➎➎

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jung Sojung xóa bài share phảng phất lộ ra cái gì.

Nhưng mọi người trước sau tìm không ra cô ta cùng Seulgi có cái gút mắt gì, mãi đến khi có một cái tài khoản marketing khác thả ra hình ảnh.

Hình ảnh có một nữ nhân cao gầy cầm ô, thẳng thắn đứng trong đêm mưa, bên cạnh một nữ nhân tóc dài khác gắt gao dựa vào.

Từ mười ngón tay đan trong tay có thể nhìn ra bọn họ có quan hệ thân mật.

Tài khoản marketing nói: Chân trước chân sau, đều hiểu.

Không mất nhiều thời gian để các bản thảo thông báo của Jung Sojung mọc lên không ngừng như nấm sau cơn mưa xuân , vô cùng vô tận xông ra.

Cô ta ban đầu chính là "Chúng tinh phủng nguyệt tiểu công chúa", thêm thắt các loại chi tiết, xây dựng ra cô cùng cái mối quan hệ của Bae Joohyun cùng Park Sooyoung thật sự rất quen thuộc.

Nửa tháng trước cùng Park Sooyoung ăn cơm.

Ba tháng trước Bae Joohyun đến thành phố Bejing thăm bệnh cô.

Nửa năm trước tham gia xx tiệc đính hôn.

......

Cuối cùng còn có người thả ra Jung Sojung đã từng học cùng trường với bọn họ, càng đạt được xưng hô "Tiểu thanh mai".

Sự tình phát triển đến bước này, các fan sớm đã "Trong lòng biết rõ ràng", chạy vọt tới dưới fanpage Seulgi chửi rủa.

【 nửa năm trước lúc cô t xé nhau cùng bạn gái cũ tôi đã không có hảo cảm rồi, hiện tại khi dễ đến chị gái chúng tôi, ha ha, khinh chúng tôi Jung gia không có ai đúng không? 】

【 cho nên Seulgi thật là bị nhằm vào sao? Cô lập là hành vi của học sinh tiểu học. 】

【 đồng tính luyến ái tôi không phản đối, nhưng cái quần thể này có thể nhỏ thuốc nhỏ mắt hay không?】

【 không trùng hợp như vậy chứ? Gần nhất ăn dưa ăn nhiều không dám dính dáng, chờ Kang Seulgi đáp lại rồi lại nói. 】

【+1 hiện tại dưa xoay ngược lại quá nhiều, thật sợ chiến đội bị vả mặt, vẫn là chờ hai bên đáp lại đi. 】

【 thật khôi hài, chị Sojung bởi vì cô ta bị mắng nhiều như vậy, nếu là giả ai lại tự đi tìm mắng mỏ chứ? 】

【 chuột cống ngầm chính là hèn mọn như thế, bạn bè nhiều năm cũng xa lánh, chờ mong cô ta bị bỏ rơi một phen. 】

【 kỳ thật có một nói một, tôi còn rất thích hai người kia. Bọn họ nhan sắc nghịch thiên được không. 】

【 lầu trên điên rồi đi? Lớn lên đẹp có ích lợi gì, trái tim dơ bẩn, ai muốn thích một con rắn độc. 】

Đồn đãi vớ vẩn luôn có thể truyền bá nhanh, như là có cổ lực lượng ở sau lưng chống đỡ, làm trận này giằng co một đoạn thời gian rất dài.

......

Đêm.

Joohyun ngồi ở trên ghế, trên màn hình máy tính hiển thị cảnh tượng mô phỏng của trò chơi nào đó.

Đúng vào lúc này, di động bên cạnh rung lên.

Joohyun liếc mắt một cái nhìn màn hình.

"Có việc?"

"Joohyun, em có quấy rầy chị ngủ không?" Giọng Jung Sojung khàn khàn suy yếu, giọng mũi rất nặng, xác thật là bộ dáng sinh bệnh nặng, "Chuyện chập tối hôm nay, không biết chị có thấy hay không."

Cô ta khụ thật mạnh hai tiếng, thanh âm như chỉ có hơi thở đang chống đỡ, "Đây không phải ý của em, người đại diện giúp em quản lý tài khoản không cẩn thận xóa nhầm."

"Joohyun, tiểu Kang sẽ không trách em chứ?"

Joohyun đem máy tính đóng lại, mặt mày như là bị mưa phùn bao phủ, thâm thúy lãnh đạm, không chút khách khí mà nói: "Chẳng lẽ không nên?"

Jung Sojung bị nghẹn.

Một lát, cô ta tựa như thở dài: "Là em không nhắc nhở người đại diện, tiểu Kang muốn trách xác thật là nên, Joohyun chị giúp em cùng cô ấy nói tiếng xin lỗi đi."

"Ý em......"

Jung Sojung đang nói đột nhiên bị một âm thanh sột soạt đánh gãy, theo sau một âm thanh ngọt thanh lãnh đạm vang lên: "Không cần phiền toái, chị đang ở bên cạnh em ấy."

Điện thoại trầm mặc vài giây.

"Tiểu, tiểu Kang?"

Seulgi không đáp lại cô ta, vang lên ngược lại là tiếng Joohyun: "Quấy rầy không đến chị, nhưng sẽ quấy rầy đến bạn gái chị. Về sau không có việc gì đừng gọi điện thoại."

Âm ngắt điện thoại thực ồn ào chói tai.

Ồn ào đến Jung Sojung hận không thể đem điện thoại từ cửa sổ quăng ra ngoài.

Cô đứng ở bên cửa sổ, nhìn đám mây phiếm vầng sáng ánh trăng, ánh mắt trở nên ám trầm, nhưng thực mau lại quy về bình tĩnh.

Trận bạo lực mạng này thanh thế to lớn xác thật là đến từ tay cô ta.

Việc này đối với cô ta nói cũng không phải một việc khó.

Trong giới bởi vì dư luận trên mạng mà chống đỡ không được, hậm hực thành tật có khối người, huống chi Seulgi chỉ là người ngoài giới chưa từng trải qua?

Có một thì có hai, cô có thể thành công một lần, chỉ cần tìm đúng cơ hội là có thể tiến hành lần thứ hai.

Chờ ngày nào đó Kang Seulgi tinh thần tan vỡ, tất nhiên sẽ từ bên người Bae Joohyun rời đi.

Ý nghĩ như vậy làm Jung Sojung cảm nhận được cảm giác nóng bỏng trong lòng, nhưng phần nóng bỏng này không có thể ấm áp nàng bao lâu liền nguội lạnh.

Sáng sớm hôm sau.

Seulgi đăng một bài viết: Đều là việc giả dối hư ảo, tôi cùng Jung tiểu thư không thân.

Các fan cảm thấy Seulgi hoàn toàn đang tránh nặng tìm nhẹ, không thân cùng việc cô cô lập Jung Sojung, làm hại người ta sinh bệnh nặng hoàn toàn là hai việc khác nhau.

Kết quả không đợi bọn họ túm lên bàn phím, Joohyun cũng chia sẻ: Không thân.

Ngay sau đó, tất cả những người bị nói là đem Jung Sojung coi như đầu quả tim sủng đều chia sẻ bài viết này, giống Joohyun lời ít mà ý nhiều: Không thân.

Gần nhất Jung Sojung rất chăm chỉ mua bản thảo, không phải diễm áp cái này chính là chân dẫm cái kia, dẫn tới fans các nhà cùng người qua đường hảo cảm đều không tốt, nhìn thấy vả mặt rầm rộ như vậy, tức khắc hết sức vui mừng.

【 cười chết, rốt cuộc gặp báo ứng rồi? 】

【fans jsj còn không biết xấu hổ nói bạn gái chính quy của ai khác ghê tởm, nhà các người lật xe đi. Còn LUP tiểu công chúa à, cười vang mọi người trong nhà. 】

【 tôi xem jsj tốc độ mạng không chậm, người ta chân trước mới vừa tung hắc liệu, cô ta sau lưng liền xóa bài share, hiện tại như thế nào không lên tiếng? 】

【 cô ta không thể cho mọi người thời gian để viết bài PR? 】

【 miệng các ngươi sao mà ác độc như vậy, Sojung cố lên, chờ phía chính chủ. 】

【 không phải chứ, lúc các người mắng Seulgi như thế nào không cảm thấy ác độc? Công chúa bạo lực mạng cùng đám gà mắt mù của cô ta, 666, các người nhất định phải trói chặt đó. 】

【đỉnh thật sự, tôi thật muốn tự chọc hai mắt. Fans của Moon Jisung sập phòng tôi muốn làm fan đồng tính, kết quả vẫn sập. Có còn ai bình thường không? 】

【 jsj dát vàng lên mặt cũng không phải việc một ngày hai ngày, hiện tại bởi vì Kang Seulgi các đại lão đều ra làm sáng tỏ, tê....... 】

【 vừa nói vậy cũng được ăn đường rồi 233, thanh lãnh đạm bạc tổng tài x nhu nhược ngọt mềm kiều thê, còn không ngọt? 】

【 các người đều phát hiện quá muộn. Làm người chơi lâu năm của nguyên thủy ngắm bắn, tôi đã sớm nghĩ ra rồi. Công ty của Kang Seulgi gọi là ThinkJ, nguyên thủy cho nàng thiết kế nhân vật đặt tên Violet, này rõ ràng chính là ở trong tối chọc chọc show ân ái! 】

【 quá tuyệt vời, mau, mau viết!! 】

Seungwan càng là trực tiếp, chia sẻ bài đăng của Seulgi viết: Nhớ thương người khác cũng chướng mắt người.

Chuyện này tức khắc khiến cho tình thế trở nên vi diệu, cư dân mạng càng là tận hết sức lực trào phúng Jung Sojung.

Buổi chiều, page của Jung Sojung bị trực tiếp quét sạch, ekip ra mặt tạ lỗi.

Trò khôi hài rốt cuộc hạ màn, chuyện này giống như là dấu vết cuối cùng của ngày mùa hè tồn tại, gió to, mùa thu đến, Jung Sojung giống mặt trời nóng bức chói chang, biến mất ở ngày mùa thu tiêu điều.

Thật lâu thật lâu về sau, Seulgi nghe Seungwan đề cập qua một lần, Jung Sojung bị LUP hủy hợp đồng, bị một công ty nhỏ chuyên áp bức bóc lột nghệ sĩ tiếp nhận, trên màn hình cũng không còn có hình ảnh của cô ta.

......

Tết Nguyên Đán.

Tất cả công việc ở địa chỉ mới đều đã thỏa đáng, Seulgi thừa dịp cuối tuần đem phòng làm việc dọn qua.

Gần nhất J&S cùng ThinkJ Hàn phục liên hợp làm hoạt động, ThinkJ vốn dĩ đã có khách hàng cơ sở, hơn nữa có Seungwan mở rộng, hiệu suất còn tính không tồi.

Seungwan gần đây thật sự rất bận, chị Kwon sắp xếp rất nhiều hoạt động cho cô, hành trình đuổi xong cũng thực có tình người thả cho cô nghỉ ba ngày.

Seulgi đang cùng các phân xưởng hợp tác sắp xếp kỳ nghỉ, Seungwan hứng thú hừng hực mà từ LUP chạy đến ThinkJ.

Cô nhìn Seulgi trước mắt ô một tiếng, thở dài: "Kang bảo nhi, thân thể là cách mạng tiền vốn, cậu tiêu hao quá mức thân thể của mình như vậy không thể được."

Seulgi cảm giác sâu sắc tán đồng: "Cho nên tớ gần đây nấu cẩu kỷ để vào bình giữ ấm."

"Nhưng cậu thả lỏng tinh thần đi," Seungwan kéo ghế dựa hướng bàn làm việc, chống mặt bàn xem nàng, "Từ lần trước chúng ta đi ngâm suối nước nóng, cậu đã bao nhiêu lâu không đi ra ngoài chơi rồi? Tinh thần căng chặt bất lợi với việc sáng tác."

Seungwan nói được đạo lý rõ ràng.

Seulgi vặn mở bình giữ ấm, uống miếng nước, buồn cười mà nhìn về phía Seungwan: "Cậu lại muốn đi nơi nào chơi?"

"Cái gì gọi là lại? Công ty tớ Nguyên Đán làm cái rút thăm trúng thưởng, tớ rút trúng du xuân Nguyên Đán ba ngày, có thể mang một người nhà, vé máy bay cùng phí dừng chân đều do công ty trả."

Ngày đó Seungwan mới từ hiện trường hoạt động chạy về công ty, chị Kwon liền cầm đồ vật tới rút thăm trúng thưởng, Seungwan vốn chính là tùy tay rút, không ngờ thật sự trúng.

"Chỗ kia tớ xem rồi, cũng không tồi. Chúng ta lớn như vậy cũng chưa thấy qua tuyết chân chính, vừa lúc đi ngắm xem."

Seungwan vốn là có ý tưởng ngày nghỉ đi ra ngoài chơi, chỉ là tạm thời còn không xác định muốn đi đâu, vừa lúc trúng thưởng, ít nhất cho cô một cái đích đến.

Seungwan từ trước đến nay không thích một mình đi du lịch, cho nên hầu như là Seulgi đi cùng cô.

Như là nghĩ tới cái gì, Seungwan bổ sung: "Bae tổng nhà cậu muốn cùng đi hay không? Vừa lúc coi như hưởng tuần trăng mật trước."

"Tớ trở về hỏi chị ấy một chút."

Hiện tại hai người ngẫu nhiên sẽ ở nhà đối phương qua đêm, ngày hôm sau đưa đối phương đi làm.

Ban đêm về nhà, Seulgi đem đề nghị đi ra ngoài du lịch của Seungwan nói cho Joohyun, hỏi: "Chị có muốn đi không?"

Nói đến cũng kỳ quái.

Seulgi từ trước đến nay đối với việc đi ra ngoài du lịch cũng không cảm thấy hứng thú, nhưng nhìn đôi tay tinh tế trắng nõn kia của Joohyun, bỗng nhiên liền sinh ra một ý niệm.

Nắm tay chị ấy.

Trải qua sơn xuyên hồ hải, đi chân trời góc biển, tìm một nơi xuân về hoa nở, bình phàm mà lãng mạn sống một phòng hai người ba bữa cơm bốn mùa sinh hoạt.

Joohyun lẳng lặng mà nhìn Seulgi, "Được đó."

Tết Nguyên Đán đi ra ngoài du lịch cứ như vậy được thống nhất, đêm 31, mấy người gặp mặt tại sân bay Incheon.

Làm Seulgi cùng Seungwan không tưởng được chính là, Park Sooyoung cũng chậm rãi mà kéo theo valy đi tới.

Cô vuốt tóc quăn một phen, đầu tiên là nhìn thoáng qua Seungwan, rồi sau đó nói: "Kỳ nghỉ của tôi cũng rất nhàm chán, A Seul, các người sẽ không để ý thêm một người chứ?"

Tới cũng tới rồi, chẳng lẽ còn có thể đuổi cô trở về?

Seulgi cùng Seungwan cho nhau một cái liếc mắt, nói: "Không có việc gì, người nhiều cũng náo nhiệt."

Đôi mắt Sooyoung hơi cong, mắt đào hoa đa tình liễm diễm, "A Seul thật tốt, các chị em quả nhiên không uổng công thương yêu."

Nói xong, cô hướng Seulgi dựa qua, không ngoài ý muốn bị Joohyun chặn lại, ánh mắt nhàn nhạt nói: "A Seul sợ nóng."

Xuy.

Sooyoung dừng động tác, đáy lòng nhẹ a, ánh mắt không tự giác mà nhìn về phía Seungwan, nhận thấy được Seungwan đang tránh đi tầm mắt của mình, ánh mắt không khỏi ám ám.

Bốn người lần này đích đến là Alaska.

Máy bay đáp đất cũng đã là buổi tối.

Joohyun mướn tài xế, phụ trách chở bọn họ đi lại mấy ngày nay.

Điểm dừng chân là một ngôi làng mới của người dân nhập cư địa phương, chú trọng phát triển du lịch, chung quanh có dân ở, nhưng Seulgi rất muốn trải nghiệm một chút toát la tử.

Toát la tử ngoại hình rất giống lều trại, dùng hoa mộc dựng lên, bên ngoài bọc da hươu, đứng lặng trong mênh mang tuyết lớn, rất có loại cảm giác lãng mạn cổ tích.

Seoul là thành phố phương Nam, mấy năm trước có một hồi mùa đông nhiệt độ hiếm có đạt tới âm độ, rơi chút sương tuyết, không đợi Seulgi kịp vui vẻ, liền ngừng.

Đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy được tuyết chân chính.

Người đối với sự vật mới lạ luôn luôn bảo trì nhiệt tình, đơn giản ăn qua cơm chiều, Seulgi toàn bộ võ trang, mặc xong quần áo cùng ủng tuyết, lôi kéo Joohyun đi ra ngoài xem tuyết.

Lúc này ánh mặt trời tối tăm, bốn phía là rừng cây bạch dương, chân đạp lên trên nền tuyết sẽ có tiếng vang "Kẽo kẹt" "Kẽo kẹt" , che dấu âm thanh tuyết rơi xuống.

Ánh sáng màu cam chiếu sáng con đường dài vô tận, màu trắng chói lọi lại có thêm một chút màu sắc.

Rừng bạch dương rất cao, xung quanh vùng đất này bao phủ bởi màu trắng, khi ngẩng đầu lên sẽ có cảm giác bàng hoàng không thể kiềm chế.

Mênh mang trong trời đất, cô có thể nắm lấy chỉ có người bên cạnh.

Đôi mắt Seulgi xoay chuyển bốn phía, nhỏ giọng hỏi: "Không phải nói bên này có thể nhìn thấy tuần lộc sao?"

Joohyun giơ tay chỉ chỉ chỗ sâu trong rừng, chỉ thấy bên kia quả nhiên có mấy đầu tuần lộc đang không nhanh không chậm mà hướng tới hai người, Joohyun lại chỉ nhìn Seulgi.

Bông tuyết nhỏ vụn dừng trên lông mi, tròng mắt Joohyun có vẻ càng thêm đen nhánh, lộ ra một loại ánh sáng kiên định, nói: "Lâm thâm khi thấy lộc, mộng tỉnh khi gặp người, mọi sự chờ đợi đều thành hiện thực."*

*bài thơ Thăm Đới Thiên Sơn đạo sĩ bất ngộ của Lý Bạch

Ngực Seulgi ấm nóng đến lợi hại.

"Em cũng vậy." Seulgi nói.

Tuần lộc từ trong rừng đi đến ven đường liền ngừng lại, cúi đầu thực ngon mà nhai tuyết.

Seulgi có chút kinh ngạc, "Chúng nó...... Còn ăn tuyết?"

Joohyun gật đầu: "Ừ, chúng nó mùa đông sẽ ăn cái này."

Seulgi có chút trì độn hỏi một vấn đề với cái người phương Nam: "Có hương vị sao?"

"A Seul có thể thử xem."

Bầu trời tinh tế tuyết chậm rãi rơi xuống, muốn nếm thử cũng là việc rất đơn giản.

Nhưng --

Seulgi nhìn thoáng qua Joohyun.

"Được, em thử xem."

Seulgi hơi hơi nhón chân, hôn lấy lông mi Joohyun, lông mi cô nồng đậm nhỏ dài, sương tuyết ở trên môi tan chảy có loại cảm giác nói không nên lời.

Thực kỳ diệu, cũng thực dễ dàng làm người nghiện.

Bae Joohyun ngũ quan thực lập thể, có không ít sương tuyết dính trên mặt, Seulgi một chút đi xuống, dùng nhiệt độ cơ thể hòa tan da thịt lạnh băng của cô.

Gió lạnh ở trong rừng ồn ào náo động, bên tai Seulgi lại chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của Joohyun, hỗn loạn lại hữu lực, như là tường thành có thể chống đỡ phong tuyết.

Bông tuyết dừng ở phía trên môi đỏ, tan chảy ở đầu lưỡi, vốn dĩ vô sắc vô vị bỗng nhiên nhiễm một tầng mật ý.

Joohyun gắt gao mà chế trụ cổ Seulgi, hôn sâu hơn một chút.

Giữa băng thiên tuyết địa, Seulgi lại cảm thụ không thấy một tia rét lạnh, ngược lại nóng đến sắp hòa tan, hai tay trên cổ, bên hông lực đạo thực mạnh, như là muốn đem mình bóp nát.

Nhiệt liệt tình tố không bị tuyết lớn mai một, ngược lại càng mãnh liệt.

Seulgi có thể cảm nhận được hô hấp của mình đang gia tốc.

Đột nhiên, bên hông như là bị cái gì đâm một cái, cô cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một con tuần lộc nhỏ, lộc cộc mở to hai con mắt nhìn hai người họ.

Lại giương mắt nhìn qua, ven đường mấy con tuần lộc đang nhai tuyết cũng đã sớm dừng lại, động tác không có sai biệt nhìn chằm chằm.

"......" ( Tuần lộc mà bắt ăn cơm tró là sao 🤣)

Mặc dù biết tuần lộc sẽ không hiểu bọn họ đang làm cái gì, nhưng bị vài đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm, Seulgi vẫn là xấu hổ không thôi, vội buông lỏng Joohyun.

"Tuyết rất ngọt," Joohyun như đang hồi tưởng, cảm thấy có chút tiếc nuối khi vuốt ve bộ gạc của tuần lộc, "Nhưng những thứ nhỏ nhặt này không ngọt ngào chút nào."

Không có mắt thưởng thức.

Đi vòng vèo trở về, tuyết đã ít đi một chút.

Seulgi vươn tay bắt một bông tuyết, đông lạnh đến bàn tay cô đỏ bừng, Joohyun lập tức nắm lấy tay Seulgi, bỏ vào trong túi mình, "Đừng để bị lạnh."

Joohyun đến hôn cũng đều là quy quy củ củ mà hôn, nơi nào nỡ để Seulgi có một chút không tốt?

Seulgi cũng tùy ý Joohyun cầm tay mình, đôi mắt nhìn chằm chằm Joohyun vài giây.

Tuyết rơi sẽ không có ngôi sao, nhưng Seulgi lại như cũ thấy được một ngôi sao lấp lánh nhất.

Seulgi rũ mắt, đột nhiên hỏi: "Bae Joohyun, chị còn nhớ rõ lần trước ở nhà em nhìn thấy bài thơ kia không?"

"Nhớ rõ."

Joohyun nắm tay Seulgi chặt hơn.

"Từ trước giờ em luôn cho rằng độ ấm thích hợp, bốn mùa như xuân cho dù xuân ấm hoa nở. Nhưng hiện tại ở băng thiên tuyết địa, em cũng có thể cảm nhận được ấm áp."

"Em nghĩ, chị chính là xuân ấm hoa nở của em."

"Em muốn sống thật tốt."

"Cùng chị."

Lông mi Seulgi chấn động rớt xuống một chút tuyết, cô nghiêm túc mà nhìn chăm chú Joohyun, nói ra lời trong lòng cân nhắc hồi lâu, chôn giấu hồi lâu.

Joohyun không nói gì, Seulgi lại có thể cảm nhận được trong túi, có bàn tay nóng bỏng tay đang thưởng thức ngón tay mình, cuối cùng, móc lấy ngón áp út.

Seulgi đụng phải một đôi mắt giống như ngân hà cuồn cuộn, chỉ nghe Joohyun nói: "A Seul, em nguyện ý gả cho tôi, hoặc là nói, cưới tôi không?"

Trong cổ họng không cẩn thận hít vào một ngụm khí lạnh, đâm vào làm đau yết hầu Seulgi, cô vẫn chịu đựng, sung sướng mà kiên định nói.

"Nguyện ý."

Từ trong gió tuyết, dấu vết dấu chân thật dài trên nền tuyết lưu lại, bị ánh đèn màu cam kéo lớn lên, bóng dáng dừng ở bên trên, ôn nhu lại kiều diễm.

Sẽ không có người biết bọn họ từng ở trong rừng tuyết hôn môi, bị tuần lộc quấy nhiễu, ưng thuận lời hứa bình phàm mà lãng mạn.

- CHÍNH VĂN HOÀN -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro