Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Baek Hyun đứng trước phòng mình, đợi Jun Myeon bước vào thang máy rồi mới mở cửa. Căn phòng thiếu hơi người có chút lạnh lẽo, nhưng đúng như lời Jun Myeon đã nói, nhờ có lao công dọn dẹp cho nên không có mùi bụi cũ kĩ. Baek Hyun bật công tắc đèn, cả căn phòng tràn ngập trong ánh sáng trắng ngà dìu dịu. Trong phòng có một chiếc ghế bành lớn đặt đối diện lò sưởi, một bàn làm việc kê sát cửa sổ thứ nhất, một chiếc giường đơn có rèm che kê sát cửa sổ thứ hai, một kệ sách đặt trong góc tường gần bàn làm việc, một bàn trà nhỏ đặt gần ghế bành có ấm đun nước và chiếc rổ mây nâu, trong rổ là tách sứ trắng, muỗng và mấy gói đường, trà, cà phê pha sẵn. Baek Hyun treo áo măng tô âm ẩm của mình lên giá gắn trên cánh cửa. Cậu xắn tay áo sơ mi, soạn quần áo trong vali vào chiếc tủ gỗ kê sát tường, sau đó lấy khăn bông và áo ngủ đem vào phòng tắm. Trong lúc đợi nước nóng xả đầy bồn tắm nằm, Baek Hyun nhìn một lượt căn phòng mới của mình. Điều kiện cũng khá tốt. Cậu rút ngẫu nhiên mấy quyển sách trên kệ, đều là sách tâm thần học, không thì cũng liên quan đến thần kinh học. Một số quyển Baek Hyun đã từng đọc qua trong thời gian học đại học, một số quyển rất cũ thì cậu chưa thấy bao giờ. Baek Hyun lấy mấy quyển ấy ra đặt trên bàn làm việc, định bụng khi nào rảnh rỗi sẽ nghiên cứu.

Tối hôm đó Baek Hyun cứ trằn trọc không ngủ được mặc dù Jun Myeon đã chúc cậu ngủ ngon. Tất cả những sự kiện và kí ức lộn xộn chồng chéo lên nhau lướt ngang qua tâm trí cậu mãi không chịu ngừng. Baek Hyun không biết mình nhộn nhạo vì cái gì, có lẽ là do sắp được tiếp xúc với những bệnh nhân thật sự mà trước nay cậu chỉ mới biết qua sách vở, mà cũng có lẽ chỉ là do lạ chỗ thôi. Nhưng dù là vì bất cứ lí do gì đi chăng nữa, bắt đầu từ ngày mai cuộc đời cậu cũng sẽ bước sang trang mới. Ngày mai cậu sẽ được thực hiện ước mơ mình đã luôn ấp ủ, đó là làm một bác sĩ tâm thần.

oOo

Sáng hôm sau Baek Hyun thức dậy rất sớm dù đêm qua không ngủ được bao nhiêu. Cậu pha cho mình một tách cà phê, thong thả nhấm nháp trong lúc ngắm mặt trời lên bên ngoài khung cửa sổ, tự nhủ bản thân phải cố kìm nén sự phấn khích trong lòng. Đến tầm bảy giờ ba mươi Jun Myeon đến gõ cửa rủ cậu cùng đi ăn sáng. Baek Hyun cũng chẳng mặn mà gì lắm với món bánh pancake thơm lừng. Điều duy nhất khiến cậu thấy hứng thú chính là mấy mẩu chuyện vụn vặt Jun Myeon kể về việc chăm sóc các bệnh nhân, và lời hứa sẽ cho cậu đi thăm qua tất cả các bệnh nhân trong viện.

“Phải nói điều này với cậu trước, bệnh nhân ở đây thật ra gốc gác không hề đơn giản.” Jun Myeon dùng khăn giấy lau sạch tay rồi vứt vào thùng rác “Nhìn tới nhìn lui đều là những cậu ấm cô chiêu, ông bà chú thím những gia đình có tiếng nhưng chẳng may bị “điên”. Họ được gửi vào đây và giấu kín thân thế để bảo vệ danh tính gia đình. Hồ sơ của họ cũng được bảo đảm tuyệt mật, chỉ có một mình tôi biết thôi.”

“Vậy tại sao anh lại nói cho tôi biết điều này?” Baek Hyun nheo mắt, bệnh án trên tay cậu đột nhiên không còn chút giá trị nào nữa. Đó chỉ là những giấy tờ được thay tên đổi họ.

“Vì tôi nghĩ chắc sẽ có lúc cậu cần đến.” Jun Myeon mỉm cười, khoé môi chứa đầy ẩn ý.

Hai người họ lần lượt đi thăm qua các bệnh nhân. Có những người mắc kẹt trong quá khứ, có những người bị ám ảnh dày vò, có những người chỉ đơn giản là không có nhận thức. Nhưng trong số đó cũng có một số người mà Baek Hyun cho là rất dễ thương, đó là những người có nhận thức lệch lạc, giống như một đứa trẻ đang nhìn đời bằng đôi mắt ngây thơ, và phân tích mọi thứ bằng đầu óc đơn giản đến đáng yêu. Điều mà Baek Hyun cảm thấy hứng thú nhất ở những bệnh nhân tâm thần là, không biết cảm xúc và nhận thức của bọn họ hoạt động như thế nào, có giống như những người “bình thường” hay không. Khi họ cười, khóc, giận dữ hay buồn bã, có phải chỉ là do cơ chế tự động của cơ thể không? Hay trái tim của họ cũng biết rung động dù lí trí đã bị duyệt vào loại không còn tác dụng.

“Có mệt không Baek Hyun? Tôi thấy cậu có vẻ thơ thẩn.” Jun Myeon dừng lại trước khi mở cửa phòng kế tiếp. Đó là căn phòng cuối cùng trên dãy hành lang mà hai người họ đang đi.

“Chỉ là đang suy nghĩ một số chuyện.” Baek Hyun lật giở bệnh án kế tiếp “Người ta thường nói người điên giống như trẻ con vậy, anh có nghĩ thế không?”

“Ai cũng vấn đề của riêng mình. Nhưng mà đối với vài trường hợp thì, quả thật người điên chẳng khác nào trẻ con.” Jun Myeon mỉm cười “Giống như vị bệnh nhân này vậy.”

Cánh cửa phòng 610 được mở ra. Bệnh nhân đang ngồi trên giường đang ôm một con gấu bông nhỏ, đôi mắt thơ thẩn nhìn ra khung cửa sổ đầy nắng. Ánh sáng bao bọc dáng vẻ cô độc của cậu ta khiến khung cảnh có phần huyền ảo. Jun Myeon cất tiếng gọi:

“Chan Chan.”

Bệnh nhân quay đầu lại, nhìn thấy Jun Myeon cậu ta liền mỉm cười rạng rỡ “Bác sĩ Jun Jun!”

Nụ cười đó so với ánh nắng bên ngoài cửa sổ còn ấm áp và tươi tắn hơn gấp vạn lần.

Baek Hyun lặng người. Nụ cười kia thật giống với nụ cười của người đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro