Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Park, cậu làm sao vậy? Park?”

“Cậu có nghe tớ nói gì không? Mau tỉnh lại!”

“Cậu mau dậy đi! Tớ sẽ gọi tên cậu mà, không gọi cậu là Park nữa!”

“Làm ơn đó! Tỉnh dậy đi!”

Baek Hyun giật mình mở bừng mắt, mồ hôi tuôn ròng ròng trên thái dương. Mỗi lần mơ thấy giấc mơ đó, Baek Hyun đều không thể ngủ tiếp được. Hay nói đúng hơn là cậu không dám nhắm mắt lại, bởi vì cậu không muốn thấy hình ảnh người đó nằm bất động trên sàn, cho dù cậu có lay gọi thế nào đi chăng nữa.

Cậu ấy đã chết rồi.

Vươn tay mở cánh cửa cho cơn gió đông lạnh lẽo tràn vào khắp phòng, Baek Hyun trầm mặc tựa người bên khung cửa, nhìn vầng thái dương ửng hồng trên nền trời xanh sậm. Đêm qua tuyết đã bắt đầu rơi, thật tiếc không thể ngắm nhìn những hạt trắng lạnh đầu tiên buông mình xuống đất. Baek Hyun mỉm cười nhìn lớp tuyết mỏng manh trắng muốt phủ trên những nhánh cây khô gầy đen nhẻm, Chan Chan mà biết tuyết đã rơi, nhất định sẽ liền bắt cậu đưa cậu ấy ra ngoài chơi như đã hứa.

Nghĩ về Chan Chan, lại khiến Baek Hyun nhớ đến người đó.

Người đó và Chan Chan xem ra cũng có mấy điểm tương đồng. Cả hai đều rất quý mến cậu, cũng đều có một chị gái yêu thương họ hết mực, còn được trời cho nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Mà họ cũng bạc mệnh như nhau, một người vắng số qua đời sớm, một người lại bị điên. Đều là vì điện giật.

Baek Hyun vẫn ước gì mình đã gọi người đó bằng tên như cậu ấy luôn mong muốn. Người đó đã làm mọi thứ vì cậu, xem cậu thân thiết như máu thịt. Baek Hyun vẫn nhớ những khi người đó lén lút dúi cho cậu thanh chocolate đắt tiền dù cậu ấy cũng rất thích ăn, lấm lét canh chừng bố mẹ mình, đợi đến khi họ đi liền rủ cậu vào phòng cùng chơi những món đồ chơi mà một đứa trẻ nghèo như Baek Hyun không thể nào có. Người đó chưa một lần xem cậu là “con trai cô giúp việc” như bố mẹ cậu ấy. Chỉ riêng chuyện đó cũng đã đủ khiến Baek Hyun cảm kích đến tận đáy lòng. Và có lẽ cậu đã không phải dằn vặt đau khổ đến tận bây giờ, nếu như ngày hôm đó cậu cản người đó lén chơi thử đĩa game mới, nếu như cậu rủ cậu ấy chơi với con gấu bông lấy trộm của chị cậu ấy, hay là để chính cậu là người cắm chuôi điện lúc đó, thì có lẽ mọi chuyện đã không đến nỗi, thì có lẽ cậu ấy đã không chết.

Khi nghe được tiếng khóc rấm rứt vì hoảng loạn của Baek Hyun ngày càng lớn dần, mẹ cậu mới tất tả chạy vào phòng để rồi phát hiện ra con trai của gia chủ đang nằm bất động trên sàn. Baek Hyun ngồi bên cạnh cậu bé kia, ngước gương mặt đầm đìa nước mắt lên nói với bà, Park bị điện giật, rồi lại oà lên khóc nức nở. Bà ôm con trai vào lòng bằng đôi tay run rẩy, và bởi vì quá quẫn trí, cho nên mẹ cậu chỉ còn biết bế con chạy một mạch khỏi căn nhà đó, không hề quay đầu lại đến một lần.

Về sau khi biết tin đứa bé kia đã chết, mẹ Baek Hyun đâm ra trầm cảm, cuối cùng không chịu đựng nổi ám ảnh, cho nên không lâu sau bà cũng qua đời. Sau này Baek Hyun tìm được mộ phần của người đó, vẫn thường xuyên đến viếng cùng với một cành hoa hướng dương vàng ươm như nắng mặt trời, rạng rỡ như nụ cười của cậu ấy. Trước lúc sang Mỹ du học, cậu đã hứa khi trở về sẽ lập tức đi thăm mẹ mình và người đó. Bây giờ cũng đã ở lại đây, cậu muốn thường xuyên viếng mộ hai người họ, nhất là vào mùa đông như thế này. Nghĩa trang hoang vu lạnh lẽo như vậy, nhất định họ sẽ thấy rất hiu quạnh.

Mà Baek Hyun cũng phải giữ lời hứa, sẽ đưa Chan Chan ra ngoài chơi.

“Lần sau chúng ta sẽ cùng chơi. Hứa chứ?”

“Ừ. Tớ hứa.”

Không thể nào thất hứa với cậu ấy nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro