JUNHAO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ở bên Trung Quốc, có 2 con người đang ở chung 1 nơi với nhau, trông quá trời tình tứ. Người ốm hơn thì ngồi 1 cục nhỏ xí trong lòng người kia

- Anh ơi, bé đói

- Đói ấy hả? Anh chở em đi ăn liền luôn. Lên xe anh đèo, thay đồ đi bé.

- Vưng

Thế là 2 người bọn họ lên đồ.

Nhưng mà ý đi ăn của Hạo Hạo là đi ăn ngoài phố ấy, chứ đâu phải là cái nơi đâu cũng thấy siêu xe thế này. Định mở miệng nói nhưng mà anh người yêu kêu lên sảnh đợi trước rồi đưa cái thẻ thành viên cho người ta dắt lên phòng thì cậu đang mặc kệ.

Bước vào sảnh, Tiểu Hạo muốn ngộp, toàn là mấy người có số má trong giới thượng lưu. Cậu ấm nhà họ Hàng, quý tử nhà họ Lưu, gia đình họ Mạc, bước vào là nghe mùi tiền. Cũng đúng thôi, nơi này nhìn vào cũng biết sang rồi, sang chấn luôn. Bên khu đợi có bàn bi da dát vàng, cả ghế ngồi cũng thế, nhìn không biết vàng thật hay giả nhưng mà biết là Hạo hỏng dám ngồi. Mải suy nghĩ cậu không biết có người đang đứng kế mình.

- Em cần gì không bé ơi?

- Ơ dạ... cái này...

- A, em là Từ Minh Hạo đúng không? Đi theo chị nhé

Rồi cậu được dẫn ra ngoài, điều này làm cậu không thích lắm vì giống như bị đuổi ra ngoài vậy. Nhưng ý nghĩ ấy liền dập tắt khi cậu được dẫn tới con hẻm nhỏ kế bên. Giống bị bắt cóc hơn á. Nhưng mà cậu có võ nên không lo, với lại anh người yêu của cậu lo hết nên hoi kệ, dù gì cậu cũng đâu sợ chết đâu.

- Chị ơi, sao cái đường này chật quá vậy ạ?

- Có lý do hết á em, tại vì hiếm lắm mới có người có thẻ này nên xây đường nhỏ lại cho tiết kiệm chi phí á bé.

- Nhưng mà mình hong nới ra thêm được hả chị? - Tiểu Hạo khó khăn đi qua, mặc dù cậu ốm rồi ấy.

Đi 1 hồi cũng tới nơi cần tới nhưng mà nơi này hình như hơi là lạ, trước mặt ếch con giờ đây là một cánh cửa được sơn lấm lem trông có vẻ hợp gu với Hạo Hạo. Mở cánh cửa ra, không gian bên trong hoàn toàn trái ngược với 1 màu tối đen như mực của con hẻm nhỏ. Phía sau cánh cửa kia là hành lang sáng chói với những ánh đèn vàng đủ làm mờ mắt người nhìn. Nói không ngoa, nếu không biết phía sau cánh cửa là gì mà mở ra thì bị mất thị lực cũng không chừng. Bước vào bên trong, không gian như trên thiên đường, phía dưới chân là một tấm kính ma thuật có thể hiện lên những đám mây, ở hai bên tường là màu xanh của bầu trời, phía cuối hành lang chính là thang máy màu vàng tựa tựa như cánh cổng lên thiên đàng.

- Trời đất ơi, minh thiền tới mức lên tới thiên đàng rồi hả ta?

- Chị ơi,.. hành lang này...

- Đúng rồi đó bé, như em nghĩ đó được gọi là con đường thiên đàng vì nó sẽ dẫn chúng ta tới nơi mà bao nhiêu người muốn đặt chân đến. Giờ thì mình vào thang máy thôi em

Nói rồi 2 người họ cùng bước vào bên trong. Không hiểu sao hành lang cũng hẹp ngang với con hẻm nhưng thang máy thì lại rất rộng, đủ với sức chứa hơn 20 người. Chị nhân viên bấm nút lên tầng cao nhất, họ trong thang máy cũng tầm 1 phút gì đó rồi bước ra. Lần thứ hai trong ngày cậu bị ngộp trước sự xa hoa lộng lẫy vốn chẳng hợp với cậu. Xung quanh nơi này là một không gian còn rộng hơn sảnh chính. Mọi view đẹp của thành phố được quan sát qua tấm kính ở bốn góc ở tầng cao nhất của nhà hàng. Những ánh đèn mờ ảo không quá sáng để làm mất đi phần quang cảnh tuyệt diệu và cũng không quá tối để "lạc đường". Nội thất thì miễn chê, nhưng mà cậu bắt đầu mỏi chân rồi.

- Đây rồi, đây là phòng của em, em có muốn gọi món luôn không hay là đợi nhỉ?

- A, chị đợi thêm một xí nữa nhé ạ.

- Vậy chị đi nhé?

- Dạ vâng!

Thế là chị nhân viên rồi đi để Hạo một mình trong căn phòng kia.

- Ôi quên mất! - Đột nhiên Hạo Hạo hét lên

- Quên hỏi chị ấy nhà vệ sinh ở đâu rồi cả cách gọi nhân viên nữa! Ôi đành thế.

Cậu bắt đầu nhấc mông mình ra khỏi ghế, bước ra khỏi phòng để tìm nhà vệ sinh, dù gì trước khi ăn cũng phải rửa tay, anh Jeonghan đã dặn bé như thế. Đi được một xí thì cậu ước gì lúc đó mình ngồi luôn trong phòng cho lành.

- Thế quái gì mà lạc được hay vậy? Cậu thắc mắc mà buộc miệng nói ra

- Đi cỡ 15 phút rồi đấy nhà vệ sinh đâu? Hết cứu thiệt chứ.

Cậu chán nản mà quay lại, bỗng dưng đụng trúng 1 người nào đó

- Ui daaaa, bộ mắt mày để dưới gót chân hả?

Giọng nói chua lè của người đụng trúng cậu, nhìn tổng thể thì cậu thua. Mắt thì kẻ đậm như chưa từng được kẻ, môi thì đỏ quét nhìn lóa cả mắt, mặt thì chắc đắp cả tấn phấn nên mới in được vào bộ đồ của Hạo 1 mảng trắng như vậy. Trông khác gì con ma biết kẻ mắt son môi đâu?

- Em xin lỗi ạ - Hạo cũng lịch sự xin lỗi chứ không là có chuyện

- Xin lỗi à? Tao không chấp nhận thì sao? Ăn mặc như mày cũng vào đây được hả, bám kính rồi leo lên chắc?

- Không được Hạo ơi mày đang thiền. - ếch con lẩm nhẩm bản thân để kiềm chế lại

- Không nói được chứ gì? Tao nói đúng quá hả, đúng là thứ thời trang quê mùa

* Bùm*

Tiến lý trí của Hạo bùng nổ

- Bộ bà ăn mặc "thành phố" mùa hả? Biết tại sao tôi không thấy má không? Bộ đồ bà đang mặc trông có khác gì tấm giẻ rách cắt ra từ tấm thảm dưới đất không? Thiếu tiền tới mức đó hả? Bộ bà nghĩ bà đẹp ha gì? Nhìn coi, nguyên cái mặt bà ịn hết lên trên đồ của tui nè. Nhà làm đại lý kem trộn hả? Thằng nào yêu được bà chắc cũng dạng quái thú chứ ngày nào nhìn cái mặt của bà chắc tui xỉu 8 kiếp

- Mày...

- Tui thì sao? Bà nghĩ tui ngán bà hả? Tại tui thiền nên tui mới hiền chứ không là tui đi đường quyền cho bà xem rồi

- Gì, gì? Định mở miệng ra nói hả. Tin há miệng ra là đôi guốc từ dưới chân bà bay vào mồm bà luôn không?

- Đm, đi rửa tay cũng đéo yên nữa. Giống người gì thế. Công sức thiền bấy lâu nay #*+=@!?#

- Này thằng kia - Giọng của 1 thằng cha nào đó - Mày dám động vào người yêu tao?

- Ai thèm? Không thấy tấn phấn trên áo tui hả? Có mắt như mù, hèn chi đi yêu con yêu quái là đúng rồi

- Mày ngán đòn?

- Thì saooooo? Ngon nhào vô! Nhìn tui ốm tưởng tui quánh không lai ha gì?

- Màyyyyyyy......

Thằng cha kia cũng đâu có vừa, chả giơ nắm đấm lên nhưng bị Hạo Hạo bắt bài né được

- Yếu như sên!

* Bốp*

1 cú đá ngay mồm, thằng kia méo quai hàm liền. Chả văng đúng tới chỗ người yêu chả luôn, trông tình tứ hết sức.

- Rồi sao? Mở mồm ra nói nữa coi, xịt keo cứng ngắc rồi chứ gì?? Mắc giống ôn gì làm người thường không làm đi kiếm chuyện rồi phí tiền đi sửa hàm lại dị? Còn bà nữa, đi về xin tiền người yêu của bà đi chống lại mũi luôn đi, đụng vào cái muốn văng cái sụn mũi giả luôn mà. Nâng cho cố dô rồi mắt để dưới đít hay gì mà đâm sầm vào người ta dị? Đổ thừa nữa chứ, hay thiệc! Sẵn tiện nhìn lại bộ đồ của bồ bà coi, nhìn khác gì mấy cha nẹt bô ngoài phố không, đẹp chỗ nào mà .. ưm..ưm!!

- Đủ rồi bé ơi!!! - Tự nhiên chẳng biết từ lúc nào mà anh Huy đẹp trai xuất hiện để bịt miệng cậu lại - Mấy người hay nhỉ? Dám làm Tiểu Bát nhà tôi nổi giận à?

Giọng nói của Jun mang đầy sát khí, cả ánh nhìn cũng thay đổi thiếu điều muốn vặn cổ 2 người kia

- K-không có - Con mụ kia run lẩy bẩy - Chính thằng nhóc ấy làm anh ấy méo hàm không phải sao?

- Có tiền mà, tự đi sửa lại đi. Người đâu, lôi 2 người này ra ngoài, thu hồi thẻ thành viên, không cho bén mãng tới đây nữa!

- Tuân lệnh!!

- Ở đâu ra mấy người kia vậy anh? Em đi nãy giờ có thấy ai đâu?

- Thì anh giấu họ mà

- Là sao?

- Nhà hàng này là của họ Văn tụi anh á

Yêu nhau 3 tháng mà Hạo nhà ta vẫn không thể nào hết sốc trước gia phả của anh người yêu. Giống y chang mấy cha tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết ngôn tình.

- Thôi mình đi ăn đi em

- Đợi em tìm cho được cái nhà vệ sinh đã, đi 15 phút rồi mà có thấy đâu, nhà họ Văn các anh thích phức tạp hóa vấn đề à?

- Nó trong phòng ăn mà bé

- Ủa Thế nãy giờ em phí gần 30 phút cuộc đời thêm vụ cãi nhau bằng 1 cách vô ích à?

- Không anh thấy dịu ấy chứ, nghe em chửi quá đã quá trời

- Có tin tôi chửi anh luôn không?

- Hoi mà hoi mà - Jun cười hì hì dẫn Tiểu Hạo lại phòng ăn, mất 1 phút

- Cái đéo gì thế em ngốn tận 15 phút mà anh chỉ mất một phút thôi à?

- Thì nhà hàng của anh mà em, mai mốt là em quen chứ gì, dù gì em cũng thành vợ anh.

- Thôi mà~ ăn đi ăn đi đừng giận nữa, thiên thần nhỏ bé nhà anh đâu rồi~

- Gớm quá - nói vậy chứ Tiểu Hạo ngại gần chết.

Để bù đắp cho công sức lúc nãy, Jun toàn gọi mấy món sơn hào hải vị cho ếch con của mình ăn. Cậu thấy cũng ngon nên ăn hết, về đến nhà thì đau bụng tiêu chảy, thế là ở Trung Quốc thêm một tuần nữa làm Jun buồn quá trời vì không" làm việc" được, đành đổi ngày bay qua Hàn. Dù gì cũng là máy bay tư nhân đi lúc nào chả được.




end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro