Chap 15 - End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jun Myeon không thể nhớ nổi lần cuối cùng mình vào thành phố là lúc nào. Anh đã ở trong bệnh viện tâm thần đó quá lâu, hôm nay có lịch công tác đột xuất mới phải ra ngoài một chuyến. Thực ra phải rời bệnh viện một thời gian, Jun Myeon có chút lo lắng. Anh từng muốn gọi cho người mà anh có thể an tâm giao chốn tâm huyết của mình cho cậu ấy, thế nhưng lần lựa mãi vẫn quyết định không gọi. Cũng không biết có thể liên lạc với cậu ấy bằng phương thức cũ hay không, dù sao anh cũng đã không thử.

Chuyến vào thành phố lần này Jun Myeon coi như một kì nghỉ ngắn. Anh đi thăm thú khắp mọi nơi, chỗ nào cũng đều đổi khác. Kết quả cuối cùng, Jun Myeon lạc vào một con hẻm vắng. Trong lúc chưa biết tìm đường ra thế nào, một mùi hương hấp dẫn lôi kéo sự chú ý của anh.

Phía trước căn nhà có chút xập xệ là một quầy bánh gạo cay. Jun Myeon không cưỡng lại được cái bụng đang réo của mình, anh đi đến bên quầy mua một phần bánh gạo.

Bà chủ tiệm là một phụ nữ cũng khá lớn tuổi, tay chân đã có chút vụng về. Nhưng mà nụ cười hiền hậu của bà khiến Jun Myeon cảm thấy bà nhất định đang sống một cuộc sống hạnh phúc. Bà múc rất nhiều bánh gạo cho Jun Myeon, thế nhưng múc xong lại nghe ai đó gọi trong nhà, hình như là con trai của bà, nên để lại Jun Myeon cùng hộp bánh chưa tính tiền. Anh bối rối cầm hộp bánh, gọi với theo bóng lưng mới đó đã khuất sau cánh cửa:

“Bà chủ, còn chưa tính tiền!”

“A! Tính tiền hả? Tôi tính cho!”

Chàng trai có đôi mắt tinh anh lanh lợi vừa cười vừa chạy đến. Cậu ấy mặc tạp dề,quấn khăn len màu vàng tươi như nắng, trên tay còn cầm mấy nguyên liệu linh tinh, hình như vừa mua từ cửa hàng về.

“Chan…”

Jun Myeon kinh ngạc đến mức bật thốt lên, thế nhưng anh liền ngậm miệng lại. Có điều người kia đã nghe, cậu ấy cũng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Jun Myeon, há hốc miệng:

“Bác sĩ Jun…”

Jun Myeon vội vã đưa một ngón tay chặn trước miệng “Suỵt!”

Chan Yeol giống như hiểu ý, cũng đưa một ngón tay chặn trước miệng, gật gật đầu. Cậu giơ mấy ngón tay biểu thị số tiền Jun Myeon phải trả, anh rút ra mấy tờ giấy bạc đặt vào lòng bàn tay cậu, mỉm cười rời đi. Chan Yeol cầm tiền chạy vào nhà, đưa cho một cậu con trai khác vóc người thấp hơn cậu một chút.

“Baek Hyun, tiền của khách.”

“Ừ, Chan Yeol giỏi lắm.” Baek Hyun mỉm cười.

“A! Chan Yeol giỏi! Vậy Baek Hyun hôn Chan Yeol một cái đi!” Chan Yeol rất phấn khích khuỵu gối cho mặt mình ngang tầm với người kia.

“Cậu…” Baek Hyun ngượng chín mặt, thế nhưng cũng hôn phớt lên môi người kia một cái.

Ở bên cạnh nhau ba năm, xa cách mười lăm năm, lại tiếp tục ở cạnh nhau năm năm nữa.

Thế nhưng cảm giác dành cho đối phương lại tuyệt nhiên không thay đổi.

Baek Hyun cầm chìa khoá bước vội ra khỏi nhà, cậu sắp trễ giờ hẹn điều trị tâm lí với bệnh nhân. Thế nhưng món đồ nho nhỏ nằm trên quầy bánh gạo khiến cậu phải dừng bước.

Đó là một con gấu bông rất cũ kĩ, trên bụng còn có đường chỉ khâu quen mắt, thế nhưng Baek Hyun có thể nhận ra ngay được. Con gấu bông này là dòng đồ chơi được sản xuất thời Baek Hyun còn nhỏ. Cậu đã thèm thuồng nó như thế nào khi nhìn vào ô kính cửa hàng đồ chơi, nơi con gấu bông được bày biện cực kì bắt mắt, cậu vẫn còn nhớ rõ. Mà khi ấy một đứa trẻ nghèo như Baek Hyun có thể chơi với con gấu bông đắt tiền này, đều là do Chan Yeol chia sẻ với cậu.

Baek Hyun mỉm cười cầm con gấu lên, ôm nó vào lòng thật lâu, sau đó gọi lớn:

“Chan Yeol! Teddy đến tìm cậu nè!”

Chan Yeol từ trong nhà chạy ra, vẻ mặt vui mừng hớn hở, giống như Baek Hyun ôm Teddy vào lòng thật chặt. Baek Hyun nhìn nụ cười vui vẻ trên môi Chan Yeol, cảm giác như vẻ mặt con gấu bông kia cũng tựa hồ như đang cười.

oOo

Jun Myeon nhìn hai chàng trai vui vẻ bên con gấu bông, hình ảnh có chút kì quái, người ngoài mà thấy hẳn sẽ nghĩ bọn họ điên.

Phải, có một người điên. Một người lại hoàn toàn tỉnh táo.

Thế nhưng người tỉnh táo ấy có thể nguyện điên theo người điên kia, nếu như điều đó có thể khiến người điên kia vui vẻ.

Người không điên biết yêu. Người điên cũng biết yêu.

Cho nên chung quy lại, có điên hay không không quan trọng. Quan trọng là có yêu hay không mà thôi.

Jun Myeon đạp ga đánh tay lái vòng đi, lắc đầu thở ra một hơi, thế nhưng khoé môi lại nhếch thành nụ cười hài lòng.

“Đành vậy. Tôi cũng không thể hẹp hòi đến mức đòi lại chiếc xe của mình đi, phải không Baek Hyun?”

Coi như đó là phần thưởng cho quyết định đúng đắn của cậu.

HẾT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro