Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên Sehun và Luhan gặp mặt là ở tiểu học.

Khi đó Sehun mới 6 tuổi nhưng trong mắt mấy đứa nhỏ sống cùng khu thì cậu là một tên Hỗn Thế Đại Ma Vương, thường túm lấy trẻ con nhà khác giành kẹo ăn, làm hại cả đám nhỏ mỗi khi nghe thấy tên "Oh Sehun" thì đã sợ mất mật.

Tên Đại Ma Vương kia hết lần này đến lần khác trưng ra bộ mặt có thể khiến già trẻ lớn bé, bất kể là nam hay nữ đều thích, cho nên tất cả gia trưởng sau khi nghe con cái nhà mình khiếu nại "Oh Sehun tuyệt đối là một tên Ma Vương" đều cười một cái rồi nói "Nếu mẹ mà có môt đứa con vừa đẹp trai lại đáng yêu như Sehun thì tốt biết mấy~", khiến vô số tiểu bằng hữu há hốc mồm: "Tên đó đáng yêu chỗ nào chứ?!"

Sau đó bọn nhỏ dần dần phát hiện, đối nghịch với Sehun cũng bằng thừa. Thằng nhóc này dựa vào gương mặt khiến già trẻ trong nhà mình đều thích hắn, cáo trạng cũng không có cửa, còn không bằng theo Oh Sehun đi quậy phá. Sehun dù có khốn kiếp một chút, nhưng... ít nhất... cậu ta sẽ không cướp đoạt kẹo của bạn mình nha~

Vì vậy, Sehun trước khi vào tiểu học đã được vô số nam sinh ủng hộ, tôn cậu làm lão đại.

Ngược lại, Xi Luhan tuyệt đối là đứa con điển hình của tất cả các bà mẹ.
Sehunie? Cậu nói không biết đứa con điển hình của tất cả các bà mẹ là gì sao? Vậy đi xem Luhan một chút đi.

Nếu như nói Oh Sehun là đả kích thân thể của bọn nhỏ thì Xi Luhan chính là đả kích tinh thần của chúng.

Từ nhỏ đến lớn, bất kể đứa trẻ nào sinh sống trong khu này cũng biết chuyện của Xi Luhan. Thằng bé này 3 tuổi đã biết cả nghìn chữ, năm tuổi thuộc lòng thơ Đường, 8 tuổi đọc thạo tứ thư ngũ kinh... Đồng thời, bọn nhỏ thường bị gia trưởng tẩy não bởi câu nói: "Con xem một chút Xi Luhan nhà người ta rồi tự nhìn lại mình đi..."

Ngược lại với Sehun, Luhan dù là không cực kì đẹp trai, thế nhưng vô cùng thanh tú khiến ai ai cũng thích, là bạn nhỏ mà bậc trưởng bối đáng kính nào cũng hết lòng yêu thương. Không chỉ có đầu óc vô cùng thông minh, cậu lúc nào cũng chăm chỉ học tập.

Thiên tài là do 1% linh cảm cùng với 99% mồ hôi cấu thành, Luhan là do 100% linh cảm cùng với 100% mồ hôi cấu thành.

Nói vậy còn là người sao....

Kỳ thực khí phách như Sehun từ nhỏ đến lớn cũng bị tẩy não bằng câu nói "Con xem một chút Xi Luhan nhà người ta rồi tự nhìn lại mình đi..."

Cho nên, cảm giác đầu tiên khi Sehun nhìn thấy Luhan là 'cực kỳ khó chịu'.

Nhất là khi ngày đầu tiên cậu đến trường đã chọc một nữ sinh khóc ầm lên, đồng thời bị Luhan túm đến văn phòng.

"Xi Luhan, cậu cứ mà chờ đấy!" Sehun một mặt bị phạt đứng trong văn phòng, một mặt ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi hăm dọa.

Nói được làm được là châm ngôn của Oh Sehun.

Mới vừa tan học, Sehun liền mang theo hyunh đệ trong bang đứng đầy cửa sau chờ Luhan.

Luhan thật xa đã nhìn thấy một đám người đứng ở cửa sau, đang tự hỏi có chuyện gì xảy ra thì đã thấy Sehun dẫn đầu đám tiểu hài tử kia. Thì ra là thế, xem ra đối phương là đến tìm mình.

Luhan yên lặng đích nhìn thoáng qua đám người kia, mỉm cười hỏi "Các cậu có việc gì thế?"

"Xi Luhan, cậu mau nói! Vì sao đem chuyện chúng tớ bắt nạt YoonA đi mét với thầy?"

YoonA chính là nữ sinh bị Sehun giật tóc sau đó khóc ầm lên.

"Còn vì sao nữa? Bắt nạt bạn học là không đúng" Luhan vẫn hơi cười đáp.

Sehun đứng ở một bên, hơi dựa vào xe làm dáng như mình rất đẹp trai nhìn Luhan trả lời, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh. Trong lòng một trận lửa giận dần dần bùng lên.

"Chúng tiểu nhân! Lên cho ta!!" Sehun ra lệnh một tiếng, một đám con nít vây quanh một đứa mà đánh. Cả đám nít ranh xấu xa đánh nhau thì làm gì được chứ? Luhan dù là một vết thương nhỏ cũng không có nhưng quần áo lại hơi bẩn một chút.

Sehun nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của Luhan thì ha ha cười, nhấn pê-đan xe đạp dẫn theo một đám nhỏ bỏ đi.

Nhìn theo bóng lưng của Sehun, Luhan thở dài, biểu cảm trên mặt như muốn nói: "Coi như cậu ấu trĩ, tớ không muốn cùng với cậu so đo"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro