➎➊

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa phòng từ bên ngoài đẩy ra.

Joohyun mặc một chiếc áo dây màu đen bằng lụa, tóc mái bên trán hơi ướt dính vào xương lông mày, cả người trông rất sảng khoái.

Cô đóng cửa phòng, nhìn thoáng qua tay Seulgi đáng cầm túi quà, "A Seul có thích không?"

Trong túi có hai cái hộp tinh xảo trong suốt, bên trong đặt chính là một cái còng tay màu bạc, còn có...... một bộ đồ lót màu xám nhạt mang theo đuôi mèo.

Bên trong còn có một đống lung tung rối loạn đồ vật.

Chạng vạng có mấy đứa nhỏ thân thích lại đây, còn xém chút nữa mở cái túi này ra.

Nghĩ đến đây, Seulgi đem túi ném sang bên cạnh, từ ghế đứng lên, lạnh lạnh quét mắt nhìn Joohyun: "Ai nói với chị em thích cái này?"

"Hả?" Khi Joohyun đi tới, trên người toát ra một hương vị bạc hà mát lạnh, đi đến trước mặt Seulgi, duỗi tay lấy ra còng tay trong hộp, "A Seul không phải nhàm chán sao? Cho nên tôi tới chơi với em giải buồn nha."

"Chị gọi sáp tình là giải buồn?"

"Say mê nghệ thuật là sẽ không cảm thấy nhàm chán, tôi lý giải hẳn là không sai đi?"

Thấy Joohyun nghiêm trang nói hươu nói vượn, Seulgi vội vàng ngăn chặn tay Joohyun, nói: "Chị đừng to gan như vậy, bà em mà nghe được, sẽ bắt đôi ta đi nhảy sông."

Lời này đương nhiên là cách nói khoa trương, nhưng nhà cũ này cách âm không tốt, nếu thật bị nghe được, Seulgi cảm thấy khuôn mặt mình xem như xong rồi.

"Như vậy không phải rất kích thích sao?" Joohyun đem hộp để ở trên mặt bàn, giọng nói giống như lá cây xào xạc ban đêm, động tĩnh không lớn nhưng lại rất rõ ràng, "Em ngày đó nói quả thực làm tôi động lòng."

"Vậy chị khắc chế đi."

"Định lực cùng năng lực tự khống chế của tôi giống nhau, rất tệ, A Seul không phải rất rõ ràng sao?"

Joohyun dùng ngón tay mở nắp hộp.

"Chị đừng nháo."

Seulgi lấy lại đồ trên tay Joohyun, đưa lưng về phía cô đem đồ vật cất trở lại.

Joohyun ôm lấy phía sau lưng Seulgi, đem cô đè ở trong lòng ngực, cắn vành tai nói, "Vậy lát nữa em đem cái này mặc vào, chúng ta liền trước làm tục nhân, không nói chuyện nghệ thuật. Được không?"

Seulgi nhìn thoáng qua tay trên eo, cắn răng, tục nhân, mình hiện tại chỉ muốn làm dã nhân, đem Bae Joohyun từ trong phòng đá ra ngoài, cái loại dã man cuồng nhân này.

"Chị thật thiếu nghị lực."

Seulgi không biết lần thứ mấy nói như vậy rồi.

Từ trước giờ Seulgi vẫn luôn cho rằng chính mình là người rất kiên định có lập trường, nhưng đối mặt với Joohyun, lại luôn dễ dàng dao động.

Mãi đến khi giận giận dỗi dỗi mặc vào bộ đồ con mèo, Seulgi rốt cuộc nhận thức rõ, bản thân xác thật bó tay với Joohyun không có biện pháp, chỉ có thể xụ mặt, ra vẻ nghiêm túc: "Đừng lộn xộn, bằng không đêm nay chị đi ra ngoài ngủ sofa."

Joohyun phủ trên người Seulgi, tay chống cằm, ánh mắt nhìn cổ Seulgi, nói: "A Seul, đổi sợi dây chuyền khác đi."

"Cái này cũng muốn đổi?" Đầu ngón tay Seulgi vuốt ve dây chuyền, nhìn bộ dạng Joohyun thực chờ mong, nói: "Thôi được."

Joohyun mềm nhẹ mà giúp Seulgi cởi bỏ dây chuyền, đặt ở một bên, từ đầu giường lấy ra một cái vòng cổ đen, bên trên treo một cái lục lạc màu vàng, động tác nhanh nhẹn mà giúp Seulgi đeo vào.

"Rất đẹp," Joohyun cúi đầu hôn lên cái lục lạc, linh linh rung động, "A Seul, tôi muốn nghe xem mèo kêu như thế nào."

"Chị đừng có mà quá mức!"

"Được không?"

"Meo~."

Một tiếng này kêu ra tới, Seulgi cảm thấy thẹn đến bên tai đều nóng lên, Joohyun còn cố tình khen thưởng hôn hôn môi Seulgi, "Thật là dễ nghe."

Lúc Seulgi cho rằng Joohyun còn sẽ tiếp tục, trong lòng đã muốn như thế nào đem mình còng lại, lại vung roi da làm mình xin tha, Joohyun trấn an mà sờ sờ trán Seulgi, "Ngủ đi."

Nhà cũ vẫn luôn như trước kia, giường trong phòng Seulgi không lớn, hai người ngủ hơi chen chúc, huống chi bản thân còn không phải một người ngủ an ổn.

Joohyun duỗi tay đem Seulgi ôm vào trong lòng ngực, làm Seulgi nằm ở trên cánh tay mình, môi đỏ dán vào đỉnh đầu, "Đừng nhúc nhích, ngoan ngoãn ngủ."

Trên người hai người hương bạc hà giống nhau như đúc, nhưng Seulgi lại từ trong đó ngửi ra hương vị không giống nhau, không thể nói, lại rất an tâm.

Chân Seulgi gác lên đùi Joohyun, tay ôm eo, như là ôm thú bông, ở trong lòng ngực cọ cọ, mơ hồ mà "Ừm" một tiếng.

Ý thức bắt đầu trở nên mông lung.

Seulgi bỗng nhiên cảm giác được tay mình bị người gắt gao nắm lấy, bên tai có người nhẹ nhàng nói: "A Seul, đừng buông tay nhé."

Seulgi đã không có ý thức mà đáp lại, chỉ có thể nắm một chút, không tiếng động nói cho người nọ -- em sẽ không.

Sáng sớm hôm sau.

Seulgi tỉnh lại phát hiện trên người đã đổi thành quần áo bình thường, những cái lung tung rối loạn đồ vật kia cũng đều bị Joohyun cất đi.

Bà nội Kang đã chuẩn bị xong đồ vật phải dùng để hiến tế, Joohyun không phải người nhà họ Kang, tự nhiên không thể đi theo.

Bận việc hơn nửa tiếng đồng hồ, Seulgi trở về phát hiện Joohyun đang ở đứng ở trong viện dưới cây liễu.

Seulgi đi đến bên người Joohyun, vỗ vỗ, muốn xua tan đi mùi hương nhang trên người, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn, "Trung thu chị không quay về cũng không đi thăm gia đình sao?"

"Không có," Joohyun rũ mắt, nói: "Cây này lớn lên khá tốt."

Seulgi nhìn cô một cái, lại đem tầm mắt chuyển tới trên cây liễu, gật đầu nói: "Đúng vậy, lúc bà nội em còn trẻ nó đã ở đây rồi, cũng coi như đồ gia truyền."

Khi Seulgi còn nhỏ, nghe thế hệ trước người ta nói, cây này cùng một vị cố nhân của bà nội Kang có quen biết, nhưng cụ thể là cái gì cô cũng không rõ ràng lắm.

Trung thu qua, Joohyun phải về Seoul, tham dự hội nghị kinh doanh trò chơi.

Bà nội Kang biết được, cho cô rất nhiều đặc sản địa phương, Joohyun cũng nhận tất cả bỏ vào cốp xe.

Seulgi rất muốn đi theo Joohyun cùng nhau trở về, nhưng lần này cô đáp ứng bà nội Kang đợi cho kỳ nghỉ kết thúc.

Tiễn xong Joohyun, Seulgi đứng ở cửa mãi đến bóng dáng xe nơi cuối đường biến mất, cô lúc này mới trở về.

Trong sân, bà nội Kang đang tưới nước cho cây liễu, cũng không quay đầu lại hỏi: "Hyunie đi rồi?"

"Vâng, mới vừa đi, đại khái chạng vạng là có thể đến."

Seulgi đi vào trong phòng, tính toán thu thập một chút, mới vừa bước qua ngạch cửa, bà nội Kang bỗng nhiên thình lình nói: "Deulgi, cháu cùng cô ấy, chuyện khi nào?"

"A?" Seulgi mờ mịt mà quay đầu lại, chỉ thấy bà nội Kang đã muốn chạy tới phía sau mình, "Bà nói gì ạ?"

Bà nội Kang lướt qua người Seulgi vào đại sảnh, ngồi ở trên sofa, ánh mắt rất sắc bén, "Lúc tiểu tử Choi gia tới cửa, ánh mắt cô ta ước gì đem người ta nuốt sống. Lại nói cháu, hai tròng mắt đều hận không thể treo ở trên người ta, cháu khinh ta già rồi, cái gì đều nhìn không ra sao?"

"Nhiều năm như vậy cũng chưa thấy cháu dẫn ai trở về, chính là bởi vì cái này?"

Seulgi tự cho là che giấu thật tốt, không nghĩ tới lại nhanh như vậy đã bị bà nội Kang nhìn ra.

Seulgi thật cẩn thận mà đánh giá sắc mặt bà nội Kang, cũng không phủ nhận, hỏi: "Vậy...... bà thấy chuyện này thế nào?"

Sắc mặt bà nội Kang thực trầm, ngữ khí cũng kiên quyết: "Cùng cô ta cắt đứt đi, việc này không có tương lai."

Seulgi vốn dĩ cũng đã làm tốt chuẩn bị không được người thân tiếp nhận, nhưng đột nhiên nghe thế, ngực vẫn là nhịn không được thắt lại.

"Bà ơi, chị ấy rất tốt, cháu rất thích chị ấy. Chúng cháu......"

Seulgi còn chưa nói xong, bà nội Kang liền đánh gãy cô: "Phải, Hyunie bộ dáng tính cách đều tốt, công việc cũng tốt, ta cũng thích nó. Vậy thì thế nào, nó là nữ nhân. Các người làm bạn bè ta không có ý kiến, nhưng cháu nói cháu thích cô ta, tuyệt đối không có khả năng!"

Biểu tình của bà nội Kang lạnh đến cơ hồ có thể ngưng ra thành băng, mí mắt đều lộ ra hung hãn, "Deulgi, cháu mấy năm nay không làm ta lo lắng, chuyện này dừng ở đây, không cần mắc thêm lỗi lầm nữa!"

"Bà nội......"

"Ta biết mấy năm nay cháu ở bên ngoài không dễ dàng, muốn tìm một người bên cạnh rất bình thường, nhưng tuyệt đối không thể là nữ nhân, cháu có hiểu hay không!"

"Hiện tại còn không có ai biết việc hai người các cháu, chờ thật nháo lên rồi, cháu tính toán như thế nào xong việc, về sau còn như thế nào làm người?"

Bà nội Kang hiển nhiên là tức giận, nói xong lại ho khan, Seulgi vội tiến lên đi giúp bà xoa lưng, lại bị đẩy ra.

Nhìn cháu gái đỏ bừng hốc mắt, bà nội Kang vẫn lạnh mặt như cũ, nói: "Cháu một hai phải đem ta bộ xương già này làm tức chết sao?"

Bất luận Seulgi nói cái gì, bà nội Kang cũng hoàn toàn không nguyện ý tiếp thu cháu gái thích một nữ nhân. Mấy năm nay thân thể của bà ngày càng sa sút, Seulgi cũng không dám lại tiếp tục kích thích bà.

Vốn dĩ không khí ấm áp lại trở nên áp lực, chạng vạng, Seungwan gọi điện thoại đến cho Seulgi.

"Kang bảo nhi, nghe bà chủ chúng tớ nói cậu lén lút mang theo tiểu yêu tinh về quê gặp gia trưởng, cảm giác thế nào?"

Nhắc tới chuyện này, Seulgi nhịn không được thở dài, "Tớ tiểu quỷ mới sinh ra này không tránh thoát hỏa nhãn tinh kim của bà nội."

Nghe thấy những lời này, Seungwan liền biết đại sự không ổn, chớp mắt, nói: "Cậu đừng vội, cũng đừng chống đối. Người già xác thật rất khó tiếp thu chuyện này, dù sao cũng phải có cái quá trình."

Seulgi trong lòng đều rõ ràng, cũng thực cảm kích bà nội Kang khi phát hiện bọn họ, lựa chọn chờ Joohyun trở về mới bắt đầu chất vấn.

Nhưng "được tiếp thu" là một cái ý tưởng thực lý tưởng, Seungwan nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Kang bảo nhi, nếu bà cậu như thế nào cũng không đồng ý thì sao? Cậu còn sẽ tiếp tục cùng Bae tổng ở bên nhau không?"

Seulgi không có chút nào do dự mà nói: "Sẽ. Về sau tớ tự mình trở về là được."

Màn đêm buông xuống, Joohyun gọi điện thoại tới, Seulgi mới từ trong phòng bà nội Kang ra tới, vội vàng trở lại trong phòng, đè nặng âm thanh cùng cô nói chuyện.

"A Seul, giọng em làm sao vậy? Không thoải mái sao?"

"Không có," Seulgi nhìn thoáng qua cửa, thuận miệng nói dối: "Trong nhà có người tới, đều ở trong phòng khách, em nói nhỏ một chút."

"Chị trở lại Seoul chưa?" Ngón tay Seulgi đè đè hốc mắt, đem cảm xúc dư thừa áp trở về, không muốn làm Joohyun phát hiện, "Bà em ban ngày còn hỏi về chị, nói chị rất tốt, kêu em lần tới còn mang theo chị về đây. Hiện tại tốt rồi, chị tới liền đem sủng ái của em phân đi rồi."

Bông hoa hồng từ Seoul mang về được Seulgi để trong một cái bình pha lê nhỏ, đặt lên bàn.

Đầu ngón tay cô đem hoa hồng áp vào trong nước, tiếng nói thực đạm, "Làm sao bây giờ Bae Joohyun?"

Đầu kia an tĩnh vài giây, giọng Joohyun nghe tới thực làm người ta an tâm: "Sẽ không, chúng ta yêu đều là em."

Seulgi buông lỏng ngón tay, hoa hồng lại từ dưới nước nổi lên, cô chăm chú nhìn một lát, cười nói: "Chỉ được cái dẻo miệng, chờ em trở về."

"A Seul, thực xin lỗi."

"Hử?" Ngón tay Seulgi xẹt qua khóe mắt, lòng bàn tay có chút lạnh lẽo, cũng không có đuổi theo hỏi Joohyun, chỉ nói: "Thật cảm thấy xin lỗi mà nói, chờ em trở về chúng ta cũng văn nghệ một phen đi."

"Chụp ảnh nghệ thuật sao? Được thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro