➍➏

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban đêm sương xuống.

Hai người từ nhà hàng đi ra, trong không khí còn có chút sương mù nhàn nhạt, Seulgi vừa đi vừa hỏi: "Chị ấy không phải ở thành phố Bejing sao, sao lại thế này?"

Seungwan buông tay, biểu tình nôn nóng lại bất đắc dĩ: "Chị ấy mới gửi tin cho tớ, nói gọi điện thoại cho cậu không được."

Lên xe, Seulgi lấy di động từ trong túi ra, vừa thấy, quả nhiên là hết pin tắt máy.

Seulgi lấy ra cáp sạc, nhíu mày nói: "Đang yên lành sao lại gãy chân? Có nghiêm trọng không?"

"Không rõ lắm, đến nhìn xem."

Địa điểm bữa tiệc cách bệnh viện cũng không xa, hai mươi phút lái xe là có thể đến.

Kim Taeyeon hiện tại ở trong một phòng bệnh riêng trong khu nội trú bệnh viện, hai người đi tới cửa, bên trong ngoài Kim Taeyeon ra, còn có một phụ nữ trung niên đang đỡ một ông lão.

Đó là Kim gia lão gia cùng chị dâu cả của Kim Taeyeon .

"Làm càn!"

"Đừng cho là ta không biết trong lòng cháu nghĩ gì!"

Giọng nói của Kim lão gia nghe ra như là bị chọc tức không nhẹ, âm cuối run rẩy, theo sau là tiếng khuyên bảo của chị dâu.

Hai người nhìn nhau một cái, không đẩy cửa đi vào.

Hình như là biết có người ở bên ngoài, âm thanh trong phòng bệnh nhỏ đi, sau đó cửa bị đẩy ra, chị dâu đỡ Kim lão gia đi ra, nhìn thoáng qua Seulgi cùng Seungwan, cũng không nói chuyện liền rời đi.

Hai người đi vào nhìn thấy Kim Taeyeon dựa vào đầu giường, chân dài bó thạch cao treo lên, trên mặt còn có thể cảm thấy có chút trầy da.

Seulgi nhìn chân Kim Taeyeon một cái, "Chị đi ra ngoài chơi một chuyến sao lại chơi thành như thế này?"

Kim Taeyeon trên mặt không có trang điểm, trên người mặc quần áo bệnh nhân, thoạt nhìn có chút trắng bệch.

Thoạt nhìn khá đáng thương, nhưng trừng mắt người ta thì khí thế vẫn không mảy may suy giảm, "Em là đồ không lương tâm, điện thoại của chị cũng không tiếp."

Seulgi thả tay xuống, "Di động em hết pin."

Kim Taeyeon cười nhạt một tiếng, đôi mắt quét quét trên người Seungwan , lại dừng ở trên người Seulgi, nói: "Chị bị thương thành như vậy, các người cũng không quan tâm tới."

"Đừng lắm lời," Seulgi ngồi ở trên ghế, lại nhìn thoáng qua chân Kim Taeyeon, hỏi: "Làm sao biến thành như vậy?"

"Em lột cho chị quả quýt đi."

Seulgi theo lời cầm lấy một quả quýt trên tủ, Kim Taeyeon thấy thế, ngữ khí thực tùy ý nói: "Ở bên kia chơi xe karting, từ trên xe lăn xuống."

Kim Taeyeon ở bên kia gãy chân, không bao lâu sau yêu cầu chuyển viện về Seoul, Kim gia lo lắng cho chị ấy, tất nhiên sẽ đáp ứng.

Nhưng mới vừa rồi Kim lão gia tức giận như vậy, chỉ là bởi vì chuyện chị ấy chơi xe không cẩn thận sao?

Còn tưởng rằng là đại sự gì chứ.

Seungwan chống tay lên tay vịn giường bệnh, nhướn lông mày nói: "Xem ra ngâm suối nước nóng vẫn an toàn hơn."

"Ha ha."

Kim Taeyeon phát ra một tiếng hừ nhẹ.

Seulgi không có đem vỏ quýt lột hết, ngón tay nâng lên, đưa qua cho Taeyeon, "Đây."

"Vẫn là em tốt."

Kim Taeyeon duỗi tay tiếp nhận, Seulgi trong lúc vô tình nhìn lướt qua, chỉ thấy ngón giữa của chị ấy có một vòng vệt đỏ.

Khi đang cùng Kim Taeyeon nói chuyện, di động Seulgi bỗng nhiên vang lên, là Joohyun gọi tới.

"Tớ đi nghe điện thoại."

Đi đến ban công, đem cửa kính đóng lại thì điện thoại cũng đã kết nối. Seulgi dựa vào lan can, nhìn ánh đèn nhỏ vụn lúc sáng lúc tối trên mặt cỏ nơi xa, hỏi: "Làm sao vậy?"

Ban đêm nhiệt độ có chút lạnh, đúng như tiếng nói thanh lãnh của Joohyun, tiến vào trong tai rất dễ nghe, "A Seul còn chưa tan hội sao?"

Seulgi thực thành thật mà trả lời: "Đã kết thúc rồi, em hiện tại ở bệnh viện thăm một người bạn."

"Bạn?"

"Ừ," Seulgi chống khuỷu tay lên lan can, tư thế thoải mái hơn chút, trong miệng tiếp tục nói: "Lần trước ở sân bay gặp qua, chị còn nói cô ấy khá tốt."

"Như vậy à......"

Tiếng nói của Joohyun dung hợp trong bóng đêm, nghe tới có chút lạnh, "Vậy A Seul đêm nay ngủ ở bệnh viện sao?"

Seulgi nhìn thoáng qua phía sau, kính mờ lộ ra một chút ánh sáng ấm màu trắng, nhấp môi nói: "Đợi chút nữa hẳn là sẽ trở về."

Nghĩ nghĩ, xong lại nói: "Chị đi ngủ sớm một chút."

"Được, em hôn tôi một chút."

"...Điện thoại làm sao hôn?"

Giọng nói của Joohyun có chút lười biếng, hàm chứa chút ý cười, âm điệu dài mà cụ thể 'moazz 💋' Seulgi một cái, nói: "Học xong chưa?"

Như thế không khó.

Nhưng --

Seulgi nhìn thoáng qua phía sau, nghĩ thầm cũng không biết cách âm có tốt hay không, rốt cuộc không chịu nổi Joohyun cứ thế 'moazz' mình, vì thế môi tiến đến di động, cho cô một cái dấu ấn.

Joohyun khen: "Bảo bối em học thật nhanh."

Joohyun nói thực tự nhiên, nhưng Seulgi nghe được Joohyun gọi mình như vậy, bên tai có chút hơi hơi phiếm hồng, ho nhẹ một tiếng, nói: "Được rồi chứ? Em cúp máy đây."

Điện thoại mới vừa cắt đứt, Kakaotalk liền vang lên âm báo tin nhắn. Seulgi tưởng là Joohyun, cong khóe môi ấn vào, khi nhìn đến tin nhắn, độ cong khóe môi chậm rãi hạ xuống.

Moon Jisung : Tiểu Kang, cô ngủ rồi sao?

Moon Jisung: Bạn cô không sao rồi chứ? Tôi nhờ người mua được mấy lọ cao đặc trị bỏng, hiệu quả thực tốt. Cô đi quá nhanh, hôm nào tôi đưa qua cho cô nhé?

Seulgi ngoài những lúc công việc ra, rất ít khi trả lời Moon Jisung,  lập tức uyển chuyển cự tuyệt: Không cần, cô ấy đã khỏi rồi, cảm ơn.

Trả lời xong, liền đem điện thoại bỏ vào trong túi.

Từ ban công trở lại trong phòng bệnh, Kim Taeyeon đang ăn múi quýt cuối cùng, đánh giá liếc mắt một cái, chú ý tới vành tai Seulgi, "Bên ngoài rất nóng sao? Nghe cái điện thoại mà mặt đỏ thành như vậy."

Tất nhiên không phải bởi vì nhiệt độ.

Joohyun một tiếng vô tình "Bảo bối" kia, ngữ điệu khàn khàn lười biếng, hồi tưởng lại mà lồng ngực Seulgi vẫn là nhịn không được hơi nhảy.

Seulgi khụ một tiếng, đứng đắn nói: "Là có chút nóng, bên ngoài rất chán."

Seungwan ngồi ở vị trí ban đầu của Seulgi, ý vị thâm trường mà cười nói: "1 trung chi quang chiếu sáng, có thể không nóng sao?"

"......"

Kim Taeyeon nghe không hiểu hai người nói cái gì, vừa dùng khăn ướt xoa ngón tay, vừa nói: "Hai người ở lại ở cùng chị một đêm, một người buồn đến hoảng rồi."

"Được."

Đăng ký với hộ sĩ xong xuôi, ba người nói chuyện trên trời dưới đất cho tới 12 giờ hơn, lúc này mới tắt đèn đi ngủ.

Bởi vì hoàn cảnh xa lạ, hơn nữa buổi sáng sẽ có lao công tiến vào quét tước vệ sinh, Seulgi rất nhanh đã tỉnh lại.

Seulgi mới vừa mở mắt, liền nhìn thấy cách vách Kim Taeyeon ánh mắt sâu thẳm mà nhìn mình, phía dưới lông mi còn có chút sưng vù.

Seulgi chống tay lên ván giường, xoa sống mũi, nói: "Kim đại tiểu thư, chị có biết như vậy thực dọa người không?"

Kim Taeyeon thu hồi ánh mắt, đùi phải hơi giật giật, nhún vai nói: "Không động đậy, lại không nhìn ngó xung quanh, chị sẽ thành người thực vật mất."

Seungwan cũng đứng lên, tiếp lời nói: "Vậy càng khủng bố."

Lúc này vừa lúc là 7 giờ, hai người ở trong phòng bệnh rửa mặt, liền tính  trở về.

Hôm nay là thời gian làm việc, Seulgi còn phải đi làm.

Kết quả mới vừa đi ra tới cổng lớn bệnh viện, Seungwan dùng khuỷu tay huých Seulgi, ở bên tai nhẹ giọng nói: "Kia không phải xe của tiểu yêu tinh nhà cậu sao?"

Seulgi nghiêng mắt nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy chiếc Maybach kia ngừng ở bên cạnh một cây du, trên nóc xe còn rơi vài chiếc lá cây.

"Được rồi, cậu có người đón tớ không làm bóng đèn đâu. Chạy nhanh qua đi."

Nói xong, lại lắp bắp mà buông tiếng thở dài, "Tôi chỉ là một quả dưa chuột muối nhỏ để cuộn cơm mà thôi."

Nói là nói như vậy, nhưng Seungwan vẫn thúc giục Seulgi đi tìm Joohyun.

Seulgi đi đến bên cạnh xe, thực tự nhiên mà mở cửa lên xe, nhìn sườn mặt Joohyun, hỏi: "Làm sao chị biết em ở đây?"

Giờ phút này tầng mây nơi chân trời đã bắt đầu thả ra ánh nắng vàng, xuyên thấu qua cửa sổ xe, dừng ở trên người Joohyun, làm nhạt đi góc cạnh sắc bén trên gương mặt cô.

Tay Joohyun để ở trên vô lăng, tiếng nói có chút trầm thấp, "Hử? A Seul tối hôm qua không phải nói rồi sao?"

Sáng tinh mơ có thể nhìn thấy Joohyun, tâm tình Seulgi rất vui vẻ, nhưng vừa nghe nàng mở miệng, mày tức khắc nhướn lên.

"Giọng nói của chị sao lại khàn như thế?"

Seulgi tiến lên nghiêng người nhìn, tóc mái của Joohyun che khuất hai sườn mặt, làm những đường nét trên gương mặt nàng mềm mại hơn, chỉ là trong đôi mắt đen nhánh kia, phủ một tầng mờ mịt nhàn nhạt......

Chỉ vài giây, Seulgi ngồi lại trên ghế, tay chế trụ cổ tay Joohyun, híp mắt nói: "Tối hôm qua chị không ngủ có phải hay không?"

Joohyun gật đầu: "Đúng vậy."

???

Seulgi tăng lực độ trên tay, nhìn chằm chằm Joohyun, bộ dáng thoạt nhìn còn rất dọa người, "Không phải nói đi ngủ sớm một chút sao? Vì sao lại mất ngủ?"

Joohyun để Seulgi nắm tay mình, nghiêng mặt sang một phía, ánh nắng vàng chiếu xuống từ sống mũi phập phồng, làm cô bỗng nhiên có thêm vài phần cảm giác thần thánh.

Joohyun chăm chú nhìn Seulgi, môi đỏ nhàn nhạt nói: "Nếu ngủ, lúc em đi ra tôi sẽ không nhìn thấy."

Cơ hồ chỉ là trong nháy mắt, khí thế tăng vọt trên người Seulgi bỗng nhiên bị tạt một chậu nước lạnh, nhìn Joohyun nhưng nói không nên lời.

Đồ ngốc này......

Khi Seulgi trầm mặc, ánh mắt Joohyun dừng ở trên người Seulgi, mở miệng nói: "Bạn em có khỏe không? Tối hôm qua phải chăm sóc cô ấy thực vất vả đi? Có phải đến khuya mới ngủ hay không?"

"Bị thương ở chân, nhưng tình hình vẫn ổn, không tính nghiêm trọng. Cũng không có gì, tối hôm qua em ngủ rất sớm."

Seulgi thuận miệng đáp, ánh mắt Joohyun bỗng dưng sắc bén hơn, ngữ điệu thực bình tĩnh, nói: "A Seul tối hôm qua không đè lên bạn chứ?"

"Nghĩ cái gì thế, sao em lại đoạt giường của bệnh nhân chứ."

Joohyun rũ mắt, bên môi có ý cười, "Như vậy à, vậy chúc bạn em sớm ngày khỏe lại." Nói xong, Joohyun lái xe đi.

Giữa trưa, Joohyun gửi tin nhắn cho Seulgi, hỏi có muốn cùng nhau ăn cơm trưa hay không.

Seulgi: [đầu gấu trúc nhăn nhó.jpg]

Seulgi: Mau đi ngủ.

Joohyun cũng còn xem như nghe lời, ngoan ngoãn mà đi ngủ trưa, Seulgi cảm thấy thực vui mừng.

Gần đây bởi vì chương trình của Do Bong Soon mang đến lưu lượng lớn, việc kinh doanh của ThinkJ cũng tăng vọt, nhưng hấp dẫn tới nhiều nhất vẫn là khách hàng cá nhân, bận xong cái này lập tức liền có một cái khác tới phiền nhiễu.

Tiến độ của Trí mạng đêm tối đã xong một nửa, dự tính trước Quốc khánh và Trung thu song tiết có thể hoàn thành.

Bản thảo cho Moon Jisung còn thiếu một chút cuối cùng, Seulgi thật sự không muốn cùng hắn có dây dưa, tăng tốc độ làm xong gửi qua cho hắn.

Vẫn luôn bận đến chạng vạng tan làm, Seulgi mới ngồi trên ghế nghỉ ngơi trong chốc lát, không bao lâu, Joohyun gửi tin nhắn đến.

Joohyun : A Seul, tôi ở bên ngoài chờ em.

Nhìn thấy tin nhắn, Seulgi cũng không rảnh lo nghỉ hay không nghỉ ngơi nữa, thu dọn bàn làm việc liền đi xuống.

Seulgi xa xa nhìn thấy xe Joohyun, người mới vừa lên xe, liền bị một cái ôm mềm ấm bao lại.

Cằm Joohyun gác lên vai Seulgi, chóp mũi cọ gáy, giọng nói khàn khàn, "A Seul, buồn ngủ quá, cho tôi dựa một chút."

Tuy nói là dựa vào, nhưng Joohyun vẫn khống chế được trọng lượng thân thể.

Seulgi có thể ngửi được mùi vị bạch hà nhàn nhạt ở cổ Joohyun, hít vào xoang mũi đặc biệt dễ ngửi, như là đang ở giữa rừng trúc.

Thức một ngày một đêm, có thể không mệt sao?

Trong lòng Seulgi một mặt cảm thấy Joohyun có bệnh, muốn gõ mở đầu óc cô nhìn xem bên trong là cái gì, một mặt khác lại đau lòng muốn chết.

Ai, có tật xấu xem ra không chỉ có mỗi Joohyun.

Bản thân mình cũng có.

Seulgi cúi đầu nhìn thoáng qua Joohyun, khuôn mặt tinh xảo bị sợi tóc chắn hơn phân nửa, chỉ có thể nhìn thấy lông mày cùng sống mũi.

Cặp mắt sâu thẳm giờ phút này đã bị mí mắt mỏng manh che khuất, lông mi vểnh cao hiện ở trước mắt.

Joohyun thật sự rất đẹp.

Seulgi cong cổ, hôn hôn chóp mũi Joohyun, trong miệng nói lời tàn nhẫn, ngữ khí lại rất dịu dàng : "Lúc này tha cho chị, lần tới còn tái phạm ngốc như vậy, em sẽ......"

"Cắn chị khóc."

Không khí trong xe rất dịu dàng, như là mặt trời lặn ánh chiều tà nơi chân trời.

Mà hết thảy màn này, bị một đôi mắt ở chỗ tối nhìn chăm chú, thu hết vào đáy mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro