Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người nhà của Luhan còn chưa trở về nên trong nhà có chút vắng vẻ.

Luhan bảo Sehun ngồi trên sôpha đợi còn mình chạy vào phòng ngủ lấy hộp cứu thương.

Sehun ngắm nhìn bốn phía, bởi vì ở cùng một khu nên bố cục của nhà Sehun và nhà Luhan rất giống nhau. Chỉ là đồ đạc trong nhà Sehun màu sắc trông hoạt bát hơn một chút, còn nhà Luhan thì lấy tông trắng làm chủ đạo nên có hơi quạnh quẽ.

Cậu đã từng đọc trong một tạp chí nào đó, hình như là The Home thì phải. Trong tạp chí nói, màu sắc tươi vui có thể bồi dưỡng tính cách hoạt bát cho trẻ nhỏ, còn những màu lý tính sẽ nuôi dưỡng thành hài tử lý trí như Luhan.

Sehun nghĩ thầm, lần sau nếu mà mẹ còn so sánh cậu và Luhan thì nhất định phải nói cho mẹ biết, đều tại mẹ không dùng màu trắng để trang trí phòng ốc, bằng không con cũng rất lý trí đó... (Au: lại đổ tội cho mẹ 😂😂)

Luhan mang hộp cứu thương từ phòng ngủ đi tới trước mặt Sehun. Đưa tay khẽ chạm vết thương trên cánh tay cậu ấy.

Sehun vì bị đau nên nhếch miệng, rít khẽ một tiếng.

Luhan ngồi xuống bên cạnh, lấy ra khăn mặt đã thấm nước nhẹ nhàng lau đi vết máu dính xung quanh vết thương, một bên lau một bên lải nhải: "Cậu cũng biết đau a? Biết đau mà còn đi đánh nhau. May mà không có tụ máu bầm, bằng không để xem lát nữa cậu giải thích sao với mẹ."

Sehun bĩu môi khinh thường, không có hé răng.

Luhan động tác rất ôn nhu, rất cẩn thận để không làm đau Sehun. Sehun cúi đầu nhìn thấy Luhan vì mình tập trung tinh thần, tò mò hỏi: "Tại sao cậu phải giúp tớ... làm những thứ này?"

Luhan ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu: "Có cái gì không đúng sao?"

Sehun dùng tay kia gãi gãi tóc: "À... ừ tớ muốn hỏi, vì sao giúp tớ? À... còn giúp tớ xử lý vết thương. Không phải cậu ghét tớ sao?"

Luhan vẫn giữ nguyên nét mặt không hiểu nổi: "Tớ có nói là ghét cậu sao?"

Sehun cẩn thận suy nghĩ một chút: "Thật ra thì không có... chỉ là....tớ nghĩ cậu ghét tớ."

Luhan không có ngẩng đầu, vẫn cắm cúi xử lý vết thương: "Vậy cậu nói thử xem tại sao tớ lại ghét cậu?"

"Không phải từ trước đến giờ tớ đều đối đầu với cậu sao." Suy nghĩ trong đầu Sehun bắt đầu có chút mơ hồ. Này còn phải hỏi sao? Lý do rất rõ ràng mà.

Luhan xử lý xong vết thương trên cánh tay Sehun, mỉm cười nhìn Sehun hỏi: "Vậy nên cậu mới cảm thấy tớ hẳn là ghét cậu lắm sao?"

"Cũng gần như thế.." Sehun ngoẹo đầu suy nghĩ một chút "Chắc là vậy đó..."

"À~" Luhan lên tiếng, sau đó đem khăn mặt giặt sạch, dùng một tay nâng cằm của Sehun lên, tay kia cầm khăn mặt tinh tế lau sạch vết thương trên mặt Sehun "Nghe thì đúng là đáng ghét thật".

Sehun thấy gương mặt thanh tú của Luhan chỉ cách mình trong gang tất, đột nhiên nháy mắt một cái thôi cũng thấy hoảng hốt, lại cảm thấy cái tư thế này có chút tối. Vì vậy vội vàng tách ra, đoạt lấy khăn mặt: "Vết thương trên mặt tự tớ xử lý là được rồi."

Luhan nhún nhún vai ngồi trở lại bên cạnh Sehun, tiếp tục nói: "Cho tới lúc này tớ vẫn không ghét cậu hay gì gì đó. Nhưng còn cậu, tại sao lại chống đối tớ? Cậu ghét tớ sao?"

Sehun đang dùng tay lau khóe miệng bỗng dừng một chút, im lặng không nói gì.

"Nói thật, tớ cảm thấy vô cùng khó hiểu." Luhan nâng má "Cậu nói đi, đến tột cùng là vì sao cứ muốn chống đối tớ? Không thể nào vì mẹ cậu biết chuyện cậu đánh tớ nên cho cậu ăn đòn mà ghi hận trong trong lòng? Dù sao cũng là cậu không đúng".

Sehun thở dài: "Luhan, cậu thật không biết hay giả vờ không biết? Lúc đó, cậu quả thật là ác mộng của tớ. Mẹ của tớ lúc nào cũng mộng tưởng trong nhà có một đứa con như cậu. Trong lòng tớ, cậu chính là thứ ưu việt ngời ngời mang tên "Con của người khác". Khiến tâm tình còn non nớt của tớ bị tổn thương vô cùng lớn. Còn chuyện bắt nạt cậu.... Tạm thời không nói đến, dù sao cũng là do tớ không đúng."

Luhan " Xì~" một tiếng nở nụ cười: "Oh Sehun, cậu đúng là ấu trĩ, vì chuyện nhỏ nhặt ấy mà ghét tớ? Trẻ ngoan so với cậu còn khối đứa, cậu ghét hết tất cả được sao, đúng là phiền chết đi được mà".

Sehun không có để ý Luhan, liếc mắt xem thường tiếp tục xử lý vết thương.

Luhan cười đã rồi lại đứng dậy đi vào phòng ngủ. Lát sau lại cầm một bộ đồng phục đi ra.

"Này, đồng phục dự bị của tớ. Trước cầm về gạt mẹ cậu đi".

"Cảm ơn". Sehun nhận lấy đồ do Luhan đưa, sau đó mau chóng mặt vào, đem bộ đồng phục vô cùng thảm thương của mình nhét vào trong túi xách "Hai ngày nữa giặt sạch rồi trả lại cho cậu."

Luhan khoát khoát tay: "Mau về nhà đi, một hồi đến phiên mẹ cậu nóng ruột đó."

Sehun cầm lấy túi sách, nói "Hẹn gặp lại" rồi đi thẳng ra cửa.

Lúc đóng cửa, trong nháy mắt, Sehun hình như nghe được tiếng nói của Luhan.

"Chuyện cậu bắt nạt tớ, tớ thật không có đi nói cho mẹ cậu biết".

Sehun đứng ở ngoài cửa nở nụ cười.

Vẫn không biết xấu hổ mà còn nói tớ, chuyện từ lúc 6 tuổi mà đến giờ cậu vẫn canh cánh trong lòng?! Xi Luhan, kì thực cậu cũng rất ngây thơ a~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro