Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh tượng đầu tiên Luhan nhìn thấy khi mở cửa thư phòng Sehun đó là cảnh Sehun đang ngủ say.

Hôm nay vốn là thứ bảy nhưng Luhan đặc biệt muốn kiểm tra tiến độ học tập của Sehun.

Không biết tên kia có ngoan ngoãn làm bài không?

Nghĩ vậy nên Luhan liền đi tới nhà Sehun.

Sau khi chào hỏi niềm nở Oh mama, Luhan đi về phía thư phòng. Vừa mở cửa ra đã thấy Sehun nằm gục xuống bàn.

Oh mama thấy Luhan đứng ở cửa thư phòng không nhúc nhích, tò mò bước đến hỏi Luhan làm sao vậy.

Luhan né sang một bên, lộ ra Sehun đang nằm úp sấp trên bàn.

"Trời ạ!" Oh mama thét lên kinh hãi. Sehun từ ngày hôm qua, sau khi vào thư phòng không hề thấy đi ra. Oh mama tưởng cậu đã ngủ trên giường nhỏ trong đó rồi, nhưng thế này xem ra... "Đừng nói là Sehun thức cả đêm làm bài nha??"

Luhan nhìn Oh mama một chút, mỉm cười nói: "Cháu ở đây chờ Sehun thức dậy được rồi. Không cần đánh thức cậu ấy đâu, để cậu ấy ngủ nhiều một chút."

Oh mama thấy Luhan hiểu chuyện như thế, vui mừng mà gật đầu. Đúng là nuôi con phải nuôi Luhan a~

Luhan đi vào thư phòng, cởi áo khoác của mình mắc lên giá áo ở góc phòng. Quay đầu nhìn Sehun một chút, lại quyết định đem áo khoác trùm lên người Sehun.

Nhẹ nhàng đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, Luhan vươn tay cầm lấy mấy quyển sách bài tập đặt ở góc bàn.

Không lâu trước đây, tất cả đều trống trơn nhưng hiện tại đã được chữ viết không tính là đẹp nhưng cũng tương đối chỉnh tề của Sehun lấp đầy rồi.

Luhan nhìn một chút mặt bên được xưng (nhưng thật ra là tự xưng) hoàn mỹ của Sehun, nâng lên khóe miệng nở nụ cười, khẽ lầm bầm: "Thì ra thật sự cố gắng học tập a~"

Khi Sehun tỉnh lại, Luhan đã đọc gần hết quyển tiểu thuyết lấy trên giá xuống rồi.

Sehun mơ mơ màng màng thấy được Luhan đang xem sách, dùng giọng còn mơ ngủ mà chào hỏi: "A~ Luhan, cậu đến rồi"

" Ừ, đọc cũng gần xong quyển sách rồi." Luhan đưa quyển sách trong tay lên.

"Tớ ngủ lâu lắm sao?"

"Từ lúc tớ đến cho tới bây giờ đã 3 tiếng mấy rồi. Còn trước khi tớ đến thì không biết." Luhan đứng dậy đem sách để lại trên giá.

"A..." Sehun chuẩn bị hoạt động một chút gân cốt do ngủ lâu trở nên cứng ngắt, lại nhìn thấy trên người khoác áo khoác của Luhan.

Trong lòng bỗng có chút ấm áp.

"Sehun, vì sao cậu muốn thi vào EXO?" Luhan lại ngồi xuống, có chút không hiểu nổi. Bởi vì Oh mama muốn cậu ấy thi nên mới nỗ lực hết mình? Luhan tin tưởng, nếu nguyên nhân không nằm ở bản thân Sehun thì cậu ấy nhất định sẽ không tốn công như thế.

"Nhiều mỹ nữ." Sehun trả lời.

"Cậu đừng có giả bộ." Luhan không chút lưu tình chọc thủng viện cớ của Sehun.

"......" Sehun không nói gì mà nhìn Luhan.

'Bởi vì cậu' - lời như thế tuyệt đối tuyệt đối không thể nói ra.

Sehun nuốt nuốt nước bọt, chột dạ cầm lấy cái ly uống một ngụm nước.

Luhan thấy biểu tình của Sehun nên phỏng đoán: "Đồ ngốc, cậu không phải vì tớ đó chứ?"

"Phụt~~~~" Sehun vô cùng mất hình tượng, đem nước phun ra toàn bộ, đồng thời còn liên tục ho khan.

"Tớ đùa đấy." Luhan hảo tâm vỗ vỗ sau lưng Sehun, giúp cậu ấy thuận khí "Làm sao có thể vì tớ được."

Sehun mở to hai mắt của mình, không phải đâu? Nói đùa sao? Sao cậu cảm thấy ngữ khí của Luhan có chút cô đơn? Hay là do cậu nghe lầm?

"Sao lại không thể vì cậu?" Sehun tiếp tục trừng hai mắt to mà nhìn Luhan.

"Trước đây không lâu chúng ta còn là thù địch mà!" Luhan hất cằm lên cười tủm tỉm.

"......" Sehun muốn nói tất cả đều đã qua, không phải sao?

"Vẫn chưa trả lời tớ đấy, vì sao muốn thi vào trường EXO?"

"Tớ sợ cậu làm lớp trưởng nói không ai nghe nên thi vào đó giúp cậu trông nom kỷ luật!" Sehun đáp.

Luhan như có điều suy nghĩ mà nhìn Sehun, thấy Sehun vẫn còn ngượng ngùng mới nói một câu: "Thật cảm ơn cậu~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro