➍➍

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tháng 8.

Mùa hè nóng nực kéo dài đã tiến vào giai đoạn cuối, những cơn mưa xối xả tới mau đi cũng mau dần dần giảm bớt, nhiệt độ cũng bớt nóng.

Gần đây tâm tình Seulgi rất tốt, cho dù là cuối tháng công việc bận đến chân không chạm đất, cảm xúc cũng vĩnh viễn giống thủy triều lúc hoàng hôn, chỉ tăng không giảm.

Còn mấy ngày nữa là tới Thất tịch, mấy ngày này có rất nhiều đơn hàng liên quan đến tình yêu, ngay cả lúc nghỉ trưa, mọi người cũng thảo luận về việc này.

"Thất Tịch vừa vặn rơi vào cuối tuần, không bằng chúng ta tổ chức đi chơi tập thể? Nói không chừng còn có thể gặp được tình yêu."

Không biết là ai đề nghị, lập tức có người tiếp lời nói: "Tình yêu nào có thơm như sự nghiệp? Tôi thành thật ở nhà vẽ vời kiếm tiền."

"Các người đi thôi, tôi phải cùng người yêu ăn mừng. Khụ khụ, các người đừng nhìn tôi như vậy, tôi mới vừa thoát ế, nếu không ở bên nhau, người yêu của tôi sẽ buồn lắm."

......

Seulgi đi ngang qua bộ phận thiết kế, vừa lúc nghe được vài câu nói chuyện phiếm, rũ mắt.

Buổi tối tan làm, Seulgi không có trực tiếp lái xe về nhà, mà là đi vào một cửa hàng bán hoa gần đó, kêu bà chủ bó một bó hoa hồng.

Bà chủ là một phụ nữ trung niên diện mạo dịu dàng trí thức, nhìn Seulgi một cái, động tác nhanh nhẹn bó hoa, cười nói: "Mỹ nữ, muốn tặng cho bạn trai sao? Thật ra nếu tặng cho đàn ông nên dùng hoa cúc và hoa cẩm tú cầu sẽ tốt hơn."

"Không phải, cô ấy là con gái."

Bà chủ nhẹ a một tiếng, đạm cười mà nhìn Seulgi: "Muốn thêm mấy đóa hoa hồng trắng hay không, đỏ trắng đan xen sẽ càng đẹp mắt hơn."

Seulgi lắc đầu, từ chối đề nghị của bà chủ, nói: "Không cần."

Có nhiều người cảm thấy hoa hồng đỏ rất tầm thường, nhưng Seulgi lại không cho là thế, màu sắc thuần túy và nồng liệt, như một ngọn lửa rực rỡ, không sợ hãi tiến về phía trước, phảng phất có thể thiêu rụi tất cả mọi u ám trên đường.

Là điều Seulgi khao khát nhưng lại không có được.

Thấy Seulgi không có ý muốn mua loại khác, bà chủ cũng không tiếp tục đẩy mạnh tiêu thụ, bó hoa lại sau đó đưa cho Seulgi.

"Mỗi ngày tưới chút nước sẽ không khô héo nhanh, hoan nghênh lần sau lại đến."

"Cảm ơn."

Seulgi không phải lần đầu tiên đến Nexon, nhưng lại là lần đầu tiên tới mà không có lý do.

Mỹ nữ vốn thu hút ánh mắt của mọi người, hơn nữa trên tay lại ôm một bó hoa hồng, càng thu hút hơn.

Đi lên tầng 29, Seulgi vừa ra khỏi cửa thang máy liền gặp phải trợ lý của Joohyun.

Trợ lý trên tay cầm ly cà phê, nhìn thấy hoa hồng trên tay Seulgi, có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh trấn định lại, nhìn Seulgi cười.

Seulgi cầm bó hoa, hướng trợ lý tươi cười, nhẹ giọng hỏi: "Bae tổng có ở văn phòng không?"

"Ở trong, Kang tiểu thư hiện tại có thể đi vào."

"Cảm ơn."

Trợ lý cầm cà phê trên tay, quay đầu vào phòng thư ký, đồng sự thấy vậy, hỏi: "Sao không đưa cà phê cho Bae tổng đi?"

Trợ lý rất thức thời, ý vị thâm trường nói: "Đợi chút nữa đi, Bae tổng bây giờ phỏng chừng cũng không muốn uống cà phê."

Bên kia, Seulgi đẩy bước vào trong.

Joohyun đang ngồi trên sofa, iPad để phía trước, ánh mắt dừng trên người đứng ở cửa, mí mắt đơn bạc hơi hơi nhảy dựng.

"A Seul?"

Seulgi cùng Joohyun nhìn nhau một giây, đi đến trước mặt Joohyun, con ngươi như viên châu từ trên cao rơi xuống, không ngừng chuyển động, ho nhẹ một tiếng, nói: "Tôi tan làm không có việc gì làm đi dạo phố một chút, vừa lúc đi qua nơi này. Cô nói không sai, chúng ta là bạn bè, cho nên tôi cũng nên đến lên thăm cô."

Ánh mắt Joohyun ôn hòa như nước mà nhìn Seulgi.

Trong miệng nói dong dài thêm có vẻ rớt chỉ số thông minh, Seulgi hiển nhiên cũng ý thức được điều này.

"Cô đừng nhìn tôi như vậy, tôi thật sự là nhàn rỗi đến nhàm chán."

Seulgi liếc mắt sang bên cạnh có chút mất tự nhiên, cố gắng biểu hiện đứng đắn, như là con nhím nhỏ, cho rằng những chiếc gai lộ ra có thể cuộn lại thành một quả bóng để giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Trong mắt Joohyun nổi lên ý cười, nhìn Seulgi nói: "Ừ, tôi biết, có thể nhìn ra được mà."

Đứng ở trước mặt Joohyun, Seulgi có thể thấy rõ ngay cả biên độ lông mi của Joohyun ngẫu nhiên rung động, thậm chí sóng gợn trong đáy mắt cũng rõ ràng.

Seulgi đưa tay, hoa hồng đưa đến trước mặt Joohyun, đôi mắt nhìn vách tường, môi hé mở, "Bae Joohyun, hoa này rất đẹp."

Joohyun nhìn ngón tay mảnh khảnh của Seulgi, ra vẻ không biết hỏi: "A Seul muốn tặng cho tôi sao?"

Seulgi rốt cuộc chịu dịch chuyển tầm mắt, dừng ở trên mặt Joohyun, "Nếu cô thích, tôi......"

Lời nói vừa mới ra khỏi miệng, cửa văn phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, Park Sooyoung người chưa vào giọng nói đã tới trước: "Bae Joohyun, tớ mang tin tức tốt tới cho cậu đây."

Không khí vốn đang dịu dàng đến tựa hồ có chút ái muội nháy mắt bị đánh vỡ, Seulgi vội rút tay về, lời chưa nói cũng đều nuốt hết vào.

Sooyoung hiển nhiên không ngờ tới Seulgi sẽ ở chỗ này, nhìn hoa trên tay Seulgi, nói: "A Seul? Xin lỗi, quấy rầy đến hai người."

"Không có," Seulgi nhấp môi, đem bó hoa đặt trên mặt bàn, nhìn Joohyun nói: "Đây là hoa lần trước cô nhờ tôi chăm sóc, hiện tại trả lại cho cô."

Seulgi nhìn thoáng qua Sooyoung, nói: "Hai người không phải có việc muốn nói sao? Tôi đi về trước."

Mãi đến khi Seulgi bước ra khỏi phòng, Sooyoung vẫn có chút không kịp phản ứng lại, con ngươi liếc liếc Joohyun, trong miệng khen: "Được đấy chứ, xem ra không cần phải tớ lẻn vào bên trong, cậu cũng đã có thể giải quyết hết thảy."

Sooyoung từ bên phía Seungwan biết được một chút trạng thái gần đây của Seulgi, tâm tình vui vẻ, rất thích hợp để Joohyun phát động phản công.

Bó hoa an tĩnh nằm trên mặt bàn, chứng minh bầu không khí tốt đẹp vừa rồi thật sự tồn tại, Joohyun lành lạnh mà liếc Sooyoung một cái.

Sooyoung rất nhanh liền phản ứng lại biết chính mình vừa làm hỏng việc, buông thõng tay nói: "Tớ thấy cậu gần đây phát bệnh tương tư, không phải trước tiên muốn cung cấp tình báo thôi sao?"

Joohyun cầm lấy bó hoa, đứng dậy đặt ở bên bàn làm việc, không mặn không nhạt nói: "Cảm ơn nha."

Sooyoung ở phía sau Joohyun vuốt vuốt tóc, nhướn mày, nói: "Được rồi được rồi, sắp tới không phải Lễ tình nhân sao? Tớ giúp cậu tìm cái cớ hẹn A Seul ra ngoài, chính cậu nắm chắc bắt hội này, có thể chứ?"

"Cậu hẹn A Seul?"

Joohyun nhàn nhạt liếc Sooyoung một chút.

"Dấm của tôi cậu cũng ăn sao, Bae Joohyun cậu kiếp trước là rơi vào lu dấm chết đuối à," Sooyoung bĩu môi, nói: "Hơn nữa, Seungwan nhà tôi hẹn A Seul khẳng định sẽ tốt hơn cậu."

Joohyun nghe vậy, nhìn nhìn Sooyoung, "Cậu dạo này rảnh rỗi nhỉ, nơi nơi mời người ta ăn cơm uống rượu."

Đây rõ ràng là lời nói có ẩn ý.

Hai người quen biết nhiều năm, Sooyoung tự nhiên cũng hiểu, chỉ nhướng mày, giấu đi suy nghĩ nhỏ trong lòng.

"Tôi còn không phải là vì chung thân đại sự của cậu sao? Tôi đúng thật là bà mẹ già rầu thúi ruột, sợ cậu không ôm được cải trắng."

Joohyun nhẹ nhàng chậc một tiếng.

......

LUP gần đây đang tổ chức một vài buổi gặp mặt, Seungwan là đối tượng đang được nâng đỡ, tất nhiên cũng sẽ có mặt trong danh sách tham dự.

Lần này tham gia không phải đều là người trong giới, còn có không ít người có máu mặt trong các ngành sản xuất khác, người đại diện chị Kwon kiến nghị Seungwan mang theo Seulgi, có thể mở rộng một chút tài nguyên.

Seungwan cảm thấy đây không phải chuyện xấu, lập tức gọi điện thoại cùng Seulgi thương lượng, trùng hợp buổi tối cuối tuần rảnh rỗi, Seulgi cũng đồng ý.

Địa điểm tụ hội là ở một toà sơn trang .

Seulgi chạng vạng cùng khách hàng mới gặp mặt xong, lúc này mới lái xe chạy đến sơn trang, nhưng xe mới chạy đến nửa đường, tiếng chuông điện thoại liền vang lên.

Là Moon Jisung gọi tới.

Từ sau màn thổ lộ đột ngột mấy ngày hôm trước, Seulgi đã không trả lời tin nhắn của hắn, suy nghĩ, sau đó vẫn nhận điện thoại.

"Tiểu Kang? Cô hiện tại có rảnh không?"

Giọng nói của Moon Jisung nghe ra có chút vội vàng, Seulgi nuốt xuống xúc động muốn nói "không có", hỏi: "Có việc gì sao?"

"Là như thế này, thiết kế bản thảo lần trước hai chúng ta bàn luận, còn có chút vấn đề."

"Nếu thuận tiện, cô tới cùng tôi và người đại diện của tôi gặp mặt nói chuyện một chút được chứ?"

Seulgi đã gặp qua người đại diện của Moon Jisung, là một phụ nữ trung niên.

Ngón tay nắm chặt tay lái, Seulgi suy tư một lát, nói: "Được, đem vị trí gửi cho tôi."

Nhận được vị trí của Moon Jisung, Seulgi gửi tin cho Seungwan, nói: "Wannie, tớ phải gặp một khách hàng, đêm nay không đến được."

......

Giờ này sơn trang ZooZ đang vô cùng náo nhiệt.

Tụ hội đã bắt đầu được hơn một giờ, Sooyoung buông ly rượu vang đỏ trong tay, liếc mắt một cái về phía Seungwan đang bị mấy nam nhân bao quanh, nhấp môi, tiến lên kêu tên Seungwan. Những người khác thấy Sooyoung lại gần, hơn nữa Seungwan cũng không nhiệt tình đáp lại, tức khắc tản ra.

Seungwan cũng không trang điểm quá đậm, trang điểm nhẹ ngược lại có thể đem ưu điểm của ngũ quan cô phóng đại, Sooyoung đánh giá, nói: "Hôm nay cô thật xinh đẹp."

"Cảm ơn Park tổng."

Seungwan cong đôi mắt.

Một lát sau, Sooyoung mới thu hồi tầm mắt ở trên người Seungwan, làm như lơ đãng hỏi: "Seungwan, A Seul còn chưa tới sao?"

Seungwan cũng làm bộ không biết, gật gật đầu nói: "Vâng, đêm nay cậu ấy có việc, không tới."

Sooyoung nhìn ly rượu trên tay Seungwan, nhàn nhạt nói: "Đúng rồi, cô đừng uống quá nhiều rượu, quanh đây có paparazzi, chụp được rất khó coi."

"Vâng."

Cùng Seungwan hàn huyên vài câu, Sooyoung liền tới trước mặt Joohyun, thấp giọng nói: "A Seul đêm nay không tới."

"A? A Seul không tới sao?" Jung Sojung vừa khéo từ phía sau chạy tới, ra vẻ đáng tiếc thở dài, "Có điều cũng bình thường thôi, hôm nay là Lễ tình nhân, nói không chừng cô ấy đã đi ăn mừng."

Joohyun nhíu mày, ánh mắt có chút lạnh lẽo mà liếc Jung Sojung một cái.

"Tôi đi về trước."

Hôm nay Joohyun tới chính là vì Seulgi, hiện tại Seulgi không ở đây, cũng chẳng còn lý do gì ở lại.

Jung Sojung nghe vậy, lông mi rũ rũ, cười nói: "Joohyun cũng quá nóng nảy, chúng ta đã lâu không gặp, cùng em trò chuyện đi."

Joohyun coi như không thấy cô ta nói, giọng nói thực lãnh đạm, "Tôi không rảnh." Nói xong, liền rời đi.

Jung Sojunf đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng đĩnh bạt như thanh trúc kia dần dần đi xa, cắn môi dưới, ngón tay run run, nhìn về Sooyoung phía bên cạnh.

"Chị Sooyoung, Joohyun hình như rất để ý A Seul. Hai người họ quen biết rất lâu sao?"

"Chuyện của cậu ấy chị nào biết, muốn biết em hỏi cậu ấy là được."

Park Sooyoung không có thói quen tiết lộ việc riêng tư của bạn tốt, sau khi Joohyun rời đi, liền đi tìm Seungwan, tìm hiểu sự tình.

......

Seulgi đã tới vị trí Moon Jisung nói, là một quán ăn bình thường ở chợ đêm, rất đông khách, pháo hoa trang trí khắp nơi.

Moon Jisung cùng người đại diện ở bên trong, nhìn thấy Seulgi đến, cả hai đều rất vui vẻ mà chào hỏi.

Vì có sự việc lần trước, mặc dù có người thứ ba ở đây, Seulgi cũng chỉ hàn huyên hai câu, đi thẳng vào vấn đề nói: "Bản thảo thiết kế không đúng chỗ nào sao?"

Người đại diện gật đầu nói: "Bởi vì chúng tôi bên này sơ sẩy, bản thảo thiết kế không cẩn thận bị tiết lộ ra ngoài. Vì tránh cho đụng hàng, khả năng còn phải phiền toái Kang tiểu thư lại hao tâm một chút."

Cuối cùng, bà ta bổ sung một câu: "Về tiền thù lao, tính một đơn mới, như vậy có thể chứ?"

Người đại diện thoạt nhìn có vẻ sốt ruột, Seulgi cũng biết, chương trình này sắp quay, vừa ghi hình vừa phát sóng, xác thật là lửa sém lông mày.

"Được."

Trong quá trình trò chuyện, người đại diện bị đau bụng, đi toilet một chuyến.

Còn lại hai người, Seulgi bất giác xấu hổ, nhìn hắn một cái, nói: "Nhà tôi còn có việc, vấn đề cùng yêu cầu khác chúng ta có thể nói qua tin nhắn."

Moon Jisung cũng không có ý muốn dây dưa, gật đầu nói: "Được, phiền cô rồi, tôi đưa cô tới cửa."

Seulgi thoái thác không xong, đơn giản cũng không để ý đến hắn.

Khi đi ra chỗ lối đi nhỏ hẹp, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng la: "Ai ai, hai người phía trước, nhường một chút, nhìn không thấy đằng sau có người sao?"

Seulgi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy có một nam nhân say khướt, bưng một cái nồi nước sôi đang bốc khói nghi ngút, thất tha thất thểu đi phía sau.

Không muốn cùng người say tranh cãi, Seulgi đang muốn né tránh sang bên cạnh, chỉ thấy nam nhân chân loạng choạng, nồi nước trên tay liền văng ra.

"Cẩn thận!"

Moon Jisung hô nhỏ một tiếng, muốn đem Seulgi kéo gần lại trong lòng ngực, vừa vặn bên cạnh hiện ra một thân ảnh, giữ chặt cánh tay Seulgi, không cho hắn toại nguyện.

Bang --

Còn chưa có kịp phản ứng, nồi nước đã va phải thứ gì đó, cuối cùng rơi trên mặt đất, chung quanh vừa lúc không có người, hơn nữa nồi nước cũng không nhiều lắm, nước bắn phạm vi không lớn, cũng không có thương đến những người khác.

Cánh tay Seulgi bị một đôi tay mảnh khảnh cầm lấy, có chút ngây dại mà nhìn người đang che chở trước mặt mình.

"Bae Joohyun?!"

Joohyun cau mày, biểu tình tựa hồ đang khắc chế cảm xúc, mắt không hề chớp mà nhìn Seulgi, "Có bị văng đến em không?"

Mới vừa rồi......

Khi Seulgi còn chưa kịp phản ứng, Joohyun đã đứng ở trước mặt mình, dùng cánh tay ngăn nước sôi.

Seulgi không kịp suy nghĩ vì sao Joohyun xuất hiện ở chỗ này, bắt lấy cánh tay của nàng, cánh tay áo sơ mi đã ướt đẫm, sờ lên vẫn còn có chút nóng.

Ngày thường không cẩn thận đụng tới nước sôi một chút đều sẽ bỏng, huống chi cô ấy......

Đầu ngón tay Seulgi cầm tay Joohyun có chút phát run.

Động tĩnh rất nhanh khiến cho chủ quán chú ý, Seulgi cũng chẳng có tâm tư nghe hắn cùng Moon Jisung lo lắng khuyên giải, kéo Joohyun lái xe đi thẳng đến bệnh viện.

Đêm nay Seulgi lái xe không mở điều hòa, mà mở cửa sổ xe, tùy ý để gió lạnh bên đường lùa vào, như một hòn đá nhỏ chen vào, thổi vào mắt vừa ngứa vừa đau.

Tới bệnh viện, bác sĩ tiến hành hạ nhiệt độ cho Joohyun, kê thuốc bôi, nói tình hình không nghiêm trọng, phạm vi bị bỏng cũng không lớn, Seulgi lúc này mới yên tâm.

Seulgi đi nhận thuốc, nhìn Joohyun đứng phía sau, sắc mặt mặc dù có chút tái nhợt, nhưng ánh mắt trước sau vẫn ôn nhu nhìn mình.

Nếu không phải Joohyun cẩn thận buông tay áo xuống, căn bản nhìn không ra có bất kì vấn đề gì.

Seulgi cầm thuốc, không nói một lời mà lôi kéo Joohyun đi khỏi phòng cấp cứu bệnh viện, sau khi lên xe lại giơ tay thắt dây an toàn cho cô.

Cùm cụp --

Dây an toàn cài xong.

Seulgi lấy một tư thế từ trên nhìn xuống, đôi mắt dừng trên tay trái của Joohyun, nhấp môi, rốt cuộc mở miệng, hỏi: "Hiện tại còn đau không?"

Khóe môi Joohyun có ý cười, tiếng nói như đang ẩn nhẫn, nói: "Một chút, có điều vẫn còn tốt, đừng lo lắng."

Nhìn mặt Joohyun thờ ơ bình thản, cảm xúc vô danh của Seulgi tích tụ ở đáy lòng, như là sắp vỡ đê, nhẹ nhàng đẩy liền trào ra.

"Biết đau còn tỏ ra ngu ngốc? Vừa nãy khách hàng đã kéo tôi lại, cô chắn cái gì mà chắn, cho rằng bản thân là Iron Man đao thương bất nhập sao?"

"Nếu nước nóng nhiều một chút, nếu tạt đến trên mặt cô, cô có biết có bao nhiêu nguy hiểm hay không?"

Seulgi không biết vì sao đột nhiên cảm thấy thật chua xót, mình rõ ràng đang dùng tư thái giáo huấn người ta, nhưng giọng nói lại đang run rẩy.

Cuối cùng tay chạm lên khóe mắt, trong lòng bàn tay bỗng ướt át.

Seulgi đã thấy qua hậu quả của việc bị tạt nước nóng lên người, càng là biết rõ ràng, trái tim mình càng ngăn không được phát run.

Nước mắt rơi xuống trên quần tây của Joohyun, Joohyun nâng lên tay phải không bị thương, cọ cọ khóe mắt Seulgi.

"A Seul, tôi biết, nhưng tôi không muốn."

"Không muốn cái gì?"

Lòng bàn tay lau khô nước mắt lại trào ra, Joohyun khẽ nâng cằm, hôn lên khóe mắt Seulgi, vị mặn mặn xâm nhập khoang miệng, nhưng không quá khó chịu.

"Tôi không muốn hắn chạm vào em, đúng hơn mà nói, tôi không muốn bất luận kẻ nào chạm vào em, cho dù chỉ là một chút tiếp xúc. So với việc này, để hắn ôm em sẽ càng làm cho tôi khó chịu."

"Tôi thích em, cho nên tôi không làm được."

Tựa hồ nghĩ tới cái gì, Joohyun cũng không nói tiếp, chỉ hôn hôn khóe mắt Seulgi, khẽ thở dài: "Thực xin lỗi A Seul, làm em lo lắng."

Giọng nói của Joohyun thực mềm nhẹ, nhưng tình cảm nồng liệt cùng dục vọng chiếm hữu trong đáy mắt Joohyun lại như là bão cát trong sa mạc, đang thổi quét nội tâm Seulgi.

Đây là lần đầu tiên Seulgi từ trong miệng Joohyun nghe được chữ "Thích", Seulgi nhìn chằm chằm Joohyun, thật lâu không nói chuyện, màn đêm yên tĩnh đem hai người bao vây ở một thước vuông trong xe.

Hồi lâu, đôi môi khô ráo của Seulgi bắt đầu mấp máy, cổ họng rốt cuộc đình chỉ run rẩy, đôi mắt vẫn trước sau nhìn Joohyun.

"Tôi hỏi cô một việc."

"Em hỏi đi."

"Cô năm nay bao nhiêu tuổi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro