WONHAO | TRÙNG KIẾN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là Seo Myungho.

Một người bình thường, có công việc ổn định, sống trong một nhà thuê với số tiền gần như chiếm sạch hai phần ba số lương, nhan sắc trung bình, thỉnh thoảng được vài cô bé tặng cho mấy món đồ.

Gia đình tôi rất đơn giản, hẳn là gia đình tiêu chuẩn của các cô gái muốn gả vào, vì họ không phải chịu áp lực của nhà chồng.

Đúng thế, ngôi nhà này chỉ còn một mình tôi.

Tôi nghe nói, họ bị tai nạn xe.

Vì sao lại là nghe nói ư? Vì tôi không nhớ được gì cả, trí nhớ của tôi kết thúc vào năm 18 tuổi và khi bắt đầu lại, tôi đã nằm trong một phòng bệnh trắng tinh.

Như thể sống lại một đời.... một cuộc đời bắt đầu với hai bàn tay trắng.

Trừ gia đình, tôi không còn nỗi tiếc nuối nào khác.

Tôi đã nghĩ vậy.

Một hôm, căn hộ đối diện nhà tôi có một người chuyển vào. Nhưng người đó rất bí ẩn, tôi chưa từng thấy người đó bước ra khỏi nhà, hoặc có thể có khi tôi không để ý, nhưng thật sự sau khi chuyển vào một tuần, mặt mũi người nọ như nào tôi cũng chẳng biết.

Cuối tuần là ngày nghỉ, tôi quyết định ngồi canh ở nhà, quyết gặp mặt người hàng xóm này cho bằng được.

Cuối cùng vào chập tối, cánh cửa đối diện cũng mở ra, là một chàng trai có lẽ trạc tuổi tôi, trông rất lạnh lùng, đeo một cặp kính to, khiến tôi càng không thể nào nhìn rõ đôi mắt đằng sau ấy.

Tôi nhanh chóng cầm lên túi rác bên cạnh, vờ như chuẩn bị đi vứt rác.

"A chào anh, tôi là Seo Myungho, sống ở đối diện, sau này xin được giúp đỡ nhiều hơn."

"Chào cậu, tôi là Wonwoo, Jeon Wonwoo."

Jeon Wonwoo?

Tôi dừng lại, trong vô thức, hỏi lên một câu.

"Này, tôi đã từng gặp anh sao?"

Chàng trai đối diện bỗng khựng lại, ánh mắt tôi lướt qua nắm tay bỗng siết chặt run rẩy của anh ấy, trong lòng như xuất hiện một chiếc gai, đâm loạn trong trái tim tôi, không đau, nhưng tê dại.

"Không đâu, tôi chưa từng gặp cậu."

Tôi thở phào, có lẽ là nhầm lẫn ở đâu thôi. Tên này cũng rất nhiều người dùng, hẳn là từng thấy qua ở đâu đó.

"Vậy thật xin lỗi, là tôi mạo muội."

Jeon Wonwoo không nói gì, chỉ gật đầu rồi quay người bước vào nhà. Khi nhìn anh quay bước, tôi chợt phát hiện anh chỉ dùng sức ở một chân, chân còn lại chỉ lê dưới đất.

Anh bị tật ở chân?

Sau hôm đó, tần suất chúng tôi vô tình gặp nhau tăng một cách chóng mặt, có lẽ là ở thang máy, rồi ở bãi đậu xe, ngay cả ở trước cửa công ty cũng có thể gặp.

Anh ấy nấu ăn rất ngon. Vì sao tôi biết ư? Một tuần bảy ngày thì có đến năm ngày anh ấy nấu thừa đồ ăn rồi mời tôi sang. Tôi lại vui quá ấy chứ, vì tôi cũng chẳng thích việc nấu ăn bao giờ.

Những món anh ấy nấu tôi đều vô cùng thích, để cảm ơn, thỉnh thoảng tôi sẽ cùng anh ấy đi dạo siêu thị, cùng nhau mua nguyên liệu, rồi cùng nhau nấu một bữa thật thịnh soạn.

Cứ thế chẳng biết khi nào đã thành thói quen, hoặc, nó vốn đã in sâu trong tiềm thức của tôi.

Còn một việc nữa, dạo này tôi hay nằm mơ, trong ấy có một chàng trai.

Người ấy sẽ hay gọi tôi là, Myungho của anh à.

Người ấy rất thích ôm tôi, những cái ôm chầm từ phía sau, như muốn siết chặt tôi vào sâu trong linh hồn anh, không thể tách rời.

Sẽ đặt một nụ hôn lên vầng trán, mi mắt, lên đôi má, chóp mũi, rồi dịu dàng hôn cả đôi môi phấn hồng.

Người ấy nói rằng, Myungho à, kỳ tích của anh chính là em.

Khi tôi choàng tỉnh, dường như mọi cảm giác vẫn còn vương lại, bên tai còn vang lên tiếng cười khẽ trầm thấp, hay mùi Lavender thơm ngọt khiến người ta mê đắm.

Tất cả đều rất quen thuộc, nhưng cố tình lại khiến tôi không thể nhớ ra.

Tôi quyết định đem những giấc mơ này cất vào một góc, tôi không muốn những thứ này này quấy nhiễu mình.

Vì, tôi thích Jeon Wonwoo, thích cách anh từng bước từng bước, xâm nhập vào thế giới đầy tẻ nhạt của tôi.

Thế nhưng cách cư xử của anh ấy khiến tôi không dám mở lời, lúc xa lạ, lúc lại gần gũi cùng cực, gần như vươn tay là có thể chạm vào.

Gần gũi là, không ít lần tôi bắt gặp ánh nhìn chăm chú của anh, bên trong chất chứa rất nhiều thứ, nhiều đến mức tôi không dám xác định, nếu tôi đắm vào liệu có bị hãm vào đó đến không thể bước ra.

Xa lạ là, giữa hai chúng tôi như có một vách ngăn vô hình, khi tôi muốn làm gì đó vượt mức, như là chạm tay, như là khoác vai, hay thậm chí là va chạm nhẹ nhàng, anh đều sẽ vô thức mà né tránh.

Cảm giác nửa gần nửa xa này khiến tôi không khỏi bứt rứt, đêm đó tôi lại nằm mơ.

Một giấc mơ kỳ lạ, giữa màn đêm u tối, một luồng sáng chói mắt chợt xuất hiện, còn có những tiếng ồn ào khó chịu, rồi tất cả bỗng yên lặng, một tiếng thét gào đau đớn vang lên, như muốn bóp chặt lấy con tim, dùng hết sức chà đạp, đay nghiến, "MYUNGHO À!"

Lần mơ này khiến tôi không thể bình tĩnh nổi, như có chiếc dằm đâm trong lòng, đau nhói âm ỉ.

Nhiều lần suy nghĩ đến ngẩn người, Jeon Wonwoo phải nói một câu đến ba lần mới lay tỉnh được tôi.

Hôm ấy, chúng tôi lại cùng nhau đi mua sắm, trên đường bất ngờ có một tai nạn xe, tôi bất giác nhìn theo, Jeon Wonwoo bỗng khó chịu, quyết kéo tay tôi đi ngay cho bằng được.

Chúng tôi có một tranh cãi nho nhỏ, tôi vùng khỏi tay anh, lao nhanh ra khỏi đường.

Thế rồi.

Một luồng sáng không báo trước chiếu thẳng vào người tôi, cùng với ánh sáng trong giấc mơ kia đè lên nhau, khớp đến kỳ lạ.

Tôi đứng ngẩn người, hệt như những tình tiết buồn cười trên tivi, nhưng lần này tôi không cười nổi. Giữa ánh sáng loá mắt kia, tôi thấy một người.

Và như in trong giấc mơ, tiếng gào vang lên bên tai tôi.

"Myungho à!"

Tôi quay đầu, như cố giật lấy sợi dây của quá khứ, tìm lại nguồn cơn của nỗi đau, dù cho sự thật tồi tệ đến thế nào.

Là Jeon Wonwoo.

Đầu tôi tê dại, hàng loạt hình ảnh cứ thế chiếm cứ đại não tôi, ào đến lũ lượt.

Là hình ảnh của tôi năm 18 tuổi, rồi năm 19, năm 20.

Có nụ hôn phớt nhẹ, những cái ôm từ nâng niu nhẹ nhàng đến bá đạo ngông cuồng, và cả cái ôm run rẩy trước luồng sáng điên loạn, cũng là cái ôm cuối cùng.

Tất cả mọi thứ, như một thước phim rành mạch lướt qua đầu, xé toạc ra vết thương vốn vẫn chưa kịp khép miệng.

Tất cả mọi kí ức, của tôi và anh.

Jeon Wonwoo à, em phải làm sao đây.

Em đã quên anh mất rồi.

Tim tôi như ngừng đập, trong tầm mắt nhập nhoè chỉ kịp thấy gương mặt hốt hoảng của anh, tôi mỉm cười, cố đưa tay lau đi giọt lệ lăn dài trên đôi má.

"Xấu quá đi, Wonwoo à..."

Tôi ngất đi, trong vòng tay anh.

Sau hôm ấy, vách ngăn giữa chúng ta càng rõ ràng hơn, anh như biến mất khỏi cuộc đời tôi, dù cho tôi cố chấp kiếm tìm.

Jeon Wonwoo, anh đang sợ hãi điều gì?

Vì đôi chân ấy sao? Đôi chân mà anh đánh mất vì em?

Nhưng không phải từ đầu đến cuối, người sai là em sao?

Hết lần này đến lần khác, người cố gắng bước đến gần em là anh, người dùng hết dũng khí để bảo vệ em là anh, nhưng em lại chẳng hề hay biết.

Anh có biết không, trong lúc cả em còn không ý thức được, thế giới trong em đã viết ngập tên anh, Jeon Wonwoo.

Lần này đổi lại nhé, em sẽ bước về phía anh.

Jeon Wonwoo, em nhớ anh rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro