🅟🅝 ➊

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết rốt cuộc cũng ngừng rơi.

Seungwan đang ở trong phòng cầm di động livestream, sau khi kết thúc, chị Kwon lập tức gọi điện thoại đến.

Cô cất tấm vải đen làm bối cảnh phía sau, buông tay nói: "Chị Kwon, em chỉ đi xa nhà một chuyến, chị liền quan tâm em như vậy à."

Chị Kwon trợn mắt xem thường, trầm giọng nói: "Park tổng cùng em đi?"

"Không phải cùng en, là cùng Bae tổng, em nào có mặt mũi lớn như vậy mời được đại Boss ?"

Lúc trước Park Sooyoung sẽ thường thường thể hiện ý tốt đối với mình, Seungwan mới đầu còn không rõ, mãi đến khi phát hiện tâm tư của Bae Joohyun đối với Seulgi, lúc này mới hiểu ra Park Sooyoung là đang giúp bạn tốt truy thê.

Đối phương không có ác ý, mình còn có thể đạt được lợi ích, Seungwan cũng không để ý Sooyoung thường thường đến bên mình có phải để tìm hiểu tình huống hay không.

Cho đến đêm đó --

Đôi mắt Seungwan rũ rũ, nhìn về phía hoa văn trên sàn nhà gỗ, hiện tại hồi tưởng lại vẫn rất xấu hổ.

Chị Kwon nói: "Mặc kệ bởi vì ai mà đi, tóm lại hai ngươi hiện tại ở một chỗ, em thu lại tính tình, cùng Park tổng quan hệ tốt có biết hay không?"

"Chị bên này đang bàn bạc công việc năm sau cho em, đừng để đứt gánh giữa đường."

Đối mặt với sự dụ dỗ ân cần của chị Kwon, Seungwan lại đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, bên tai chị Kwon tựa hồ còn nói thêm câu:

"Đúng rồi, chị nghe nói bọn họ sẽ có một đoàn đội blogger quay chụp vlog du lịch qua đó, em chú ý chút......"

Seungwan một chữ cũng không lọt tai, có lệ gật đầu: "Đã biết."

Cúp điện thoại, cô cầm lấy camera ra khỏi phòng, theo bậc thang đi lên trân sân phơi nhỏ.

Seungwan cùng Joohyun ở trong toát la tử ở đình viện, Seungwan đối với cái này không có hứng thú, ở phòng.

Seungwan hà hơi, mở ra camera, không ngừng tìm cảnh tìm góc độ, cuối cùng rốt cuộc bắt giữ một hình ảnh không tồi, ngón tay chuyển động điều tiết vòng sáng.

Ngay khi cô chuẩn bị bấm nút chụp, một khuôn mặt đột nhiên xuất hiện trong bức ảnh.

Một góc của mặt trăng cuối cùng cũng xuất hiện trong những đám mây dày và tuyết phủ trên những cây thông cao, sương giá càng tô điểm thêm màu sắc cho bữa tiệc lạnh giá này, bỗng nhiên xông tới một nữ nhân, tóc dài hơi ướt, làn da trắng nõn, ngũ quan thâm thúy.

Tiêu điểm dừng ở trên mặt cô ấy, che khuất cặp mắt kia, dẫn người ta tới vô hạn mơ màng.

"Park tổng?" Seungwan đem camera để xuống một chút, chú ý tới quần áo trên người Sooyoung thực mỏng manh, "Cô không lạnh sao?"

Sooyoung mặc trên người áo len cổ lọ bó sát, cho dù là mới từ trong phòng ra, người bình thường cũng sẽ chịu không nổi.

"Tôi ra xem bọn họ khi nào trở về."

Cánh tay Sooyoung giật giật, hút khí nói: "Đúng là có chút lạnh."

"Trở về mặc thêm quần áo đi."

"Cô có thể giúp tôi mặc không? Tay có chút đông cứng."

Seungwan chăm chú nhìn một lát, vẫn là đi theo Sooyoung vào phòng nàng, trong phòng có máy sưởi, so với bên ngoài hoàn toàn là hai thế giới.

Áo khoác lông dê của Sooyoung treo trên giá áo, Seungean giúp cô gỡ xuống, đi đến bên cạnh, mở miệng nói: "Cô muốn nói gì với tôi sao?"

Người bên cạnh tựa hồ có điểm kinh ngạc: "Cô đã nhìn ra?"

"Tôi không phải kẻ ngốc."

Sooyoung cố ý mặc như vậy ra ngoài, làm mình cùng cô ấy vào phòng, còn không phải là có lời không có tiện ở bên ngoài nói sao.

Là việc buổi tối ngày đó sao?

Seungwan không biết Sooyoung sau khi uống say rốt cuộc còn có ký ức hay không, mỗi khi thấy cô, bản thân sẽ có loại cảm giác chịu tội.

Thừa lúc say cắn người khác, xác thật không phải việc quang minh chính đại.

Sooyoung nhìn thẳng Seungwan: "Cô gần đây giống như đang trốn tránh tôi, tôi nhìn rất dọa người sao?"

"Không có."

Ngoài miệng nói không có, nhưng Seungean nhìn cũng không hướng phía mình nhìn một cái. Sooyoung thấp giọng, nói: "Tôi có chút lạnh, cô vẫn là giúp tôi mặc quần áo trước đi."

Sooyoung thẳng vòng eo, siết chặt cằm, đường cong cùng tư thái đều triển lộ thực tốt, ánh mắt ý bảo Seungwan.

Seungwan tiến đến phía sau lưng cô, thấy da thịt Sooyoung lộ ra bên ngoài đều đỏ bừng, nhịn không được hỏi: "Park tổng, cô có phải thường xuyên đi tham gia thảm đỏ vào mùa đông hay không? Tìm tôi thực dễ dàng, không cần thiết hy sinh lớn như vậy."

"...... Kỳ thật tôi cảm thấy vẫn ổn."

Còn gì mãn nhãn hơn khi nhìn thấy một người đẹp mảnh mai trong một mùa đông lạnh giá?

Khi đưa tay vén mái tóc mềm mại ướt át, cô nhìn thấy chiếc cổ thon gọn, trắng nõn kia.

Hẳn là một việc thực kích thích?

Sooyoung đỡ thân mình, lẳng lặng mà chờ động tác của Seungwan, không lâu, quả nhiên có một đôi tay chạm chạm bả vai cô.

Giọng nói đang chờ mong của Seungwan vang lên.

Chỉ nghe cô nói --

"Park tổng, tóc cô kết băng, không gỡ được."

"......"

......

Mùa đông du khách không nhiều lắm, buổi tối cũng không có gì chơi. Có điều đêm nay dù sao cũng là đêm giao thừa, địa phương vẫn chuẩn bị một cái hoạt động biểu diễn, gần nơi bọn họ ở.

Seulgi tắm rửa xong trở lại toát la tử, cả người lúc này mới như sống lại.

Đi bộ trên nền tuyết lãng mạn thì lãng mạn, nhưng phải trả giá.

Khó trách lãng mạn luôn cùng sinh mệnh móc nối, Seulgi trong lòng âm thầm chửi bậy.

Buổi tối không có việc gì làm, cô chán đến chết lướt video, vừa lúc lướt đến một đoạn ngắn Vườn Sao Băng , đêm giao thừa pháo hoa nổi lên bốn phía, Gu Jun Pyo nương pháo hoa nói ra tình cảm với Geum Jan-di.

Seulgi cũng không thích xem phim thần tượng, nhưng nhìn cái này, trong đầu lại khống chế không được hiện ra mặt Joohyun.

Đúng lúc này, Kim Taeyeon bỗng nhiên gọi video tới.

Trên màn hình rất nhanh nhảy ra non nửa khuôn mặt của Kim Taeyeon, trên mặt trang điểm vô cùng đậm, đôi mắt híp nói: "Hai người này tiểu không lương tâm tính toán khi nào trở về?"

Mới vừa tắm rửa xong miệng có chút khô, Seulgi ừm một tiếng, đứng dậy đi rót nước, trong miệng trả lời: "Mùng 3 trở về, cũng ở không được bao lâu."

Cuối năm sẽ rất bận, đặc biệt là bản beta của Trí mạng đêm tối đầu tháng 2 sẽ chính thức ra mắt, vừa lúc gặp cửa ải cuối năm, Joohyun cũng sẽ rất bận, cho nên Seulgi mới có thể nghĩ ra Nguyên Đán cùng nhau đi du lịch.

Một số người có nhiều thời gian cho kỳ nghỉ, khó được ra tới một chuyến cũng không muốn quá khẩn trương.

"Mùng 3?" Giọng Kim Taeyeon tựa hồ có điểm thấp, một lát, cô nói: "Được, Seulgi, ngày kia chị phải rời khỏi Seoul."

"Đi đâu?"

Seulgi trong tay cầm một ly nước, không biết có phải do ánh đèn hay không, đôi mắt cô còn sáng hơn nước trong ly.

Kim Taeyeon dùng tay đè đè mí mắt, cười nói: "Còn có thể đi đâu, cuối năm đi ra ngoài du lịch."

Bên ngoài có âm thanh tuyết đọng từ trên cây rơi xuống dưới, Seulgi hỏi: "Khi nào trở về? Trở về em mời chị ăn cơm."

"Em có biết rằng TV thường nói những điều như thế và không bao giờ quay lại không?"

Kim Taeyeon khóe môi cong lên, giọng nghe có chút buồn bã, "Hẳn là...... rất nhanh? Không cần quá nhớ thương chị."

Seulgi như suy tư gì gật đầu: "Trở về nói cho chúng em biết."

"Được."

Kim Taeyeon nghe thấy Seulgi bên kia lại có tuyết rơi xuống, vừa muốn hỏi Seulgi chơi vui vẻ không, bỗng nhiên có giọng nữ xa xa đang kêu tên Seulgi.

Là bạn gái em ấy.

Cô nhận ra được giọng nói này.

Trên màn hình mắt Seulgi sáng rực lên, Kim Taeyeon ngẩng đầu, từ cửa sổ sát đất nhìn về phía không trung, cặp mắt kia so với ngôi sao trên bầu trời còn sáng hơn, lại không thuộc về cô, cũng không vì cô lóng lánh.

"Năm mới vui vẻ."

Kim Taeyeon thấp giọng nói một câu, cúp điện thoại.

Toát la tử, Seulgi nhấp một ngụm nước, nhìn Joohyun từ bên ngoài đi vào, trên người mang theo hương sữa tắm thanh đạm, còn có chút gió tuyết lạnh thấu xương.

Bae Joohyun rất đẹp.

Seulgi từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Joohyun đã rõ ràng nhận thức được, mọi người thường nói cái gì tốt đẹp xem lâu rồi cũng sẽ nhàm chán, nhưng cô nhìn Joohyun lại vĩnh viễn sẽ cảm thấy kinh diễm.

Ở trong phòng đợi thật sự không thú vị, Seungwan gọi mấy người tụ tập lại, mua chút rượu đồ ăn vặt, ở trong đại sảnh đánh bài poker.

Seungwan giỏi chơi trò chơi, nhưng bài đánh thật sự rất tệ, trên mặt dán đầy giấy màu trắng dài, khổ một khuôn mặt nói: "Quá đáng, nguyện vọng năm mới của tớ chính là có thể thắng một phen, bằng không năm sau chẳng phải là thua cả một năm sao?"

Sooyoung giật nắp lon, cười nói: "Nếu không đấu địa chủ đi, tôi giúp cô?"

Tuy rằng tầm mắt đã bị chắn hơn phân nửa, Seungwan còn có thể liếc thấy động tác của Sooyoung, "Park tổng vẫn nên uống ít đi."

"Tửu lượng của tôi cũng không tệ như vậy."

Ba người không ai đáp lời này của cô.

Sooyoung uống một ngụm, quay đầu nhìn về phía Seulgi, cười tủm tỉm hỏi: "A Seul, nguyện vọng năm mới của cô là gì? Hái sao hay là sờ mặt trăng, mau nói ra, làm Bae Joohyun năm sau sợ hãi cả một năm."

Joohyun lạnh lạnh mà liếc nhìn cô một cái: "Cậu là muốn ngủ ngoài đường cả một năm?"

"Xã hội văn minh cấm đe dọa, A Seul cô mau quản," Sooyoung đem lon bia uống hết, dịch đến bên Seungwan bên cạnh, nói: "Nào, đấu địa chủ, tôi không tin hai ta nông dân đấu không được các người vạn ác đại tài chủ."

Buổi tối 11 giờ rưỡi biểu diễn bắt đầu, âm thanh vừa múa vừa hát thực vang dội, theo sau lác đác lưa thưa mà vang lên tiếng pháo hoa.

Sooyoung thực không có chừng mực mà lại uống say.

Seulgi cũng uống không ít, nhưng còn có thể duy trì một chút thanh tỉnh. Seungwan đỡ Sooyoung, nhìn Joohyun: "Bae tổng, hai người đi xem đi, tôi đỡ cô ấy trở về."

"Được."

Khi hai người sắp sửa đi ra cửa, bên ngoài tiếng pháo hoa bắt đầu trở nên dày đặc, Joohyun nghiêng đầu nhìn nàng, thấp giọng hỏi: "A Seul, nguyện vọng năm mới của em là cái gì?"

Seulgi thật vất vả mới nghe rõ lời Joohyun nói.

Seulgi nhìn chằm chằm đôi môi của Joohyun ở dưới ánh đèn có vẻ càng thêm hồng nhuận, đầu óc có điểm say, ghé vào bên tai Joohyun nói: "Cách thời điểm sang năm mới mười giây hôn chị, như vậy chúng ta sẽ hôn cả một năm."

Nghe xong, biểu tình của Joohyun trở nên có điểm kỳ quái.

Seulgi nói chuyện thở ra tất cả đều là vị cồn dày đặc, cô híp mắt xem Joohyun: "Sao lại nhìn em như vậy?"

"Chúng ta xem một lát rồi trở về đi."

"Làm sao vậy?"

Joohyun bám vào bên tai Seulgi, đầu lưỡi nóng âm cọ vành tai Seulgi, nói: "Tôi muốn làm cả một năm."

Có lẽ là do pháo hoa quá vang, ngực Seulgi đột nhiên bắt đầu phát rung, từng cái thẳng lên não.

Hai người họ đi đến bên ngoài toát la tử, bầu trời vốn dĩ tối đen đã bị pháo hoa bốn phương tám hướng làm sáng rực như ban ngày.

Bởi vì điểm phóng khoảng cách quá gần, ngẩng đầu lên phảng phất những cái đó từ bầu trời nện xuống.

Bốn phía thực trống trải, tiếng pháo hoa vang tận trời, căn bản nghe không được âm thanh khác.

Seulgi nhịn không được nhìn sườn mặt Joohyun, gương mặt trắng nõn ánh sáng pháo hoa lộng lẫy, trong đầu nàng bỗng dưng hiện lên phân cảnh Vườn Sao Băng.

Đem mặt chuyển hướng bầu trời, hét lên một cách thành kính: "Bae Joohyun, em yêu chị."

Âm thanh bị bữa tiệc trên bầu trời cắn nuốt che giấu.

Theo sau Seulgi cảm nhận được tay mình bị lôi kéo, ngẩng đầu nhìn lại, vừa lúc đâm vào đôi mắt Joohyun. Mặt mày cô thâm thúy, lúc nhìn chăm chú người khác rất có lực.

Bên tai Seulgi đột nhiên vang lên câu nói của Joohyun mới vừa rồi "Làm cả một năm", trên mặt không biết là bởi vì say hay là bởi vì xấu hổ, nóng bỏng như lửa, ghé vào bên tai Joohyun nói: "Lúc này mới vừa xem thôi."

"Chờ một lát, không vội."

Joohyun đem tay trái một lần nữa thả lại trong túi.

Seulgi ngẩng lên khỏi bả vai của Joohyun, động tác quá nhanh khiến đầu cô lắc lư dữ dội, chóng mặt càng thêm trầm trọng.

Vừa mới nãy mình nói gì?

Chỉ có thể xem trong chốc lát, chị ấy vội?

Lsp!

Dạ dày đột nhiên sộc lên một cổ mùi rượu, Seulgi tay chân bắt đầu nhũn ra, đầu óc nóng lên, đối với pháo hoa hét: "Chờ chờ lát nữa cũng chỉ có thể ở dưới, em muốn đem chị, đem chị từ năm đầu áp đến cuối năm, áp cả một năm."

Đột nhiên, bầu trời pháo hoa ở trong nháy mắt tất cả đều đột nhiên im bặt, ngoài dày đặc hương vị pháo hoa pháo trúc ra, phảng phất bữa tiệc trong không trung vừa rồi trước nay chưa hề tồn tại.

Chung quanh không biết khi nào xuất hiện một nhóm người xuất hiện, máy quay hướng lên trời hoặc hướng ra bên đường, Seungwan cũng xuất hiện trên sân thượng trên lầu.

Cơn gió lạnh lướt qua mặt mọi người, thổi bay nhiệt độ nhưng không hề thổi đi khiếp sợ.

Tác giả có lời muốn nói:

Chúng ta Seul 1 lại thức tỉnh rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro