Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Chan Chan đã ăn sáng chưa?” Jun Myeon tiến đến ngồi xuống bên cạnh Chan Chan, dùng giọng điệu rất giống người mẹ yêu chiều hỏi han con cái.

“Rồi. Chan Chan ăn rất ngon.” Cậu gật đầu lia lịa, bấy giờ mới để ý đến người đang đứng im lặng bên cửa “A! Có người đến thăm Chan Chan kìa!”

Bộ dạng vui mừng của Chan Chan khiến Baek Hyun chạnh lòng. Cậu đã đọc qua bệnh án của Chan Chan, cậu ta được đưa vào viện từ lúc nhỏ, hẳn là không có ai làm bạn, lại còn ít được người thân ghé thăm. Hẳn Chan Chan phải cô đơn lắm.

Cô đơn là một cảm giác tương đối đáng sợ với đa số người “bình thường”. Baek Hyun tự hỏi Chan Chan có biết “cô đơn” là gì hay không, khi thấy có người đến thăm mình trong lòng vui vẻ đến thế nào. Baek Hyun mỉm cười đi đến gần Chan Chan, xoè bàn tay ra trước mặt người kia:

“Chào cậu Chan Chan, tôi là Byun Baek Hyun.”

Chan Chan mở to mắt kinh ngạc, cậu nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Baek Hyun trong bàn tay to rộng của mình, kéo ghì người kia vào một cái ôm bất ngờ.

“Baek Baek! Baek Baek đến rồi!”

Baek Hyun theo phản xạ định đẩy Chan Chan ra, nhưng rồi nhớ lại mình đang tiếp xúc với một người điên, phân bua giải thích là điều không cần thiết. Thế nên Baek Hyun cứ để người kia ôm mình như vậy. Bởi vì… Chan Chan trông có vẻ rất vui.

“Chan Chan, không được quậy Baek Hyun. Baek Hyun cũng là bác sĩ như Jun Jun đấy.” Jun Myeon phật ý lên tiếng, gỡ cánh tay Chan Chan ra khỏi người Baek Hyun.

“Không phải! Là Baek Baek mà!” Chan Chan phụng phịu không muốn rời. Nhưng vừa nhìn thấy cái cau mày của Jun Myeon, cậu liền buông tay.

“Được rồi anh Jun Myeon.” Baek Hyun nhìn bộ dạng uất ức của Chan Chan, cố nhịn cười nói với Jun Myeon “Em không thấy phiền đâu.”

Thật ra Chan Chan vóc người khá cao lớn nên khi Baek Hyun bị ôm lọt thỏm vào lòng cậu ta nhìn có chút kì cục, còn chưa nói đến chuyện Chan Chan có gương mặt rất anh tuấn. Nếu như cậu ta không bị điên, nhất định đã trở thành một người đặc biệt đáng ngưỡng mộ. Cũng giống như người đó, nếu như người đó không ra đi sớm như vậy, lúc này hẳn đã trở thành một người đặc biệt đáng để Baek Hyun ngưỡng mộ.

Tiếc cho những phận người, sinh mạng mong manh không thể nắm trong tay, số mệnh nghiệt ngã không thể trốn tránh được.

Baek Hyun và Jun Myeon ở lại chơi với Chan Chan lâu hơn những bệnh nhân khác một chút, bởi vì cậu đã là người cuối cùng trong danh sách, mà bản thân Baek Hyun cũng có hứng thú với vị bệnh nhân này. Baek Hyun không rõ cảm giác quyến luyến trong lòng có phải do Chan Chan có nụ cười giống người đó hay không, nhưng mà cậu cảm thấy rất vui vẻ khi ở cạnh Chan Chan. Lúc hai người phải ra về, Chan Chan liền tỏ thái độ buồn bã rõ rệt. Cậu nắm góc áo blouse của Baek Hyun, trề môi như trẻ con làm nũng:

“Baek Baek đừng đi. Baek Baek ở lại với Chan Chan đi!”

“Chan Chan không được như vậy.” Jun Myeon lại cau mày “Baek Baek và Jun Jun còn có việc phải làm.”

“Chan Chan, lần sau Baek Baek lại đến thăm Chan Chan, có được không?” Baek Hyun dịu dàng mỉm cười, khéo léo gỡ bàn tay đang nắm góc áo mình ra.

“Yu Yu cũng nói vậy, nhưng mà lúc nào lần sau cũng lâu lắm lắm ấy…” Chan Chan xụ mặt nhưng cũng ngoan ngoãn buông tha cho Baek Hyun.

“Ngày mai Baek Baek lại đến thăm Chan Chan mà.” Baek Hyun xoa đầu Chan Chan giống như khen ngợi.

Jun Myeon nhìn thấy cảnh chia tay quyến luyến ấy cũng buồn cười. Anh vỗ vỗ vai Chan Chan trấn an “Từ nay ngày nào Baek Baek cũng đến thăm Chan Chan hết, chịu chưa?”

“Chịu!” Chan Chan hùng hổ gật đầu, sau đó vẫy tay loạn xạ “Mai gặp lại nha Baek Baek! Mai gặp lại nha Jun Jun!”

Jun Myeon thấp giọng nói với Baek Hyun, trong lời mang theo ý trêu chọc “Mới gặp có một lần mà Chan Chan đã bị cậu hút hồn rồi.”

Baek Hyun hơi ngượng, cậu nói qua kẽ răng trong khi vẫn vẫy tay chào Chan Chan “Làm gì có. Chẳng qua do tôi mới đến thôi.”

“Á! Khoan đã Baek Baek ơi!” Chan Chan đột nhiên hốt hoảng nhảy khỏi giường, chạy nhanh về phía Baek Hyun “Baek Baek quên hôn Chan Chan rồi!”

Câu nói của Chan Chan khiến Baek Hyun ngượng đỏ cả mặt. Cậu bối rối quay sang Jun Myeon “Chuyện này là sao?”

“Mỗi lần Yu Yu thăm Chan Chan về đều hôn cậu ấy một cái.” Jun Myeon phì cười “Xem ra Chan Chan đã đặt cậu lên ngang hàng Yu Yu rồi, tôi còn chưa được cậu ấy đòi hôn lần nào.”

“Anh đừng trêu tôi nữa!” Hai má Baek Hyun vẫn đỏ bừng “Chan Chan, mai Baek Baek lại đến thật mà, không cần… hôn đâu.”

“Không được! Lỡ Baek Baek thất hứa thì sao! Không chịu! Baek Baek phải hôn Chan Chan! Baek Baek phải hôn Chan Chan!”

Chan Chan giãy nãy ồn ào hết cả hành lang khiến vài y tá gần đó cũng phải ngoái lại nhìn. Baek Hyun ngượng càng thêm ngượng, không còn cách nào khác đành chấp nhận yêu cầu của Chan Chan. Cậu thầm rủa trong lòng Yu Yu là ai lại khiến cho cậu gặp rắc rối như vậy.

Chan Chan ngoan ngoãn khuỵu gối thấp xuống cho vừa tầm Baek Hyun bởi vì cậu cao hơn người kia đến cả cái đầu, điều này lại càng khiến Jun Myeon cười to hơn, và khiến mặt Baek Hyun đỏ hơn. Cậu hôn phớt lên trán Chan Chan một cái, môi chạm trúng mấy sợi tóc loà xoà từ cái tổ quạ trên đầu người kia. Lúc này Chan Chan mới thoả mãn vẫy tay tiễn Jun Myeon và Baek Hyun đi.

Thật sự là giống hệt như trẻ con mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro