Phiên ngoại (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

JeongHan nằm dài trong phòng tranh ghép nốt bức 3000 mảnh SeungCheol tặng cậu mấy tuần trước. Sau bao nhiêu năm thì thú vui với những mảnh ghép nhiều màu vẫn không bị mất đi.

SeungCheol đặt lên chiếc má xinh yêu một nụ hôn nhẹ, hít căng buồng phổi mùi pheromone của cậu.

"Anh mới tìm được cái này."-SeungCheol đặt xuống bên cạnh cậu một cái máy khá cổ, anh cười cười bật lên cho JeongHan xem.
Cậu reo lên thích thú khi thấy ảnh cũ của hai người được lưu giữ ở trong máy, tuy là hình chiếu lên tường không nét lắm nhưng vẫn đẹp.

"Hình hồi mới vào trường cấp 3 SVT hả, trông ngố quá. Cả JiSoo kìa."-JeongHan cười khúc khích, chỉ về phía chỗ mình đang đứng ngay cạnh JiSoo hôm đi nhận lớp. Hai người học cùng nhau và thân từ cấp 2 rồi, lên cấp 3 lại được cùng trường nên càng quấn nhau hơn.

"Em nhớ hồi đầu gặp nhau, em đã chửi anh tới tấp vì dám đuổi học MiHyun không?"
"Nhớ chứ! Hồi đó cô ta thân với em và JiSoo lắm, xong đùng cái bị anh đuổi. Em tức điên đi tìm anh tính sổ, sau này mới biết hoá ra cô ta có ác ý với bọn em."
"Thế mà hồi đấy còn hạnh hoẹ tôi kinh lắm nhỉ?"
"Giờ có dám nữa đâu..."-JeongHan hơi bĩu môi, SeungCheol bật cười lập tức cúi xuống hôn lên môi cậu một cái thật sâu.


"Anh nghĩ anh là Vương tử mà ngon sao? Anh nghĩ anh sẽ là vua rồi cho mình mọi quyền quyết định tất cả à?!"
"Cái quái gì?"
"Anh đến sau cùng cũng chỉ là một kẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng, may mắn hơn tất thảy mọi người được sinh ra trong Hoàng tộc mà thôi! Còn lại anh chẳng là cái thá gì hết! Nghĩ rằng nó chỉ dành cho anh thôi nên anh tự cao tự đại, anh có thật tâm nghĩ mình sẽ làm gì để xứng đáng với vị trí đó không?"

SeungCheol sững người nhìn cậu trai tóc dài hét lên trước mặt mình. Khoé môi anh giật giật, tay siết chặt lại nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh bước đi rất nhanh. Anh đang đứng đợi để đón JiSoo trước cổng trường, còn chưa hiểu chuyện gì đã bị ăn mắng?

Anh chẳng hiểu mình động chạm cái quái gì đến cậu ta mà bị sổ cả một tràng dài vào mặt như thế. Anh chỉ là không thích con bé kia, nó rõ xấu tính. Nó tỏ tình với anh nhưng bị từ chối, sau đó nghĩ cách đeo bám không dứt, nó còn dám nói xấu JiSoo nữa? Anh điên máu mới đuổi học nó thôi mà? Có cái quái gì đâu mà căng thẳng?

Hay con bé đó là bạn của cậu ta? Hờ hờ... Chắc vậy rồi, không thì cậu ta đã chẳng cáu giận rồi nói như thế.



"JeongHan!"-JiSoo gần như vừa hét lên, cậu hơi cáu khi JeongHan lại đi nói SeungCheol như vậy. JiSoo biết sự thật về MiHyun rồi, cậu cũng chẳng ưa gì loại người như vậy đâu.
"Đến cả cậu cũng mắng tớ à? Tớ có sai đâu! MiHyun là bạn bọn mình! Anh cậu mới là người sai?"
"JeongHan nghe này! MiHyun thực sự không hề tốt!"

JeongHan nghệt cả mặt ra lúc nghe JiSoo kể lại toàn bộ. Hoá ra cả hai người bị cô ta chơi xấu sau lưng mà không biết. JeongHan mím môi thở dài, có lẽ sẽ phải đi xin lỗi SeungCheol một chuyến vậy. 



"Sau đó em xin lỗi anh bằng thái độ rõ là khinh khỉnh, như kiểu bắt ép lắm mới phải làm vậy. Em sai mà nhỉ?"-SeungCheol nhá lên má cậu một cái, còn day day làm cho nó đỏ lên.
"Xuỳ, tại... Tại vì em cảm thấy xấu hổ chứ sao! Anh biết em tự trọng cao thế nào..."-JeongHan chống chế, kêu lên khe khẽ vì má bị đau.
"Nhưng khéo chính vì em để lại cho anh ấn tượng sâu sắc quá nên anh mới thích em."
"Sức hấp dẫn của em thì ai cưỡng lại được chứ?"-JeongHan cười cười, nằm lên đùi anh mân mê bàn tay to lớn.


"Em nhớ hồi anh tỏ tình lần đầu, em còn không tin xong tưởng anh cố tình trêu ngươi em không?"
"Nhớ chứ. Tại bọn mình cứ cãi nhau liên tục nên em mới nghĩ anh cố tình làm thế để chọc em."
"Chả có Omega nào như em đâu, đi cãi tay đôi với các Alpha."
"Tại bọn họ cứ tán tỉnh em bằng mấy lời nói sáo rỗng chết đi được. Có mỗi Chwe SeungCheol là thành công thôi."
"Vinh dự quá, rước được Omega này về phải tổn thất hơi bị nhiều thứ rồi đấy."-SeungCheol phì cười, cúi xuống hôn lên trán JeongHan.

"Anh có thấy hạnh phúc khi được ở cạnh em không?"-JeongHan thì thầm, ngồi dậy gục mặt vào hõm vai anh.
"Anh ước gì có từ nào khác to lớn hơn từ hạnh phúc, anh cảm giác nó diễn tả không đủ cảm xúc của anh khi ở bên em vậy."
"Dẻo miệng!"-JeongHan dí dí tay vào má lúm của anh, chun mũi trông phát ghét.

"Anh yêu em."-SeungCheol cúi xuống hôn lên đôi môi quen thuộc, tay siết lấy eo cậu nhấc bổng lên.
Nhẹ nhàng đặt người thương xuống giường, anh đưa tay lần xuống từng cúc áo cởi chúng ra.

CẠCH!

"Baba! Cha!"-Hai giọng nói léo nhéo phá vỡ cả khung cảnh lãng mạn...
JeongHan lẫn SeungCheol giật bắn cả mình, luống cuống buông nhau ra rồi thế nào đấy SeungCheol ngã cái bịch xuống đất.

"Cha! Cha có sao không?"-Cô bé mặc váy xanh chạy ra dùng hai bàn tay nhỏ xíu đỡ lấy tay anh.
"À à..."-SeungCheol ngồi thẳng dậy, dở khóc dở cười ôm lấy cô bé rồi ngồi lên giường với JeongHan. Trong tay cậu bây giờ là một cô bé khác mặc váy màu trắng.

"Hai đứa sao không đi chơi cùng anh HanSol mà lại chạy sang đây hửm?"-JeongHan véo yêu cái mũi của con, chỉnh lại cổ áo còn đang xộc xệch.

Vào năm 3128, JeongHan đã sinh thêm cho SeungCheol một cặp sinh đôi Alpha nữ, chị gái là HanMi Sofia và em gái là HanSeo Elisa. Thành ra giờ trong nhà có mỗi JeongHan là Omega, ngày ngày bị vây quanh bởi 4 Alpha nhiều lúc cũng làm cậu hơi đau đầu thật.

"Anh HanSol chỉ chơi cùng anh SeungKwan thôi ạ, chả chịu chơi cùng bọn con đâu."-HanMi hơi bĩu môi, rúc vào lòng JeongHan níu lấy áo ba kể tội anh trai.
"Đúng rồi đấy ạ. Anh SeungKwan cũng rủ bọn con chơi cùng nhưng anh HanSol không cho, kêu là hai đứa tự chơi với nhau đi."-HanSeo trông có vẻ cũng ấm ức lắm, ngước lên nhìn SeungCheol đang phì cười.

"Thế hai anh ấy làm gì mà lại không cho hai công chúa của cha chơi cùng nào?"-SeungCheol đặt lại HanSeo ngồi ngay ngắn trong lòng mình, vuốt lại cái váy xanh hơi nhăn.
"Anh SeungKwan bị anh HanSol bắt nạt đến phát sốt đấy cha ạ!"-HanSeo trông rõ lo lắng, cái môi cứ chu ra nhìn xinh không chịu được.
"Sao lại thế?"-JeongHan hơi giật mình, chết, hay con trai cả lại làm gì quá đáng rồi?

"Thì anh HanSol cứ cắn lên má anh SeungKwan đó ba. Xong con thấy mặt với tai anh đỏ bừng lên, mà con sốt cũng hay vậy nữa đó ạ. Ba phạt anh đi, anh hư quá!"-HanMi nỉ non, chống nạnh kể tội.
"..."-JeongHan và SeungCheol quay ra nhìn nhau, không nói gì rồi cùng bật cười. Hai công chúa còn nhỏ lắm, chưa hiểu chuyện rồi.
"Được được, ba sẽ phạt anh. Thế giờ hai đứa có muốn ăn kem không? Chúng ta ra sân vườn chơi nhé?"
"Vâng ạ!"-Hai cô bé thích lắm, tụt xuống giường dắt tay nhau vui vẻ chạy trước.

"Khụ... Cậu nhóc SeungKwan đó..."
"Xem ra con trai mình thương người ta lắm rồi. Thế Quốc vương tính sao?"
"Nghe lời Vương hậu cả! Chuyện của vương quốc anh xử lý được hết. Chuyện trong nhà... Là do em quản rồi."
"Haha, được được. Em sẽ có cách."-JeongHan cười khúc khích, vòng tay ôm lấy cánh tay to lớn.

Mười ngón tay lại đan vào nhau, cùng nhau đi qua hết mọi giông bão của cuộc đời này.

______________________________________________________________

"JiHoon... Em bình tĩnh nghe anh nói đã. Anh thề anh không cố ý mà..."-SoonYoung nuốt khan, giấu cục bông nhỏ ra sau lưng. Cô bé nép mình vào sau cha, ngó nhìn baba đang trầm ngâm bên đống bản thiết kế bị vẽ nguệch ngoạc lung tung. Ừ thì đây chính là tác phẩm của con bé chứ còn của ai...

"..."-JiHoon không biết phải nói sao, lẳng lặng thu dọn mọi giấy tờ vương vãi trên mặt đất. Ôm theo đống thiết kế bị hỏng bỏ vào máy cắt giấy thản nhiên bấm nút.

"Hoonie... Anh không biết chúng là đồ quan trọng nên mới mang ra cho con chơi, anh hứa lần sau sẽ hỏi em kĩ hơn."-SoonYoung lấm lét nhìn cậu, chỉ sợ cậu sẽ tức mình mà mắng cả hai cha con mất.

JiHoon lườm anh một cái, đi đến ôm con gái lên rồi cứ thế quay người đi vào nhà, bỏ mặc Alpha của mình đứng khóc thầm ở kho cơ giáp.


"Baba giận thế con cũng sẽ buồn lắm!"-Bé con thực sự được di truyền cái tính giỏi nịnh nọt của cha, vừa được JiHoon ôm lên phòng ngủ đã nỉ non không ngừng.-"Do con đòi thôi ạ, cha không có lỗi đâu ba."
"Cho cha con chừa đi. Ba không phải giận chuyện đó đâu, ba giận chuyện cha con lén đi làm phẫu thuật mà giấu ba nữa."-JiHoon cầm khăn lau mặt cho con gái để chuẩn bị đi ngủ.
"Baba... Thôi mà, tại cha sợ ba lo thôi. Với cả là á, cha bảo phẫu thuật có chút xíu, không sao mà ba."
"SoonJi bênh cha thêm câu nữa là ba giận luôn cả con."-JiHoon nghiêm giọng, đặt con gái nằm xuống giường rồi kéo chăn cho con.

SoonJi là một bé Omega ra đời vào năm 3120, sau một chuyến đi du lịch về lại biển Busan của JiHoon và SoonYoung. Lần sinh ra SoonJi không khó như khi sinh JunHwi, SoonYoung đương nhiên cảm thấy may mắn hơn bao giờ hết. Anh đã khóc luôn lúc được ôm con gái trên tay, luôn miệng cảm ơn JiHoon thật nhiều.

"Dạ thôi ạ..."-SoonJi ngoan ngoãn nằm xuống, tay ôm lấy con gấu bông hình chuột hamster.
"Ngủ ngoan nhé bảo bối nhỏ."-JiHoon hôn lên trán con một cái, ém lại chăn thật kĩ để buổi đêm bé không đạp ra được.
"Baba, đừng giận cha ạ. Con biết là ba thương cha nhất mà..."-SoonJi cũng chu môi hôn lên má JiHoon một cái, hơi lí nhí tại sợ ba giận mình thật.

JiHoon lắc đầu phì cười, vỗ nhẹ nhàng lên người con để bé dễ ngủ hơn. SoonJi ư a một lúc rồi cũng nhắm mắt thở đều đều, tay siết lấy con chuột bông xám. Khép cửa thật khẽ khàng, JiHoon nhìn con lần nữa rồi đi về phòng mình.


Cậu khẽ thở dài một hơi, hôm nay đúng là nhiều chuyện mệt mỏi thật. Gần cuối chiều nay hoàn thành đống việc SeungCheol giao, định vào kho cơ giáp cho tinh thần thoải mái một chút thì tá hoả phát hiện SoonYoung đang cho SoonJi vẽ bậy vào đống bản thiết kế mới, không những thế còn xoa đầu con khen: "Giỏi lắm!".

Vì quá mệt rồi nên cậu không tức nổi nữa, ôm gọn đống giấy kia đem cắt hết, JiHoon vẽ lại được, dù sao nó cũng nằm trong đầu cậu chứ không phải trên giấy. Thế nhưng chắc SoonYoung với SoonJi nghĩ cậu giận lắm nên hai cha con mới hốt hoảng thế.

Nhưng thực chất là JiHoon giận chuyện anh lén đi phẫu thuật dây chằng ở chân mà không nói với cậu một tiếng nào. Ừ thì nó cũng chả có gì to tát là mấy, nhưng JiHoon vẫn giận và không hề hài lòng chút nào khi anh giấu cậu. Hai người kết hôn với nhau đã bao nhiêu năm rồi mà còn phải giấu nhau chuyện như thế? Mãi đến hôm nay JiHoon mới phát hiện ra khi SeungCheol buột miệng hỏi chân của SoonYoung đỡ chưa. Cậu mới đầu không hiểu gì, SeungCheol thì vẫn kể tại nghĩ JiHoon biết hết rồi. JiHoon lúc đó tức giận ngùn ngụt, tưởng như muốn cắn chết luôn Kwon SoonYoung.


Cậu đẩy cửa phòng đi vào thì không thấy ai, đèn nhà tắm mở, chắc SoonYoung đang tắm. Thay bộ đồ ngủ để thoải mái hơn, JiHoon ra ban công đứng nhìn lên bầu trời đen tuyền. Hôm nay không nhiều sao lắm, chắc chúng trốn đâu đó sau những đám mây rồi.

"Em đang nghĩ gì vậy?"-SoonYoung ôm lấy thân ảnh nhỏ bé vào lòng, thân trên để trần, mái tóc còn ướt nước chảy dọc theo cơ thể anh.
"Nghĩ xem cuối cùng em là gì với anh."-JiHoon quay người lại cầm lấy khăn bông trên cổ anh trùm lên mái đầu màu đỏ lau lau. SoonYoung cuối cùng vẫn thích màu này nhất nên anh lại đi nhuộm lại vào năm ngoái.
"Em là tất cả thế giới của anh."-SoonYoung cười cười, chùng chân xuống thấp hơn để JiHoon không phải kiễng lên nữa.

"Vậy mà có người vẫn nói dối thế giới của mình."-JiHoon lầm bầm, bỏ lại chiếc khăn sang cái bàn bên cạnh.
"Em giận chuyện anh cho SoonJi vẽ lên đống thiết kế của em à?"-SoonYoung siết lấy eo cậu, hôn lên mái tóc màu nâu.
"Không. Em có thể vẽ lại cả trăm bản như thế. Anh thử nghĩ lại xem anh có giấu em chuyện gì không?"
"..."
"Không nói đúng không? Vậy thì thôi."-JiHoon thở dài. Không thừa nhận cũng được, cậu chả ép buộc làm gì. Dù sao anh cũng đã ổn và phẫu thuật cũng không quá nghiêm trọng.

"Hoonie, anh xin lỗi. Anh không muốn giấu em đâu nhưng anh nghĩ nó chẳng mấy to tát. Hơn nữa anh không muốn làm em lo, đợt đấy mẹ em đang bị bệnh mà..."-SoonYoung cụng trán vào trán người thương, xoa xoa tấm lưng mịn trong lớp áo ngủ mỏng.
"Kể cả vậy? Anh không thể nói với em một tiếng sao? Hay là... Anh không còn tin tưởng em như ngày trước?"
"Em nói gì vậy? Không tin em, yêu em thì còn ai nữa nào?"-Anh cười khổ, cúi xuống hôn lên đôi môi quen thuộc.

"Em đã rất lo..."-JiHoon mím môi quay mặt đi, cậu vẫn không thể hết trách anh được.
"Anh không sao rồi mà. JiHoon, anh cả đời này và cả những kiếp sau, sau nữa cũng sẽ chỉ yêu một mình em thôi. Cũng sẽ chỉ chấp nhận bạn đời là em, chỉ đánh dấu em và bên cạnh em mãi. Tha lỗi cho anh, em nhé?"
"..."-Thế đấy. Con người này chỉ dỗ cậu là giỏi thôi. Chả bao giờ cậu giận anh được quá lâu đâu.

"Nói gì đi nào?"-SoonYoung cắn liếm đôi tai mẫn cảm, phả hơi thở nóng rực lên đó. JiHoon vô thức bật ra một tiếng rên nhỏ, níu chặt lấy tay anh.
"Đừng bao giờ làm vậy nữa..."
"Anh hứa."

Nụ hôn nóng bỏng rơi dần lên chiếc cổ trắng ngần, lên xương quai xanh, lên cả bờ ngực đang phập phồng những nhịp thở gấp gáp. JiHoon bị ép sát vào thanh chắn, cảm nhận nó lạnh buốt chạm vào da thịt mình. SoonYoung mở hết các cúc áo, vùi mặt vào da thịt non mềm mà triền miên. Anh cứ thế lướt môi xuống dần bên dưới, hôn lên nơi đang đứng lên. JiHoon ngửa cổ ra sau rên rỉ, hai tay siết chặt lấy tóc anh đang ở giữa hai chân mình.

"JiHoon... Anh yêu em."

Bầu trời đêm bỗng toả sáng rực rỡ với hàng ngàn vì sao trên đó, những đám mây đã gật đầu nhường cho chúng cơ hội toả sáng rồi. Trên ban công lộng gió là hai thân thể ướt át quấn chặt lấy nhau, thả mình theo những đê mê của khoái cảm.

____________________________________________________________

Hôm nay là ngày cuối tuần nên JiSoo cũng chẳng biết làm gì ngoài đi dọn dẹp lại phòng ngủ và phòng sách của mình. Cậu không thích giao cho người hầu làm mấy cái này, tự mình làm vẫn tốt hơn. Xong xuôi đâu đó, cậu định bụng ra vườn ngồi ngắm mấy khóm hoa hướng dương thì lại muốn giúp SeokMin dọn qua phòng làm việc nữa.

JiSoo cũng ít khi vào đây lắm vì không muốn phiền đến không gian riêng của anh. Cậu nhớ là hình như mình mới đi ngó kĩ căn phòng một lần, sau đó thì thi thoảng mang café hay bánh ngọt lên cho anh. Nhưng cái đáng nói hơn là... Cứ tính 10 lần cậu đem đồ lên thương anh làm việc khuya thì 9 lần là hai người "vận động" với nhau. JiSoo đứng ở bàn làm việc mà thở dài thườn thượt, đây là nơi mờ ám nhất cái phòng này rồi, cả cái giá sách kia nữa.

Vỗ vỗ mặt lại cho tỉnh, cậu lắc đầu xua đi mấy cái kí ức không mấy trong sáng đang ở trong đầu mình ra ngoài rồi bắt tay vào lau dọn. SeokMin cũng sạch sẽ lắm nên phòng không bẩn, cậu chỉ xếp lại đống tài liệu bừa bộn và lau qua giá sách thôi. Bỗng cậu nhìn thấy có một chiếc hộp để ở ngăn cao nhất thì hơi tò mò. JiSoo kéo chiếc hộp đã bám một lớp bụi mỏng ra, thổi nhẹ đi những hạt li ti bám trên đó, đám bụi bay lên làm cậu ho mấy cái. Trong hộp là một phong thư, một cành hoa khô và một chiếc vòng cổ nhỏ. Cậu hơi lưỡng lự, bặm môi rồi mở phong thư ra. Là nét chữ của anh.

" Gửi em,
Sau ngày mai, không biết chúng ta còn có thể gặp lại nhau hay không. Vì vậy, anh xin em hãy nói yêu anh một lần. Thật cũng được, giả cũng được. Anh muốn một lần được nghe em nói. JiSoo, anh chưa bao giờ hối hận vì đã yêu em. Xin lỗi và cám ơn em về tất cả mọi chuyện. Hãy sống thật vui vẻ, hạnh phúc em nhé.

Gửi MinGyu của cha,
Con trai ngoan, con đã đến với chúng ta vào một ngày không báo trước. Con như một món quà đầy bất ngờ và tuyệt vời vô cùng mà cha nhận được. MinGyu, con chính là điều kì diệu nhất mà hai chúng ta cùng nhau tạo nên.

Là Alpha, con phải biết bảo vệ Omega của mình sau này, hay Beta cũng được. Cha muốn con tìm được người con thực sự yêu, Omega hay Beta cũng đều đáng quý như nhau cả. Và con hãy nói với người đó rằng con yêu họ, ngay khi con có thể. Đừng để họ chờ quá lâu, sẽ vuột mất hạnh phúc của mình đấy.

Nhớ giúp cha chăm sóc ba con, nhớ phải ngoan, nhớ phải nghe lời, nhớ không được quậy phá! Cha biết hết đấy nhé! Sẽ đem bán hết đồ chơi của con cho anh JunHwi đấy. Phải lớn lên trở thành người tốt! Ta tin con.

Kí tên
Người đàn ông của gia đình nhỏ"

Những giọt nước mắt rơi lên tờ giấy đã ngả vàng, JiSoo đưa tay lau vội chúng đi rồi yên lặng nhìn bức ảnh của anh để trên bàn. Người đàn ông Alpha cao lớn trong bộ quân phục của quân đoàn Vocal màu trắng tinh, nét mặt cương nghị, đứng nghiêm. Cậu bật khóc nức nở, ngồi thụp xuống đất ôm chặt lấy bức thư và chiếc vòng cổ anh từng tặng cậu vào kỉ niệm 5 năm ngày cưới.

"Em sai rồi... Xin lỗi anh... Là em sai rồi..."



SeokMin trở về nhà lúc 9h tối, quân đội mà, không có ngày nghỉ đâu. Anh không nhìn thấy JiSoo trong phòng ngủ, nghĩ bụng cậu chắc đi đâu đó rồi nên đành đi tắm trước.

Đi ra ngoài vẫn chưa thấy cậu quay lại phòng, anh lo lắng đi tìm cậu. Thấy phòng làm việc của mình mở cửa, SeokMin đi vào trong thì thấy JiSoo đang ngồi thần ra ở cửa sổ. Cậu cứ thích làm anh đau tim thôi!

"Anh đã nói không được ngồi lên đó nữa cơ mà?"-SeokMin ôm ngược người thương vào trong, cằn nhằn không thôi.
"Em xin lỗi!"-JiSoo ngước lên nhìn anh, áp tay lên má anh nhẹ nhàng.
"Sao vậy?"-SeokMin bao lấy bàn tay gầy, hôn lên đó những nụ hôn thật khẽ.
"Em xin lỗi vì mọi chuyện. Vì đã khiến anh phải chịu khổ như vậy suốt bao nhiêu năm... Xin lỗi vì đã ngu ngốc không nhận ra anh yêu em nhiều thế nào sớm hơn... Em thực sự xin lỗi anh..."

SeokMin mỉm cười, nâng cằm cậu lên hôn lên mi mắt đang run rẩy. Mèo nhỏ này hôm nay sao tự dưng lại vậy?

"Chuyện qua lâu rồi mà em. Giờ không phải chúng ta đã bên nhau rồi sao?"
"Hôm nay em tìm thấy bức thư anh viết hồi nội chiến... Em đọc xong mà thực sự cảm thấy bản thân mình đáng trách lắm."-JiSoo gục mặt vào hõm vai anh, thở dài thườn thượt.
"Em tìm thấy cái hộp bí mật của anh rồi hửm? Hư quá, anh giấu kĩ lắm rồi mà."
"Em xin lỗi..."
"Rồi rồi, không sao mà. Nhìn anh."

JiSoo ngước lên, đôi mắt vẫn xịu xuống buồn vô cùng. SeokMin kéo cậu vào nụ hôn dịu dàng đong đầy yêu thương, kéo tay cậu vòng qua cổ mình. JiSoo hơi nhón chân lên, bị anh hôn tới không thở nổi.

"Phạt em vì dám tự trách mình. Đừng như vậy, anh không bao giờ giận dỗi hay trách cứ gì em hết. Anh thương em không hết, làm sao mà giận được nào? Hong JiSoo, em sẽ mãi là người mà anh yêu nhất, thương nhất."
"MinGyu thì sao..."
"Nó xếp sau."

JiSoo cười khúc khích, gật đầu lia lịa. Hạnh phúc này còn gì sánh bằng nữa đây?

"Hồi đó... Tại sao anh lại dễ dàng tha thứ cho em như thế?"
"Sợ anh không tha lỗi thì  em cũng sẽ không dỗ nữa nên anh nên không dám giận."
"Em không bao giờ làm vậy đâu! Nhưng mà..."
"Shhh! Anh đùa thôi. Vì yêu quá thì biết làm sao bây giờ? Thật ra anh chưa từng có ý nghĩ sẽ giày vò hay trừng phạt em để cảm thấy hả hê hay gì cả. Anh không muốn để bụng chuyện gì quá lâu, chỉ muốn hướng tới tương lai mà sống tiếp. Mà em đau một thì anh đau mười, anh không muốn vậy đâu."
"Em xin lỗi và cũng cám ơn anh lần nữa..."
"Rồi rồi. Không nhắc lại chuyện cũ nữa, xị mặt hết ra rồi kìa. Đi ngủ thôi, cũng muộn rồi."


Nằm trong lòng anh rồi, JiSoo lại suy nghĩ về chuyện khác. MinGyu vừa rời nhà để đến học viện SVT học tập 4 năm đại học tiếp theo, thành ra trong nhà có chút buồn. SeokMin đi làm cả ngày, JiSoo ở nhà rất chán, không biết trò chuyện cùng ai. Hay là...

"SeokMin.."
"Hửm?"
"Chúng ta... Ừm, sinh thêm một đứa trẻ nhé?"
"Không."-SeokMin nói luôn mà không cần suy nghĩ, riêng chuyện này thì không.
"Nhưng mà... Em ở nhà bây giờ cũng rất buồn, anh thì đi cả ngày, MinGyu cũng học xa nhà rồi. Muốn có thêm con để bớt cô đơn."
"Em không đủ sức khoẻ để sinh thêm đâu. Em không nhớ lần trước hay sao?"
"..."
"Nếu em buồn, anh có thể chuyển về nhà làm việc?"
"Thôi đừng. Vẫn nên đi làm ở quân bộ chứ anh..."
"Anh sẽ mua cho em mấy bé mèo nữa để em nuôi, được không?"

JiSoo cũng thôi, gật đầu chấp thuận. Shua mới mất năm ngoái vì già quá rồi. Cậu nhìn hai cô công chúa Alpha nhà JeongHan với bé Omega nhà JiHoon xinh quá nên cũng muốn có thêm con gái. Khổ nỗi sức khoẻ chẳng cho phép, không thể miễn cưỡng có con được.

"Thay vì có thêm một đứa nữa đến phá bĩnh chúng ta, anh vẫn là chỉ thích có mình em bên cạnh."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro