chán ghét nói: "Cô ta chỉ có thể tặng cho em cái thứ như thế này, Seul Seul, chị xin em tỉnh táo một chút. Cô ta có cái gì tốt? Loại người này vì tiền cái gì cũng có thể làm, hôm nay cô ta có thể uốn mình theo em, ngày mai cũng có thể vì tiền ngủ với người khác......"

Bốp --

Gương mặt tái nhợt của Lee Sunmi bỗng dưng nhiều thêm một dấu tay rõ ràng, đau đớn ngăn lại lời nói.

Seulgi mặt mày lạnh như dao băng, từng cái đâm tới trên người, "Câm miệng của cô lại, tôi không mù, không cần phải cô ở chỗ này một lần lại một lần tự giới thiệu."

Lee Sunmi kinh ngạc mà giật mình tại chỗ, một lát sau, lửa giận nảy lên tới, "Seul Seul, em đừng ỷ vào chị thích em, rốt cuộc muốn dùng cô ta giận dỗi với chị tới khi nào?"

"Tôi rất tò mò, cô như vậy cũng có thể xuất viện sao?"

Seulgi mắt lạnh nhìn Lee Sunmi, gọi điện cho phía chung cư, bảo vệ rất nhanh liền chạy đến bãi đỗ xe, yêu cầu Lee Sunmi rời đi.

Tiếp đó, Seulgi cũng không quay đầu lại mà đi về cửa thang máy, đầu óc chỉ có một suy nghĩ, đó chính là đen đủi.

Buổi tối, Seulgi rảnh rỗi kể lại với Seungwan chuyện này, Seungwan giận dữ, hung hăng phi một tiếng: "Cái thứ này còn có mặt mũi đến trước mặt cậu to tiếng, chắc là bị tiểu tam đá, lại bị Kim Taeyeon chèn ép tới thở không nổi, cho nên mới nhớ thương cậu."

Tình hình của Lee Sunmi hai người biết rõ, tự nhiên cũng biết mục đích của cô ta.

Hung tợn mắng một hồi, Seungwan như là đột nhiên nhớ tới cái gì, "Có điều cậu đừng nói, Lee cẩu và Bae tổng thật đúng là có điểm giống."

Seungwan càng nghĩ càng kinh hãi, giọng nói hơi mang chút chần chờ: "Kang bảo nhi, cậu không phải là đang tìm thế thân chứ?"

Seulgi mới đem hai cành hoa hồng cắm vào bình sứ trắng, đang uống nước, nghe vậy đột nhiên bị sặc, một hồi lâu, bật cười nói: "Suy nghĩ cái gì vậy, sao tớ phải lưu luyến cô ta?"

Seulgi quả thật không có cái ý nghĩ này.

Ngoài lần đầu tiên gặp mặt, đúng thật sẽ cảm thấy Lee Sunmi cùng Bae Joohyun có chút giống, nhưng sau này càng ở chung liền càng không có loại cảm giác này.

Seungwan thở dài: "Không có là tốt nhất."

"Đừng lo lắng, tớ có chừng mực."

Ngã quỵ hai lần ở một cái thùng rác là việc mà Kang Seulgi tuyệt đối sẽ không làm.

Seungwan giờ phút này cũng không lo lắng Seulgi cùng Lee Sunmi, ngược lại là lo lắng một việc khác, nhưng thấy Seulgi không có mở miệng nhắc tới, đơn giản cũng không có nói.

Trầm mặc hai giây, Seungwan nói: "Được rồi, hôm nào chúng ta đi ăn lẩu, giải đen, đừng vì rác rưởi mà tức giận."

"Được."

......

Moon Jisung vẫn luôn giữ liên lạc với Seulgi, hai ngày sau, muốn cùng Seulgi hẹn gặp mặt, có chuyện rất quan trọng muốn nói.

Nhớ tới sự việc lần trước, Seulgi cho rằng hắn lại đưa ra yêu cầu gì đó, sảng khoái mà đáp ứng.

Thời gian gặp mặt là buổi tối, địa điểm ở một nhà hàng lãng mạn.

Seulgi tăng ca xong liền chạy qua.

Nhà hàng có dàn nhạc đàn ghi-ta đang biểu diễn, hoàn cảnh rất tốt, nhưng đêm nay không có mấy người, Seulgi mới vừa đi vào liền thấy được Moon Jisung đang dựa vào cửa kính.

Seulgi chậm rãi đi đến trước mặt hắn, hắn cười đến ôn nhuận: "Tiểu Kang, đã lâu không gặp."

"Đã lâu không gặp."

Do Bong Soon ngẫu nhiên sẽ chia sẻ với bạn bè trong giới ảnh chụp tiết mục hoặc là liên hoan hằng ngày, Seulgi ngẫu nhiên cũng có thể thấy Moon Jisung trong đó.

Vốn tưởng rằng Moon Jisung tìm mình là vì việc trang phục thiết kế, nhưng hắn nói chuyện trên trời dưới đất, một chút cũng không đề cập.

Seulgi nhấp một ngụm nước trái cây, bất động thanh sắc mà nhìn hắn một cái, chủ động mở miệng hỏi: "Đêm nay tìm tôi là bởi vì vấn đề thiết kế sao?"

"Ừ...... Tiểu Kang, chúng ta hẳn cũng coi như là bạn bè đi? Hẹn gặp mặt không nói chuyện công tác cũng không có vấn đề gì chứ."

Ánh mắt Moon Jisung sáng quắc mà nhìn Seulgi, Seulgi theo bản năng nhíu mày, lại nhấp một ngụm nước trái cây, "Đương nhiên, nhưng buổi tối tôi còn có công việc muốn làm, khả năng không có thời gian, một chút nữa phải trở về."

"Không sao, thật ra bình thường tôi nếu công việc bận lên cũng không có mấy thời gian. Nhưng chỉ cần là người hoặc việc đáng giá, thời gian ngắn cũng thực trân quý."

Lời này......

Seulgi hơi hơi nheo mắt, trong lòng cảm thấy hoài nghi, không có tiếp lời hắn.

Moon Jisung nhìn Seulgi cười một tiếng, nói: "Tiểu Kang cô chờ tôi một chút, tôi đi toilet, rất nhanh sẽ trở lại."

"Được."

Seulgi ngồi tại chỗ nhàm chán lướt di động, bên tai tiếng đàn hát ghi-ta bỗng nhiên ngừng lại, không bao lâu, giai điệu du dương dễ nghe lại vang lên, còn có một giọng nam trầm ấm.

Là Moon Jisung.

Seulgi nghiêng mắt nhìn lại, chỉ thấy vốn dĩ trên sân khấu một dàn nhạc giờ chỉ còn lại Moon Jisung.

Dáng người hắn đĩnh bạt thon dài, ngồi ở ghế cao ôm đàn ghi-ta, ánh mắt thâm thúy đào hoa thẳng tắp mà hướng tới mình, đàn hát một ca khúc thật xa lạ.

Ca khúc kết thúc.

Tầm mắt Moon Jisung như cũ vẫn dính chặt trên người Seulgi, nhẹ giọng nói: "Bài hát này tôi muốn tặng cho một người bạn vừa xinh đẹp lại tài hoa, chúc cô ấy có thể vĩnh viễn vui vẻ."

Sau đó, hắn đem ghi-ta trả lại cho tay đàn ghi-ta, chậm rãi mà đi trở về chỗ ngồi.

Hắn ngồi xuống, tầm mắt vẫn gắt gao nhìn Seulgi, hỏi: "Tiểu Kang, cô biết tôi vừa mới hát là ca khúc gì không?"

Seulgi cũng không thích bị người nhìn chăm chú vào, nhích lại gần, lắc đầu nói: "Không biết."

"Là ca khúc tôi tự viết, tên là Love you forever," Moon Jisung bỗng nhiên chuyển đề tài, "Tiểu Kang, cô tin tưởng nhất kiến chung tình không?"

Ánh mắt hắn quá mức lộ liễu, Seulgi đã đoán ra hắn định nói gì, nhíu mày, nói: "Tôi không quá tin tưởng cái này."

"Có lẽ cô không tin, thật ra tôi cũng không nghĩ tới. Khi tôi làm việc mệt đến thở không nổi, đêm khuya ngủ mộng, đều là nhớ đến cô."

Đôi mắt Moon Jisung nhiều thêm vài phần thâm tình, xứng với khuôn mặt tinh xảo kia, là một vũ khí sát thương rất cao.

Hắn ngưng mắt, nhìn chăm chú vào Seulgi: "Tôi là một nghệ sĩ, hẳn là nên khắc chế tình cảm của mình. Nhưng cô đối với tôi mà nói thật quá có sức hấp dẫn, tôi thật sự rất muốn...... rất muốn có thể cùng cô ở bên nhau."

"Tôi sẽ đối tốt với cô, tôi thật sự rất thích cô."

Hắn thoạt nhìn có chút thất thố, như một nam sinh sạch sẽ không biết biểu đạt chính mình.

Bề ngoài của Moon Jisung xác thật rất có sức hấp dẫn, mới vừa nãy thâm tình đàn hát cũng rất có mị lực, nhưng Seulgi đối với hắn cũng không có hứng thú.

Trên mặt Seulgi không có ý cười, thoạt nhìn nghiêm túc lại càng nghiêm túc, nói: "Cảm ơn sự yêu thích của anh, tôi đối với anh không có ý tứ này. Xin lỗi, tôi còn bận việc, tạm biệt."

"Đừng đi......"

Seulgi mới vừa đứng lên, Moon Jisung đột nhiên nắm lấy cổ tay, Seulgi lại như điện giật buông ra, trong miệng nói : " Xin lỗi tiểu Kang, hôm nay là do tôi đường đột. Đừng cự tuyệt tôi như vậy, tôi, chúng ta có thể làm bạn bè trước, tìm hiểu nhau một chút lại trả lời tôi sau."

Seulgi thấy đối phương thành khẩn, cự tuyệt lần nữa liền đi ra khỏi nhà hàng, trong lòng hạ quyết tâm, hợp tác cùng Moon Jisung dừng ở đây.

Seulgi đi ra khỏi nhà hàng không bao lâu, một bóng người từ trong góc chậm rãi đi ra, hướng tới gần Moon Jisung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro