➍➎

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy rằng chưa tới đầu thu, nhưng ban đêm gió đã bắt đầu lớn hơn, lá cây hai bên đường phố rào rạt rung động.

Chiếc xe ngừng ở ven đường, ánh trăng dày đặc ướt át chặt chẽ che chở hai người.

Ánh sáng nhu hòa từ ngoài cửa sổ tiến vào, chiếu lên khuôn mặt của Joohyun, càng làm sắc mặt cô thêm trắng.

Đôi môi được ánh trăng phác họa gần như hoàn mỹ nhẹ nhàng mở ra, trả lời Seulgi : "30."

Nghe được đáp án, Seulgi hít một hơi thật sâu, nhìn chăm chú đôi mắt như nước kia, nói: "Trước đó không lâu có người hỏi em một vấn đề, em nghĩ em biết đáp án. Chị muốn nghe không?"

Joohyun rất phối hợp, "Muốn."

"Hắn hỏi em có tin nhất kiến chung tình hay không, trước kia, em vẫn luôn cho rằng em không tin."

Seulgi nói năng có khí phách, âm thanh phá tan sự vắng lặng trong đêm tối, như một dòng nước ấm áp chảy vào lòng người.

"Chị rất tốt với em, em vẫn luôn biết. Nhưng em không biết, em không xác định em thật sự thích chị, hay là chỉ vì tiêu khiển cho bớt cô đơn, cho nên luôn ỷ vào việc chị đối tốt với em, cư xử kỳ quái."

"Em cũng không xác định, chị có phải thật sự thích em hay không."

Từ trước đến nay, Seulgi đã từng nghe người ta khàn cả giọng nói qua một câu -- dùng thủ đoạn ti tiện đoạt được thứ gì, sẽ vĩnh viễn lo lắng đề phòng mất đi.

Hai người gặp nhau ở một nơi phong nguyệt, ở một thời gian cùng địa điểm không tính thỏa đáng, lấy một loại phương thức không chính đáng bắt đầu dây dưa.

Seulgi rất sợ.

Sợ Joohyun chỉ tìm mình để vui vẻ.

Sợ chính mình cũng chỉ là gặp phải một mối quan hệ gây bối rối.

Seulgi ngừng lại, đôi mắt mang bất an nhìn Joohyun, nhấp môi nói: "Chị có phải rất muốn chê cười em hay không? Mỗi khi cùng chị trưng ra một bộ mặt đứng đắn, trong lòng lại chỉ nghĩ đến chuyện khác."

Khuôn mặt nhỏ đã không còn đẫm nước mắt như trước, Joohyun giơ tay thay Seulgi xoa xoa, giọng nói vô cùng rõ ràng, "Không có, có thể nghe được em nói như vậy, tôi rất vui."

Thật ra Joohyun vẫn luôn không có nói cho Seulgi biết.

Nếu tất cả những gì Seulgi cần là một người thay thế để quên đi mối tình cũ chỉ mang đến đau xót, thì Joohyun tình nguyện người đó là chính mình.

Bên trong xe một lần nữa khôi phục an tĩnh.

Seulgi chống tay, nghĩ nghĩ, hỏi nàng: "Chị vừa mới nói chị 30 tuổi?"

"Đúng vậy."

"Chị năm nay tuổi thật 29, hư 30, hoảng 31, mao 32*. Cũng già đầu rồi, có cần bạn gái hay không?"

* Đại khái giống tuổi nằm trong bụng mẹ này, tuổi đẻ này...

Đây là lần đầu tiên Seulgi thổ lộ với người khác, không chỉ ngoài miệng luống cuống, tâm còn có chút hoảng, Seulgi nhìn chằm chằm Joohyun, lại lần nữa nhấp môi, "Chị có gì muốn nói không?"

Dừng một chút, Seulgi nhìn đôi mắt chứa cả dải ngân hà kia, nghiêm túc giải thích nói: "Ý của em là, chị có nguyện ý cùng em kết giao không?"

"Tôi muốn cùng em ở bên nhau, từ bình minh đến hoàng hôn, từ đầu xuân đến trời đông giá rét, từ giờ cho đến khi sinh mệnh này kết thúc."

"Như vậy có tính là đáp án không?"

Trái tim Seulgi sắp từ trong lồng ngực nhảy ra rồi, tầm mắt không thể dời khỏi khuôn mặt Joohyun, có chút cảm thấy không chân thật, sau đó hơi cúi đầu, hôn hôn môi Joohyun.

Mềm ấm ướt át.

Còn có hương vị trên người Joohyun.

"Vậy chị chính là bạn gái em."

"Tôi là của em."

Giờ phút này Seulgi giống như là một con mọt sách đáng thương đột nhiên đến được một tòa Tàng thư các, như thế nào cũng nhìn không tới, như thế nào cũng không bỏ xuống được, lại như một con nhộng chưa lột xác, cảm giác vui mừng như điên cùng không chân thật đem Seulgi gắt gao vây quanh.

......

Thời gian lặng yên qua đi vài phút, Seulgi vẫn khó nén lại nhiệt huyết sục sôi trong lòng, nhìn thoáng qua tay Joohyun, nói: "Em, em đưa chị trở về trước."

Joohyun nghiêng cổ, đường cong hàm dưới hiển lộ hết sức rõ ràng, "A Seul, thế này không giống quy trình bình thường?"

Trên mặt Seulgi vẫn còn có chút nóng, bị nhiệt huyết kích thích, đôi mắt sáng như ngọc phiếm chút khó hiểu, "A?"

Người trên ghế phụ vươn tay phải, câu lấy cổ áo Seulgi, đầu ngón tay có thể chạm vào một mảnh trắng nõn, Joohyun nói: "Em tới gần chút nữa, tôi nói cho em."

Seulgi nháy mắt hiểu ra ý của Joohyun.

Số lần Seulgi chủ động hôn Joohyun không nhiều lắm, đại đa số thời điểm đều giống tiểu dã thú, tóm được nơi mềm mại liền dũng mãnh động khẩu, không có chừng mực.

Nhưng lần này, Seulgi chậm rãi lại gần, như là cắn kẹo bông gòn, quá mạnh sợ nếm không ra mùi vị.

Dưới tàng cây trên phố vắng, hai người ở trong bóng đêm hôn môi.

Không khí ướt át kích động giữa môi răng, như là gió ấm thổi trên mặt hồ ngày xuân, thoải mái hợp lòng người.

Vốn dĩ tiếng hít thở bằng phẳng như dòng suối đột nhiên hối thúc lao nhanh, âm thanh sóng biển dồn dập cuồn cuộn.

Đêm hè yên tĩnh, tiếng hít thở theo tiếng ve kêu hết đợt này đến đợt khác, cuối cùng bình tĩnh lại.

Joohyun rũ mắt nhìn Seulgi, giọng nói thấp thấp dịu dàng, "A Seul lĩnh ngộ thật tốt, có điều tôi nhớ rõ, hình như còn có một bước cuối cùng?"

"......"

Tuy rằng ban đêm xung quanh bệnh viện không nhiều người lắm, nhưng nói như thế nào đây cũng là ở bên ngoài, vạn nhất bị người ta nhìn thấy, thì chính là kích thích nhất thời sảng, xã chết hỏa táng tràng.*

*túm lại là rơi vào tình cảnh ăn lol +.+

Hôn quân như Seulgi cũng kiên trì điểm mấu chốt cuối cùng, ấn bả vai Joohyun, cài lại từng cúc áo cho Joohyun, trừng mắt nói: "Không thể xe chấn ở đây."

Joohyun nhịn cười, nói: "Vậy vừa nãy sao em cởi quần áo của tôi gấp gáp như vậy?"

Động tác cài cúc áo của Seulgi hơi dừng, chết không thừa nhận nói: "Sợ liên lụy đến miệng vết thương của chị."

"Như vậy à......"

Joohyun nghiêng đầu, cười như không cười mà nhìn Seulgi, "Tôi còn tưởng rằng A Seul cảm thấy như vậy xúc cảm sẽ càng tốt."

"......"

Mới vừa ở bên nhau không đến nửa giờ, Seulgi liền sinh ra xúc động muốn chia tay, sau đó một chân đem Joohyun từ trên xe đá xuống.

Đón ánh mắt Joohyun, Seulgi nghiến răng, "Em ngứa tay, thích xé đồ vật."

Cài xong cúc áo cuối cùng, Seulgi nhìn tay Joohyun, suy tư một lát, đem Joohyun mang về nhà mình.

Seulgi có ý tốt đem giường nhường cho Joohyun, ôm chăn mỏng đến sofa bên cạnh, nói: "Nếu chị mệt thì ngủ trước đi."

Joohyun không động đậy, nhìn chằm chằm chăn mỏng màu xám nhạt trên tay Seulgi, "Em tính  ngủ ở sofa sao?"

"Đúng vậy," Seulgi hơi ngừng, sau đó tiếp tục nói: "Em ngủ không ngoan, đè lên tay chị sẽ không tốt, hơn nữa em đêm nay còn muốn làm việc, sẽ không ngủ sớm như vậy."

Muốn làm chính là việc của Moon Jisung.

Nghe vậy, Joohyun nâng bước chân, không phải vào phòng, mà là tới gần Seulgi.

Ngón tay thon dài câu lấy vạt áo Seulgi, co lại một chút, cuốn vải áo vào trong ngón tay.

Đốt ngón tay cứng rắn đè lên xương sườn Seulgi, ánh mắt nhìn thẳng , nói: "A Seul tôi không muốn ở một mình, ở cùng tôi được không?"

Sắc mặt Joohyun đã dần dần tốt hơn, hai tròng mắt hàm chứa ánh nước, thật là có một chút cảm giác của mỹ nhân ốm yếu.

Lại dùng chiêu giả vờ đáng thương này.

Seulgi trong lòng biết rõ ràng.

Nhưng --

Đôi mắt Seulgi như là bị nam châm hút lấy, nhìn chằm chằm Joohyun, không có tiền đồ mà nói: "Được."

Seulgi đem máy tính từ phòng ngủ phụ ra, kéo ghế dựa ngồi xuống, không quay đầu nhìn Joohyun, nói: "Nếu chị nhàm chán thì xem TV đi, phòng em cũng không có gì thú vị cả. À, sách trên kệ chị cũng có thể lấy xem."

Phòng ngủ sát vách tường đặt một kệ sách nhỏ, màu trắng, cao tầm 1m2, trên kệ có những cuốn sách nổi danh về thiết kế, may, trang phục vật liệu may mặc chuyên nghiệp, còn có vài cuốn tiểu thuyết mạng dùng để giết thời gian.

Lúc nãy Moon Jisung cùng người đại diện của hắn đưa ra yêu cầu đều rất cụ thể, thậm chí còn cho Seulgi một bản tóm tắt, thuận tiện để Seulgi phát huy.

Rất nhanh đã vẽ ra phác thảo.

Seulgi vẽ xuống nét bút cuối cùng, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một loại cảm giác kỳ quái, không thể nói ra, nhưng có chút hoảng hốt.

Seulgi dừng bút, suy nghĩ rồi lấy di động ra tìm được kakaotalk của Moon Jisung, hắn đã gửi rất nhiều tin nhắn, đều là hỏi về mình và Joohyun.

Seulgi cúi đầu suy tư một lát, đầu tiên là nói không có việc gì, sau đó tổng hợp lại yêu cầu cụ thể của bọn họ, gửi qua.

Seulgi: Ngoài những yêu cầu này ra, còn có gì khác nữa không?

Trước đó không lâu Moon Jisung còn gửi tin nhắn, đột nhiên liền không có động tĩnh.

Seulgi duỗi duỗi người, xoay lại, lười nhác mà nhìn Joohyun bên kệ sách, cô đang cầm quyển 《 Phù Sinh Lục Ký 》, kết quả lật giở một chút, từ bên trong bỗng nhiên rơi ra một tấm card.

Lúc Seulgi đứng dậy đi lên, tấm card đã bị Joohyun nắm ở đầu ngón tay, khóe môi gợi lên độ cung nhìn nàng, "Đồ vật có cảm giác cổ xưa như vậy, A Seul vẫn còn giữ."

Xác thật là có cảm giác cổ xưa.

Tấm card không chỉ bị ố vàng, các góc bị xờn, chữ viết mơ hồ, ngay cả những nhân vật hoạt hình trên đó cũng bị cấm bày bán trên kệ từ lâu.

"Em có thói quen giữ vật cũ, hơn nữa cái này đối với em mà nói rất có ý nghĩa."

Seulgi nhìn thoáng qua tay Joohyun, thực tùy ý hỏi: "Chị có xem qua bài thơ này chưa?"

Trên tấm thiệp vẫn có thể mơ hồ nhận ra được mấy chữ, có thể thấy nét chữ của người viết rất uyển chuyển, trên đó là thơ của Hải Tử-

Từ ngày mai trở đi, làm một người hạnh phúc

Cho ngựa ăn, chẻ củi, chu du thế giới

Từ ngày mai trở đi, quan tâm lương thực và rau dưa

Tôi có một căn phòng, mặt hướng ra biển, xuân ấm hoa nở

*

* Trích trong bài thơ "Mặt hướng biển rộng, xuân ấm hoa nở" của Hải Tử.

......

"Xem qua," Joohyun đem tấm card ở đầu ngón tay một lần nữa thả lại trong sách, nhẹ giọng nói: "Nếu có ý nghĩa, vậy cất kỹ đi, đừng đánh mất."

"Ừm."

......

Ánh trăng ngày càng tối.

Moon Jisung ngồi bên trong xe, nhìn tin nhắn trên di động, mặt mày nhiều thêm vài phần tàn khốc, không giống ngày thường trong veo như ánh mặt trời.

Sau một lúc lâu, hắn cầm lấy di động, gọi điện thoại.

Điện thoại một hồi, hắn nhìn bóng đêm nặng nề ngoài cửa sổ, nghiêm mặt nói: "Chuyện này sợ là không được."

Giọng nói của người đầu bên kia có chút thấp: "Để xem, nếu không được vậy cứ làm bước tiếp theo đi."

"Được."

Kết thúc một cuộc điện thoại khó hiểu, Moon Jisung nhìn thoáng qua người đại diện ở hàng phía trước, nói: "Đi thôi."

......

Ngày hôm sau.

Seulgi trong lòng vốn đang cao trào hưng phấn rốt cuộc cũng nghỉ ngơi một chút, nhưng cũng chỉ là một chút.

Seulgi tuy rằng thích đăng tin lên mạng xã hội, nhưng cũng không thích công khai ra chuyện riêng tư, bao gồm chuyện tình cảm của chính mình.

Cuối cùng nghĩ nghĩ, gọi cho Seungwan, tính đem chuyện mình cùng Joohyun ở bên nhau nói cho cậu ấy.

Hiện tại là hơn 10 giờ sáng.

Hôm nay giữa trưa Seungwan sẽ bắt đầu stream, nên có lẽ 7 8 giờ đã dậy rồi.

Nhưng tiếng chuông điện thoại vang lên thật lâu, lúc sắp tự động cắt đứt, đầu kia rốt cuộc mới ấn nghe.

"Ai vậy?"

Giọng nói nữ nhân có chút khàn khàn, nhưng có thể nghe ra được không phải là Seungwan.

Ngược lại càng giống như là...... Park Sooyoung?!

Seulgi cảm thấy chính mình giống như đã biết cái gì đó không nên biết, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ có thể cúp điện thoại trước.

Trưa hôm đó, Seungwan stream xong, liền gọi lại cho Seulgi.

"Kang bảo nhi, qua hai ngày nữa chương trình của Do Bong Soon sẽ bắt đầu phát sóng, cậu nhớ xem nha."

Seulgi đang ở ban công cắt tỉa cành lá, sạch sẽ lưu loát cắt răng rắc, "Nhanh như vậy sao?"

Theo lý mà nói, chưing trình từ ghi hình đến phát sóng, ngắn nhất cũng phải đến bảy tám tháng đi?

Còn không nói đến những tiến trình khác, chưing trình này hình như còn chưa ghi hình xong.

"Vừa ghi hình vừa phát sóng, tiết mục kéo qua mấy tháng nhà tài trợ sợ đầu tư quá nhiều không hoàn được vốn."

Nói xong, Seungwan lại hỏi: "Đúng rồi, buổi sáng cậu gọi điện thoại cho tớ làm gì?"

Seulgi đứng dậy, đem cây kéo vàng đặt trên đỉnh giàn hoa, nghĩ tới nghĩ lui, mở miệng hỏi: "Không có gì, có chút việc muốn nói cho cậu, có điều sao lại là bà chủ của cậu nghe máy thế?"

Nhắc tới việc này, Seungwan liền nhịn không được thở dài, nói: "Tối hôm qua cô ấy uống say, sau khi kêu tài xế đưa tớ trở về thì sống chết không chịu đi, lăn lộn đến nửa đêm. Nói như thế nào cũng là bà chủ, đối xử với tớ cũng không tệ, cũng không thể mặc kệ cô ấy được."

Tối hôm qua Park Sooyoung vẫn luôn nhắc nhở mình uống ít rượu, Seungwan còn tưởng rằng tửu lượng của cô ấy rất tốt, kết quả chính là ba ly đã đổ.

Khó trách Park Sooyoung lại tỉnh trước.

"......"

Nội tâm Seulgi hung hăng phỉ nhổ chính mình, tư tưởng lại có thể xấu xa như vậy.

"Cậu muốn nói với tớ cái gì?"

"Tớ không còn độc thân nữa."

"!!!"

Âm lượng của Seungwan tức khắc vút cao: "Khó trách tối hôm qua cậu không tới, thì ra là đi cùng tiểu yêu tinh."

"...Tối hôm qua thật sự có việc, tóm lại việc này nói ra thì rất dài, nói ngắn gọn chính là tớ cùng Bae Joohyun ở bên nhau, chị ấy hiện tại là bạn gái của tớ."

Cũng không ngoài dự đoán của Seungwan, có một loại ngữ khí như mẹ già đưa con gái đi lấy chồng, nói: "Cố gắng ở bên nhau thật tốt, tớ chờ uống rượu mừng."

"Sẽ!"

Seulgi sẽ nỗ lực sinh hoạt, cố gắng chung sống thật tốt cùng Joohyun.

Cùng Seungwan nói xong không bao lâu, Do Bong Soon bên kia liền gửi tin nhắn tới, báo cho Seulgi thời gian phát sóng cụ thể của chương trình, kêu Seulgi chia sẻ tuyên truyền trên Fanpage.

Tuy rằng Fanpage Seulgi cũng không có mấy fans.

Đầu tháng công việc không ít, đáng vui mừng nhất là cánh tay của Joohyun đã sắp khỏi hẳn, chỉ còn lại một tầng vệt đỏ nhàn nhạt.

Nhưng làm Seulgi tức giận chính là, yêu tinh chết tiệt này không chịu tự mình bôi thuốc, có bôi cũng sẽ tóm được cơ hội giả bộ đáng thương muốn ôm muốn hôn.

Bản thân một chút biện pháp đều không có.

Rất nhiều thời điểm Seulgi thực ác liệt mà nghĩ, dứt khoát véo cánh tay nàng một phen, đau chết yêu tinh đầu óc toàn màu vàng phế liệu này.

Nhưng khi cặp mắt thâm thúy kia cứ chăm chú nhìn mình, Seulgi lại khống chế không được mà mềm lòng.

Nói tóm lại, Seulgi cảm thấy mình thật không có tiền đồ.

Ngày 5.9, chương trình đã phát sóng được ba ngày.

Chương trình này không chỉ có phía tài trợ không quá xem trọng, ngay cả tổ tiết mục trong lòng cũng không nắm chắc, nhưng lượng chia sẻ, độ thảo luận cùng với danh tiếng lại không tệ lắm.

Trong cùng khoảng thời gian của các nền tảng phát sóng khác nhau, không có chương trình nào có lượng phát sóng có thể cạnh tranh với nó.

Ngoài ra, vừa bắt kịp xu hướng quảng bá văn hóa truyền thống, vừa bắt kịp ngay những điểm nóng, đón đầu trào lưu.

Bốn ngày sau, tập thứ 2 của chương trình được phát sóng, cũng không có xuất hiện tình huống gì đặc biệt, nhiệt độ còn liên tục tăng cao.

Không chỉ có khách mời thường trú có nhiệt độ cao, Seulgi cùng nhà thiết kế còn lại cũng nhận được sự chú ý.

Sau đó rất nhiều người đều tìm hiểu ra Seulgi chính là nhân vật bị nghị luận trong khoảng thời gian trước cùng Nguyên thủy ngắm bắn -- người thiết kế Violet.

Người chơi yêu thích Violet lập tức có chung vinh dự, theo như lời Seungwan, gần đây trong trò chơi số lượng người chơi Violet tăng rất nhiều, càn quét các loại bảng xếp hạng.

Seulgi trước kia có không đến mười fans, số lượng bây giờ cũng phá ba con số.

Khắp nơi bắt đầu ngươi túm ta, ta lôi kéo ngươi cùng kéo lưu lượng và nhiệt độ, tiết mục này nhất thời nổi bật vô song, trước sau một ngày khi tiết mục phát sóng, các vị trí đứng đầu bảng cơ hồ đều bị bọn họ chiếm giữ.

Do Bong Soon vô cùng vui vẻ, buổi tối ngày 10, cô ta tổ chức một bữa tiệc, muốn chúc mừng một chút.

Không chỉ có khách quý tới, một nhà thiết kế khác cùng Seungwan cũng đều có mặt.

Seulgi vốn không muốn đi, nhưng Do Bong Soon tiết lộ, bữa tiệc lần này có một vị nhà tài trợ mới gia nhập, không chỉ hướng về phía tiết mục, còn muốn tìm hợp tác.

Seulgi cùng Seungwan cân nhắc, sau đó cũng đồng ý đến.

Đêm đó, Seulgi cùng Seungwan lái xe tới.

Khách mời thường trú tổng cộng có sáu vị, năm nam một nữ. Seulgi đều biết mặt, nhưng ngoài Moon Jisung ra, cô chưa từng tiếp xúc với ai.

Do Bong Soon vừa đến không bao lâu đã bị một cuộc điện thoại kêu đi, nghe nói là hiện trường ghi hình ở đài truyền hình xảy ra vấn đề, vội vàng trở về giải quyết.

Đạo diễn không ở, phó đạo diễn liền bắt đầu tổ chức cho mọi người ăn cơm uống rượu, rượu vừa uống, không khí tức khắc liền tăng vọt lên, trong bữa tiệc bắt đầu có người nói chuyện hài thô tục.

Người nọ là khách mời "Lão đại ca", ở trong tiết mục biểu hiện có chút không đàng hoàng, đầu tiên là nói đùa về nữ khách mời, lại làm mấy trò ghê tởm chán ghét với vài cô gái trong bữa tiệc.

Những người đó đều là nhân viên công tác trong tổ tiết mục, tuy rằng không vui, rốt cuộc cũng không mở miệng nói.

Phó đạo trừng mắt hắn: "Được rồi được rồi, nhiều cô gái ở đây như vậy, rượu còn chưa đủ cho ông uống sao? Nói thế không xấu hổ à?"

Lão đại ca haiz một tiếng, ăn viên đậu phộng, "Có làm sao? Mọi người đều là người trưởng thành, chỉ đùa một chút mà thôi."

Có vẻ như da mặt trong mắt hắn thậm chí không thể sánh được với hạt đậu phộng trong miệng.

Lúc này, ánh mắt hắn cố ý nhìn về phía nữ khách mời, nhưng ngại còn phải ghi hình tiết mục, lại có phó đạo diễn cảnh cáo, cuối cùng không nói gì.

Một lát sau, đôi mắt hắn nhìn sang bên cạnh, dừng ở trên người Seulgi.

"Ai nha, hôm nay tiết mục chúng ta có nhà thiết kế cũng tới rồi sao? Trước kia cũng không thấy người, muốn làm quen một chút cũng chưa có cơ hội."

Seulgi dắt dắt khóe môi, tươi cười thực xa cách.

Người nọ cũng không cảm thấy xấu hổ, ha ha cười nói: "Người trẻ tuổi không phải thường nói cái gì mà bắt đầu một đoạn quan hệ, nên tặng hoa đầu tiên sao? Chúng ta đã tính bắt đầu rồi chứ?"

"Như vậy đi, đợi lát nữa cơm nước xong, chúng ta đến cửa hàng bán hoa gần đây, tôi mua cho cô một bó, thế nào?"

Câu nói này thật sự ái muội, cứ như thể Seulgi cùng hắn đã có cái gì đó vậy, khóe môi cô càng lãnh đạm.

"Không cần."

Mọi người nghe thấy Seulgi đáp, che miệng cười nhẹ. Người nọ có chút tức giận, hừ một tiếng: "Hiện tại người trẻ tuổi tính tình đúng là rất lớn, còn rất thích tự cho là đúng."

Seungwan cười lạnh: "Hiện tại mấy lão già cũng luôn là như vậy, không biết xấu hổ."

Không khí tức khắc trở nên cứng đờ, phó đạo diễn vội vàng ba phải, người nọ cũng không thể làm gì đám phụ nữ, gặp được người miệng lưỡi sắc bén cũng chỉ có thể nhận thua.

Bữa tiệc mau chóng kết thúc, Seungwan lấy ra di động nhìn thoáng qua, mày tức khắc nhăn lại, tiến đến bên tai Seulgi nói:

"Kang bảo nhi, đã xảy ra chuyện."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro