Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ji Yeon phim kết thúc buồn quá, nữ chính đã hy sinh cho tình yêu của mình vậy mà cuối cùng không cho cô ấy được hạnh phúc, cô ấy vì tình yêu mà ra đi mãi mãi, tình yêu của họ thật thiêng liêng.

- Tớ cũng muốn có một tình yêu như cô ấy, nhưng cái kết của chúng ta không phải như vậy, là một cái kết thật hạnh phúc.

- Tớ sẽ làm tất cả để mang đến hạnh phúc cho cậu - nói rồi Ji Yeon nắm tay Hyomin dạo bước.

Sau khi Ji Yeon giải thích mọi chuyện cho Hyomin biết, cô càng yêu Ji Yeon nhiều hơn. Vì ghen tuông ngớ ngẩn mà cô suýt chút nữa đã mất Ji Yeon người đã yêu cô hết lòng.

- Cậu đang nghĩ gì vậy?

- Tớ nghĩ mai này lỡ tớ không còn là một tiểu thư giàu có và trở thành người con gái nghèo nàn thì cậu có còn yêu tớ như bây giờ không?

- Cậu làm tớ buồn nha, tình yêu tớ dành cho cậu không phải dựa trên vật chất. Tớ yêu tâm hồn của cậu, yêu cậu vì cậu là Park Hyomin, dù cậu có nghèo khổ hay giàu có thì tớ vẫn yêu cậu, mãi mãi chỉ yêu cậu.

Nghe Ji Yeon nói mà Hyomin cảm thấy ấm áp, những gì Hyomin lo lắng đã được Ji Yeon giải đáp, cô thấy lòng nhẹ nhàng hơn.

- Minnie, cậu có muốn sống ở Mỹ không, nếu như cậu muốn thì sau khi kết thúc năm học chúng ta về sống với nội nhé.

- Cậu ở nơi nào thì tớ cũng ở đó, bất kỳ nơi nào có cậu ở đó.

Ji Yeon mỉm cười, những dự định những kế hoạch cho tương lai, Ji Yeon sẽ mang hạnh phúc cho Hyomin.

...........................................................

- Thả tao ra, tụi bây biết ba tao là ai không. Nếu không muốn vào tù thì thả tao ra.

<Hự... hự...>

Hyun Woo ôm lấy bụng đau đớn, đã hai ngày bọn họ đánh đập không nương tay.

- Khôn hồn thì im miệng lại, còn la nữa tao sẽ không nương tay đâu.

- Ji Yeon, mày ra đây, không muốn vào tù thì mày thả tao ra.

<Bốp... bốp...>

Máu miệng Hyun Woo trào ra.

- Tên Ji Yeon để cho mày gọi sao?

KÉT

Ji Yeon bước vào, tiến đến Hyun Woo, Ji Yeon gằn giọng.

- May cho mày là Hyomin không sao, cô ấy có mệnh hệ nào thì giờ này mày chầu diêm vương sớm rồi.

- Mày giỏi lắm, mày biết ba tao là ai không, không thả tao ra mày sẽ hối hận đó. Người yêu mày chỉ là đồ chơi của tao thôi hahaha...

<Bốp... bốp... bốp...>

- Ba mày là ai tao không quan tâm, về nói với ông ấy Park Ji Yeon đã làm mày như vậy rồi mày sẽ có câu trả lời.

- Trước khi cho mày rời khỏi đây thì mày phải trả giá cho những tổn thương tinh thần của cô ấy.

Dứt lời, một người tiến lại trên tay cầm con dao. Hyun Woo sợ hãi lùi lại.

- Cậu định làm gì vậy, tớ xin lỗi cậu Ji Yeon, tớ có mắt mà không có tròng, cậu tha cho tớ lần này đi được không? - hắn quỳ xuống chân Ji Yeon van xin.

- Mày cũng biết van xin nữa sao, hôm đó Hyomin van xin mày có buông tha không. Nếu tao tới không kịp thì cô ấy sẽ thế nào.

- Đừng van xin vô ích, đây là bài học dành cho mày để khi soi gương mày nhớ những gì mày đã làm. Lần này chỉ là cảnh cáo, nếu Hyomin còn mất sợi tóc nào thì mày coi chừng cái mạng đó.

Ji Yeon vừa tới cửa đã nghe tiếng la đau đớn của hắn.

...........................................................

- Hyomin con đi đâu về mà khuya vậy? - ông Park lên tiếng khi thấy Hyomin bước lên lầu.

Hyomin giật mình khi nghe tiếng ba gọi, ông Park ngồi đó vậy mà Hyomin không thấy.

- Con đi chơi với mấy người bạn, ba về khi nào sao không gọi con.

- Con ngồi đi ba có chuyện muốn nói với con.

Hyomin bước lại ngồi đối diện ông Park, hôm nay ông lạ quá. Mặt ông Park nghiêm nghị, thả từng khối thuốc trông u sầu. Hyomin căng thẳng.

- Chẳng lẽ chuyện mình và Ji Yeon ba đã biết rồi sao?

- Có chuyện gì sao ba, sao con thấy ba buồn quá vậy? - Hyomin cố bình tĩnh.

- Hyomin, có phải con có bạn trai rồi không?

- Sao ba hỏi con chuyện này? - Hyomin tái mặt khi ba nhắc tới chuyện này.

- Ba thấy con trưởng thành rồi, ba quan tâm không được sao con gái?

- Dạ, thưa ba, con đang quen một người nhưng chúng con đang tìm hiểu nhau thôi - Hyomin lí nhí trả lời.

- Cậu ấy thế nào, gia cảnh ra sao. Ngày mai con dẫn cậu ấy đến nhà ta đi ba muốn gặp cậu ta xem thế nào có thể bảo vệ con gái ba cả đời không - ông Park gật gật khi nghe Hyomin nói.

Hyomin lo sợ, phải làm thế nào nói cho ông Park biết. Khi cô đưa Ji Yeon về ba cô sẽ phản ứng thế nào đây. Hyomin cảm thấy run, tay lạnh.

- Vì Ji Yeon mình phải cứng rắn lên, trước sau gì cũng phải đối diện sự thật thôi.

- Cậu ấy là một người rất tốt. Gia thế đối với con không quan trọng nhưng cậu ấy có thể lo cho con. Tối ngày mai con sẽ dẫn cậu ấy về giới thiệu với ba và mẹ.

- Con biết vì sao hôm nay ba hỏi con về chuyện đó không?

- Con không biết thưa ba.

Ánh mắt ông xa xăm nhìn theo khói thuốc. Ông không muốn cho Hyomin biết vài tháng nữa căn nhà này sẽ có chủ mới và công ty sẽ bị phá sản. Ông muốn sau khi Hyomin kết thúc năm học ông sẽ cho cô biết sự thật.

- Con là đứa con gái duy nhất mà ba và mẹ dành hết tình yêu thương. Ba và mẹ cũng đã già rồi nên muốn con gặp được người tốt có thể lo cho con cuộc sống tốt hơn.

- Ba làm con cảm động quá - Hyomin vừa nói vừa lau nước mắt.

- Con gái lớn rồi mà còn khóc nhè, khuya rồi con về phòng ngủ đi. Mai mẹ về ba sẽ gọi cho con, nhớ mai dắt con rể của ba về đó nghen.

Hyomin xin phép ba rồi lên phòng, cô quay đầu lại nhìn ông lần nữa thấy ông sao buồn quá, chẳng lẽ công ty đã có chuyện gì, rồi ngày mai khi cô nói ra sự thật ông sẽ thế nào. Hyomin thật sự lo lắng cho những chuyện ngày mai.

I'll be your canvas
You draw me all night long...  

- Tớ nghe đây Ji Yeonie.

- Cậu ngủ chưa, không thấy cậu nhắn tin tớ lo không biết cậu có xảy ra chuyện gì không.

- Tớ không sao, tớ mới nói chuyện với ba. Tớ định gọi cho cậu đây.

- Có chuyện gì sao, giọng cậu nói chuyện sao buồn vậy?

- Ba hỏi tớ có bạn trai rồi phải không, ba nói mai dẫn cậu về giới thiệu với gia đình, tớ lo lắm Ji Yeonie ngày mai chúng ta phải đối diện với sự thật thế nào đây?

- Cậu đừng lo lắng gì cả, chúng ta phải đối diện sự thật thôi, lúc này cậu phải thật kiên cường biết không. Tớ sẽ cùng cậu vượt qua mà, đừng bỏ cuộc Hyomin, tớ sẽ không biết làm sao khi không còn cậu ở bên cạnh nữa.

- Cảm ơn cậu Ji Yeonie, ngày mai cậu cùng tớ về nhà nhé.

- Tất nhiên rồi, ngày mai tớ sẽ truyền sức mạnh cho cậu. Mong rằng ba và mẹ cậu hiểu và chấp nhận cho chúng ta.

- Cảm ơn cậu Ji Yeonie, tớ yêu cậu và sẽ cùng cậu vượt qua tất cả.

Hai người nói chuyện xong đều lo lắng, họ sợ sau ngày mai sẽ không còn gặp nhau nữa khi gia đình ngăn cản. Liệu ngày mai hai người họ sẽ đấu tranh thế nào, số phận sẽ ra sao.

...........................................................

- Hyomin hôm nay tớ muốn dẫn cậu tới mộ mẹ, tớ muốn được mẹ phù hộ cho chúng ta.

Nhìn di ảnh Hyomin không khỏi xúc động, mẹ Ji Yeon hiền hậu quá, bà cười thật đẹp. Có lẽ Ji Yeon thừa hưởng nét đẹp từ mẹ.

- Mẹ ơi, đây là Hyomin bạn gái của con. Mẹ thấy cậu ấy có xinh không. Nếu mẹ còn sống có lẽ cũng sẽ vui với con mà phải không. Mẹ phù hộ cho chúng con được ở bên nhau nghen mẹ.

Những lời Ji Yeon nói cùng mẹ làm Hyomin xúc động. Cô cũng nhắm mắt cầu nguyện mong rằng mẹ Ji Yeon sẽ phù hộ cho cô có thêm nghị lực để cùng Ji Yeon vượt qua khó khăn này.

Nghĩa trang vắng vẻ có hai người đang phải đối diện với những khó khăn phía trước. Ji Yeon quay lại nhìn mẹ một lần nữa rồi cùng Hyomin trở về.

- Cậu có định vào bệnh viện thăm ba không?

- Giờ này bệnh viện không còn giờ thăm nữa, hôm nào tớ sẽ đưa cậu đến thăm ba nhé.

Hyomin nhìn Ji Yeon, Ji Yeon thật đáng thương. Có lẽ thời gian qua Ji Yeon phải chịu nhiều nỗi đau lắm. Hyomin nguyện bù đắp tất cả những gì Ji Yeon phải gánh chịu bằng tất cả những hạnh phúc mà Hyomin có thể mang đến.

Miwodo itji motal nae sarang
Geudaeneun yeongwonhan nae cheossarang...

- Yoboseyo, Ji Yeon nghe.

- Ji Yeon người đó muốn gặp em thương lượng một số việc. Em có muốn gặp không?

- Anh nói họ hôm nay em có việc rồi, có gì hẹn họ lại lần sau đi.

- Ok.

- Ok bye.

Ji Yeon cũng muốn gặp ông ta, muốn xem ông ấy thế nào vì đã đến lúc Ji Yeon ra mặt rồi. Nhưng rất tiếc hôm nay Ji Yeon không đi được. Dù ông ấy có gặp Ji Yeon đi nữa cũng sẽ không biết Ji Yeon là ai, thôi thì cũng gặp để kết thúc tất cả.

- Ji Yeon, cậu đang nghĩ gì vậy?

- Ờ... ừ... tớ đang nghĩ chút nữa mua gì đến nhà cậu.

- Tớ thấy cậu bí ẩn sao đó, tớ yêu cậu nhưng chẳng biết gì ngoài cậu. Hyun Woo bị cậu cho một bài học mà ba cậu ấy không làm gì cậu ngược lại còn hạ mình xuống xin lỗi cậu nữa. Thật ra cậu là ai, mỗi lần tớ bị nạn cậu đều đến cứu tớ. Còn nhóm người kia là ai, có quan hệ gì với cậu?

- Tớ không làm hại ai cả, những người đó là thân tín của gia đình tớ, có chuyện gì họ cũng sẽ báo lại cho tớ biết. Vì sao biết cậu bị nạn thật ra tớ đã nhờ người đi theo bảo vệ cho cậu lâu rồi. Còn ba Hyun Woo chỉ có chút địa vị trong xã hội mà thôi, khi người ta có tiền thì mua tiên cũng được mà - Ji Yeon cười cay đắng.

Hyomin nhìn Ji Yeon khó hiểu. Thật ra Ji Yeon là người thế nào, sâu trong đôi mắt ấy vẫn chứa đựng nỗi niềm đau xót. Cả hai im lặng với những suy nghĩ khác nhau.

Dừng xe trước cửa nhà, Hyomin thật sự hồi hộp lo lắng. Ji Yeon nắm tay Hyomin muốn truyền sức mạnh cho cô ấy. Cuối cùng cánh cửa nặng nề đó mở ra, cả hai bước vào mà trong lòng không khỏi không lo lắng.

Hyomin dẫn Ji Yeon đến phòng khách đợi ba mẹ xuống. Thấy tay Hyomin lạnh và ra nhiều mồ hôi, Ji Yeon thấy thương cô nhiều hơn. Có lẽ đây là lần đầu tiên Hyomin phải đối diện với chuyện như thế này.

- Minnie đừng sợ, tớ sẽ ở bên cậu mà. Cậu phải kiên cường lên biết không?

- Tớ sẽ không sợ gì cả vì cậu luôn ở bên tớ.

Hyomin thấy ba mẹ đi xuống mỉm cười nhìn cô. Hôm nay họ hạnh phúc khi cô con gái cưng chịu dắt bạn trai về nhà. Ji Yeon cũng đứng lên quay lại.

- Chào...

CỘP

Món quà trên tay Ji Yeon rơi xuống. Ông trời sao thích trêu đùa Ji Yeon đến vậy, người mà Ji Yeon trả thù lại là ba của Hyomin. Ji Yeon phải đối diện như thế nào đây. Sự thật này thật tàn nhẫn, giữa tình yêu và hận thù Ji Yeon phải làm sao.

- Ji Yeon cậu sao vậy, có chuyện gì sao?

- Ơ... tớ... tớ xin lỗi, không... không có gì.

Ji Yeon vội ngồi xuống nhặt lại mọi thứ. Ji Yeon cố kiềm nén nỗi đau để Hyomin yên tâm vì giờ phút này không thể bỏ mặt Hyomin một mình được, cũng không thể cho Hyomin biết sự thật đắng cay này.

- Hyomin con nói đi bạn trai của con đây à? - tiếng ông Park giận dữ.

- Phải thưa ba, con yêu Ji Yeon. Xin ba mẹ chấp nhận chúng con - Hyomin quỳ xuống nức nở.

CHÁT

- Tao không có thứ con như mày. Cho mày ăn học sung sướng để bây giờ mày đem cái tình yêu bệnh hoạn này về làm nhục gia đình này. Tao thà đánh chết mày còn hơn chấp nhận tình yêu điên khùng của mày - ông vừa nói vừa tiến đến đánh cô.

Ji Yeon chạy đến ôm Hyomin, giờ Ji Yeon chỉ có thể làm tất cả để bảo vệ Hyomin.

- Bác đánh con đi, đừng đánh Hyomin, cô ấy không có tội chính con đã đưa cô ấy vào thế giới này, có trách thì bác hãy trách con đi - Ji Yeon cố gắng nói thành lời với người cậu hận nhất.

- Ông đừng đánh con nữa, có trách thì trách bà mẹ này không biết dạy con.

- Bà còn bênh vực cho nó nữa hả đúng là con hư tại mẹ. Bắt đầu ngày mai nó ở nhà không đi học cũng không được đi đâu hết.

- Còn cậu đừng bao giờ dụ dỗ con gái tôi nữa. Ba mẹ cậu không biết dạy cậu thế nào mà cậu lại dụ dỗ con gái tôi. Thật là những kẻ không biết dạy con mà. Người đâu mau đưa cô chủ lên phòng nhốt lại.

Ji Yeon ôm chặt Hyomin lại không để ai bắt cô đi.

- Bác có thể xúc phạm con nhưng không được xúc phạm ba mẹ con. Tình yêu của con có thể bác cho là bệnh hoạn điên khùng, xã hội không công nhận nhưng bác có biết chúng con cũng biết yêu biết buồn. Bác có ngăn cách đến đâu đi nữa thì trái tim chúng con cũng sẽ thuộc về nhau. Dù bác có giết cô ấy thì cũng không thay đổi được gì.

CHÁT

- Cậu đến đây dạy tôi cách dạy con thế nào đó hả, đừng hòng tôi sẽ chấp nhận nó đi theo cậu. Trừ khi tôi chết đi thì lúc đó hai người sẽ được tự do muốn làm gì thì làm.

Hyomim ôm Ji Yeon khóc, có lẽ tình yêu của họ quá lớn làm Hyomin không còn sợ nữa.

- Ba mẹ sinh con ra luôn muốn con được hạnh phúc, nhưng tại sao lại ngăn cản con, con yêu Ji Yeon. Ba có ngăn cản con vẫn yêu, ba có giết con con vẫn yêu cậu ấy.

- Ba nói chúng con bệnh hoạn nhưng tình yêu thì không bệnh hoạn. Nó có quyền rung động với bất kỳ ai nó muốn, con sẽ không xa cậu ấy. Nếu ba ngăn cản vậy ba giết chết con đi.

CHÁT

- Ai dạy mày nói chuyện mất dạy như vậy?

- Hyomin con nói gì vậy, mau xin lỗi ba đi con đừng làm mọi chuyện rối lên nữa được không? - bà Park ôm Hyomin khóc.

- Người đâu lôi cô chủ lên phòng có nghe không?

- Ji Yeon... Ji Yeon...

- Thả tôi ra... thả tôi ra.

Ji Yeon muốn cứu Hyomin nhưng chính cô còn không thoát khỏi họ được thì làm sao có thể cứu Hyomin đây.

Hyomin khóc khi cửa phòng khóa chặt, đập cửa Hyomin hét lên.

- Ba thả con ra, thả con ra đi.

- Ji Yeon! Ji Yeon! Ji Yeonnnnnnn....

Hyomin gục xuống cách cửa gọi tên Ji Yeon.

- Cậu cút ra khỏi nhà tôi mau, từ nay đừng đến gần con gái tôi nữa, không thì đừng trách tôi.

- Người đâu tiễn khách.

Ji Yeon đau đớn không thể nói lời nào, lê từng bước ra ngoài. Ngồi phịch xuống xe.

- Hyomin, xin lỗi, hãy tha thứ cho tớ. Tớ không muốn cậu sống trong nghèo khổ nhưng tớ không thể dừng lại, mọi thứ đã quá muộn rồi. Hãy quên tớ đi và bước vào cuộc sống mới. Tớ yêu cậu nhiều lắm nhưng tớ không thể tha thứ cho ông ấy.

.........................End chap 10.......................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro