Chap 22. Người Yêu Cũ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ran ngồi năn nỉ bà nội giữ lắm mới được đóng phim, nhưng bà nói đây là bộ phim cuối cùng, cô vâng vâng dạ dạ mặc dù lòng buồn nát ruột nát gan.

Cô càng nghĩ càng lạ, Shinichi tại sao càng ngày càng lạ đến như thế, anh ta dạo này rất chăm ở nhà, còn rất ít ăn hiếp cô. Có chuyện gì với anh ta sao? Anh ta có vấn đề gì sao? Đang nằm suy nghĩ miên man, bỗng có điện thoại reo lên.

- Alo...

- Ran hả?

- Ừm, ai vậy?

- Tớ chỉ mới đi du học hai năm, liền không nhận ra?

Đầu giây bên kia ra giọng oán trách.

- A...Sonoko.

- Rãnh không? Đi cafe?

- Về nước rồi hả?

- Ừ, mới về hôm qua.

- Được, chỗ mình hay đi ha. Tớ ra liền.

Cô hào hứng đi thay đồ, Sonoko là cô bạn thân lâu năm của cô thời mẫu giáo, dạo này cậu ta qua Paris để du học về thiết kế thời trang và nước hoa.

- Con đi đâu sao?

- Dạ nội, con đi gặp bạn.

- Để Shinichi đưa con đi.

- Thôi ạ, con tự đi được mà.

- Không được, để thằng Shinichi đưa con đi.

Thế là '' phụng chỉ '' của nội '' vạn tuế ''. Anh cùng cô mặc bộ đồ hết sức đơn giản nhưng cũng rất nổi bật, anh mang quần thể thao áo thun hoạt bát, còn cô thì mang quần yếm giày bata siêu cấp đáng yêu.

Quán cafe nằm ở gần trung tâm thành phố, đậu xe ngay bên đường, khi cô cùng anh xuống xe có rất nhiều người nhìn ngó, anh còn tự nhiên nắm lấy tay cô qua đường, tim Ran bỗng dưng đập nhanh một nhịp. Hôm nay anh ta không có trang điểm như lên sân khấu, tóc cũng không vuốt keo, tóc nâu mềm mãi rối tung vì gió, khuôn mặt lạnh lùng hết sức, làm bao người chết mê.

Sonoko đã đến trước, bên cạnh cậu ta còn có một người đàn ông. Bước chân Ran bỗng dưng đứng khứng lại, từ đằng xa, là hình ảnh của Makoto.

- Gì vậy?

Anh quay sang nhìn cô.

- Không có gì, chỉ là giày tuột.

- Chỗ nào?

- Kia.

Khi cô đi tới, Sonoko vui vẻ đứng dậy chào hỏi, còn Makoto cũng đứng dậy mỉm cười. Sáu năm qua không gặp, quả nhiên anh ta khác rất nhiều. Anh ta đã đẹp trai và trưởng thành hơn rất nhiều.

- Giới thiệu với cậu đây là Kudo Shinichi, anh ấy là chồng tớ. Còn giới thiệu với anh, đây là Suzuki Sonoko bạn từ thời mẫu giáo của em.

- Đây là người chồng mà xôn xao một thời đó sao? Đúng là trăm nghe không bằng một thấy.

Sonoko hết sức khen ngợi anh, bao nhiêu lời từ hoa mỹ đều dùng hết cho anh, nhưng cảm giác này, cảm giác khó chịu đến bức bội.

- Giới thiệu với mọi người đây là Kyogoku Makoto, chồng sắp cưới của mình.

Quả là trái đất tròn, giữa mấy tỉ người, mà cô và anh vẫn có thể gặp lại nhau, lại còn là chồng chưa cưới của Sonoko, quả là do duyên trời sắp đặt.

Năm xưa, khi gặp Makoto, cô vừa tròn tuổi mười sáu, Makoto khi đó đã là một chàng trai sắp ra trường đang ôn thi đại học, Ran còn ngây ngô tưởng rằng anh là cả cuộc sống của cô. Makoto năm xưa dịu dàng bước vào trái tim cô, nhưng khi bước ra lại lạnh lùng tuyệt tình.

Chuyện tình đẹp đẽ kia cô cũng không muốn nhớ, chỉ vì khi nhớ đến trái tim cô thở không nổi. Ngày xưa khi Makoto đậu đại học phải lên thành phố học xa, thời gian đầu hai người đã rất mạnh mẽ, nhưng yêu xa là một loại tình yêu quá mờ ảo, anh và cô dần dần cách xa nhau hơn. Ngày xưa khi anh chia tay cô, lúc đấy cô đã khóc lóc rất nhiều, đó là mối tình đầu của cô. Từ đó cô chưa từng yêu thêm một ai, cho đến khi lấy Shinichi.

Khi mà Sonoko đề nghị đi dạo, cô cũng đồng ý. Makoto đi cạnh cô, ánh mắt anh vẫn nhẹ nhàng ấm áp như xưa.

- Dạo này em khỏe chứ?

- Vâng, em vẫn ổn.

Sáu năm rồi, là khoảng thời gian để cô lớn lên và nhận ra Makoto đã không còn quan trọng trong cuộc sống của mình nữa. Cô cư xử rất ngượng ngạo, không biết vô tình hay cố ý, Shinichi đi đến cạnh cô, cầm lấy tay cô, còn mỉm cười rất vui vẻ.

Cho đến khi lên xe, Shinichi tay cầm vô lăng, radio nhạc du dương vang khắp trong xe.

- Đừng bao giờ nuối tiếc về một kỉ niệm mà không thuộc về mình.

Lời nói của anh làm cô nghe cảm thấy rất khó hiểu, Ran quay sang nhìn anh, anh đang có một tư thế rất nhàn nhã.

- Khi yêu ai chẳng mù quáng, cho đến khi rời xa, mới biết không thuộc về nhau.

- Anh biết?

- Anh ta là người yêu cũ của cô.

Ran quá đỗi ngạc nhiên, làm sao anh ta có thể biết rõ như vậy chứ?

- Cô diễn xuất cũng còn dỡ lắm, mà tại sao lúc nào cũng đoạt giải xuất sắc. Không chỉ vì cái nhan sắc này chắc cô cũng thuộc dạng không ai biết đến.

Anh quay sang đánh vào đầu cô một cái, Shinichi hôm nay rất dễ thương. Ran có cảm giác rằng trái tim cô đang rất khó chịu, cô không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.

Vài ngày sau đó, Sonoko ngỏ lời mở một cuộc đi chơi, là đi lên khu resort của nhà cậu ta trên một vùng đất du lịch khá lạnh. Shinichi cũng nhận lời đi, lúc đầu cô còn tưởng anh ta sẽ cằn nhằn khó chịu.

Shinichi lái xe, Makoto ngồi cạnh. Một người là quá khứ, một người là hiện tại. Bức tranh này có vẻ hư ảo. Sonoko kể rằng đã gặp được Makoto 4 năm, có vẻ cô ấy rất yêu Makoto, hai người quả là xứng đôi. Tại sao khi nhắc đến cái tên Makoto, là Ran có cảm giác rất bồi hồi, thở dồn dập rất khó chịu.

Khi đến nơi, không khí quả rất lạnh, cô phải mang mấy cái áo mới ấm lên được. Sonoko xếp cho cô và anh một căn phòng có thể nhìn xuống núi, xa xa kia là biển, khu resort mộng mơ năm trên một cánh rừng.

Khi cô tắm xong, thì nghe mùi ca cao thơm phức quanh phòng, anh nói cô nên ra uống một tí cho ấm người, vẫn là sự dịu dàng. Cô cảm nhận rằng Shinichi, anh ta rất khác, không còn đáng ghét như trước.

Mới tuyên dương được vài câu, tối anh ta liền bỏ rơi cô mà đi chơi nơi khác, ai dè Sonoko cũng vậy, Makoto cũng bỏ rơi mà đi. Tim cô lại đập nhanh hơn nữa, thực sự cô không muốn hai người nói chuyện cùng nhau.

Đêm xuống trời sương còn lạnh hơn, Ran mang áo đi dạo quanh vườn hoa ở sau phòng,hít thở lấy không khí mát lạnh. Một bóng đêm xoay người cô, hôn lấy cô. Hôn rất mạnh, nụ hôn như lấy hết hơi thở của cô, cô sợ hãi mà vùng vẫy, cho đến khi đôi chân cô mềm nhũn mà rơi cả người xuống đất.

Một tiếng bốp vang lên, rất mạnh. Cô hoa mắt nhìn lên, ánh sáng yếu ớt khi thấy đủ hai khuôn mặt, Shinichi tức giận đến đen mặt. Nụ hôn kia là của Makoto.

- Đừng bao giờ để tôi thấy thêm lần nữa.

Lời nói hung dữ của Shinichi là dành cho cô hay Makoto?

Makoto buông một câu xin lỗi rồi bỏ đi, Shinichi không nói cũng bỏ mà đi. Ran hoang mang chạy theo sau anh ta, muốn một lời giải thích. Chẳng phải hai người đi cùng nhau sao?

- Shinichi, đang có chuyện gì xảy ra?

- Tôi nghĩ cô nên nói thẳng với anh ta là chúng ta nên làm bạn bè đi.

- Tôi không hiểu chuyện gì cả.

- Tốt nhất cô đừng nên hiểu.

- Nhưng anh ta hôn tôi... Chuyện là sao?

Bỗng dưng Shinichi dừng lại, quát to.

- Cô tự đi mà suy nghĩ, đừng hỏi nữa. Tôi không có hứng thú để đi loại từng đối thủ. Hiểu không? Báo lỗi chương Bình luận

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro