Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chan Chan đang mơ thấy mình, Yu Yu, Baek Baek và Teddy cùng nhau ăn bánh kem ngon lành thì có một bàn tay lành lạnh lay cánh tay cậu. Chan Chan lờ mờ mở mắt ra, trong cảnh tranh tối tranh sáng có một bóng người đang đứng bên giường. Quá sợ hãi khi nhớ đến những con quỷ trong mấy câu chuyện đã từng được nghe, Chan Chan định hét lên, thế nhưng bàn tay lành lạnh kia đã nhanh chóng bịt miệng cậu. Có lẽ Chan Chan đã cắn bàn tay kia ngay lập tức nếu như người trước mặt không kịp lên tiếng:

“Suỵt!”

“…aek aek?”

“Ừm. Khẽ thôi.”

Baek Hyun lúc này mới có thể yên tâm bỏ tay ra. Chan Chan vén chăn ngồi dậy, đầu tóc có chút bù xù ngô ngố, cậu nhăn nhó hỏi Baek Hyun:

“Sao Baek Baek chưa ngủ? Sao Baek Baek lại đánh thức Chan Chan?”

Thế nhưng Baek Hyun không trả lời, chỉ nhanh chóng thu dọn quần áo trong tủ của Chan Chan cho vào một cái túi to. Chan Chan lại càng mờ mịt, không biết người kia định làm gì. Cậu đánh tiếng hỏi:

“Baek Baek dọn phòng giúp Chan Chan hả? Sao Baek Baek không bật đèn lên?”

“Chan Chan, có muốn ra ngoài chơi không?”

Baek Hyun lấy đủ đồ liền kéo túi lại, sau đó ngồi xuống bên giường Chan Chan nhỏ giọng như thì thầm.

“Muốn! Muốn chứ!” Chan Chan hào hứng reo lên, lại bị Baek Hyun “Suỵt!” một tiếng khiến cậu phải tự bụm miệng.

“Vậy thì đi thôi.”

“Bây… bây giờ đi luôn hả?”

“Ừ. Không thì sẽ không bao giờ đi được đâu.”

Chan Chan có chút chần chừ, nhưng mà ánh mắt kiên định của Baek Hyun lại khiến cho cậu tin tưởng. Baek Hyun kéo cậu ra khỏi phòng. Lúc Chan Chan đặt bước chân đầu tiên qua khỏi ngưỡng cửa, cậu cảm thấy như mình vừa bước ra khỏi một hang động tối om đến một nơi sáng sủa hơn, mặc dù thực tế thì bên ngoài hành lang cũng tối tăm không khác gì trong phòng cậu. Trước kia Chan Chan luôn nghĩ, chỉ cần mình bước một bước ra ngoài sẽ liền gặp bất trắc, nhưng có lẽ là nhờ Baek Hyun luôn nắm lấy tay cậu cho nên đến giờ phút này cậu vẫn còn an toàn.

Baek Baek thật sự giữ đúng lời hứa sẽ bảo vệ cho Chan Chan.

Hai giờ sáng. Con đường vắng tanh lạnh ngắt dưới làn tuyết mong manh. Baek Hyun đỗ xe lại bên đường, vào cửa hàng tiện lợi mua một ổ bánh mì và chai nước khoáng cho Chan Chan. Cậu im lặng nhìn người kia ngoan ngoãn cúi đầu ăn. Từ khi cậu lén lút đưa Chan Chan ra ngoài đến giờ, người kia tuyệt nhiên chưa một lần hỏi bọn họ đang đi đâu, giống như là hoàn toàn đặt mọi tin tưởng lên cậu.

“Baek Baek ăn đi này.”

Chan Chan chìa nửa ổ bánh mì về phía Baek Hyun, mỉm cười hiền lành. Baek Hyun lắc đầu. Cảm giác cồn cào trong lòng cậu hiện tại không phải là đói, mà là lo lắng và phấn khích hoà lẫn.

Baek Hyun tự hỏi, mình đang làm cái quái gì vậy chứ?

Bắt cóc Chan Chan sao?

Không, đây không phải bắt cóc, mà là giải thoát.

Bản thân Baek Hyun cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy, không biết ngày mai hai người sẽ đến đâu, làm gì. Nếu như Jun Myeon truy tìm họ thì sao? Nếu như Jun Myeon muốn bắt Chan Chan về, cậu phải làm gì để giữ cậu ấy lại?

Mà tại sao cậu lại muốn giữ người kia lại?

“Baek Baek, Chan Chan ăn xong rồi, đi tiếp đi!”

Nhìn vẻ mặt phấn khích của người kia, đôi mắt tinh anh lanh lợi đong đầy niềm vui, Baek Hyun cảm thấy mọi quyết định và hành động của mình cho đến bây giờ là hoàn toàn đúng đắn.

“Ừ. Thắt dây an toàn vào.”

Baek Hyun lau vụn bánh mì bên khoé môi Chan Chan, đợi cậu ấy ngồi ngăy ngắn rồi lại đạp ga phóng hết tốc lực.

Trước khi bọn họ bị đuổi kịp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro