Chap 10. END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chan Yeol à" khi mọi người đã ra về cậu mới khẽ gọi anh

"Sao vậy??? Em không khoẻ ở đâu sao???" Anh bước đến bên cậu

Baek Hyun vỗ vỗ xuống chỗ bên cạnh. Chan Yeol cười, ngồi xuống bên mép giường

"Cuối tuần này là concert của nhóm đúng không??? Em muốn lên sân khấu"

"Nhưng mà sức khoẻ của em..." Chan Yeol ngập ngừng

"Không sao đâu mà, ngày mai em muốn xuất viện. Cứ bắt em nằm một chỗ thế này thật bức bối lắm đó. Hơn nữa... em không muốn lãng phí thời gian..."

Tim Chan Yeol nảy lên một nhịp, anh xoay người nâng mặt, hôn nhẹ lên môi cậu. Anh không muốn nghe cậu nói nữa... Anh không muốn nghe điều đó nữa...

"Được, ngày mai chúng ta về nhà. Cùng luyện tập, cùng chuẩn bị concert có được không??? Không cho phép em suy nghĩ lung tung cũng không được nói bậy bạ!!!"

Chan Yeol nằm xuống ôm trọn cậu. Baek Hyun cũng nhẹ nhàng rúc sâu vào lòng anh

*****

Trong hậu trường concert...

"Em ổn chứ??? Hay là không hát có được không??? Anh sợ em mệt!!!"

"Không sao, em chưa vô dụng như vậy đâu mà" cậu nắm lấy tay anh

Chan Yeol từng nói anh rất thích nhìn cậu lúc kẻ eyeline. Cho nên những lúc đi sự kiện cậu đều kẻ mắt rồi nhốn nháo trước mặt anh hỏi có đẹp không??? Nên đeo lens màu nào cho đẹp??? Hôm nay Baek Hyun cũng kẻ mắt nhưng không phải cậu kẻ mà là chị staff, bộ vest trắng càng làm tôn lên gương mặt thiên thần nhưng cũng đầy mị lực. Đỡ cậu ngồi xuống ghế, Chan Yeol cũng ngồi bên cạnh, nắm tay cậu

"Anh nhuộm tóc lại rồi, là màu xanh dương"

"Chắc là đẹp lắm nhỉ???" Cậu cười nhẹ

"Không đẹp lắm!!!" Anh nói nhỏ nhỏ

"Chan Yeol của em không bao giờ không đẹp"

Cậu nghiêng đầu nhìn qua, anh cũng cúi xuống, chóp mũi chạm nhau. Anh cọ cọ vài cái rồi giữ lấy cằm cậu hơi nâng lên, khẽ hôn xuống. Nụ hôn không hề mang hơi thở tình dục, chỉ đơn thuần là hai người yêu nhau, trao cho nhau hết thảy những tư vị ngọt ngào.....

Ánh đèn sân khấu bật sáng, trong tiếng rao hò của hàng ngàn fan hâm mộ, những giai điệu đầu tiên của cả khúc nhè nhẹ vang lên

Cầm chiếc guitar cũ trên tay

Lời tâm tình mà anh chẳng thể cất lời

Cũng như câu chuyện mà anh đã cố giấu đi

Đây sẽ là bài hát dành riêng cho em

Chỉ cần lắng nghe nhé, I'll will sing for you

Cách mà em khóc

Và cả cách em cười

Với anh chúng có ý nghĩa biết nhường nào

Những lời anh còn muốn nói nhưng lại chẳng thể tỏ bày

Anh sẽ thổ lộ tất cả vì vậy hãy lắng nghe những câu hát anh dành riêng cho em... dành cho em

Hãy lắng nghe và mỉm cười em nhé!!!*

______________

Khi con người đã bước đến ngưỡng cửa cuối cùng của cuộc đời, họ không còn sẽ hãi cái chết đang một đến gần mà thay vào đó là nuối tiếc.....

Nuối tiếc vì bản thân đã bỏ lỡ quá nhiều điều.....

Đêm thanh tĩnh, nàng trăng bàng bạc giữa tấm thảm nhung khổng lồ, bên trong căn phòng ngủ tràn ngập ấm cúng, Chan Yeol nằm trên giường để Baek Hyun nằm lên tay mình. Hai bàn tay đan chặt vào nhau.

"Em sai rồi đúng không???"

Bàn tay đang nắm chặt tay cậu khẽ đông cứng

"Sao vậy??? Lại nghĩ lung tung gì nữa rồi???" Chan Yeol cười dịu dàng nhìn cậu

Baek Hyun nghiêng đầu, con ngươi sâu thẳm nhìn thẳng vào đôi mắt rũ sóng sánh như có ngàn lời không thể nói ra, chỉ có thể dùng ánh mắt biểu lộ tâm tình

"Nếu ban đầu em không ngu ngốc làm tổn thương anh, thì có phải bây giờ em sẽ có nhiều thời gian ở cạnh anh" dừng lại một chút, siết chặt tay anh "Nếu em biết cuộc đời em ngắn ngủi như vậy, em nhất định sẽ tìm gặp anh sớm hơn, sẽ yêu anh nhiều hơn nữa, không để anh đau lòng, tổn thương"

Giá như cuộc đời quả thật tồn tại chữ "Nếu..." thì tốt rồi.....!!!

Chan Yeol không trả lời, bàn tay vuốt ve gương mặt cậu, anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu, cạ cạ vào chóp mũi cậu

"Vậy coi như là em nợ anh, nhất định phải trả!!!"

Em nợ anh!!!!!

Nợ anh cả một đời không được ở bên.....

Nợ anh một tình yêu trọn vẹn.....

Anh chờ em!!!!!

Cho đến khi hoa tàn lại nở.....

Chờ đến một ngày em quay về trả nợ cho anh.....

Đêm hôm đó, hai trái tim, hai con người lại hoà vào làm một. Quên hết dằn vặt, quên hết đau thương để sống trọn vẹn với tình yêu!!!

"Em muốn cùng em đi ngắm mặt trời mọc"

Được, ngày mai chúng ta đi"

Cách đây rất lâu, Chan Yeol nói muốn ngắm mặt trời mọc ở Haeundae ở Busan. Trong một lần tổ chức fansign cả nhóm đã ghé qua đây một lần. Bờ cát trắng mịn, nước biển trong vắt xanh như ngọc. Chân trời, biển, gió, sóng biển như hoà quyện vào làm một tạo nên khung cảnh đẹp nên thơ xiêu lòng người. Nơi đây có thể coi là thiên đường du lịch, cũng là nơi hẹn hò lý tưởng của các cặp đôi yêu nhau vì có một truyền thuyết nói rằng nếu hai người yêu nhau cùng ở trên mõm đá ngay lúc mặt trời lên mà trao cho nhau nụ hôn thì sẽ nhận được sự chúc phúc của đất trời, vĩnh kết đồng tâm, mãi không chia lìa.....

Baek Hyun luôn chọc Chan Yeol trẻ con khi tin vào truyền thuyết này, cứ nằng nặc đòi đến đây ngắm mặt trời mọc. Nhưng giờ đây cậu lại muốn đi cùng anh, có lẽ cậu muốn thực hiện lời hứa vẫn còn đang dở dang với anh. Nếu bỏ qua cơ hội lần này, cậu không biết mình còn có thể thực hiện nữa hay không!!!!!

Gần đây, tình hình sức khoẻ của cậu rất xấu. Baek Hyun rất hay bị mất sức, thỉnh thoảng còn choáng váng đến ngất đi. Cậu dạo này ngủ rất nhiều, có khi Chan Yeol thấy cậu nằm im lìm trên sofa làm anh sợ chết khiếp, vội chạy đến kiểm tra để chắc chắn cậu vẫn còn thở. Dù không muốn tin nhưng Chan Yeol biết rằng ngày đó sắp đến rồi!!!!!

Baek Hyun nói muốn đi Busan ngắm mặt trời mọc, anh hủy lịch trình, đặt khéch sạn cùng cậu đến đó. Baek Hyun nói muốn ăn cháo bào ngư, anh sẵn sàng học cách nấu. Chỉ cần cậu vẫn ở đây, cậu muốn làm gì anh cũng đều sẽ làm cùng cậu.....

Buổi sáng hôm ấy, trời trong gió nhẹ

Từ rất sớm Chan Yeol đã dìu Baek Hyun ra mõm đá nơi có thể ngắm mặt trời mọc. Anh trải một tấm đệm, bản thân ngồi lên để Baek Hyun gối đầu lên đùi anh

"Chan Yeol à, em yêu anh" cậu nói

"Anh cũng vậy, anh yêu em" anh đáp lời

"Sao trước đây em lại không nói yêu anh nhiều hơn một chút, chăm sóc anh nhiều hơn một chút..." Baek Hyun nhẹ nhàng nói

"Anh vẫn rất hạnh phúc, rất vui vẻ, không nuối tiếc..."

"Nhưng em lại nuối tiếc, giá như em có thể được ở bên anh nhiều hơn một chút, yêu anh nhiều hơn một chút thì tốt biết bao!!!"

Chan Yeol không lên tiếng, anh cúi xuống chạm nhẹ môi cậu, lại yêu thương mà ngắm nhìn người trước mắt. Cậu cũng mỉm cười nhìn anh dù đôi mắt kia không có tiêu cực, cậu vẫn luôn có thể cảm nhận được anh, cảm nhận được nụ cười tươi mà cậu yêu, cũng cảm nhận được từng giọt nước mắt đang lặng lẽ rơi dọc trên gò má

"Hứa với em không được khóc vì em"

"Được, anh hứa"

Hai ngón tay út đan vào nhau như một lời hứa không bao giờ thay đổi

"Cuối cùng cũng có thể thực hiện lời hứa với anh rồi!!!" Baek Hyun thều thào

"Em vẫn còn nợ anh rất nhiều, đừng tưởng nói vậy mà trốn được!!!" Chan Yeol nhìn về phía trước cười cười nói

"Phải, em nợ anh rất nhiều....."

"Ngốc"

Baek Hyun lại im lặng, mắt cậu khẽ nhắm lại. Chan Yeol siết chặt bàn tay cậu

"Cục mầm, không được ngủ đâu đấy, mặt trời sắp lên rồi" anh khẽ lay lay cậu

Cậu khẽ cười, vẫn nụ cười ngọt ngào ngày nào nhưng cõi lòng anh thắt lại.....

"Chan Yeol à, em yêu anh....." Một lúc sau cậu khẽ thều thào

Lúc này, ở đường chân trời, mặt trời đỏ như một khối cầu lửa bắt đầu vén bức màn mây từ từ nhô lên
 
"Bình minh hôm nay rất đẹp, mặt trời sáng như nụ cười của em vậy"

"Mặt trời lên rồi này, có muốn cùng anh chứng minh truyền thuyết kia là có thật không???"

Mãi vẫn không nhận được câu trả lời.....

Hơi thở của người trong lòng dần dần yếu đi, đến khi anh không còn cảm nhận được nữa.....

Bàn tay đang đan vào tay anh cũng dần dần buông lỏng.....

"Cục mầm, lại ngủ mất rồi!!!" Anh gõ nhẹ lên trán cậu, không hề nhận ra một giọt nước nóng ấm từ khoé mắt anh rơi lên trán cậu

Baek Hyun à, có lẽ truyền thuyết kia là có thật chủ là chúng ta đã để lỡ mất thời khắc ấy rồi.....

_______________

Chan Yeol chầm chậm bước vào studio. Nơi này mọi ngóc ngách đều mang hơi thở của cậu, mọi đồ vật đều mang dáng dấp của cậu. Chan Yeol đến bên bàn, lướt qua những bản nhạc được sắp xếp ngay ngắn. Anh chầm chậm ngồi xuống, gục đầu nằm lên bàn. Baek Hyun à, anh có thể mơ thấy em không?????

Chẳng biết đã ngủ bao lâu, khi ánh nắng chiều lọt qua khe cửa hắt lên gương mặt điển trai làm mi mắt anh khẽ động đậy. Chan Yeol tỉnh dậy, lại ngồi thừ người một lúc cho đến khi Lay bước vào

"Chan Yeol à, em ổn chứ???" Lay ngồi xuống đối diện Chan Yeol

"Vâng, em ổn mà" anh khẽ giọng

Lay nghĩ một lúc, đặt lên bàn một chiếc hộp vuông vức được gói cẩn thận. Có lẽ không cần phải nói gì nữa, Lay đứng dậy rời khỏi để lại một mình Chan Yeol

Anh lặng nhìn chiếc hộp một lúc lâu rồi chậm rãi mở ra, nâng niu như một báu vật trân quý

Bên trong là một bức thư

Chan Yeol à, xin lỗi vì em đã không thể giữ lời hứa mãi mãi sẽ không để anh một mình!!! Em hứa rất nhiều điều nhưng em cũng đã thất hứa rất nhiều đúng không??? Em vẫn còn nhớ Chan Yeol của em nói rằng cùng em xây dựng một gia đình nhỏ ấm áp đúng không??? Em nghĩ mình không thể đợi đến lúc đó được!!! Nhưng em đã có khoảng thời gian rất rất hạnh phúc bên anh nhỉ??? Anh cũng nghĩ giống em chứ??? Có lẽ đó là điều cuối cùng em có thể làm cho anh. Hy vọng anh hãy sống thật tốt và đừng nhớ đến em lâu quá anh nhé!!!

Yêu anh, Park Chan Yeol.

Chan Yeol ôm bức thư vào  lòng như muốn tìm chút hơi ấm của cậu còn vương lại

I will not cry cry cry

Lau vội dòng lệ và nở nụ cười

Anh sẽ tiến bước về phía trước và bước đến một ngày mai tươi sáng hơn

Don't say goodbye bye bye

Kể từ giây phút này

Anh sẽ lưu giữ em ở trong trái tim.....

THE END

*Sing for you - EXO
**Cry - EXO-CBX

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro