Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người biết chuyện liền chạy đến nhà Hyomin nhưng ông Park không cho gặp, kể cả Qri thân thiết cũng không được vào. Mọi người lo lắng có chuyện không hay xảy ra nên vội đến nhà Ji Yeon, nhìn Ji Yeon ai cũng xót xa.

Chai rượu còn dang dở, ánh mắt vô hồn nhìn vào khoảng không, nếu Ji Yeon như vậy có lẽ Hyomin còn đáng thương hơn vậy nữa. Mọi người thầm xót xa cho mối tình thật đẹp của họ nhưng bây giờ lại nhiều đắng cay.

- Ji Yeon, cậu như vậy thì Hyomin sẽ thế nào, cậu ấy giờ chỉ nương tựa vào cậu, cậu tự đày đọa bản thân mình như vậy rồi Hyomin sẽ biết dựa vào ai đây.

Ji Yeon vẫn im lặng, im lặng đến ngạt thở. So Yeon tức giận nắm áo Ji Yeon.

- Cậu như vậy có thể giải quyết được tất cả sao. Cậu có nghĩ đến Hyomin không, bây giờ cậu ấy cần cậu để cùng vượt qua, cậu như vậy bọn tớ thật thất vọng.

- So, cậu buông Ji Yeon ra đi, cậu ấy cũng đau khổ lắm, có gì chúng ta từ từ hỏi cậu ấy.

- Phải đó So buông cậu ấy ra đi.

So Yeon tức giận buông tay ra. Khi So Yeon buông Ji Yeon ra, Jessica tiến lại Ji Yeon.

- Cậu đừng im lặng như vậy có được không, bọn tớ rất lo cho các cậu, cậu nói ra để bọn tớ còn biết mà giúp hai người nữa chứ. Cậu nói gì đi Ji Yeon.

- Tớ muốn ở một mình, các cậu về đi chẳng ai giúp được cho tớ đâu - ánh mắt Ji Yeon xa xăm.

Ji Yeon bước về phòng đóng cửa lại, ngồi phịch xuống đất đôi mắt cay cay, nước mắt lăn dài trên má.

- Hyomin cậu sao rồi, tớ nhớ cậu nhiều lắm, càng nhớ cậu bao nhiêu thì nỗi đau của tớ càng dằn xé bấy nhiêu. Tớ yêu cậu nhưng tớ không thể tha thứ cho ông ấy. Tớ phải làm sao đây Hyomin. Cậu sẽ thế nào, có còn yêu tớ nữa không khi biết được sự thật. Xin lỗi cậu, Hyomin.

Mọi người đành đi về, ai cũng có mỗi ý nghĩ khác nhau nhưng có một điều họ đều muốn làm gì đó để giúp hai người có thể đến được với nhau.

...........................................................  

Hyomin không ăn không uống, chỉ khóc và khóc thật nhiều, cô nhớ Ji Yeon đến không chịu nổi. Cửa phòng đóng chặt chỉ được mở khi mang cơm vào, điện thoại thì ông Park giữ. Thương cho Ji Yeon bị ba cô đánh còn dùng những lời nhục mạ, không biết bây giờ Ji Yeon thế nào chắc cũng đau khổ lắm.

- Hyomin con ăn chút gì đi được không? - bà Park đau xót khi thấy con mình như vậy, nhưng bà biết phải làm gì bây giờ.

- Mẹ mang ra đi con không ăn đâu.

Nhìn Hyomin tiều tụy lòng bà đau như cắt, đứa con gái cưng bây giờ lại như thế này làm sao bà có thể chịu đựng được.

- Hyomin con đừng cãi lời ba nữa, có cha mẹ nào mà không thương con, ba con cũng đau xót khi thấy con như vậy.

- Mẹ ơi, con yêu Ji Yeon nhiều lắm, thương con mẹ cùng con thuyết phục ba có được không, nếu bắt con phải xa Ji Yeon thì thà rằng ba hãy giết chết con đi.

Bà Park khóc, con gái bà đã yêu thật rồi, yêu đến có thể vì tình yêu mà đánh đổi cả mạng sống. Bà không biết giúp cho Hyomin là mang lại hạnh phúc cho con hay chính bà là người hại con đây. Lòng người mẹ cũng đau xót thật nhiều.

- Hyomin, mẹ sẽ giúp con thuyết phục ba nhưng mẹ không chắc ông ấy sẽ chấp nhận, nhưng vì con mẹ sẽ cố gắng. Mẹ không phải hoàn toàn chấp nhận con đi vào con đường nghịch lý đó, mẹ muốn con hứa với mẹ một điều nếu như thế giới đó không có nơi cho con tồn tại thì con trở về cùng mẹ có được không?

Những lời mẹ nói làm Hyomin cảm động, bà không đánh không la nhưng cô biết bà cũng đau khổ lắm. Hyomin không muốn làm gì có lỗi với người đã sinh ra mình nhưng biết làm sao khi cô yêu Ji Yeon quá nhiều. 

- Cảm ơn mẹ đã giúp con, con hứa với mẹ.

Hai mẹ con ôm nhau khóc, một người khóc cho đứa con đáng thương, một người khóc cho tình yêu chia rẽ.

- Hyomin bây giờ con phải ăn cơm có biết không, ăn để có sức để cùng mẹ thuyết phục ba con chứ. Con như thế này dù mẹ có muốn giúp đi nữa cũng không thể giúp được gì. Nếu con muốn có thể vượt qua thì phải ăn uống để chống chọi những khó khăn ở phía trước. Con có hiểu những gì mẹ nói không.

Hyomin nghe mẹ nói cũng phải, nếu không ăn uống gì thì làm sao cùng Ji Yeon vượt qua đây.

- Mẹ ơi, cảm ơn mẹ đã bên con lúc này, con sẽ nghe lời mẹ, con sẽ ăn để còn có nghị lực cùng mẹ và Ji Yeon vượt qua nữa.

Bà mỉm cười, cuối cùng đứa con gái cứng đầu của bà cũng chịu thuyết phục. 

- Giờ mẹ đi ra ngoài, khi nào ăn xong thì con gọi mẹ nha, đợi ba con về mẹ sẽ nói chuyện với ông ấy.

Dù thương con nhưng bà không thể mở cửa cho Hyomin được vì nếu ông Park biết được thì không biết chuyện gì xảy ra với hai mẹ con nữa.

- Nó cứng đầu giống ông như đúc mà - bà bước ra cửa thì quay lại nhìn Hyomin.

...........................................................

- Người đó có chịu gặp ông chưa, sao tôi thấy ông có vẻ mệt mỏi vậy?

- Họ chưa muốn gặp chúng ta, Hyomin thế nào rồi, nó có chịu ăn uống gì chưa?

- Lúc trưa nó ăn được một chút, nhìn con như vậy tôi đau lòng quá ông à, hay vì con ông chấp nhận cho chúng đi..

RẦM

- Gia đình này xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy là đủ rồi, bà không giúp tôi ngăn nó bây giờ còn cầu xin cho nó nữa, đợi khi nào tôi chết thì mẹ con bà muốn làm gì thì làm. 

- Ngày nào tôi còn sống thì bà đừng hòng xin cho nó, bà định đem cái tình yêu bệnh hoạn của nó về bôi nhọ cái gia đình này sao. Bà không biết dạy nó đã đành còn đưa nó vào con đường không ra gì là sao.

- Phải, tôi không biết dạy dỗ nó nhưng còn ông thì sao, ông có nghĩ đến cảm giác của nó không. Ông càng ngăn cản nó thì chính ông tự giết chết đứa con gái của mình ông biết không. Ông tưởng tôi không biết đau lòng sao, nhìn con như vậy cha mẹ nào mà không xót. 

- Tại sao ông không cho nó một cơ hội, ông không chấp nhận chỉ để nó oán hận chúng ta mà thôi. Có thể ông không hoàn toàn chấp nhận nhưng cũng cho con mình một cơ hội để nó bước vào một thế giới mà biết đâu thuộc về nó, tôi cầu xin ông cho con mình một cơ hội có được không?

- Tôi nói không là không, bà còn cầu xin nữa tôi sẽ tống cổ mẹ con bà ra khỏi đây rồi các người muốn làm gì thì làm - ông Park đóng cửa thật mạnh đi ra ngoài.

Bây giờ bà không biết phải đối diện với con ra sao khi không giúp được gì, bà khóc thương cho đứa con tội nghiệp.

Hyomin đã nghe những lời ba cô nói, khụy xuống cửa Hyomin khóc lên đau đớn.

- Ji Yeon ơi, tớ phải làm sao bây giờ?

Ở một góc khuất cũng có một ánh mắt ngước nhìn lên căn phòng thân quen đó, Ji Yeon cũng đang chịu dày vò và đau đớn. Ji Yeon mong sao tất cả chỉ là mơ khi tỉnh dậy không phải là sự thật phũ phàng này.

...........................................................

Mấy ngày nay Ji Yeon suy nghĩ thật nhiều. Hôm nay, Ji Yeon quyết định hẹn gặp ông Park, có lẽ mọi chuyện khi giải quyết xong Ji Yeon sẽ trở về Mỹ. Ji Yeon muốn quên tất cả để đấu tranh cùng Hyomin nhưng không thể được.

Mỗi khi nhìn thấy ba nửa đời như đã chết, mẹ đã ra đi mãi mãi làm sao Ji Yeon có thể vì hạnh phúc của mình mà quên đi trách nhiệm của một đứa con. Dù biết rằng quyết định này sẽ làm cả hai đau khổ nhưng đó là cách tốt nhất tốt cho cả hai. Hyomin sẽ thế nào khi biết được sự thật, có lẽ Hyomin sẽ oán hận Ji Yeon nhiều lắm.

- Xin lỗi cậu, Hyomin. Dù bất cứ nơi nào tớ cũng yêu cậu, sẽ không ai có thể thay thế cậu trong trái tim tớ.

- Chào ông!

Bỏ tờ báo đang đọc dang dở xuống, ông Park ngước lên định chào thì mặt tái đi trong giận dữ.

- Cậu đến đây làm gì, cậu hại con gái tôi chưa đủ hay sao còn vác mặt đến đây gặp tôi nữa, mau cút khỏi nơi này đừng để tôi thấy mặt cậu lần nữa.

- Tiếc là hôm nay tôi đến đây không phải vì chuyện con gái ông mà chính ông là người yêu cầu tôi đến để bàn việc.

- Có lẽ ông ngạc nhiên khi người đó là tôi, ông còn ngạc nhiên hơn nữa khi tôi là Park Ji Yeon con của ông Park Tae Oh.

Ông Park tái mặt tay chân bủn rủn khi nghe Ji Yeon nhắc tên người bạn thân khi xưa mà mình chưa bao giờ quên được, mọi ký ức lại ùa về trong ông.

....Flash back....

- Anh Tae Oh, vài hôm nữa chúng ta ký hợp đồng quan trọng nếu được anh giàu to rồi đó.

- Tôi mà ký được lần này thì sẽ chia cho anh 10% tiền lãi đó - ba Ji Yeon cười nhìn ông bạn thân.

- Anh tốt với tôi quá.

- Anh đừng nói vậy, tôi xem anh như người thân mà, có gì tốt cũng phải chia cho anh một phần chứ - ba Ji Yeon cười vỗ vai ba Hyomin.

Ba Ji Yeon là ân nhân của ba Hyomin, từ khi cùng làm bạn ba Hyomin đã toàn tâm toàn lực giúp đỡ ba Ji Yeon. Một lần mẹ Hyomin bị bệnh, không có tiền chạy chữa ba Hyomin đã qua mặt bạn mình một hợp đồng để có tiền cứu lấy người vợ ông yêu thương nhất. Bệnh tim của mẹ Hyomin cần tiền phẫu thuật đến mấy chục triệu won, ông làm sao có thể mượn bạn số tiền lớn như vậy được, mà có mượn làm sao trả nổi.

Vợ con ông cũng cần có tiền sinh hoạt chẳng lẽ ông cứ ngửa tay ra nhận sự giúp đỡ đó hoài sao. Mọi chuyện cứ ngỡ sẽ cho vào quên lãng, ba Hyomin đã cố gắng tận tâm làm để có thể chuộc lại lỗi lầm với bạn mình. Nhưng mọi chuyện không như vậy khi ba Hyomin nhận được điện thoại từ một người lạ. Nếu người đó không xuất hiện có lẽ ông đã không phải hối hận và cắn rứt lương tâm như vậy.

- Ông anh khỏe chứ?

- Xin lỗi ai ở đầu dây vậy?

- Haha, sao mau quên đứa em này vậy ông anh?

- Cậu là ai, cậu không nói tôi cúp máy đó.

- Aigoo, sao gấp gáp vậy ông anh, thằng này điện chỉ để bàn với anh chút việc thôi mà. Anh mau quên thằng em này quá, tôi là Dong Gu đây ông anh nhớ chưa.

Ba Hyomin tái mặt, sao hắn có số điện thoại của ông, ông đã đuổi việc hắn cách đây 1 năm rồi kia mà. Chuyện hợp đồng ông qua mặt ba Ji Yeon hắn biết nên ông đã bịt miệng hắn bằng số tiền không nhỏ. Sợ chuyện bại lộ ông đã tìm mọi cách để hắn bị đuổi khỏi công ty.

- Sao hả ông anh nghe tên thằng em này mừng đến không nói nên lời luôn à, hahaha.

- Cậu tìm tôi có chuyện gì? - giọng ông run run.

- Thấy ông anh được tín nhiệm nên thằng em này muốn dựa dẫm chút không được sao.

- Cậu đừng hòng dựa vào tôi, tôi đã sòng phẳng với cậu rồi, đừng làm phiền tôi nữa.

- Này ông anh, định giỡn mặt với thằng này đó hả. Mà cũng được thôi, 5 phút nữa ông anh chuẩn bị dọn đồ ra công ty đi, tôi sẽ cho thằng Tae Oh biết tất cả, biết là thằng bạn nó tín nhiệm đã qua mặt nó thế nào. Hãy chờ đó đi.

Hắn cúp máy.

- Yoboseyo... yoboseyo...

Tay ông run rẩy, nếu sự thật phơi bày ông biết ăn nói với ba Ji Yeon thế nào. Vợ ông sẽ ra sao khi căn bệnh chỉ mới hồi phục và tương lai của đứa con gái ông yêu thương nhất sẽ như thế nào. Ông bấm thật nhanh gọi lại cho hắn ta.

- Ông anh cũng biết sợ rồi à?

- Mày muốn gì nói đi?

- Tôi biết công ty thằng Tae Oh mới ký được hợp đồng lớn, tôi muốn lô hàng đó nhập tất cả hàng giả giao cho khách, còn số hàng thật tôi và ông anh sẽ xử lý ổn thỏa. Nếu thành công chia mỗi người một nửa ông anh đồng ý chứ.

- Không được tôi không thể làm như vậy với anh ấy được - ông nói trong sợ sệt.

- Được thôi, nếu ông anh không làm thì chờ mà thằng Tae Oh tới đuổi đi, bị đuổi ra công ty với hai bàn tay trắng mà thôi. Hãy suy nghĩ lại đi, làm xong chuyến này thì vợ con ông anh chẳng phải khá hơn không.

Hắn nói cũng đúng, nếu ba Ji Yeon biết được ông phản bội như vậy thì ông sẽ bị đuổi ra với hai bàn tay trắng mà thôi, như vậy vợ con ông sẽ thế nào.

- Sao, suy nghĩ xong chưa ông anh?

- Được rồi tôi sẽ cùng cậu làm chuyện này nhưng sau khi kết thúc mong rằng cậu đừng bao giờ tìm tôi nữa.

- Ok ông anh, thằng em sẽ biến khỏi mắt anh khi phi vụ thành công. Ông anh cứ lo việc cho tốt, chuyện hợp đồng tôi sẽ ký với công ty khác đưa số hàng thật qua bên đó, sau khi ký xong tôi sẽ giao cho anh liền.

Hắn cúp máy để ông bao nỗi dày vò thể xác.

- Tae Oh, tôi biết đối diện với anh thế nào đây. Vợ chồng anh tốt với tôi quá làm sao tôi có thể làm gia đình anh tan nát được đây. Nhưng nếu tôi không làm thì vợ con tôi sẽ ra sao đây. Xin lỗi anh, Tae Oh.

...........................................................  

- Anh Jun Bae đâu - tiếng ba Ji Yeon quát lên.

- Tae Oh, có chuyện gì vậy?

- Anh kiểm tra thế nào mà bây giờ toàn là hàng giả không vậy, toàn bộ hàng đều bị trả về, phía công ty họ cho thời gian ba ngày phải có lô hàng thật đổi cho họ nếu không thì phải bồi thường hợp đồng đó. Tiền bồi thường lên đến trăm triệu won chứ không như những lần trước đâu.

- Giờ phải làm sao đây, anh nghĩ cách giúp công ty đi anh Jun Bae, đây là tâm huyết cả đời tôi gầy dựng không thể vì vậy mà mất hết tất cả được, anh mau nghĩ cách gì đi. Sao anh bất cẩn như vậy thường ngày anh kiểm tra kỹ lắm mà, sao giờ lại xảy ra chuyện này được.

- Tae Oh, anh bình tĩnh lại đi, chuyện đâu còn có đó, ba ngày vẫn còn hy vọng mà anh. Tôi sẽ nói lại bên đối tác, anh như vậy làm sao giải quyết được gì, cố gắng lên Tae Oh.

- Anh nghĩ tôi bình tĩnh sao đây khi số nợ lên đến trăm triệu won, tôi sẽ phá sản đó, tôi sẽ mất tất cả anh biết không?

- Nhưng anh thế này thì giải quyết được gì, anh về nghỉ ngơi đi, anh như vậy tôi lo lắm. Tôi xin lỗi vì sự bất cẩn của mình, tôi sẽ tìm ra nguyên nhân để nói lại với bên nhập khẩu.

Sau khi nói chuyện xong ba Hyomin liền đưa ba Ji Yeon về nhà.

- Anh Tae Oh, anh bị sao vậy? - mẹ Ji Yeon lên tiếng khi thấy ba Ji Yeon như vậy.

- Công ty gặp chút chuyện, Sun Hee em an ủi anh ấy anh xin phép về công ty có chút chuyện.

- Uhm, anh về đi, cảm ơn anh.

- Anh Tae Oh công ty có chuyện gì vậy?

- Chúng ta mất hết rồi em ơi, công ty sắp phá sản rồi, anh không nghĩ anh Jun Bae sẽ làm vậy với chúng ta. Lần trước anh đã tha thứ và cho anh ấy cơ hội để chuộc lỗi rồi mà, chẳng lẽ lần này anh ấy làm vậy với chúng ta sao.

Nghe chồng nói toàn thân bà bủn rủn.

- Sao anh ấy lại làm vậy được chứ, vợ chồng mình tin tưởng anh ấy đến vậy chẳng lẽ anh ấy làm vậy để đền đáp cho chúng ta sao. Vợ chồng mình đến đó nói chuyện với anh ấy xem thế nào, còn nước còn tát mà anh, em hy vọng anh Jun Bae sẽ không làm vậy với chúng ta, hãy đi cùng em để cứu lấy công ty của mình được không?

- Lòng tham vô đáy thì làm sao anh ấy thừa nhận đây. Nhưng anh và em đến nhà anh ấy xem có cứu vãn được gì không.

- Ba mẹ đi đâu vậy cho con đi với được không?

Nhìn con vợ chồng ông không khỏi xót xa, cả hai ôm chầm lấy đứa con gái yêu quý.

- Con gái cưng của mẹ ngoan nha mẹ với ba đi công chuyện chút về với con chịu không ?

Nghe mẹ nói vậy Ji Yeon quay sang hôn bà một cái.

- Con gái không thương ba à?

Ji Yeon nghe vậy cũng tiến đến hôn ông một cái.

- Ba mẹ nhớ mua quà về cho con nha.

Ji Yeon đã nghe tất cả những gì ba mẹ nói. Ji Yeon không biết xảy ra chuyện gì nhưng nghe ba mẹ nói thì Ji Yeon biết người đó đã hại công ty ba có chuyện. Ji Yeon đâu biết rằng đó là lần cuối cùng cô được ôm mẹ và hôn mẹ lần cuối.

Ba Hyomin đi được một đoạn thì trong lòng ray rứt, ông quyết định sẽ trở lại thú nhận tất cả tội lỗi của mình để cứu lấy công ty ba Ji Yeon. Ông định quay lại nói tất cả cho ba Ji Yeon biết thì điện thoại vang lên.

- Yoboseyo, tôi nghe đây .

- Ông anh đang để số hàng đó ở đâu, đừng giỡn mặt với thằng này nha.

- Tao sẽ trả lô hàng đó lại cho Tae Oh và mày cũng không có một đồng nào đâu. Tao nghĩ kỹ rồi tao không thể vì bản thân mình mà làm hại anh ấy được. Tao sẽ thú nhận với anh ấy tất cả, tao đã cất lô hàng rồi mày có hỏi cũng vô ích.

- Mày giỏi lắm Jun Bae, tao biết thế nào cũng như vậy mà nên tao đâu có ngu mà uy hiếp mày chuyện đó chứ, chuyện mới là chuyện lớn hơn mạng sống mày nè.

- Anh Jun Bae anh đừng nghe bọn chúng mà.

- Sao có thú vị không, hahaha, tao đang ở nhà mày đây, tao cho mày thời gian 15 phút nếu như mày không về thì nhận xác vợ mày đi.

- Mày không được làm hại vợ tao, tao sẽ về ngay.

Ba Hyomin phóng thật nhanh trở về nhà, cũng may Hyomin ông đã gửi về nội vì ông linh tính có chuyện không hay xảy ra.

- Vợ tao đâu thằng khốn.

- Mày muốn gì?

- Thằng em này muốn gì chắc ông anh đã hiểu rồi, ông anh mau thực hiện đi nếu không tao sẽ cho đàn em giết vợ mày ngay tức khắc.

- Đừng mà anh, đừng nói mà, làm người nhận ơn người ta thì phải trả ơn đừng vì cá nhân mình mà làm hại người cứu lấy chúng ta.

<Bốp>

- Mày còn ở đó mà ơn với nghĩa hả, nói mau nếu không tao giết vợ mày.

- Đừng mà tôi sẽ nói.

- Anh Jun Bae, chẳng lẽ anh không nhớ anh chị ấy đối xử với chúng ta như thế nào sao?

- Tôi biết chứ nhưng làm sao tôi có thể sống khi không có bà đây, tiền thì có thể kiếm lại được nhưng bà có chuyện gì tôi phải làm sao.

- Lô hàng đó được cất ở...

TIN TIN... TIN TIN...

Một chiếc xe hơi đang dừng ngoài cổng làm ngưng câu nói của ông.

- Mày gọi ai đến vậy, đừng giỡn mặt với tao.

- Tao không gọi ai hết, chắc vợ chồng Tae Oh tới hỏi chuyện công ty, mọi người lánh mặt đi.

- Liệu hồn đó, vợ mày đang ở trong tay tao đó - bọn chúng bước nhanh vào trong.

- Anh Tae Oh, sao hai người lại đến đây?

- Tôi đến để hỏi anh một chuyện, tôi không tin anh bất cẩn như vậy. Số hàng đó anh để ở đâu, tại sao anh làm vậy với tôi khi tôi đối xử đâu tệ bạc với anh chứ. Giờ chỉ có anh mới giúp được chúng tôi.

- Xin lỗi anh, tôi muốn cứu lấy công ty nhưng vợ tôi đang bị đe dọa. Đợi mọi chuyện giải quyết xong tôi sẽ đến tạ tội với anh. Còn bây giờ tôi không thể làm khác đi được mong anh hiểu và tha thứ cho tôi.

- Anh Jun Bae, anh nói cho chúng tôi biết được không, chúng tôi sẽ mất hết tất cả, vợ chồng tôi cầu xin anh mà.

- Xin lỗi tôi không thể giúp gì cho hai người, tôi không hiểu anh chị đang nói gì nữa, lô hàng nào tôi có biết gì đâu.

Ba Ji Yeon nhìn ba Hyomin với ánh mắt đau đớn, thì ra con người có thể thay đổi chỉ vì tiền. Giờ ông phải làm sao khi ông biết ba Hyomin đang cất giữ lô hàng đó. Một hy vọng chẳng lẽ cũng không có sao.

- Jun Bae, tôi biết tất cả mọi chuyện rồi, anh đừng làm bộ không biết nữa. Lần trước anh tự ý ký hợp đồng tôi không nói nhưng đây là chuyện lớn tôi sẽ mất hết tất cả anh biết không, sao anh lại làm vậy với tôi, tôi xin anh hãy cứu lấy chúng tôi có được không?

- Hai người về đi, tôi nói không biết là không biết, dù hai người có nói gì đi nữa cũng không có ích lợi gì đâu. 

Ba Hyomin đứng lên tiễn khách dù cho ba mẹ Ji Yeon van xin ông cũng không thay đổi ý định. Khi ra ngoài ba Hyomin bắt tay ba Ji Yeon và ôm ông trước khi tiễn hai người ra về.

Ba Ji Yeon vội mở tấm giấy ra xem trước khi về ba Hyomin đã trao cho ông khi bắt tay. 

- Số hàng đang để trong miếng giấy đó, hãy xem rồi đến lấy liền nếu không thì sẽ không còn kịp nữa.

Ba Ji Yeon chưa kịp nói gì thì ba Hyomin đã bước vào nhà, ba Ji Yeon nghĩ chắc ba Hyomin đang gặp chuyện không hay. Gỡ miếng giấy ra xem địa chỉ nơi cất giấu hàng, mừng rỡ ông quay sang nói với vợ.

- Mình được cứu rồi em ơi, anh Jun Bae đã cho anh địa chỉ nơi cất hàng.

- Anh ấy đưa anh khi nào?

- Lúc bắt tay anh, anh ấy đã đưa cho anh, nhưng tại sao anh ấy không nói cho chúng ta ngay ở đó chứ?

- Vậy là có chuyện rồi hả chồng, chẳng lẽ có người uy hiếp anh ấy.

- Đúng rồi khi ôm anh, anh ấy có nói đến đó ngay không thì sẽ không kịp.

- Hay anh gọi cho anh Jang cho xe đến địa chỉ này lấy hàng còn chúng ta quay lại xem anh ấy có chuyện gì không.

Ba Ji Yeon lấy điện thoại gọi nhờ người đến lấy hàng thế mình. Sau khi quay lại được một đoạn thì...

TIN TIN...

- Anh ơi coi chừng....

RẦM... RẦM...

Hai chiếc xe va vào nhau, mọi người đến xem thì hai người đã không còn hy vọng vì máu ra quá nhiều. Mọi người phải giúp đưa họ ra ngoài sau đó đưa vào bệnh viện.

....Bệnh viện Seoul....

- Mẹ ơi... mẹ ơi... sao mẹ chảy máu nhiều thế này.

Ji Yeon nắm tay mẹ thật chặt đến khi đưa vào phòng cấp cứu. Ba Ji Yeon thì không biết thế nào khi cũng đang được cấp cứu. Ji Yeon không biết gì chỉ biết khóc mà thôi. Chờ đợi đến nghẹt thở cửa phòng cấp cứu mở ra.

- Ai là người nhà của bà Sun Hee?

- Là con, mẹ con có sao không?

- Xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức, cháu có thể vào gặp mẹ lần cuối.

- Mẹ ơi, mẹ ơi đừng bỏ con mà.

Ji Yeon kề sát vào tai mẹ để có thể nghe rõ những lời mẹ nói.

- Ji... Yeon... con hãy... tìm...đến... ông...Jun Bae... ông...ông...

Bà chỉ nói như vậy rồi cánh tay buông xuống.

- Mẹ... mẹ... tỉnh dậy đi mẹ, mẹ không được chết, mẹ tỉnh lại đi con cần mẹ mà.

Ji Yeon ôm mẹ, lời mẹ trăn trối Ji Yeon không bao giờ quên.

- Mẹ yên tâm con sẽ trả thù cho mẹ và ba, chính ông ấy đã hại công ty ba mẹ còn hại chết mẹ nữa, con sẽ không tha thứ cho ông ta.

Sau khi lo cho mẹ xong Ji Yeon chạy qua phòng của ba thì được biết ông đã qua nguy hiểm, nhưng có tỉnh lại được hay không thì còn tùy vào ý chí của ông nữa. Ji Yeon lại một lần nữa chết điếng, giờ cô như mất đi hai người thân yêu nhất. Bây giờ Ji Yeon chỉ còn bà nội nhưng bà đang ở Mỹ không thể về ngay được. Ji Yeon chỉ biết ngồi khóc thật lớn.

Ba Hyomin trước khi về nhà đã báo lại cảnh sát nên họ đã đến giải cứu kịp thời và đã bắt hết bọn chúng. Niềm vui chưa trọn vẹn thì ông hay tin hai vợ chồng Tae Oh đã gặp tai nạn, khi đến bệnh viện thì họ đã được đưa về nhà. Ông có đến một lần vì mặc cảm tội lỗi nên không dám đối diện với họ. 

Từ lúc ba mẹ Ji Yeon bị nạn, bà nội Ji Yeon bán công ty. Ba Hyomin cùng các cổ đông khác mua lại và đổi tên công ty là O&B*. Nhiều lần ông có đến nhà tìm nhưng không biết ba Ji Yeon sống chết thế nào và đứa bé đó sống ra sao.

Giờ chỉ có ba Ji Yeon là người biết rõ mọi chuyện, ông biết giờ có nói gì cũng không ai tin ông cả, hy vọng ba Ji Yeon còn sống để mọi chuyện sáng tỏ.  
....End Flash....

*O&B: Tae Oh & Jun Bae

.........................End chap 11.......................  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro