Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sehun tận lực rón rén mở cửa, tận lực rón rén thay giày ra, tận lực rón rén đi vào phòng ngủ.

"OH-SE-HUN" Oh mama khí tụ đan điền hướng về phía thằng con đang chuẩn bị chuồn vào phòng mà rống lớn.

Sehun chậm rãi xoay người lại, lộ ra nụ cười xán lạn.

Sehun năm lớp 5 tiểu học, tướng mạo có thể nói là phát triển vượt trội hơn so với bạn bè cùng lứa. Nếu như Sehun hướng người khác mà cười như thế, may ra còn có thể khiến người ta say như điếu đổ. Thế nhưng với người 11 năm qua nhìn con trai mình lớn lên như Oh mama mà nói là hoàn toàn vô dụng.

"Làm ơn ít cười ngốc lại cho mẹ nhờ. Nói. Tại sao về trễ như thế?"

Sehun cực kỳ phiền muộn, với người khác mà nói, cho tới bây giờ nụ cười của cậu luôn là đẹp trai nhất, sáng sủa nhất, hoàn mỹ nhất. Thế nào mà trong mắt mẹ mình biến thành cười ngốc rồi??

"Con... đến nhà bạn học". Sehun ấp úng mà trả lời cho có lệ.

" Đến nhà ai???" Oh mama vẫn luôn tuân theo chân lý 'Con nhà mình chính mình hiểu rõ nhất'. Vừa liếc sơ đã thấy không đáng tin rồi.

"À.... nhà Luhan". Phản ứng đầu tiên của Sehun chính là Luhan. Mình quả thực đi nhà cậu ấy, cái này không tính là nói dối nha~

Oh mama trợn tròn mắt, con ta đầu óc bị đần rồi phải không? Cả khu này ai không biết nó với Luhan thủy hỏa bất dung? Muốn bịa chuyện cũng không nên bịa như vậy chứ???

"Đến nhà Luhan thật mà, không tin thì mẹ gọi điện cho Luhan đi" Sehun tức muốn nghẹt thở, mình đi nhà Luhan thật mà!!!

"Nhà Luhan thật sao? Bảo bối, con không có bị ngốc sao? Không có nói sai sao? Nhà Luhan??" Oh mama đưa tay sờ trán Sehun, thằng bé này không biết có bị nóng rần lên không.

"Nhà Luhan! X-I-L-U-H-A-N!!! OK chưa?" Sehun lấy tay gạt móng vuốt của mẹ ra.

"......" Oh mama kỳ thực rất muốn nói, bản thân chuyện đi nhà Luhan đã đủ khiến người bình thường cảm thấy phi thường không bình thường rồi.

Sehun nhìn một chút mẹ mình lần đầu bại trận trong mẫu tử đại chiến từ trước tới nay, đắc chí xoay người đi vào phòng ngủ.

Oh mama hiển nhiên lâm vào nỗi kinh hoàng mang tên 'Con nhà ta cư nhiên đi nhà Luhan' vẫn chưa tỉnh lại.

Sehun trốn ở sau cửa phòng, hướng về phòng khách mà thè lưỡi. Không biết vì sao, tâm tình đặc biệt tốt.

~~~~~~~~~~~~~~
Họp lớp ngày thứ Hai, theo thông lệ là do Luhan đứng trên bục giảng làm tổng kết tuần.

Nhưng mà, ngày hôm nay rất kỳ quái.

Thực sự rất kỳ quái.

Bạn học cả lớp đều cảm thấy hôm nay khác thường, nhưng không biết khác thường ở đâu.

Cả lớp cứ thế mà chìm trong bầu không khí quái lạ.

Đột nhiên bạn học A hỏi bạn học B: "Ngày hôm nay Sehun sao không quấy rối?"

Bạn học B bừng tỉnh đại ngộ, cấp tốc nói cho bạn học C nguyên nhân mọi người cảm thấy ngày hôm nay quái lạ. C lại nói cho D, D lại nói cho E...... Vì vậy bạn học cả lớp ai ai cũng biết nguyên nhân ngày hôm nay không bình thường.

Nguyên nhân chính là......

Oh Sehun ngày hôm nay tại sao không quấy rối?????

Bạn học cả lớp đồng loạt quay đầu nhìn về phía Sehun, Sehun tuy rằng không có nghe Luhan tổng kết, nhưng mà im lặng ngồi ở chỗ của mình xem truyện tranh.

Vì sao?

Lớp trưởng và Oh Sehun làm lành rồi? Sao Hỏa đụng Địa cầu????

Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng. Tỉ lệ lớp trưởng và Sehun làm lành nhỏ bằng tỉ lệ khủng long xuất hiện trên thế giới lần nữa.

Vì vậy các học sinh nhất trí đưa ra kết luận.

Có lẽ do truyện tranh rất hay mà thôi.

Tay cầm truyện tranh nhưng thật ra một chữ cũng không đi vào đầu Sehun, lúc này cậu đang suy nghĩ một vấn đề rất cao siêu.

Vấn đề chính là, vì sao lúc nào cậu cũng chống đối Luhan chứ?

Sehun vẫn luôn rối rắm trong cái vấn đề vốn không cần phải rối rắm này.

"Bởi vì thói quen?" tựa vào lan can cạnh sân thể dục, Sehun tự hỏi bản thân.

"Thật là một thói quen đáng sợ. Tớ xin cậu làm ơn sửa lại" Luhan nhìn về mấy người đang chơi bóng rổ ngoài sân.

Cả tiết thể dục hai người dựa vào lan can thảo luận. Sehun thấy khúc mắc này thật rối, tới nỗi cậu thích nhất là đánh bóng rổ nhưng cũng chẳng buồn đánh.

"Làm sao mà loại chuyện này cũng có thể thành thói quen. Thật không hiểu nổi mà." Sehun cúi đầu suy nghĩ.

Luhan thu hồi ánh mắt, nhìn Sehun vẫn đang xoắn xuýt "Oh Sehun, cậu ghét tớ sao?"

"......" Sehun ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt trong suốt của Luhan, tim bỗng đập nhanh một chút.

"Tớ đang hỏi cậu đấy!" Luhan sốt ruột lấy tay chọc chọc Sehun, lúc này vẫn đang ngây người.

"Không ghét!" Sehun kéo bản thân ra khỏi trạng thái thất thần, sau đó đáp.

"Vậy là đủ rồi, xoắn xuýt nhiều như vậy làm gì chứ?" Luhan nói.

Sehun nhìn mặt bên của Luhan, có chút ngẩn người.

"Nhìn cái gì đấy?" Luhan hỏi.

"Không có gì."

Sehun phát hiện mình gần đây mình ngày càng thích nhìn Luhan ngẩn người, đây là thế nào a?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro