➎➋

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở quê thời tiết không ổn định.

Sau Tết Trung thu trời bắt đầu mưa tí tách, nông thôn nhiệt độ cũng không quá cao, về đêm se lạnh khiến người ta rùng mình.

Seulgi đứng dậy, đẩy ra khung cửa kính trước bàn gỗ, gió lạnh lẽo không có gì ngăn cản, mang theo sương ẩm ướt ùa vào trong phòng.

Bên ngoài là tường viện thấp, trên đỉnh tường là cây hồng, quả tròn vàng óng, màu ngọc lục bảo tan vào màn đêm, xuyên thẳng vào mắt Seulgi.

Cô thở một hơi thật dài, đem không khí lạnh hít vào, lại thở ra.

Ban đêm yên tĩnh trầm mặc hồi lâu, Seulgi lấy di động, liếc mắt một cái nhìn thời gian, gọi điện thoại cho Joohyun.

Ngoài các công ty game nổi tiếng trong nước, hội nghị kinh doanh mà Joohyun tham dự hôm nay có sự tham gia của những người nổi tiếng thuộc mọi tầng lớp, điều này cho thấy tầm quan trọng của nó.

Sớm tại thời điểm chạng vạng, Joohyun đã nói trước cho Seulgi thời gian kết thúc, và cũng nói rằng tin nhắn trả lời có thể không kịp.

Lúc này vừa lúc kết thúc không bao lâu.

Khi Seulgi mới vừa bắt đầu gọi, Kakaotalk bỗng nhiên nhảy ra một cái yêu cầu xin kết bạn.

Là một người đàn ông, ghi chú -- tiểu Kang.

Bình thường sẽ có khách hàng thêm bạn, Seulgi cũng không có nghĩ nhiều, đồng ý sau đó đáp lại cái icon lễ phép, cùng lúc đó, tiếng Joohyun cũng vang lên, "A Seul."

"Tôi bên này mới vừa kết thúc, hiện tại chuẩn bị trở về."

Bên kia quả nhiên vang lên tiếng đóng cửa xe.

Nghe thấy giọng Joohyun, Seulgi như tìm được một tia phương hướng tại đêm đen vắng lặng, lòng bàn tay đè ở góc bàn, cong mi nói: "Ngoan như vậy sao?"

Joohyun dường như đang cười, "Ừ, không có biện pháp nào, tôi có một người chị, gia giáo thực nghiêm."

"......"

"Được rồi, cô ấy kêu em nhắn chị, về đến nhà đi ngủ sớm một chút, cô ấy rất mau sẽ trở về."

Từ trước Seulgi cho rằng Joohyun nhỏ hơn so với mình, tuy rằng nhìn qua không thích hợp, nhưng nghe Joohyun một câu một câu chị kêu trôi chảy như vậy, cũng không hoài nghi qua.

Seulgi cũng không nghĩ để Joohyub vừa lái xe vừa nói chuyện, liền ngắt điện thoại.

Sau khi hơi thở trong lòng dịu đi, Seulgi mới nhận ra cánh tay mình có chút cứng ngắc vì lạnh, nên vội vàng đóng cửa sổ lại, người vừa thêm mình cũng nhắn lại.

z: Tiểu Kang, muộn như vậy còn chưa ngủ sao?

z: Con gái thức đêm như vậy không tốt lắm.

Hai tin nhắn này mạc danh có chút cổ quái, Seulgi nhìn vài giây, quyết định giả chết không đáp lại.

Hai ngày này thời tiết biến đổi thất thường, nhưng cảm xúc của bà nội Kang hiển nhiên ổn định nhiều, cũng không kịch liệt mà bắt Seulgi cùng Joohyun chặt đứt quan hệ.

Seulgi cho rằng chuyện này mặc dù sẽ không được tiếp thu, ít nhất bà nội Kang sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, thẳng đến ngày cuối cùng của kỳ nghỉ --

Buổi sáng ăn cơm xong, bà nội Kang đem đệm chăn phơi nắng, quay đầu lại thình lình mà nói câu: "Deulgi, cháu còn nhớ rõ Choi gia tiểu tử lần trước không?"

Đương nhiên nhớ rõ.

Seulgi có loại dự cảm không tốt, nói: "Sao đột nhiên nói đến cái này?"

"Thím cháu nói với ta, hắn đối với cháu ấn tượng không tồi. Vừa lúc hai người các ngươi tuổi đều thích hợp, gặp mặt kết giao bạn bè. Hắn cũng thêm Kakaotalk cháu, nói chuyện thế nào? Thích hợp không......"

Seulgi đem điều khiển từ xa trong tay để lại tại chỗ, bỗng nhiên nhớ tới người ngày đó thêm mình, xong việc tin tức quá nhiều, cô cũng xác thật không quá muốn nói chuyện, liền bị đè ép xuống.

Đổi làm trước kia Seulgi khẳng định nói thẳng không thích, nhưng hiện tại tình huống đặc thù, cô cũng không dám đi chắn họng súng của bà nội Kang, giả ngu nói: "Bà nội, cháu còn muốn chừa chút thời gian ở bên cạnh bà."

"Ở bên ta bộ xương già này có ích lợi gì? Chung thân đại sự quan trọng, ta hiện tại hy vọng nhất chính là có thể trước khi tắt thở nhìn thấy cháu hạnh phúc."

Seulgi nghe vậy, trong lòng nhói đau, nhìn khuôn mặt già nua của bà nội Kang, hình ảnh Joohyun thoáng qua trong đầu, dường như là móng vuốt sói sắc bén đột nhiên mọc ra khỏi ngực, xé nát da thịt của cô.

Seulgi hít sâu một hơi, nhìn bà nội Kang, trầm mặc một cái chớp mắt, rõ ràng lại kiên định mà nói: "Bà nội, Bae Joohyun chính là chung thân của cháu."

Màn hình TV đã tắt, trong phòng khách chỉ còn lại tiếng thở nhẹ của hai bà cháu, lang thang giữa hai bên trong im lặng, điều này vô hình làm trầm trọng thêm sự bất lực của hai người.

Hồi lâu, bà nội Kang nặng nề mà thở dài, bất đắc dĩ nói: "Deulgi, ta là vì tốt cho cháu. Trước không đề cập tới mất mặt hay không, cháu có thể vì cô ta cùng ta ngoan cố, cô ta có thể sao? Sau này chính là cả đời, cô ta là một nữ nhân, có thể bảo hộ được cháu sao? Cô ta có thể cho cháu chẳng lẽ người khác cho không được cháu sao?"

Những lời này hỏi ra vừa bi ai lại hiện thực, áp lực lớn nhất của đồng tính luyến ái cùng trạm cuối cùng thỏa hiệp chính là gia đình.

Seulgi đã từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng nếu bản thân không vì Joohyun mà nỗ lực, thì dựa vào cái gì chờ mong có được lựa chọn kiên định của chị ấy.

Seulgi rũ mắt, tròng mắt đen trầm phù quang, ngực nhẹ nhàng rung động, rồi sau đó ngẩng đầu nói: "Cháu không cần chị ấy che chở, cũng không hiếm lạ người khác cho cái gì gọi là hạnh phúc, cháu thích chị ấy, cháu chỉ muốn cùng chị ấy ở bên nhau."

"Cháu!"

Bà nội Kang tức giận đến giơ cao lên cánh tay, nhưng nhìn Seulgi đầy mặt nước mắt, ánh mắt lại hết sức quật cường, như thế nào cũng không xuống tay được, sống lưng thẳng thắn như là cây trúc bị gió bẻ gãy, cả người uể oải ở trên sofa, "Cháu đừng có ngốc nữa, thật là muốn tức chết ta sao?"

"Bà nội, cháu xin lỗi."

"Cháu không cần phải cùng ta nói xin lỗi, thật cảm thấy có lỗi thì hãy thu hồi những lời hỗn trướng vừa rồi đi, thành thành thật thật nghe ta!"

Seulgi gục đầu xuống, cái gì cũng đều không có nói, nhìn như thuận theo, kỳ thật ngoan cố thật sự.

Bà nội Kang áp lại tức giận, nói: "Deulgi, ta xem như nhìn cháu lớn lên, hiểu rõ ràng tính cách của cháu, nhưng chuyện này cháu cần thiết phải nghe ta, đừng đến lúc đó làm chính mình hối hận."

Seulgi đồng dạng không mảy may thoái nhượng, "Bà nội, cháu cái gì cũng có thể nghe bà, duy chỉ chuyện này không được."

Hai người nói chuyện với nhau tan rã trong không vui, bà nội Kang trước sau kiên trì muốn cô cùng Joohyun chia tay, nhưng rốt cuộc cũng không kiên trì kêu Seulgi đi xem mắt.

Chạng vạng trên đường trở về, Seulgi ở trên máy bay hôn hôn trầm trầm ngủ một giấc, cảnh trong mơ thập phần hỗn loạn, là bà nội Kang mạnh mẽ đem cô từ bên người Joohyun túm đi, tuy rằng trên máy bay có khí lạnh, nhưng tỉnh lại cô vẫn ra một tầng mồ hôi mỏng.

Từ sân bay về đến nhà, Seulgi đem hành lý cất gọn, cây cối trong nhà đều có Joohyun tưới nước, rời đi mấy ngày vẫn sinh trưởng tốt.

Seulgi mới vừa rót ly nước từ máy lọc nước, liền thấy tin nhắn của Joohyun.

Joohyun: Tới rồi sao?

Seulgi trả lời "Ừ", đem ly nước đặt ở trên bàn, tiếp tục đánh chữ: Chị còn không có trở về sao?

Joohyun: Tôi uống chút rượu, không được lái xe. A Seul muốn đến đây không?

Trước khi lên máy bay Seulgi thông qua tin nhắn, biết Joohyun ở bên ngoài liên hoan.

Seulgi tự nhiên là không thành vấn đề, uống hết nước còn lại xong liền kêu Joohyun gửi định vị, rồi sau đó đi giày cửa, trong lúc chờ thang máy ở hành lang cửa sổ bùm bùm vang lên tiếng mưa rơi, cô lại quay trở lại cầm theo dù.

Đích đến là một nhà hàng tại gia.

Ở Seoul rất có tiếng, bên trong chỉ mở ra năm phòng, tuy rằng chủ mở tiệc chiêu đãi nhưng phong cách trang hoàng lại không phải loại hình này.

Seulgi thu dù đi vào, trước mặt lễ tân nói tên phòng, lễ tân thực nhiệt tình mà chỉ đường cho cô.

Seulgi vốn tưởng rằng Joohyun chính là đơn giản cùng bạn bè tụ hội, kết quả đẩy cửa đi vào, thấy bên trong người thuần một sắc ăn mặc tây trang giày da, bộ dáng kinh doanh đến không thể lại kinh doanh hơn, ngoại trừ Joohyun và Park Sooyoung, cô một người cũng nhận không ra.

Ánh mắt mọi người dừng ở trên người Seulgi, thấy cô bộ dáng xinh đẹp, tưởng người nhà ai mang đến muộn.

Thẳng đến khi thấy Seulgi hướng Joohyun trong một góc đi qua, mọi người ngạc nhiên hỏi: "Bae tổng, vị này chính là......"

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Joohyun nắm lấy tay Seulgi, mặt mày lãnh đạm rốt cuộc có chút độ ấm, nhẹ giọng nói: "Đây là vị hôn thê của tôi."

Hôm nay liên hoan cũng không phải mở tiệc chiêu đãi kinh doanh, không ít người mang theo người yêu đến đây, nhưng......

Mọi người đảo qua đảo lại trên người Joohyun cùng Seulgi, càng xem càng kinh ngạc, thật sự không nghĩ tới sẽ đột nhiên thu được một quả bom nguyên tử như vậy.

Bọn họ có không ít người muốn giới thiệu đối tượng cho Joohyun, không thành cũng không có việc gì, vạn nhất thành, cũng coi như là leo lên nhờ quan hệ.

Ai biết, cao lãnh chi hoa lại đi thích chính là một...... nữ nhân???

Vị hôn thê.

Chẳng phải là đến cửa ải gia đình cũng đã qua.

Mọi người đầy mặt tươi cười mà chúc phúc cho hai người.

Seulgi vẫn là lần đầu trước mặt nhiều người như vậy, thừa nhận tình cảm giữa mình và Joohyun, cô theo bản năng mà muốn rút tay về, lại bị Joohyun chặt chẽ nắm lấy.

Thẳng đến khi từ tiệm ăn tại gia ra ngoài, Joohyun cũng không có buông tay Seulgi ra.

Bên ngoài mưa so với lúc Seulgi tới đã lớn hơn, bọt nước bắn đến trên bốt Martin, Seulgi nhìn ngón tay bung dù của Joohyun, làn da trắng lạnh ở trời đầy mây chói đến người ta đôi mắt sinh đau, cô liếm môi, nói: "Như thế nào nhiều người thế cũng không nói trước với em một chút?"

Vạn nhất lỡ Seulgi lôi thôi lếch thếch, mặc cái áo phông, chân dẫm dép lê liền tới đây, nói vậy bọn họ cũng nói không nên lời "Đăng đối" "Xứng đôi" loại này đi.

"Còn có," Seulgi híp mắt xem Joohyun, "Em khi nào trở thành vị hôn thê của chị?"

Một chữ cuối cùng mới vừa nói xong, Seulgi rõ ràng cảm nhận được chỗ hổ khẩu rõ ràng bị một lực nắm chặt.

Joohyun nghiêng mặt, ảm đạm sắc trời che không được ánh sáng nơi đáy mắt , "A Seul đã mang tôi trở về gặp gia trưởng, chẳng lẽ không phải chuẩn bị phụ trách nửa đời sau của tôi sao?"

"Nếu quyết định phụ trách đối với tôi."

"Thân phận nên là vị hôn thê của tôi, không phải sao?"

"......"

Seulgi bị Joohyun nói sửng sốt sửng sốt.

Thật lâu sau, cô chỉ có thể tái nhợt mà đáp lại: "...... Chị nói rất đúng."

Seungwan biết được Seulgi trở về, buổi tối huỷ một hoạt động, cố ý tìm Seulgi ăn cơm, chọc giận đến chị Kwon ở nhóm chat nói muốn đem da cô lột xuống sơn lại tòa nhà LUP.

Ở câu lạc bộ Zimzalabim, Seulgi nghe xong cười không ngừng, "Cậu cũng không sợ chị Kwon thật sự tức giận rồi làm thật hay sao."

Seungwan không sao cả mà dương dương mi: "Kia cũng không có gì vui cả, chủ yếu vẫn là kéo mấy tên ngốc, tớ lười đến thấy bọn hắn."

Tuy rằng Seungwan tính tình ngay thẳng, nhưng trên công việc cũng sẽ thu hồi góc cạnh, có thể làm cô đem chán ghét biểu hiện đến rõ ràng như vậy, đối phương khẳng định làm không ít việc ghê tởm.

Seungwan cũng không nghĩ nói thêm chuyện này, ngón tay có một chút câu lấy cạnh bàn, nói: "Kim Taeyeon đâu? Mời hai ta tới, như thế nào người còn không có tới?"

Seulgi lắc đầu, nói: "Không biết, nói là vừa xử lý xong công việc."

Vừa dứt lời, Kim Taeyeon liền bước đến, Seungwan liếc một cái, sách nói: "Trong miệng nói đôi ta sẽ cho leo cây, không dám gửi tin tức, xem ra chị cũng rất thuần thục. Chúng ta về sau có thể đều thẳng thắn thành khẩn chút hay không, bài hát kia nghe qua chưa, đơn giản chút."

Kim Taeyeon nhướng mày: "Em bớt âm dương kỳ quặc, chị là thật sự bận." Đôi mắt nhìn thoáng qua Seulgi, nói: "Mấy ngày nay không ngủ ngon sao? Sắc mặt khó coi như vậy."

Ở quê mấy ngày nay, Seulgi quả thật luôn thức đến nửa đêm, có khi cả đêm đều ngủ không được.

Seulgi cười cười, nói: "Đúng vậy, ở nông thôn bầu không khí ngày hội quá nồng liệt, không có biện pháp, ngủ ít chút."

Kim Taeyeon như suy tư gì mà nhìn Seulgi một cái.

"Chuyện em nhờ chị lưu ý giúp, có mấy nơi phù hợp, chị gửi cho em, phương thức liên hệ cũng ở trên đó."

"Taeyeon, cảm ơn."

Đuôi mắt Seulgi hơi nhọn, cười ngọt đến giống trái cây bọc đường, ánh mắt sáng trong, trừ bỏ cảm kích thì không có mặt khác.

Kim Taeyeon chỉ nhìn thoáng qua, liền quay đầu đi, chịu đựng ngứa ngáy ở yết hầu, nói: "Có cái gì mà cảm ơn với không cảm ơn."

Seungwan buông ly nước trái cây trong tay, hỏi: "Kang bảo nhi, cậu tính toán xong rồi hả?"

"Ừ, quyết định."

Seulgi nhờ Kim Taeyeon chính là tìm văn phòng mới, chỗ hiện tại trước mắt còn tính đủ dùng, nhưng phải đi phương hướng mới, ThinkJ muốn đổi địa chỉ mới cũng là việc tất nhiên.

Từ trước sinh hoạt thật tốt là mục tiêu cuộc sống của Seulgi, hiện tại theo đuổi thêm một Bae Joohyun.

Seulgi muốn đạp lên thang trời, xuyên qua ngân hà, đến mặt trăng tươi sáng kia.

Seungwan lại hút một ngụm nước trái cây, đột nhiên nuốt, trên mặt lộ ra một nụ cười xinh đẹp, "Vậy cậu yên tâm làm, không phải sợ thất bại, tớ là hậu thuẫn kiên cường nhất của cậu."

Seulgi bật cười: "Thất bại tớ cùng cậu trở về nuôi □□."

Ngữ khí Kim Taeyeon dường như rất là phiền muộn, "Lại không mang theo chị đúng không? Quả nhiên là phim điện ảnh ba người, mà chị lại không có tên họ."

Seungwan nói: "Bớt rải thức ăn chăn nuôi, chị đến đây đi."

Kim Taeyeon :......

......

Nơi làm việc mới rất nhanh đã quyết định xong, bởi vì muốn trang trí, Seulgi cũng không có vội vã thông báo cho mọi người ở công ty.

Trang trí bất luận là tài liệu hay là phong cách, Joohyun đều cho Seulgi kiến nghị tham khảo thực không tồi.

Seulgi từ ThinkJ chọn bảy người bao gồm Ningning ở bên trong, ban đầu là một nhân viên trong ngành thiết kế thời trang, cô đã xây dựng một đội lấy chính mình làm nòng cốt.

Seulgi sau khi tốt nghiệp làm về thiết kế văn hóa tiểu chúng, nguyên nhân căn bản vẫn là nội tâm thực yêu thích truyền thống văn hóa quốc gia, thích phục sức của người Hàn.

Nhãn hiệu cùng thiết kế lý niệm đối với Seulgi mà nói đều không phải việc khó, xác thực, nguyên sang thiết kế đối với đại bộ phận nhà thiết kế đều không phải việc khó.

Khó chính là tiền tài đầu tư cùng hoạt động và rủi ro sau khi thất bại phải gánh vác.

Nhãn hiệu mới tên gọi là J&S, bổ sung các yếu tố truyền thống vào sự đơn giản và thoải mái, đồng thời làm cho các yếu tố Hàn được đơn giản hóa và hàng ngày hóa, giúp công chúng dễ dàng chấp nhận hơn, để mở rộng quảng bá văn hóa.

Nhưng thuyền lớn chuyển đà rốt cuộc không phải một việc đơn giản, Seulgi muốn hai đầu chiếu cố, vội đến cơ hồ không có một chút thời gian rảnh, Joohyun luôn có một ít thời gian sẽ đón đưa cô đi làm rồi tan làm, số lần nhiều liền sẽ bị người nhìn thấy, mọi người đương nhiên cũng sẽ biết bọn họ đang yêu đương.

Seulfi cũng không có tâm tư đi quản những việc này, việc của J&S thật vất vả có chút tiến triển, lúc này mới không đến mức bận đến đầu óc choáng váng.

Hôm nay, Seulgi mới từ trong phòng tắm tắm rửa xong đi ra, mới vừa kéo cửa liền nhìn thấy Joohyun đứng ở ngoài cửa, trên tay cầm di động của mình.

"Làm sao vậy?" Seulgi hỏi.

"Có người gọi điện thoại cho em," đôi mắt đen bóng của Joohyun lẳng lặng mà nhìn Seulgi, bổ sung nói, "Cuộc gọi Kakaotalk."

Lời này nói rất kỳ quái.

Mới vừa rồi nước tắm quá nóng, lòng bàn tay Seulgi hơi có chút nhiệt, nhìn chăm chú Joohyun, thế nhưng từ đáy mắt cuồn cuộn cảm xúc đọc ra một tia vị chua chua.

Từ từ...... vị chua?

Seulgi lấy di động, phát hiện quả nhiên có người gọi Kakaotalk, khi mặt cô nhìn tới màn hình, lại hiển thị cuộc gọi.

Là lần trước Seulgi còn ở quê thêm người kia.

Seulgi ấn nút nghe, đầu kia nhanh chóng vang lên một giọng nam ôn nhuận thuần hậu, "Tiểu Kang sao? Là tôi, lần trước ở nhà cô chúng ta gặp qua. Cô còn nhớ rõ tôi không?"

Đối phương nói cũng đủ nhiều, Seulgi miễn cưỡng phân biệt ra hắn là nam nhân họ Choi gặp qua ở quê.

Hắn nói chuyện thân thiện làm Seulgi hơi cảm thấy không khoẻ, nhíu mày, hỏi: "Có việc sao?"

"Cũng không có việc gì, chính là lần trước gặp cô cảm thấy người khá tốt, muốn cùng cô kết bạn. Tôi gần nhất muốn tới Seoul đi công tác, cô có rảnh không? Chúng ta có thể gặp một lần."

Joohyun thẳng thắn đứng ở đối diện, chọn mi, như cũ lẳng lặng mà nhìn Seulgi.

"Ngại thật, tôi gần nhất có chút bận, cũng không thích kết bạn."

"A?" Nam nhân hiển nhiên có chút không nghĩ tới Seulgi sẽ nói như vậy, có chút thất vọng, lại vẫn nhịn không được hỏi: "Tiểu Kang như thế nào không trả lời tin nhắn của tôi, có phải tôi ngày đó nơi nào chọc cô không vui?"

"Tôi năm nay sắp 30, cũng không cùng con gái tiếp xúc qua, người nhà bạn bè đều nói tôi là đầu gỗ. Nếu là nơi nào nghĩ sao nói vậy chọc cô không vui, mong cô thông cảm, tôi cũng nhất định sẽ sửa."

Lời này nói đâu giống bộ dạng không thông suốt?

"Chúng ta có thể gặp mặt không? Tôi rất muốn tìm hiểu cô."

Seulgi bên tai dán điện thoại, đôi mắt lại nhìn chăm chú Joohyun, nói: "Xin lỗi, công việc tôi rất bận, bình thường thời gian còn lại đều dùng để ở cùng người yêu, không rảnh gặp người khác. Hiện tại đã khuya, chúng ta gọi điện thoại cô ấy sẽ ghen."

Nói xong, Seulgi liền quyết đoán ngắt điện thoại.

Hành lang thực an tĩnh, chỉ có tí tách tiếng nước vang trong phòng tắm.

"Hắn...... Chính là lần trước người chị gặp qua kia."

"Nghe ra tới."

"Em cùng hắn chưa nói qua mấy câu."

"Cũng nghe ra tới."

"Vậy chị làm gì nhìn em như vậy?" Seulgi mặc dù không có làm cái gì, nhưng mạc danh mà bị ánh mắt Joohyun nhìn chăm chú đến chột dạ.

"Bạn gái quá ưu tú, người theo đuổi chắn đều ngăn không được, suy nghĩ làm sao bây giờ."

"Em không phải cự tuyệt rồi sao, không có bất luận tai hoạ ngầm nào cả, yên tâm đi."

"Đúng, A Seul xử lý rất tốt. Nhưng người yêu của em vẫn ghen tị, làm sao bây giờ đây?"

Nhiệt độ trên người Seulgi đã hoàn toàn giảm xuống, nhưng lông mi vẫn còn hơi ẩm ướt, khi liếc lên, tầm mắt đã mờ mịt, càng giống Joohyun ở trước mặt, như một con hồ ly đang gác đuôi trên lưng.

Seulgi ngửa đầu hôn môi Joohyun, "Vậy...... An ủi chị một chút?" Hôn xong, Seulgi nhìn di động pin không nhiều lắm, tính về phòng để sạc.

"Hôn xong liền chạy sao?" Joohyun nắm cổ tay Seulgi, lòng bàn tay đè nặng đường cong tinh tế, đem người đè ở trên vách tường, "A Seul, em như vậy không ngoan, sẽ bị trừng phạt."

Cặp mắt đen như mực lóe quang, áo ngủ mỏng manh không ngăn được lạnh lẽo từ vách tường, Seulgi ngửa đầu, hỏi: "Chị muốn thế nào?"

Đôi môi đỏ mọng của Joohyun khẽ mím lại, cổ họng lăn lộn, cả đường cong trắng nõn lộ ra dục vọng khó tả.

Đã biết rõ cố hỏi, Joohyun cũng đi theo giả ngu giả ngơ, "GoPro chuẩn bị tốt, tôi đã bắt đầu gấp không chờ nổi mà chuẩn bị vì nghệ thuật hiến thân."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro