Sherlock Holme's'

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<type or paste your story here>

IPB

Thời Áo Trắng Nội Quy Diễn Đàn

Trò Chơi Arcade Trợ giúpTìm kiếmDanh sáchLịch

Chào mừng khách quý đã tới thăm ! ( Đăng nhập | Đăng ký )

> Diễn Đàn Thời Áo Trắng > Thơ Văn > Truyện Dài

[ Outline ] · Standard · Linear+

> SHERLOCK HOLMES- CONAN DOYLE

Theo dõi bài viết này | Gửi chủ đề này cho bạn | Tạo trang in

lananh

post 1-02-2004, 12:11 PM

Gửi vào: #1

Học Sinh Lớp 9

**

Nhóm: Thành Viên

Bài viết: 271

Tham gia: 20-08-2003

Thành viên thứ: 1311

LỜI GIỚI THIỆU

Sherlock Holmes xuất hiện lần đầu năm 1887. Từ đó đến nay, những tác phẩm của Conan Doyle viết về nhân vật cự phách này đã được dịch ra đến hơn 50 thứ tiếng và tái bản không biết bao nhiêu lần.

Sau Conan Doyle, một số tác giả truyện trinh thám nổi tiếng khác như Agatha Christie với thám tử Hercule Poirot; Dorothy Sayers với Bá tước Peter Winsey; Raymond Chandler với luật sư Philip Marloire v.v. cũng được nhiều người đọc và nhiều nước biết đến, nhưng không ai được hoan nghênh và yêu thích như Doyle với nhân vật Sherlock Holmes của ông.

Thật khó nói được đầy đủ tại sao những tác phẩm về Sherlock Holmes lại thành công đến vậy đối với nhiều dân tộc, nhiều nền văn hóa khác nhau như thế. Có phải do tính cách dân dã, phổ cập của chúng không? Hay do sự thách thức trí tuệ đề ra cho người đọc trước những bài toán phức tạp của vụ án? Cũng có thể là do những đoạn kết rất có hậu, bao giờ cái thiện cũng thắng cái ác, cái chính nghĩa thắng cái hung tàn. Cũng có thể là do sự hồi hộp tạo cho người đọc khi theo dõi những tình tiết đầy kịch tính của cuộc khám phá bí mật, theo đuổi bắt giữ tội phạm.

Cũng có thể vì sự mê thích khi thấy 1 thám tử đại tài, chỉ nhờ trí thông minh sắc bén của mình mà phăng ra được những đầu dây mối nhợ của 1 câu chuyện tưởng chừng như cực kì bí hiểm mà hoá ra lại quá là đơn giản, mà mình không nghĩ ra... Và cuối cùng, cũng có thể là do đã đem lại cho người đọc những phút thoải mái , bình yên, thoát khỏi những chuyện lo lắng sầu muộn, những lo toan không dứt của cuộc sống đời thường...

Có lẽ người ta đọc Arthur Conan Doyle, đi theo Sherlock Holmes là vì tất cả những cái đó. Hay tóm lại trong 1 câu: Vì sự hấp dẫn kì lạ của nhân vật này. Và điều đó cắt nghĩa được sức sống mãnh liệt của nó: Vượt thời gian, vượt không gian.

Xin tran trong giới thiệu cùng bạn đọc.

NXB VĂN NGHỆ

THÀNH PHỐ HỒ CHÍ MINH

User is offlineProfile CardPM

Go to the top of the page

+Quote Post

Reply to this topicStart new topicStart Poll

Replies

lananh

post 3-02-2004, 08:51 AM

Gửi vào: #2

Học Sinh Lớp 9

**

Nhóm: Thành Viên

Bài viết: 271

Tham gia: 20-08-2003

Thành viên thứ: 1311

-Ông nói lạ ! Đây là phát minh có giá trị thực tiễn nhất từ bao nhiêu năm nay trong ngành pháp y.Ông không thấy là có giúp ta xác định 1 cách không thể nhầm lẫn những vết máu? Mời ông lại gần đây". Trong lúc hào hứng, anh ta nắm lấy tay áo tôi, kéo lại chiếc bàn anh ta đang làm việc. "Ta lấy 1 ít máu tươi nhé".Vừa nói anh ta vừa lấy kim đâm vào đầu ngón tay, nặn ra 1 giọt và lấy ống hút hút. "Bây giờ, tôi hòa chút xíu máu này vào 1 lit nước. Ông thấy hỗn hợp ấy trông y như nước, tỷ lệ của máu trong đó không thể quá 1/triệu. Dẫu vậy, tôi hoàn toàn tin chắc ta sẽ có được phản ứng đặc trưng."

Nói xong, Holmes thả vào trong bình 1 vài tinh thể trắng rồi rót thêm vài giọt chất lỏng trong suốt. Một phút sau, hỗn hợp trong bình chuyển thành màu gụ và 1 thứ bụi màu nâu nhạt kết tủa ở dưới đáy bình.

-Ha! Ha! Ông nói sao? -Holmes vỗ tay reo lên.

-Theo tôi đây là 1 cách thử rất tinh tế.

-Tuyệt vời! Cách thử cũ với chất gai-a côn vừa thô kệch vừa không chắc. Cách tìm các tiểu thể máu trên kính hiển vi cũng vậy, với lại chỉ cần vệt máu để lâu 1 vài giờ là phương pháp đó không áp dụng được. Còn phương pháp này thì lúc nào cũng hiệu nghiệm, dù với máu cũ hay máu tươi.

-Quả vậy, - Tôi lẩm bẩm.

-Những vụ án hình sự nhiều khi chỉ còn mắc ở khâu này mà thôi. Một kẻ bị nghi đã nhúng tay vào 1 vụ án mạng xảy ra trước đó có khi hàng tháng. Xem xét quần áo hắn, người ta phát hiện ra những vết màu nâu nhờ nhờ. Đây có phải là những vết máu không, hay là vết bùn, vết gỉ sắt, vết nhựa trái cây... Còn bây giờ đã có phản ứng hóa học này, việc xác định kia không còn khó khăn gì nữa.

Đôi mắt Holmes ngời lên trong khi nói, và tay phải đặt lên ngực trái, anh ta cúi gập người như để chào đáp lại những người ngưỡng mộ tưởng tượng của mình.

-Ông thật đáng được biểu dương. - Tôi phụ họa.

-Tôi có thể kể với ông đến 20 vụ án đã qua mà phản ứng của tôi có thể đóng vai trò quyết định.

-Ông khác nào 1 quyển niêm giám hình sự sống. Ông có thể ra 1 tờ báo được đấy, lấy tên là " Những vụ án hình sự trong quá khứ" -Tâm-pho cười nói.

-"Và đó sẽ là 1 tờ báo rất bổ ích" Holmes tiếp lời trong khi dán 1 miếng băng dính lên vết châm vừa rồi ở đầu ngón tay. Anh ta quay sang tôi giải thích: " Tôi phải cẩn thận như vậy vì tôi thao tác nhiều loại chất độc."

Tâm-pho ngồi xuống 1 chiếc ghế đẩu ba chân, đẩy 1 chiếc khác về phía tôi, bàn vào việc:

-Ông bạn tôi đây đang tìm chỗ ở. Thấy ông phàn nàn là không kiếm được ai ở chung nên tôi thấy không có gì tốt hơn là để 2 người tiếp xúc với nhau.

Holmes có vẻ bằng lòng, nói:

-Tôi tìm được mấy căn phòng ở phố Baker, rất thích hợp cho chúng ta. Tôi mong rằng ông không sợ mùi thuốc lá nặng.

-Tôi cũng hút 1 thứ thuốc rất nặng.

-Thế thì được rồi. Tôi quan tâm nhiều đến hóa học và đôi khi phải làm những thí nghiệm tại nhà. Điều đó có làm phiền ông không?

-Hòan toàn không.

-Xem nào! Tôi có tật xấu nào nữa không? Đôi khi tôi lầm lì, mấy ngày liền không hé răng nói 1 lời nào. Những khi như vậy, cứ để mặc tôi, chẳng bao lâu tôi sẽ lại vui vẻ. Còn ông, ông có điều gì cần nói không?

-Tôi cũng có 1 vài cổ tật nhỏ. Tôi không thích ồn ào. Tôi dậy vào những giờ rất khác thường, ngoài ra tôi rất lười nhác. Khi tôi khỏe mạnh, tôi lại có 1 loạt những tính xấu nho nhỏ khách. Hiện thời, đó là những nét chính.

-Trong chữ ồn ào có gộp cả tiếng đàn vĩ cầm không?

Tiếng đàn của người chơi giỏi chỉ làm cho người nghe khoan khoái, chơi tồi thì.....

-Ồ, thế thì được rồi! -Holmes cười vui vẻ - Như vậy là đã ổn thoả, nghĩa là nếu như ông ưng chỗ ở.

-Khi nào ta đi xem?

-Mười hai giờ trưa mai, mời ông đến đây, chúng ta cùng đi xem.

-Xin đúng hẹn, 12giờ trưa mai, - tôi nói và bắt tay anh.

Chúng tôi để anh làm việc tiếp và trở về khách sạn. Tôi bỗng dừng lại , quay sang hỏi Tâm-pho:

-Này, làm thế nào mà anh ta biết là tôi ở Afghanistan về nhỉ?

-Anh ta khác người là ở chỗ đó.

Tôi xoa 2 tay vào nhau:

-Ồ, 1 điều bí mật à? Thú vị thật! Tôi rất cám ơn anh cho tôi có dịp tiếp xúc với anh ta. Như anh biết đấy, đối tượng trong công cuộc nghiên cứu của loài người chính là con người.

-Thế thì anh phài nghiên cứu anh ta đi thôi. Thôi xin tạm biệt nhé.

-Xin tạm biệt.

2. Suy đoán, một môn khoa học

Như đã hẹn, ngày hôm sau chúng tôi cùng đến thăm căn hộ ở số nhà 221 phố Baker. Căn hộ gồm 2 phòng ngủ tiện nghi và 1 phòng làm việc rộng lớn, thoáng mát, đồ đạt bày biện vui mắt, ánh sáng bên ngoài rọi vào qua 2 khung cửa sổ lớn. Căn hộ vừa ý chúng tôi lắm và giá cũng vừa túi tiền. Chúng tôi nhận ngay. Tối hôm ấy, tôi mang đồ đạt đến và

sáng hôm sau, Holmes cũng chuyển đến với những hòm xiểng và va-li. Sau 2 ngày đầu bận sắp xếp nơi ăn chốn ở cho thuận tiện, chúng tôi nhanh chóng quen dần với chỗ ở mới.

Holmes sống yên tĩnh với những nếp sinh hoạt đều đặn. Không mấy khi anh còn thức sau 10h tối và sáng nào khi tôi dậy, anh cũng đã ăn sáng và đi đâu rồi. Đôi khi anh ở lì cả ngày trong phòng thí nghiệm, khi khác thì ở trong các phòng phẫu tích, và thỉnh thoảng có những ngày anh đến những khu phố nhớp nhúa nhất trong thành phố. Nhưng thỉnh thoảng, anh nằm dài trên chiếc đi-văng trong phòng làm việc mấy ngày liền, suốt từ sáng đến tối không hé răng nói 1 lời nào và hầu như không có 1 cử động nào.

Sự quan tâm và tò mò ban đầu của tôi muốn biết mục đích các công việc của anh mỗi ngày mỗi thôi thúc tôi hơn. Vóc người anh nhỉnh hơn 1.8met, nhưng mảnh khảnh cho nên trông có vẻ cao hơn thế nhiều. Đôi mắt sắc sảo, lanh lợi, cùng với sống mũi thanh mảnh, hơi khoằm khiến cho nét mặt mang 1 vẻ nhanh nhẹn và quyết đoán. Cái cằm vuông chìa ra phía trước tỏ ra đây là 1 con người kiên quyết.

Anh không theo học 1 lớp nào khả dĩ đem lại cho anh 1 bằng cấp trong bất kì 1 lãnh vực khoa học nào đó. Tuy vậy, sự say mê nghiên cứu của anh trong 1 số lãnh vực thật là đặc biệt; và trong giới hạn nhất định, các hiểu biết của anh rộng lớn, đến nỗi những ý kiến của anh làm tôi rất đỗi kinh ngạc. Những người tự học theo lối cóc nhảy không mấy khi có những tri thức đặc biệt chính xác.

Mặc dốt nát của anh cũng đặc sắc không kém gì mặt thông thái của anh. Về nền văn hóa đương thời, triết học và chính trị, xem chừng Sherlock Holmes biết rất ít. Sự kinh ngạc của tôi lên đến tột đỉnh khi tôi phát hiện ra Holmes không biết nhiều về học thuyết Copernic và cấu tạo của hệ mặt trời.

-Anh ngạc nhiên à? Khi đã biết lý thuyết ấy rồi, tôi sẽ ra sức quên nó đi.

-Quên nó đi?

-Bộ óc con người ban đầu như 1 gian phòng trống rỗng, ta sẽ phải xếp vào đấy những đồ đạt ta thích. Kẻ ngu ngốc chồng chất vào trong đó đủ mọi thứ linh tinh đến nỗi các tri thức có thể giúp ích cho hắn bị đè bẹp dưới 1 đống tri thức khác, đến nỗi khi cần, hắn khó mà lôi ra sử dụng được. Trái lại, người thợ lành nghề chọn lọc hết sức cẩn thận những thứ xếp vào trong gian buồng ấy. Anh ta chỉ muốn chứa trong ấy những dụng cụ có ích cho mình trong công việc; cái nào cái nấy sắp đặt thật ngăn nắp. Thật là sai lầm nếu cho rằng cái gian buồng nhỏ bé ấy có những bức tường co giãn và nó có thể phình ra vô cùng tận. Anh hãy tin rằng rồi sẽ đến lúc mà mỗi khi ta thu nhận 1 hiểu biết mới ta sẽ quên mất cái kiến thức gì đó đã có trong óc. Vì vậy, chớ có thu nạp những khái niệm vô ích, chúng sẽ đẩy đi mất những điều có ích.

-Thế nhưng hệ mặt trời......-Tôi phản đối.

-Nó can gì đến tôi? - Holmes cao giọng. - Nếu chúng ta xoay quanh mặt trăng thì công việc của tôi có gì khác đâu?

Tôi đã toan hỏi anh công việc đó là cái gì vậy, nhưng dáng điệu anh bảo cho tôi biết câu hỏi ấy không được tiếp nhận. Tuy vậy, tôi suy nghĩ về buổi nói chuyện ngắn ngủi này và cố rút ra mấy điều suy đoán. Holmes nói với tôi rằng anh không muốn thu nhập những hiểu biết không liên quan gì đến công việc của mình. Vậy thì, tất cả những kiến thức mà anh có đều có thể giúp ích cho anh. Tôi thầm liệt kê những lĩnh vực mà anh đã để lộ cho thấy anh thành thạo. Thậm chí, tôi lấy bút chì ghi những điều đó ra giấy. Liệt kê đã xong, tôi không khỏi mỉm cười. Bản nhận xét đó như sau:

Sherlock Holmes; năng lực

1. Hiểu biết về văn học: số không

2. Hiểu biết về triết học: số không

3. Hiểu biết về thiên văn học: số không

4. Hiểu biết về chính trị: yếu

5. Hiểu biết về thực vật: tồi. Am hiểu chất thuốc phiện và các loại chất độc nói chung. Hoàn toàn không biết gì về nghề làm vườn.

6. Hiểu biết về địa chất: có những hiểu biết thực tế, nhưng hạn chế. Thoạt nhìn nói ngay được các loại đất khác nhau.

7. Hiểu biết về hóa học: rất sâu sắc

8.Hiểu biết về giải phẫu: chính xác nhưng không có hệ thống.

9. Hiểu biết về sách báo hình sự: hết sức rộng lớn.

10.Chơi đàn dương cầm : tốt

11. Bật thầy về tài nghệ đánh gậy, quyền Anh, và đấu kiếm.

12. Vận dụng thành thạo luật pháp nước Anh...

Ghi đến đây, thấy rối như tơ vò, tôi quẳng mảnh giấy vào lửa , nghĩ bụng:

"Chẳng hiểu con người này nhằm vào mục đích gì mà ra sức phát triển 1 số năng lực trên. Mình cũng không sao tìm thấy 1 nghề nào đòi hỏi tất cả những năng lực ấy. Thôi thì đành bỏ cuộc ngay thôi, cho khỏi mệt người".

Trong tuần đầu, tôi đã tưởng Holmes không có mấy bạn bè. Nhưng chẳng bao lâu, tôi nhận ra anh quen biết rất rộng. Đầu tiên, 1 anh chàng người nhỏ bé, da tái, mặt choắt, mắt đen, đến 3,4 lần liền trong 1 tuần. Một hôm, có cô gái ăn mặt theo thời trang đến vào buổi sáng và ở chơi chừng 1 giờ. Ngay chiều hôm đó có thêm 1 ông khách quần áo xuềnh xoàng, tóc hoa râm, dáng dấp như 1 người bán hàng rong,

Và tiếp theo đó là 1 phụ nữ cao tuổi, xống áo rất cẩu thả. Một dịp khác có 1 ông chững chạc, tóc bạc trắng hết cả. Rồi 1 người phu khuân vác ở nhà ga trong bộ đồng phục bằng vải nhung. Mỗi khi có khách đến, Holmes yêu cầu tôi để cho anh được sử dụng phòng khách. Lần nào anh cũng không quên xin lỗi tôi:

-Tôi phải dùng gian này làm phòng làm việc. Họ là khách hàng của tôi.

Đó là 1 cơ hội để hỏi thẳng công việc của anh ta là gì, nên tính tôi vốn dè dặt nên lại thôi.

Hôm ấy, tôi dậy sớm hơn thường lệ và nhận thấy anh chưa ăn xong bữa sáng. Người phục vụ đã quen với thói dậy muộn của tôi nên bà ta chưa chuẩn bị cho tôi. Tôi rung chuông với 1 thái độ nóng nảy và bảo bà ta với giọng khá cộc cằn. Sau đó, tôi cầm lấy 1 tờ báo để giết thời giờ. Trên tờ báo có 1 bài được đánh dấu bằng bút chì.

Dưới dòng tít khá huênh hoang " Cuốn sách cuộc đời", tác giả bài báo khoe là có thể đi sâu vào những ý nghĩ thầm kín nhất của con người, căn cứ vào 1 vẻ mặt thoáng qua, 1 cử động của cơ bắp, 1 ánh mắt vụng trộm.

Bài báo viết:

Chỉ từ 1 giọt nước, người giỏi suy luận có thể suy ra khả năng của 1 đại dương hoặc 1 thác nước, tuy chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy chúng. Như vậy, toàn bộ cuộc sống là 1 chuỗi mắt xích rộng lớn mà ta có thể biết bản chất của nó, nếu ta biết được 1 mắt xích. Như tất cả mọi khoa học khác, " suy đoán và phân tích" mà 1 khoa học mà ta chỉ có thể làm chủ sau 1 quá trình nghiên cứu lâu dài, bền bỉ. Người mới đi vào lĩnh vực này nên bắt đầu bằng vấn đề sơ đẳng: Gặp bất kì ai, chỉ bằng vào sự quan sát, ta hãy cố tìm hiểu tiểu sử, nghề nghiệp của người ấy. Tuy có vẻ ấu trĩ, nhưng thật ra sự tập luyện này rèn giũa các khả năng quan sát của ta và nó dạy cho ta biết ta cần phải nhìn vào đâu

và phải tìm kiếm cái gì. Móng tay, những vết chai ở ngón trỏ và ngón cái, ống tay áo, đầu gối quần, dáng đi, cách đứng đều là những thứ nói lên nghề nghiệp của 1 con người.....?

Tôi quẳng tờ báo xuống bàn và thốt lên:

-Nhảm nhí! Tôi chưa thấy ai viết nhăn nhít đến vậy.

-Anh nói về cái gì thế? -Holmes hỏi tôi.

-À. bài báo mà anh đã đánh dấu bên cạnh. Tôi không phủ nhận là bài báo có 1 lối viết khá, nhưng nó làm tôi khó chịu. Rõ ràng đây là 1 lý thuyết do 1 kẻ vô công rồi nghề nặn ra. Mong rằng gặp hắn trên 1 toa xe điện ngầm hạng 2 để bắt hắn nói ra nghề nghiệp của tất cả các hành khách trên xe. Tôi dám đánh cuộc với hắn 1000 ăn 1.

-Anh sẽ thua thôi. Bởi vì tôi là tác giả bài báo đó.

-Anh?

-Đúng, tôi. Quan sát và suy đoán là 2 thứ mà tôi vốn ham thích. Những lí thuyết mà tôi nêu lên trong bài báo là hết sức thực tế, thực tế đến nỗi tôi lấy nó làm kế sinh nhai.

- Đó là nghề gì? - Tôi buột miệng hỏi.

-Tôi kể anh nghe nhé. Tôi có 1 nghề riêng mà có lẽ trên thế giới có độc nhất mình tôi làm. Nghề của tôi là thám tử cố vấn. Ở thủ đô Luân Đôn này có vô số thám tử công, thán tử tư. Khi các vị ấy gặp những điều gì bí, họ đến gặp tôi và tôi tìm cách gợi cho họ đi đúng hướng. Các vụ phạm pháp thường có nhiều nét rất giống nhau, nếu ta thuộc lòng các chi tiết của 1000 vụ thì rất dễ lần ra đầu mối của vụ thứ 1001. Lê-tra là 1 thám tử khá. Mới đây ông ta đi nhầm hướng trong việc khám phá 1 vụ làm bạc giả, vì vậy ông ta phải đến đây.

-Còn những người khách khác thì sao?

-Họ hầu hết là người của các hãng trinh thám tư. Họ mắc mứu ở điểm này hoặc điểm khác. Tôi nghe họ kể về công việc của họ, còn họ thì nghe các lời khuyên bảo của tôi và trả tiền công cho tôi.

-Phải chăng anh ngồi yên trong phòng mà vẫn có thể giải quyết được những mắc mưu mà người khác không tài nào giải quyết nổi.

-Đúng thế. Tôi có rất nhiều kiến thức đặt biệt để áp dụng vào lĩnh vực này: những quy tắc suy đoán trình bày trong bài báo mà anh đã khinh thường, đối với tôi lại có 1 giá trị không sao lường hết trong thực hành. Ngay lần đầu gặp anh, tôi đã biết là anh vừa ở Afghanistan về.

-Chắc có ai bảo anh

-Không đâu. Lúc ấy cả 1 loạt những suy nghĩ, xét đoán đã lướt nhanh qua óc tôi khiến tôi đi thẳng đến kết luận ấy. Tuy vậy, có tồn tại những chặng đường. Cách lập luận phối hợp của tôi như sau: vị này thuộc giới bác sĩ ,nhưng lại có dáng dấp 1 quân nhân, vậy thì chắc chắn là 1 bác sĩ quân y.Anh ta vừa mới ở vùng nhiệt đới về vì nước da rất sẫm nhưng không phải là nước da tự nhiên bởi da ở 2 cổ tay rất trắng. Anh ta đã phải trải qua những ngày kham khổ, đau ốm, điều đó có thể thấy rõ trên nét mặt. Anh ta đã bị thương ở cánh tay vì cánh tay này sử dụng hơi gượng gạo. Một bác sĩ quân y người Anh, sống ở vùng nhiệt đới nào mà lại bị thương ở cánh tay và phải sống kham khổ, thiếu thốn? Tất nhiên là ở Afghanistan. Tất cả chuỗi suy nghĩ này diễn ra trong không đầy 1 giây đồng hồ.

Tôi mỉm cười:

-Giải thích ra thì thấy rất đơn giản. Anh làm tôi nhớ đến nhân vật Dupin của Edgar Allen Poe. Tôi tưởng loại người đó chỉ tồn tại trong các tiểu thuyết chứ làm gì có ngoài đời.

Holmes đứng dậy, châm tẩu thuốc:

-Có lẽ anh tưởng so sánh tôi với Dupin là khen tôi chăng? Theo tôi, Dupin là 1 kẻ rất tầm thường. Ông ta khoe là có thể dò thám được ý nghĩ của bạn bè sau 1 khắc đồng hồ im lặng, nói như thế, là quá khoa trương mà lại kém cỏi. Ông ta có lẽ có đôi chút năng khiếu phân tích. Thế thôi.

-Anh đã đọc sách của Gaboriau chưa? Lecoq có phải là thám tử không?

Holmes có 1 cử chỉ mỉa mai và 1 giọng bực bội:

-Lecoq à? Ông ta giỏi về tay chân hơn đầu óc. Ông ta chỉ có mỗi một điều đáng khen là nghị lực. Cuốn sách ấy thực sự làm tôi phát ngán. Vấn đề đặt ra cho ông ta là xác định thủ phạm trong 1 đám tù nhân. Việc ấy tôi sẽ giải quyết trong 24 giờ, còn ông ta đã phải mất 1 tháng.

Tôi hơi khó chịu vì thấy 2 nhân vật mà tôi khâm phục bị coi thường. Tôi lại bên cửa sổ nhìn xuống đường phố nhộn nhịp bên dưới, nghĩ bụng: "Ông bạn này có thể rất giỏi, nhưng đồng thời cũng rất tự mãn".

Holmes nói tiếp với giọng luyến tiếc:

-Đầu óc tôi bây giờ biết dùng làm gì nữa! Xưa nay chưa bao giờ có 1 vụ án nào dữ dội để tôi khám phá cả! Cùng lắm là vài ba vụ gian lận vụng về với những động cơ lộ liễu đến nỗi ngay 1 nhân viên Sở cảnh sát cũng nhận ra ngay.

Sự huênh hoang của Holmes tiếp tục làm tôi khó chịu, tôi thấy tốt hơn hết là thay đổi câu chuyện. Trên hè đường bên kia có 1 gã cao lớn, ăn mặt xuênh xoàng, tay cầm 1 phong bì lớn đang chăm chú theo số nhà cần tìm.

Tôi chỉ tay về phía người ấy, lên tiếng hỏi:

-Không biết người kia tìm nhà nào?

-Anh muốn nói viên đội lính thủy đánh bộ kia phải không? -Holmes hỏi tôi.

"Lại huênh hoang khóac lác rồi!" Tôi nghĩ bụng. Ý nghĩ ấy vừa mới lướt qua óc tôi thì nhân vật đó đã nhận ra số nhà chúng tôi, rảo bước qua đường. Chúng tôi nghe tiếng gõ cửa ầm ầm, rồi tiếng bước chân nặng nề lên thang gác.

Người ấy bước vào phòng chúng tôi, đưa phong bì cho anh.

-Có thư cho ông Sherlock Holmes.

Đây là 1 dịp để hạ bớt thói hợm hỉnh của Holmes. Lúc vừa rồi, khi đưa ra những lời phỏng đoán liều kia, chắc anh ta không nghĩ là tôi sẽ có cơ hội giáp mặt người này. Tôi hỏi, giọng nhẹ nhàng:

-Này anh, anh có thể cho biết anh làm nghề gì không?

-"Thưa phải, thưa ông", - Anh ta trả lời cộc cằn. " Bộ đồ đồng phục của tôi đang được đưa đi sửa"

-Trước đây anh làm nghề gì? - Tôi đưa mắt nhìn sang Holmes với vẻ chế giễu.

-Tôi là binh chủng lính thủy đánh bộ, đóng lon đội. Ông có điều gì cần hỏi nữa không? Xin chào.

Anh ta dặp 2 gót giày vào với nhau, giơ tay chào chúng tôi rồi đi.

3. Sự bí ẩn ở Lauriston

Thú thật tôi hết sức kinh ngạc trước bằng chứng này về giá trị thực hành của những lý thuyết mà Holmes đã nêu. Sự kinh nể của tôi vẫn còn vương vấn 1 chút hoài nghi là tất cả câu chuyện này đã được xếp đặt từ trước để lòe tôi. Nhưng lòe để làm gì? Quay lại nhìn Holmes, tôi thấy anh đã đọc xong thư. Nét mặt đăm chiêu và đôi mắt xa vắng.

-Làm thế quái nào mà anh đoán được ?

-Đoán cái gì? - Holmes hỏi giật giọng.

-Đoán là 1 viên đội lính thủy đánh bộ.

-Xin lỗi anh về những lời cáu kỉnh đó. Hóa ra, anh vẫn không thấy người đưa thư vốn là 1 viên đội lính thủy đánh bộ?

-Quả là không?

-Ngay ở bên này đường, tôi cũng đã thấy 1 hình mỏ neo to xăm ở mu bàn tay người ấy và bộ râu theo đúng qui định của lính thủy đánh bộ. Anh chàng có vẻ tự tin và thậm chí có dáng điệu chỉ huy? Một anh chàng nghiêm nghị, đạo mạo, hơi đứng tuổi, những chi tiết đó khiến tôi tin rằng anh đã đóng đến lon đội.

-Thật là tuyệt diệu ! - Tôi reo lên.

_"Có gì đâu". Tuy nói vậy, song cứ theo về mặt anh, tôi tin rằng nỗi kinh ngạc và sự khâm phục của tôi rõ ràng làm anh vui thích. "Vừa nãy, tôi có nói là thời nay không còn những trọng án, nhưng có lẽ tôi lầm. Anh hãy xem đây".

Holmes đưa cho tôi bức thư vừa mới nhận.

-Gì thế này? Thật là khủng khiếp! - Tôi thốt lên.

-Tôi thấy vụ này hơi khác thường đấy. Anh vui lòng đọc to lên, chúng ta cùng nghe nào.

Ông Sherlock Holmes thân mến!

Đêm qua có 1 vụ án ghê gớm tại nhà số 3 đường Lauriston đoạn kế cận đường Brixton. Một nhân viên cảnh sát thấy có ánh đèn ở ngôi nhà đó vào khoảng 2 giờ sáng. Đây là 1 ngôi nhà bỏ hoang nên anh ta đoán là có chuyện gì không bình thường. Anh ta thấy cửa ra vào để ngỏ. Ở gian phòng trông ra mặt đường, anh ta thấy xác 1 người đàn ông ăn mặc lịch sự, trong túi có xấp danh thiếp đề tên "Enoch J.Drebber bang Ohio, USA". Không có cách nào xác định rõ nguyên nhân cái chết. Trong gian phòng có nhiều vết máu, nhưng trên thi thể thì không có 1 vết thương nào. Chúng ta không biết người này đã vào ngôi nhà ấy bằng cách nào và nói chung toàn bộ vụ án hãy còn là 1 điều bí ẩn. Nếu ông

hết trang 22

User is offlineProfile CardPM

Go to the top of the page

+Quote Post

Posts in this topic

lananh SHERLOCK HOLMES- CONAN DOYLE 1-02-2004, 12:11 PM

lananh [size=14][font=Arial] CHIẾC NHẪN TÌNH CỜ[/f... 1-02-2004, 12:14 PM

lananh -Ông nói lạ ! Đây là phát minh có gi�... 3-02-2004, 08:51 AM

ThanhFoMuaBay típ đi tỷ tỷ, cái ni có coi film rùi, car... 5-02-2004, 12:35 AM

lananh có thể đến được hiện trường trướ... 7-02-2004, 12:29 PM

lananh -Không 1 ai, ngay 1 con chó cũng không. Lúc b... 8-02-2004, 12:31 AM

lananh -Còn ai vào đấy! Kẻ mặc chiếc áo k... 8-02-2004, 11:18 AM

xitrum :o bà type cái kiểu ni là tui ..vất máy sc... 8-02-2004, 03:56 PM

lananh Holmes lao vội về phòng anh khi bà cụ v�... 10-02-2004, 01:37 AM

lananh cho 1 mình Uy-ghin lên báo cáo thôi. Uy-ghin ... 11-02-2004, 10:58 PM

vivacpp truyện này mặc dù đã xem đi xem lại r�... 13-02-2004, 11:59 AM

NguoiSiTinh post tiep di please!!!!!!... 11-03-2004, 05:38 PM

visaonho Đọc đã wá :applause: :applause: ,Post tiế... 11-03-2004, 08:33 PM

merry_puppy Ừm, đọc hoài không thấy chán. Cám ơn l... 26-07-2004, 04:56 AM

thobong :applause: ừm !!! Bồ còn chuyện... 7-08-2004, 09:26 PM

xitrum xa hắn . Điều làm tôi thích thú là Lê-T... 21-08-2004, 03:00 PM

xitrum - Viên thuốc trong suốt và nhẹ, tôi nghĩ... 22-08-2004, 02:58 AM

CaNaXiMuoi Mụ Trum ... dữ ác mới thấy bà post lại... 22-08-2004, 05:36 PM

xitrum :D Khoẻ ! Na, tui lười quá ! Bữ... 23-08-2004, 01:29 AM

lonely -Cả bác nữạ Cháu sẽ kể là bác tốt ... 1-09-2004, 04:15 AM

lonely Chương 9 Bông hoa Utah Từ bờ sông Miss... 1-09-2004, 05:05 AM

NguoiSiTinh thank you... post tiếp đi please :pray: 9-09-2004, 11:28 PM

lonely Chương 10 Chạy Trốn Sáng hôm sau, Jo... 13-09-2004, 12:15 PM

lonely Chương 11 Báo oán Những người chạ... 13-09-2004, 01:00 PM

lonely Chương 12 Phần tiếp trong nhật ký của... 13-09-2004, 11:11 PM

« Các bài cũ hơn · Truyện Dài · Các bài mới hơn »

Reply to this topicTopic OptionsStart new topic

> Đóng tùy chọn cho chủ đề

Theo dõi chủ đề này

Nhận email thông báo khi có bài trả lời cho chủ đề này mà bạn không ở trên diễn đàn.

Đặt theo dõi chủ đề này

Nhận email thông báo khi có bài trả lời cho chủ đề này mà bạn không ở trên diễn đàn.

Download / In chủ đề này

Download this topic in different formats or view a printer friendly version.

Trang chủTìm kiếmTrợ giúpThảo Luận |-- Thông Báo Tin Tức |-- Trang Tán Dóc |-- Tâm Tình & Kỷ Niệm |-- Thử Tài Ðố Vui |-- Quán Cafe Nhạc |-- Giải Ðáp Thắc Mắc |-- Sưu Tầm Lượm Lặt |-- Hoa Học Trò |-- Hương Thơm Nhân LoạiThơ Văn |-- Truyện Cười |-- Thơ Sáng Tác |-- Thơ Sưu Tầm |-- Truyện Ngắn |-- Truyện Dài |---- Truyện Đã Đăng Xong |-- Danh Nhân và Thơ Cổ

: 29/07/07 - 11:57 PM

Powered by Invision Power Board(Trial) v2.0.0 © 2007 IPS, Inc.

Chương 1

Làm quen với Sherlock Holmes

Năm 1878, tôi tốt nghiệp tại trường Đại học Y London, sau đó đến Netley dự khóa tu nghiệp dành cho các bác sỹ quân y. Học xong, tôi được bổ nhiệm về trung đoàn bộ binh Northumberland số 5, khi ấy đang đóng tại Ấn Độ. Tôi chưa kịp tới đơn vị của mình thì cuộc chiến tranh Afghanistan lần thứ hai bùng nổ. Đặt chân lên Bombay, tôi được biết đơn vị và tới được Kandahar an toàn. Tại đây, tôi gặp trung đoàn của mình.

Tôi bị chuyển sang trung đoàn Berkshires và tham dự trận đánh Maiwand. Trong trận này, tôi bị thương ở vai, nếu không có người lính hầu xốc tôi lên ngựa và đưa về phía sau chiến tuyến, thì tôi đã rơi vào tay quân địch rồi.

Kiệt sức, tôi được đưa về bệnh viện hậu phương Peshawar. Tại đây, tôi bình phục dần, và lúc đó có thể ra sưởi nắng ngoài hiên, thì lại bị thương hàn. Trong hàng tháng trời, người ta ra sức cứu sống tôi; đến ngày khỏi bệnh, tôi gầy yếu đến nổi Cục quân y phải đưa tôi về Anh lập tức. Một tháng sau, tôi đặt chân lên bến cảng Portsmouth, chính phủ cho tôi nghỉ chín tháng để lấy lại sức.

Vì không có bà con ở Anh nên tôi được tự do như gió trời, với 11 shillings[1] 6 pence[2] mỗi ngày. Trong tình cảnh đó, tôi bị thu hút về London với một sức mạnh không cưỡng lại nổi. Ở đây, tôi sống ít lâu tại một khách sạn, nhưng chẳng bao lâu tôi thấy mình nên đi tìm một nhà trọ xuyềnh xoàng và đỡ tốn kém hơn.

Đúng vào hôm tôi đi đến quyết định này, khi đang ở một quán rượu thì bỗng có người vỗ vai tôi. Ngoảnh lại, tôi nhận ra Stamford, một thanh niên trước đây làm y tá dưới quyền tôi. Trước đây, tôi chưa bao giờ thật thân với Stamford nhưng bây giờ tôi vồ vập chào đón anh ta và gặp tôi, Stamford xem chừng cũng hoan hỉ lắm, tôi mời anh ta đi ăn trưa tại khách sạn. Chúng tôi gọi xe ngựa, và trong lúc chiếc xe chạy, Stamford hỏi tôi:

- Dạo này ra sao? Trông anh gầy quá.

Tôi phác qua vài nét về những bước thăng trầm của mình. Chuyện vừa xong thì xe cũng tới quán ăn.

- Khốn khổ! Thế anh tính sao bây giờ?

- Tôi định tìm một nơi ở tiện nghi với một cái giá phải chăng.

- Lạ thật! Anh là người thứ hai trong ngày hôm nay ngỏ với tôi cái ý ấy.

- Ai là người thứ nhất?

- Một anh chàng làm việc tại phòng thí nghiệm hóa học ở bệnh viện. Sáng nay, anh ta phàn nàn là không tìm được ai để ở chung hầu giảm được một nửa tiền thuê nhà.

- Tôi cũng vậy. Tôi nghĩ ở chung hay hơn ở một mình.

Stamford cầm ly rượu, nhìn tôi với một vẻ khó hiểu:

- Anh chưa biết Sherlock Holmes. Có thể anh sẽ không thích anh ta.

- Anh ta có gì đáng chê trách?

- Ồ! Anh ta có những ý kiến hơi kỳ quặc. Anh ta nghiên cứu say mê cuồng nhiệt một vài ngành khoa học. Còn ngoài ra, anh ta là một người lịch sự, đúng mực.

- Sinh viên Y khoa?

- Không, tôi không hiểu anh ta định học cái gì; rất giỏi về giải phẫu, về hóa học, nhưng chưa hề theo học một lớp học chính quy nào. Anh ta học theo lối cóc nhảy, song trong nhiều lĩnh vực, anh ta đã thu nhập được một số vốn hiểu biết rộng lớn đến nỗi các giáo sư phải kinh ngạc.

- Anh không hỏi anh ta định theo ngành nghề nào sao?

- Đó là một con người không dễ khơi chuyện, tuy rằng những khi cao hứng, anh ta cũng thích chuyện trò.

- Nếu phải ở chung với ai, tôi muốn đó là một người ham học và yên tĩnh. Hiện nay tôi chưa khỏe nên rất sợ tiếng ồn. Tôi gặp bạn anh bằng cách nào?

- Anh ta hiện đang ở phòng thí nghiệm. Ăn xong, chúng ta sẽ đi đến đấy.

Trên đường đi, Stamford cho tôi biết thêm một vài chi tiết nữa về Sherlock Holmes.

- Về Holmes, tôi không biết gì hơn ngoài những điều tôi hiểu qua các buổi gặp gỡ tại phòng thí nghiệm. Chính anh đã đề xuất ý kiến ở chung, may nhờ rủi chịu đấy nhé!

- Nếu không hợp, chúng tôi sẽ chia tay nhau. Nhưng, hình như có một lý do nào đó khiến anh muốn phủi tay khỏi việc này. Tính tình người ấy khó chịu đến vậy ư?

- Không dễ diễn đạt được cái không thể diễn đạt nổi. Sherlock Holmes có tính tình gần như lạnh lùng, sắt đá. Anh ta rất có thể cho một người bạn uống thử một nhúm alkaloide thực vật loại mới nhất, không phải vì độc ác mà chỉ vì muốn biết hiệu lực của chất độc ấy như thế nào. Công bằng mà nói, tôi tin rằng bản thân anh ta cũng có thể sẽ dùng thử một thử một cách sốt sắng không kém.

- Thế thì rất tốt chứ sao?

- Đúng, nhưng việc lấy gậy đánh vào xác chết, thì phải nói là quái gở.

- Anh ta đánh xác chết?

- Phải, để xem người ta có thể gây ra những thương tích như thế nào trên cơ thể một người đã chết. Chính mắt tôi đã nhìn thấy anh ta làm như thế.

- Vậy mà hồi nãy anh nói Holmes không học ngành Y?

- Không mà! Mà thôi, ta đến nơi rồi, anh tự đánh giá nhân vật ấy.

Chúng tôi đi theo một lối hẹp, qua chiếc cửa phụ nhỏ, bước vào mé nhà của khu bệnh viện lớn. Gần cuối hành lang có một lối rẽ nhỏ, dẫn đến phòng thí nghiệm hóa học. Đấy là một gian phòng cao, các giá trên tường để đầy chai lọ. Đây đó có mấy cái bàn rộng và thấp, mặt bàn bề bộn những bình cổ cong, ống nghiệm, đèn hơi với ngọn lửa xanh lè. Trong phòng chỉ có mỗi một người đang chúi mũi xuống một chiếc bàn. Nghe tiếng chân chúng tôi, anh ta đảo mắt nhìn quanh rồi reo lên một tiếng và vội vã đứng lên.

- Tôi tìm ra rồi! Tôi tìm ra rồi!" Anh ta reo lên với Stamford và hấp tấp đi về phía chúng tôi, tay cầm một ống nghiệm "Tôi đã tìm ra một thuốc thử có đặc tính làm kết tủa huyết cầu tố mà không làm kết tủa bất kỳ chất nào khác.

Giá như anh ta có thấy một mỏ vàng thì sự vui mừng cũng chỉ đến thế là cùng. Stamford giới thiệu:

- Đây là bác sỹ Watson, đây là ông Sherlock Holmes.

Holmes thân mật bắt tay tôi với một sức mạnh mà tôi không nghĩ có thể có ở anh ta.

- Chào ông, ông ở Afghanistan về, phải không?

- Làm sao ông biết? - Tôi kinh ngạc hỏi lại.

- Có gì đâu. Cái điều quan trọng bây giờ là huyết cầu tố. Chắc ông hiểu được phát minh của tôi có tầm quan trọng như thế nào chứ?

- Một phát minh lý thú về mặt hóa học, nhưng về mặt thực tế...

- Ông nói lạ! Đây là phát minh có giá trị thực tiễn nhất từ bao nhiêu năm nay trong ngành pháp y. Ông không thấy là nó giúp ta xác định một cách không thể nhầm lẫn những vết máu à? Mời ông lại gần đây! - Trong lúc hào hứng, anh ta nắm lấy tay áo tôi, kéo lại chiếc bàn anh ta đang làm việc.

- Ta lấy một ít máu tươi nhé. - Vừa nói anh ta vừa lấy kim đâm vào đầu ngón tay, nặn ra một giọt máu và lấy ống hút hút - Bây giờ, tôi hòa chút xíu máu này vào một lít nước. Ông thấy hỗn hợp ấy trông y như nước, tỷ lệ của máu trong đó không thể quá một phần triệu. Dẫu vậy, tôi hoàn toàn tin chắc ta sẽ có được phản ứng đặc trưng.

Nói xong, Holmes thả vào trong bình một vài tinh thể trắng rồi rót thêm vài giọt chất lỏng trong suốt. Một phút sau, hỗn hợp trong bình chuyển thành màu gụ và một thứ bụi màu nâu nhạt kết tủa dưới đáy bình.

- Ha! Ha! Ông nói sao? - Holmes vỗ tay reo lên.

- Theo tôi, đây là một cách thử rất tinh tế.

- Tuyệt vời! Cách thử cũ với chất guaiacone vừa thô kệch vừa không chắc. Cách tìm các tiểu thể máu trên kính hiển vi cũng vậy, với lại chỉ cần vệt máu để lâu một vài giờ là phương thức đó không áp dụng được. Còn phương pháp này, thì lúc nào cũng hiệu nghiệm, dù với máu cũ hay máu tươi.

- Quả vậy!- Tôi lẩm bẩm.

- Những vụ án hình sự nhiều khi chỉ còn mắc ở khâu này mà thôi. Một kẻ bị nghi đã nhúng tay vào một vụ án mạng xảy ra trước đó có khi hàng tháng. Xem xét quần áo hắn, người ta phát hiện ra những vết màu nâu nhờ nhờ. Đây có phải là những vết máu không, hay là vết bùn, vết gỉ sắt, vết nhựa trái cây. Còn bây giờ đã có phản ứng hóa học này, việc xác định kia không còn khó khăn gì nữa.

Đôi mắt Holmes ngời lên trong khi nói, và tay phải đặt lên ngực trái, anh ta cúi gập người như để chào đáp lại những người ngưỡng mộ tưởng tượng của mình.

- Ông thật đáng được biểu dương. - Tôi phụ họa.

- Tôi có thể kể với ông đến hai chục vụ án đã qua mà phản ứng của tôi có thể đóng vai trò quyết định.

- Ông khác nào một quyển niên giám hình sự sống. Ông có thể ra một tờ báo được đấy, lấy tên là "Những vụ án hình sự trong quá khứ"." - Stamford cười nói.

- Và đó sẽ là một tờ báo rất bổ ích. - Holmes tiếp lời trong khi dán một miếng băng dính lên vết kim châm vừa rồi ở đầu ngón tay. Anh ta quay sang tôi giải thích - Phải cẩn thận như vậy vì tôi thao tác khá nhiều loại chất độc.

Stamford ngồi xuống một chiếc ghế đẩu ba chân, đẩy một chiếc khác về phía tôi, bàn vào việc:

- Ông bạn tôi đây đang tìm chỗ ở. Thấy ông phàn nàn là không kiếm được ai ở chung nên tôi thấy không có gì tốt hơn là để hai người tiếp xúc với nhau.

Holmes có vẻ bằng lòng nói:

- Tôi tìm được mấy căn phòng ở phố Baker, rất thích hợp cho chúng ta. Tôi mong rằng ông không sợ mùi thuốc lá nặng.

- Tôi cũng hút một thứ thuốc rất nặng.

- Thế thì được rồi. Tôi quan tâm nhiều đến hóa học và đôi khi phải làm những thí nghiệm tại nhà. Điều đó có phiền ông không?

- Hoàn toàn không.

- Xem nào! Tôi còn tật xấu nào nữa không? Đôi khi tôi lầm lì, mấy ngày liền không hé răng nói một lời nào. Những khi như vậy, cứ để mặc tôi, chẳng bao lâu tôi sẽ lại vui vẻ. Còn ông, ông có điều gì cần nói không?

- Tôi cũng có một vài cố tật nhỏ. Tôi không thích ồn ào. Tôi dậy vào những giờ rất khác thường, ngoài ra tôi rất lười nhác. Khi khỏe mạnh, tôi lại có một loạt những tính xấu nho nhỏ khác. Hiện thời, đó là những nét chính.

- Trong chữ ồn ào có gộp cả tiếng đàn vĩ cầm không?

- Tiếng đàn của người chơi giỏi chỉ làm cho người nghe khoan khoái, chơi tồi thì...

- Ồ, thế thì được rồi! - Holmes cười vui vẻ - Như vậy là đã ổn thỏa, nghĩa là nếu như ông ưng chỗ ở.

- Khi nào thì ta đi xem?

- Mười hai giờ trưa mai, mời ông đến đây, chúng ta cùng đi xem.

- Xin đúng hẹn, mười hai giờ trưa mai. - Tôi nói và bắt tay anh.

Chúng tôi để anh làm việc tiếp và trở về khách sạn. Tôi bỗng dừng lại, quay sang hỏi Stamford:

- Này, làm thế nào mà anh ta biết là tôi ở Afghanistan về nhỉ?

- Anh ta khác người là ở chỗ đó.

Tôi xoa hai tay vào nhau:

- Ồ, một điều bí mật à? Thú vị thật! Tôi rất cám ơn anh cho tôi có dịp tiếp xúc với anh ta. Như anh biết đấy, đối tượng trong công cuộc nghiên cứu của loài người chính là con người Thế thì anh phải nghiên cứu anh ta đi thôi. Thôi xin tạm biệt nhé.

- Xin tạm biệt.

---

[*] Nguyên văn: "A STUDY IN SCARLET"

[1] Đơn vị tiền tệ Anh: 1 Shilling = 12 Penny

[2] Đơn vị tiền tệ Anh: 1 Penny = 1/100 Pound

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro