Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khi Luhan còn lo lắng thì cuộc sống vẫn cứ từng ngày trôi qua.

Ngày ngày cùng Sehun giằng co thoáng cái đã lên tới lớp 5.

Luhan làm lớp trưởng suốt 5 năm thì Sehun hát bài ca đối nghịch với cậu suốt 5 năm.

Trước đây rõ ràng không muốn dính líu gì đến người kia, ngay cả khi bị đánh mình cũng không có đi mách với Oh mama, vậy xin hỏi tại sao thằng nhóc kia cứ làm khó mình vậy hả?!?!!?!?!

Luhan rất khổ não.

Cậu không hề ghét Oh Sehun chút nào, thật đấy!

Thế nhưng Oh Sehun chán ghét cậu, đây mới là vấn đề lớn...

Bởi vì Sehun lúc làm phiền người khác thì đặc biệt... phiền.

Nếu quan hệ trở nên tốt hơn thì hay biết mấy, giằng co cũng 5 năm rồi, dù cậu ấy không thấy phiền nhưng cậu thì mệt chết đi được.

Tất cả những gì được nói ở trên đều là suy nghĩ của Luhan.

Còn về phía Oh Sehun, dằn vặt Luhan hiển nhiên đã thành thói quen của cậu ấy.

Thật vậy, Oh Sehun là ai chứ, đại nhân phải có đại lượng a. Làm sao có thể chỉ vì chuyện Luhan đi mách lẻo hại cậu chịu đòn mà ôm thù lâu như vậy?

Nhưng bất kể Luhan nói cái gì, làm cái gì cậu đều theo thói quen đi làm ngược lại.

Thói quen là một thứ vô cùng đáng sợ.

Năm lớp 5 là năm học mang nhiều lúng túng.

11 tuổi, là cái tuổi còn lắm bỡ ngỡ.

Nói còn nhỏ, nhưng dường như cũng đã trưởng thành. Nói trưởng thành rồi, kỳ thực ở trong mắt rất nhiều người vẫn còn là một đứa bé.

Sehun của chúng ta ở năm lớp 5 tiểu học, lần đầu tiên trong đời cầm đầu cả đám bạn học đi đánh nhau.

Thắng thì thắng rồi, thế nhưng khóe miệng bị rách, trên cánh tay cũng bị cào tróc da, máu đang dần rớm ra bên ngoài. Quần áo cũng nát bươm rồi, trông bẩn không thể tả.

Sehun không dám mang bộ dạng này về nhà, liền đến chỗ vườn hoa nhỏ trong khu ngồi ngây ngốc ở đó.

Ngây ngốc, ngây ngốc, ngây ngốc đến lúc các tiểu bằng hữu trong khu đều bị mẹ gọi về nhà ăn cơm, Sehun vẫn còn ngây ngốc.

Sắc trời dần tối xuống, Sehun nhìn chung quanh một chút thấy chỉ còn lại mình, cậu ảo não ngồi trên băng đá trong vườn hoa.

Về nhà như vậy nhất định sẽ bị chửi, phải làm cái gì bây giờ???

Thế nên, khi Luhan trên đường về nhà đi ngang qua vườn hoa nhỏ thì mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Sehun đang ngồi một mình trên băng đá. Luhan không hiểu nổi, cậu ấy giờ này không về nhà ngồi ở đó làm chi?

Luhan đi tới, ngay lúc nhìn rõ vẻ mặt của Sehun lại càng hoảng sợ.

"Oh Sehun, cậu đánh nhau?!"

Sehun bực mình gạt tay Luhan ra, tức giận hỏi: "Thì thế nào? Học sinh ngoan chưa từng thấy người khác đánh nhau bị thương à?"

Luhan không giận, trái lại vẻ mặt mang đầy hứng thú ngồi xuống cạnh Sehun.

"Chẳng lẽ là không dám về nhà?"

"Liên quan gì đến cậu chứ..."

Luhan không có trả lời, chỉ ngồi nhìn chằm chằm mặt bên của Sehun một lúc, sau đó vươn tay kéo Sehun "Đi thôi!"

Sehun bực mình gạt tay ra lần nữa "Đi đâu chứ?"

Luhan không sợ phiền, lại vươn tay kéo lấy Sehun "Đến nhà của tớ."

Nhà - của - cậu???????

Sehun hiển nhiên không tiếp thu được tin tức này, thập cẩm đủ loại chỉ số thông minh trong đầu thoắt cái bằng 0.

Luhan rốt cục không chịu nổi mình nữa? Chuẩn bị sát nhân diệt khẩu hủy thi diệt tích sao? Mình có nên gọi 110 không đây? Cần phải lưu lại đầu mối gì để chỉ chứng Oh Sehun là hung thủ a?

Thấy Sehun ngốc ngốc nhìn mình lom lom không hề nhúc nhích, Luhan bật cười.

"Này! Đang đoán mò gì thế? Tớ chỉ muốn giúp cậu xử lý. Cậu như vậy có thể về nhà sao?"

Sehun rốt cục phục hồi tinh thần, bị Luhan đẩy, ngốc ngốc đi về phía trước.

Lúc này trong đầu Sehun đều là "Luhan đầu óc bị đánh hư?" (-_-)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro