➍➒

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ước chừng mười phút sau.

Kim Taeyeon xách theo túi vội vàng đuổi tới đây, vừa dùng khăn ướt xoa cái trán mồ hôi, vừa nói: "Đuổi kịp rồi, chị còn tưởng rằng hai người đi rồi chứ."

Seungwan liếc xéo cô, nói: "Nào dám a, chúng em còn đợi chị thanh toán nữa đó."

"Dù sao bản chất bồ câu tinh của hai người chị đã sớm biết rõ rồi. "

Kim Taeyeon đặt túi ở bên cạnh, khăn ướt vo thành cục ném vào thùng rác, nhìn về phía Seulgi, hỏi: "Em không sao chứ? Việc trên mạng em đừng để ở trong lòng, chị tin em, chiếu theo tình hình hiện tại, cũng làm ầm ĩ không được bao lâu."

Seulgi hướng Kim Taeyeon cười cười, nói: "Không có việc gì."

Fans của Moon Jisung lấy không ra chứng cứ, cũng tìm không ra việc lớn hơn nữa tới bôi nhọ Seulgi, chuyện này tự nhiên sẽ tự sụp đổ.

Nhưng những tổn thất mà ThinkJ phải chịu lại là không thể cứu vãn được.

Seulgi khuấy cà phê, nhìn hình vẽ trên mặt bị nuốt vào từng chút một, nhấp môi, Seulgi hiện tại muốn không phải một cái không đau không ngứa chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có.

Seungwan nghe vậy, liếc mắt một cái nhìn Kim Taeyeon, thịt bò trong miệng nhai thật sự có tư vị, nói: "Chị mấy ngày nay như thế nào thần long thấy đầu không thấy đuôi, cũng không thấy chị đăng gì trên trang cá nhân."

"Vội lắm, lão gia tử cứ kéo chị đi tham gia tiệc."

Kim Taeyeon rũ đôi mắt xuống, lại nhấc lên nhìn Seulgi, nhấp môi nói: "Lại nói, chị dám gửi tin tức sao? Đã gửi lại không xem, xem lại không trả lời, trả lời cũng không phải cái chị thích nghe."

Seungwan tức khắc bị cô làm cho tức cười, "Thái độ của chị sao lại thế này, giống như em cùng Kang bảo nhi dường như là hai tra nữ sống sờ sờ vậy."

Cơm còn chưa ăn xong, Seungwan đã bị một hồi điện thoại kêu đi, nói có người bạn mới thiết bị livestream có vấn đề, nhờ cô đi hỗ trợ một chút.

Seulgi thanh toán, cùng Kim Taeyeon sóng vai đi ra khỏi trung tâm thương mại.

Bên ngoài mặt trời lên cao, hai người đi bên dưới bóng cây, rốt cuộc là gần ngày lễ, trên đường chen vai thích cánh, rất là náo nhiệt.

Kim Taeyeon thừa dịp quẹo vào bãi đỗ xe, dòng người ít hơn, than thở một câu: "Hôm nay người rất nhiều, Seulgi, song tiết có nghỉ không? Muốn hay không kêu Seungwan, chúng ta đi ra ngoài chơi."

Seulgi bước chân, lắc đầu nói: "Em phải về quê, chị cùng Wannie hai người đi đi."

Nghe vậy, ngón tay Kim Taeyeon đem một sợi tóc vuốt ra sau tai, lộ ra vành tai trắng nuột cùng hoa tai trăng sao, nhàn nhạt nói: "Em không có thời gian, chị phỏng chừng Seungwan cũng không rảnh, thôi vậy."

Vừa lúc có một chiếc xe từ phía sau tiến vào, Seulgi cùng Kim Taeyeon dựa vào tường đi, nói: "Chờ bận xong đợt này rồi nói sau."

"Bận xong đợt này, chị cũng không biết còn có thể hay không."

Chiếc xe phía trước bấm còi, âm thanh sắc bén xuyên qua lớp bụi bay lơ lửng trong không khí, một tiếng thở dài khe khẽ dường như tan vào trong đó.

Seulgi nghe không cẩn thận, nghiêng đầu nghi hoặc mà nhìn, vừa vặn Kim Taeyeon cũng đang nhìn chính mình, trên gương mặt mỹ diễm kia hình như có ám quang, lại cái gì cũng chưa nói.

Sau khi lên xe, Kim Taeyeon đem xe lái ra khỏi bãi đỗ xe, thừa dịp đèn đỏ, nhìn thoáng qua Seulgi, nói: "Seulgi, có một chuyện, chị vẫn luôn suy nghĩ có nên nói cho bọn em nghe hay không."

Seulgi không có vội vã đuổi tới cùng, chỉ hỏi: "Về việc gì?"

Đèn giao thông chuyển sang màu xanh, xe phía trước bắt đầu chuyển động, Kim Taeyeon cũng khởi động xe, trong miệng thực tùy ý nói: "Chuyện tình cảm."

"Chị cùng......" Seulgi nghĩ nghĩ, lúc này mới từ trong trí nhớ lấy ra một cái tên, hỏi: "Cha Woong?"

Kim Taeyeon hiển nhiên có chút kinh ngạc, "Em làm sao biết?"

Seulgi chỉ vào tay Kim Taeyeon đang đặt ở vô lăng, vết đỏ trên tay phải đã nhạt đi nhiều, như là bị cái gì xoa qua, nhưng là như cũ có thể thấy được dấu vết tồn tại.

Vị trí này là chỗ đeo nhẫn đính hôn.

Nhớ lại mấy lần trước lúc bọn họ gặp nhau, Cha Woong đối với Kim Taeyeon tính ra rất để tâm, nhưng thái độ của Kim Taeyeon trước sau là nhàn nhạt.

Mấy năm nay cũng không có nghe nói qua cô quen đối tượng, đột nhiên nhìn đến thời điểm xác thật có chút kinh ngạc. Seulgi suy tư một lát, hỏi: "Taeyeon, hai người là xảy ra vấn đề sao?"

Lông mi đen dày của Kim Taeyeon run rẩy, nhìn không chớp mắt chăm chú vào kính chắn gió, nói: "Trong nhà an bài, có vấn đề hay không quan hệ cũng không lớn."

Dừng một chút, cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua Seulgi, môi rung rung, nói: "Tuy rằng lão gia tử ngày thường có chút dong dài, nhưng ông ấy cùng anh chị nuôi dưỡng chị nhiều năm như vậy, chị không có lý do gì ở ngay lúc này, không vì trong nhà làm chút gì đó."

Thương nghiệp liên hôn.

Seulgi không phải lần đầu nghe bốn chữ này, nhưng vẫn là lần đầu xảy ra với một người bên cạnh.

Seulgi hướng bên ngoài cửa sổ nhìn lại, gió thu cuốn ngọn cây tàn ảnh sau này lao đi, trong lúc nhất thời bản thân cũng không biết nói nên nói cái gì, thật lâu sau, thật lòng mà nói câu: "Ai, cuộc sống mà."

Kim Taeyeon không lưu tình mà chọc Seulgi: "Em lại ở nơi nào xem châm ngôn?"

"......"

Seulgi chột dạ mà sờ sờ chóp mũi, cười cười, "Này không phải sợ tẻ nhạt sao." Âm thanh dừng dừng, đứng đắn nói: "Việc nhà của chị em không tiện xen vào, chị nghĩ kỹ thì tốt. Mặc kệ quyết định ra sao, làm bạn bè em đều sẽ chúc phúc cho chị."

Kim Taeyeon tựa hồ cười cười, nhưng thấy không rõ lắm cảm xúc của cô, "Đúng vậy, thật vất vả trở về một chuyến, là để nghĩ kỹ."

Seulgi cho rằng Kim Taeyeon còn sẽ tiếp tục nói tiếp, không nghĩ tới cô lại chuyển đề tài, nói: "Thời điểm mới vừa quen biết em, em cùng Lee Sunmi ở bên nhau. Lúc ấy chúng ta đều rất vui vẻ cho em, hiện tại cũng vậy. Không cần nhọc lòng chính là em, khá tốt."

Tiếng nói của cô thực nhạt nhẽo, âm nhạc bên trong xe chậm rãi từ 《 Time To Love 》 biến thành 《 Lie 》.

"Cảm ơn mọi người."

Seulgi nghiêm túc mà nói.

Kim Taeyeon chỉ cười cười, không nói nữa.

Về đến nhà, Seulgi mới vừa đẩy ra cánh cửa lớn to nặng, liền xuyên qua cửa kính ban công nhìn thấy Joohyun đứng ở trên ban công.

Seulgi đóng cửa lại, nhẹ giọng hỏi: "Sao chị lại đến đây?"

Khi nói chuyện, Joohyun đã từ ban công cất bước tiến vào phòng khách, áo khoác trên tay đặt ở trên sofa, câu môi cười nói: "Lần trước những cái có giá trị thu tàng phẩm không phải chưa lấy xong sao?"

Đúng rồi.

Lần trước đồ vật thật sự là quá nhiều, cốp xe hoàn toàn không bỏ được hết, Joohyun liền chia hai lần đến đây.

Seulgi chỉ là hồi tưởng, cái loại cảm giác xấu hổ này giống như là vô số con kiến chạy về phía đồ ăn, bò phía sau lưng.

"...... Tôi giúp em thu thập một chút."

Joohyun cầm lấy ly nước trên bàn trà, vân tay khắc ở trên pha lê, nhìn bóng dáng Seulgi ngồi xổm ở trước kệ TV, bất động thanh sắc hỏi: "A Seul, vừa mới đưa em trở về chính là bạn em? Chân cô ấy lành rồi sao?"

"Ừ."

Tòa nhà Seulgi ở cách cửa tiểu khu rất gần, từ ban công vừa lúc còn có thể nhìn thấy bên ngoài. Seulgi cũng không cảm thấy kỳ quái, từ bên ngăn tủ lôi ra một cái hộp cao 50 centimet, bên trong tràn đầy đồ vật không thể nói.

Cô đứng dậy vỗ vỗ tro bụi rất nhỏ trên tay, đi tới bên Joohyun, nói: "Đã lành lâu rồi, ồ, lúc em uống say chị hẳn là gặp qua rồi?"

Trước kia lúc tụ hội có rượu, toàn dựa vào Kim Taeyeon không uống rượu, bọn họ lúc này mới không cần lãng phí tiền kêu người lái thay.

Joohyun nhấp một ngụm nước, đem ly nước để lại xuống bàn, nói: "Đã quên."

"Chúng ta hiện tại xuất phát sao? Em đem nó khiêng xuống."

Tuy rằng sức lực Joohyun lớn hơn chút so với Seulgi, nhưng rốt cuộc chị ấy giúp mình thu thập cái cục diện rối rắm lớn như vậy, Seulgi cảm thấy chính mình vẫn là cần thiết biểu hiện một chút.

Tay Joohyun từ trên đôi chân đang bắt chéo duỗi ra, đôi mắt nhìn chằm chằm Seulgi, ngữ khí tựa như vui đùa lại như là nghiêm túc: "A Seul thoạt nhìn giống như một chút cũng không nhớ tôi."

"Cái gì?"

Seulgi có chút không nghe hiểu lời Joohyun nói.

Joohyun từ trên sofa đứng lên, chậm rãi tới gần Seulgi, đem cô để trên tường ở ngăn cách phòng, lòng bàn tay lấy mi mắt làm khởi điểm, chậm rãi đi xuống vuốt ve, cuối cùng dừng lại ở trên cằm.

"Ý tứ chính là, tôi hiện tại có chút tức giận."

Joohyun nghiên mình, hôn cổ Seulgi, ngoại trừ ấm áp còn có khuynh hướng cảm xúc vân da, còn có một tia lạnh lẽo của kim loại.

Joohyun mở to mắt, nhìn thấy sợi dây chuyền Kim Taeyeon tặng giữa cổ Seulgi, đầu ngón tay ở trong tối khảy hai cái, cuối cùng vẫn là dừng lại, tiếp tục dán vào cổ Seulgi hôn.

"Tôi mỗi ngày đều rất nhớ em."

"Cho dù ngày ngày thấy, cũng hàng đêm tưởng."

Hô hấp như là mới vừa xốc lên nồi hấp, hơi nước dừng ở trên da thịt sẽ có ướt át, dâng lên ở trên tĩnh mạch sườn cổ Seulgi.

Cuối cùng, vành tai Seulgi bị ngậm lấy, dùng môi răng ma sát da thịt.

"Rõ ràng là em theo đuổi tôi, bày tỏ với tôi. Như thế nào ở bên nhau rồi, em ngược lại đối với tôi lạnh lùng, hửm?"

Joohyun chất vấn theo động tác như là một cỗ huấn luyện có yếu tố quân đội, thế như chẻ tre về phía Seulgi công thành đoạt đất.

Eo Seulgi đã không còn sức lực, mềm mại mà dựa vào trên tường, mặc dù âm thanh thanh của Joohyun không có lộ ra một tia cảm xúc nào, nhưng Seulgi vẫn là nghe ra vị chua, tức khắc buồn cười, "Em nào có đối với chị lạnh lùng?"

Joohyun nhướn mi: "Chúng ta mới gặp vài phút."

"Cho nên em nói chính là chúng ta," ngón tay Seulgi câu lấy cà vạt của Joohyun, bình thường rất khó thấy được Joohyun lộ cảm xúc ra ngoài, Seulgi phải nắm lấy cơ hội, cong môi trêu chọc nói: "Chị hôm nay cơm chiều có phải ăn cá hầm cải chua hay không? Như thế nào nghe mùi giấm nồng như vậy?"

Joohyun kéo Joohyun nhích lại gần, biểu tình thoạt nhìn có chút tiếc nuối, nói: "A Seul, em hẳn là nên kiên cường một chút, nói em chính là đối với tôi lạnh lùng."

"A?"

Đắc ý trên mặt Seulgi bị không hiểu ra sao thay thế.

Chỉ thấy trước mặt Joohyun nhìn thoáng qua chiếc hộp kia, ngữ khí thương tiếc: "Rốt cuộc còn phải xuất binh có danh nghĩa."

Ha ha.

Seulgi xem như hoàn toàn hiểu được, trên tay dùng sức một xả, theo sau hung hăng ở ngoài miệng Joohyun cắn một phát, "Này có đủ kiên cường chưa?"

Trên môi Joohyun có mấy cái dấu vết nhỏ, cong môi bật cười: "Ừm, là thực kiên cường."

Ánh mắt kia, giống như là đang dung túng khen một con chó nhỏ trong nhà.

Seulgi:......

......

Chủ nhật.

Toà nhà NMIXX , trong phòng hội nghị.

Một người đàn ông mặc quần tây áo sơmi, ngồi ở trên ghế, không ngừng xoay xoay chiếc điện thoại trên tay, giữa mày rõ ràng đang nhăn nhó.

Một lát, cửa phòng họp bị người đẩy ra, đi vào là một người phụ nữ trung niên, cũng đnag cau mày, trong miệng nói: "Nói là còn đang mở họp, không có thời gian gặp chúng ta. Jisung, cậu đừng có gấp."

Động tác trên tay Moon Jisung ngừng lại, di động kẹp ở giữa ngón tay, giữa mày không chịu khống chế mà nhảy nhảy, "Đều đợi 3 giờ còn không có rảnh, chị, chúng ta có phải bị lừa dối hay không?"

"Sao có thể?"

Người đại diện ngồi ở bên cạnh hắn, tuy đang khuyên, nhưng trên mặt cũng nhăn nhó không ít, "Trong khoảng thời gian này trên mạng chuyện của cậu cũng không ít, NMIXX có thể thấy chúng ta kia khẳng định có diễn."

NMIXX là một nhãn hàng quốc tế, một nhãn hiệu dưới quyền đang tuyển chọn người phát ngôn, hôm nay Moon Jisung chính là nhận được lời mời đến.

Như người đại diện nói, ngoại trừ việc của Seulgi có lợi đôi chút đối với hắn, những chuyện nhỏ nhặt thời trẻ hắn giấu kỹ mấy năm đầu đều bị thọc ra không biết vì sao, ngay cả Do Bong Soon bên kia đều gạt hắn ra.

Lời này thành công trấn an Moon Jisung, nhưng tác dụng cũng giới hạn trong này.

Mãi đến khi NMIXX muốn tan làm, người phụ trách mới chậm chạm mà lại đây, nói với bọn họ đã chọn được người phát ngôn rồi, lần tới có cơ hội lại hợp tác.

Làm đợi một ngày nói không tức giận là giả.

Từ NMIXX đi ra, người đại diện tức giận nói: "Bọn họ làm cũng quá khó coi, chúng ta cũng không đắc tội qua bọn họ, đến nỗi đem người đương hầu chơi sao?"

Moon Jisung ngồi ở trên ghế phụ, đã từ trong lửa giận bình tĩnh lại, nhìn gương xe, một lát nói: "Chị, việc này em cứ cảm thấy không thích hợp."

Người đại diện hỏi: "Như thế nào?"

"Quá trùng hợp."

Từ khi hắn bắt đầu xuống tay với Seulgi, tất cả bất lợi đều hướng về hắn, bị loại ra khỏi chương trình, quá khứ bị tiết lộ, hiện tại rõ ràng việc làm người đại điện đã bàn bạc xong rồi còn bị người ta ném mặt lạnh.

Nghe hắn phân tích, người đại diện chân phanh xe, trên mặt lại không cho là đúng, an ủi nói: "Cô ta có lợi hại, còn có thể qua Tổng tài của LUP sao? Lại nói thêm, vị kia cùng LUP quan hệ rất tốt."

Moon Jisung nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy có đạo lý, môi mỏng nhẹ nhàng phát ra một cái "Ừm" âm tiết.

Hiện tại trên mạng chính là một bãi nước đục, tình huống theo chân bọn họ dự tính lệch khỏi quỹ đạo, cũng may người nọ công đạo cho hắn mục đích cũng đã đạt được.

Người đại diện thật ra có chút khó hiểu, nói: "Theo lý thuyết, Kang Seulgi chính là một người ngoài giới giải trí, cũng chắn không nổi đường của cô ta, làm gì một hai phải đối nghịch? Làm đến mức kinh doanh của người ta làm không nổi, tạo nghiệp à?."

"Ai biết."

Ngay từ đầu Jung Sojung tìm tới mình, Moon Jisung nghe được phải đối phó một người không phải trong giới giải trí, đồng dạng cũng là khiếp sợ.

Cô ta cho mình nhiệm vụ có hai phương án, nhìn như đơn giản, khó làm được chính là theo đuổi Seulgi, một kế không thành cũng chỉ có thể lại dùng một kế.

Moon Jisung nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa lớn NMIXX, hừ nhẹ nói: "Cô ta nếu là giữ lời mà nói, ngày sau chính là NMIXX phải tìm đến chúng ta."

"Đi thôi, trở về chờ tin tức."

Nhưng mà tin tức từ Jung Sojung còn chưa có chờ được, thì công ty nửa đêm điện thoại đếm, vội vã gọi bọn họ đi mở hội nghị khẩn cấp.

Ở thời điểm 11 giờ rưỡi, có một vị tài khoản Facebook marketing bỗng nhiên thả ra một đoạn mấy chục giây điện thoại ghi âm.

Bên trong đoạn ghi âm, Seulgi rất bình tĩnh mà thuyết minh chính mình trong sạch, cũng rất có trật tự hỏi Moon Jisung, theo sau tài khoản marketing đề ra hai điểm

-1: Kang Seulgi đến tột cùng sao chép nơi nào? Chính chủ là ai?

-2: Bối cảnh thiết kế là Moon Jisung cung cấp, đến tột cùng ai mới là sao chép?

Kết cục tag Moon Jisung cùng phòng làm việc của hắn cùng với vị đại fan kia trước hết đứng ra.

Vị này tài khoản marketing ở trong giới tính chân thật luôn luôn tin được, fans số lượng không ít, lập tức liền kíp nổ Facebook, hấp dẫn vô số quần chúng ăn dưa.

【 Lúc trước ăn cái dưa này tôi liền cảm thấy dưa không chín, hiện tại xem ra quả nhiên rất có vấn đề. Sách, quả nhiên không hổ là Moonie, hai ba câu lời nói là có thể bạo lực mạng người khác. 】

【 Giọng nói của Kang Seulgi cũng quá dễ nghe đi, yêu yêu. 】

【 Thanh khống có thể hay không bò ra, lầu trên quá mức đi, cho dù tính là hiểu lầm, cũng không phải Moonie nhà của chúng tôi nói a, hắn cũng không biết rõ. Nói thêm nữa, người nào đó hay là không chiếm được liền phải hủy diệt đi. 】

【 Nháo lâu như vậy sẽ không biết rõ? Đại fan nhà ngươi một tháng trước còn cùng hắn ở bên nhau ăn cơm đó. Tưởng ai cũng đem rác rưởi coi thành bảo bối à. 】

【 Liền chỉ tính nội dung ghi âm, dám cùng tôi nói không biết rõ? 】

【 Ghê tởm, như vậy bạo lực mạng khi dễ một cô gái. Phía trước không phải nói hắn trước kia đi học bạo lực học đường người khác sao? Ha ha, có tiền án nha. 】

【 Cạn lời, còn may đã thoát fan, mấy năm nay fan đều là cái gì thế, sập phòng mỗi ngày. 】

【 Đau lòng cho mỹ nữ một phen. 】

Gần nhất về chuyện quá khứ của Moon Jisung, công ty còn đang cùng đối phương đàm phán, còn chưa có tìm được đối sách, kết quả chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới.

Người đại diện vừa thấy tình huống không thích hợp, nghĩ nỗ lực hơn đem Seulgi hung hăng dẫm xuống, dời đi lực chú ý của công chúng, nhưng bị Moon Jisung ngăn lại.

Hắn vô cùng rõ ràng, nội dung kế tiếp, là hắn thừa nhận chính mình đối với Seulgi có tình ý.

Hắn lúc trước vẫn luôn đều rất cẩn thận, cũng không chịu ở trên mạng để lộ ra nửa điểm chuyện bày tỏ tình yêu, chính là sợ ngày sau bị Seulgi bắt lấy nhược điểm.

Nhưng không nghĩ tới một khi không cẩn thận, vẫn là dẫm phải hố của cô.

Nếu Seulgi bị chọc đem nội dung còn lại phát ra......

Trên mạng dư luận bắt đầu chậm rãi chuyển biến, đại fan bên kia "Vũ nhục" bị ném đi, kéo theo là chất vấn chửi rủa cô ta cùng Moon Jisung.

Moon Jisung lo lắng hãi hùng đồng thời cũng cảm thấy may mắn, Seulgi không có tuôn ra nội dung cuối cùng, trước mắt áp lực dư luận càng nhiều cũng đều ở trên người vị đại fan kia.

Cứ coi như, Kang Seulgi cũng là sợ thật sự đắc tội với mình đi.

Nhưng không nghĩ tới, gần hai ngày sau, tài khoản marketing lại tuôn ra một đoạn ghi âm, đúng là đoạn Moon Jisung sợ hãi nhất.

Trước hết bắt đầu nổ mạnh chính là các fan.

【??? Chúng tôi tiêu tiền gia tăng bảng xếp hạng, duy trì hết thảy sự nghiệp hoạt động, chính là vì cho anh gia tăng tự tin theo đuổi nữ nhân? 】

【 Tôi cùng bạn bè nói, bất luận việc sao chép kết quả như thế nào, tôi đều sẽ đứng ở bên này tin tưởng anh. Ha ha, kết quả tôi bảo vệ cho anh, thủy tinh chính mình đập vỡ? Lạnh lẽo tâm, cứ như vậy đi, về sau không bao giờ làm fan chân thành của ai nữa! 】

【 Tiện không tiện, ăn cơm fans tới nuôi tẩu tử? 】

【 Sách, cho nên đây là trà xanh nam đuổi không kịp muốn hủy diệt? Tôi nói chuyện này thật kỳ quái, hiện tại tìm được nguyên nhân. 】

【 Thật sự thực đau lòng cho Kang Seulgi, bị quấy rầy dây dưa không nói, còn không duyên cớ bị phun một ngụm nước bẩn, nam nhân tanh tưởi, cút nhanh lăn ra khỏi tầm mắt công chúng đi, nhìn ghê tởm. 】

【 Cười chết, bình luận trên bài kia đứng đầu còn có fan của Jisung nói Kang Seulgi không chiếm được liền phải hủy diệt, đến xem mặt có đau hay không. 】

【 Nói thật, tôi còn không biết người này là ai, mấy ngày nay nhìn anh ta nhảy rất lâu, cảm giác không tốt, bây giờ hiểu ra rồi, chỉ có thể nói khó trách. 】

Ghi âm vừa ra, không chỉ có số lượng lớn fans thoát fan quay lại dẫm, còn có các loại người đối diện đục nước béo cò, trực tiếp dẫm đến Moon Jisung không có đường phản kháng.

Ngoại trừ dẫm Moon Jisung, tự nhiên cũng có trìu mến Seulgi.

Seulgi đã giành được một cái hình tượng "tiểu bạch hoa bị bôi nhọ nhu nhược đáng thương" ở trong lòng công chúng.

Ngoại trừ số lượng fan tăng lên, đơn đặt hàng của ThinkJ càng là lập tức tăng vọt, đền bù mấy ngày hôm trước trượt xuống.

Seulgi giữa trưa đi qua bộ phận thiết kế, nhìn thấy bọn họ ôm di động làm thành một nhóm, chú ý thấy mình tới, lại đều rụt trở về, biểu tình chột dạ.

Ánh mắt Seulgi ở trên người bọn họ nhìn một vòng, như là cái gì cũng chưa thấy, mại chân tránh ra.

Vừa lúc tài vụ từ phòng nước trà bưng trà sữa vừa pha lại đây, dừng lại thấy mọi người làm thành một vòng tròn, tài vụ hướng Seulgi thở dài, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Đang mân mê nick phụ Facebook đó mà."

"Nick phụ Facebook?"

Tài vụ uống trà sữa vị giống nhau, ho nhẹ một tiếng nói: "Này còn không phải đang thay cô xả hết giận sao."

Nghe vậy, Seulgi nhịn không được bật cười.

Từ khi rời khỏi Jhome, Seulgi cũng vẫn luôn xem xét lại phương thức quản lý của chính mình từ trước giờ, hiện giờ ThinkJ tuy rằng không tính là thật tốt, nhưng bầu không khí làm việc lại rất tốt.

Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, nói: "Chờ lát nữa cô thông báo một chút bốn giờ rưỡi mở họp, thảo luận một chút chuẩn bị cho kỳ nghỉ song tiết."

"Được."

Gần nhất đơn đặt hàng của ThinkJ có thể nói là xưa nay cao chưa từng có, nhưng hiệu suất luôn là không đạt được mức Seulgi chờ mong, nhìn số liệu trên màn hình, Seulgi lâm vào trầm tư, ban đầu đè ở ngực, chỉ là một ý tưởng bỗng nhiên mở rộng lên.

Nhưng cũng gần như thế.

Chạng vạng, Seulgi về đến nhà theo thói quen mà gọi một tiếng Bae Joohyun.

Trong khoảng thời gian này hoặc là Seulgi đi đón Joohyun, hoặc là Joohyun tự mình lái xe lại đây, cùng nhau ăn cơm chiều, buổi tối lại tự mình trở về.

Nghe tới thực phiền toái, trên thực tế...... Xác thật là phiền toái.

Nhưng Joohyun không chịu cùng Seulgi ở bên ngoài ăn xong cơm chiều liền ai về nhà nấy, Seulgi cũng chỉ có thể chìu ý Joohyun.

"Ừ, cơm nấu xong rồi, nước ở trên bàn, bảo bối."

Âm thanh của Joohyun nhàn nhạt, nghe tới như là vội bớt thời giờ qua đáp lại Seulgi.

Bình thường Joohyun sẽ vô thức kêu mình là bảo bối.

Seulgi thay đồ, đem áo gió trên người cởi xuống, nhìn Joohyun để ipad trên đùi, ngón tay đang chạm trên màn hình, bưng lên ly nước trên bàn cơm, "Còn đang bận công việc sao?"

"Ừ, đang xem báo cáo thí nghiệm tính năng mới của server, sang đầu năm sẽ mở, muốn sớm một chút đem công việc giải quyết."

"Trí mạng đêm tối sao?"

Seulgi ngồi ở bên cạnh Joohyun, nhìn lông mi dày nồng đậm kia khi thì rung động, lại che không được cặp mắt sắc bén, giống như hắc đá quý, sáng bóng mà bắt mắt.

Mặc dù cái gì cũng đều không nói, cái gì cũng không làm, chỉ là ngồi ở chỗ kia, cũng đủ để rung động lòng người.

Seulgi vừa uống nước vừa nói: "Chị dường như rất coi trọng cái này."

"Ừ, một là bởi vì đây là bước đầu tiên Nexon mở ra thị trường game mobile quốc tế."

"Hai đâu?"

Seulgi uống hết nửa ly nước, Joohyun lúc này mới dừng lại động tác, nghiêng đầu nhìn cô, môi đỏ động đậy, "Hai là bởi vì em đó."

???

Seulgi thành công bị Joohyun làm cho sặc.

Joohyun đem Ipad từ trên đùi để lên bàn trà, gương mặt không có nhìn ra nửa phần vui đùa, nhìn Seulgi, nói: "A Seul có chú ý phòng làm việc của em gần đây tăng hiệu suất không? Có tăng lên, nhưng tăng lên không gian không lớn. Phải không?"

Ngứa ngáy trong cổ họng rốt cuộc đình chỉ xuống, Seulgi gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, từ khi ThinkJ mới vừa khai trương em cũng đã so sánh qua, xác thật rất khó tăng lên."

Dưới lượng truy cập lớn như vây, lại không thể làm hiệu suất tăng gấp đôi.

Mặc dù ThinkJ không có sờ đến trần ngành sản xuất, như vậy đại khái cũng sờ đến trần nhà mình.

Khó có đột phá.

Về sau còn có thể có cơ hội như vậy hay không rất khó nói, nếu không có, vậy thật đúng là điều liếc mắt một cái có thể nhìn đến cuối.

Ngón tay Joohyun chậm rãi loát tóc mái, lộ ra ẩn giấu một chút ngạch cốt góc cạnh, vô cớ nhiều vài phần sắc bén.

"Em đã từng hỏi qua tôi có hay không suy xét đổi nghề, hiện tại tôi cũng rất muốn hỏi một câu."

Joohyun từng câu từng chữ mà nói: "Hàn phục tuyên truyền truyền thống văn hóa, nghe tới khác biệt không lớn, nhưng thực tế khác biệt, A Seul hẳn là rõ ràng hơn so với tôi."

Trong lòng Seulgi vẫn luôn bồi hồi trong trận sương mù, liền như vậy ngơ ngác bị Joohyun từng câu từng chữ mà nói ra.

Seulgi không phải không có suy xét qua, nhưng vẫn là muốn kiên trì một chút con đường chính mình lựa chọn.

Cô rũ rũ mắt, nhìn không ra tới đến tột cùng là ý gì, chỉ nói: "Ừm, chị nói em đều rõ ràng."

Joohyun duỗi tay ôm lấy eo Seulgi, đem cô ôm tới trên đùi, chóp mũi cọ cằm Seulgi, hỏi: "Không nóng nảy, chậm rãi nghĩ. Vừa mới nãy chuyện gì vui vẻ như vậy?"

Mới vừa rồi vào cửa em ấy kêu tên của mình trong thanh âm sung sướng, không thể che giấu.

"Sự việc trên mạng chị có thấy được không? Em đem hắn giết đến không còn mãnh giáp."

"Thấy được, rất tuyệt."

Ngón tay Joohyun vuốt ve sườn cổ Seulgi, nhẹ nhàng, giống như gõ bàn phím, đè nặng âm thanh nói: "Tôi nhìn thấy rất nhiều người kêu em là tiên nữ tỷ tỷ, còn nhìn thấy A Seul đáp lại người ta bên dưới? Phải không?"

"......"

"Nhìn lầm rồi đi, hiện tại trên mạng người cùng tên rất nhiều."

Seulgi lúc ấy chỉ là nhất thời nhanh tay gõ trả lời, không nghĩ tới Bae Joohyun ngày thường thoạt nhìn không hay chú ý internet, sau lưng lại đang giám sát Facebook của mình.

Đón ánh mắt của Joohyun, Seulgi vội vàng thay đổi đề tài, nói: "Đúng rồi, kỳ nghỉ này em không thể ở cùng chị, em phải đi về quê cùng bà em ăn tết."

"Muốn tôi đi cùng em không?"

Tay trên eo tựa như siết càng chặt, thân thể Seulgi không chịu khống chế mà hướng vào trong lòng Joohyun, vội lắc đầu nói: "Không cần, bà em người rất truyền thống, biết em cùng nữ nhân yêu đương, sang năm thanh minh thiêu không phải tiền giấy mà là da của em."

Nghe vậy, Joohyun cong cong môi, "Cho nên A Seul chưa từng những người khác về?"

"Không có, chị ngoan ngoãn chờ em trở lại. A, cũng chỉ năm sáu ngày mà thôi."

Joohyun nhẹ nhàng cắn hàm dưới Seulgi, nói: "Năm sáu ngày, nghe rất lâu."

"...Chị muốn làm sao?"

"Em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro