➍➐

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seulgi đem điều hòa bên trong xe chỉnh nhiệt độ thấp đi.

Nhìn sườn mặt Joohyun trơn nhẵn, làn da tinh tế như là giấy Tuyên Thành, khi viết nhanh nhất định sẽ rất thông thuận.

Nghĩ như vậy, Seulgi vòng tay ra sau xem xét, sờ khóa kéo túi tote, kéo ra một chút, lấy ra một thỏi son môi từ bên trong.

Seulgi dùng miệng cắn cái nắp, son môi ở bên sườn mặt của Joohyun bắt đầu nhẹ nhàng hoạt động.

Trên mặt vẽ chính là một con hồ ly, ngực nhô mông vểnh.

Thực phù hợp với hình tượng của Joohyun trong lòng Seulgi.

Vẽ xong, Seulgi còn không kịp nâng cổ tay, mí mắt Joohyun khẽ run, sau đó mở mắt.

Đôi mắt kia rất đẹp, xuyên thấu qua độ cong sợi tóc, có thể tinh tường nhìn thấy hoa văn trong con ngươi.

Nhưng dù vậy, Seulgi vẫn bị hoảng sợ.

Miệng Seulgi còn cắn nắp son môi, nói chuyện mơ hồ không rõ: "Chị, chị không ngủ sao?"

Nuốt nuốt nước miếng xuống cổ họng, Seulgi vội vàng đem công cụ gây án thu hồi, đôi mắt nhìn giữa trán Joohyun, lòng có chút chột dạ, nhỏ giọng nói: "Em...... Em chính là nhất thời ngứa nghề, để em lau cho chị."

Nói xong, Seulgi đem son môi thả vào túi, lấy ra túi khăn giấy ướt.

Joohyun vẫn duy trì động tác như cũ, cũng không để ý, giọng nói lười biếng:

"Trở về lại lau đi. Tôi còn tưởng rằng đây là sự trừng phạt của A Seul chứ, trong lòng rất thất vọng."

Ha???

Seulgi nghe được có chút ngốc.

"Chị thất vọng cái gì?"

"Trừng phạt loại này quá nhẹ, tôi sẽ không nhớ kỹ bài học," chóp mũi Joohyun áp vào xương quai xanh của Seulgi, "Em không lưu tình mà giáo huấn tôi, ồ, lần trước em nói cái gì mà dụng cụ của người lớn, nghe giống như bộ dáng rất hung dữ."

"Nhất định phải làm tôi nhớ thật kỹ nha, chị~."

Hô hấp ướt nóng cùng với môi mềm ở trên xương quai xanh của Seulgi nhẹ nhàng cắn một cái.

!!!

Seulgi nghe xong tê dại hết người, Joohyun lãng *đến mức Seulgi suýt cho rằng hai người họ đang ở bên bờ biển.

*phóng túng, buông thả ngoài ra còn có nghĩa là sóng.

"Ban ngày ban mặt chị đứng đắn chút."

"Cho nên buổi tối là được sao?"

"Chị đừng cảm thấy em gần đây bị bong gân thì không thu thập được chị," Seulgi trừng mắt nhìn Joohyun một cái, "Thành thật chút, trở về ngoan ngoãn đi ngủ."

Joohyun nhịn cười, ngồi thẳng dậy, bả vai dựa vào ghế, "Sẽ không, tôi trước nay đều không có hoài nghi năng lực của Seul đại mãnh 1."

"......"

Seulgi lựa chọn xem nhẹ lời nói có một chút âm dương quái khí của Joohyun, nhướng mày, "Đó là đương nhiên."

Tránh cho yêu tinh chết tiệt này lại tiếp tục nói linh tinh, Seulgi cùng Joohyun thay đổi vị trí, đem xe lái về nhà.

Yêu tinh này cố tình luôn không thể ngừng nghỉ, chỉ cần gặp đèn đỏ, liền xoa bóp tay cho mình, động tác thực mềm nhẹ cũng thực thoải mái.

Seulgi híp mắt nói: "Chị còn biết xoa bóp sao."

"Cũng bình thường, đối đãi với tay của Seul đại mãnh 1 đương nhiên phải tốt một chút, em nói đúng không?"

"......"

Seulgi trừng mắt nhìn Joohyun: "Em không có tay cũng được!"

Đôi mắt Joohyun dừng ở khóe môi Seulgi, biểu cảm như là bừng tỉnh đại ngộ, câu môi nói: "Nơi này cũng muốn xoa bóp sao?"

"......"

"Chị nghỉ ngơi đi."

Tuy rằng trên đường Joohyun luôn thường thường khiến cho Seulgi nghe một vài câu chữ đỏ mặt, nhưng về đến nhà lại rất thành thật, cũng không vội quấn lấy Seulgi, xử lý xong công việc liền đi ngủ.

Ngày hôm sau, Seulgi chạng vạng tan làm liền cùng Seungwan lại đi bệnh viện, tính đến thăm Kim Taeyeon.

Đi đến khu phòng bệnh, trong phòng ngoài ba người bọn họ, còn có một người đàn ông.

Seulgi chỉ đánh giá liếc mắt một cái liền nhận ra hắn, ở thành phố Bejing đã gặp mặt, là bạn của Kim Taeyeon.

Hai người khách sáo mà chào hỏi, Kim Taeyeon xem xét Seulgi, hướng người đàn ông giới thiệu cho Seungwan.

Người đàn ông tên Cha Woong.

Cùng Kim Taeyeon quan hệ thoạt nhìn thực không bình thường, cũng thập phần quan tâm tình trạng của cô ấy.

Hắn đứng ở trước giường bệnh, nhìn mặt Taeyeon, ngữ khí thực nhu hòa: "Bạn em tới anh không quấy rầy các người nói chuyện, anh đi xem ông nội. Có chuyện gì nhớ rõ gọi điện thoại cho anh."

Nói xong, Cha Woong duỗi tay muốn kéo chăn lên cho cô, Kim Taeyeon lại bỗng nhiên hướng bên cạnh, cầm lấy một quả quýt, vừa lúc né tránh tay hắn.

Cô nhìn Cha Woong, đạm thanh nói: "Được, anh đi đi."

Seulgi đứng ở cuối giường, vừa lúc có thể thấy chiếc nhẫn trên ngón giữa trên tay phải của Cha Woong.

Chỉ cảm thấy kiểu dáng có chút quen mắt.

"Được."

Cha Woong rời đi, Kim Taeyeon vừa lột vỏ quýt, vừa nhướng mày nói: "Chị ở đây sắp buồn chết."

Cô chớp mắt, trên tay vang lên tiếng lột vỏ quýt, nhìn Seulgi, hỏi: "Chờ chị khỏi, chúng ta đi ra ngoài tụ tập?"

"Ừ."

Trên đường trở về Seulgi cầm di động lướt bỗng dưng nhìn thấy Do Bong Soon mới đăng một trạng thái.

Tập mới nhất của chương trình hôm nay bắt đầu ghi hình, Do Bong Soon giống như thường đăng 9 bức hình, nhưng hôm nay lại thêm dòng chữ: Đón người mới đến ~

Ngón tay Seulgi không ngừng kéo sang phải, thẳng đến tấm cuối cùng mới dừng lại. Thừa dịp đèn đỏ xe dừng lại, nghiêng đầu qua hỏi Seungwan, "Đêm qua người nọ không ghi hình tiết mục của Do Bong Soon?"

"Ừ," Seungwan gật đầu, câu môi cười lạnh nói: "Nghe nói là đắc tội người ta, hình như là bên đầu tư của chương trình, mình cũng không rõ lắm. Hừ, loại ngu ngốc này hắn không sống nổi trong giới đâu."

Kẻ ác sẽ bị trời phạt.

Các cụ nói không sai.

Trên mạng, tin tức lão đại ca bị bỏ cũ thay mới truyền thật sự rất nhanh, nhưng biểu hiện của hắn ở tổ chương trình cũng không có tốt hơn so với các vị khách mời khác, cư dân mạng chỉ là náo loạn trong chốc lát, cũng thực mau tiếp nhận chuyện này.

Seulgi không tìm hiểu, không chú ý việc của giới giải trí, cũng không có hứng thú tìm hiểu chuyện này.

Moon Jisung xem như người mới, nhưng diện mạo thuộc hàng tiểu sinh đẹp trai, không lâu liền hút không ít fan, tương quan các loại bảng xếp hạng đều tính không tồi.

Có fans tự nhiên có được chú ý, hắn đi tham gia một chương trình tổng nghệ khác đã bị fans chụp được, lưu truyền bàn luận sôi nổi trên mạng.

Các loại thổi phồng nhan giá trị, bỗng nhiên có người nhận ra, trang phục trên người Moon Jisung tựa hồ rất quen thuộc, nhưng ảnh chụp quá mơ hồ, cũng thuyết minh không được cái gì.

Chuyện này chỉ lưu truyền trong nội bộ fans của Moon Jisung, Seulgi tất nhiên không thể biết.

......

Kim Taeyeon vốn là ở thành phố Bejing bên kia dưỡng bệnh một đoạn thời gian, không đến nửa tháng liền có thể xuống đất đi lại.

Sau khi xuất viện, Kim Taeyeon chọn buổi tối thứ sáu, mời Seulgi cùng Seungwan đến Naughty uống rượu, giải thoát khỏi quãng thời gian nằm viện.

Tự nhiên, Kim Taeyeon đêm nay cũng giống như trước, không uống rượu.

Seungwan liếc mắt một cái ly nước trái cây trên tay nàng, xuy một tiếng, nói: "Tôi chưa thấy qua người như vậy, mời người khác uống rượu chính mình bưng ly nước trái cây mút mút mút."

Sắc mặt Kim Taeyeon đã khôi phục vẻ hồng nhuận ngày xưa, trang điểm đến tinh xảo lông mày nhướn lên trên, "Quán bar quan trọng là bầu không khí, uống cái gì không phải uống?"

Kim Taeyeon hướng bên cạnh nhìn Seulgi liếc mắt một cái, môi đỏ giương lên, nói: "Đúng không?"

Seulgi câu môi cười cười: "Phải phải phải, đợi lát nữa còn phải làm phiền Kim đại tiểu thư đưa chúng ta trở về."

Kim Taeyeon trừng Seungwan một cái, "Thấy không, vẫn là Seulgi nói ngọt, nói chuyện chính là thoải mái."

"Tất nhiên, Kang bảo nhi có thể không ngọt sao."

Seungwan nuốt một ngụm rượu vào cổ họng, như là nhớ tới cái gì, nhìn Kim Taeyeon hỏi: "Gần đây Lee cẩu lại đang phát điên cái gì?"

Kim Taeyeon làm biểu tình không lắm để ý, nói: "Cô ta còn có thể làm cái gì? Hiện tại Jhome bất luận là công trạng vẫn là công nhân số lượng đều giảm phân nửa, đương nhiên là nghĩ cách đi tìm lão khách hàng rồi."

Nhớ tới việc lần trước Seulgi nói, Seungwna lạnh lùng nói: "Cũng thật là làm khó cô ta, bản thân cả đầu đầy rận còn không quên ghê tởm người khác."

Kim Taeyeon nhìn Seulgi, nhấp một ngụm nước trái cây, nói: "Quản cô ta làm gì, uống rượu đi."

Seulgi đã sớm không có bất luận cái suy nghĩ gì về cô ta, cũng xác thật không nghĩ để ý tới người này, giơ lên chén rượu cùng bọn họ chạm chạm, cúi đầu uống rượu.

Đang uống hăng say, khuỷu tay Seungwan bỗng nhiên đâm đâm cánh tay Seulgi, ho nhẹ một tiếng, "Kang bảo nhi, muộn như vậy cậu không trở về không có vấn đề chứ?"

Rượu dễ chịu đến cánh môi, Seulgi nhấp hạ, nói: "Không có việc gì."

Hai người còn chưa ở chung, đêm nay Joohyun có cái tiệc xã giao, lúc này sợ cũng đang bận.

Kim Taeyeon nhìn thoáng qua đồng hồ, bĩu môi, nói: "Lúc này mới mấy giờ, sinh hoạt ban đêm vừa mới bắt đầu."

Seungwan cười đến thần bí: "Kang bảo nhi của chúng ta lại phải đổi bàn phím mới rồi."

Seulgi cằm khẽ nhếch, rất là ngạo khí nói: "Mình không cần thứ đồ đó."

Qua ba tuần rượu, đầu Seulgi đã bắt đầu có chút choáng váng. Seungwan thấy thế, hai tay làm ra thủ thế dừng, nói: "Hôm nay liền đến đây đi, uống nữa ngày mai không dậy nổi mất."

"Được."

Từ quán bar đi ra, Kim Taeyeon đem Seulgi đỡ lên ghế phụ, liếc mắt một cái về Seungwan phía sau, nói: "Trước đưa em trở về đi, nhà em gần hơn một chút."

Tiểu khu Asan cách bên này xác thật có chút xa, Seungwan lại lắc đầu, nói: "Trước đưa Kang bảo nhi đi, cậu ấy uống say khó chịu."

Kim Taeyeon rũ mắt: "Được."

Nửa giờ sau, cửa tiểu khu Asan.

Kim Taeyeon cởi dây an toàn, mới vừa xuống xe phát hiện Seulgi cũng đang từ trên xe bước xuống.

Bên đường không có đèn đường, chỉ có cửa tiểu khu chiếu sáng mặt đường, ánh đèn trầm trầm màu cam nhào vào trên mặt Seulgi, chiếu đến cô mặt mày như họa, hết sức ôn nhu.

Tay Seulgi để trên cửa xe quơ quơ.

Kim Taeyeon nhìn vài giây, thâm ý trong đôi mắt bị ánh trăng che đậy, lập tức vòng qua đầu xe, duỗi tay muốn đỡ Seulgi, nói: "Chị đỡ em đi lên."

Ai ngờ khi muốn đụng vào, Seulgi lại né tránh, ngữ điệu đã có chút say rượu chậm chạp, "Taeyeon, đừng đừng đừng, bạn gái em sẽ tức giận."

"Bạn gái?" Tay Kim Taeyeon hơi dừng, giọng nói có chút hoảng hốt: "Em cùng Lee Sunmi tái hợp?"

"Không phải."

"Đó là......"

Kim Taeyeon còn chưa kịp nói hết câu, một bóng người liền hướng bọn họ lại đây, bóng dáng cuối cùng ngừng ở dưới chân Seulgi, có đôi tay từ luồn vào giữa năm ngón tay Seulgi, gắt gao nắm chặt.

Kim Taeyeon tập trung nhìn vào, chỉ thấy trước mặt là một nữ nhân mặt mày ôn nhu mà nhìn Seulgi, khi chuyển hướng nhìn bọn họ, liền lãnh đạm một chút, thực khách khí nói: "Cảm ơn hai người giúp tôi đưa A Seul về."

Từ cử chỉ thân mật giữa hai người, không khó nhìn ra quan hệ.

Kim Taeyeon nhíu mắt lại, nhận ra Joohyun, khóe môi kéo kéo, không nói chuyện.

Seungwan dương dương mi, cười hì hì nói: "Vậy Kang bảo nhi liền để cho Bae tổng, chúng tôi đi về trước."

Seungwan cùng Seulgi quan hệ có bao nhiêu thân thiết, Joohyun rất rõ ràng, hơi gật đầu, nói: "Trên đường chú ý an toàn."

Joohyun nắm tay Seulgi trở về, nhận thấy được Seulgi có chút đứng không vững, dứt khoát đem cô ôm vào trong lòng ngực.

Seulgi mềm mại mà dựa vào Joohyun, khi nói chuyện thổi đầy miệng mùi vị cồn vào cổ, "Bae, Bae Joohyun? Chị cũng tới nơi này xem mấy em gái xinh đẹp sao?"

Sắc mặt Joohyun lạnh đi, động tác ôm eo siết chặt, ngữ khí có chút nguy hiểm, "Em gái xinh đẹp?"

"Ừ, người đẹp giọng ngọt, dáng người, dáng người rất tốt. Chị thấy sao? Liền...... Liền......"

Seulgi nửa ngày cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Thâm ý ở trong con ngươi sâu thẳm của Joohyun mở tung, như là mãnh thú trốn ở trong đêm tối rình con mồi, giây tiếp theo là có thể tinh chuẩn nhào lên, đem nó xé thành mảnh nhỏ.

Nhưng khi ánh mắt chạm đến chóp mũi hồng hồng của Seulgi, lại dần dần hòa tan nhu hòa, chỉ là động tác ôm Seulgi càng ngày càng gần, nói nhỏ: "A Seul, về sau ngoan một chút, đừng uống quá nhiều rượu."

"Ngoan?"

Seulgi dường như bị cái chữ này gợi lên một chút tinh thần, từ trên vai Joohyun ngẩng lên, trong miệng rầm rì nói: "Chị, chị đi cùng em, em mang chị đi...... đi một nơi thú vị."

Hai người phía sau nhìn chăm chú vào Seulgi cùng Joohyun trong chốc lát, sau đó thu hồi ánh mắt.

Seungwan nhìn thoáng qua Kim Taeyeon, nói: "Còn đứng ngốc làm gì, chúng ta trở về đi."

Đôi mắt Kim Taeyeon ẩn chứa bóng đêm vắng lặng, hơi có chút ám trầm, "Cô ấy là bạn gái mới của Seulgi?"

"Đúng vậy, Lee cẩu không bao giờ so được với cô ấy. Được rồi, đi thôi......"

Chưa kịp nói hết câu, Seungwan liền thấy Seulgi vốn dĩ đang ngoan ngoãn bị nắm đi, bỗng nhiên nện bước mà chạy chậm.

"......"

Seungwan không phải không yên tâm về Joohyun, chỉ là cô biết rõ bạn tốt sau khi uống rượu đức hạnh có bao nhiêu điên cuồng, sợ Joohyun áp chế không được cậu ấy, lúc này cùng Kim Taeyeon bước nhanh đi theo.

Một đường đuổi theo đến một cửa hàng đồ dùng người lớn mở 24 giờ ở gần cửa tiểu khu.

"......"

Nhìn đến biển hiệu của cửa tiệm kia, Seungwan chỉ cảm thấy da đầu bắt đầu xấu hổ tê dại, cùng Kim Taeyeon nhìn thoáng qua đối phương, cũng không dám theo vào.

Tình thú của đôi tình nhân này, bọn họ cũng không cần thiết xen vào.

Nhưng đang lúc phải đi, bên trong bỗng nhiên tuôn ra một giọng nói kiều kiều mềm mại, nghe còn rất hào sảng --

"Chị muốn cái gì? Tùy, tùy tiện chọn."

"Em, em đã có chiến lược rồi, đại khái đều sẽ dùng."

"......"

Seungwan cùng Kim Taeyeon yên lặng mà xoay người, đi về hướng xe, thật lâu sau, Seungwan mới mở miệng, nói: "Hôm nay ánh trăng khá đẹp."

Kim Taeyeon không mặn không nhạt mà "Ừ" một tiếng, hướng phía sau nhìn thoáng qua, nói: "Em còn có thể uống không? Cùng chị đi uống trận thứ hai đi."

......

Trời dần dần sáng lên, ánh sáng xuyên thấu qua khe hở bức màn tiến vào, đem trong phòng chiếu sáng lên.

Seulgi chỉ cảm thấy cả người xương cốt nhức mỏi, hai tay liên tục quơ hai bên giường, không thấy gì, lúc này mới trở lại trên mặt, xoa hốc mắt.

Cô vừa xoa vừa ngồi dậy, trong đầu một ít hình ảnh nhỏ vụn bắt đầu nhảy ra.

Cuối cùng ký ức ngừng lại lúc bản thân lôi kéo Joohyun tiến vào cửa hàng đồ dùng người lớn.

Lúc ấy trong tiệm còn có hai đôi tình nhân.

Seulgi rõ ràng nhớ rõ, ánh mắt ông chủ cùng hai đôi tình nhân kia muốn bao nhiêu hoảng sợ có bấy nhiêu hoảng sợ.

"......"

Đôi mắt Seulgi còn không có hoàn toàn mở ra, ý thức đã bị đoạn ký ức này kích thích thanh tỉnh.

Nhưng Bae Joohyun từ trước đến nay rất có chừng mực, cũng muốn mặt mũi, cuối cùng hẳn là nên ngăn cản mình.

Nghĩ như vậy, Seulgi liền thả lỏng một chút.

Nhưng --

Sau khi đôi mắt mệt mỏi của cô hoàn toàn mở ra, tức khắc bị cảnh tượng trong phòng làm sợ hãi.

Chỉ thấy án thư, trên ghế bày đầy muôn hình muôn vẻ đồ dùng người lớn trong tiệm, ngay cả chân tường cũng có vài bức hình.

Thậm chí nơi cô dùng để chuẩn bị làm ảnh chụp tường địa phương, cũng treo một bức ảnh hoạt sắc sinh hương, hai nữ nhân ghé sát ôm nhau.

Ảnh chụp rất lớn, thực gợi tình.

Seulgi:......

Mình đây là đem cả cửa hàng dọn về nhà sao?

***
Tác giả có lời muốn nói:

Seul 1: Nha đầu, thích cái gì?

Bae 0: Tất cả đều muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro