Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Oh Sehun mua xe đạp, là một chiếc xe đạp leo núi cực đẹp lại còn rất bảnh. Mỗi ngày Sehun đạp chiếc xe này thu hút kha khá ánh nhìn của nữ sinh.

Sehun phi thường phi thường yêu quý nó.

Kỳ thực từ nhà tới trường học chỉ cần 20 phút thôi, làm gì cần phải đặt mua xe.

Luhan vỗ vỗ chiếc xe đạp leo núi kia, ngẩng đầu hỏi Sehun "Vậy còn tớ làm sao bây giờ?"

Thật ra Luhan muốn nói cậu không đi với tớ, một mình tớ đi bộ rất buồn chán.

Không nghĩ tới Sehun lại chỉ chỉ cái trục của bánh sau "Tớ vì cậu nên đặc biệt kêu người ta gắn vào đấy, cậu sau này có thể đứng ở phía sau tớ. Mỗi ngày tớ sẽ chở cậu đi."

"Không được. Không được." Luhan liên tục lắc đầu.

"Sao lại không được? Như vậy có thể tiết kiệm thời gian mà~ Tiểu Lộc cũng không cần mỗi ngày đi tới đi lui, rất mệt a~ Với lại tớ chở cậu cũng nhẹ mà~"

Luhan ngồi chồm hổm trên mặt đất, rất nghiêm túc mà nghiên cứu cái trục đứng ở đằng sau. Vẫn có chút không vui.

Kỳ thực Luhan không biết, gắn cái trục kia vào trước hết phải tốn tiền thì không nói đi, bản thân xe đạp leo núi cũng không phải thiết kế để chở người, nếu như bánh sau thường xuyên bị đứng lên như vậy, đối với lốp xe tổn hại rất lớn.

Sehun cười híp mắt xoa xoa đầu Luhan.

Chính vì vậy mà hình ảnh hai cậu bé mỗi ngày cùng nhau sánh bước đã không còn nữa, thay vào đó là một anh bạn đẹp trai cưỡi chiếc xe đạp cực oách, đứng phía sau là một bạn nhỏ khác bởi vì sợ bị ngã xuống mà ra sức nắm thật chặt vai của anh bạn phía trước...

***
Luhan vẫn rất không quen như vậy.

Tình trạng này cứ tiếp tục cho đến sáng hôm nọ.

Sáng sớm ngày hôm đó, Sehun vẫn như thường lệ vội vội vàng vàng cầm một ổ bánh mì mơ mơ màng màng cùng Oh mama nói tạm biệt, sau đó nhanh chóng chạy xuống lầu.

Vừa mới xuống lầu đã nhìn thấy Luhan đang đứng đợi, thở hổn hển chạy tới chỗ cậu ấy "Đợi lâu chưa?"

Luhan gật đầu, đưa tay nhìn đồng hồ: "Cậu cứ đứng đây hoài sao, không nhanh một chút thì chúng ta sẽ bị trễ học đó."

Nói xong, Luhan giật luôn ổ bánh mì trong tay Sehun "Nhanh lên a, bánh mì đợi đến trường học ăn, giờ tớ cầm giúp cậu."

Sau đó bắt đầu xảy ra chuyện.

Có một chiếc xe đột nhiên từ trong hẻm nhỏ vọt ra, Sehun vì né xe kia mà vội vàng thắng gấp.

Luhan vốn là đứng ở trên trục phía sau một tay vịn vai của Sehun, tay kia giúp cậu cầm bánh mì. Bởi vì chỉ có một tay vịn lấy Sehun, hơn nữa đột nhiên thắng gấp nên Luhan cứ thế mà ngã xuống xe.

Khi đó vẫn là đầu thu, khí trời ôn hoà nên Luhan mặc đồ không được dày lắm.

Cứ thế mà ngã xuống, đồng phục của Luhan rách một lỗ thật to, cánh tay cũng bị thương, máu không ngừng chảy ra.

Tuy vậy, phản ứng đầu tiên của Luhan lại là cầm thật chặt ổ bánh mì không cho nó rơi xuống mặt đất.

Sehun quay đầu nhìn lại, xe đạp leo núi bảo bối gì cũng không cần, vội vàng quăng đại sang một bên chạy tới trước mặt Luhan.

"Tiểu Lộc, Bambi! Cậu không sao chứ?!" Sehun lo lắng rồi lại nhẹ nhàng đỡ Luhan dậy.

Luhan lắc đầu: "Không có gì, không có gì, đâu phải chuyện gì lớn, chỉ bị té lộn mèo một cái thôi mà."

Nói xong, đưa ổ bánh mì được mình che lại kỹ càng cho Sehun, tự mình chống tay xuống đất mà đứng lên.

Sehun nhìn cánh tay trắng nõn của Luhan dính đầy máu, đau lòng muốn chết.

"Đi thôi, đi thôi." Miệng vết thương trên cánh tay đau rát, Luhan không khỏi nhíu mày: "Nếu còn không sẽ bị muộn thật đó. Cậu chạy xe đi trước đi, tớ đi sau, sẵn tiện ghé phòng y tế của trường lấy một chút thuốc."

"Tớ cùng cậu đi." Sehun giữ chặt Luhan, sau đó dựng xe đạp dậy, nói: "Đi thôi."

"Xin cậu đấy Sehun. Cậu là ủy viên kỷ luật mà dám đi muộn sao?" Luhan vừa bực mình vừa buồn cười: "Đi nhanh đi."

Sehun trưng ra bộ mặt 'Tớ không đi cậu làm gì được tớ!' sau đó tiếp tục dắt xe đi bên cạnh Luhan.

Luhan nhìn Sehun nở nụ cười, nói: "Vậy tớ nhờ cậu nhé Sehun~ đi vào lớp trước giúp tớ trông nom kỷ luật a~ "

"..." Sehun phát hiện trông nom kỷ luật không những đối với cậu là một cái cớ tốt, mà đối với Luhan, cũng là một cái cớ tốt.

Sehun nhìn Luhan, thở dài nói "Được rồi.", sau đó liền leo lên xe.

Luhan nhìn bóng lưng Sehun đạp xe ở phía xa, nghĩ thầm, xem ra khả năng quan sát của mấy đứa con gái thích Sehun cũng không tệ nhỉ.

***
Sau đó, phần cuối của câu chuyện là thế này.

Ngày hôm sau, Sehun đem cái trục đứng hai bên tháo ra, thay vào đó là một yên ngồi phía sau.

Một chiếc xe đạp leo núi bảnh chọe... Đằng sau có một cái yên ngồi...

Cả tiếng đồng hồ sau, khi mấy nam sinh từng là đàn em của Oh Sehun thấy chiếc xe đạp liền cười đến điên đảo: "Lão đại, đầu óc của anh bị ứ nước sao? Chiếc xe đạp leo núi bảnh thế mà lại đi gắn thêm cái yên phía sau. Hahaha!!!! Đúng là quá vớ vẩn!"

Sehun thưởng cho mấy nam sinh kia một cái liếc mắt, sờ sờ yên ngồi phía sau xe đạp leo núi, không nói thêm gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro